Vì nghĩ đến việc ngay lập tức phải theo Tô Cẩn Nghiêm về lại quân trú, hai người không quay trở lại thành phố nữa, mà trực tiếp lái xe đi về phía bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện thì bác sĩ Dương hôm nay nghỉ không đi làm, lúc này bà đang ở trong sân tưới hoa, nhìn thấy Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Ngiêm quay về thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại cười với họ: “Sao hôm nay lại về thế.”
Chung Thủy Linh cười với bà, nói: “Vì nhớ mẹ đó.” Lúc nói câu đó hoàn toàn không chút đỏ mặt chân run, hoàn toàn là trợn mắt nói bừa, một chút cũng không ngại ngùng.
Tô Cẩn Nghiêm bước lên phía trước, nhìn Dương Minh Lâm nói: “Chào mẹ.” Thực sự mà nói thì cũng áy náy, sau khi anh và Thủy Linh đăng ký kết hôn cũng chưa từng chính thức quay lại đây chào bố mẹ vợ.
Dương Minh Lâm vui vẻ gật đầu, lần trước Chung Thủy Linh nửa đêm quay về bà thấy trên tay cô đeo nhẫn là đã hiểu rồi, cho nên hôm nay anh gọi bà như vậy bà cũng không chút bất ngờ nào. Thấy trên mặt anh có vệt màu, Dương Minh Lâm hỏi: “Mẹ nghe bố con nói dạo gần đây con ở bên quân khu.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, trả lời: “Vâng, gần đây đang tuyển quân ở bên đó.”
“Đã xong hết rồi à?” Dương Minh Lâm hỏi.
Tô Cẩn Nghiêm trả lời thành thực: “Vâng, hôm nay vừa xong ạ.”
Nhìn hai người nói chuyện, Chung Thủy Linh ở bên cạnh có chút chua xót: “Bác sĩ Dương, sao mẹ thờ ơ với con thế, mẹ không thấy con đang đứng đây sao?” Bà nói chuyện với Tô Cẩn Nghiêm, giống như hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của đứa con gái này!
Dương Minh Lâm nhìn về phía Chung Thủy Linh, buồn cười nói: “Lớn như thế này rồi còn như trẻ con.”
Chung Thủy Linh có chút nghịch ngợm khịt mũi, dẫu môi lên thể hiện bây giờ bảo bối rất tức giận!
Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh nhìn thấy cô như vậy nhịn không được mà cười, hoặc chắc giống như câu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh nhìn thế nào cũng thấy cô thật xinh đẹp, dù cho là dáng vẻ tức giận chu mỏ ra, cũng vô cùng đáng yêu.
Dương Minh Lâm ở bên cạnh làm sao không hiểu tính cách của con gái mình, xem như không có chuyện gì, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Con mau vào trong rửa vết mực trên mặt đi.”
“Vâng ạ.” Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh, rồi đi vào nhà trước.
Ở trong vườn, Dương Minh Lâm và Chung Thủy Linh đứng đó, sau khi Tô Cẩn Nghiêm đi vào, Dương Minh Lâm mới nhìn Chung Thủy Linh, đưa tay ra gõ lên đầu cô cười nói: “Còn dẫu môi lên nữa, con không thấy mệt sao.”
Chung Thủy Linh đưa tay xoa đầu vừa bị bà gõ, nhìn mẹ mình oán trách: “Mẹ, đau con!”
Dương Minh Lâm buồn cười vạch trần cô: “Con thôi đi, mẹ ra tay có mạnh không chả lẽ mẹ không biết?”
Nhìn trò đùa của mình bị mẹ vạch trần, Chung Thủy Linh cũng tùy hứng, đưa tay giữ lấy cánh tay của mẹ mình, cười nói: “Bác sĩ Dương, mẹ không làm bác sĩ thì sau này mẹ có thể làm điệp viên đó.”
“Cái gì mà điệp viên, con bớt trêu mẹ đi là được.” Nói rồi, hai mẹ con mới đi vào nhà.
Không nhìn thấy bóng dáng của bà, Chung Thủy Linh tò mò hỏi: “Bà đâu mẹ, cùng ông ra ngoài rồi sao?”
Dương Minh Lâm giải thích: “TQuân trú tổ chức một chuyến du lịch dành cho người cao tuổi nên ông bà đi ra ngoài chơi rồi.”
“Chỉ hai người họ thôi sao?” Chung Thủy Linh có chút lo lắng nói: “Ông bà tuổi cao rồi, có chịu được không?”
“Quân đội cử người tới chăm sóc, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.” Dương Minh Lâm rót cho cô cốc nước, tiếp tục nói: “Bà ở nhà cả ngày buồn chán, đi ra ngoài như vậy cũng tốt.”
Chung Thủy Linh đồng tình, so với việc ngày ngày ở nhà, đi ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh cũng tốt, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của hai ông bà, nhưng có người có chuyên môn đi theo chăm sóc cũng yên tâm nên cô không nói thêm gì nữa.
Hiếm khi con gái về nhà, Dương Minh Lâm nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”
Chung Thủy Linh ngược lại không quan tâm nói: “Có gì ăn nấy, con không kén ăn.”
“Thế Cẩn Nghiêm thích ăn cái gì?” Bà hỏi như vậy, Chung Thủy Linh đã hiểu, nhìn mẹ mình nói: “Bác sĩ Dương, có phải mẹ cố tình hỏi con là để hỏi câu này không?”
Dương Minh Lâm có chút bất lực với con gái mình, buồn cười nhìn cô: “Bình thường nhìn con rất thông minh, sao lúc này lại ngốc thế?”
“Mẹ thiên vị!” Chung Thủy Linh thực sự cảm thấy địa vị của bản thân ở căn nhà này bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Mẹ không phải vì con mới tốt với thằng bé sao, vì đó là chồng con, nên mới là con rể của mẹ, con không nghĩ thông sao!”
Nghe mẹ nói như vậy, Chung Thủy Linh lại cảm thấy cũng có lý, nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là như vậy.” Dương Minh Lâm có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, nói đi, thích ăn cái gì, mẹ xem trong tủ lạnh có không, nếu không có thì mẹ ra ngoài mua.”
“Không cần phải phiền phức như thế đâu, Cẩn Nghiêm giống con không kén ăn, rất dễ nuôi.” Chung Thủy Linh cười hihi nói.
“Con nhóc này.” Dương Minh Lâm đưa tay gõ đầu cô, trong lòng một chút cũng không hiểu tâm tình của người làm mẹ vợ như bà.
“Bác sĩ Dương, đừng gõ đầu con!” Chung Thủy Linh có chút trách móc: “Mẹ mà gõ nữa con sẽ bị ngốc đó!”
Dương Minh Lâm không phải Tô Cẩn Nghiêm, một chút cũng không dính chiêu của cô, không chút khách khí nói: “Được rồi, lớn thế này rồi, còn làm nũng.”
Thấy mẹ mình như vậy, Chung Thủy Linh cũng lười diễn, nghiêm túc nhìn mẹ mình nói: “Bác sĩ Dương, nói với mẹ một chuyện.”
Hiếm khi nào thấy con gái mình nghiêm túc như vậy, Dương Minh Lâm buồn cười hỏi: “Được rồi, muốn nói gì?”
Chung Thủy Linh nhìn mẹ mình, thực ra thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ khi nghĩ đến việc rời khỏi đây, mặc dù bình thường cô thường cô ít khi về nhà và ở lại thành phố nhiều hơn nhưng lần đi cùng Tô Cẩn Nghiêm vào quân trú sẽ khác, lúc trước tốt xấu gì cũng ở thành phố, nên không cảm thấy xa nhà, còn lần này cô đi cùng anh, xa cách hai nơi, khoảng cách ấy khiến cô không nở, Dương Minh Lâm nghĩ một chút rồi hỏi: “Thủy Linh, không phải con có rồi chứ?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh lặng người, sau đó mới phản ứng lại: “Mẹ, mẹ nói cái gì đấy!” Cô vì câu nói của mẹ mà đỏ mặt, sự thương cảm lúc nãy biến thành ngượng ngùng, cảnh tượng biến hóa quá nhanh tới mức cô hơi không thích ứng được!
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Dương Minh Lâm có chút không nhịn được cười, nhìn con mình nói: “Mẹ thấy con mãi không nói, còn tưởng con ngại nói cơ.”
Lúc tới bệnh viện thì bác sĩ Dương hôm nay nghỉ không đi làm, lúc này bà đang ở trong sân tưới hoa, nhìn thấy Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Ngiêm quay về thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại cười với họ: “Sao hôm nay lại về thế.”
Chung Thủy Linh cười với bà, nói: “Vì nhớ mẹ đó.” Lúc nói câu đó hoàn toàn không chút đỏ mặt chân run, hoàn toàn là trợn mắt nói bừa, một chút cũng không ngại ngùng.
Tô Cẩn Nghiêm bước lên phía trước, nhìn Dương Minh Lâm nói: “Chào mẹ.” Thực sự mà nói thì cũng áy náy, sau khi anh và Thủy Linh đăng ký kết hôn cũng chưa từng chính thức quay lại đây chào bố mẹ vợ.
Dương Minh Lâm vui vẻ gật đầu, lần trước Chung Thủy Linh nửa đêm quay về bà thấy trên tay cô đeo nhẫn là đã hiểu rồi, cho nên hôm nay anh gọi bà như vậy bà cũng không chút bất ngờ nào. Thấy trên mặt anh có vệt màu, Dương Minh Lâm hỏi: “Mẹ nghe bố con nói dạo gần đây con ở bên quân khu.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, trả lời: “Vâng, gần đây đang tuyển quân ở bên đó.”
“Đã xong hết rồi à?” Dương Minh Lâm hỏi.
Tô Cẩn Nghiêm trả lời thành thực: “Vâng, hôm nay vừa xong ạ.”
Nhìn hai người nói chuyện, Chung Thủy Linh ở bên cạnh có chút chua xót: “Bác sĩ Dương, sao mẹ thờ ơ với con thế, mẹ không thấy con đang đứng đây sao?” Bà nói chuyện với Tô Cẩn Nghiêm, giống như hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của đứa con gái này!
Dương Minh Lâm nhìn về phía Chung Thủy Linh, buồn cười nói: “Lớn như thế này rồi còn như trẻ con.”
Chung Thủy Linh có chút nghịch ngợm khịt mũi, dẫu môi lên thể hiện bây giờ bảo bối rất tức giận!
Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh nhìn thấy cô như vậy nhịn không được mà cười, hoặc chắc giống như câu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, anh nhìn thế nào cũng thấy cô thật xinh đẹp, dù cho là dáng vẻ tức giận chu mỏ ra, cũng vô cùng đáng yêu.
Dương Minh Lâm ở bên cạnh làm sao không hiểu tính cách của con gái mình, xem như không có chuyện gì, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Con mau vào trong rửa vết mực trên mặt đi.”
“Vâng ạ.” Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh, rồi đi vào nhà trước.
Ở trong vườn, Dương Minh Lâm và Chung Thủy Linh đứng đó, sau khi Tô Cẩn Nghiêm đi vào, Dương Minh Lâm mới nhìn Chung Thủy Linh, đưa tay ra gõ lên đầu cô cười nói: “Còn dẫu môi lên nữa, con không thấy mệt sao.”
Chung Thủy Linh đưa tay xoa đầu vừa bị bà gõ, nhìn mẹ mình oán trách: “Mẹ, đau con!”
Dương Minh Lâm buồn cười vạch trần cô: “Con thôi đi, mẹ ra tay có mạnh không chả lẽ mẹ không biết?”
Nhìn trò đùa của mình bị mẹ vạch trần, Chung Thủy Linh cũng tùy hứng, đưa tay giữ lấy cánh tay của mẹ mình, cười nói: “Bác sĩ Dương, mẹ không làm bác sĩ thì sau này mẹ có thể làm điệp viên đó.”
“Cái gì mà điệp viên, con bớt trêu mẹ đi là được.” Nói rồi, hai mẹ con mới đi vào nhà.
Không nhìn thấy bóng dáng của bà, Chung Thủy Linh tò mò hỏi: “Bà đâu mẹ, cùng ông ra ngoài rồi sao?”
Dương Minh Lâm giải thích: “TQuân trú tổ chức một chuyến du lịch dành cho người cao tuổi nên ông bà đi ra ngoài chơi rồi.”
“Chỉ hai người họ thôi sao?” Chung Thủy Linh có chút lo lắng nói: “Ông bà tuổi cao rồi, có chịu được không?”
“Quân đội cử người tới chăm sóc, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.” Dương Minh Lâm rót cho cô cốc nước, tiếp tục nói: “Bà ở nhà cả ngày buồn chán, đi ra ngoài như vậy cũng tốt.”
Chung Thủy Linh đồng tình, so với việc ngày ngày ở nhà, đi ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh cũng tốt, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của hai ông bà, nhưng có người có chuyên môn đi theo chăm sóc cũng yên tâm nên cô không nói thêm gì nữa.
Hiếm khi con gái về nhà, Dương Minh Lâm nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”
Chung Thủy Linh ngược lại không quan tâm nói: “Có gì ăn nấy, con không kén ăn.”
“Thế Cẩn Nghiêm thích ăn cái gì?” Bà hỏi như vậy, Chung Thủy Linh đã hiểu, nhìn mẹ mình nói: “Bác sĩ Dương, có phải mẹ cố tình hỏi con là để hỏi câu này không?”
Dương Minh Lâm có chút bất lực với con gái mình, buồn cười nhìn cô: “Bình thường nhìn con rất thông minh, sao lúc này lại ngốc thế?”
“Mẹ thiên vị!” Chung Thủy Linh thực sự cảm thấy địa vị của bản thân ở căn nhà này bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Mẹ không phải vì con mới tốt với thằng bé sao, vì đó là chồng con, nên mới là con rể của mẹ, con không nghĩ thông sao!”
Nghe mẹ nói như vậy, Chung Thủy Linh lại cảm thấy cũng có lý, nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là như vậy.” Dương Minh Lâm có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, nói đi, thích ăn cái gì, mẹ xem trong tủ lạnh có không, nếu không có thì mẹ ra ngoài mua.”
“Không cần phải phiền phức như thế đâu, Cẩn Nghiêm giống con không kén ăn, rất dễ nuôi.” Chung Thủy Linh cười hihi nói.
“Con nhóc này.” Dương Minh Lâm đưa tay gõ đầu cô, trong lòng một chút cũng không hiểu tâm tình của người làm mẹ vợ như bà.
“Bác sĩ Dương, đừng gõ đầu con!” Chung Thủy Linh có chút trách móc: “Mẹ mà gõ nữa con sẽ bị ngốc đó!”
Dương Minh Lâm không phải Tô Cẩn Nghiêm, một chút cũng không dính chiêu của cô, không chút khách khí nói: “Được rồi, lớn thế này rồi, còn làm nũng.”
Thấy mẹ mình như vậy, Chung Thủy Linh cũng lười diễn, nghiêm túc nhìn mẹ mình nói: “Bác sĩ Dương, nói với mẹ một chuyện.”
Hiếm khi nào thấy con gái mình nghiêm túc như vậy, Dương Minh Lâm buồn cười hỏi: “Được rồi, muốn nói gì?”
Chung Thủy Linh nhìn mẹ mình, thực ra thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ khi nghĩ đến việc rời khỏi đây, mặc dù bình thường cô thường cô ít khi về nhà và ở lại thành phố nhiều hơn nhưng lần đi cùng Tô Cẩn Nghiêm vào quân trú sẽ khác, lúc trước tốt xấu gì cũng ở thành phố, nên không cảm thấy xa nhà, còn lần này cô đi cùng anh, xa cách hai nơi, khoảng cách ấy khiến cô không nở, Dương Minh Lâm nghĩ một chút rồi hỏi: “Thủy Linh, không phải con có rồi chứ?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh lặng người, sau đó mới phản ứng lại: “Mẹ, mẹ nói cái gì đấy!” Cô vì câu nói của mẹ mà đỏ mặt, sự thương cảm lúc nãy biến thành ngượng ngùng, cảnh tượng biến hóa quá nhanh tới mức cô hơi không thích ứng được!
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Dương Minh Lâm có chút không nhịn được cười, nhìn con mình nói: “Mẹ thấy con mãi không nói, còn tưởng con ngại nói cơ.”
/300
|