Lúc Chung Thủy Linh nói với cô ấy những điều này, mặc dù Linda có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chủ động nói với Chung Thủy Linh ở đầu bên kia điện thoại: “Chị Thủy Linh, hay là như thế này, em sẽ tìm người đến xem qua hợp đồng của chúng ta, xem xem bên trong có vấn đề gì không.’
Nghe thấy Linda nói như vậy, Chung Tiểu Linh nghĩ một lúc sau đó cũng đồng ý: “Được, Linda, chuyện này giao cho em, nhưng tất cả phải âm thầm điều tra, còn có chuyện này cũng không được nói với Tiểu Đào, cô ấy không kín miệng, chị lo lắng sẽ truyền ra cái gì đó, đến lúc đó nếu như hợp đồng không có vấn đề gì mà chuyện này truyền đến tai bọn họ sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
“Vâng, em hiểu rồi, chị Thủy Linh yên tâm đi, chuyện này em sẽ chú ý.” Linda nói.
Hai người lại nói chuyện công việc qua điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Lúc Chung Thủy Linh đang ở trong khách sạn dùng máy tính xử lý công việc mà Linda và Tiểu Đào gửi đến, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cũng không nghĩ nhiều, còn cho là nhân viên của bên phía nhà khách sắp xếp đến để quét dọn vệ sinh, nhưng lúc mở cửa ra lại có chút ngạc nhiên vì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cười với mình, mặc một bộ quân phục, nhưng trông rất phong cách.
Chung Tiểu Linh có chút bất ngờ, nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài có chút nghi ngờ hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai?”
Người phụ nữ kia nở một nụ cười với Chung Thủy Linh hỏi: “Là cô Chung đúng không, tôi là người nhà của Đại Phan.”
“Đại Phan?” Chung Thủy Linh có chút sững sờ, không biết Đại Phan trong lời nói của chị ấy là ai, muốn hỏi có phải là chị ấy đã nhận nhầm người, nhưng trong lòng lại nghi ngờ sao chị ấy lại biết cô họ Chung.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Chung Thủy Linh, người phụ nữ kia cười nói: “Tại tôi, quên không nói với cô, Cẩn Nghiêm nhà cô lo lắng cô đến đây một mình không thích ứng, không ứng phó được, vì vậy đặc biệt lôi kéo Đại Phan nói với tôi dặn tôi có thời gian thì qua xem có cái gì có thể giúp đỡ không, hai bọn họ hai ngày nữa mới quay lại.”
Nghe thấy chị ấy nhắc đến Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh lập tức phản ứng lại, lúc này mới biết chị ấy là người được Tô Cẩn Nghiêm nhờ đến để thăm cô, trong lòng thật sự không nói nên lời, có một cảm giác ấm áp không nói nên lời, cho dù anh không ở bên cạnh cô, anh cũng không quên quan tâm mọi thứ của cô, cảm giác này khiến cô cảm thấy đặc biệt ấm áp và tốt đẹp.
Biết được ý định của chị ấy, Chung Thủy Linh vội vàng nhường đường cho chị ấy, nhiệt tình nói: “Chị à, chị mau vào đi.”
“Này.” Người phụ nữ kia từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nói với Chung Thủy Linh: “Đúng rồi, tôi quên giới thiệu bản thân, tôi tên là Lý Huệ Hồng, cô có thể giống như Mỹ Dung gọi tôi là chị Hồng.”
Chung Thủy Linh mỉm cười gật đầu với chị ấy, ngọt ngào gọi một tiếng chị Hồng, sau đó vội vàng quay người đi lấy chai nước khoáng trên bàn làm việc đưa qua, nắm tóc, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, thật ngại quá, em ở đây không có cái gì cả, chỉ có nước thôi.”
“Khách khí rồi.” Lý Huệ Hồng cười nói, lúc này mới nhớ ra mấy thứ đồ trên tay mình vẫn chưa đặt xuống, đưa cho cô nói: “Những cái này đều mà mấy món ăn vặt trong nhà tự làm, em rảnh thì nếm thử xem, mùi vị có lẽ cũng không tồi.”
Chung Thủy Linh đưa tay ra nhận lấy, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, chị quá khách khí rồi.”
“Cẩn Nghiêm và Đại Phan ở cùng một đội, bình thường kỳ nghỉ phép của mỗi người cũng không giống nhau, thường đến nhà bọn chị ăn cơm, rất thân với bọn chị, chị và Đại Phan đều xem cậu ấy như là em trai, lúc trước còn nói đùa sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, không ngờ chưa được bao lâu cậu ấy đã dẫn một cô em dâu về cho bọn chị.” Lý Huệ Hồng nhìn Chung Thủy Linh nói, em dâu trong lời nói kia chính là Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh có chút ngại ngùng, xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng, thấy Lý Huệ Hồng vẫn đứng ở đó, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, chị mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi ở đó nữa.”
Lý Huệ Hồng gật đầu, nhìn cô nói: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Chung Thủy Linh với chị ấy cùng ngồi xuống, bởi vì mối quan hệ xa lạ, thật sự không biết nên nói cái gì.
Thấy cô có chút ngượng ngùng không biết phải nói cái gì, Lý Huệ Hồng chủ động hỏi: “Tiểu Chung, em làm cái gì?”
“Em làm thiết kế, tự mình mở một phòng làm việc.” Chung Thủy Linh thành thật nói, cô thích phương thức nói chuyện một hỏi một đáp này, so với việc tự mình tìm chủ đề, quả thật không phải tốt bình thường.
“Em còn trẻ như vậy đã mở phòng làm việc rồi, thật giỏi nha!” Lý Huệ Hồng khen ngợi nói.
Chung Thủy Linh cười, sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng, hiểu chuyện nói: “Không có, cùng hợp tác với người khác.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi.” Lý Huệ Hồng nhận định, nhìn Chung Thủy Linh lại hỏi: “Đúng rồi, vậy em qua bên này thì có ảnh hưởng đến công việc không?”
“Vẫn ổn, bây giờ internet rất phát triển, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên thuận hơn rất nhiều.” Quả thật là như vậy, sáng nay Linda và Tiểu Đào giửi một số công việc bên phía phòng làm việc qua email cho cô, sau đó cô ở đây giải quyết xong lại gửi mail lại, có làm việc cùng hay không đều trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.
“Cũng đúng, bây giờ quả thực điện thoại, máy tính rất tiện, không giống như chị trước đây, gọi một cuộc điện thoại cũng phải đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn.” Lý Huệ Hồng nhớ lại mình lúc đó, thật sự không có cách nào để so sánh với bây giờ.
“Chị Hồng, vậy chị thì sao, chị làm việc ở đây sao?” Thấy chị ấy mặc quân phục, có thể nhìn ra chị ấy cũng giống với Tô Cẩn Nghiêm, có lẽ cũng là quân nhân.
“Chị làm việc ở quân khu nên này, bình thường làm các công việc tương tự như dân sự, chủ yếu là Đại Phan ở bên này, con cái cũng ở bên này, tất cả đều có người chăm sóc.” Lý Huệ Hồng nói, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi.
Chung Thủy Linh gật đầu, thực ra có chút ngưỡng mộ bọn họ, một nhà ba người đều ở cùng nhau, còn tốt hơn tất cả mọi thứ, còn mạnh mẽ hơn tất cả mọi thứ.
Lý Huệ Hồng ở đây một lúc, cùng với Chung Thủy Linh nói rất nhiều chuyện, đương nhiên bao gồm một số chuyện của Tô Cẩn Nghiêm, rất nhanh đã đến trưa, Chung Thủy Linh muốn ăn cơm cùng chị ấy, nhưng vì Lý Huệ Hồng phải về nấu cơm trưa cho con, cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Trước khi đi, Lý Huệ Hồng nhìn Chung Tiểu Linh nói: “Tiểu Linh, em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị, chị đã đồng ý với Cần Nghiêm nhà em phải chăm sóc em thật tốt, đừng khách sáo với chị.”
Mặc dù Chung Thủy Linh ngại nhưng vẫn gật đầu, nhìn chị ấy cười nói: “Cảm ơn chị Hồng, đợi Cẩn Nghiêm trở về, bọn em nhất định sẽ mời chị và anh Đại Phan ăn cơm!”
Thấy cô nói như vậy, Lý Huệ Hồng nói: “Không cần mời, đến lúc đó đến nhà chị, chị nấu món ngon cho hai người, tay nghề của chị cũng không tồi đâu.”
Chung Thủy Linh mỉm cười đồng ý, cùng chị ấy đi xuống tầng tiễn chị ấy ra ngoài.
Nghe thấy Linda nói như vậy, Chung Tiểu Linh nghĩ một lúc sau đó cũng đồng ý: “Được, Linda, chuyện này giao cho em, nhưng tất cả phải âm thầm điều tra, còn có chuyện này cũng không được nói với Tiểu Đào, cô ấy không kín miệng, chị lo lắng sẽ truyền ra cái gì đó, đến lúc đó nếu như hợp đồng không có vấn đề gì mà chuyện này truyền đến tai bọn họ sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
“Vâng, em hiểu rồi, chị Thủy Linh yên tâm đi, chuyện này em sẽ chú ý.” Linda nói.
Hai người lại nói chuyện công việc qua điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Lúc Chung Thủy Linh đang ở trong khách sạn dùng máy tính xử lý công việc mà Linda và Tiểu Đào gửi đến, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cũng không nghĩ nhiều, còn cho là nhân viên của bên phía nhà khách sắp xếp đến để quét dọn vệ sinh, nhưng lúc mở cửa ra lại có chút ngạc nhiên vì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cười với mình, mặc một bộ quân phục, nhưng trông rất phong cách.
Chung Tiểu Linh có chút bất ngờ, nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài có chút nghi ngờ hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai?”
Người phụ nữ kia nở một nụ cười với Chung Thủy Linh hỏi: “Là cô Chung đúng không, tôi là người nhà của Đại Phan.”
“Đại Phan?” Chung Thủy Linh có chút sững sờ, không biết Đại Phan trong lời nói của chị ấy là ai, muốn hỏi có phải là chị ấy đã nhận nhầm người, nhưng trong lòng lại nghi ngờ sao chị ấy lại biết cô họ Chung.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Chung Thủy Linh, người phụ nữ kia cười nói: “Tại tôi, quên không nói với cô, Cẩn Nghiêm nhà cô lo lắng cô đến đây một mình không thích ứng, không ứng phó được, vì vậy đặc biệt lôi kéo Đại Phan nói với tôi dặn tôi có thời gian thì qua xem có cái gì có thể giúp đỡ không, hai bọn họ hai ngày nữa mới quay lại.”
Nghe thấy chị ấy nhắc đến Tô Cẩn Nghiêm, Chung Thủy Linh lập tức phản ứng lại, lúc này mới biết chị ấy là người được Tô Cẩn Nghiêm nhờ đến để thăm cô, trong lòng thật sự không nói nên lời, có một cảm giác ấm áp không nói nên lời, cho dù anh không ở bên cạnh cô, anh cũng không quên quan tâm mọi thứ của cô, cảm giác này khiến cô cảm thấy đặc biệt ấm áp và tốt đẹp.
Biết được ý định của chị ấy, Chung Thủy Linh vội vàng nhường đường cho chị ấy, nhiệt tình nói: “Chị à, chị mau vào đi.”
“Này.” Người phụ nữ kia từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nói với Chung Thủy Linh: “Đúng rồi, tôi quên giới thiệu bản thân, tôi tên là Lý Huệ Hồng, cô có thể giống như Mỹ Dung gọi tôi là chị Hồng.”
Chung Thủy Linh mỉm cười gật đầu với chị ấy, ngọt ngào gọi một tiếng chị Hồng, sau đó vội vàng quay người đi lấy chai nước khoáng trên bàn làm việc đưa qua, nắm tóc, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, thật ngại quá, em ở đây không có cái gì cả, chỉ có nước thôi.”
“Khách khí rồi.” Lý Huệ Hồng cười nói, lúc này mới nhớ ra mấy thứ đồ trên tay mình vẫn chưa đặt xuống, đưa cho cô nói: “Những cái này đều mà mấy món ăn vặt trong nhà tự làm, em rảnh thì nếm thử xem, mùi vị có lẽ cũng không tồi.”
Chung Thủy Linh đưa tay ra nhận lấy, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, chị quá khách khí rồi.”
“Cẩn Nghiêm và Đại Phan ở cùng một đội, bình thường kỳ nghỉ phép của mỗi người cũng không giống nhau, thường đến nhà bọn chị ăn cơm, rất thân với bọn chị, chị và Đại Phan đều xem cậu ấy như là em trai, lúc trước còn nói đùa sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, không ngờ chưa được bao lâu cậu ấy đã dẫn một cô em dâu về cho bọn chị.” Lý Huệ Hồng nhìn Chung Thủy Linh nói, em dâu trong lời nói kia chính là Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh có chút ngại ngùng, xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ ửng, thấy Lý Huệ Hồng vẫn đứng ở đó, có chút ngại ngùng nói: “Chị Hồng, chị mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi ở đó nữa.”
Lý Huệ Hồng gật đầu, nhìn cô nói: “Em cũng ngồi xuống đi.”
Chung Thủy Linh với chị ấy cùng ngồi xuống, bởi vì mối quan hệ xa lạ, thật sự không biết nên nói cái gì.
Thấy cô có chút ngượng ngùng không biết phải nói cái gì, Lý Huệ Hồng chủ động hỏi: “Tiểu Chung, em làm cái gì?”
“Em làm thiết kế, tự mình mở một phòng làm việc.” Chung Thủy Linh thành thật nói, cô thích phương thức nói chuyện một hỏi một đáp này, so với việc tự mình tìm chủ đề, quả thật không phải tốt bình thường.
“Em còn trẻ như vậy đã mở phòng làm việc rồi, thật giỏi nha!” Lý Huệ Hồng khen ngợi nói.
Chung Thủy Linh cười, sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng, hiểu chuyện nói: “Không có, cùng hợp tác với người khác.”
“Vậy cũng rất giỏi rồi.” Lý Huệ Hồng nhận định, nhìn Chung Thủy Linh lại hỏi: “Đúng rồi, vậy em qua bên này thì có ảnh hưởng đến công việc không?”
“Vẫn ổn, bây giờ internet rất phát triển, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên thuận hơn rất nhiều.” Quả thật là như vậy, sáng nay Linda và Tiểu Đào giửi một số công việc bên phía phòng làm việc qua email cho cô, sau đó cô ở đây giải quyết xong lại gửi mail lại, có làm việc cùng hay không đều trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.
“Cũng đúng, bây giờ quả thực điện thoại, máy tính rất tiện, không giống như chị trước đây, gọi một cuộc điện thoại cũng phải đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn.” Lý Huệ Hồng nhớ lại mình lúc đó, thật sự không có cách nào để so sánh với bây giờ.
“Chị Hồng, vậy chị thì sao, chị làm việc ở đây sao?” Thấy chị ấy mặc quân phục, có thể nhìn ra chị ấy cũng giống với Tô Cẩn Nghiêm, có lẽ cũng là quân nhân.
“Chị làm việc ở quân khu nên này, bình thường làm các công việc tương tự như dân sự, chủ yếu là Đại Phan ở bên này, con cái cũng ở bên này, tất cả đều có người chăm sóc.” Lý Huệ Hồng nói, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi.
Chung Thủy Linh gật đầu, thực ra có chút ngưỡng mộ bọn họ, một nhà ba người đều ở cùng nhau, còn tốt hơn tất cả mọi thứ, còn mạnh mẽ hơn tất cả mọi thứ.
Lý Huệ Hồng ở đây một lúc, cùng với Chung Thủy Linh nói rất nhiều chuyện, đương nhiên bao gồm một số chuyện của Tô Cẩn Nghiêm, rất nhanh đã đến trưa, Chung Thủy Linh muốn ăn cơm cùng chị ấy, nhưng vì Lý Huệ Hồng phải về nấu cơm trưa cho con, cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Trước khi đi, Lý Huệ Hồng nhìn Chung Tiểu Linh nói: “Tiểu Linh, em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị, chị đã đồng ý với Cần Nghiêm nhà em phải chăm sóc em thật tốt, đừng khách sáo với chị.”
Mặc dù Chung Thủy Linh ngại nhưng vẫn gật đầu, nhìn chị ấy cười nói: “Cảm ơn chị Hồng, đợi Cẩn Nghiêm trở về, bọn em nhất định sẽ mời chị và anh Đại Phan ăn cơm!”
Thấy cô nói như vậy, Lý Huệ Hồng nói: “Không cần mời, đến lúc đó đến nhà chị, chị nấu món ngon cho hai người, tay nghề của chị cũng không tồi đâu.”
Chung Thủy Linh mỉm cười đồng ý, cùng chị ấy đi xuống tầng tiễn chị ấy ra ngoài.
/300
|