Thấy anh ấy không lên tiếng, Chung Thủy Linh dùng chân đá vào người anh ấy, hỏi: “Anh để lạc mất chồng em rồi hả?”
Chung Giang Tuyên nhấc chân lên, nhìn cô nói: “Anh ta lớn xác như vậy mà còn lạc đường!” - Anh ấy nói xong, hai mắt đảo quanh, không dám nhìn cô. Anh ấy đã quên mất Tô Cẩn Nghiêm, lái xe đến.
"Anh là người quên chính nghĩa, anh còn gì để nói với em, mọi người đã đi cả rồi! Chung Giang Tuyên, anh có thể làm việc tốt hơn không?”. Vừa nói, Chung Thủy Linh túm cái gối trên sô pha đánh vào đầu anh trai mình, cô thực sự tức giận đến mức không xem xét lại bản thân mình, không nhận ra có gì sai ở đó!
Chung Giang Tuyên nắm lấy cái gối, ôm chặt vào trong tay, liếc cô một cái rồi trầm giọng nói: “Anh vẫn đang tìm người đó, không phải làm em không biết.”
Chung Thủy Linh giận đến mức không nói nên lời, bất giác bật cười khanh khách.
Nghĩ đến điều này, Chung Thủy Linh lại giơ chân lên và đá vào người anh để xả cơn tức giận.
Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn Chung Thủy Linh hơi đau lòng, nói: “Chung Thủy Linh, đủ rồi đó. Em còn đá nữa, anh sẽ nổi giận đấy!”
Chung Thủy Linh lần này không đá anh nữa, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, nhìn anh hỏi: “Tại sao, có người từ chối anh hả?”
Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn cô, không nói lời nào, ôm lấy cô dựa vào lòng mình.
“Em nói bình thường em rất nóng tính, sao lúc yêu thật lòng em lại giống chú thỏ trắng vậy?” Chung Thủy Linh lúc này vẫn không hiểu chuyện gì.
“Đây là tình yêu đích thực!” Chung Giang Tuyên tự giải thích cho chính mình, quay sang nhìn Chung Thủy Linh, tò mò hỏi vài câu:”Được rồi, trước tiên em phải thành thật với bản thân mình, hiểu không?”
Chung Thủy Linh cũng thú nhận, nói: “Ai nói anh ta theo đuổi em, rõ ràng là em theo đuổi anh ta.”
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào em gái mình hồi lâu, dường như đã sáng tỏ, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, em tính tình hung dữ, nếu không chủ động thì khó ai “muốn” lấy em.”
Nghe được những lời này từ anh ấy, Chung Thủy Linh cầm lấy cái gối ném về phía anh ấy ra nói: “Không ai muốn em!”
Chung Giang Tuyên bắt lấy cái gối, nhìn Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Chậc chậc, tính khí em như vậy, những người đó không phải kẻ ngốc, vẫn là chỉ có anh thích em, không sợ bị em đánh!”
“Khốn kiếp.” Chung Thủy Linh thản nhiên nói:”Em nghĩ Chung Thủy Linh lúc đầu đã đẹp như hoa rồi. Bất cứ ai ở Giang Thành muốn mời em ăn tối đều phải xếp hàng dài. Em rất chảnh, không cho ai cơ hội.”
Nghe vậy Chung Giang Tuyên trợn tròn con mắt, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Nhìn thấy điều này, Chung Thủy Linh hơi tò mò, hơi đỏ mặt, hỏi: “Anh nói đi, tại sao anh lại bị từ chối?”
Mấy ngày nay, kể từ khi biết Chung Giang Tuyên tới đây để theo đuổi một người phụ nữ, Chung Thủy Linh cảm thấy buồn cười mãi không thôi.
Chung Giang Tuyên cũng không thèm nhìn cô, cáu kỉnh nói: “Đừng làm phiền anh, nếu em không sao thì quay lại vẽ tranh đi.”
Thấy anh ấy miễn cưỡng nói như vậy, Chung Thủy Linh cố ý nói: “Này, em mặc kệ anh nói em như thế nào, anh không muốn nói gì để em phân tích giùm sao. Thật tuyệt, anh có kế hoạch rồi phải không?”"
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Em thật sự có cách?”
Chung Thủy Linh nhún nhún bả vai: “Anh không nói cho em xảy ra chuyện gì, em có thế có cách gì sao.”
Chung Giang Tuyên nhìn cô có phần hoài nghi, suy nghĩ lại vẫn cho là còn nước còn tát, tình hình càng không có khả năng còn tồi tệ hơn lúc này, vì thế liền cùng Chung Thủy Linh nói chuyện Dương Diệp Châu nói đã có người mình thích.
Nghe xong, Chung Thủy Linh nghe xong hơi không hài lòng, nhìn thẳng anh mình nói:”Chung Giang Tuyên, anh vì chuyện này mà để Cẩn Nghiêm nhà em ở bệnh viện không đưa về sao!”
Nghe xong, Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn cô, nói tiếp: “Cậu ta đã lớn rồi còn lo bị lạc mất à.”
Thấy mặt anh biến sắc, Chung Thủy Linh cố gắng kìm chế không để mình cười quá mức, nhìn anh nói: “Được rồi được rồi, không nói anh nữa, có điều anh có phải ngốc không, cô ấy nói như vậy anh tin sao?”
Nghe cô nói như vậy, Chung Giang Tuyên tựa hồ hơi phản ứng lại, nhìn thẳng vào mắt Chung Thủy Linh hỏi: “Ý em là cô ấy lừa anh sao?”
Chung Thủy Linh nhún bả vai, nói: “Cô ấy có lừa anh hay không em không biết, có điều nếu đổi là người khác bị anh ép như vậy, tùy ý nói như vậy cũng không phải là không có khả năng.” Đứng ở góc độ và lập trường của phụ nữ, Chung Thủy Linh cảm thấy nếu đổi là ai đều sẽ nói như vậy đi, hơn nữa người anh trai già này của cô cũng thực sự là quá đơn thuần, người ta nói như vậy cũng cứ như vậy mà tin!
Cẩn thận cân nhắc một chút, Chung Giang Tuyên thực sự cảm thấy lời của Tiểu Cận đúng là có đạo lý, nhìn Chung Thủy Linh có chút lấy lòng nói: “Vậy em nói thử xem, cô ấy thật sự thích anh sao? Vậy là anh vẫn còn cơ hội sao?”
Chung Thủy Linh nghiêm túc nhìn anh, phân tích cho anh nghe: “Em nói cho anh, anh đừng quan tâm cô ấy trong tim có phải có người mình thích rồi hay không, chỉ cần cô ấy chưa có đối tượng chưa có bạn trai, nếu anh thực sự thích cố ấy thì hãy mạnh dạn theo đuổi cố ấy, nam minh tinh cũng tính, thực tế có khó không?”
Nghe như vậy, Chung Giang Tuyên có phần tán thành gật đầu, hoàn toàn đồng ý với nhận xét của Chung Thủy Linh, tâm trạng chán nản buồn bực lúc đầu bỗng chốc thông suốt trở lại, chính là như vậy, chỉ cần cô ấy chưa có bạn trai, thích một người thì có tính là gì, anh đem người cô thích ra khỏi trái tim cô là được thôi mà.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Chung Giang Tuyên nhịn không được khẽ nhếch lên, nhìn Chung Thủy Linh lại hỏi: “Vẫn còn vẫn còn, em nói nghe xem.”
Chung Thủy Linh nhìn bộ dạng như vậy của anh, suy nghĩ một chút lại nói: “Chủ động theo đuổi một người rất quan trọng, nhưng là.....”
Lời của Chung Thủy Linh còn chưa dứt, bên này Chung Giang Tuyên ngắt lời của cô: “Anh còn chưa chủ động sao? Từ Giang Thành theo đuổi đến nơi này, mỗi ngày đều đến bệnh viện gặp cô, anh như thế còn chưa chủ động sao?”
“Anh nghe em nói hết, đừng có ngắt lời của em!” Chung Thủy Linh tức giận trừng anh một cái, tiếp tục nói: “Không phải nói không chủ động, nhưng cái này cũng phải có chừng mực mà, anh là đã chủ động quá mức, như vậy có tác dụng gì.”
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, Chung Giang Tuyên hiểu rõ gật gật đầu, nhìn cô có chút kỳ vọng hỏi: “Vậy, bây giờ anh phải sửa như thế nào?”
Chung Thủy Linh nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu nhìn anh nói. “Anh bây giờ tốt nhất nên lạt mềm buộc chặt!”
Chung Giang Tuyên nhấc chân lên, nhìn cô nói: “Anh ta lớn xác như vậy mà còn lạc đường!” - Anh ấy nói xong, hai mắt đảo quanh, không dám nhìn cô. Anh ấy đã quên mất Tô Cẩn Nghiêm, lái xe đến.
"Anh là người quên chính nghĩa, anh còn gì để nói với em, mọi người đã đi cả rồi! Chung Giang Tuyên, anh có thể làm việc tốt hơn không?”. Vừa nói, Chung Thủy Linh túm cái gối trên sô pha đánh vào đầu anh trai mình, cô thực sự tức giận đến mức không xem xét lại bản thân mình, không nhận ra có gì sai ở đó!
Chung Giang Tuyên nắm lấy cái gối, ôm chặt vào trong tay, liếc cô một cái rồi trầm giọng nói: “Anh vẫn đang tìm người đó, không phải làm em không biết.”
Chung Thủy Linh giận đến mức không nói nên lời, bất giác bật cười khanh khách.
Nghĩ đến điều này, Chung Thủy Linh lại giơ chân lên và đá vào người anh để xả cơn tức giận.
Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn Chung Thủy Linh hơi đau lòng, nói: “Chung Thủy Linh, đủ rồi đó. Em còn đá nữa, anh sẽ nổi giận đấy!”
Chung Thủy Linh lần này không đá anh nữa, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, nhìn anh hỏi: “Tại sao, có người từ chối anh hả?”
Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn cô, không nói lời nào, ôm lấy cô dựa vào lòng mình.
“Em nói bình thường em rất nóng tính, sao lúc yêu thật lòng em lại giống chú thỏ trắng vậy?” Chung Thủy Linh lúc này vẫn không hiểu chuyện gì.
“Đây là tình yêu đích thực!” Chung Giang Tuyên tự giải thích cho chính mình, quay sang nhìn Chung Thủy Linh, tò mò hỏi vài câu:”Được rồi, trước tiên em phải thành thật với bản thân mình, hiểu không?”
Chung Thủy Linh cũng thú nhận, nói: “Ai nói anh ta theo đuổi em, rõ ràng là em theo đuổi anh ta.”
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào em gái mình hồi lâu, dường như đã sáng tỏ, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, em tính tình hung dữ, nếu không chủ động thì khó ai “muốn” lấy em.”
Nghe được những lời này từ anh ấy, Chung Thủy Linh cầm lấy cái gối ném về phía anh ấy ra nói: “Không ai muốn em!”
Chung Giang Tuyên bắt lấy cái gối, nhìn Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Chậc chậc, tính khí em như vậy, những người đó không phải kẻ ngốc, vẫn là chỉ có anh thích em, không sợ bị em đánh!”
“Khốn kiếp.” Chung Thủy Linh thản nhiên nói:”Em nghĩ Chung Thủy Linh lúc đầu đã đẹp như hoa rồi. Bất cứ ai ở Giang Thành muốn mời em ăn tối đều phải xếp hàng dài. Em rất chảnh, không cho ai cơ hội.”
Nghe vậy Chung Giang Tuyên trợn tròn con mắt, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Nhìn thấy điều này, Chung Thủy Linh hơi tò mò, hơi đỏ mặt, hỏi: “Anh nói đi, tại sao anh lại bị từ chối?”
Mấy ngày nay, kể từ khi biết Chung Giang Tuyên tới đây để theo đuổi một người phụ nữ, Chung Thủy Linh cảm thấy buồn cười mãi không thôi.
Chung Giang Tuyên cũng không thèm nhìn cô, cáu kỉnh nói: “Đừng làm phiền anh, nếu em không sao thì quay lại vẽ tranh đi.”
Thấy anh ấy miễn cưỡng nói như vậy, Chung Thủy Linh cố ý nói: “Này, em mặc kệ anh nói em như thế nào, anh không muốn nói gì để em phân tích giùm sao. Thật tuyệt, anh có kế hoạch rồi phải không?”"
Nghe vậy, Chung Giang Tuyên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Em thật sự có cách?”
Chung Thủy Linh nhún nhún bả vai: “Anh không nói cho em xảy ra chuyện gì, em có thế có cách gì sao.”
Chung Giang Tuyên nhìn cô có phần hoài nghi, suy nghĩ lại vẫn cho là còn nước còn tát, tình hình càng không có khả năng còn tồi tệ hơn lúc này, vì thế liền cùng Chung Thủy Linh nói chuyện Dương Diệp Châu nói đã có người mình thích.
Nghe xong, Chung Thủy Linh nghe xong hơi không hài lòng, nhìn thẳng anh mình nói:”Chung Giang Tuyên, anh vì chuyện này mà để Cẩn Nghiêm nhà em ở bệnh viện không đưa về sao!”
Nghe xong, Chung Giang Tuyên trừng mắt nhìn cô, nói tiếp: “Cậu ta đã lớn rồi còn lo bị lạc mất à.”
Thấy mặt anh biến sắc, Chung Thủy Linh cố gắng kìm chế không để mình cười quá mức, nhìn anh nói: “Được rồi được rồi, không nói anh nữa, có điều anh có phải ngốc không, cô ấy nói như vậy anh tin sao?”
Nghe cô nói như vậy, Chung Giang Tuyên tựa hồ hơi phản ứng lại, nhìn thẳng vào mắt Chung Thủy Linh hỏi: “Ý em là cô ấy lừa anh sao?”
Chung Thủy Linh nhún bả vai, nói: “Cô ấy có lừa anh hay không em không biết, có điều nếu đổi là người khác bị anh ép như vậy, tùy ý nói như vậy cũng không phải là không có khả năng.” Đứng ở góc độ và lập trường của phụ nữ, Chung Thủy Linh cảm thấy nếu đổi là ai đều sẽ nói như vậy đi, hơn nữa người anh trai già này của cô cũng thực sự là quá đơn thuần, người ta nói như vậy cũng cứ như vậy mà tin!
Cẩn thận cân nhắc một chút, Chung Giang Tuyên thực sự cảm thấy lời của Tiểu Cận đúng là có đạo lý, nhìn Chung Thủy Linh có chút lấy lòng nói: “Vậy em nói thử xem, cô ấy thật sự thích anh sao? Vậy là anh vẫn còn cơ hội sao?”
Chung Thủy Linh nghiêm túc nhìn anh, phân tích cho anh nghe: “Em nói cho anh, anh đừng quan tâm cô ấy trong tim có phải có người mình thích rồi hay không, chỉ cần cô ấy chưa có đối tượng chưa có bạn trai, nếu anh thực sự thích cố ấy thì hãy mạnh dạn theo đuổi cố ấy, nam minh tinh cũng tính, thực tế có khó không?”
Nghe như vậy, Chung Giang Tuyên có phần tán thành gật đầu, hoàn toàn đồng ý với nhận xét của Chung Thủy Linh, tâm trạng chán nản buồn bực lúc đầu bỗng chốc thông suốt trở lại, chính là như vậy, chỉ cần cô ấy chưa có bạn trai, thích một người thì có tính là gì, anh đem người cô thích ra khỏi trái tim cô là được thôi mà.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Chung Giang Tuyên nhịn không được khẽ nhếch lên, nhìn Chung Thủy Linh lại hỏi: “Vẫn còn vẫn còn, em nói nghe xem.”
Chung Thủy Linh nhìn bộ dạng như vậy của anh, suy nghĩ một chút lại nói: “Chủ động theo đuổi một người rất quan trọng, nhưng là.....”
Lời của Chung Thủy Linh còn chưa dứt, bên này Chung Giang Tuyên ngắt lời của cô: “Anh còn chưa chủ động sao? Từ Giang Thành theo đuổi đến nơi này, mỗi ngày đều đến bệnh viện gặp cô, anh như thế còn chưa chủ động sao?”
“Anh nghe em nói hết, đừng có ngắt lời của em!” Chung Thủy Linh tức giận trừng anh một cái, tiếp tục nói: “Không phải nói không chủ động, nhưng cái này cũng phải có chừng mực mà, anh là đã chủ động quá mức, như vậy có tác dụng gì.”
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, Chung Giang Tuyên hiểu rõ gật gật đầu, nhìn cô có chút kỳ vọng hỏi: “Vậy, bây giờ anh phải sửa như thế nào?”
Chung Thủy Linh nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu nhìn anh nói. “Anh bây giờ tốt nhất nên lạt mềm buộc chặt!”
/300
|