Cũng không biết là giận thật hay giả, Chung Thủy Linh nói xong liền trực tiếp rời đi.
Cố Hoàng Liên nằm trên giường, trông thấy Chung Thủy Linh rời đi như vậy liền quay đầu lại nhìn về phía trước, trong ánh mắt ẩn chứa cảm giác tội lỗi khó nói lên lời.
Y tá đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì, áy náy gật đầu với bọn họ sau đó cũng trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ Cố lau nước mắt, bước đến bên cạnh Cố Hoàng Liên, ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay cô rồi nói: “Hoàng Liên à, con đừng trách Tiểu Linh, con bé chẳng qua cũng lo lắng cho con, con không ăn không uống thành dạng này rồi, tất cả chúng ta đều đau lòng lắm con biết không” Vừa nói, mắt mẹ Cố lại phiếm hồng.
Cố Hoàng Liên nhìn mẹ mình, trong lòng nảy sinh cảm giác tội lỗi, hai ngày nay cô cứ luôn trầm lặng trong thế giới riêng của mình, sự phản bội của Lâm Vỹ Tường như một cú đánh chí mạng lên cô, cô cảm thấy thế giới này bất công với bản thân mình, mọi thứ đều quá tàn nhẫn với cô, nhưng rồi cô lại bỏ bê chính bản thân mình, khiến cho những người yêu thương cô phải đau đớn khổ sở.
Cô giơ tay ôm lấy người ở phía trước, áy náy lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, con cũng không muốn vậy, con không biết tại sao lại thế này, con xin lỗi, con xin lỗi...” Vừa nói cô vừa khóc, nhưng lại không giống như trước kia, lần này, những giọt nước mắt của cô không rơi vì Lâm Vỹ Tường nữa mà là vì ba mẹ cùng với những người yêu thương cô.
Nghe thấy lời xin lỗi của con gái, nước mắt của mẹ Cố càng thêm giàn giụa, bà lắc đầu ôm lấy con gái rồi nói: “Đứa bé ngốc, mẹ là mẹ con, con nói xin lỗi với mẹ làm gì”
Cố Hoàng Liên nghe vậy, nước mắt càng lăn dài, đến giờ phút này cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra mẹ cô thực sự yêu thương cô, cho dù trước đây bà có phản đối chuyện cô và Lâm Vỹ Tường ở bên nhau quyết liệt đến mức nào, có chỉ trích cô như thế nào, có ngang ngạnh không chịu nghe người giải thích đến đâu, nhưng suy cho cùng, bà vẫn rất mực yêu thương cô, bà làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì quá thương cô, không muốn cô chịu khổ mà thôi.
Hai mẹ con họ ôm nhau khóc một hồi, mãi cho đến khi Chung Thủy Linh từ bên ngoài mua mì về, hai người mới dần ổn định lại cảm xúc.
Chung Thủy Linh cố ý ho một tiếng đánh động sự chú ý của hai người họ.
Cố Hoàng Liên ngẩng đầu nhìn về phía cửa liền trông thấy Chung Thủy Linh đang đứng ở đó, cô áy náy cất tiếng gọi: “Tiểu Linh...”
Chung Thủy Linh thực sự không hề giận dỗi gì cô ấy, vừa rồi cô ra ngoài chẳng qua là muốn xuống dưới mua mì cho cô bạn mà thôi.
Cô quơ quơ bát mì trong tay, nhìn về Cố Hoàng Liên đang nằm trên giường bệnh rồi nói: “Tớ mua mì rồi, có muốn ăn một chút không”
Cố Hoàng Liên gật đầu: “Ừm, tớ muốn ăn”
Nghe thấy cô ấy muốn ăn gì đó, mẹ Cố ở bên cạnh còn vui mừng và kích động hơn cả cô: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng chịu ăn”
Cố Hoàng Liên áy náy nhìn mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi, con sẽ cố gắng để bản thân ổn hơn, sẽ không để mẹ phải lo lắng vì con nữa đâu”
“Được được được” Mẹ Cố liên tục gật đầu, thấy cô ấy nói như vậy, khỏi phải nói cũng biết trong lòng bà vui đến mức nào.
Chung Thủy Linh cũng thở phào một hôm, tiện tay nhấc bàn lên, sau đó đổ mì ra rồi đưa đũa cho cô ấy: “Mau ăn đi, là vị cậu thích ăn nhất đấy”
Cố Hoàng Liên nhìn bát mì rồi lại nhìn Chung Thủy Linh: “Tiểu Linh, xin lỗi, còn nữa, cảm ơn cậu”
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy mỉm cười rồi nói: “Cậu mau ăn đi”
Cố Hoàng Liên cũng mỉm cười nhìn cô, gật đầu thật mạnh: “Ừm”. Cô ấy cầm đũa lên rồi ăn một miếng thật to.
Ngay khi Cố Hoàng Liên đang ăn mì thì nhóm y tá phụ trách truyền dịch bước vào: “Chuyện gì vậy, không phải vừa rồi mọi người yêu cầu truyền dịch cho bệnh nhân sao, sao giờ lại không truyền nữa?”
Cố Hoàng Liên đặt đũa xuống định mở lời thì Chung Thủy Linh đã bước đến bên cạnh nói với y tá trưởng: “Chuyện là vậy, vừa rồi tôi sợ cô ấy không ăn được gì, cơ thể sẽ kiệt quệ nên mới bảo mọi người truyền cho cô ấy một chút glucose, nhưng cô bạn ngốc nghếch này của tôi tỉnh ngộ rồi, vậy nên không cần phải truyền nữa, cho cô ấy ăn chút gì đó thì sẽ tốt hơn”
Nghe vậy, y tá trưởng nhìn Cố Hoàng Liên đang ngồi ăn trên giường, sau đó lại nhìn glucose trong tay rồi nói: “Nếu như có khẩu vị rồi thì cố gắng ăn nhiều một chút, ở giai đoạn đầu của thai kì, nôn nghén là phản ứng bình thường của thai phụ, nhưng sau khi nôn thì nhất định phải tiếp tục ăn, nếu không sức khỏe của người mẹ sẽ suy nhược thì làm sao đảm bảo cho đứa bé trong bụng đây”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ nói đúng, sau này chúng tôi sẽ chú ý, sẽ chú ý hơn” Mẹ Cố ở bên cạnh vội vàng cười nói.
Y tá trưởng cũng không nói gì thêm, sau đó lại mang túi truyền dịch đi ra bên ngoài.
Thực lòng mà nói, phản ứng khi mang thai của Cố Hoàng Liên không quá nghiêm trọng, từ lúc mang thai cho đến giờ hầu như chưa từng nôn nghén, hồi sáng có ăn ít cháo nhưng đã nôn hết ra rồi, phần nhiều là do nguyên nhân tâm lí, bởi vì tâm lí bài xích nên mới dẫn đến tình trạng không muốn ăn uống gì.
Tuy nhiên, sau khi đã thông suốt thì khẩu vị cũng cải thiện nhiều hơn, chỉ trong chốc lát đã ăn hết bát mì lớn, mẹ Cố cùng với Chung Thủy Linh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Thấy cô ăn xong bát mì, Chung Thủy Linh từ tận đáy lòng liền vui mừng thay cho cô ấy, cô khẽ nói: “Thế này là tạm được rồi” Sau đó đem những thứ còn lại mang đi đổ.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì cửa phòng bệnh được mở ra, Lâm Vỹ Tường đứng bên ngoài, trên mặt cũng như khóe miệng có chút nhợt nhạt, khóe mắt cũng bầm tím, tất cả những dấu vết này đều là do hôm qua Chung Thủy Linh lưu lại lúc tìm anh ta tính sổ.
Trông thấy Chung Thủy Linh, vẻ mặt Lâm Vỹ Tường trở nên bối rối cùng sợ hãi, vô thức lui về sau một bước.
Trông thấy Lâm Vỹ Tường, Chung Thủy Linh liền cau mày lại, không khỏi đóng sầm cửa lại, cô khó chịu nhìn Lâm Vỹ Tường: “Anh còn dám đây à? Hay là anh thấy tối qua tôi ra tay chưa đủ mạnh nên hôm nay đến đây gây sự?”
Quả thật hôm qua anh ta bị Chung Thủy Linh đánh đến mức nảy sinh sợ hãi, anh ta sợ sệt nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Chung Thủy Linh, cô đừng có quá đáng, hôm nay tôi đến đây không phải để tìm cô”
Chung Thủy Linh cười lạnh: “Tôi không quan tâm anh đến tìm ai, nếu như anh không muốn bị tôi đập cho một trận nữa, anh mau cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!” Nếu không thì cô thực sự không chắc là bản thân mình có khả năng kiềm chế mà không ra tay đánh chết hắn ta hay không.
“Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi, tôi muốn gặp Hoàng Liên một lần, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy” Lâm Vỹ Tường nói một câu như vậy với Chung Thủy Linh, mọi ánh mắt và động tác của anh ta đều đang phòng bị cô.
“Nói gì thì nói, hiện giờ Hoàng Liên không có gì để nói với anh hết, anh mau cút cho tôi”
Cố Hoàng Liên nằm trên giường, trông thấy Chung Thủy Linh rời đi như vậy liền quay đầu lại nhìn về phía trước, trong ánh mắt ẩn chứa cảm giác tội lỗi khó nói lên lời.
Y tá đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì, áy náy gật đầu với bọn họ sau đó cũng trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ Cố lau nước mắt, bước đến bên cạnh Cố Hoàng Liên, ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay cô rồi nói: “Hoàng Liên à, con đừng trách Tiểu Linh, con bé chẳng qua cũng lo lắng cho con, con không ăn không uống thành dạng này rồi, tất cả chúng ta đều đau lòng lắm con biết không” Vừa nói, mắt mẹ Cố lại phiếm hồng.
Cố Hoàng Liên nhìn mẹ mình, trong lòng nảy sinh cảm giác tội lỗi, hai ngày nay cô cứ luôn trầm lặng trong thế giới riêng của mình, sự phản bội của Lâm Vỹ Tường như một cú đánh chí mạng lên cô, cô cảm thấy thế giới này bất công với bản thân mình, mọi thứ đều quá tàn nhẫn với cô, nhưng rồi cô lại bỏ bê chính bản thân mình, khiến cho những người yêu thương cô phải đau đớn khổ sở.
Cô giơ tay ôm lấy người ở phía trước, áy náy lên tiếng: “Mẹ, con xin lỗi, con cũng không muốn vậy, con không biết tại sao lại thế này, con xin lỗi, con xin lỗi...” Vừa nói cô vừa khóc, nhưng lại không giống như trước kia, lần này, những giọt nước mắt của cô không rơi vì Lâm Vỹ Tường nữa mà là vì ba mẹ cùng với những người yêu thương cô.
Nghe thấy lời xin lỗi của con gái, nước mắt của mẹ Cố càng thêm giàn giụa, bà lắc đầu ôm lấy con gái rồi nói: “Đứa bé ngốc, mẹ là mẹ con, con nói xin lỗi với mẹ làm gì”
Cố Hoàng Liên nghe vậy, nước mắt càng lăn dài, đến giờ phút này cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra mẹ cô thực sự yêu thương cô, cho dù trước đây bà có phản đối chuyện cô và Lâm Vỹ Tường ở bên nhau quyết liệt đến mức nào, có chỉ trích cô như thế nào, có ngang ngạnh không chịu nghe người giải thích đến đâu, nhưng suy cho cùng, bà vẫn rất mực yêu thương cô, bà làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì quá thương cô, không muốn cô chịu khổ mà thôi.
Hai mẹ con họ ôm nhau khóc một hồi, mãi cho đến khi Chung Thủy Linh từ bên ngoài mua mì về, hai người mới dần ổn định lại cảm xúc.
Chung Thủy Linh cố ý ho một tiếng đánh động sự chú ý của hai người họ.
Cố Hoàng Liên ngẩng đầu nhìn về phía cửa liền trông thấy Chung Thủy Linh đang đứng ở đó, cô áy náy cất tiếng gọi: “Tiểu Linh...”
Chung Thủy Linh thực sự không hề giận dỗi gì cô ấy, vừa rồi cô ra ngoài chẳng qua là muốn xuống dưới mua mì cho cô bạn mà thôi.
Cô quơ quơ bát mì trong tay, nhìn về Cố Hoàng Liên đang nằm trên giường bệnh rồi nói: “Tớ mua mì rồi, có muốn ăn một chút không”
Cố Hoàng Liên gật đầu: “Ừm, tớ muốn ăn”
Nghe thấy cô ấy muốn ăn gì đó, mẹ Cố ở bên cạnh còn vui mừng và kích động hơn cả cô: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng chịu ăn”
Cố Hoàng Liên áy náy nhìn mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi, con sẽ cố gắng để bản thân ổn hơn, sẽ không để mẹ phải lo lắng vì con nữa đâu”
“Được được được” Mẹ Cố liên tục gật đầu, thấy cô ấy nói như vậy, khỏi phải nói cũng biết trong lòng bà vui đến mức nào.
Chung Thủy Linh cũng thở phào một hôm, tiện tay nhấc bàn lên, sau đó đổ mì ra rồi đưa đũa cho cô ấy: “Mau ăn đi, là vị cậu thích ăn nhất đấy”
Cố Hoàng Liên nhìn bát mì rồi lại nhìn Chung Thủy Linh: “Tiểu Linh, xin lỗi, còn nữa, cảm ơn cậu”
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy mỉm cười rồi nói: “Cậu mau ăn đi”
Cố Hoàng Liên cũng mỉm cười nhìn cô, gật đầu thật mạnh: “Ừm”. Cô ấy cầm đũa lên rồi ăn một miếng thật to.
Ngay khi Cố Hoàng Liên đang ăn mì thì nhóm y tá phụ trách truyền dịch bước vào: “Chuyện gì vậy, không phải vừa rồi mọi người yêu cầu truyền dịch cho bệnh nhân sao, sao giờ lại không truyền nữa?”
Cố Hoàng Liên đặt đũa xuống định mở lời thì Chung Thủy Linh đã bước đến bên cạnh nói với y tá trưởng: “Chuyện là vậy, vừa rồi tôi sợ cô ấy không ăn được gì, cơ thể sẽ kiệt quệ nên mới bảo mọi người truyền cho cô ấy một chút glucose, nhưng cô bạn ngốc nghếch này của tôi tỉnh ngộ rồi, vậy nên không cần phải truyền nữa, cho cô ấy ăn chút gì đó thì sẽ tốt hơn”
Nghe vậy, y tá trưởng nhìn Cố Hoàng Liên đang ngồi ăn trên giường, sau đó lại nhìn glucose trong tay rồi nói: “Nếu như có khẩu vị rồi thì cố gắng ăn nhiều một chút, ở giai đoạn đầu của thai kì, nôn nghén là phản ứng bình thường của thai phụ, nhưng sau khi nôn thì nhất định phải tiếp tục ăn, nếu không sức khỏe của người mẹ sẽ suy nhược thì làm sao đảm bảo cho đứa bé trong bụng đây”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ nói đúng, sau này chúng tôi sẽ chú ý, sẽ chú ý hơn” Mẹ Cố ở bên cạnh vội vàng cười nói.
Y tá trưởng cũng không nói gì thêm, sau đó lại mang túi truyền dịch đi ra bên ngoài.
Thực lòng mà nói, phản ứng khi mang thai của Cố Hoàng Liên không quá nghiêm trọng, từ lúc mang thai cho đến giờ hầu như chưa từng nôn nghén, hồi sáng có ăn ít cháo nhưng đã nôn hết ra rồi, phần nhiều là do nguyên nhân tâm lí, bởi vì tâm lí bài xích nên mới dẫn đến tình trạng không muốn ăn uống gì.
Tuy nhiên, sau khi đã thông suốt thì khẩu vị cũng cải thiện nhiều hơn, chỉ trong chốc lát đã ăn hết bát mì lớn, mẹ Cố cùng với Chung Thủy Linh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Thấy cô ăn xong bát mì, Chung Thủy Linh từ tận đáy lòng liền vui mừng thay cho cô ấy, cô khẽ nói: “Thế này là tạm được rồi” Sau đó đem những thứ còn lại mang đi đổ.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì cửa phòng bệnh được mở ra, Lâm Vỹ Tường đứng bên ngoài, trên mặt cũng như khóe miệng có chút nhợt nhạt, khóe mắt cũng bầm tím, tất cả những dấu vết này đều là do hôm qua Chung Thủy Linh lưu lại lúc tìm anh ta tính sổ.
Trông thấy Chung Thủy Linh, vẻ mặt Lâm Vỹ Tường trở nên bối rối cùng sợ hãi, vô thức lui về sau một bước.
Trông thấy Lâm Vỹ Tường, Chung Thủy Linh liền cau mày lại, không khỏi đóng sầm cửa lại, cô khó chịu nhìn Lâm Vỹ Tường: “Anh còn dám đây à? Hay là anh thấy tối qua tôi ra tay chưa đủ mạnh nên hôm nay đến đây gây sự?”
Quả thật hôm qua anh ta bị Chung Thủy Linh đánh đến mức nảy sinh sợ hãi, anh ta sợ sệt nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Chung Thủy Linh, cô đừng có quá đáng, hôm nay tôi đến đây không phải để tìm cô”
Chung Thủy Linh cười lạnh: “Tôi không quan tâm anh đến tìm ai, nếu như anh không muốn bị tôi đập cho một trận nữa, anh mau cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!” Nếu không thì cô thực sự không chắc là bản thân mình có khả năng kiềm chế mà không ra tay đánh chết hắn ta hay không.
“Tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi, tôi muốn gặp Hoàng Liên một lần, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy” Lâm Vỹ Tường nói một câu như vậy với Chung Thủy Linh, mọi ánh mắt và động tác của anh ta đều đang phòng bị cô.
“Nói gì thì nói, hiện giờ Hoàng Liên không có gì để nói với anh hết, anh mau cút cho tôi”
/300
|