Có vài chuyện có khó nữa không muốn đi đối mặt nữa cũng chỉ có thể đi đối mặt.
Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh ở trong phòng một lúc lâu, lúc sau hai người mới từ trên lầu đi xuống.
Tô Mỹ Dung luôn đợi ở dưới lầu từ đầu đến cuối không có buông lỏng, tay trái nắm chặt lấy tay phải của mình, cho dù là đơn hàng mấy trăm tỷ, Tô Mỹ Dung trước nay cũng chưa từng lo sợ, nhưng hôm nay, Tô Mỹ Dung không chỉ một lần muốn chùn bước.
Nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng mấy ngày trước còn cùng nhau gọi điện thoại, quan tâm gì đó đều chưa buông xuống được, tự nhiên giống như chị em ruột, nhưng hôm nay bị lộ tẩy rồi, ngược lại loại tình cảm thân mật vốn có kia trở thành một loại ngượng ngập xa cách.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh từ trên lầu đi xuống, mắt của Tô Mỹ Dung luôn không rời khỏi Tô Cẩn nghiêm, Tô Cẩn Nghiêm tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Mỹ Dung, tay vô thức siết chặt tay, tất cả cảm xúc căng thẳng bất an đều ập đến, khiến anh có hơi không dám cất bước đi tới.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm dừng lại, Tô Mỹ Dung ở dưới lầu từ trên sô pha trong phòng khách đứng dậy, nghiêng người muốn đi tới, vô thức đi đến trước mặt hai người, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cẩn Nghiêm...”
Giọng nói rất nhẹ, mang theo sự thăm dò và sợ hãi.
Mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Tô Mỹ Dung, cảm xúc lúc này của anh là loại phức tạp nói không ra được.
Chung Thủy Linh ở một bên đưa tay đẩy anh một cái, thấp giọng nói: “Đi xuống đi.”
Tô Cẩn Nghiêm không có nói gì nhiều, cất bước đi xuống lầu.
Ánh mắt của Tô Mỹ Dung trong một khắc không có di chuyển ánh mắt ra khỏi người anh, nhìn anh từ trên lầu đi xuống, sau đó nhìn anh đi về phía mình, Tô Mỹ Dung thậm chí cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình rồi.
Hít sâu một hơi, Tô Cẩn Nghiêm nhìn Tô Mỹ Dung gọi: “Chị cả.” Anh thật sự không gọi được chữ mẹ này, từ khi anh có ký ức, anh chưa từng gọi ai như thế, cho nên nhất thời có tha thứ hay không tha thứ, anh thật sự không thể cưỡng ép mình gọi như thế.
Nghe thấy anh gọi mình là chị cả, Tô Mỹ Dung nói không ra được cảm xúc trong lòng của mình vào lúc này, giống như có loại nhẹ nhàng, ít nhất chứng minh anh thật sự không có trách mình, cho dù đến bây giờ vẫn nguyện nhận mình, nhưng trừ loại thư thái này, trong lòng cũng có loại thất vọng không nói ra được, rõ ràng người đứng trước mắt chính là con trai của mình, Tô Mỹ Dung biết anh cũng biết, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nghe thấy dáng vẻ của anh khi gọi mình như thế qua vô số lần huyễn tưởng ở trong lòng.
Thấy hai người có hơi ngại ngùng đứng đó, Chung Thủy Linh ở một bên nói: “Chị cả, Cẩn Nghiêm, hai người đều mau ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, có gì ngồi xuống rồi nói."
Tô Mỹ Dung lúc này mới phản ứng lại bản thân có hơi thất thố, ngước đầu muốn ép nước mắt trong hốc mắt vào, nhìn Tô Cẩn Nghiêm mà mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta, chúng ta mau ngồi xuống đi, có gì ngồi xuống rồi nói.”
Tô Cẩn Nghiêm không có nói chuyện, trầm mặc gật đầu, ngồi xuống ở chiếc sô pha đơn.
Tô Mỹ Dung cũng ngồi xuống, mắt từ đầu đến cuối không có rời mắt khỏi anh, muốn mở miệng, lại không biết mình mở miệng có thể nói gì.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói, Tô Cẩn Nghiêm không muốn loại trầm mặc này nuốt trọn bọn họ, càng không muốn loại ngượng ngập này tiếp tục lan ra, nghĩ như thế cũng không có ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói: “Chị yên tâm, em chưa từng trách chị.”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung vốn đã khống chế để nước mắt không có rơi xuống thì vào lúc này lại không khống chế được nữa, nghe thấy anh nói không trách mình thì lập tức có hơi vỡ òa, che miệng quay đầu đi chỗ khác, có như thế nào cũng không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.
Chung Thủy Linh ở một bên bước tới, đưa tay kéo cơ thể của Tô Mỹ Dung, để Tô Mỹ Dung dựa vào trong lòng mình, cái gì cũng không nói, chỉ dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Mỹ Dung.
Thấy Tô Mỹ Dung khóc như thế, Tô Cẩn Nghiêm cũng có hơi đỏ mắt, quay đi chỗ khác không để mình nhìn Tô Mỹ Dung, cố ý nhìn TV to ở trước phòng khách, hai tay nắm chặt lại, cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra.
Tô Mỹ Dung một lúc sau mới khống chế được cảm xúc của mình, khi quay đầu lại nhìn anh nói: “Cẩn Nghiêm, xin lỗi, chị ban đầu thật sự, thật sự không có...”
Tô Mỹ Dung có vài điều nói không được, nghĩ đến năm đó quyết định nghe ba mẹ của mình để đứa trẻ này dưới tên của nhà họ Tô, Tô Mỹ Dung năm đó có bao nhiêu suy sụp và không nỡ, nhưng cho dù có suy sụp nữa, Tô Mỹ Dung vẫn làm như thế, nhưng những năm này Tô Mỹ Dung rơi vào trong tự trách của chính mình, cảm thấy mình có lỗi với anh, nhưng trừ cố gắng đối tốt với anh, cho anh những thứ anh muốn, từ đầu đến cuối không có can đảm thừa nhận với anh mình không phải là chị cả của anh mà là mẹ!
Nghe thấy Tô Mỹ Dung khóc, Tô Cẩn Nghiêm có hơi không nhịn được mà quay qua nhìn Tô Mỹ Dung, thấy Tô Mỹ Dung bịt miệng của mình như thế mặt mày đều là nước mắt, trái tim của anh cũng có nỗi đau nói không lên lời, bọn họ sống cùng nhau hơn 30 năm, cho dù không phải dùng quan hệ mẹ con, nhưng những năm này tình thương của Tô Mỹ Dung đối anh hoàn toàn không ít hơn tình thương của một người mẹ đối với đứa con của mình, lúc nhỏ anh không hiểu, nhưng mỗi lần Cảnh Thịnh nhìn thấy anh đều sẽ ai oán nói anh cướp mẹ của cậu ta, bởi vì tình cảm của Tô Mỹ Dung đối với anh là thứ cậu ta rất ít có thể có cơ hội nhìn thấy từ mẹ của mình.
Lúc đó anh hoàn toàn không có chú ý, cứ cho rằng chị cả đối với mình như thế đều là điều đương nhiên, sau này trong vô tình biết được chuyện đó, anh mới phản ứng lại thì ra chị cả đối tốt với anh không phải là mình là em trai của chị cả, mà thật sự như Lý Cảnh Thịnh nói, anh thật sự trong vô hình đã cướp mất mẹ của anh ta, mỗi một chi tiết mà chị cả đối với anh đều xuất phát từ tình yêu và sự quan tâm của một người mẹ dành cho con mình.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Tuy em không biết tình huống cụ thể năm đó, nhưng em biết chị đưa ra lựa chọn như thế không hề dễ dàng, những năm này em có thể cảm nhận được sự quan tâm của chị dành cho em, cho nên em không có trách chị.”
Tô Mỹ Dung nghe vậy, tay bịt chặt miệng, nước mắt trên mặt không có ngừng lại, nhưng vẫn cố gắng không muốn để mình ở trước mặt anh phát ra tiếng khóc.
Chung Thủy Linh cầm khăn giấy lau mắt của Tô Mỹ Dung, đối diện với tình cảnh như này cô cũng là lần đầu tiên, không biết mình có thể vào lúc này nói điều gì đó, trừ lẳng lặng lau nước mắt cho Tô Mỹ Dung như vậy.
“Những năm này, cho dù chị không nói em cũng có thể cảm nhận được, chị luôn cố gắng dùng cách của chị để bù đắp cho em, thậm chí vì thế còn giảm bớt sự quan tâm của mình với Cảnh Thịnh, em thừa nhận năm đó khi biết quả thật có oán hận, nhưng em không ngốc cũng không hồ đồ, chị mang thân phận của chị cả làm tất cả mọi việc của một người mẹ phải làm, em còn có thể oán hận và trách móc gì nữa đây.” Tô Cẩn Nghiêm nói như thế, mắt luôn nhìn Tô Mỹ Dung, nghĩ đến tâm trạng năm đó anh hạ quyết tâm đi bộ đội.
Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh ở trong phòng một lúc lâu, lúc sau hai người mới từ trên lầu đi xuống.
Tô Mỹ Dung luôn đợi ở dưới lầu từ đầu đến cuối không có buông lỏng, tay trái nắm chặt lấy tay phải của mình, cho dù là đơn hàng mấy trăm tỷ, Tô Mỹ Dung trước nay cũng chưa từng lo sợ, nhưng hôm nay, Tô Mỹ Dung không chỉ một lần muốn chùn bước.
Nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng mấy ngày trước còn cùng nhau gọi điện thoại, quan tâm gì đó đều chưa buông xuống được, tự nhiên giống như chị em ruột, nhưng hôm nay bị lộ tẩy rồi, ngược lại loại tình cảm thân mật vốn có kia trở thành một loại ngượng ngập xa cách.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh từ trên lầu đi xuống, mắt của Tô Mỹ Dung luôn không rời khỏi Tô Cẩn nghiêm, Tô Cẩn Nghiêm tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Mỹ Dung, tay vô thức siết chặt tay, tất cả cảm xúc căng thẳng bất an đều ập đến, khiến anh có hơi không dám cất bước đi tới.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm dừng lại, Tô Mỹ Dung ở dưới lầu từ trên sô pha trong phòng khách đứng dậy, nghiêng người muốn đi tới, vô thức đi đến trước mặt hai người, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Cẩn Nghiêm...”
Giọng nói rất nhẹ, mang theo sự thăm dò và sợ hãi.
Mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Tô Mỹ Dung, cảm xúc lúc này của anh là loại phức tạp nói không ra được.
Chung Thủy Linh ở một bên đưa tay đẩy anh một cái, thấp giọng nói: “Đi xuống đi.”
Tô Cẩn Nghiêm không có nói gì nhiều, cất bước đi xuống lầu.
Ánh mắt của Tô Mỹ Dung trong một khắc không có di chuyển ánh mắt ra khỏi người anh, nhìn anh từ trên lầu đi xuống, sau đó nhìn anh đi về phía mình, Tô Mỹ Dung thậm chí cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình rồi.
Hít sâu một hơi, Tô Cẩn Nghiêm nhìn Tô Mỹ Dung gọi: “Chị cả.” Anh thật sự không gọi được chữ mẹ này, từ khi anh có ký ức, anh chưa từng gọi ai như thế, cho nên nhất thời có tha thứ hay không tha thứ, anh thật sự không thể cưỡng ép mình gọi như thế.
Nghe thấy anh gọi mình là chị cả, Tô Mỹ Dung nói không ra được cảm xúc trong lòng của mình vào lúc này, giống như có loại nhẹ nhàng, ít nhất chứng minh anh thật sự không có trách mình, cho dù đến bây giờ vẫn nguyện nhận mình, nhưng trừ loại thư thái này, trong lòng cũng có loại thất vọng không nói ra được, rõ ràng người đứng trước mắt chính là con trai của mình, Tô Mỹ Dung biết anh cũng biết, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nghe thấy dáng vẻ của anh khi gọi mình như thế qua vô số lần huyễn tưởng ở trong lòng.
Thấy hai người có hơi ngại ngùng đứng đó, Chung Thủy Linh ở một bên nói: “Chị cả, Cẩn Nghiêm, hai người đều mau ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, có gì ngồi xuống rồi nói."
Tô Mỹ Dung lúc này mới phản ứng lại bản thân có hơi thất thố, ngước đầu muốn ép nước mắt trong hốc mắt vào, nhìn Tô Cẩn Nghiêm mà mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta, chúng ta mau ngồi xuống đi, có gì ngồi xuống rồi nói.”
Tô Cẩn Nghiêm không có nói chuyện, trầm mặc gật đầu, ngồi xuống ở chiếc sô pha đơn.
Tô Mỹ Dung cũng ngồi xuống, mắt từ đầu đến cuối không có rời mắt khỏi anh, muốn mở miệng, lại không biết mình mở miệng có thể nói gì.
Thấy Tô Mỹ Dung không nói, Tô Cẩn Nghiêm không muốn loại trầm mặc này nuốt trọn bọn họ, càng không muốn loại ngượng ngập này tiếp tục lan ra, nghĩ như thế cũng không có ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói: “Chị yên tâm, em chưa từng trách chị.”
Nghe thế, Tô Mỹ Dung vốn đã khống chế để nước mắt không có rơi xuống thì vào lúc này lại không khống chế được nữa, nghe thấy anh nói không trách mình thì lập tức có hơi vỡ òa, che miệng quay đầu đi chỗ khác, có như thế nào cũng không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.
Chung Thủy Linh ở một bên bước tới, đưa tay kéo cơ thể của Tô Mỹ Dung, để Tô Mỹ Dung dựa vào trong lòng mình, cái gì cũng không nói, chỉ dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Tô Mỹ Dung.
Thấy Tô Mỹ Dung khóc như thế, Tô Cẩn Nghiêm cũng có hơi đỏ mắt, quay đi chỗ khác không để mình nhìn Tô Mỹ Dung, cố ý nhìn TV to ở trước phòng khách, hai tay nắm chặt lại, cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra.
Tô Mỹ Dung một lúc sau mới khống chế được cảm xúc của mình, khi quay đầu lại nhìn anh nói: “Cẩn Nghiêm, xin lỗi, chị ban đầu thật sự, thật sự không có...”
Tô Mỹ Dung có vài điều nói không được, nghĩ đến năm đó quyết định nghe ba mẹ của mình để đứa trẻ này dưới tên của nhà họ Tô, Tô Mỹ Dung năm đó có bao nhiêu suy sụp và không nỡ, nhưng cho dù có suy sụp nữa, Tô Mỹ Dung vẫn làm như thế, nhưng những năm này Tô Mỹ Dung rơi vào trong tự trách của chính mình, cảm thấy mình có lỗi với anh, nhưng trừ cố gắng đối tốt với anh, cho anh những thứ anh muốn, từ đầu đến cuối không có can đảm thừa nhận với anh mình không phải là chị cả của anh mà là mẹ!
Nghe thấy Tô Mỹ Dung khóc, Tô Cẩn Nghiêm có hơi không nhịn được mà quay qua nhìn Tô Mỹ Dung, thấy Tô Mỹ Dung bịt miệng của mình như thế mặt mày đều là nước mắt, trái tim của anh cũng có nỗi đau nói không lên lời, bọn họ sống cùng nhau hơn 30 năm, cho dù không phải dùng quan hệ mẹ con, nhưng những năm này tình thương của Tô Mỹ Dung đối anh hoàn toàn không ít hơn tình thương của một người mẹ đối với đứa con của mình, lúc nhỏ anh không hiểu, nhưng mỗi lần Cảnh Thịnh nhìn thấy anh đều sẽ ai oán nói anh cướp mẹ của cậu ta, bởi vì tình cảm của Tô Mỹ Dung đối với anh là thứ cậu ta rất ít có thể có cơ hội nhìn thấy từ mẹ của mình.
Lúc đó anh hoàn toàn không có chú ý, cứ cho rằng chị cả đối với mình như thế đều là điều đương nhiên, sau này trong vô tình biết được chuyện đó, anh mới phản ứng lại thì ra chị cả đối tốt với anh không phải là mình là em trai của chị cả, mà thật sự như Lý Cảnh Thịnh nói, anh thật sự trong vô hình đã cướp mất mẹ của anh ta, mỗi một chi tiết mà chị cả đối với anh đều xuất phát từ tình yêu và sự quan tâm của một người mẹ dành cho con mình.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Tuy em không biết tình huống cụ thể năm đó, nhưng em biết chị đưa ra lựa chọn như thế không hề dễ dàng, những năm này em có thể cảm nhận được sự quan tâm của chị dành cho em, cho nên em không có trách chị.”
Tô Mỹ Dung nghe vậy, tay bịt chặt miệng, nước mắt trên mặt không có ngừng lại, nhưng vẫn cố gắng không muốn để mình ở trước mặt anh phát ra tiếng khóc.
Chung Thủy Linh cầm khăn giấy lau mắt của Tô Mỹ Dung, đối diện với tình cảnh như này cô cũng là lần đầu tiên, không biết mình có thể vào lúc này nói điều gì đó, trừ lẳng lặng lau nước mắt cho Tô Mỹ Dung như vậy.
“Những năm này, cho dù chị không nói em cũng có thể cảm nhận được, chị luôn cố gắng dùng cách của chị để bù đắp cho em, thậm chí vì thế còn giảm bớt sự quan tâm của mình với Cảnh Thịnh, em thừa nhận năm đó khi biết quả thật có oán hận, nhưng em không ngốc cũng không hồ đồ, chị mang thân phận của chị cả làm tất cả mọi việc của một người mẹ phải làm, em còn có thể oán hận và trách móc gì nữa đây.” Tô Cẩn Nghiêm nói như thế, mắt luôn nhìn Tô Mỹ Dung, nghĩ đến tâm trạng năm đó anh hạ quyết tâm đi bộ đội.
/300
|