Hắn thậm chí còn mơ hồ rằng nửa đêm hôm qua lúc tỉnh lại rõ ràng đã ý thức được vấn đề, nhưng vì sao lúc ấy đầu óc bản thân chỉ tràn ngập chuyện ấy mà hoàn toàn mất đi lý trí như vậy?
Tuy rằng trong chuyện này có phần tác dụng của “thuốc”, nhưng dù thế nào thì chẳng nhẽ lý trí hắn đến ngay cả chút tác dụng của thuốc mà cũng không kiểm soát được sao?
Nói đi nói lại thì cũng là do hắn mất cảnh giác, bình thường quá qua loa đại khái. Nếu không thì đã chẳng phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, nói theo cách nào đó thì đây là sự sỉ nhục.
Ngoài ra, Trần Kinh còn nghĩ tới tình hình tập đoàn Vạn Hải theo như lời Thẩm Mộng Lan.
Từ vẻ mặt và giọng điệu của người phụ nữ này có thể phán đoán cô không có vẻ gì là đang nói dối.
Phụ nữ có lối suy nghĩ không bao giờ giống với đàn ông, Thẩm Mộng Lan không nghi ngờ gì là một phụ nữ rất thành công, lại còn túc trí đa mưu, không phải hạng người dễ dãi.
Khiến cô có thể làm ra chuyện ngày hôm qua nếu không phải là do bị kích động mạnh nên nhất thời làm xằng thì cũng không có thể nào.
Bởi vì xét từ góc độ âm mưu thì chuyện ngày hôm qua có quá nhiều lỗ hổng.
Thẩm Mộng Lan không ngờ lại đã không để ý đến một vấn đề đơn giản là cô không thể nào dám chơi cùng Trần Kinh, bởi vì chuyện ngày hôm qua mà lộ ra ngoài thì không chỉ Trần Kinh bị công kích mà tập đoàn Vạn Hải cũng không thể sống yên ở Sở Giang.
Một âm mưu mà phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, lại còn dâng hiến cả tôn nghiêm của người phụ nữ, cái giá phải trả quá lớn.
Cho nên Trần Kinh vẫn tin lời Thẩm Mộng Lan nói, xem ra đội ngũ cán bộ Tỉnh ủy có vấn đề, đấu tranh nội bộ kịch liệt hơn, phức tạp hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Trần Kinh không phải người yêu nước thương dân gì, nhưng cục diện Sở Giang bây giờ thật sự khiến hắn lo lắng.
Làm quan phụ mẫu tạo phúc một phương, giờ gặp phải cục diện trong ngoài bất ổn như thế thì “tạo phúc một phương” kiểu gì đây? Làm thế nào mới có thể xoay chuyển càn khôn?
Buổi trưa hôm đó, Trần Kinh nhận được điện thoại của Kim Lộ, hắn mới bỗng nhiên giật mình nhớ ra là hôm nay Kim Lộ sẽ tới.
Trải qua chuyện hoang đường ngày hôm qua, tâm trạng vốn dĩ rất chờ đợi gặp mặt Kim Lộ của hắn giờ cũng trở nên nhạt bớt đi nhiều.
Thẩm Mộng Lan, người phụ nữ này thật sự là rất cả gan làm loạn, không kiêng nể gì nữa rồi...
...
Tại văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị trụ sở tập đoàn Vạn Hải.
Thẩm Mộng Lan hôm nay mang một chiếc kính râm to bự và khăn quàng cổ thật dày đi làm.
Cô tiến vào phòng làm việc quen thuộc của chính mình rồi đóng cửa lại , nhoài người dựa vào phía sau cánh cửa mà nước mắt rốt cuộc không kìm nổi, ôm dầu òa khóc tu tu.
Ngày hôm qua cô uống vào quá nhiều rượu nên bị kích thích đến nỗi cả gan làm loạn, gần như mất đi lý trí.
Chỉ một một đêm hôm qua nhưng cô đã vứt bỏ đi nhiều thứ lắm, không chỉ là thân thể mà còn có cả tôn nghiêm.
Cô tự xưng là biết tỏng đàn ông, tất cả đàn ông trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng hôm qua cô lại lựa chọn cách ngu xuẩn nhất để đi làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Tiền mất tật mang, lại còn bị người ta vô tình nhục nhã, bây giờ trong đầu cô vẫn không rõ tại sao trong lúc xúc động mình lại làm ra chuyện như vậy.
Không biết qua bao lâu cô mới trấn tĩnh lại tâm tình, ngồi xuống bàn làm việc.
Trong lòng cô vẫn khó có thể tiêu tan chuyện ngày hôm qua, lại càng không thể quên được Trần Kinh con người này.
Tên vũ phu khốn kiếp thối tha đáng chết.
Hắn dám tát thẳng vào mặt cô, lại còn mạnh tay là thế, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cái gương nhỏ cẩn thận soi lại gương mặt mình, trên mặt bầm đen hình năm ngón tay vẫn còn rõ ràng như cũ.
Cô ném mạnh chiếc gương, tâm trạng lại đi xuống nghiêm trọng.
Mà chuyện càng làm cho cô lo lắng chính là ngày hôm qua ở chỗ Lã Quân Niên cô đoán chừng đã đắc tội với người ta, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Vừa rồi thư ký gọi điện nói tỉnh vừa mới gửi thông tri chỉnh đốn xuống tập đoàn Vạn Hải, yêu cầu tập đoàn Vạn Hải phải thay đổi toàn diện, mặt khác còn phải bắt đầu thực hiện toàn bộ hợp đồng thu mua lúc trước.
Vạn Hải tu sửa lại hai công xưởng lắp ráp, đã ngưng sản xuất hơn mười ngày rồi, giờ nguồn cung hàng hóa trên thị trường đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hơn nữa với tình hình bây giờ thì trong ngắn hạn khó mà khôi phục sản xuất.
Vào lúc này, tỉnh lại thông báo xuống, không nghĩ biện pháp trợ giúp Vạn Hải giữ gìn trật tự sản xuất, lại yêu cầu Vạn Hải lập tức thực hiện điều khoản hợp đồng vốn còn nhiều tranh cãi kia, đây không phải bức chết người ta đó sao?
Thẩm Mộng Lan thấy thư ký đem tài liệu qua, mấy phó tổng giám đốc cũng gọi điện tới tìm cô xin chỉ thị công tác thì tâm trạng bắt đầu nôn nóng, cô thậm chí không hề nghĩ đến tên Trần Kinh khốn khiếp nữa, cô nhất định phải giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt một cách thích đáng.
Nhưng giờ cô có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?
Nếu sớm biết thế này thì hôm qua...
Thẩm Mộng Lan vừa nghĩ tới ngày hôm qua nếu mình đưa ra lựa chọn khác… thì đã không khỏi rùng mình.
Bộ dạng tai to mặt lớn của Lã Quân Niên lại hiện lên trong đầu cô.
Cô ngẫm lại thấy ngày hôm qua mình thật sự đã nổi điên.
Bởi vì nếu hôm qua chính cô lựa chọn một con đường khác, chẳng lẽ cũng sẽ không bán đứng tôn nghiêm ư? Hơn nữa không chỉ bán đứng tôn nghiêm mà còn có thể làm cho mình thấy ghê tởm, thấy buồn nôn.
Ít nhất chuyện hoang đường ngày hôm qua sẽ không...
"Phì!" Thẩm Mộng Lan vừa nghĩ tới Trần Kinh thì không kìm nổi xì một tiếng khinh miệt.
Nhưng mà hình ảnh tối hôm qua cũng không chịu bị khống chế, cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Trần Kinh lúc ấy hoàn toàn giống như dã thú không có chút lý trí, sức mạnh của hắn, lại còn cả thứ xung kích vô hình làm cho người ta sống không bằng chết đó đến giờ nhớ lại vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Phần thân dưới của cô đến nay vẫn thấy đau mỏi, tất cả đều là do thứ sức mạnh đó gây nên.
"Reng reng!"
Tiếng điện thoại bàn vang lên, Thẩm Mộng Lan nhấc máy lạnh lùng nói:
- Chuyện gì?
- Chủ tịch Thẩm, điện thoại của cô!
- Không tiếp, không tiếp! Tôi đang không rảnh!
Thẩm Mộng Lan lạnh lùng đáp.
Ở đầu dây bên kia, thư ký trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch Thẩm, cuộc điện này có lẽ cô nên nghe! Bằng không thì...
- Bằng không thì làm sao? Tôi đã nói không nghe là không!
Thẩm Mộng Lan giận đến không kìm được dập mạnh điện thoại.
Cô vẫn thấy bức bối, lại mạnh tay đập xuống bàn làm việc, lấy đó giải phóng sự bối rối trong lòng.
"Reng reng!"
Lại tiếng di động vang lên.
Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm mà chẳng buồn bốc máy.
Tiếng chuông vẫn vang không ngừng, cô rốt cục nhịn không được mà bấm nút trả lời rồi quát to:
- Ai đó?
- Cô có chuyện quốc gia đại sự gì mà điện thoại cũng không thèm nghe?
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế, biến sắc mấy lần rồi thanh âm lại mềm mại kỳ lạ chưa từng thấy:
- Vâng... rất xin lỗi, Bí thư Trần, tôi... tôi không biết là điện thoại của anh!
Cô dừng một chút, lại nói:
- Thưa... Bí thư Trần, anh... anh có dặn dò gì ạ?
- Cô có thể lập tức soạn thảo hai bản kế hoạch, một là kế hoạch phá sản của tập đoàn Vạn Hải, sau khi phá sản thì vấn đề nợ nần, hợp đồng với chính quyền, rút vốn…cô cũng có thể liệt kê ra chi tiết...
- Cái gì?
Thẩm Mộng Lan trong giây lát sợ đến nhảy dựng lên:
- Bí... bí thư Trần, tôi... sao tôi lại phá sản, tôi... tôi...
- Ai bất ngờ rút gân cô sao?
Giọng điệu Trần Kinh trở nên thật khó nghe:
- Bảo cô làm thì cứ làm, sao phải lắm lời làm gì? Còn nữa, làm thêm một bản kế hoạch để các cô thu mua đất tái thiết lại tập đoàn tại Kinh Giang, tư liệu liên quan về Kinh Giang tôi sẽ gửi cho phía cô sau.
Cô cứ dựa theo những tài liệu này để làm kế hoạch, kế hoạch phải tường tận, tốt nhất cho bộ phận cố vấn pháp lý trong tập đoàn tham dự, càng chi tiết càng tốt.
Trần Kinh dừng một chút, một lát sau lại nói:
- Mặt khác, các cô có thể chuẩn bị hợp đồng thu mua xưởng máy kéo Lam Phi và nhà máy hóa chất Sở Thành, chủ động gửi lên tổ điều tra Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước một bản. Nếu...
Nói tới đây, Trần Kinh dường như thấy mình gấp gáp quá lại bảo:
- Mà thôi bỏ đi! Trước tiên làm tốt hai bản kế hoạch theo yêu cầu đã. Đừng dằn vặt suy nghĩ lung tung, làm xong thì gửi cho tôi xem.
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Thẩm Mộng Lan vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra:
- Alo, alo, Bí thư Trần... anh...
Nhưng đã không có ai trả lời ngoài tiếng "tút, tút, tút".
Thẩm Mộng Lan như quả bóng cao su bị thủng, đặt mông tiu nghỉu ngồi xuống ghế.
Cô không hiểu vì sao Vạn Hải phải phá sản, tại sao phải phá sản chứ?
Chẳng lẽ lại là Trần Kinh muốn đuổi cùng giết tận với cô? Muốn cô cùng đường không thể sống nổi tại Sở Giang này?
Ý nghĩ này ập đến khiến tay chân cô trở nên lạnh lẽo, sợ hãi đến choáng váng.
Trần Kinh thật sự muốn “cá chết lưới rách”? Có phải hắn sẽ chủ động đề đạt vấn đề lên Ủy ban Kỷ luật? Sau đó...
Thẩm Mộng Lan cảm thấy đầu óc càng ngày càng loạn, trong lòng cũng càng ngày càng sợ hãi, tràn ngập trí óc chỉ là hai chữ "phá sản", cả người gần như sắp sụp đổ.
- Không đúng! Phá sản thì vì sao còn làm thêm kế hoặc tái đầu tư tại Kinh Giang?
Thẩm Mộng Lan đột nhiên nghĩ đến điểm này rồi nhướn mày chìm vào trầm tư.
Thẩm Mộng Lan cũng là người lăn lộn lâu năm ở chốn giang hồ, đầu óc căn bản cũng không ngốc, chỉ là hôm nay cô bị kích động, không đủ bình tĩnh để suy xét vấn đề nên mới xuất hiện sự lệch lạc như vậy.
Bây giờ cô chậm rãi tỉnh táo suy xét lại từng chút một thì tư duy đã dần dần linh hoạt hơn.
Rốt cục cũng đã suy nghĩ thấu đáo, cô thở phào một cái nhẹ nhõm.
Trần Kinh bảo cô làm hai bản kế hoạch, cũng không phải thật sự muốn làm như vậy, mà là làm cho Tỉnh ủy xem, thậm chí có thể nói là làm cho cả Lã Quân Niên xem.
Tập đoàn Vạn Hải là nhà đầu tư lớn nhất mà Sở Giang thu hút được trong mấy năm gần đây, tuy rằng không ngừng phát sinh vấn đề, nhưng trước mắt đối với tỉnh Sở Giang mà nói, tập đoàn Vạn Hải là một tấm màn che.
Nếu tập đoàn Vạn Hải bị buộc phá sản, thì tất cả tin tức bí mật về chuyện Vạn Hải thu mua các xí nghiệp quốc doanh như Lam Phi đều sẽ bị phanh phui, chuyện này một khi trở thành sự thật thì sẽ tạo nên bao nhiêu áp lực công kích đối với tỉnh Sở Giang?
Tuy rằng trong chuyện này có phần tác dụng của “thuốc”, nhưng dù thế nào thì chẳng nhẽ lý trí hắn đến ngay cả chút tác dụng của thuốc mà cũng không kiểm soát được sao?
Nói đi nói lại thì cũng là do hắn mất cảnh giác, bình thường quá qua loa đại khái. Nếu không thì đã chẳng phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, nói theo cách nào đó thì đây là sự sỉ nhục.
Ngoài ra, Trần Kinh còn nghĩ tới tình hình tập đoàn Vạn Hải theo như lời Thẩm Mộng Lan.
Từ vẻ mặt và giọng điệu của người phụ nữ này có thể phán đoán cô không có vẻ gì là đang nói dối.
Phụ nữ có lối suy nghĩ không bao giờ giống với đàn ông, Thẩm Mộng Lan không nghi ngờ gì là một phụ nữ rất thành công, lại còn túc trí đa mưu, không phải hạng người dễ dãi.
Khiến cô có thể làm ra chuyện ngày hôm qua nếu không phải là do bị kích động mạnh nên nhất thời làm xằng thì cũng không có thể nào.
Bởi vì xét từ góc độ âm mưu thì chuyện ngày hôm qua có quá nhiều lỗ hổng.
Thẩm Mộng Lan không ngờ lại đã không để ý đến một vấn đề đơn giản là cô không thể nào dám chơi cùng Trần Kinh, bởi vì chuyện ngày hôm qua mà lộ ra ngoài thì không chỉ Trần Kinh bị công kích mà tập đoàn Vạn Hải cũng không thể sống yên ở Sở Giang.
Một âm mưu mà phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, lại còn dâng hiến cả tôn nghiêm của người phụ nữ, cái giá phải trả quá lớn.
Cho nên Trần Kinh vẫn tin lời Thẩm Mộng Lan nói, xem ra đội ngũ cán bộ Tỉnh ủy có vấn đề, đấu tranh nội bộ kịch liệt hơn, phức tạp hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Trần Kinh không phải người yêu nước thương dân gì, nhưng cục diện Sở Giang bây giờ thật sự khiến hắn lo lắng.
Làm quan phụ mẫu tạo phúc một phương, giờ gặp phải cục diện trong ngoài bất ổn như thế thì “tạo phúc một phương” kiểu gì đây? Làm thế nào mới có thể xoay chuyển càn khôn?
Buổi trưa hôm đó, Trần Kinh nhận được điện thoại của Kim Lộ, hắn mới bỗng nhiên giật mình nhớ ra là hôm nay Kim Lộ sẽ tới.
Trải qua chuyện hoang đường ngày hôm qua, tâm trạng vốn dĩ rất chờ đợi gặp mặt Kim Lộ của hắn giờ cũng trở nên nhạt bớt đi nhiều.
Thẩm Mộng Lan, người phụ nữ này thật sự là rất cả gan làm loạn, không kiêng nể gì nữa rồi...
...
Tại văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị trụ sở tập đoàn Vạn Hải.
Thẩm Mộng Lan hôm nay mang một chiếc kính râm to bự và khăn quàng cổ thật dày đi làm.
Cô tiến vào phòng làm việc quen thuộc của chính mình rồi đóng cửa lại , nhoài người dựa vào phía sau cánh cửa mà nước mắt rốt cuộc không kìm nổi, ôm dầu òa khóc tu tu.
Ngày hôm qua cô uống vào quá nhiều rượu nên bị kích thích đến nỗi cả gan làm loạn, gần như mất đi lý trí.
Chỉ một một đêm hôm qua nhưng cô đã vứt bỏ đi nhiều thứ lắm, không chỉ là thân thể mà còn có cả tôn nghiêm.
Cô tự xưng là biết tỏng đàn ông, tất cả đàn ông trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng hôm qua cô lại lựa chọn cách ngu xuẩn nhất để đi làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Tiền mất tật mang, lại còn bị người ta vô tình nhục nhã, bây giờ trong đầu cô vẫn không rõ tại sao trong lúc xúc động mình lại làm ra chuyện như vậy.
Không biết qua bao lâu cô mới trấn tĩnh lại tâm tình, ngồi xuống bàn làm việc.
Trong lòng cô vẫn khó có thể tiêu tan chuyện ngày hôm qua, lại càng không thể quên được Trần Kinh con người này.
Tên vũ phu khốn kiếp thối tha đáng chết.
Hắn dám tát thẳng vào mặt cô, lại còn mạnh tay là thế, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cái gương nhỏ cẩn thận soi lại gương mặt mình, trên mặt bầm đen hình năm ngón tay vẫn còn rõ ràng như cũ.
Cô ném mạnh chiếc gương, tâm trạng lại đi xuống nghiêm trọng.
Mà chuyện càng làm cho cô lo lắng chính là ngày hôm qua ở chỗ Lã Quân Niên cô đoán chừng đã đắc tội với người ta, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Vừa rồi thư ký gọi điện nói tỉnh vừa mới gửi thông tri chỉnh đốn xuống tập đoàn Vạn Hải, yêu cầu tập đoàn Vạn Hải phải thay đổi toàn diện, mặt khác còn phải bắt đầu thực hiện toàn bộ hợp đồng thu mua lúc trước.
Vạn Hải tu sửa lại hai công xưởng lắp ráp, đã ngưng sản xuất hơn mười ngày rồi, giờ nguồn cung hàng hóa trên thị trường đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hơn nữa với tình hình bây giờ thì trong ngắn hạn khó mà khôi phục sản xuất.
Vào lúc này, tỉnh lại thông báo xuống, không nghĩ biện pháp trợ giúp Vạn Hải giữ gìn trật tự sản xuất, lại yêu cầu Vạn Hải lập tức thực hiện điều khoản hợp đồng vốn còn nhiều tranh cãi kia, đây không phải bức chết người ta đó sao?
Thẩm Mộng Lan thấy thư ký đem tài liệu qua, mấy phó tổng giám đốc cũng gọi điện tới tìm cô xin chỉ thị công tác thì tâm trạng bắt đầu nôn nóng, cô thậm chí không hề nghĩ đến tên Trần Kinh khốn khiếp nữa, cô nhất định phải giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt một cách thích đáng.
Nhưng giờ cô có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ?
Nếu sớm biết thế này thì hôm qua...
Thẩm Mộng Lan vừa nghĩ tới ngày hôm qua nếu mình đưa ra lựa chọn khác… thì đã không khỏi rùng mình.
Bộ dạng tai to mặt lớn của Lã Quân Niên lại hiện lên trong đầu cô.
Cô ngẫm lại thấy ngày hôm qua mình thật sự đã nổi điên.
Bởi vì nếu hôm qua chính cô lựa chọn một con đường khác, chẳng lẽ cũng sẽ không bán đứng tôn nghiêm ư? Hơn nữa không chỉ bán đứng tôn nghiêm mà còn có thể làm cho mình thấy ghê tởm, thấy buồn nôn.
Ít nhất chuyện hoang đường ngày hôm qua sẽ không...
"Phì!" Thẩm Mộng Lan vừa nghĩ tới Trần Kinh thì không kìm nổi xì một tiếng khinh miệt.
Nhưng mà hình ảnh tối hôm qua cũng không chịu bị khống chế, cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Trần Kinh lúc ấy hoàn toàn giống như dã thú không có chút lý trí, sức mạnh của hắn, lại còn cả thứ xung kích vô hình làm cho người ta sống không bằng chết đó đến giờ nhớ lại vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Phần thân dưới của cô đến nay vẫn thấy đau mỏi, tất cả đều là do thứ sức mạnh đó gây nên.
"Reng reng!"
Tiếng điện thoại bàn vang lên, Thẩm Mộng Lan nhấc máy lạnh lùng nói:
- Chuyện gì?
- Chủ tịch Thẩm, điện thoại của cô!
- Không tiếp, không tiếp! Tôi đang không rảnh!
Thẩm Mộng Lan lạnh lùng đáp.
Ở đầu dây bên kia, thư ký trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch Thẩm, cuộc điện này có lẽ cô nên nghe! Bằng không thì...
- Bằng không thì làm sao? Tôi đã nói không nghe là không!
Thẩm Mộng Lan giận đến không kìm được dập mạnh điện thoại.
Cô vẫn thấy bức bối, lại mạnh tay đập xuống bàn làm việc, lấy đó giải phóng sự bối rối trong lòng.
"Reng reng!"
Lại tiếng di động vang lên.
Thẩm Mộng Lan nhìn chằm chằm mà chẳng buồn bốc máy.
Tiếng chuông vẫn vang không ngừng, cô rốt cục nhịn không được mà bấm nút trả lời rồi quát to:
- Ai đó?
- Cô có chuyện quốc gia đại sự gì mà điện thoại cũng không thèm nghe?
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế, biến sắc mấy lần rồi thanh âm lại mềm mại kỳ lạ chưa từng thấy:
- Vâng... rất xin lỗi, Bí thư Trần, tôi... tôi không biết là điện thoại của anh!
Cô dừng một chút, lại nói:
- Thưa... Bí thư Trần, anh... anh có dặn dò gì ạ?
- Cô có thể lập tức soạn thảo hai bản kế hoạch, một là kế hoạch phá sản của tập đoàn Vạn Hải, sau khi phá sản thì vấn đề nợ nần, hợp đồng với chính quyền, rút vốn…cô cũng có thể liệt kê ra chi tiết...
- Cái gì?
Thẩm Mộng Lan trong giây lát sợ đến nhảy dựng lên:
- Bí... bí thư Trần, tôi... sao tôi lại phá sản, tôi... tôi...
- Ai bất ngờ rút gân cô sao?
Giọng điệu Trần Kinh trở nên thật khó nghe:
- Bảo cô làm thì cứ làm, sao phải lắm lời làm gì? Còn nữa, làm thêm một bản kế hoạch để các cô thu mua đất tái thiết lại tập đoàn tại Kinh Giang, tư liệu liên quan về Kinh Giang tôi sẽ gửi cho phía cô sau.
Cô cứ dựa theo những tài liệu này để làm kế hoạch, kế hoạch phải tường tận, tốt nhất cho bộ phận cố vấn pháp lý trong tập đoàn tham dự, càng chi tiết càng tốt.
Trần Kinh dừng một chút, một lát sau lại nói:
- Mặt khác, các cô có thể chuẩn bị hợp đồng thu mua xưởng máy kéo Lam Phi và nhà máy hóa chất Sở Thành, chủ động gửi lên tổ điều tra Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước một bản. Nếu...
Nói tới đây, Trần Kinh dường như thấy mình gấp gáp quá lại bảo:
- Mà thôi bỏ đi! Trước tiên làm tốt hai bản kế hoạch theo yêu cầu đã. Đừng dằn vặt suy nghĩ lung tung, làm xong thì gửi cho tôi xem.
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Thẩm Mộng Lan vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra:
- Alo, alo, Bí thư Trần... anh...
Nhưng đã không có ai trả lời ngoài tiếng "tút, tút, tút".
Thẩm Mộng Lan như quả bóng cao su bị thủng, đặt mông tiu nghỉu ngồi xuống ghế.
Cô không hiểu vì sao Vạn Hải phải phá sản, tại sao phải phá sản chứ?
Chẳng lẽ lại là Trần Kinh muốn đuổi cùng giết tận với cô? Muốn cô cùng đường không thể sống nổi tại Sở Giang này?
Ý nghĩ này ập đến khiến tay chân cô trở nên lạnh lẽo, sợ hãi đến choáng váng.
Trần Kinh thật sự muốn “cá chết lưới rách”? Có phải hắn sẽ chủ động đề đạt vấn đề lên Ủy ban Kỷ luật? Sau đó...
Thẩm Mộng Lan cảm thấy đầu óc càng ngày càng loạn, trong lòng cũng càng ngày càng sợ hãi, tràn ngập trí óc chỉ là hai chữ "phá sản", cả người gần như sắp sụp đổ.
- Không đúng! Phá sản thì vì sao còn làm thêm kế hoặc tái đầu tư tại Kinh Giang?
Thẩm Mộng Lan đột nhiên nghĩ đến điểm này rồi nhướn mày chìm vào trầm tư.
Thẩm Mộng Lan cũng là người lăn lộn lâu năm ở chốn giang hồ, đầu óc căn bản cũng không ngốc, chỉ là hôm nay cô bị kích động, không đủ bình tĩnh để suy xét vấn đề nên mới xuất hiện sự lệch lạc như vậy.
Bây giờ cô chậm rãi tỉnh táo suy xét lại từng chút một thì tư duy đã dần dần linh hoạt hơn.
Rốt cục cũng đã suy nghĩ thấu đáo, cô thở phào một cái nhẹ nhõm.
Trần Kinh bảo cô làm hai bản kế hoạch, cũng không phải thật sự muốn làm như vậy, mà là làm cho Tỉnh ủy xem, thậm chí có thể nói là làm cho cả Lã Quân Niên xem.
Tập đoàn Vạn Hải là nhà đầu tư lớn nhất mà Sở Giang thu hút được trong mấy năm gần đây, tuy rằng không ngừng phát sinh vấn đề, nhưng trước mắt đối với tỉnh Sở Giang mà nói, tập đoàn Vạn Hải là một tấm màn che.
Nếu tập đoàn Vạn Hải bị buộc phá sản, thì tất cả tin tức bí mật về chuyện Vạn Hải thu mua các xí nghiệp quốc doanh như Lam Phi đều sẽ bị phanh phui, chuyện này một khi trở thành sự thật thì sẽ tạo nên bao nhiêu áp lực công kích đối với tỉnh Sở Giang?
/1317
|