Chương 7.1 : Khuấy đục ao nước, Kỷ Khanh căm tức
Giờ phút này phòng khách yên tĩnh giống như chết vậy, chính là sắc mặt Kỷ Hành Sơn cũng biến thành vô cùng khó coi, chứ đừng nhắc tới Triệu Lâm.
"Đúng rồi chị, chị không phải có con sao? Đứa bé kia đâu!" Kỷ Ái bỗng nhiên nói sang chuyện khác, Kỷ Hành Sơn vốn có nhiều bất mabx đối với Kỷ Khanh, giờ phút này lại trợn mắt nhìn chằm chằm Kỷ Khanh.
Kỷ Khanh chỉ cúi đầu, trong mắt người ngoài thì cô dường như có chút lo lắng sợ hãi.
Nhưng Kỷ Ái đứng dậy đi tới bên cạnh Kỷ Khanh, hai người bọn họ trông giống nhau như đúc, nhưng từ cách ăn mặc bề ngoài thì nhìn ra tính cách hai người khác hẳn.
"Chị, chị đừng sợ, mặc dù nói chị chưa lập gia đình đã có con, nhưng chị từ từ nói với cha, cha cũng sẽ không tức giận!" Kỷ Ái nói xong đưa tay nắm lấy tay Kỷ Khanh.
Tay Kỷ Ái được bảo dưỡng rất tốt, tươi non như ngó sen mới nổi lên khỏi mặt nước, có thể bóp ra nước, mà khớp xương tay của Kỷ Khanh đều có vết chan, so sánh, Kỷ Ái rõ ràng chính là một đôi tay sống trong nhung lụa.
Kỷ Khanh không nói lời nào, Kỷ Ái cảm thấy Kỷ Khanh nhất định là sợ, cô có gan trở lại, cô ta liền có bản lĩnh, đuổi cô ra ngoài một lần nữa.
"Khanh Khanh à, con sẽ không thật sự có con chứ, con mới bao lớn, Tiểu Ái, con đừng nói nhảm, loại chuyện này làm sao có thể nói lung tung vậy!" Triệu Lâm chính là e sợ thiên hạ không loạn.
"Cob cũng không nói bậy bạ, chị ấy chính miệng nói, đó có phải con của chị hay không!" Kỷ Ái còn giả bộ rất vô tội, bĩu môi, giống như một cô gái ngây thơ.
Kỷ Khanh đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay rút ra từ trong tay Kỷ Ái, " Xin lỗi, tôi không thích người lạ đụng vào tôi."
"Chị..." Kỷ Ái không nghĩ tới, Kỷ Khanh lại không nể mặt mình trước mặt cha.
"Đứa bé?" Kỷ Hành Sơn là người duy nhất biết chuyện năm đó, cho nên giờ phút này sắc mặt đều trắng bệch.
"Vâng, đó là con của con, năm nay hơn bốn tuổi, sắp năm tuổi!"
"Trời ạ, chị, vậy chị không phải không đi ra ngoài liền..." Kỷ Ái che miệng.
"Cô muốn nói cái gì? Tôi trộm người hay là vụng trộm?" Hai tay Kỷ Khanh ôm ngực, vẫn ung dung nói.
"Em không phải có ý này, chị, en thật sự không phải có ý này!" Kỷ Ái vừa nói vừa tỏ ra vô cùng vô tội, thật sự khiến Kỷ Khanh cảm thấy chán ghét.
"Được rồi, cũng đừng nói nữa, đứa bé kia con vẫn là đưa cho cha nó đi, nhà họ Kỷ chúng ta không chịu nổi mất mặt như vậy!" Kỷ Hành Sơn yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói những lời này.
"Đây là con của con!" Đụng tới cái khác cũng không sao, nhưng vấn đề con cái, Kỷ Khanh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
"Cha nói với con, để con đưa đứa bé trở về!"
Trước kia Kỷ Khanh vô cùng nghe lời, nhưng bây giờ toàn thân Kỷ Khanh đều là gai nhọn, trong mắt tràn đầy uy nghiêm, đây là con gái ngu xuẩn trước đó sao.
"Cha, cha có phải đã quên hay không, nghiêm khắc mà nói, con đã không phải người nhà họ Kỷ nữa! Chuyện này, cha biết rõ hơn bất kỳ người nào, con đi trước, con trai con chờ lâu sẽ nhớ con!" Kỷ Khanh vừa nói chỉ mắt lạnh nhìn mọi người một chút, trực tiếp đi ra ngoài.
"Con đứng lại cho cha!" Kỷ Hành Sơn nói lớn một tiếng, tim Kỷ Khanh chỉ hung hăng đập kịch liệt, nhưng vẫn kiên định đi ra bên ngoài.
"Mày đi thì vĩnh viễn đừng trở về, cũng đừng nói mày là người nhà họ Kỷ!" Kỷ Hành Sơn sĩ diện hão, bây giờ bị người làm mất mặt mũi, trong lòng làm sao không có trở ngại, nhất định phải tìm cho mình tìm một bậc thang.
"Với gương mặt này của con, nói con không liên quan tới nhà họ Kỷ thì ai tin chứ!" Kỷ Khanh cười nhạt.
/1787
|