Đợi sau khi Lý Thành Sơn đi rồi, Chung Thủy Linh lúc này mới có hơi thở phào, cả người có hơi nhũn chân dựa vào tường, trời biết cô vừa rồi sợ Lý Thành Sơn sẽ không tin, sẽ trực tiếp đẩy cửa vào chất vấn Tô Mỹ Dung, may mà ông ta tin rồi, còn may ông ta không có đẩy cửa bước vào.
Dựa vào bức tường bên ngoài một lúc, Chung Thủy Linh lúc này mới xoay người nói với Tô Mỹ Dung ở trong phòng: “Chị cả, ra đây đi, anh rể đã đi rồi.”
Tô Mỹ Dung ở bên trong lúc này mới thở phào, từ từ mở cửa ra trên mặt vẫn còn nước mắt, sự hổ thẹn trong lòng dường như muốn bóp nát Tô Mỹ Dung.
Thấy Tô Mỹ Dung như thế, Chung Thủy Linh có hơi đau lòng đưa tay ra ôm lấy Tô Mỹ Dung, nhỏ tiếng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
Tô Mỹ Dung lắc đầu, từ trong lòng của Chung Thủy Linh lui ra, nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Em đã nói sự việc cho anh ta rồi?”
Chung Thủy Linh lắc đầu, mỉm cười với Tô Mỹ Dung, nói: “Không có, em cái gì cũng không nó, anh rể anh ta cái gì cũng không biết.”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung sững ra, nhìn Chung Thủy Linh mà có hơi bất ngờ cũng có hơi nghi hoặc, nói: “Anh rể của em anh ấy không biết?”
Chung Thủy Linh gật đầu, có điều trải qua chuyện ngày hôm nay của Lý Thành Sơn, cô phát hiện một đạo lý, con người ấy mà thật sự không nên làm chuyện trái lương tâm, nếu không bị người ta nhằm vào mà đâm, muốn trốn cũng không trốn được.
“Vậy em nói gì với anh ấy?” Tô Mỹ Dung nghi hoặc, chuyện này nếu như Lý Thành Sơn không biết, vậy ông ta vừa rồi tại sao còn muốn nói mấy điều đó với mình, còn nói biết Tô Mỹ Dung không muốn gặp ông ta, còn nói để bản thân bình tĩnh lại rồi hai người nói chuyện tiếp.
Chung Thủy Linh khẽ mỉm cười, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Chị đừng quan tâm em nói gì với anh ta, dù sao mấy ngày này anh rể sẽ không đến tìm chị, chị có đủ thời gian bình ổn lại cảm xúc của mình, cho nên chị đừng lo lắng bên phía anh rể sẽ biết cái gì.”
Nghe cô nói thế, Tô Mỹ Dung thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ở bên trong phòng, Tô Mỹ Dung còn tưởng Lý Thành Sơn đã biết hết tất cả rồi, còn nghĩ bản thân rốt cuộc nên giải thích với ông ta như thế nào mới tốt, bây giờ nghe Chung Thủy Linh nói như thế, trong lòng Tô Mỹ Dung yên tâm hơn rồi.
Chung Thủy Linh đỡ Tô Mỹ Dung đến sô pha ngồi, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Chị cả, có muốn về nhà trước không, Cẩn Nghiêm anh ấy ở nhà.”
Nghe thấy cô nói như thế, Tô Mỹ Dung vô thức có hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Chung Thủy Linh, nuốt nước bọt nói: “Cẩn nghiêm, Cẩn Nghiêm nó bây giờ ở trong biệt thự sao?”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, nói: “Ừm, sáng nay sau khi đưa em đến văn phòng của chị thì trực tiếp về đó, nói là muốn gặp ông cụ.”
Tô Mỹ Dung không nói chuyện, quay đầu yên lặng nhìn cặp lùn ở trước mặt mình, lúc này Tô Mỹ Dung thật sự không biết mình nên đối với Cẩn Ngiêm như nào, không biết nếu như gặp Cẩn Nghiêm câu đầu tiên phải nói cái gì, có thể nói điều gì.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói chuyện, Chung Thủy Linh an ủi Tô Mỹ Dung: “Chị bây giờ nếu như không muốn gặp thì chúng ta không đi gặp.”
Tô Mỹ Dung liếc nhìn Chung Thủy Linh, hỏi: “Cẩn Nghiêm, hôm nay có biết chuyện chị đã biết rồi không?”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, thẳng thắn nói với Tô Mỹ Dung: “Vừa nãy khi chị ngủ em đã gọi điện cho anh ấy rồi.”
“Vậy nó có phản ứng gì không?” Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh đầy mong chờ, có hơi muốn biết lại có hơi sợ hãi khi biết.
Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung mỉm cười, nói: “Chị cả, Cẩn Nghiêm anh ấy thật sự không trách chị, chị đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tô Mỹ Dung quay đầu đi, cũng không nói chuyện, chuyện bản thân đau lòng che giấu nhiều năm như thế, đột nhiên bị người ta vạch trần, Tô Mỹ Dung thật sự không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói chuyện, Chung Thủy Linh cũng không nói gì nhiều, yên lặng ngồi ở bên cạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Mỹ Dung cuối cùng có phản ứng rồi, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.” Chuyện gì vốn dĩ phải đối mặt tóm lại tránh không được, năm đó Tô Mỹ Dung tưởng mình chỉ cần làm chị gái của Cẩn Nghiêm thì được rồi, thì có thể tránh phải đối mặt với tất cả những sai lầm trước đây đã phạm phải, nhưng lại không ngờ cho dù giấu 33 năm, chuyện nên biết nên vạch trần vẫn không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Thấy Tô Mỹ Dung nói như thế, Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, đưa tay gạt mấy sợi tóc rối xõa trên mặt Tô Mỹ Dung sang một bên, nhìn Tô Mỹ Dung hỏi: “Có cần đi rửa mặt trước không?”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung lúc này nghĩ đến mình vừa khóc rất lợi hại, lúc này lớp trang điểm trên mặt chắc chắn bị trôi rồi, đừng nói quay về gặp Cẩn Nghiêm, cho dù bây giờ từ đây đi ra chắc cũng không thể gặp người khác được.
Nghĩ như thế, lập tức gật đầu nói: “Vậy em đợi chị một chút, chị vào trong rửa mặt.” Nói rồi, quay lại căn phòng nhỏ đó.
Thấy Tô Mỹ Dung đi vào, Chung Thủy Linh khẽ thở dài, đợi lát nữa khi về nhà, không biết lúc đó khi Cẩn Nghiêm với Tô Mỹ Dung gặp mặt thì sẽ như thế nào, cô lúc này nói thật là có hơi lo lắng cho cảm xúc của Cẩn Nghiêm.
Loại trạng thái này của Tô Mỹ Dung căn bản không thể lái xe, Chung Thủy Linh trực tiếp lái xe chở Tô Mỹ Dung về biệt thự của nhà họ Tô.
Khi mở cửa bước vào thì dì quản gia đang ở trong phòng khách dọn dẹp, thấy Tô Mỹ Dung và Chung Thủy Linh trở về, lúc này mới ý thức cơm trưa nay bản thân nấu căn bản không đủ, cho nên liền vội vàng đi vào phòng bếp.
Trước khi bà ta đi vào bếp thì Chung Thủy Linh gọi bà ta lại: “Dì à, Cẩn Nghiêm đâu?”
Dì quản gia dừng bước, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Chắc là ở trên lầu, vừa nãy đi lên hình như cũng chưa có xuống.”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, liếc nhìn Tô Mỹ Dung ở bên cạnh mình.
Sắc mặt của Tô Mỹ Dung có hơi căng thẳng, mới đầu vừa vào phòng, Tô Mỹ Dung tự nhiên có hơi sợ, sợ hãi mình bản thân phải gặp mặt Cẩn Nghiêm, sợ anh nếu như hỏi năm đó tại sao đem anh để dưới tên của nhà họ Tô thì nên trả lời như thế nào, càng không biết nếu như anh hỏi Trương Tân Thành thì nên giải thích thế nào.
“Chị cả.” Chung Thủy Linh đưa tay kéo áo của Tô Mỹ Dung.
Tô Mỹ Dung lúc này mới phản ứng lại, nhìn Chung Thủy Linh có hơi hoảng hốt.
Thấy Tô Mỹ Dung như thế, Chung Thủy Linh suy nghĩ một lát, nhìn Tô Mỹ Dung nó: “Chị cả, chị trở lại phòng khách ngồi trước đi, em lên xem thử Cẩn nghiêm, sau đó gọi anh ấy xuống có được không?”
Nghe cô nói như thế, Tô Mỹ Dung vội gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Được, em lên trên xem thử đi, xem nó có bằng lòng gặp chị hay không.”
Chung Thủy Linh gật đầu, sau đó lúc này mới buông Tô Mỹ Dung ra, đi lên trên lầu.
Khi đến lầu ba Chung Thủy Linh trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào, nhưng lại không có nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm ở bên trong phòng, có điều âm thanh hết quyền này đến quyền khác từ bên ngoài phòng truyền vào.
Mang theo nghi hoặc đi ra đằng sau căn phòng đó, cửa phòng không có khóa, mà khép hờ, Chung Thủy Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang tay không đấm hết cú này đến cú khác vào bao cát.
Thấy cảnh này, Chung Thủy Linh vội xông vào trong, gọi Tô Cẩn Nghiêm: “Anh đang làm gì vậy!”
Cũng mặc kệ có nguy hiểm hay không, trực tiếp bước tới ôm lấy anh không cho anh đánh nữa.
Dựa vào bức tường bên ngoài một lúc, Chung Thủy Linh lúc này mới xoay người nói với Tô Mỹ Dung ở trong phòng: “Chị cả, ra đây đi, anh rể đã đi rồi.”
Tô Mỹ Dung ở bên trong lúc này mới thở phào, từ từ mở cửa ra trên mặt vẫn còn nước mắt, sự hổ thẹn trong lòng dường như muốn bóp nát Tô Mỹ Dung.
Thấy Tô Mỹ Dung như thế, Chung Thủy Linh có hơi đau lòng đưa tay ra ôm lấy Tô Mỹ Dung, nhỏ tiếng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.”
Tô Mỹ Dung lắc đầu, từ trong lòng của Chung Thủy Linh lui ra, nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Em đã nói sự việc cho anh ta rồi?”
Chung Thủy Linh lắc đầu, mỉm cười với Tô Mỹ Dung, nói: “Không có, em cái gì cũng không nó, anh rể anh ta cái gì cũng không biết.”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung sững ra, nhìn Chung Thủy Linh mà có hơi bất ngờ cũng có hơi nghi hoặc, nói: “Anh rể của em anh ấy không biết?”
Chung Thủy Linh gật đầu, có điều trải qua chuyện ngày hôm nay của Lý Thành Sơn, cô phát hiện một đạo lý, con người ấy mà thật sự không nên làm chuyện trái lương tâm, nếu không bị người ta nhằm vào mà đâm, muốn trốn cũng không trốn được.
“Vậy em nói gì với anh ấy?” Tô Mỹ Dung nghi hoặc, chuyện này nếu như Lý Thành Sơn không biết, vậy ông ta vừa rồi tại sao còn muốn nói mấy điều đó với mình, còn nói biết Tô Mỹ Dung không muốn gặp ông ta, còn nói để bản thân bình tĩnh lại rồi hai người nói chuyện tiếp.
Chung Thủy Linh khẽ mỉm cười, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Chị đừng quan tâm em nói gì với anh ta, dù sao mấy ngày này anh rể sẽ không đến tìm chị, chị có đủ thời gian bình ổn lại cảm xúc của mình, cho nên chị đừng lo lắng bên phía anh rể sẽ biết cái gì.”
Nghe cô nói thế, Tô Mỹ Dung thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ở bên trong phòng, Tô Mỹ Dung còn tưởng Lý Thành Sơn đã biết hết tất cả rồi, còn nghĩ bản thân rốt cuộc nên giải thích với ông ta như thế nào mới tốt, bây giờ nghe Chung Thủy Linh nói như thế, trong lòng Tô Mỹ Dung yên tâm hơn rồi.
Chung Thủy Linh đỡ Tô Mỹ Dung đến sô pha ngồi, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Chị cả, có muốn về nhà trước không, Cẩn Nghiêm anh ấy ở nhà.”
Nghe thấy cô nói như thế, Tô Mỹ Dung vô thức có hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Chung Thủy Linh, nuốt nước bọt nói: “Cẩn nghiêm, Cẩn Nghiêm nó bây giờ ở trong biệt thự sao?”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, nói: “Ừm, sáng nay sau khi đưa em đến văn phòng của chị thì trực tiếp về đó, nói là muốn gặp ông cụ.”
Tô Mỹ Dung không nói chuyện, quay đầu yên lặng nhìn cặp lùn ở trước mặt mình, lúc này Tô Mỹ Dung thật sự không biết mình nên đối với Cẩn Ngiêm như nào, không biết nếu như gặp Cẩn Nghiêm câu đầu tiên phải nói cái gì, có thể nói điều gì.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói chuyện, Chung Thủy Linh an ủi Tô Mỹ Dung: “Chị bây giờ nếu như không muốn gặp thì chúng ta không đi gặp.”
Tô Mỹ Dung liếc nhìn Chung Thủy Linh, hỏi: “Cẩn Nghiêm, hôm nay có biết chuyện chị đã biết rồi không?”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, thẳng thắn nói với Tô Mỹ Dung: “Vừa nãy khi chị ngủ em đã gọi điện cho anh ấy rồi.”
“Vậy nó có phản ứng gì không?” Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh đầy mong chờ, có hơi muốn biết lại có hơi sợ hãi khi biết.
Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung mỉm cười, nói: “Chị cả, Cẩn Nghiêm anh ấy thật sự không trách chị, chị đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tô Mỹ Dung quay đầu đi, cũng không nói chuyện, chuyện bản thân đau lòng che giấu nhiều năm như thế, đột nhiên bị người ta vạch trần, Tô Mỹ Dung thật sự không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói chuyện, Chung Thủy Linh cũng không nói gì nhiều, yên lặng ngồi ở bên cạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Mỹ Dung cuối cùng có phản ứng rồi, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.” Chuyện gì vốn dĩ phải đối mặt tóm lại tránh không được, năm đó Tô Mỹ Dung tưởng mình chỉ cần làm chị gái của Cẩn Nghiêm thì được rồi, thì có thể tránh phải đối mặt với tất cả những sai lầm trước đây đã phạm phải, nhưng lại không ngờ cho dù giấu 33 năm, chuyện nên biết nên vạch trần vẫn không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Thấy Tô Mỹ Dung nói như thế, Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, đưa tay gạt mấy sợi tóc rối xõa trên mặt Tô Mỹ Dung sang một bên, nhìn Tô Mỹ Dung hỏi: “Có cần đi rửa mặt trước không?”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung lúc này nghĩ đến mình vừa khóc rất lợi hại, lúc này lớp trang điểm trên mặt chắc chắn bị trôi rồi, đừng nói quay về gặp Cẩn Nghiêm, cho dù bây giờ từ đây đi ra chắc cũng không thể gặp người khác được.
Nghĩ như thế, lập tức gật đầu nói: “Vậy em đợi chị một chút, chị vào trong rửa mặt.” Nói rồi, quay lại căn phòng nhỏ đó.
Thấy Tô Mỹ Dung đi vào, Chung Thủy Linh khẽ thở dài, đợi lát nữa khi về nhà, không biết lúc đó khi Cẩn Nghiêm với Tô Mỹ Dung gặp mặt thì sẽ như thế nào, cô lúc này nói thật là có hơi lo lắng cho cảm xúc của Cẩn Nghiêm.
Loại trạng thái này của Tô Mỹ Dung căn bản không thể lái xe, Chung Thủy Linh trực tiếp lái xe chở Tô Mỹ Dung về biệt thự của nhà họ Tô.
Khi mở cửa bước vào thì dì quản gia đang ở trong phòng khách dọn dẹp, thấy Tô Mỹ Dung và Chung Thủy Linh trở về, lúc này mới ý thức cơm trưa nay bản thân nấu căn bản không đủ, cho nên liền vội vàng đi vào phòng bếp.
Trước khi bà ta đi vào bếp thì Chung Thủy Linh gọi bà ta lại: “Dì à, Cẩn Nghiêm đâu?”
Dì quản gia dừng bước, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Chắc là ở trên lầu, vừa nãy đi lên hình như cũng chưa có xuống.”
Chung Thủy Linh khẽ gật đầu, liếc nhìn Tô Mỹ Dung ở bên cạnh mình.
Sắc mặt của Tô Mỹ Dung có hơi căng thẳng, mới đầu vừa vào phòng, Tô Mỹ Dung tự nhiên có hơi sợ, sợ hãi mình bản thân phải gặp mặt Cẩn Nghiêm, sợ anh nếu như hỏi năm đó tại sao đem anh để dưới tên của nhà họ Tô thì nên trả lời như thế nào, càng không biết nếu như anh hỏi Trương Tân Thành thì nên giải thích thế nào.
“Chị cả.” Chung Thủy Linh đưa tay kéo áo của Tô Mỹ Dung.
Tô Mỹ Dung lúc này mới phản ứng lại, nhìn Chung Thủy Linh có hơi hoảng hốt.
Thấy Tô Mỹ Dung như thế, Chung Thủy Linh suy nghĩ một lát, nhìn Tô Mỹ Dung nó: “Chị cả, chị trở lại phòng khách ngồi trước đi, em lên xem thử Cẩn nghiêm, sau đó gọi anh ấy xuống có được không?”
Nghe cô nói như thế, Tô Mỹ Dung vội gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Được, em lên trên xem thử đi, xem nó có bằng lòng gặp chị hay không.”
Chung Thủy Linh gật đầu, sau đó lúc này mới buông Tô Mỹ Dung ra, đi lên trên lầu.
Khi đến lầu ba Chung Thủy Linh trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào, nhưng lại không có nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm ở bên trong phòng, có điều âm thanh hết quyền này đến quyền khác từ bên ngoài phòng truyền vào.
Mang theo nghi hoặc đi ra đằng sau căn phòng đó, cửa phòng không có khóa, mà khép hờ, Chung Thủy Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang tay không đấm hết cú này đến cú khác vào bao cát.
Thấy cảnh này, Chung Thủy Linh vội xông vào trong, gọi Tô Cẩn Nghiêm: “Anh đang làm gì vậy!”
Cũng mặc kệ có nguy hiểm hay không, trực tiếp bước tới ôm lấy anh không cho anh đánh nữa.
/300
|