Bởi vì liên quan đến chuyện Tô Cẩn Nghiêm bị thương dưỡng thương, khoảng thời gian này cơ bản đều chỉ đến quân đội nửa ngày, còn về lính mới vào cơ bản đều do anh Phan và mấy người khác trong đội dẫn dắt.
Nghĩ mấy ngày nữa chính là ngày sinh nhật của thủ trưởng nhà cô, Chung Thủy Linh thương lượng với Tô Cẩn Nghiêm, quyết định trực tiếp trở về Giang Thành trước, đợi qua sinh nhật của thủ trưởng thương thế trên người của Tô Cẩn Nghiêm cũng tốt hơn rồi sau đó trực tiếp quay về thì có thể đến quân đội báo cáo rồi.
Ngoài ra Chung Thủy Linh cũng vừa hay có thể tranh thủ khoảng thời gian sắp xếp tốt việc của phòng làm việc, do người ở bên ngoài, điều khiển từ xa, cho dù mỗi ngày đều cùng Linda và Tiểu Đào họp để hiểu tình hình, người không có ở đó vẫn có rất nhiều việc không thể giải quyết chu toàn được.
Sau khi quyết định như thế, hai người cũng không có trì hoãn thêm nữa, trực tiếp mua vé ngày hôm sau, sau đó cùng nhau trở về Giang Thành.
Bởi vì vé mua là vào buổi trưa, cho nên khi đến Giang Thành đã sắp tối rồi, không có trực tiếp quay về biệt thự của nhà họ Tô, nghĩ đến Chung Thủy Linh sẽ không tự nhiên, Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh quyết định trực tiếp về căn chung cư nhỏ trước kia của Chung Thủy Linh trước.
Chỉ là lâu rồi không có ai ở, mới mở cửa bước vào, bên trong có mùi ẩm mốc.
Bước vào trong phòng, cũng không thèm mở cửa cho thoáng khí, Chung Thủy Linh trực tiếp ngã ra sô pha, có hơi cảm thán nói: “Ngồi xe đường dài là phiền người nhất, em bây giờ chỉ muốn nằm phè ra!”
Thấy cô như thế, Tô Cẩn Nghiêm có chút không nhịn được bật cười, để hành lý trong tay sang một bên, thay giày cũng không ngồi ngay, mà mở ban công và cửa sổ trong phòng ra trước, để mùi ẩm mốc trong phòng sớm tản đi bớt.
Thấy anh bận rộn, Chung Thủy Linh gọi anh: “Cẩn Nghiêm, anh mau lại đây.”
Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Đợi chút, anh thu dọn đơn giản phòng đã.” Bản thân anh thì sao cũng được, nhưng anh muốn để cô ở thoải mái hơn một chút.
Thấy anh nói muốn dọn dẹp phòng, Chung Thủy Linh lật người ngồi dậy, nhìn anh nói: “Nhưng em bây giờ rất mệt, căn bản không muốn nhúc nhích, chúng ta có thể để ngày mai hãy dọn dẹp được không?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với cô, nói: “Em cứ nằm là được, để anh làm.”
Chung Thủy Linh phồng miệng, nhìn anh có hơi ủy khuất nói: “Vậy không phải rõ ràng em rất hư hay sao!”
Sự dễ thương của cô khiến Tô Cẩn Nghiêm có hơi không đỡ nổi, cười nói: “Em không có hư, anh muốn để em thoải mái hơn chút.”
“Nhưng anh còn đang bị thương!” Khi nói như thế, Chung Thủy Linh càng cảm thấy có hơi hổ thẹn.
“Không sao, đây không phải việc nặng nhọc gì.” Tô Cẩn Nghiêm nói rồi, chuẩn bị cởi áo khoác ngoài đi ra bên ngoài ban công quét dọn.
Chung Thủy Linh lặng lẽ từ sô pha đứng dậy, đi về chỗ anh trực tiếp chặn anh ở ban công không để anh vào.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn cô, đưa tay sờ mặt của cô, cười nói: “Ngoan, mệt thì đi nằm, anh quét dọn đơn giản thôi.”
Chung Thủy Linh phồng miệng lắc đầu, ánh mắt nhìn anh nghiêm túc nói: “Không được, anh cũng không được phép làm, đợi sáng mai em dọn!”
Tô Cẩn Nghiêm bị cô giở trò như vậy thì không biết nên khóc hay nên cười, nhìn cô hỏi: “Chúng ta nhất định phải tính toán như thế sao?”
Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, nhìn anh mặt mày nghiêm túc nói: “Em nằm mà anh lại bận rộn dọn dẹp như thế rõ ràng là em rất hư!”
“Em không có hư, em ở trong lòng anh vô cùng tốt, thật sự hoàn mỹ.” Tô Cẩn Nghiêm mặt mày nghiêm túc nói.
Chung Thủy Linh mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, nhưng không có quên đi sự kiên trì của mình, cầm lấy cái chổi trên tay anh, nói với anh: “Ngồi xe cả buổi chiều, mọi người đều mệt rồi, mấy việc này mai làm, có được không?”
Thấy cô kiên trì như thế, Tô Cẩn Nghiêm không có tiếp tục nói nhiều hay kiên trì gì nữa, đưa tay nhéo vào sống mũi của cô, cưng chiều nói: “Được, hoàn toàn nghe theo em.”
Nghe anh nói như thế, Chung Thủy Linh lúc này mới lộ ra nụ cười, kéo tay anh nói: “Đi thôi, chúng ta nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Tô Cẩn Nghiêm hết cách với cô, để mặc cô kéo mình đến sô pha ngồi xuống.
Chung Thủy Linh dựa đầu mình vào vai của anh nhắm mắt lại cảm nhận hạnh phúc bình yên trong khoảnh khắc này.
Tô Cẩn Nghiêm cũng khép mắt lại, trong khoảng thời gian ở bên cô nàng này, là khoảng thời gian anh thoải mái nhất, trước đây anh quen một mình, trừ nhiệm vụ huấn luyện, anh thậm chí đều không có bất kỳ tiêu khiển nào, mỗi ngày hoàn thành hết mục huấn luyện này đến mục huấn luyện khác, tiếp nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, anh giống như người máy tê liệt, không có cuộc sống khác, cũng không hiểu cuộc sống khác, nhưng bây giờ không giống thế nữa, bởi vì trong cuộc sống có sự xuất hiện của cô nàng này, cuộc sống của anh trở nên nhiều màu sắc hơn.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm cúi đầu liếc nhìn cô nàng đang dựa vào trong lòng mình, nhưng lại không ngờ mới một lúc, cô nàng này vậy mà đã ngủ mất.
Thấy gương mặt khi ngủ của cô, Tô Cẩn Nghiêm khẽ cười, hơi xoay người Tô Cẩn Nghiêm muốn bế cô đi vào trong phòng ngủ.
Chung Thủy Linh ngủ không phải quá say, cộng thêm bụng đang đói, Tô Cẩn Nghiêm mới vừa động còn chưa có kịp bế cô lên thì cô đã tỉnh, có hơi mơ hồ, nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Em ngủ quên rồi sao?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười gật đầu, lấy sợi tóc bị cô ngậm trong miệng ra, sau đó nhỏ giọng nói: “Mệt quá thì vào phòng ngủ.”
Chung Thủy Linh đưa tay dụi dụi mắt, sau đó dùng tay sờ bụng của mình, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, có hơi ủy khuất nói: “Em hình như đói rồi...”
Cùng lúc khi nói như thế, bụng còn đặc biệt hưởng ứng và phối hợp kêu ục ục một tiếng.
Chung Thủy Linh cũng không ngại, cười vô cùng ngọt ngào với anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhéo cái mũi cao của cô, cưng chiều nói: “Anh đi nấu mỳ cho em.”
“Em muốn hai quả trứng gà!” Khi Chung Thủy Linh nói chuyện thật sự có giọng nói giống y hệt một người lớn háu ăn như trẻ con.
Yêu cầu của cô Tô Cẩn Nghiêm hoàn toàn tiếp thu, nhân tiện còn ân cần hỏi cô: “Còn gì nữa không, còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Anh nghĩ cô cũng đói rồi, vừa rồi đồ ăn gọi ở trên tàu cao tốc căn bản không có ăn được mấy miếng, toàn bộ phần dư còn lại đều vào trong bụng của anh, lúc này không thể không đói được.
Chung Thủy Linh lắc đầu: “Hết rồi, chỉ là rất muốn ăn trứng gà.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, xoa đầu của cô, sau đó mới buông cô ra đứng dậy: “Anh xuống siêu thị mua ít mỳ và trứng gà, em buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Cần em đi cùng với anh không?” Chung Thủy Linh ngồi ở sô pha hỏi như vậy.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nói: “Em cứ ngủ một giấc trước đi, lát nữa tỉnh dậy thì có đồ để ăn rồi.”
Chung Thủy Linh cười vui vẻ dùng sức gật đầu, cảm thấy cuộc sống được người ta cưng chiều như thế thật sự quá tốt rồi.
Nghĩ mấy ngày nữa chính là ngày sinh nhật của thủ trưởng nhà cô, Chung Thủy Linh thương lượng với Tô Cẩn Nghiêm, quyết định trực tiếp trở về Giang Thành trước, đợi qua sinh nhật của thủ trưởng thương thế trên người của Tô Cẩn Nghiêm cũng tốt hơn rồi sau đó trực tiếp quay về thì có thể đến quân đội báo cáo rồi.
Ngoài ra Chung Thủy Linh cũng vừa hay có thể tranh thủ khoảng thời gian sắp xếp tốt việc của phòng làm việc, do người ở bên ngoài, điều khiển từ xa, cho dù mỗi ngày đều cùng Linda và Tiểu Đào họp để hiểu tình hình, người không có ở đó vẫn có rất nhiều việc không thể giải quyết chu toàn được.
Sau khi quyết định như thế, hai người cũng không có trì hoãn thêm nữa, trực tiếp mua vé ngày hôm sau, sau đó cùng nhau trở về Giang Thành.
Bởi vì vé mua là vào buổi trưa, cho nên khi đến Giang Thành đã sắp tối rồi, không có trực tiếp quay về biệt thự của nhà họ Tô, nghĩ đến Chung Thủy Linh sẽ không tự nhiên, Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh quyết định trực tiếp về căn chung cư nhỏ trước kia của Chung Thủy Linh trước.
Chỉ là lâu rồi không có ai ở, mới mở cửa bước vào, bên trong có mùi ẩm mốc.
Bước vào trong phòng, cũng không thèm mở cửa cho thoáng khí, Chung Thủy Linh trực tiếp ngã ra sô pha, có hơi cảm thán nói: “Ngồi xe đường dài là phiền người nhất, em bây giờ chỉ muốn nằm phè ra!”
Thấy cô như thế, Tô Cẩn Nghiêm có chút không nhịn được bật cười, để hành lý trong tay sang một bên, thay giày cũng không ngồi ngay, mà mở ban công và cửa sổ trong phòng ra trước, để mùi ẩm mốc trong phòng sớm tản đi bớt.
Thấy anh bận rộn, Chung Thủy Linh gọi anh: “Cẩn Nghiêm, anh mau lại đây.”
Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Đợi chút, anh thu dọn đơn giản phòng đã.” Bản thân anh thì sao cũng được, nhưng anh muốn để cô ở thoải mái hơn một chút.
Thấy anh nói muốn dọn dẹp phòng, Chung Thủy Linh lật người ngồi dậy, nhìn anh nói: “Nhưng em bây giờ rất mệt, căn bản không muốn nhúc nhích, chúng ta có thể để ngày mai hãy dọn dẹp được không?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với cô, nói: “Em cứ nằm là được, để anh làm.”
Chung Thủy Linh phồng miệng, nhìn anh có hơi ủy khuất nói: “Vậy không phải rõ ràng em rất hư hay sao!”
Sự dễ thương của cô khiến Tô Cẩn Nghiêm có hơi không đỡ nổi, cười nói: “Em không có hư, anh muốn để em thoải mái hơn chút.”
“Nhưng anh còn đang bị thương!” Khi nói như thế, Chung Thủy Linh càng cảm thấy có hơi hổ thẹn.
“Không sao, đây không phải việc nặng nhọc gì.” Tô Cẩn Nghiêm nói rồi, chuẩn bị cởi áo khoác ngoài đi ra bên ngoài ban công quét dọn.
Chung Thủy Linh lặng lẽ từ sô pha đứng dậy, đi về chỗ anh trực tiếp chặn anh ở ban công không để anh vào.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn cô, đưa tay sờ mặt của cô, cười nói: “Ngoan, mệt thì đi nằm, anh quét dọn đơn giản thôi.”
Chung Thủy Linh phồng miệng lắc đầu, ánh mắt nhìn anh nghiêm túc nói: “Không được, anh cũng không được phép làm, đợi sáng mai em dọn!”
Tô Cẩn Nghiêm bị cô giở trò như vậy thì không biết nên khóc hay nên cười, nhìn cô hỏi: “Chúng ta nhất định phải tính toán như thế sao?”
Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, nhìn anh mặt mày nghiêm túc nói: “Em nằm mà anh lại bận rộn dọn dẹp như thế rõ ràng là em rất hư!”
“Em không có hư, em ở trong lòng anh vô cùng tốt, thật sự hoàn mỹ.” Tô Cẩn Nghiêm mặt mày nghiêm túc nói.
Chung Thủy Linh mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, nhưng không có quên đi sự kiên trì của mình, cầm lấy cái chổi trên tay anh, nói với anh: “Ngồi xe cả buổi chiều, mọi người đều mệt rồi, mấy việc này mai làm, có được không?”
Thấy cô kiên trì như thế, Tô Cẩn Nghiêm không có tiếp tục nói nhiều hay kiên trì gì nữa, đưa tay nhéo vào sống mũi của cô, cưng chiều nói: “Được, hoàn toàn nghe theo em.”
Nghe anh nói như thế, Chung Thủy Linh lúc này mới lộ ra nụ cười, kéo tay anh nói: “Đi thôi, chúng ta nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Tô Cẩn Nghiêm hết cách với cô, để mặc cô kéo mình đến sô pha ngồi xuống.
Chung Thủy Linh dựa đầu mình vào vai của anh nhắm mắt lại cảm nhận hạnh phúc bình yên trong khoảnh khắc này.
Tô Cẩn Nghiêm cũng khép mắt lại, trong khoảng thời gian ở bên cô nàng này, là khoảng thời gian anh thoải mái nhất, trước đây anh quen một mình, trừ nhiệm vụ huấn luyện, anh thậm chí đều không có bất kỳ tiêu khiển nào, mỗi ngày hoàn thành hết mục huấn luyện này đến mục huấn luyện khác, tiếp nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, anh giống như người máy tê liệt, không có cuộc sống khác, cũng không hiểu cuộc sống khác, nhưng bây giờ không giống thế nữa, bởi vì trong cuộc sống có sự xuất hiện của cô nàng này, cuộc sống của anh trở nên nhiều màu sắc hơn.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm cúi đầu liếc nhìn cô nàng đang dựa vào trong lòng mình, nhưng lại không ngờ mới một lúc, cô nàng này vậy mà đã ngủ mất.
Thấy gương mặt khi ngủ của cô, Tô Cẩn Nghiêm khẽ cười, hơi xoay người Tô Cẩn Nghiêm muốn bế cô đi vào trong phòng ngủ.
Chung Thủy Linh ngủ không phải quá say, cộng thêm bụng đang đói, Tô Cẩn Nghiêm mới vừa động còn chưa có kịp bế cô lên thì cô đã tỉnh, có hơi mơ hồ, nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Em ngủ quên rồi sao?”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười gật đầu, lấy sợi tóc bị cô ngậm trong miệng ra, sau đó nhỏ giọng nói: “Mệt quá thì vào phòng ngủ.”
Chung Thủy Linh đưa tay dụi dụi mắt, sau đó dùng tay sờ bụng của mình, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, có hơi ủy khuất nói: “Em hình như đói rồi...”
Cùng lúc khi nói như thế, bụng còn đặc biệt hưởng ứng và phối hợp kêu ục ục một tiếng.
Chung Thủy Linh cũng không ngại, cười vô cùng ngọt ngào với anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhéo cái mũi cao của cô, cưng chiều nói: “Anh đi nấu mỳ cho em.”
“Em muốn hai quả trứng gà!” Khi Chung Thủy Linh nói chuyện thật sự có giọng nói giống y hệt một người lớn háu ăn như trẻ con.
Yêu cầu của cô Tô Cẩn Nghiêm hoàn toàn tiếp thu, nhân tiện còn ân cần hỏi cô: “Còn gì nữa không, còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Anh nghĩ cô cũng đói rồi, vừa rồi đồ ăn gọi ở trên tàu cao tốc căn bản không có ăn được mấy miếng, toàn bộ phần dư còn lại đều vào trong bụng của anh, lúc này không thể không đói được.
Chung Thủy Linh lắc đầu: “Hết rồi, chỉ là rất muốn ăn trứng gà.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, xoa đầu của cô, sau đó mới buông cô ra đứng dậy: “Anh xuống siêu thị mua ít mỳ và trứng gà, em buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Cần em đi cùng với anh không?” Chung Thủy Linh ngồi ở sô pha hỏi như vậy.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nói: “Em cứ ngủ một giấc trước đi, lát nữa tỉnh dậy thì có đồ để ăn rồi.”
Chung Thủy Linh cười vui vẻ dùng sức gật đầu, cảm thấy cuộc sống được người ta cưng chiều như thế thật sự quá tốt rồi.
/300
|