"Chung Thủy Linh, cô nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc là tôi gây phiền phức hay là cô gây phiền phức?” Lý Cảnh Thịnh cảm thấy mình giống như bị chọc giận đến phát điên rồi, đây là chuyện gì thế này, bạn gái cũ của mình sắp trở thành mợ nhỏ của mình, còn có chuyện gì kỳ quái hơn chuyện này không?
Chung Thủy Linh lười giải thích với anh ta, chỉ nói: “Dù anh có tin hay không, tôi và Tô Cẩn Nghiêm bên nhau cũng không có liên quan gì đến anh!”
"Ai có thể tin những lời này của cô?” Lý Cảnh Thỉnh nheo mắt dò xét cô: “Nếu ở trước mặt mọi người tôi nói chuyện cô là bạn gái cũ của tôi, cô xem người trong nhà tôi ai sẽ đồng ý cho cô và cậu nhỏ kết hôn?”
"Không đồng ý cũng vô dụng!” Giọng nói của Tô Cẩn Nghiêm đột nhiên xuất hiện cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ.
Chung Thủy Linh ngoảnh đầu lại thì thấy không biết Tô Cẩn Nghiêm đã đến phía sau bọn họ từ lúc nào.
Tô Cẩn Nghiêm đi về phía Chung Thủy Linh, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo cô, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lý Cảnh Thịnh, nói: “Cháu cảm thấy cậu sẽ bởi vì ai đó không đồng ý mà từ bỏ sao? Vậy cháu cũng quá coi thường cậu rồi!”
Lý Cảnh Thịnh không nói lời nào, nhíu mày nhìn anh, anh ta đương nhiên biết tính cách của Tô Cẩn Nghiêm, cũng biết nếu như anh đã quyết định điều gì, dù mọi người trong nhà có phản đổi cũng không hề có tác dụng.
"Sao anh lại tới đây?” Chung Thủy Linh nhìn anh khẽ hỏi.
Tô Cẩn Nghiêm cười với cô, giọng nói dịu dàng: “Chị hai không yên tâm nên để anh tới xem một chút.”
Thấy dáng vẻ ngọt ngào của bọn họ, Lý Cảnh Thịnh cảm thấy Tô Cẩn Nghiêm đã bị cô mê hoặc đến mức không nhận ra: “Cậu nhỏ, cậu tỉnh lại đi, người phụ nữ này chỉ là đang lợi dụng cậu, dựa vào điều kiện của cậu thì muốn người phụ nữ nào chẳng được, tại sao lại chọn một người đã bị cháu vứt bỏ…”"Lý Cảnh Thịnh!" Tô Cẩn Nghiêm ngắt lời Lý Cảnh Thịnh, buông Chung Thủy Linh ra sau đó tiến lên nắm lấy cổ áo anh ta, tất cả sự tức giận giờ phút này đều viết cả trên mặt, Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào con mắt anh ta, nói: “Cháu dám nói thêm lời nào vũ nhục cô ấy nữa, cậu sẽ không bỏ qua cho cháu!” Vừa nói, Tô Cẩn Nghiêm vừa nắm lấy cổ áo sơ mi của Lý Cảnh Thịnh, dường như muốn nhấc cả người anh ta lên.
Lý Cảnh Thịnh bị nhấc như vậy, không thể không nhón chân lên, anh ta thật sự bị dọa, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm, trong chốc lát nói không nên lời.
Chung Thủy Linh đứng ở bên cạnh cũng bị anh dọa sợ, cô chưa bao giờ thấy Tô Cẩn Nghiêm phát hỏa lớn đến vậy, lúc này gương mặt anh khủng bố giống như có thể ăn thịt người vậy.
"Cậu nói cho cháu biết, Lý Cảnh Thịnh, cô ấy là người phụ nữ của cậu, cho dù cháu nhìn không quen mắt cũng phải tôn trọng cô ấy, nếu để cậu nghe thấy từ trong miệng cháu hoặc Ngô An Kỳ những lời nói vũ nhục cô ấy một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ không chỉ cảnh cáo thôi đâu!” Tô Cẩn Nghiêm nghiêm nghị cảnh cáo, ánh mắt kia sắc bén tựa như một thanh đao nhọn.
Lý Cảnh Thịnh sững sờ gật đầu, nhìn Tô Cẩn Nghiêm với ánh mắt sợ hãi, chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt.
Tô Cẩn Nghiêm hất anh ta ra, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: “Là đàn ông, cháu có thể không có phong độ, nhưng sau khi chia tay, ngay cả những lời nói có đạo đức cũng không có, cháu thật không xứng đáng là một người đàn ông!”
Lý Cảnh Thịnh bị một câu nói này của anh làm cho nghẹn họng, đứng đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tô Cẩn Nghiêm không nhìn anh ta nữa, quay người trực tiếp kéo tay Chung Thủy Linh nói: "Chúng ta đi thôi."
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn khóe miệng nhàn nhạt ý cười của anh.
Tô Cẩn Nghiêm dắt cô đi vào trong nhà, sắc mặt cũng bởi vì những lời nói vừa rồi của Lý Cảnh Thịnh mà hơi khó chịu.
So với anh, tâm trạng của Chung Thủy Linh ngược lại là không tệ, mặc cho anh nắm tay mình, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo ý cười.
Thấy bọn họ từ bên ngoài tiến đến, Tô Mỹ Như đang ngồi trong phòng khách chờ đợi có chút lo lắng đứng lên, thấy sắc mặt khó chịu của Tô Cẩn Nghiêm, cô ta thận trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chung Thủy Linh lắc đầu với cô ta, cười nói: “Chị hai, không có gì, chị yên tâm!”
Tô Mỹ Như có chút hoài nghi, nhìn Chung Thủy Linh một cái sau đó lại quay sang nhìn em trai của mình.
Chung Thủy Linh kéo tay Tô Cẩn Nghiêm, nói: "Cẩn Nghiêm, đưa em đến phòng anh xem một chút, em còn chưa biết phòng anh trông thế nào!”Nghe vậy, lúc này sắc mặt Tô Cẩn Nghiêm mới hơi hòa hoãn lại, nhìn Tô Mỹ Như, nói: "Chị hai, em dẫn tiểu Linh lên lầu xem một chút!”
Thấy anh nói như vậy, Tô Mỹ Như liên tục gật đầu, nói: "Lên đi, đưa tiểu Linh đi một vòng đi!”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không nói thêm gì nữa và đưa Chung Thủy Linh đi lên lầu.
Đợi sau khi Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh lên lầu, Lý Cảnh Thịnh mới từ bên ngoài bước vào, dáng người có chút chật vật, Tô Mỹ Như có chút lo lắng, hỏi: “Cảnh Thịnh, cháu không sao chứ?”
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô một cái, chỉ lắc đầu và không nói gì.
Tô Mỹ Như không biết đã xảy ra chuyện gì với bọn họ, nhưng nhìn phản ứng của Lý Cảnh Thịnh và Tô Cẩn Nghiêm, không nhịn được liền đến bên cạnh Lý Cảnh Thịnh, hỏi: "Cảnh Thịnh, cháu nói thật với dì hai, rốt cuộc là sao vậy? Cháu và cô Chung không có hiểu lầm gì chứ?”
Lý Cảnh Thịnh có chút uể oải nói: “Dì hai, dì đừng nói nữa!”
"Chuyện này..." Thấy anh ta như vậy, Tô Mỹ Như biết dù mình có hỏi cũng không thể biết được điều gì, khẽ thở dài một tiếng, dứt khoát không hỏi nhiều nữa.
Trên lầu ba, Tô Cẩn Nghiêm dẫn Chung Thủy Linh về phòng của mình, vừa đóng cửa lại, Chung Thủy Linh quay người trực tiếp đè Tô Cẩn Nghiêm lên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cẩn Nghiêm nói: "Tô Cẩn Nghiêm, em muốn hôn anh!"
Tô Cẩn Nghiêm ngẩn ra, hoàn toàn không kịp phản ứng tình huống lúc này!
Cũng không đợi anh đồng ý, Chung Thủy Linh trực tiếp nhón chân hôn lên đôi môi Tô Cẩn Nghiêm, cạy mở hàm răng quấn lấy lưỡi của anh.
Trong một giây, Tô Cẩn Nghiêm không kịp phản ứng, nhưng ngay trong một giây đó, sau khi lấy lại tình thần, anh lập tức đổi từ bị động thành chủ động, có chút điên cuồng ôm thật chặt Chung Thủy Linh, đòi lấy sự mềm mại trong miệng cô.
Chung Thủy Linh cười, hai tay gắt gao ôm cổ anh, mặc cho động tác tìm tòi kia có chút thô bạo, cô vẫn nồng nàn đáp lại.
Hôn Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm ôm cô đi đến bên cạnh giường của mình, khi đến bên cạnh giường, lúc này anh mới kéo cô cùng ngã xuống giường, bàn tay vốn còn đang ôm eo cô lúc này có chút không an phận, lặng lẽ muốn thăm dò phía bên trong quần áo của cô.
Chung Thủy Linh nhận ra được ý đồ của anh, biết nếu như thật sự để anh thăm dò thì chắc chắn một lúc lâu sau cũng không ra được khỏi phòng, nghĩ vậy, cô vội vươn tay bắt lấy cánh tay của anh, dán vào môi ánh nói: "Đại sắc lang, không được phép sờ loạn!"
Tô Cẩn Nghiêm từ từ lấy lại tinh thần, buông đôi môi của cô ra, chống nửa người trên thân thể Chung Thủy Linh và nhìn cô, lý trí từ từ khôi phục lại.
Nằm nhìn anh như vậy, Chung Thủy Linh biết anh đã dần dần khôi phục lý trí, cô nhìn anh cười, hỏi: “Tỉnh táo rồi sao?”
Nhìn đôi môi của cô bị mình hôn đến mình hơi đỏ lên, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt, hơi khàn giọng nói: "Anh cũng không muốn tỉnh táo!”
Chung Thủy Linh lười giải thích với anh ta, chỉ nói: “Dù anh có tin hay không, tôi và Tô Cẩn Nghiêm bên nhau cũng không có liên quan gì đến anh!”
"Ai có thể tin những lời này của cô?” Lý Cảnh Thỉnh nheo mắt dò xét cô: “Nếu ở trước mặt mọi người tôi nói chuyện cô là bạn gái cũ của tôi, cô xem người trong nhà tôi ai sẽ đồng ý cho cô và cậu nhỏ kết hôn?”
"Không đồng ý cũng vô dụng!” Giọng nói của Tô Cẩn Nghiêm đột nhiên xuất hiện cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ.
Chung Thủy Linh ngoảnh đầu lại thì thấy không biết Tô Cẩn Nghiêm đã đến phía sau bọn họ từ lúc nào.
Tô Cẩn Nghiêm đi về phía Chung Thủy Linh, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo cô, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lý Cảnh Thịnh, nói: “Cháu cảm thấy cậu sẽ bởi vì ai đó không đồng ý mà từ bỏ sao? Vậy cháu cũng quá coi thường cậu rồi!”
Lý Cảnh Thịnh không nói lời nào, nhíu mày nhìn anh, anh ta đương nhiên biết tính cách của Tô Cẩn Nghiêm, cũng biết nếu như anh đã quyết định điều gì, dù mọi người trong nhà có phản đổi cũng không hề có tác dụng.
"Sao anh lại tới đây?” Chung Thủy Linh nhìn anh khẽ hỏi.
Tô Cẩn Nghiêm cười với cô, giọng nói dịu dàng: “Chị hai không yên tâm nên để anh tới xem một chút.”
Thấy dáng vẻ ngọt ngào của bọn họ, Lý Cảnh Thịnh cảm thấy Tô Cẩn Nghiêm đã bị cô mê hoặc đến mức không nhận ra: “Cậu nhỏ, cậu tỉnh lại đi, người phụ nữ này chỉ là đang lợi dụng cậu, dựa vào điều kiện của cậu thì muốn người phụ nữ nào chẳng được, tại sao lại chọn một người đã bị cháu vứt bỏ…”"Lý Cảnh Thịnh!" Tô Cẩn Nghiêm ngắt lời Lý Cảnh Thịnh, buông Chung Thủy Linh ra sau đó tiến lên nắm lấy cổ áo anh ta, tất cả sự tức giận giờ phút này đều viết cả trên mặt, Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào con mắt anh ta, nói: “Cháu dám nói thêm lời nào vũ nhục cô ấy nữa, cậu sẽ không bỏ qua cho cháu!” Vừa nói, Tô Cẩn Nghiêm vừa nắm lấy cổ áo sơ mi của Lý Cảnh Thịnh, dường như muốn nhấc cả người anh ta lên.
Lý Cảnh Thịnh bị nhấc như vậy, không thể không nhón chân lên, anh ta thật sự bị dọa, ánh mắt nhìn Tô Cẩn Nghiêm, trong chốc lát nói không nên lời.
Chung Thủy Linh đứng ở bên cạnh cũng bị anh dọa sợ, cô chưa bao giờ thấy Tô Cẩn Nghiêm phát hỏa lớn đến vậy, lúc này gương mặt anh khủng bố giống như có thể ăn thịt người vậy.
"Cậu nói cho cháu biết, Lý Cảnh Thịnh, cô ấy là người phụ nữ của cậu, cho dù cháu nhìn không quen mắt cũng phải tôn trọng cô ấy, nếu để cậu nghe thấy từ trong miệng cháu hoặc Ngô An Kỳ những lời nói vũ nhục cô ấy một lần nữa, cậu chắc chắn sẽ không chỉ cảnh cáo thôi đâu!” Tô Cẩn Nghiêm nghiêm nghị cảnh cáo, ánh mắt kia sắc bén tựa như một thanh đao nhọn.
Lý Cảnh Thịnh sững sờ gật đầu, nhìn Tô Cẩn Nghiêm với ánh mắt sợ hãi, chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt.
Tô Cẩn Nghiêm hất anh ta ra, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: “Là đàn ông, cháu có thể không có phong độ, nhưng sau khi chia tay, ngay cả những lời nói có đạo đức cũng không có, cháu thật không xứng đáng là một người đàn ông!”
Lý Cảnh Thịnh bị một câu nói này của anh làm cho nghẹn họng, đứng đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tô Cẩn Nghiêm không nhìn anh ta nữa, quay người trực tiếp kéo tay Chung Thủy Linh nói: "Chúng ta đi thôi."
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn khóe miệng nhàn nhạt ý cười của anh.
Tô Cẩn Nghiêm dắt cô đi vào trong nhà, sắc mặt cũng bởi vì những lời nói vừa rồi của Lý Cảnh Thịnh mà hơi khó chịu.
So với anh, tâm trạng của Chung Thủy Linh ngược lại là không tệ, mặc cho anh nắm tay mình, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo ý cười.
Thấy bọn họ từ bên ngoài tiến đến, Tô Mỹ Như đang ngồi trong phòng khách chờ đợi có chút lo lắng đứng lên, thấy sắc mặt khó chịu của Tô Cẩn Nghiêm, cô ta thận trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chung Thủy Linh lắc đầu với cô ta, cười nói: “Chị hai, không có gì, chị yên tâm!”
Tô Mỹ Như có chút hoài nghi, nhìn Chung Thủy Linh một cái sau đó lại quay sang nhìn em trai của mình.
Chung Thủy Linh kéo tay Tô Cẩn Nghiêm, nói: "Cẩn Nghiêm, đưa em đến phòng anh xem một chút, em còn chưa biết phòng anh trông thế nào!”Nghe vậy, lúc này sắc mặt Tô Cẩn Nghiêm mới hơi hòa hoãn lại, nhìn Tô Mỹ Như, nói: "Chị hai, em dẫn tiểu Linh lên lầu xem một chút!”
Thấy anh nói như vậy, Tô Mỹ Như liên tục gật đầu, nói: "Lên đi, đưa tiểu Linh đi một vòng đi!”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, không nói thêm gì nữa và đưa Chung Thủy Linh đi lên lầu.
Đợi sau khi Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh lên lầu, Lý Cảnh Thịnh mới từ bên ngoài bước vào, dáng người có chút chật vật, Tô Mỹ Như có chút lo lắng, hỏi: “Cảnh Thịnh, cháu không sao chứ?”
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô một cái, chỉ lắc đầu và không nói gì.
Tô Mỹ Như không biết đã xảy ra chuyện gì với bọn họ, nhưng nhìn phản ứng của Lý Cảnh Thịnh và Tô Cẩn Nghiêm, không nhịn được liền đến bên cạnh Lý Cảnh Thịnh, hỏi: "Cảnh Thịnh, cháu nói thật với dì hai, rốt cuộc là sao vậy? Cháu và cô Chung không có hiểu lầm gì chứ?”
Lý Cảnh Thịnh có chút uể oải nói: “Dì hai, dì đừng nói nữa!”
"Chuyện này..." Thấy anh ta như vậy, Tô Mỹ Như biết dù mình có hỏi cũng không thể biết được điều gì, khẽ thở dài một tiếng, dứt khoát không hỏi nhiều nữa.
Trên lầu ba, Tô Cẩn Nghiêm dẫn Chung Thủy Linh về phòng của mình, vừa đóng cửa lại, Chung Thủy Linh quay người trực tiếp đè Tô Cẩn Nghiêm lên cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cẩn Nghiêm nói: "Tô Cẩn Nghiêm, em muốn hôn anh!"
Tô Cẩn Nghiêm ngẩn ra, hoàn toàn không kịp phản ứng tình huống lúc này!
Cũng không đợi anh đồng ý, Chung Thủy Linh trực tiếp nhón chân hôn lên đôi môi Tô Cẩn Nghiêm, cạy mở hàm răng quấn lấy lưỡi của anh.
Trong một giây, Tô Cẩn Nghiêm không kịp phản ứng, nhưng ngay trong một giây đó, sau khi lấy lại tình thần, anh lập tức đổi từ bị động thành chủ động, có chút điên cuồng ôm thật chặt Chung Thủy Linh, đòi lấy sự mềm mại trong miệng cô.
Chung Thủy Linh cười, hai tay gắt gao ôm cổ anh, mặc cho động tác tìm tòi kia có chút thô bạo, cô vẫn nồng nàn đáp lại.
Hôn Chung Thủy Linh, Tô Cẩn Nghiêm ôm cô đi đến bên cạnh giường của mình, khi đến bên cạnh giường, lúc này anh mới kéo cô cùng ngã xuống giường, bàn tay vốn còn đang ôm eo cô lúc này có chút không an phận, lặng lẽ muốn thăm dò phía bên trong quần áo của cô.
Chung Thủy Linh nhận ra được ý đồ của anh, biết nếu như thật sự để anh thăm dò thì chắc chắn một lúc lâu sau cũng không ra được khỏi phòng, nghĩ vậy, cô vội vươn tay bắt lấy cánh tay của anh, dán vào môi ánh nói: "Đại sắc lang, không được phép sờ loạn!"
Tô Cẩn Nghiêm từ từ lấy lại tinh thần, buông đôi môi của cô ra, chống nửa người trên thân thể Chung Thủy Linh và nhìn cô, lý trí từ từ khôi phục lại.
Nằm nhìn anh như vậy, Chung Thủy Linh biết anh đã dần dần khôi phục lý trí, cô nhìn anh cười, hỏi: “Tỉnh táo rồi sao?”
Nhìn đôi môi của cô bị mình hôn đến mình hơi đỏ lên, Tô Cẩn Nghiêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt, hơi khàn giọng nói: "Anh cũng không muốn tỉnh táo!”
/300
|