Chương 14.2: Cảm ơn ân vứt bỏ của anh.
“Tôi khá tín nhiệm anh ấy, anh ấy tuyệt đối là người tốt, điểm này tôi dám cam đoan!” Mạc Triệu Nam vỗ ngực.
“Ha hả, người tốt……” Kỷ Khanh lại không cho rằng người đàn ông kia là người tốt gì.
“Bên tôi chỉ có một người quen là anh ấy, sẽ không bạc đãi con trai cô!”
Thân thể Thẩm Mục Thanh cứng đờ, trên khuôn mặt vẫn luôn giống như núi băng xuất hiện dấu vết nứt vỡ, con trai?
Đây là đang vui đùa gì vậy, Thẩm Mục Thanh đứng thẳng tắp từ trên sô pha, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh.
“Khanh Khanh, ta có thể phái người đón con trai con tới, lại nói như thế nào ta cũng là ông ngoại nó, lại nói, ta còn chưa từng gặp qua đứa bé kia.” Hiện tại Kỷ Hành Sơn là nghĩ làm sao lợi dụng Kỷ Khanh thật tốt, tự nhiên có vẻ đặc biệt ân cần.
Kỷ Khanh cũng không muốn có dính líu gì với Mạc Thất, “Như vậy cũng được, Triệu Nam, anh phái người đi một chuyến đi, bằng không tôi không yên tâm.” Con trai tự nhiên vẫn là ở bên cạnh mình sẽ yên tâm nhất.
Kỷ Hành Sơn tự nhiên biết Kỷ Khanh kháng cự mình, cho nên cũng không bắt buộc sai người của ông đi đón đứa nhỏ.
“Được rồi.” Mạc Triệu Nam sờ mũi, còn muốn nhìn xem phản ứng của Mạc Thất, xem ra là không có hi vọng.
“Vậy tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước.” Kỷ Khanh nói xong lấy ra di động từ trong túi, liền đi ra ngoài.
Vừa mới gọi điện thoại xong, Kỷ Khanh vừa quay đầu liền thấy Thẩm Mục Thanh đứng ở cách chính mình không xa.
“Sao anh ra ngoài?” Kỷ Khanh cất điện thoại vào túi, nhìn Thẩm Mục Thanh.
“Trở về lúc nào.” Thẩm Mục Thanh hận không thể nhìn thấu cô, trước kia Kỷ Khanh có chút ngốc, hiện tại Kỷ Khanh thâm trầm đến có chút dọa người, anh không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm một người có thể có thay đổi lớn như vậy.
“Mấy ngày hôm trước.”
“Cho dù là làm bạn bè, cũng nên thông báo một tiếng đi.”
“Tôi nhớ rõ năm đó anh nói hận không thể chưa từng quen biết tôi đi?” Kỷ Khanh cười châm chọc, loại tươi cười này đặc biệt chói mắt, tay cắm trong túi của Thẩm Mục Thanh không tự giác nắm chặt.
“Trước kia em sẽ không mang thù như vậy.” Nếu không có gương mặt này, Thẩm Mục Thanh đều sẽ cảm thấy, có phải người phụ nữ này bị thứ gì nhập vào người không, khác biệt trước sau quá lớn, lớn đến có chút dọa người.
“Trước kia quan hệ của chúng ta cũng không bình thường.”
Thẩm Mục Thanh nhíu mày.
“Em đây là vẫn còn hận tôi sao?”
Thẩm Mục Thanh chính là loại con cưng của trời, dù là chuyện gì, đều thích khống chế ở trong tay mình, tuy trước kia Kỷ Khanh không tính là thông minh, nhưng còn xem như nghe lời thuận theo, Kỷ Khanh hiện giờ, lại là cả người đều là gai, làm người không tới gần được.
“Nào dám, nhưng mà vẫn là người một nhà.” Kỷ Khanh tiếu lí tàng đao, trong lòng Thẩm Mục Thanh giống như là bị thứ gì chận lại, vô cùng khó chịu.
“Em quả nhiên vẫn là còn hận tôi.”
“Thì tính sao, chẳng lẽ không nên sao, chẳng lẽ là anh vứt bỏ tôi, tôi còn phải nói một câu, cảm ơn anh sao!”
Bốn mắt nhìn nhau, đồng dạng là đôi mắt lạnh lẽo, rốt cuộc không tìm lại được bất kỳ ôn nhu nào của ngày xưa.
“Kỷ Khanh!” Thẩm Mục Thanh rất không thích cảm giác hiện giờ của bọn họ, còn không bằng người xa lạ, rõ ràng lúc trước bọn họ vẫn là……
“Tôi đây.” Hai tay Kỷ Khanh ôm ngực, có lẽ là bởi vì bộ quần áo này, làm cô thoạt nhìn tràn đầy khí thế, người trước kia có thể cho dù là chìm ngập ở trong đám người đều sẽ không khiến cho người ta chú ý, giờ phút này lại tỏa ra một loại ánh sáng khiếp người, tuy là ở trước mặt Thẩm Mục Thanh, khí thế cũng không hề thua kém anh ta.
/1787
|