“Hoàng Liên, cậu đừng như vậy, cậu như vậy sẽ dọa đến tớ và bác Cố đó.” Chung Thủy Linh nắm chặt lấy tay của cô, thật sự bị dọa sợ bởi bộ dạng của Hoàng Liên.
Cố Hoàng Liên buông tay cô ra, quay đầu nhìn về phía ba Cố: “Ba, ba nói xem, ba nói xem con là gì? Đứa con trong bụng con là gì?” Nói xong, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt giống như là viên trân châu bị vỡ.
Ba Cố đau lòng nhìn con gái của mình, đưa tay ra ôm Cố Hoàng Liên vào lòng, nói một cách chắc chắn: “Con là con gái của ba, đứa con trong bụng con là cháu của ba!”
Cố Hoàng Liên dựa vào trong lòng của ba Cố, cuối cùng nhịn không được mà khóc rống: “Hu…”
Chung Thủy Linh ngồi bên cạnh, nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống, lỗ mũi cũng chua xót, khó chịu đến mức làm cho tầm mắt của cô cũng mơ hồ.
“Ba, vì sao lại như vậy, anh ta vì sao có thể như vậy!” Cố Hoàng Liên vừa khổ sở, vừa hỏi, cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ lại như vậy, hai mươi tuổi cô đã chính thức trở thành bạn gái của Lâm Vỹ Tường, thời gian sáu năm, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô thật sự cho rằng lần này bọn họ nhất định có thể trở thành vợ chồng với nhau, nhưng làm thế nào cũng không ngờ anh ta sớm đã kết hôn, thậm chí đã có con, vậy tình cảm sáu năm đó của cô được xem là gì, đứa bé của anh ta trong bụng cô là gì? Cô là người thứ ba sao? Con của cô cũng là con riêng sao?
Nghĩ như vậy, Cố Hoàng Liên khóc đến mức đau đến không muốn sống nữa.
Mẹ Cố không đuổi theo được Lâm Vỹ Tường, lúc trở lại thì đúng lúc nhìn thấy con gái của mình đang dựa vào ngực chồng mình mà khóc, trái tim của bà đau dữ dội, đôi mắt cũng ửng đỏ, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Chung Thủy Linh thấy mẹ Cố đi vào, đứng dậy đi qua chỗ mẹ Cố, bình thường mẹ Cố nói chuyện nghiêm nghị, nhưng càng thấy được trong lòng bà yêu thương Cố Hoàng Liên biết bao nhiêu, hiện giờ nhìn thấy con gái bị người ta ức hiếp thành như vậy, trong lòng của bà đương nhiên đau hơn bất cứ ai, lúc này khó chịu đến nhường nào.
Mẹ Cố che miệng khóc lên, trong lòng tự trách bản thân làm nhiều như vậy nhưng vẫn để con gái chịu tổn thương, nghĩ thế, bà tự trách không ngừng đưa tay lên tát mình.
Chung Thủy Linh thấy vậy, vội vàng kéo tay của bà lại, không để bà tự làm tổn thương mình nữa, an ủi nói: “Bác Cố, bác đừng như vậy.”
Mẹ Cố nhìn Chung Thủy Linh, lắc đầu tự trách nói: “Đều tại bác, đều tại bác không tốt, lẽ ra lúc đầu bác nên nghiêm khắc hơn nữa, như vậy thì hôm nay Hoàng Liên cũng sẽ không chịu ủy khuất lớn như vậy!”
Chung Thủy Linh đưa tay ra ôm mẹ Cố, rơi nước mắt lắc đầu nói: “Làm sao có thể trách bác được, việc này nên trách tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường kia, anh ta lừa gạt tất cả mọi người, anh ta quá trơ trẽn!”
Mẹ Cố ôm Chung Thủy Linh, khóc càng to hơn: “Làm sao đây, Hoàng Liên của chúng ta phải làm sao đây…”
Chung Thủy Linh không ngừng vỗ lưng của bà, an ủi nói: “Sẽ tốt thôi, tất cả sẽ tốt thôi.”
“Tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường kia, lần sau thấy cậu ta, bác nhất định sẽ đánh chết cậu ta, cậu ta sao có thể ức hiếp Hoàng Liên nhà chúng ta như vậy chứ!” Mẹ Cố khóc lên, trong miệng không ngừng mắng chửi Lâm Vỹ Tường.
Sự hỗn loạn bên trong phòng bệnh không biết kéo dài trong bao lâu, nhưng khoảng thời gian đó khi cô y tá đẩy cửa phòng bệnh đi vào một lần thì rõ ràng là bị tình hình bên trong dọa sợ, ngây ngốc đứng một hồi lâu, sau đó mới lui ra, khẽ đóng cửa lại cho bọn họ.
Cố Hoàng Liên cũng không biết khóc được bao lâu, dường như là khóc mệt rồi, trực tiếp dựa vào cánh tay của ba Cố mà ngủ thiếp đi.
Ba Cố nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, sau đó mới xoay người đến chỗ của Chung Thủy Linh và mẹ Cố.
Cảm xúc của ba người lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngồi trên sofa bên cạnh, ba Cố nhìn Chung Thủy Linh, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lâm Vỹ Tường mang người phụ nữ đó đến phải không?”
Chung Thủy Linh thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Thật ra, ngày hôm qua lúc Lâm Vỹ Tường đến bệnh viện, cháu đã nhìn thấy anh ta ở cổng bệnh viện rồi, cháu thấy anh ta đang lôi kéo người phụ nữ đó, hình như xảy ra tranh cãi với nhau, nhưng thấy cháu đi qua thì Lâm Vỹ Tường vội vàng kéo người phụ nữ đó đi, người phụ nữ đó hình như không chịu, rồi đụng mặt với cháu, cháu hỏi Lâm Vỹ Tường cô ta là ai, anh ta chỉ nói đó là em gái của anh ta, nhưng cháu nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ nhất định không đơn giản giống như Lâm Vỹ Tường nói.”
“Ngày hôm qua cháu đã biết rồi sao!” Mẹ Cố hơi trách móc nhìn Chung Thủy Linh, nói: “Vậy sao hôm qua cháu không nói, nếu như cháu nói, thì có lẽ hôm nay cũng không xảy ra chuyện này!” Ít nhất thì có thể làm cho mọi người chuẩn bị tâm lý, biết được Lâm Vỹ Tường là hạng người thế nào!
Chung Thủy Linh thở dài, liếc nhìn Cố Hoàng Liên trên giường bệnh, nói: “Hôm qua Hoàng Liên sau khi nhìn thấy Lâm Vỹ Tường thì rất vui vẻ, gần như cả người đều thay đổi, nhìn bộ dạng vui vẻ ấy, cháu quả thật có cách nào nói ra được.” Thật ra hôm qua lúc đi vào phòng bệnh nhìn thấy Lâm Vỹ Tường, cô thật sự có ý nghĩ muốn vạch trần anh ta tại chỗ, nhưng nhìn thấy Hoàng Liên vừa ngọt ngào vừa vui vẻ như vậy, tất cả những chất vấn đều nuốt xuống, một chữ cũng không nói ra.
Mẹ Cố không nói chuyện, bà rất hiểu rõ cái cảm giác mà Chung Thủy Linh không thể nói ra, ngày hôm qua lúc Lâm Vỹ Tường đến, bà cũng đứng bên trong phòng bệnh, khi Hoàng Liên thấy Lâm Vỹ Tường thì bao nhiêu vui vẻ và xúc động đều hiện rõ ở trong mắt của cô, cũng chính vì sự vui vẻ và xúc động đó mà bà hạ quyết tâm không để ý đến xuất thân gia đình không tốt của Lâm Vỹ Tường nữa, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với Hoàng Liên, Hoàng Liên ở cùng với cậu ta được vui vẻ, được hạnh phúc thì tốt rồi, bà cũng sẽ không ngăn cản tình cảm giữa hai đứa nữa, nhưng ai có ngờ cho đến hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Biểu cảm của mẹ Cố ngưng trọng, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cháu nói người phụ nữ đó đã kết hôn với Lâm Vỹ Tường rồi, còn có con nữa, đây là sự thật sao?”
“Có lẽ là vậy ạ, hơn nữa cháu nghe ý tứ của người phụ nữ kia, đứa bé hình như cũng ở Giang Thành, hiện giờ đang bị bệnh và điều trị ở bệnh viện này.” Cô nhớ người phụ nữ kia gọi đứa bé là Tiểu Kiệt, còn nói Tiểu Kiệt rất nhớ ba, buổi sáng còn hỏi cô, Lâm Vỹ Tường ở đâu, như vậy xem ra, vừa nãy cô ta tức giận đùng đùng đi vào là để tìm ba của đứa bé.
“Tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường này, bác cho rằng điều kiện gia đình cậu ta không tốt, nhưng không ngờ cậu ta sớm đã kết hôn ở quê rồi, còn có con, cậu ta thật sự là suy nghĩ vẹn toàn, bên này tìm Hoàng Liên của chúng ta, về nhà thì có một người vợ nữa, cậu ta thật là biết cách trái ôm phải ấp!” Mẹ Cố oán hận nói.
Cố Hoàng Liên buông tay cô ra, quay đầu nhìn về phía ba Cố: “Ba, ba nói xem, ba nói xem con là gì? Đứa con trong bụng con là gì?” Nói xong, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt giống như là viên trân châu bị vỡ.
Ba Cố đau lòng nhìn con gái của mình, đưa tay ra ôm Cố Hoàng Liên vào lòng, nói một cách chắc chắn: “Con là con gái của ba, đứa con trong bụng con là cháu của ba!”
Cố Hoàng Liên dựa vào trong lòng của ba Cố, cuối cùng nhịn không được mà khóc rống: “Hu…”
Chung Thủy Linh ngồi bên cạnh, nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống, lỗ mũi cũng chua xót, khó chịu đến mức làm cho tầm mắt của cô cũng mơ hồ.
“Ba, vì sao lại như vậy, anh ta vì sao có thể như vậy!” Cố Hoàng Liên vừa khổ sở, vừa hỏi, cô thật sự nằm mơ cũng không ngờ lại như vậy, hai mươi tuổi cô đã chính thức trở thành bạn gái của Lâm Vỹ Tường, thời gian sáu năm, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô thật sự cho rằng lần này bọn họ nhất định có thể trở thành vợ chồng với nhau, nhưng làm thế nào cũng không ngờ anh ta sớm đã kết hôn, thậm chí đã có con, vậy tình cảm sáu năm đó của cô được xem là gì, đứa bé của anh ta trong bụng cô là gì? Cô là người thứ ba sao? Con của cô cũng là con riêng sao?
Nghĩ như vậy, Cố Hoàng Liên khóc đến mức đau đến không muốn sống nữa.
Mẹ Cố không đuổi theo được Lâm Vỹ Tường, lúc trở lại thì đúng lúc nhìn thấy con gái của mình đang dựa vào ngực chồng mình mà khóc, trái tim của bà đau dữ dội, đôi mắt cũng ửng đỏ, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Chung Thủy Linh thấy mẹ Cố đi vào, đứng dậy đi qua chỗ mẹ Cố, bình thường mẹ Cố nói chuyện nghiêm nghị, nhưng càng thấy được trong lòng bà yêu thương Cố Hoàng Liên biết bao nhiêu, hiện giờ nhìn thấy con gái bị người ta ức hiếp thành như vậy, trong lòng của bà đương nhiên đau hơn bất cứ ai, lúc này khó chịu đến nhường nào.
Mẹ Cố che miệng khóc lên, trong lòng tự trách bản thân làm nhiều như vậy nhưng vẫn để con gái chịu tổn thương, nghĩ thế, bà tự trách không ngừng đưa tay lên tát mình.
Chung Thủy Linh thấy vậy, vội vàng kéo tay của bà lại, không để bà tự làm tổn thương mình nữa, an ủi nói: “Bác Cố, bác đừng như vậy.”
Mẹ Cố nhìn Chung Thủy Linh, lắc đầu tự trách nói: “Đều tại bác, đều tại bác không tốt, lẽ ra lúc đầu bác nên nghiêm khắc hơn nữa, như vậy thì hôm nay Hoàng Liên cũng sẽ không chịu ủy khuất lớn như vậy!”
Chung Thủy Linh đưa tay ra ôm mẹ Cố, rơi nước mắt lắc đầu nói: “Làm sao có thể trách bác được, việc này nên trách tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường kia, anh ta lừa gạt tất cả mọi người, anh ta quá trơ trẽn!”
Mẹ Cố ôm Chung Thủy Linh, khóc càng to hơn: “Làm sao đây, Hoàng Liên của chúng ta phải làm sao đây…”
Chung Thủy Linh không ngừng vỗ lưng của bà, an ủi nói: “Sẽ tốt thôi, tất cả sẽ tốt thôi.”
“Tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường kia, lần sau thấy cậu ta, bác nhất định sẽ đánh chết cậu ta, cậu ta sao có thể ức hiếp Hoàng Liên nhà chúng ta như vậy chứ!” Mẹ Cố khóc lên, trong miệng không ngừng mắng chửi Lâm Vỹ Tường.
Sự hỗn loạn bên trong phòng bệnh không biết kéo dài trong bao lâu, nhưng khoảng thời gian đó khi cô y tá đẩy cửa phòng bệnh đi vào một lần thì rõ ràng là bị tình hình bên trong dọa sợ, ngây ngốc đứng một hồi lâu, sau đó mới lui ra, khẽ đóng cửa lại cho bọn họ.
Cố Hoàng Liên cũng không biết khóc được bao lâu, dường như là khóc mệt rồi, trực tiếp dựa vào cánh tay của ba Cố mà ngủ thiếp đi.
Ba Cố nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, sau đó mới xoay người đến chỗ của Chung Thủy Linh và mẹ Cố.
Cảm xúc của ba người lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngồi trên sofa bên cạnh, ba Cố nhìn Chung Thủy Linh, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lâm Vỹ Tường mang người phụ nữ đó đến phải không?”
Chung Thủy Linh thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Thật ra, ngày hôm qua lúc Lâm Vỹ Tường đến bệnh viện, cháu đã nhìn thấy anh ta ở cổng bệnh viện rồi, cháu thấy anh ta đang lôi kéo người phụ nữ đó, hình như xảy ra tranh cãi với nhau, nhưng thấy cháu đi qua thì Lâm Vỹ Tường vội vàng kéo người phụ nữ đó đi, người phụ nữ đó hình như không chịu, rồi đụng mặt với cháu, cháu hỏi Lâm Vỹ Tường cô ta là ai, anh ta chỉ nói đó là em gái của anh ta, nhưng cháu nhìn ra được quan hệ giữa bọn họ nhất định không đơn giản giống như Lâm Vỹ Tường nói.”
“Ngày hôm qua cháu đã biết rồi sao!” Mẹ Cố hơi trách móc nhìn Chung Thủy Linh, nói: “Vậy sao hôm qua cháu không nói, nếu như cháu nói, thì có lẽ hôm nay cũng không xảy ra chuyện này!” Ít nhất thì có thể làm cho mọi người chuẩn bị tâm lý, biết được Lâm Vỹ Tường là hạng người thế nào!
Chung Thủy Linh thở dài, liếc nhìn Cố Hoàng Liên trên giường bệnh, nói: “Hôm qua Hoàng Liên sau khi nhìn thấy Lâm Vỹ Tường thì rất vui vẻ, gần như cả người đều thay đổi, nhìn bộ dạng vui vẻ ấy, cháu quả thật có cách nào nói ra được.” Thật ra hôm qua lúc đi vào phòng bệnh nhìn thấy Lâm Vỹ Tường, cô thật sự có ý nghĩ muốn vạch trần anh ta tại chỗ, nhưng nhìn thấy Hoàng Liên vừa ngọt ngào vừa vui vẻ như vậy, tất cả những chất vấn đều nuốt xuống, một chữ cũng không nói ra.
Mẹ Cố không nói chuyện, bà rất hiểu rõ cái cảm giác mà Chung Thủy Linh không thể nói ra, ngày hôm qua lúc Lâm Vỹ Tường đến, bà cũng đứng bên trong phòng bệnh, khi Hoàng Liên thấy Lâm Vỹ Tường thì bao nhiêu vui vẻ và xúc động đều hiện rõ ở trong mắt của cô, cũng chính vì sự vui vẻ và xúc động đó mà bà hạ quyết tâm không để ý đến xuất thân gia đình không tốt của Lâm Vỹ Tường nữa, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với Hoàng Liên, Hoàng Liên ở cùng với cậu ta được vui vẻ, được hạnh phúc thì tốt rồi, bà cũng sẽ không ngăn cản tình cảm giữa hai đứa nữa, nhưng ai có ngờ cho đến hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Biểu cảm của mẹ Cố ngưng trọng, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Cháu nói người phụ nữ đó đã kết hôn với Lâm Vỹ Tường rồi, còn có con nữa, đây là sự thật sao?”
“Có lẽ là vậy ạ, hơn nữa cháu nghe ý tứ của người phụ nữ kia, đứa bé hình như cũng ở Giang Thành, hiện giờ đang bị bệnh và điều trị ở bệnh viện này.” Cô nhớ người phụ nữ kia gọi đứa bé là Tiểu Kiệt, còn nói Tiểu Kiệt rất nhớ ba, buổi sáng còn hỏi cô, Lâm Vỹ Tường ở đâu, như vậy xem ra, vừa nãy cô ta tức giận đùng đùng đi vào là để tìm ba của đứa bé.
“Tên khốn kiếp Lâm Vỹ Tường này, bác cho rằng điều kiện gia đình cậu ta không tốt, nhưng không ngờ cậu ta sớm đã kết hôn ở quê rồi, còn có con, cậu ta thật sự là suy nghĩ vẹn toàn, bên này tìm Hoàng Liên của chúng ta, về nhà thì có một người vợ nữa, cậu ta thật là biết cách trái ôm phải ấp!” Mẹ Cố oán hận nói.
/300
|