Bà cụ Chung vẫn còn đang ở phòng ăn, thấy Chung Thủy Linh chạy xuống mới hỏi vội: “Cẩn Nghiêm sao rồi? Ói sao?”
Chung Thủy Linh lắc đầu, cô không có thời gian trả lời, chỉ đi một mạch vào nhà bếp, rót ly nước rồi nói với bà cụ: “Không có ói, nhưng trông anh ấy có vẻ khó chịu lắm, nói là khát nên cháu xuống rót ly nước cho anh ấy.”
Bà cụ Chung nghe thấy thế, bèn đứng dậy đi vào trong nhà bếp, nói: “Lấy nước lạnh đấy, bỏ thêm ít đường vô có thể giải rượu.”
Chung Thủy Linh nghe thấy vậy, bèn vội gật đầu rồi đi lấy đường trắng, múc một muỗng nhỏ đổ vào trong, cô lấy đôi đũa khuấy liên tục, không nhìn thấy mẹ ở đây, cô bèn hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?”
Nhìn thấy tư thế không hề chuẩn của cô, bà cụ Chung mới duỗi tay lấy món đồ trong tay cô, vừa khuấy vừa nói: “Về phòng chăm sóc cho ba con rồi, tối nay nó cũng uống khá nhiều.”
“Ôi, ba thật là, hai người đọ rượu làm gì không biết, uống nhiều chỉ tổ hại thân thôi.” Chung Thủy Linh bực dọc nói, hai người họ đều là hai người đàn ông mà cô yêu nhất, bây giờ lại thành ra thế này, cô lo lắng cho cả hai bên.
“Ba của con lưu luyến con thôi.” Bà cụ Chung cười cười, vừa đưa ly nước đường trong tay cho Chung Thủy Linh, vừa nói: “Mau lên phòng đi, cho Cẩn Nghiêm uống, sẽ thấy thoải mái hơn đó.”
Chung Thủy Linh cũng không dám nấn ná nữa, cô gật đầu rồi chạy lên lầu.
Sau khi về phòng mình, khi nãy Tô Cẩn Nghiêm còn nằm trên giường, bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng anh đau cả. Lúc Chung Thủy Linh đang ngờ vực, bỗng dưng nghe thấy tiếng nôn trong nhà vệ sinh, cô vội vàng đặt ly nước đường trong tay xuống, chạy vào nhà vệ sinh xem xem sao.
Vào lúc này, Chung Thủy Linh nhìn thấy anh yếu ớt ôm bồn cầu, không ngừng nôn ọe, nhưng chỉ toàn nôn ra nước, không hề có một chút thức ăn nào, mùi tanh lập tức lan tỏa nồng nặc khắp cả nhà vệ sinh.
Chung Thủy Linh vội vàng vỗ nhẹ lên lưng anh, cô đau lòng nhíu chặt mày.Tô Cẩn Nghiêm ôm bồn cầu ói được một chút, đến bây giờ mới mệt rũ, ngồi phịch sang một bên.
Thấy anh đã ói xong, Chung Thủy Linh rót nước vào ly súc miệng, kề sát bên miệng anh, nói: “Nè, anh súc miệng trước đi cho thoải mái hơn chút.”
Tô Cẩn Nghiêm nghe lời cô, uống một ngụm, rồi mới đứng dậy.
Chung Thủy Linh lo anh không đứng vững, bèn vội vàng đến dìu anh, rồi hỏi: “Anh thấy thoải mái hơn chút nào chưa?” Đôi lông mày nhíu lại vẫn không giãn ra, gương mặt hằn lên vẻ lo lắng.
Tô Cẩn Nghiêm thở dài một hơi, nhìn cô, rồi nói: “Anh không sao đâu.”
“Còn nói là không sao à.” Đôi mắt của Chung Thủy Linh đỏ ửng, cô không khỏi vỗ vỗ người anh, nói: “Đã thành ra như vậy rồi, anh còn muốn uống đến cỡ nào nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, người anh vẫn còn yếu ớt, anh dựa vào người Chung Thủy Linh rồi cất tiếng đáp lại cô: “Được rồi, dìu anh ra giường đi, bây giờ anh không còn chút sức nào.”
Nghe anh nói thế, Chung Thủy Linh cũng không dám dông dài nữa, cô dìu anh ra khỏi nhà vệ sinh, để anh nằm xuống giường. Đến bây giờ mới bưng ly nước đường đã rót sẵn lúc nãy qua, kề sát bên miệng anh: “Nè, anh uống chút nước đường cho giải rượu.”
Tô Cẩn Nghiêm hé miệng uống một ngụm, anh cảm thấy hơi khát nước, rượu trắng uống vào miệng, làm cổ họng anh nóng rát.
Chẳng mấy chốc anh đã uống hết sạch ly nước. Nhìn thấy thế, Chung Thủy Linh mới hỏi: “Anh muốn uống nữa không? Em xuống rót thêm cho.” Cô nói dứt lời bèn quay người định đi xuống dưới, nhưng Tô Cẩn Nghiêm giữ tay cô lại, lắc đầu nói với cô: “Không cần đâu, em đừng đi, ngồi đây với anh một lúc.”
Chung Thủy Linh nghe thấy thế bèn đặt chén xuống bàn, im lặng ngồi nhìn ngắm anh.
Tô Cẩn Nghiêm tựa vào đầu giường, anh vừa mới ói xong, cơ thể còn yếu ớt. Anh kéo Chung Thủy Linh, để tay anh đan cài vào tay cô, ngón tay thỉnh thoảng lại nghịch ngón tay Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt anh, cảm thấy hơi hối hận vì khi nãy để anh đọ rượu với ba mình.
Thấy bộ dạng nhíu mày, âu sầu của cô, Tô Cẩn Nghiêm cười cười nói: “Sao em nhíu mày mãi thế, anh không có sao đâu.”
“Anh còn nói nữa, hồi nãy suýt nữa anh đã nôn mật ra luôn rồi, còn dám nói mình không sao à!” Vành mắt Chung Thủy Linh đỏ ửng, suýt nữa nước mắt đã tuôn trào.
Tô Cẩn Nghiêm xê người sang bên, nhìn cô rồi nói: “Lên đây nằm với anh đi.”Chung Thủy Linh không từ chối, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh.
Tô Cẩn Nguyên ôm chặt cô, nhắm mắt lại một cách mãn nguyện: “Được ôm em thế này thì tốt quá!”
Chung Thủy Linh ôm anh, dụi đầu mình vào ngực anh, dán sát tai mình vào tim anh, vào lúc này, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
Hai người chỉ im lặng, cũng không biết đã ôm nhau bao lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Dương Minh Lâm vang vọng: “Linh, Cẩn Nghiêm thế nào rồi?”
Đến bây giờ Chung Thủy Linh mới ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của Tô Cẩn Nghiêm, đến lúc ngẩng đầu mới nhận ra không biết Tô Cẩn Nghiêm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Chung Thủy Linh rón rén xuống giường, cố gắng nhẹ tay đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng trên giường.
Bên ngoài cửa, Dương Minh Lâm đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Linh?”
Chung Thủy Linh đắp mền cho anh xong, rồi mới đi mở cửa cho mẹ, cô nhìn mẹ rồi nói: “Anh ấy vừa mới ngủ rồi ạ.”
Dương Minh Lâm gật đầu, bà vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng ngặc, thấy Tô Cẩn Nghiêm nằm ngủ trên giường, bèn hỏi Chung Thủy Linh: “Cậu ấy ổn chứ?”
Chung Thủy Linh gật đầu, đáp: “Cũng xem như là ổn, khi nãy anh ấy vừa mới nôn, khi nãy con mới cho anh ấy uống chút nước, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Nôn ra sẽ thoải mái hơn một chút, dù sao cũng đỡ hơn kềm nén trong bụng.” Dương Minh Lâm nói.
Chung Thủy Linh gật đầu, nhớ đến việc tối nay thủ trưởng nhà cô cũng uống khá nhiều, cô bèn hỏi mẹ: “Ba con sao rồi?”
“Ba con không sao đâu, nhưng cũng hơi say, chưa ăn gì cả, bây giờ mới nói chóng mặt, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường đấy.” Dương Minh Lâm thuật lại.
“Không sao là được rồi.” Chung Mỹ Linh gật đầu, cô vẫn thấy hơi không yên tâm, bèn nhìn mẹ rồi bảo: “Hay là, hay là để con xuống thăm ba.”
Nghe thấy thế, Dương Minh Lâm phì cười: “Bây giờ con xuống thăm ba, còn có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc giải rượu nào nữa.”
Nghe mẹ nói thế, Chung Thủy Linh cũng không khỏi bật cười, nhớ lại mặt mũi của thủ trưởng nhà mình trong tối nay, bây giờ lại cảm thấy mới thật đáng yêu làm sao. Cô nghĩ vậy, bèn khoác tay mẹ nói: “Mẹ, giờ chúng ta xuống dưới nhà thăm thủ trưởng đi.”
Dương Minh Lâm nhìn Tô Cẩn Nghiêm, hỏi cô: “Con yên tâm à.”
Chung Thủy Linh cũng quay đầu lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm còn đang nằm trên giường, gật đầu đáp: “Không sao đâu, hồi nãy ói xong là anh ấy tỉnh táo nhiều rồi, giờ chắc anh ấy phải ngủ một lúc nữa.”
Nghe cô nói thế, Dương Minh Lâm cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu, rồi cùng con gái đi xuống dưới nhà.
Chung Thủy Linh lắc đầu, cô không có thời gian trả lời, chỉ đi một mạch vào nhà bếp, rót ly nước rồi nói với bà cụ: “Không có ói, nhưng trông anh ấy có vẻ khó chịu lắm, nói là khát nên cháu xuống rót ly nước cho anh ấy.”
Bà cụ Chung nghe thấy thế, bèn đứng dậy đi vào trong nhà bếp, nói: “Lấy nước lạnh đấy, bỏ thêm ít đường vô có thể giải rượu.”
Chung Thủy Linh nghe thấy vậy, bèn vội gật đầu rồi đi lấy đường trắng, múc một muỗng nhỏ đổ vào trong, cô lấy đôi đũa khuấy liên tục, không nhìn thấy mẹ ở đây, cô bèn hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?”
Nhìn thấy tư thế không hề chuẩn của cô, bà cụ Chung mới duỗi tay lấy món đồ trong tay cô, vừa khuấy vừa nói: “Về phòng chăm sóc cho ba con rồi, tối nay nó cũng uống khá nhiều.”
“Ôi, ba thật là, hai người đọ rượu làm gì không biết, uống nhiều chỉ tổ hại thân thôi.” Chung Thủy Linh bực dọc nói, hai người họ đều là hai người đàn ông mà cô yêu nhất, bây giờ lại thành ra thế này, cô lo lắng cho cả hai bên.
“Ba của con lưu luyến con thôi.” Bà cụ Chung cười cười, vừa đưa ly nước đường trong tay cho Chung Thủy Linh, vừa nói: “Mau lên phòng đi, cho Cẩn Nghiêm uống, sẽ thấy thoải mái hơn đó.”
Chung Thủy Linh cũng không dám nấn ná nữa, cô gật đầu rồi chạy lên lầu.
Sau khi về phòng mình, khi nãy Tô Cẩn Nghiêm còn nằm trên giường, bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng anh đau cả. Lúc Chung Thủy Linh đang ngờ vực, bỗng dưng nghe thấy tiếng nôn trong nhà vệ sinh, cô vội vàng đặt ly nước đường trong tay xuống, chạy vào nhà vệ sinh xem xem sao.
Vào lúc này, Chung Thủy Linh nhìn thấy anh yếu ớt ôm bồn cầu, không ngừng nôn ọe, nhưng chỉ toàn nôn ra nước, không hề có một chút thức ăn nào, mùi tanh lập tức lan tỏa nồng nặc khắp cả nhà vệ sinh.
Chung Thủy Linh vội vàng vỗ nhẹ lên lưng anh, cô đau lòng nhíu chặt mày.Tô Cẩn Nghiêm ôm bồn cầu ói được một chút, đến bây giờ mới mệt rũ, ngồi phịch sang một bên.
Thấy anh đã ói xong, Chung Thủy Linh rót nước vào ly súc miệng, kề sát bên miệng anh, nói: “Nè, anh súc miệng trước đi cho thoải mái hơn chút.”
Tô Cẩn Nghiêm nghe lời cô, uống một ngụm, rồi mới đứng dậy.
Chung Thủy Linh lo anh không đứng vững, bèn vội vàng đến dìu anh, rồi hỏi: “Anh thấy thoải mái hơn chút nào chưa?” Đôi lông mày nhíu lại vẫn không giãn ra, gương mặt hằn lên vẻ lo lắng.
Tô Cẩn Nghiêm thở dài một hơi, nhìn cô, rồi nói: “Anh không sao đâu.”
“Còn nói là không sao à.” Đôi mắt của Chung Thủy Linh đỏ ửng, cô không khỏi vỗ vỗ người anh, nói: “Đã thành ra như vậy rồi, anh còn muốn uống đến cỡ nào nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, người anh vẫn còn yếu ớt, anh dựa vào người Chung Thủy Linh rồi cất tiếng đáp lại cô: “Được rồi, dìu anh ra giường đi, bây giờ anh không còn chút sức nào.”
Nghe anh nói thế, Chung Thủy Linh cũng không dám dông dài nữa, cô dìu anh ra khỏi nhà vệ sinh, để anh nằm xuống giường. Đến bây giờ mới bưng ly nước đường đã rót sẵn lúc nãy qua, kề sát bên miệng anh: “Nè, anh uống chút nước đường cho giải rượu.”
Tô Cẩn Nghiêm hé miệng uống một ngụm, anh cảm thấy hơi khát nước, rượu trắng uống vào miệng, làm cổ họng anh nóng rát.
Chẳng mấy chốc anh đã uống hết sạch ly nước. Nhìn thấy thế, Chung Thủy Linh mới hỏi: “Anh muốn uống nữa không? Em xuống rót thêm cho.” Cô nói dứt lời bèn quay người định đi xuống dưới, nhưng Tô Cẩn Nghiêm giữ tay cô lại, lắc đầu nói với cô: “Không cần đâu, em đừng đi, ngồi đây với anh một lúc.”
Chung Thủy Linh nghe thấy thế bèn đặt chén xuống bàn, im lặng ngồi nhìn ngắm anh.
Tô Cẩn Nghiêm tựa vào đầu giường, anh vừa mới ói xong, cơ thể còn yếu ớt. Anh kéo Chung Thủy Linh, để tay anh đan cài vào tay cô, ngón tay thỉnh thoảng lại nghịch ngón tay Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh vẫn luôn nhìn chăm chú vào gương mặt anh, cảm thấy hơi hối hận vì khi nãy để anh đọ rượu với ba mình.
Thấy bộ dạng nhíu mày, âu sầu của cô, Tô Cẩn Nghiêm cười cười nói: “Sao em nhíu mày mãi thế, anh không có sao đâu.”
“Anh còn nói nữa, hồi nãy suýt nữa anh đã nôn mật ra luôn rồi, còn dám nói mình không sao à!” Vành mắt Chung Thủy Linh đỏ ửng, suýt nữa nước mắt đã tuôn trào.
Tô Cẩn Nghiêm xê người sang bên, nhìn cô rồi nói: “Lên đây nằm với anh đi.”Chung Thủy Linh không từ chối, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh.
Tô Cẩn Nguyên ôm chặt cô, nhắm mắt lại một cách mãn nguyện: “Được ôm em thế này thì tốt quá!”
Chung Thủy Linh ôm anh, dụi đầu mình vào ngực anh, dán sát tai mình vào tim anh, vào lúc này, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
Hai người chỉ im lặng, cũng không biết đã ôm nhau bao lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Dương Minh Lâm vang vọng: “Linh, Cẩn Nghiêm thế nào rồi?”
Đến bây giờ Chung Thủy Linh mới ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của Tô Cẩn Nghiêm, đến lúc ngẩng đầu mới nhận ra không biết Tô Cẩn Nghiêm đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Chung Thủy Linh rón rén xuống giường, cố gắng nhẹ tay đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng trên giường.
Bên ngoài cửa, Dương Minh Lâm đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Linh?”
Chung Thủy Linh đắp mền cho anh xong, rồi mới đi mở cửa cho mẹ, cô nhìn mẹ rồi nói: “Anh ấy vừa mới ngủ rồi ạ.”
Dương Minh Lâm gật đầu, bà vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng ngặc, thấy Tô Cẩn Nghiêm nằm ngủ trên giường, bèn hỏi Chung Thủy Linh: “Cậu ấy ổn chứ?”
Chung Thủy Linh gật đầu, đáp: “Cũng xem như là ổn, khi nãy anh ấy vừa mới nôn, khi nãy con mới cho anh ấy uống chút nước, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Nôn ra sẽ thoải mái hơn một chút, dù sao cũng đỡ hơn kềm nén trong bụng.” Dương Minh Lâm nói.
Chung Thủy Linh gật đầu, nhớ đến việc tối nay thủ trưởng nhà cô cũng uống khá nhiều, cô bèn hỏi mẹ: “Ba con sao rồi?”
“Ba con không sao đâu, nhưng cũng hơi say, chưa ăn gì cả, bây giờ mới nói chóng mặt, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường đấy.” Dương Minh Lâm thuật lại.
“Không sao là được rồi.” Chung Mỹ Linh gật đầu, cô vẫn thấy hơi không yên tâm, bèn nhìn mẹ rồi bảo: “Hay là, hay là để con xuống thăm ba.”
Nghe thấy thế, Dương Minh Lâm phì cười: “Bây giờ con xuống thăm ba, còn có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc giải rượu nào nữa.”
Nghe mẹ nói thế, Chung Thủy Linh cũng không khỏi bật cười, nhớ lại mặt mũi của thủ trưởng nhà mình trong tối nay, bây giờ lại cảm thấy mới thật đáng yêu làm sao. Cô nghĩ vậy, bèn khoác tay mẹ nói: “Mẹ, giờ chúng ta xuống dưới nhà thăm thủ trưởng đi.”
Dương Minh Lâm nhìn Tô Cẩn Nghiêm, hỏi cô: “Con yên tâm à.”
Chung Thủy Linh cũng quay đầu lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm còn đang nằm trên giường, gật đầu đáp: “Không sao đâu, hồi nãy ói xong là anh ấy tỉnh táo nhiều rồi, giờ chắc anh ấy phải ngủ một lúc nữa.”
Nghe cô nói thế, Dương Minh Lâm cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu, rồi cùng con gái đi xuống dưới nhà.
/300
|