Chung Giang Tuyên sửng sờ nhìn cô, không ngờ tới cô có thể nói như vậy.
Dương Diệp Châu cũng nhìn anh, cắn chặt môi, hai bàn tay rủ xuống đặt ở hai bên cũng vì khẩn trương mà nắm chặt lại, thật ra lúc này cô ấy còn khẩn trương hơn so với ai khác.
Chung Giang Tuyên nhìn cô như vậy, cũng không biết là nhìn trong bao lâu, sau đó có chút không nhịn được mà cười, chỉ là nụ cười kia nhìn có vẻ chua xót và mang theo chút tự giễu nhàn nhạt.
Thấy anh cười, Dương Diệp Châu không nhịn được cắn cắn môi, không khỏi hoài nghi lời nói lúc nãy của mình có phải đã hơi quá đáng rồi không.
Trong lúc Dương Diệp Châu đang suy nghĩ như vậy, Chung Giang Tuyên đột nhiên nhìn cô rồi mở miệng nói: “Cho nên anh thích em, theo đuổi em khiến cho em cảm thấy rất bối rối, có đúng không?”
Nghe anh nói như vậy, Dương Diệp Châu cắn môi không nói lời nào, hai mắt bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Thấy cô không nói lời nào, Chung Giang Tuyên cho là cô đã chấp nhận, tự giễu kéo nhẹ khóe môi, nói: “Anh biết rồi.” Sau khi nói xong thì trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn thấy anh xoay người đi khỏi, Dương Diệp Châu muốn mở miệng gọi anh lại, nhưng mà không biết mình gọi anh lại thì có thể nói cái gì, cũng chỉ có thể im lặng như vậy mà nhìn anh đi xa.
Lúc Chung Giang Tuyên buồn bã bơ phờ trở về nhà, Tô Cẩn Nghiêm đang dạy Chung Thủy Linh làm đồ ăn ở trong phòng bếp, anh không có ra tay, chỉ là đứng ở bên cạnh của Chung Thủy Linh dùng miệng mà chỉ bảo cô.
Dù sao thì trước đó cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm làm món ăn, cho nên dù là có Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh chỉ dạy, Chung Thủy Linh vẫn có vẻ luống cuống tay chân. Có điều là Tô Cẩn Nghiêm sẽ kịp lúc hỗ trợ, ít nhất là sẽ không để Chung Thủy Linh lại biến phòng bếp trở thành thảm họa một lần nữa.
Lúc Chung Giang Tuyên đứng ở ngoài nhấn chuông cửa thì Tô Cẩn Nghiêm đi ra mở cửa, thấy anh đi ra, Chung Giang Tuyên chỉ đưa chìa khóa xe ở trong tay của mình cho anh, sau đó lại tính đi ngay.
“Giang Tuyên?" Tô Cẩn Nghiêm gọi anh ta lại: “Tôi với Chung Thủy Linh đang làm cơm, vào đây cùng nhau ăn cơm luôn đi.”
Chung Giang Tuyên không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói một câu: “Không được đâu.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta, làm bạn bè với anh ta nhiều năm như vậy rồi, mặc dù bình thường cũng không liên lạc nhiều với nhau, nhưng mà anh ta có chuyện gì hay không thì Tô Cẩn Nghiêm vừa nhìn là có thể biết được ngay.
Chung Giang Tuyên không nói gì, chỉ đứng đó mà thở dài, sau đó nhấc chân trực tiếp rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm muốn lên tiếng gọi anh ta lại, nhưng mà há miệng mãi vẫn không nói ra được lời nào.
Lại quay trở vào trong nhà, Chung Thủy Linh đã bưng ra một nửa số món ăn mà Tô Cẩn Nghiêm vừa chỉ cho cô. Thấy Tô Cẩn Nghiêm đi vào, cô có chút trách móc kêu anh: “Anh nhanh vào đây đi, nếm thử mùi vị như thế nào.”
Thấy cô cười vui vẻ như thế, Tô Cẩn Nghiêm cũng cười theo, trực tiếp đi đến phía trước, vừa nhìn cô vừa nói: “Lần này chắc không bỏ nhiều muối đâu ha?”
Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, gắp một miếng đưa vào trong miệng của anh, vẻ mặt chờ mong nhìn anh rồi hỏi: “Thế nào, ăn có ngon không?” Thực ra lúc nãy vừa mới múc ra thì cô đã nếm thử rồi, nhưng mà cô vẫn rất mong muốn nhận được sự thừa nhận từ trong miệng của anh.
Tô Cẩn Nghiêm thưởng thức kỹ lưỡng, nhướng mày, có chút bất ngờ, quả thật là mùi vị đó không tệ lắm, nhìn cô và gật đầu rồi nói: “Được đó, có thể xuất sư được rồi.”
Chung Thủy Linh vui vẻ nụ cười, có chút kiêu ngạo mà nói: “Có vẻ như là em vẫn có tiềm năng trong lĩnh vực này mà!”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười xoa đầu của cô, nói: “Thủy Linh nhà của chúng ta là giỏi nhất.”
Nghe thấy anh khen mình như thế này, Chung Thủy Linh cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu xuống: “Thật là đáng ghét.”
Nhìn thấy cô như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười lớn, quả thật cảm thấy sự thay đổi của cô gái này làm cho người ta phải kinh ngạc.
Ngại ngùng một lúc lâu, Chung Thủy Linh mới nhớ đến có cái gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn qua phía phòng khách một chút, cũng không nghe ra được âm thanh nào, cũng không nhìn thấy người nào, lúc này mới có chút nghi ngờ hỏi Tô Cẩn Nghiêm: “Chung Giang Tuyên đâu rồi?”
Cô cho rằng người đến ấn chuông cửa chắc có lẽ là Chung Giang Tuyên, nhưng mà sao lại không nhìn thấy anh ta đi vào, theo lý thuyết thì lúc này anh ta sẽ xuất hiện nói năng rôm rả mới đúng chứ.
“Đừng tìm nữa, cậu ấy đã đi rồi.” Tô Cẩn Nghiêm giải đáp thắc mắc của cô.
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ, suy nghĩ một lúc, xong lại bà tám mà nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi hỏi: “Anh ấy và đồng chí Diệp Châu đã tốt hơn chưa?”
Thấy trên mặt của cô tràn đầy vẻ chờ mong và hóng chuyện, Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được đưa tay nhéo vào cái mũi của cô, cười nói: “Em nhìn em đi, trình độ hóng chuyện này của em đều có thể được so sánh với đám phóng viên nhiều chuyện đó.”
Chung Thủy Linh chun mũi một cái, cười nói: “Em đây không phải là đang quan tâm chị dâu tương lai của mình là ai đó à.”
Nói thật thì nếu như Chung Giang Tuyên thật sự có tiến triển tốt hơn với y tá Diệp Châu nhà người ta, vậy thì cái đó cũng rất tốt. Thật ra ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy y tá Diệp Châu thì cô đã thấy thích rồi, đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân của Cố Hoàng Liên, giữa hai người bọn họ đúng là có chỗ giống nhau, cô có thể làm bạn bè tốt với Cố Hoàng Liên nhiều năm như vậy, đương nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Dương Diệp Châu thì sẽ thích người có tính tình giống như cô.
Hai người bọn họ ở chung lâu như vậy, sao Tô Cẩn Nghiêm có thể không biết chút tâm tư này của cô, nói trắng ra thì trong lòng cảm thấy nhiều chuyện nhiều hơn là quan tâm, nhưng mà cái này còn không phải là một trong những tính cách đáng yêu của cô à.
Anh nhìn cô rồi nói: “Cụ thể giữa anh trai của em với cô y tá đó như thế nào thì anh cũng không biết rõ, nhưng mà lúc nãy anh trai của em đi khỏi đây, tâm trạng không quá tốt.”
“Tâm trạng không tốt hả?” Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ: “Tâm trạng của anh ấy không tốt mà sao anh ấy lại không cáu gắt, quát mắng vậy?”
Đã là anh em với anh ta nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ con người của Chung Giang Tuyên có tính tình nóng nảy, lúc nói chuyện cũng không dễ nghe như vậy, nhưng mà điểm tốt chính là có cảm xúc gì và tâm trạng như thế nào thì đều viết hết lên trên mặt. Thích là thích, không vui thì sẽ hét to, quả thật đây chính là một đại diện điển hình cho kiểu "trực nam" như trên internet đã nói.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhớ đến lúc nãy Chung Giang Tuyên rời đi lại có bộ dạng như vậy, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Anh trai của em thật sự rung động rồi.”
“Em biết chứ.” Chung Thủy Linh gật đầu, cực kỳ tán đồng điểm này: “Nếu anh ấy không hề rung động, vậy thì sao có thể xin phép nghỉ để theo đuổi người ta chứ.”
Cô hiểu quá rõ con người của Chung Giang Tuyên, từ trước đến nay anh chưa bao giờ đặt chuyện tình cảm ở trong lòng, tham gia quân ngũ dẫn binh gần như là tất cả trong mạng sống của anh, mà ngày hôm nay lại bởi vì một cô gái lại chạy từ xa tới, nếu như không phải là rung động thì sao có thể làm được như vậy chứ.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, hơi xúc động mà nói: “Có đôi khi càng có tình cảm chân thật thì sẽ dễ dàng bị tổn thương.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, dường như cô nghe không hiểu rõ ý trong lời nói của anh, nhìn anh rồi nói: “Anh nói là anh trai của em đã hoàn toàn bị từ chối rồi ấy hả?”
“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà nhìn thấy cậu ấy như thế này, chắc là tình huống cũng không lạc quan.” Bộ dạng mất mát đó, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy ở trên người của Chung Giang Tuyên.
Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh đột nhiên lại không muốn nói chuyện. Mặc dù nói là bình thường cô thích gây chuyện với Chung Giang Tuyên, nhưng mà đó dù sao cũng là anh trai ruột của cô, sao cô có thể muốn anh trai của mình không tốt được.
Dương Diệp Châu cũng nhìn anh, cắn chặt môi, hai bàn tay rủ xuống đặt ở hai bên cũng vì khẩn trương mà nắm chặt lại, thật ra lúc này cô ấy còn khẩn trương hơn so với ai khác.
Chung Giang Tuyên nhìn cô như vậy, cũng không biết là nhìn trong bao lâu, sau đó có chút không nhịn được mà cười, chỉ là nụ cười kia nhìn có vẻ chua xót và mang theo chút tự giễu nhàn nhạt.
Thấy anh cười, Dương Diệp Châu không nhịn được cắn cắn môi, không khỏi hoài nghi lời nói lúc nãy của mình có phải đã hơi quá đáng rồi không.
Trong lúc Dương Diệp Châu đang suy nghĩ như vậy, Chung Giang Tuyên đột nhiên nhìn cô rồi mở miệng nói: “Cho nên anh thích em, theo đuổi em khiến cho em cảm thấy rất bối rối, có đúng không?”
Nghe anh nói như vậy, Dương Diệp Châu cắn môi không nói lời nào, hai mắt bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Thấy cô không nói lời nào, Chung Giang Tuyên cho là cô đã chấp nhận, tự giễu kéo nhẹ khóe môi, nói: “Anh biết rồi.” Sau khi nói xong thì trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn thấy anh xoay người đi khỏi, Dương Diệp Châu muốn mở miệng gọi anh lại, nhưng mà không biết mình gọi anh lại thì có thể nói cái gì, cũng chỉ có thể im lặng như vậy mà nhìn anh đi xa.
Lúc Chung Giang Tuyên buồn bã bơ phờ trở về nhà, Tô Cẩn Nghiêm đang dạy Chung Thủy Linh làm đồ ăn ở trong phòng bếp, anh không có ra tay, chỉ là đứng ở bên cạnh của Chung Thủy Linh dùng miệng mà chỉ bảo cô.
Dù sao thì trước đó cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm làm món ăn, cho nên dù là có Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh chỉ dạy, Chung Thủy Linh vẫn có vẻ luống cuống tay chân. Có điều là Tô Cẩn Nghiêm sẽ kịp lúc hỗ trợ, ít nhất là sẽ không để Chung Thủy Linh lại biến phòng bếp trở thành thảm họa một lần nữa.
Lúc Chung Giang Tuyên đứng ở ngoài nhấn chuông cửa thì Tô Cẩn Nghiêm đi ra mở cửa, thấy anh đi ra, Chung Giang Tuyên chỉ đưa chìa khóa xe ở trong tay của mình cho anh, sau đó lại tính đi ngay.
“Giang Tuyên?" Tô Cẩn Nghiêm gọi anh ta lại: “Tôi với Chung Thủy Linh đang làm cơm, vào đây cùng nhau ăn cơm luôn đi.”
Chung Giang Tuyên không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói một câu: “Không được đâu.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta, làm bạn bè với anh ta nhiều năm như vậy rồi, mặc dù bình thường cũng không liên lạc nhiều với nhau, nhưng mà anh ta có chuyện gì hay không thì Tô Cẩn Nghiêm vừa nhìn là có thể biết được ngay.
Chung Giang Tuyên không nói gì, chỉ đứng đó mà thở dài, sau đó nhấc chân trực tiếp rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm muốn lên tiếng gọi anh ta lại, nhưng mà há miệng mãi vẫn không nói ra được lời nào.
Lại quay trở vào trong nhà, Chung Thủy Linh đã bưng ra một nửa số món ăn mà Tô Cẩn Nghiêm vừa chỉ cho cô. Thấy Tô Cẩn Nghiêm đi vào, cô có chút trách móc kêu anh: “Anh nhanh vào đây đi, nếm thử mùi vị như thế nào.”
Thấy cô cười vui vẻ như thế, Tô Cẩn Nghiêm cũng cười theo, trực tiếp đi đến phía trước, vừa nhìn cô vừa nói: “Lần này chắc không bỏ nhiều muối đâu ha?”
Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, gắp một miếng đưa vào trong miệng của anh, vẻ mặt chờ mong nhìn anh rồi hỏi: “Thế nào, ăn có ngon không?” Thực ra lúc nãy vừa mới múc ra thì cô đã nếm thử rồi, nhưng mà cô vẫn rất mong muốn nhận được sự thừa nhận từ trong miệng của anh.
Tô Cẩn Nghiêm thưởng thức kỹ lưỡng, nhướng mày, có chút bất ngờ, quả thật là mùi vị đó không tệ lắm, nhìn cô và gật đầu rồi nói: “Được đó, có thể xuất sư được rồi.”
Chung Thủy Linh vui vẻ nụ cười, có chút kiêu ngạo mà nói: “Có vẻ như là em vẫn có tiềm năng trong lĩnh vực này mà!”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười xoa đầu của cô, nói: “Thủy Linh nhà của chúng ta là giỏi nhất.”
Nghe thấy anh khen mình như thế này, Chung Thủy Linh cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu xuống: “Thật là đáng ghét.”
Nhìn thấy cô như vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười lớn, quả thật cảm thấy sự thay đổi của cô gái này làm cho người ta phải kinh ngạc.
Ngại ngùng một lúc lâu, Chung Thủy Linh mới nhớ đến có cái gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn qua phía phòng khách một chút, cũng không nghe ra được âm thanh nào, cũng không nhìn thấy người nào, lúc này mới có chút nghi ngờ hỏi Tô Cẩn Nghiêm: “Chung Giang Tuyên đâu rồi?”
Cô cho rằng người đến ấn chuông cửa chắc có lẽ là Chung Giang Tuyên, nhưng mà sao lại không nhìn thấy anh ta đi vào, theo lý thuyết thì lúc này anh ta sẽ xuất hiện nói năng rôm rả mới đúng chứ.
“Đừng tìm nữa, cậu ấy đã đi rồi.” Tô Cẩn Nghiêm giải đáp thắc mắc của cô.
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ, suy nghĩ một lúc, xong lại bà tám mà nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi hỏi: “Anh ấy và đồng chí Diệp Châu đã tốt hơn chưa?”
Thấy trên mặt của cô tràn đầy vẻ chờ mong và hóng chuyện, Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được đưa tay nhéo vào cái mũi của cô, cười nói: “Em nhìn em đi, trình độ hóng chuyện này của em đều có thể được so sánh với đám phóng viên nhiều chuyện đó.”
Chung Thủy Linh chun mũi một cái, cười nói: “Em đây không phải là đang quan tâm chị dâu tương lai của mình là ai đó à.”
Nói thật thì nếu như Chung Giang Tuyên thật sự có tiến triển tốt hơn với y tá Diệp Châu nhà người ta, vậy thì cái đó cũng rất tốt. Thật ra ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy y tá Diệp Châu thì cô đã thấy thích rồi, đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân của Cố Hoàng Liên, giữa hai người bọn họ đúng là có chỗ giống nhau, cô có thể làm bạn bè tốt với Cố Hoàng Liên nhiều năm như vậy, đương nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Dương Diệp Châu thì sẽ thích người có tính tình giống như cô.
Hai người bọn họ ở chung lâu như vậy, sao Tô Cẩn Nghiêm có thể không biết chút tâm tư này của cô, nói trắng ra thì trong lòng cảm thấy nhiều chuyện nhiều hơn là quan tâm, nhưng mà cái này còn không phải là một trong những tính cách đáng yêu của cô à.
Anh nhìn cô rồi nói: “Cụ thể giữa anh trai của em với cô y tá đó như thế nào thì anh cũng không biết rõ, nhưng mà lúc nãy anh trai của em đi khỏi đây, tâm trạng không quá tốt.”
“Tâm trạng không tốt hả?” Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ: “Tâm trạng của anh ấy không tốt mà sao anh ấy lại không cáu gắt, quát mắng vậy?”
Đã là anh em với anh ta nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ con người của Chung Giang Tuyên có tính tình nóng nảy, lúc nói chuyện cũng không dễ nghe như vậy, nhưng mà điểm tốt chính là có cảm xúc gì và tâm trạng như thế nào thì đều viết hết lên trên mặt. Thích là thích, không vui thì sẽ hét to, quả thật đây chính là một đại diện điển hình cho kiểu "trực nam" như trên internet đã nói.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhớ đến lúc nãy Chung Giang Tuyên rời đi lại có bộ dạng như vậy, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Anh trai của em thật sự rung động rồi.”
“Em biết chứ.” Chung Thủy Linh gật đầu, cực kỳ tán đồng điểm này: “Nếu anh ấy không hề rung động, vậy thì sao có thể xin phép nghỉ để theo đuổi người ta chứ.”
Cô hiểu quá rõ con người của Chung Giang Tuyên, từ trước đến nay anh chưa bao giờ đặt chuyện tình cảm ở trong lòng, tham gia quân ngũ dẫn binh gần như là tất cả trong mạng sống của anh, mà ngày hôm nay lại bởi vì một cô gái lại chạy từ xa tới, nếu như không phải là rung động thì sao có thể làm được như vậy chứ.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, hơi xúc động mà nói: “Có đôi khi càng có tình cảm chân thật thì sẽ dễ dàng bị tổn thương.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, dường như cô nghe không hiểu rõ ý trong lời nói của anh, nhìn anh rồi nói: “Anh nói là anh trai của em đã hoàn toàn bị từ chối rồi ấy hả?”
“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà nhìn thấy cậu ấy như thế này, chắc là tình huống cũng không lạc quan.” Bộ dạng mất mát đó, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy ở trên người của Chung Giang Tuyên.
Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh đột nhiên lại không muốn nói chuyện. Mặc dù nói là bình thường cô thích gây chuyện với Chung Giang Tuyên, nhưng mà đó dù sao cũng là anh trai ruột của cô, sao cô có thể muốn anh trai của mình không tốt được.
/300
|