Quân Môn Mật Ái , Kiều Thê Của Thất Thiếu
Chương 4.2: Hài cốt cha không còn, em gái sinh đôi xuất hiện
/1787
|
Chương 4.2: Hài cốt cha không còn, em gái sinh đôi xuất hiện
Mà giờ khắc này tất cả mọi người đều chú ý tới nụ cười dần dần mở rộng ở khóe miệng Mạc Thất, anh nắm chặt tay vịn, còn suýt nữa ấn ngón tay vào, Kỷ Khanh, ai cho em lá gan, chết rồi, còn đặc biệt không còn hài cốt, em chính là nói cha đứa nhỏ với nó như vậy!
Những bà mẹ đơn thân nuôi lớn một đứa bé, đều nói với con mình, cha con vĩ đại bao nhiêu, lợi hại nhường nào, kết quả đến cô lại tốt như vậy, mẹ kiếp, trực tiếp chết...
Vậy tôi ngồi ở chỗ này là cái gì , quỷ sao!
"Thật sự đã chết rồi, vậy em rể ta rốt cuộc chết như thế nào, làm sao đáng thương như vậy chứ!" Mạc Triệu Nam còn đơn thuần hỏi một câu.
"Cái đó..." Kỷ Khanh cảm thấy có chút lạnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Cái đó không tiện nói!"
"Chẳng lẽ là lính đặc biệt, đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt, mẹ kiếp, tôi đã nói rồi, người đàn ông có thể chinh phục được cô, nhất định là một người đàn ông chân chính!" Mạc Triệu Nam vỗ đùi, nói ra vẻ thông thạo.
Mạc Thất cười càng rực rỡ, lông mày cong cong, nhìn chằm chằm Kỷ Khanh, giống như muốn đốt cháy một lỗ thủng trên mặt cô.
"Ha ha..." Kỷ Khanh cười khan hai tiếng.
Cô cảm thấy bữa cơm hôm nay chính là một cái hỗ, mỗi một người đều chuyên dùng bẫy cô.
"Tôi đặc biệt cảm thấy, người đàn ông của cô nhất định là một người cứng rắn, cô nhìn xem, cô nói cô vốn chính là người phụ nữ mạnh mẽ, nếu không phải một người đàn ông cứng rắn, làm sao có thể khiến cô ngã nhào..." Mạc Triệu Nam vẫn còn đang nói thao thao bất tuyệt, mà sắc mặt hai người trong cuộc càng khó coi.
"Triệu Nam, ăn cơm!" Nụ cười Mạc Thất càng quỷ dị.
"Em nói thêm đôi câu, anh không biết, Kỷ Khanh ở quân đội thật sự có nhiều người thích, người theo đuổi cô ấy cũng xếp hàng một đại đội..."
"Hả?" Mạc Thất nói kỳ lạ, khiến cả người Kỷ Khanh không thoải mái.
"Dĩ nhiên rồi, mặc dù nói cô ấy mang một đứa bé có chút ảnh hưởng, nhưng mọi người cũng không ngại!" Lúc Mạc Triệu Nam nói, vẻ mặt thành thật chắc chắn.
Mạc Thất đưa tay vuốt cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Kỷ Khanh.
Kỷ Khanh ưỡn ngực, chột dạ gì chứ, lại không làm chuyện gì người không nhìn được.
"Đúng rồi, Khanh Khanh, tôi nhớ trong hồ sơ cá nhân của cô nói, nhà các cô là dân địa phương, tại sao cô không về nhà!" Mạc Triệu Nam bất thình lình hỏi một câu.
"Làm sao anh biết tài liệu của tôi." Kỷ Khanh mắt lạnh liếc Mạc Triệu Nam một cái.
"Khụ khụ..." Mạc Triệu Nam hắng giọng một cái, "Trước đó chúng ta thường xuyên hợp tác, chức vị của cô thấp hơn tôi, tôi tra hồ sơ cá nhân của cô một chút, càng hiểu nhau hơn cũng rất bình thường mà."
"Chúng ta không cần tìm hiểu sâu hơn!" Kỷ Khanh lạnh lùng quăng một câu.
Tiểu Nguyên lè lưỡi với Mạc Triệu Nam một cái, mò tới vó ngựa rồi, bị đá đi! Đáng đời...
"Chúng tôi ăn no rồi, chúng tôi đi trước!" Kỷ Khanh cảm thấy bữa cơm này căn bản không ăn được nữa, hơn nữa Tiểu Nguyên cũng đã ăn xong rồi, Kỷ Khanh ôm Tiểu Nguyên liền đứng dậy.
"Nhanh như vậy à!" Mạc Triệu Nam trực tiếp đứng dậy, "Cô căn bản không ăn cái gì, tôi mời khách, cô không cần khách khí."
"Ngày khác đi, sau này có thời gian, chúng tôi đi trước, anh Mạc, sau này gặp lại!" Kỷ Khanh nhìn Mạc Thất, trong mắt mang một tia cảnh cáo.
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại." Mạc Thất cười vĩnh viễn cao thâm khó lường như vậy.
Tiểu Nguyên cũng không hỏi nguyên nhân, bí mật của mẹ mình luôn rất nhiều, chủ yếu nhất là cậu hỏi thì cô cũng sẽ không nói.
Kỷ Khanh ôm Tiểu Nguyên vội vã đi thang máy xuống lầu, đang chuẩn bị đi ra ngoài đánh ra cho mướn, bỗng nhiên liền nghe một giọng nói quen thuộc.
"Chị—— "
Toàn thân Kỷ Khanh lập tức cứng đờ, cô không quay đầu lại, mà Tiểu Nguyên thật sự nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt mẹ mình, kinh ngạc trợn to hai mắt, đây là...
Chị em gái thấy lạc nhiều năm của mẹ?
Quá cẩu huyết!
/1787
|