Chung Thủy Linh nhìn dáng vẻ ông ta tức giận, giơ tay muốn tát mình thì trong giây lát thật sự quên mất phải tránh, đứng ngây người ở đó. Khi cô cho rằng cái tát này của ông ta nhất định sẽ rơi vào mặt mình, đột nhiên có một bàn tay đưa qua, chặn lại bàn tay của Trương Tân Thành còn đang ở trên cao chưa kịp hạ xuống.
Chung Thủy Linh lập tức lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Tô Cẩn Nghiêm phía sau chẳng biết đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào, vẻ mặt hung dữ, tàn bạo nhìn Trương Tân Thành, ánh mắt chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén, dường như chỉ cần liếc mắt lại có thể chém người ta ra thành hai đoạn.
Trương Tân Thành hình như bị ánh mắt này của Tô Cẩn Nghiêm dọa cho giật mình, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm lại theo bản năng muốn dời đi.
Giang Lương ở phía sau ngược lại vẫn đứng yên không hề động đậy, khi người khác không chú ý, khóe miệng anh ta thoáng cong lên, lộ vẻ tươi cười.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn Trương Tân Thành và cao giọng nói: “Ông dám động vào cô ấy thử xem?" Người phụ nữ của anh, anh không thể để cho người ra tay với cô ở ngay trước mặt mình được, bất kể người đó là ai! Điều này là tuyệt đối không thể thương lượng!
Trương Tân Thành có chút không cam lòng về giây phút chật vật khi mình bị ngã xuống đất vừa rồi, ông ta nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Với tố chất này mà con còn xem cô ta như báu vật à? Cẩn Nghiêm, ánh mắt con thật sự không được tốt lắm đâu!"
Tô Cẩn Nghiêm hất tay ông ta ra, vẻ mặt lạnh lùng nói với ông ta: “Ông không có tư cách đứng đây nói này nói nọ với tôi. Bây giờ ông cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp lại ông nữa!"
"Tô Cẩn Nghiêm!" Trương Tân Thành tức giận nhìn anh, lớn tiếng nói: “Con nói chuyện với ba bằng thái độ như vậy sao? Mấy năm nay Tô Mỹ Dung lại dạy con vậy à?"
"Ông có tư cách gì mà nhắc tới bà ấy!" Tô Cẩn Nghiêm gần như gào lên, trên trán nổi gân xanh thật giống như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào! Vào giờ phút này, tức giận và xúc động đều được trút ra: “Ông nghĩ ông là ai chứ? Dựa vào đâu mà tôi phải có thái độ tốt với ông? Mẹ nó, ông cao giá, cảm thấy mình là một quan chức lớn thì bò trở lại văn phòng của ông đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi. Còn nữa, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám qua tìm người nhà của tôi, ông đừng trách đến lúc đó tôi có thể làm ra bất kỳ chuyện gì đấy!"
Chung Thủy Linh đứng bên cạnh anh, cô chưa từng thấy Tô Cẩn Nghiêm như vậy, dáng vẻ tức giận như vậy, nổi cáu như vậy thoạt nhìn giống như một con thú hoang nổi cơn điên, thấy ai cũng muốn xông lên cắn người đó!
Mấy năm qua, rõ ràng Trương Tân Thành ngồi nhiều ở trong văn phòng, được người ta lấy lòng xin phục vụ suốt thời gian dài, căn bản không bỏ xuống được sự cao giá của mình, đâu có bị người nào chỉ vào mũi mắng. Cho nên khi vừa nghe Tô Cẩn Nghiêm mắng mình như vậy, trong lòng căn bản không chịu nổi, hét lên với Tô Cẩn Nghiêm: “Tô Cẩn Nghiêm, con có biết bây giờ con dang nói chuyện với ai không? Con đừng tưởng con là con trai ba thì ba sẽ dung túng cho con!"
Trương Tân Thành nói xong, trong phòng dường như thoáng cái lại trở nên yên tĩnh. Ánh mắt Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm vào mặt Tô Cẩn Nghiêm, nắm chặt tay anh, rất sợ anh trong tình trạng kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương của anh.
Trương Tân Thành nói xong lại chợt có chút hối hận. Trước khi tới đây, ông cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Ông ta nghĩ lần này có thể cố gắng bình tĩnh nói chuyện nhã nhặn một lần, sau đó thuận tiện tới xem vết thương của anh.
Chẳng qua ông ta không ngờ tính tình của Tô Cẩn Nghiêm lại nóng nảy như vậy, căn bản không cho ông ta có cơ hội mở miệng đã lập tức nổi cáu.
Trương Tân Thành nghĩ vậy lại khẽ thở dài, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cẩn Nghiêm, ba thừa nhận chuyện năm đó là do ba xử lý không tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hôm nay ba tới tìm con thật ra chỉ muốn nhận đứa con trai là con, bù đắp lại sai lầm của mình năm đó thôi."
"Con trai à..." Tô Cẩn Nghiêm cười lạnh, quả thật cảm thấy trên thế giới này không có chuyện gì nực cười hơn chuyện ông ta có thể nói ra hai từ đó.
Trương Tân Thành nhìn anh, nói tiếp: “Ba biết trong lòng con hận ba, sẽ rất khó tha thứ cho ba. Nhưng bất kể nói thế nào thì ba vẫn là ba của con, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!"
Chung Thủy Linh đứng bên cạnh anh cũng có thể cảm giác được cơn giận trên người anh sẽ phát ra bất cứ lúc nào. Bởi vì cảm xúc trên người anh thay đổi, anh nắm tay cô, móng tay cắm vào lòng bàn tay của cô.
Nhưng Chung Thủy Linh không để ý tới đau đớn này, lúc này cô càng để ý tới tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm hơn, sợ anh không khống chế được mà làm động đến vết thương vốn còn chưa lành trên người mình!
"Ba thừa nhận ba có lỗi với con, cũng có lỗi với Mỹ Dung, nhưng tình hình năm đó ba cũng là bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, ba trước sau chưa từng có giây phút nào ngừng nhớ mong con. Ba cũng từng hối hận về hành vi của bản thân mình lúc trước, chỉ có điều trên thế giới này căn bản không có thuốc hối hận. Ba ngoại trừ tự trách hành vi của mình năm đó ra, cũng chỉ có thể càng cố gắng tranh thủ, khiến sự hy sinh của con và mẹ con năm đó có giá trị hơn. Đương nhiên, sau nhiều năm như vậy ba quả thật đã làm được. Một phần nguyên nhân rất lớn khiến ba còn ngồi ở vị trí bây giờ là muốn chờ tới lúc ba có cơ hội bù đắp cho con, sẽ cho con triển vọng và tương lai tốt hơn!" Trương Tân Thành nói vậy, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm có phần tha thiết.
Ngoại trừ ích kỷ và vô sỉ ra, Chung Thủy Linh quả thật cảm thấy không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung về Trương Tân Thành này, quả thật chỉ hơn chứ không kém và Ngô An Kỳ!
Tô Cẩn Nghiêm không nổi giận như Chung Thủy Linh lo lắng, chỉ lạnh lùng nhếch môi nói: “Trương Tân Thành, ông tưởng ông là ai chứ? Ông tưởng tất cả mọi người đều giống ông sao?"
"Ba có thể cho con một tương lai tốt hơn!" Trương Tân Thành nói vậy, ánh mắt nhìn anh và hỏi ngược lại: “Lẽ nào con chỉ ở lại đây làm trung đội trưởng đại đội đặc công mà đã thỏa mãn rồi sao?"
"Không phải tất cả mọi người đều đầy dã tâm và vì dã tâm cùng lợi ích của mình mà cái gì cũng làm được như ông!" Tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm hơi kích động, giọng nói cũng cao hơn.
Chung Thủy Linh có hơi căng thẳng cầm lấy tay anh. Cô có thể hiểu được tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm lúc này. Chỉ là cô lo lắng anh kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên người anh hơn.
"Con là con trai của ba, sao con có thể không tham vọng được?!" Tâm trạng của Trương Tân Thành cũng rất kích động, khi kêu lên với Tô Cẩn Nghiêm như vậy, trên trán của nổi rõ gân xanh. Đúng là ba con, về điểm này thật sự đặc biệt giống nhau!
"Tôi không phải là con trai ông. Tôi lặp lại lần nữa, tôi họ Tô, cả đời tôi đều là họ Tô. Ông muốn tìm con trai thì tới chỗ khác mà tìm, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!" Tô Cẩn Nghiêm vừa nói chuyện và chỉ thẳng ra cửa và quát lên: “Ông cút cho tôi, lập tức cút ra khỏi nhà tôi, vĩnh viễn đều đừng để cho tôi thấy ông nữa!"
Trương Tân Thành còn muốn nói gì nữa lại bị Giang Lương phía sau kéo lại, nhìn ông ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho ông ta đừng nói gì chọc giận Tô Cẩn Nghiêm nữa.
Chung Thủy Linh lập tức lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Tô Cẩn Nghiêm phía sau chẳng biết đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào, vẻ mặt hung dữ, tàn bạo nhìn Trương Tân Thành, ánh mắt chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén, dường như chỉ cần liếc mắt lại có thể chém người ta ra thành hai đoạn.
Trương Tân Thành hình như bị ánh mắt này của Tô Cẩn Nghiêm dọa cho giật mình, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm lại theo bản năng muốn dời đi.
Giang Lương ở phía sau ngược lại vẫn đứng yên không hề động đậy, khi người khác không chú ý, khóe miệng anh ta thoáng cong lên, lộ vẻ tươi cười.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn Trương Tân Thành và cao giọng nói: “Ông dám động vào cô ấy thử xem?" Người phụ nữ của anh, anh không thể để cho người ra tay với cô ở ngay trước mặt mình được, bất kể người đó là ai! Điều này là tuyệt đối không thể thương lượng!
Trương Tân Thành có chút không cam lòng về giây phút chật vật khi mình bị ngã xuống đất vừa rồi, ông ta nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Với tố chất này mà con còn xem cô ta như báu vật à? Cẩn Nghiêm, ánh mắt con thật sự không được tốt lắm đâu!"
Tô Cẩn Nghiêm hất tay ông ta ra, vẻ mặt lạnh lùng nói với ông ta: “Ông không có tư cách đứng đây nói này nói nọ với tôi. Bây giờ ông cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp lại ông nữa!"
"Tô Cẩn Nghiêm!" Trương Tân Thành tức giận nhìn anh, lớn tiếng nói: “Con nói chuyện với ba bằng thái độ như vậy sao? Mấy năm nay Tô Mỹ Dung lại dạy con vậy à?"
"Ông có tư cách gì mà nhắc tới bà ấy!" Tô Cẩn Nghiêm gần như gào lên, trên trán nổi gân xanh thật giống như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào! Vào giờ phút này, tức giận và xúc động đều được trút ra: “Ông nghĩ ông là ai chứ? Dựa vào đâu mà tôi phải có thái độ tốt với ông? Mẹ nó, ông cao giá, cảm thấy mình là một quan chức lớn thì bò trở lại văn phòng của ông đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi. Còn nữa, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám qua tìm người nhà của tôi, ông đừng trách đến lúc đó tôi có thể làm ra bất kỳ chuyện gì đấy!"
Chung Thủy Linh đứng bên cạnh anh, cô chưa từng thấy Tô Cẩn Nghiêm như vậy, dáng vẻ tức giận như vậy, nổi cáu như vậy thoạt nhìn giống như một con thú hoang nổi cơn điên, thấy ai cũng muốn xông lên cắn người đó!
Mấy năm qua, rõ ràng Trương Tân Thành ngồi nhiều ở trong văn phòng, được người ta lấy lòng xin phục vụ suốt thời gian dài, căn bản không bỏ xuống được sự cao giá của mình, đâu có bị người nào chỉ vào mũi mắng. Cho nên khi vừa nghe Tô Cẩn Nghiêm mắng mình như vậy, trong lòng căn bản không chịu nổi, hét lên với Tô Cẩn Nghiêm: “Tô Cẩn Nghiêm, con có biết bây giờ con dang nói chuyện với ai không? Con đừng tưởng con là con trai ba thì ba sẽ dung túng cho con!"
Trương Tân Thành nói xong, trong phòng dường như thoáng cái lại trở nên yên tĩnh. Ánh mắt Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm vào mặt Tô Cẩn Nghiêm, nắm chặt tay anh, rất sợ anh trong tình trạng kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương của anh.
Trương Tân Thành nói xong lại chợt có chút hối hận. Trước khi tới đây, ông cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Ông ta nghĩ lần này có thể cố gắng bình tĩnh nói chuyện nhã nhặn một lần, sau đó thuận tiện tới xem vết thương của anh.
Chẳng qua ông ta không ngờ tính tình của Tô Cẩn Nghiêm lại nóng nảy như vậy, căn bản không cho ông ta có cơ hội mở miệng đã lập tức nổi cáu.
Trương Tân Thành nghĩ vậy lại khẽ thở dài, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cẩn Nghiêm, ba thừa nhận chuyện năm đó là do ba xử lý không tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hôm nay ba tới tìm con thật ra chỉ muốn nhận đứa con trai là con, bù đắp lại sai lầm của mình năm đó thôi."
"Con trai à..." Tô Cẩn Nghiêm cười lạnh, quả thật cảm thấy trên thế giới này không có chuyện gì nực cười hơn chuyện ông ta có thể nói ra hai từ đó.
Trương Tân Thành nhìn anh, nói tiếp: “Ba biết trong lòng con hận ba, sẽ rất khó tha thứ cho ba. Nhưng bất kể nói thế nào thì ba vẫn là ba của con, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!"
Chung Thủy Linh đứng bên cạnh anh cũng có thể cảm giác được cơn giận trên người anh sẽ phát ra bất cứ lúc nào. Bởi vì cảm xúc trên người anh thay đổi, anh nắm tay cô, móng tay cắm vào lòng bàn tay của cô.
Nhưng Chung Thủy Linh không để ý tới đau đớn này, lúc này cô càng để ý tới tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm hơn, sợ anh không khống chế được mà làm động đến vết thương vốn còn chưa lành trên người mình!
"Ba thừa nhận ba có lỗi với con, cũng có lỗi với Mỹ Dung, nhưng tình hình năm đó ba cũng là bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, ba trước sau chưa từng có giây phút nào ngừng nhớ mong con. Ba cũng từng hối hận về hành vi của bản thân mình lúc trước, chỉ có điều trên thế giới này căn bản không có thuốc hối hận. Ba ngoại trừ tự trách hành vi của mình năm đó ra, cũng chỉ có thể càng cố gắng tranh thủ, khiến sự hy sinh của con và mẹ con năm đó có giá trị hơn. Đương nhiên, sau nhiều năm như vậy ba quả thật đã làm được. Một phần nguyên nhân rất lớn khiến ba còn ngồi ở vị trí bây giờ là muốn chờ tới lúc ba có cơ hội bù đắp cho con, sẽ cho con triển vọng và tương lai tốt hơn!" Trương Tân Thành nói vậy, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm có phần tha thiết.
Ngoại trừ ích kỷ và vô sỉ ra, Chung Thủy Linh quả thật cảm thấy không tìm ra được từ nào thích hợp hơn để hình dung về Trương Tân Thành này, quả thật chỉ hơn chứ không kém và Ngô An Kỳ!
Tô Cẩn Nghiêm không nổi giận như Chung Thủy Linh lo lắng, chỉ lạnh lùng nhếch môi nói: “Trương Tân Thành, ông tưởng ông là ai chứ? Ông tưởng tất cả mọi người đều giống ông sao?"
"Ba có thể cho con một tương lai tốt hơn!" Trương Tân Thành nói vậy, ánh mắt nhìn anh và hỏi ngược lại: “Lẽ nào con chỉ ở lại đây làm trung đội trưởng đại đội đặc công mà đã thỏa mãn rồi sao?"
"Không phải tất cả mọi người đều đầy dã tâm và vì dã tâm cùng lợi ích của mình mà cái gì cũng làm được như ông!" Tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm hơi kích động, giọng nói cũng cao hơn.
Chung Thủy Linh có hơi căng thẳng cầm lấy tay anh. Cô có thể hiểu được tâm trạng của Tô Cẩn Nghiêm lúc này. Chỉ là cô lo lắng anh kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên người anh hơn.
"Con là con trai của ba, sao con có thể không tham vọng được?!" Tâm trạng của Trương Tân Thành cũng rất kích động, khi kêu lên với Tô Cẩn Nghiêm như vậy, trên trán của nổi rõ gân xanh. Đúng là ba con, về điểm này thật sự đặc biệt giống nhau!
"Tôi không phải là con trai ông. Tôi lặp lại lần nữa, tôi họ Tô, cả đời tôi đều là họ Tô. Ông muốn tìm con trai thì tới chỗ khác mà tìm, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!" Tô Cẩn Nghiêm vừa nói chuyện và chỉ thẳng ra cửa và quát lên: “Ông cút cho tôi, lập tức cút ra khỏi nhà tôi, vĩnh viễn đều đừng để cho tôi thấy ông nữa!"
Trương Tân Thành còn muốn nói gì nữa lại bị Giang Lương phía sau kéo lại, nhìn ông ta khẽ lắc đầu, ra hiệu cho ông ta đừng nói gì chọc giận Tô Cẩn Nghiêm nữa.
/300
|