Chương 1.3: Cô gái bị bỏ rơi trở về
"Có phải vì chuyện tập kích lần này!" Một người lính nhìn trung tá nhà mình, "Nhưng Thiếu tá Kỷ lợi hại như vậy, chuyện tập kích lần này tin tưởng rất nhanh liền có thể có kết quả."
Mà giờ khắc này, điện thoại di động của Mạc Triệu Nam đột nhiên vang lên, người phụ nữ này lại còn trực tiếp gọi điện thoại cho mình.
"Tôi nói Kỷ Khanh, lần này cô trở về là đặc biệt tới cướp chén cơm của tôi sao!"
"Nói gì vậy!" Giờ phút này Kỷ Khanh đã xuống máy bay, đang ngồi trên xe riêng, chuẩn bị đến khách sạn, đưa tay sờ tóc con trai nhà mình một cái, Tiểu Nguyên đã không chịu nổi đường dài bôn ba, ngủ rồi.
"Vậy tìm cô trở lại là ý gì!" Mạc Triệu Nam là người nóng tính, hơn nữa tính cách hào sảng, chuyện gì đều là bụng dạ thẳng thắn.
"Đương nhiên là vì chuyện tập kích lần này, cậu làm việc không tốt, phía trên tự nhiên muốn khác tìm người khác." Giọng rất phách lối.
"Chẳng lẽ là muốn cô giúp đỡ tôi?" Mạc Triệu Nam vừa nghĩ tới, người phụ nữ kiêu ngạo lại ưu việt phải nghe mình chỉ huy, trong lòng liền vui vẻ.
"Trung tá Mạc, xin lỗi, không phải giúp đỡ, là chỉ huy các cậu!"
Nụ cười trên khóe miệng của Mạc Triệu Nam trực tiếp cứng ngắc, miệng không ngừng co rút, thấy mấy tên thủ hạ đều là tim đập rộn lên, Thiếu tá Kỷ này lại tới kích thích thủ lĩnh của bọn họ rồi, haizzz….
"Kỷ Khanh, cô..."
"Phía trên ra lệnh, tôi không thể vi phạm, tôi còn mười phút nữa là tới khách sạn, cậu xin nghỉ, ra mời tôi ăn cơm đi, gần đây tôi tương đối nghèo, dẫu sao tôi là một bà mẹ đơn thân!" Kỷ Khanh ngược lại không chút khách khí.
Mạc Triệu Nam còn chưa kịp từ chối, điện thoại liền bị cúp, "Đồ phụ nữ chết bầm!"
Mạc Triệu Nam hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lên xe, ngược lại anh ta phải nhìn một chút, hơn một năm không thấy, cô lại càng thích chỉ huy anh ta.
Hai người quen biết trong một lần tập quân sự, lúc ấy hai người thuộc trận doanh khác nhau, bởi vì có quan hệ với Kỷ Khanh, Mạc Triệu Nam bên này gần như toàn quân chết hết, bởi vì chuyện này mà Mạc Triệu Nam canh cánh trong lòng, nhưng sau mấy lần hành động, Mạc Triệu Nam cảm thấy người phụ nữ này không phải gối thêu hoa gì đó.
Chỉ là cô thần bí khiến người ta không đoán ra, 25 tuổi, còn mang một đứa bé, không có người nhà, trừ đồng đội của cô, ngay cả bạn thân cũng không có, rất kỳ lạ.
Chủ yếu nhất là đứa bé nhà cô cùng người kia thật sự rất giống…
Mà giờ khắc này, một người đàn ông đang ngồi ở trong sân, đang tiện tay liếc nhìn văn kiện trong tay.
"Thất thiếu, cô ấy trở lại rồi!"
Tay Mạc Thất dừng một chút, khóe miệng hơi cong lên, nhưng xem như đã trở lại, tôi còn tưởng rằng em chuẩn bị trốn ở nước ngoài cả đời không trở về chứ.
"Người đâu!" Người đàn ông tỉnh bơ, chỉ là khẽ nhếch khóe miệng, nhưng mang theo kích động và vui mừng không che giấu.
"Ở khách sạn Quang Hoa!"
"Hả?" Giọng nói của Mạc Thất hơi nâng lên, ở khách sạn? Mạc Thất cười cao thâm khó lường.
"Nghe nói đã liên lạc cậu Triệu Nam."
"Bọn họ là chiến hữu, rất bình thường."
"Vậy chúng ta..."
"Tôi cũng rất lâu không thấy Triệu Nam, đúng lúc tìm cậu ta ra ôn chuyện một chút!"
Mạc Triệu Nam thật sự cảm thấy hôm nay gặp phải vận xui gì, đời này sau khi anh ta quen biết Kỷ Khanh, có hai người căn bản anh ta không muốn gặp, hôm nay lại đồng thời tìm mình, nói muốn hẹn mình ăn cơm.
Mạc Triệu Nam nhìn không trung một chút, cũng không có mưa đỏ, thật đúng là hiếm thấy, chỉ là thời gian của mình có hạn, chỉ có thể để bọn họ cùng tới.
/1787
|