Chương 3.1: Con trai, cha con xác chết sống dậy!
Ánh mắt Tiểu Nguyên luôn lởn vởn trên người Mạc Thất, khóe miệng Mạc Thất luôn treo một nụ cười như có như không, làm cho Kỷ Khanh cảm thấy giống như có mười triệu móng vuốt lắc tới lắc lui trong lòng mình.
Mẹ kiếp...
Mình vừa về nước, lại đụng phải người đàn ông này, anh không phải đã chết sao, thế giới này kỳ ảo sao!
Tay Kỷ Khanh ôm Tiểu Nguyên siết chặt, anh không phải tới cướp con trai với mình chứ.
Mạc Triệu Nam ở phía trước lái xe, anh ta càng xem càng cảm thấy Tiểu Nguyên này và Mạc Thất đơn giản là một khuôn đúc ra, chỉ là Mạc Thất cũng không có bạn gái, hơn nữa nói, hai người này căn bạn chính là người tám gậy đánh không tới.
"Chú, chú kết hôn chưa? Có bạn gái chưa? Chú có người thích chưa?" Tiểu Nguyên bỗng nhiên liên hoàn pháo hướng về phía Mạc Thất chính, hoặc có lẽ do cha con liền tâm, Tiểu Nguyên vô cùng có thiện cảm với Mạc Thất.
"Không có." Giọng nói Mạc Thất nhẹ nhàng.
"Vậy chú cảm thấy mẹ cháu như thế nào, mặc dù nói bà ấy có bầu trước khi lập gia đình, coi như cô gái hư, nhưng... Ai ui!" Tiểu Nguyên còn chưa dứt lời, liền bị Kỷ Khanh hung hăng vỗ đầu một cái.
"Mẹ, mẹ làm gì thế..."
"Ha ha..." Kỷ Khanh cười nhạt, "Cô gái hư?" Đây là học được từ chỗ nào.
"Vốn chính là như vậy, mẹ còn không cho người khác nói à." Tiểu Nguyên xoa xoa đầu, "Vậy cũng là chuyện rất nhiều năm trước, mẹ cháu cái gì cũng biết, rất lợi hại."
Tất cả mọi người đều nghe được, Tiểu Nguyên này chuẩn bị đóng gói Kỷ Khanh bán giảm giá ra ngoài.
Mạc Thất chỉ cảm thấy buồn cười, "Vậy cháu nói xem, cô ấy biết cái gì nào!"
"Phá giải mật mã này, chơi trò chơi này, làm thí nghiệm này..." Mạc Thất đầu đầy đường đen, cái này... Nghe đúng là rất lợi hại.
"Chủ yếu nhất là, bà ấy có một đứa con trai đáng yêu, mua một tặng một, rất có lời!"
"Con còn dài dòng thêm câu nữa, mẹ sẽ vá miệng con lại!" Kỷ Khanh hung tợn nói.
Tên nhóc này, là thấy thuận mắt thì muốn rao bán mình ra ngoài, đúng là nợ cậu.
"Anh Mạc, trẻ con nói đùa, ngài chớ để ý!" Kỷ Khanh hậm hực nói, thật ra trong lòng sợ muốn chết, mẹ kiếp, không phải nói người đàn ông này đã chết sao? Hơn nữa từ ánh mắt chế nhạo của anh liền nhìn ra được, người đàn ông này cũng biết Tiểu Nguyên chính là con của anh.
"Tôi không ngại, tôi cảm thấy tốt vô cùng."
Anh Mạc? Lạnh lùng như vậy?
"Thật sao!" Tiểu Nguyên trực tiếp từ trên đùi Kỷ Khanh nhảy xuống, ngồi vào bên cạnh Mạc Thất.
"Ừ, cô Kỷ rất xinh đẹp đẹp, cũng rất lợi hại, nếu ai cưới được cô là anh ta có phúc, huống chi, còn mua một tặng một..." Mạc Thất cười khiến người cảm thấy như gió xuân, mà Kỷ Khanh chỉ cảm thấy khắp cả người phát rét, người này đang đùa gì thế.
Thật vất vả đến khách sạn, Kỷ Khanh ôm Tiểu Nguyên xuống xe, mà Mạc Triệu Nam đẩy chiếc xe lăn từ trong cốp xe ra, hai tay Mạc Thất chống xe, chậm rãi di chuyển lên xe, quá trình rất chậm, có chút cố hết sức, nhưng Mạc Triệu Nam cũng không đi lên phụ một tay.
Người đàn ông này nhìn rất dễ gần, nhưng trong xương cốt cũng không tiện đến gần.
Phòng bao ở tầng trên cùng, bao cả tầng.
"Xin lỗi, tôi thích yên tĩnh." Mạc Thất chuyển động xe lăn, giọng nói dịu dàng thanh đạm.
Kỷ Khanh nhìn gò má người đàn ông một chút, anh vô cùng tuấn tú, chỉ da quá trắng, nhìn rất không có sức sống, căn cứ vào vóc người anh, chắc cao khoảng 1m85, đàn ông như vậy, làm sao bịquè chân... Kỷ Khanh thật sự không hiểu, năm năm trước không hiểu, bây giờ càng không hiểu...
Tin tức nhà họ Mã luôn luôn mịt mờ, con trai của bác cả Mạc Triệu Nam?
Đó không phải là con trai trưởng của đại phòng nhà họ Mạc sao?
"Mẹ, con đi phòng vệ sinh!"
"Chú đưa cháu đi!" Mạc Triệu Nam cười nhìn Tiểu Nguyên ôm một cái, liền đi về phía phòng vệ sinh, chỉ còn lại hai người Mạc Thất và Kỷ Khanh, bầu không khí vô cùng khó xử.
Nhất là người phụ nữ hướng về phía con trai còn cười rực rỡ, giờ phút này trên mặt lại trở nên lạnh tanh, trong lòng Mạc Thất quả thực khó chịu, đối đãi khác biệ rõ ràng.
/1787
|