Chung Thủy Linh đi theo Tô Cẩn Nghiêm bước vào phòng khách, cả đường có thể là đang lo lắng cô vẫn khẩn trương sợ hãi, từ đầu đến cuối Tô Cẩn Nghiêm đều nắm tay của cô không buông ra.
Tô Mỹ Như ở phía sau nhỏ giọng nói với Tô Mỹ Dung ở bên cạnh: “Nhìn Cẩn Nghiêm cứ luôn nắm tay của cô ấy, có vẻ như tình cảm của hai người bọn họ rất tốt đó nhỉ.”
Tô Mỹ Dung vẫn còn đang suy nghĩ quan hệ của Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên, luôn cảm thấy có chỗ là lạ nào đó không thích hợp.
Tô Cẩn Nghiêm để cô ngồi xuống ở bên cạnh mình, đưa tay cầm lấy trái cam trên bàn trà đưa cho cô: “Muốn ăn không?”
Chung Thủy Linh lắc lắc đầu với anh, bởi vì xấu hổ và khẩn trương nên giờ phút này biểu cảm nhìn có chút không được tự nhiên.
Tô Mỹ Dung và Tô Mỹ Như ngồi xuống ở ghế sa lông bên kia, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh cũng không rời, một hồi lâu Tô Mỹ Như ngồi ở một bên mới hỏi: “Cẩn Nghiêm, em giới thiệu cô Chung cho bọn chị đi, bọn chị vẫn không rõ ràng tình huống của cô Chung, giống như là làm cái gì, nhà ở đâu, trong nhà có mấy người.”
Nghe vậy Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh một chút, trả lời thay cô: “Thủy Linh học thiết kế thời trang, thời gian trước bởi vì chút chuyện của công ty nên mới từ chức, Thủy Linh cũng là người ở Giang Thành, trong nhà còn ba mẹ và ông bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mặt khác anh trai của Thủy Linh cũng là bạn học thời đại học của em.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Mỹ Như có chút tò mò mà hỏi: “Cho nên anh trai của cô Chung cũng là quân nhân hả, cùng một đại đội với Cẩn Nghiêm em à?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh một chút, ra hiệu cô tự mình trả lời.Chung Thủy Linh mỉm cười với anh, quay đầu lại nhìn Tô Mỹ Như nói: “Anh trai em cũng là quân nhân, nhưng mà không cùng một đại đội với Cẩn Nghiêm, anh ấy ở Giang Thành. Mặt khác, ngoại trừ anh trai của em thì ba và ông nội của em cũng đều là quân nhân, mà mẹ của em là bác sĩ khoa chỉnh hình trong bệnh viện Lục Quân.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Dung liền cảm thấy bất ngờ, vốn còn tưởng rằng Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài nói chuyện yêu đương với bạn gái có thể bởi vì có liên quan đến điều kiện gia đình nên không để cho người nhà biết, nhưng lúc này nghe Chung Thủy Linh giới thiệu tình huống trong nhà của cô, hóa ra lại không hề chênh lệch với nhà họ Tô bọn họ nửa phần, nói không chừng ở vài phương diện còn được hoan nghênh hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Như nói: “Xem ra cô Chung thuộc gia đình quân đội.”
Chung Thủy Linh cười cười, chỉ khách khí nói: “Chỉ là từ nhỏ lớn lên trong môi trường quân đội mà thôi.”
“Cô Chung lớn lên trong môi trường quân đội, sao cuối cùng không đi theo quân đội mà lại làm nhà thiết kế?” Tô Mỹ Như có chút tò mò với cô.
“Chị hai cứ gọi em là Thủy Linh đi, đừng có cứ gọi cô Tô.” Chung Thủy Linh mỉm cười nhìn cô ấy.
“Đúng đúng đúng, em là bạn gái của Cẩn Nghiêm, em cũng đã gọi chị là chị hai rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà, nên gọi là Thủy Linh, nên gọi Thủy Linh.” Ấn tượng của Tô Mỹ Như đối với cô rất không tệ.
“Có lẽ về phương diện tính cách thì em khá phản nghịch, không thích người khác quyết định cuộc sống của em, cho nên trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng nếu như em không học y thì chính là đi theo quân đội, em lại làm trái mà lựa chọn thiết kế. Đương nhiên đây là công việc mà em luôn thích, em cũng chưa từng vì chuyện này mà hối hận.” Chung Thủy Linh đơn giản giải thích vấn đề của mình.
Đúng lúc Tô Mỹ Như như đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên Tô Mỹ Mân ở bên kia đang dìu ông Tô bước xuống từ trên lầu.
Thấy thế, Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy từ trên ghế salon trực tiếp đi về phía lầu, cùng với chị ba Tô Mỹ Mân dìu ông xuống.
Chung Thủy Linh cũng đứng dậy, lúc thấy ông, cô mỉm cười gật đầu với ông ấy, lễ phép nói: “Con chào bác trai, con là Chung Thủy Linh.”
Ông Tô nhìn Chung Thủy Linh chăm chú, liên tục gật đầu nói: “Mau ngồi, mau ngồi xuống đi, đừng có đứng.” Nói xong, mình cũng ngồi xuống dưới sự nâng đỡ của Tô Mỹ Mân.Đợi sau khi ông ấy ngồi xuống, Chung Thủy Linh mới lấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm mang vào đưa cho ông, nói: “Bởi vì không biết nên mua thứ gì, Cẩn Nghiêm nói đây là loại mà bình thường bác hay dùng, cho nên con đã mua một hộp mang tới cho bác.”
“Con tới là được rồi, còn tốn kém làm gì chứ.” Mặc dù tuổi tác của ba Tô đã cao, sức khỏe cũng không được khá lắm, nhưng lúc nói chuyện vẫn rất có tinh thần, lộ ra trung khí mười phần.
“Chỉ là chút tấm lòng mà thôi ạ.” Chung Thủy Linh nói, những thứ về cấp bậc lễ nghĩa làm rất đúng chỗ.
Tô Cẩn Nghiêm ở một bên đi về phía cô, lại kéo cô ngồi xuống ghế salon một lần nữa.
Ba Tô cũng chỉ đơn giản hỏi những chuyện liên quan đến tình huống trong nhà của Chung Thủy Linh, cũng không khác gì những câu hỏi lúc nãy Tô Mỹ Như hỏi, mà Chung Thủy Linh cũng nói ra đáp án một lần nữa.
Ngược lại là Tô Mỹ Dung từ lúc Chung Thủy Linh bước vào thì biểu cảm trên mặt vẫn yên tĩnh, Tô Mỹ Như ngồi ở một bên cũng đã nhìn ra, đưa tay đẩy đẩy chị cả của mình mà nói: “Chị cả, không phải bình thường chị quan tâm nhất là chuyện của Cẩn Nghiêm sao, hôm nay Cẩn Nghiêm đã dẫn người ta về nhà mà sao chị lại không hỏi gì vậy?”
Tô Mỹ Dung cười cười nhìn Chung Thủy Linh một chút rồi lại nói: “Hỏi cái gì đây chứ, chỉ cần Cẩn Nghiêm thích là được rồi, hỏi nhiều quá cũng dư thừa mà.”
“Em thấy chị cả là đang nghĩ đến chuyện của Cảnh Thịnh chứ gì.” Tô Mỹ Mân ngồi ở bên cạnh chị ấy, cười nói: “Nghe nói đợi lát nữa Cảnh Thịnh cũng sẽ dẫn bạn gái về đây, em thấy lúc này chị cả như mẹ vợ tương lai muốn gặp con dâu tương lai, lúc này mới có chút lo lắng.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung nhìn bọn họ một chút, hơi không quan tâm mà nói: “Xưa nay chị không quản chuyện của Cảnh Thịnh, chính nó thích là được rồi, dù sao có quản cũng không quản được, còn không bằng cứ mặc kệ đi.”
“Chị đó, chị cũng phải nhẹ nhõm như lúc này, đến lúc đó đừng có chê người ta chỗ này không tốt, lại chê chỗ kia không tốt.” Tô Mỹ Như cười cười nói.
Thấy cô ấy nói như vậy, Tô Mỹ Dung vừa mới định mở miệng phản bác, đột nhiên lúc này chuông cửa lại vang lên, mắt của một đám người trong phòng khách đều nhìn về phía cửa.
Chị Vương vẫn đang làm bữa tối trong phòng bếp, Tô Mỹ Mân đứng dậy nhìn Tô Mỹ Dung một chút: “Em đoán tám phần chính là Cảnh Thịnh nhà chị dẫn theo bạn gái đến.” Nói như vậy liền trực tiếp đi đến cửa chuẩn bị mở cửa cho bọn họ.
Cùng lúc đó, ở ngoài cửa là Lý Cảnh Thịnh dẫn theo Ngô An Kỳ đến, bởi vì là lần đầu tiên đến nhà cho nên Ngô An Kỳ có vẻ hơi khẩn trương, cứ nhìn Lý Cảnh Thịnh không ngừng hỏi: “Trông em vẫn ổn chứ, tóc có lộn xộn hay không, quần áo có bị nhăn nhúm không?” Nói chuyện, tay cũng đồng thời không dừng sờ tóc.
“Không có, rất xinh đẹp, cũng rất hoàn hảo, em cũng đừng có vội vã cuống cuồng.” Lý Cảnh Thịnh quả thật cảm thấy cô ta có chút lo lắng quá mức.
“Nhưng mà...” Lời này Ngô An Kỳ vẫn còn chưa nói xong, cửa đã được người khác mở ra từ bên trong, Tô Mỹ Mân nhìn Ngô An Kỳ và Lý Cảnh Thịnh đứng ở ngoài cửa, mỉm cười hô một câu: “Chị cả, là Cảnh Thịnh nhà chị dẫn bạn gái đến.”
Tô Mỹ Như ở phía sau nhỏ giọng nói với Tô Mỹ Dung ở bên cạnh: “Nhìn Cẩn Nghiêm cứ luôn nắm tay của cô ấy, có vẻ như tình cảm của hai người bọn họ rất tốt đó nhỉ.”
Tô Mỹ Dung vẫn còn đang suy nghĩ quan hệ của Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên, luôn cảm thấy có chỗ là lạ nào đó không thích hợp.
Tô Cẩn Nghiêm để cô ngồi xuống ở bên cạnh mình, đưa tay cầm lấy trái cam trên bàn trà đưa cho cô: “Muốn ăn không?”
Chung Thủy Linh lắc lắc đầu với anh, bởi vì xấu hổ và khẩn trương nên giờ phút này biểu cảm nhìn có chút không được tự nhiên.
Tô Mỹ Dung và Tô Mỹ Như ngồi xuống ở ghế sa lông bên kia, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh cũng không rời, một hồi lâu Tô Mỹ Như ngồi ở một bên mới hỏi: “Cẩn Nghiêm, em giới thiệu cô Chung cho bọn chị đi, bọn chị vẫn không rõ ràng tình huống của cô Chung, giống như là làm cái gì, nhà ở đâu, trong nhà có mấy người.”
Nghe vậy Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh một chút, trả lời thay cô: “Thủy Linh học thiết kế thời trang, thời gian trước bởi vì chút chuyện của công ty nên mới từ chức, Thủy Linh cũng là người ở Giang Thành, trong nhà còn ba mẹ và ông bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mặt khác anh trai của Thủy Linh cũng là bạn học thời đại học của em.”
Nghe anh nói như vậy, Tô Mỹ Như có chút tò mò mà hỏi: “Cho nên anh trai của cô Chung cũng là quân nhân hả, cùng một đại đội với Cẩn Nghiêm em à?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh một chút, ra hiệu cô tự mình trả lời.Chung Thủy Linh mỉm cười với anh, quay đầu lại nhìn Tô Mỹ Như nói: “Anh trai em cũng là quân nhân, nhưng mà không cùng một đại đội với Cẩn Nghiêm, anh ấy ở Giang Thành. Mặt khác, ngoại trừ anh trai của em thì ba và ông nội của em cũng đều là quân nhân, mà mẹ của em là bác sĩ khoa chỉnh hình trong bệnh viện Lục Quân.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Dung liền cảm thấy bất ngờ, vốn còn tưởng rằng Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài nói chuyện yêu đương với bạn gái có thể bởi vì có liên quan đến điều kiện gia đình nên không để cho người nhà biết, nhưng lúc này nghe Chung Thủy Linh giới thiệu tình huống trong nhà của cô, hóa ra lại không hề chênh lệch với nhà họ Tô bọn họ nửa phần, nói không chừng ở vài phương diện còn được hoan nghênh hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Như nói: “Xem ra cô Chung thuộc gia đình quân đội.”
Chung Thủy Linh cười cười, chỉ khách khí nói: “Chỉ là từ nhỏ lớn lên trong môi trường quân đội mà thôi.”
“Cô Chung lớn lên trong môi trường quân đội, sao cuối cùng không đi theo quân đội mà lại làm nhà thiết kế?” Tô Mỹ Như có chút tò mò với cô.
“Chị hai cứ gọi em là Thủy Linh đi, đừng có cứ gọi cô Tô.” Chung Thủy Linh mỉm cười nhìn cô ấy.
“Đúng đúng đúng, em là bạn gái của Cẩn Nghiêm, em cũng đã gọi chị là chị hai rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà, nên gọi là Thủy Linh, nên gọi Thủy Linh.” Ấn tượng của Tô Mỹ Như đối với cô rất không tệ.
“Có lẽ về phương diện tính cách thì em khá phản nghịch, không thích người khác quyết định cuộc sống của em, cho nên trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng nếu như em không học y thì chính là đi theo quân đội, em lại làm trái mà lựa chọn thiết kế. Đương nhiên đây là công việc mà em luôn thích, em cũng chưa từng vì chuyện này mà hối hận.” Chung Thủy Linh đơn giản giải thích vấn đề của mình.
Đúng lúc Tô Mỹ Như như đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên Tô Mỹ Mân ở bên kia đang dìu ông Tô bước xuống từ trên lầu.
Thấy thế, Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy từ trên ghế salon trực tiếp đi về phía lầu, cùng với chị ba Tô Mỹ Mân dìu ông xuống.
Chung Thủy Linh cũng đứng dậy, lúc thấy ông, cô mỉm cười gật đầu với ông ấy, lễ phép nói: “Con chào bác trai, con là Chung Thủy Linh.”
Ông Tô nhìn Chung Thủy Linh chăm chú, liên tục gật đầu nói: “Mau ngồi, mau ngồi xuống đi, đừng có đứng.” Nói xong, mình cũng ngồi xuống dưới sự nâng đỡ của Tô Mỹ Mân.Đợi sau khi ông ấy ngồi xuống, Chung Thủy Linh mới lấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm mang vào đưa cho ông, nói: “Bởi vì không biết nên mua thứ gì, Cẩn Nghiêm nói đây là loại mà bình thường bác hay dùng, cho nên con đã mua một hộp mang tới cho bác.”
“Con tới là được rồi, còn tốn kém làm gì chứ.” Mặc dù tuổi tác của ba Tô đã cao, sức khỏe cũng không được khá lắm, nhưng lúc nói chuyện vẫn rất có tinh thần, lộ ra trung khí mười phần.
“Chỉ là chút tấm lòng mà thôi ạ.” Chung Thủy Linh nói, những thứ về cấp bậc lễ nghĩa làm rất đúng chỗ.
Tô Cẩn Nghiêm ở một bên đi về phía cô, lại kéo cô ngồi xuống ghế salon một lần nữa.
Ba Tô cũng chỉ đơn giản hỏi những chuyện liên quan đến tình huống trong nhà của Chung Thủy Linh, cũng không khác gì những câu hỏi lúc nãy Tô Mỹ Như hỏi, mà Chung Thủy Linh cũng nói ra đáp án một lần nữa.
Ngược lại là Tô Mỹ Dung từ lúc Chung Thủy Linh bước vào thì biểu cảm trên mặt vẫn yên tĩnh, Tô Mỹ Như ngồi ở một bên cũng đã nhìn ra, đưa tay đẩy đẩy chị cả của mình mà nói: “Chị cả, không phải bình thường chị quan tâm nhất là chuyện của Cẩn Nghiêm sao, hôm nay Cẩn Nghiêm đã dẫn người ta về nhà mà sao chị lại không hỏi gì vậy?”
Tô Mỹ Dung cười cười nhìn Chung Thủy Linh một chút rồi lại nói: “Hỏi cái gì đây chứ, chỉ cần Cẩn Nghiêm thích là được rồi, hỏi nhiều quá cũng dư thừa mà.”
“Em thấy chị cả là đang nghĩ đến chuyện của Cảnh Thịnh chứ gì.” Tô Mỹ Mân ngồi ở bên cạnh chị ấy, cười nói: “Nghe nói đợi lát nữa Cảnh Thịnh cũng sẽ dẫn bạn gái về đây, em thấy lúc này chị cả như mẹ vợ tương lai muốn gặp con dâu tương lai, lúc này mới có chút lo lắng.”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung nhìn bọn họ một chút, hơi không quan tâm mà nói: “Xưa nay chị không quản chuyện của Cảnh Thịnh, chính nó thích là được rồi, dù sao có quản cũng không quản được, còn không bằng cứ mặc kệ đi.”
“Chị đó, chị cũng phải nhẹ nhõm như lúc này, đến lúc đó đừng có chê người ta chỗ này không tốt, lại chê chỗ kia không tốt.” Tô Mỹ Như cười cười nói.
Thấy cô ấy nói như vậy, Tô Mỹ Dung vừa mới định mở miệng phản bác, đột nhiên lúc này chuông cửa lại vang lên, mắt của một đám người trong phòng khách đều nhìn về phía cửa.
Chị Vương vẫn đang làm bữa tối trong phòng bếp, Tô Mỹ Mân đứng dậy nhìn Tô Mỹ Dung một chút: “Em đoán tám phần chính là Cảnh Thịnh nhà chị dẫn theo bạn gái đến.” Nói như vậy liền trực tiếp đi đến cửa chuẩn bị mở cửa cho bọn họ.
Cùng lúc đó, ở ngoài cửa là Lý Cảnh Thịnh dẫn theo Ngô An Kỳ đến, bởi vì là lần đầu tiên đến nhà cho nên Ngô An Kỳ có vẻ hơi khẩn trương, cứ nhìn Lý Cảnh Thịnh không ngừng hỏi: “Trông em vẫn ổn chứ, tóc có lộn xộn hay không, quần áo có bị nhăn nhúm không?” Nói chuyện, tay cũng đồng thời không dừng sờ tóc.
“Không có, rất xinh đẹp, cũng rất hoàn hảo, em cũng đừng có vội vã cuống cuồng.” Lý Cảnh Thịnh quả thật cảm thấy cô ta có chút lo lắng quá mức.
“Nhưng mà...” Lời này Ngô An Kỳ vẫn còn chưa nói xong, cửa đã được người khác mở ra từ bên trong, Tô Mỹ Mân nhìn Ngô An Kỳ và Lý Cảnh Thịnh đứng ở ngoài cửa, mỉm cười hô một câu: “Chị cả, là Cảnh Thịnh nhà chị dẫn bạn gái đến.”
/300
|