Áo sơ mi của Thư Trị Quốc vĩnh viễn là phẳng phiu như vậy, cũng giống như tóc trên đầu ông ta, vĩnh viễn trơn bóng.
Bí thư Trị Quốc này chú trọng hình tượng. Ở Thành ủy, có một lần Phó bí thư Hồng Kỳ ở Ủy ban Thành ủy nói đùa với Thư Trị Quốc, gọi Thư Trị Quốc là bí thư đẹp trai nhất Đức Cao. Thanh danh này cũng từ đó mà bắt đầu được lan truyền ở Lễ Hà. Rất nhiều người ở đó đều biết rằng, bộ dạng Bí thư huyện ủy bản huyện rất tuấn tú, rất có phong độ.
Dựa theo thói quen, chỉ cần Hoàng Tiểu Hoa có thời gian, y đều sẽ tự mình pha cà phê cho bí thư Trị Quốc.
Lẽ ra, chuyện như vậy sai một tiểu thư ký làm là được, nhưng Hoàng Tiểu Hoa dường như đã quen lấy có việc thì phải tự làm, hơn nữa chuyện pha phê xem thì là chuyện nhỏ, kỳ thật liên quan đến tâm tình lãnh đạo, uống một chén cà phê tốt nhất, thì cả ngày trạng thái tinh thần đều rất tốt, có lợi cho công tác.
- Tiểu Hoa, cậu có biết về với Trần Kinh không ?
Thư Trị Quốc đột nhiên hỏi.
Tay Hoàng Tiểu Hoa hơi run rẩy một chút, đem cà phê đặt ở trước mặt bên phải Thư Trị Quốc, nói:
Tôi đã tiếp xúc qua người thanh niên này, rất trẻ tuổi a.
Tác phong làm việc của Hoàng Tiểu Hoa chính là như thế, nói dễ nghe thì là y cẩn thận, mà nói khó nghe, thì là có chút giảo hoạt.
Đánh giá của y với Trần Kinh chỉ gói gọn trong ba chữ “Rất trẻ tuổi “, đây thì tính đánh giá cái gì chứ? Nhưng Thư Trị Quốc đã hỏi thì y không thể không nói, còn may y phản ứng nhanh, đưa ra một câu trả lời không đến nơi đến chốn như vậy.
- Phó bí thư Nhất Bình cũng biết Trần Kinh sao ?
Thư Trị Quốc mặt nhăn mày nhíu mà nói.
Hoàng Tiểu Hoa gật đầu, nói:
Biết, lần trước sau khi gặp vấn đề Lâm Trung Tắc thì tôi và Phó bí thư Nhất Bình tìm Trần Kinh nói qua, lúc ấy Trần Kinh biểu hiện không tồi.
Vấn đề này thì Hoàng Tiểu Hoa trả lời rất tỉ mỉ, nhưng lại là vấn đề râu ria.
Thư Trị Quốc dường như không để ý việc luồn lách của Hoàng Tiểu Hoa, ông ta mặt nhăn mày nhíu, dường như đang tự hỏi vấn đề gì. Một lát sau, ông ta nói:
Tiểu Hoa, cậu cảm thấy Trần Kinh không đảm nhiệm được chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động?
Hoàng Tiểu Hoa lần này trả lời khẳng định, y nói:
Điểm này tôi không hề có chút nghi ngờ. Trần Kinh người này tuổi không lớn, nhưng năng lực công tác rất mạnh, làm việc đều rất ngăn nắp.
Hoàng Tiểu Hoa rất am hiểu lòng người, có thể từ những gì đối phương nói cùng giọng nói của họ mà phát hiện manh mối.
Vấn đề Thư Trị Quốc hỏi là Trần Kinh có thể đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động hay không?
Vấn đề này rất được coi trọng, bởi vì số người đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động nhiều như biển, cạnh tranh lại càng cực kì kịch liệt. Đảm nhiệm mỗi một chức vị, không nhất định có cơ hội làm việc ở chức vị đó, đây là chuyện cự kì bình thường chốn quan trường.
Có chức phó làm thật nhiều năm, thậm chí mười mấy năm mới có khả năng chuyển lên chính thức, có vài người đến cả đời cũng không chuyển lên chính thức được, đây là môi trường chốn quan trường.
Hiện tại Trần Kinh đã bị đặt ở danh sách đề cử của một Bí thư Đảng ủy xã, Thư Trị Quốc lúc này hỏi Trần Kinh có thể đảm nhiệm không, như thế thuyết minh tâm tư ông ta đề bạt Trần Kinh trong lòng ông ta rất mãnh liệt.
Vì sao lại như thế này? Trần Kinh vẫn dựa dẫm vào Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc vì sao muốn đề bạt hắn?
Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa đương nhiên đã có đáp án, có đáp án này, Hoàng Tiểu Hoa liền nắm bắt theo thái độ của Thư Trị Quốc, cho nên y trả lời cũng chẳng ngại mang chút khuynh hướng cá nhân.
Thư Trị Quốc còn nghiêm túc uống cà phê, uống vào mấy hớp, ông ta cười ha hả nói:
Phó bí thư Nhất Bình phản đối mãnh liệt như thế, vấn đề này rất khó giải quyết nha.
Ông ta hình như là tự lầm bầm nói, lại giống như đang với nói chuyện Hoàng Tiểu Hoa
- Nếu không bí thư, vấn đề này tôi xuống lần nữa đi giải quyết một chút, giải quyết rõ ràng, sau đó mới báo cáo với anh, anh thấy thế nào?
Hoàng Tiểu Hoa nói.
Cái gọi là rõ ràng của Hoàng Tiểu Hoa, trên thực tế chính là muốn thông qua một số phương diện công tác, phải đạt tới mục đích thuận lợi trợ giúp ý đồ quán triệt của Thư Trị Quốc.
Hoàng Tiểu Hoa hiểu Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc sẽ không thật sự trọng dụng Trần Kinh. Trần Kinh phải có một vị trí, bởi vì lai lịch Trần Kinh không tầm thường. Nhưng Trần Kinh không thể trọng dụng, bởi vì Trần Kinh và y không giống nhau. Trần Kinh có bối cảnh đi nữa, thì ở Lễ Hà này, một mẫu ruộng còn có ba phần đất là địa bàn của Thư Trị Quốc.
Thư Trị Quốc kinh doanh lâu như vậy, y lại có thể nào không công để một kẻ không theo mình thượng vị?
Cho nên theo góc độ này mà nói, Thư Trị Quốc đối với đề cử của Biện Triệu Nam cũng không quá vừa lòng. Ông ta không hài lòng đem Trần Kinh chuyển cuống Bình Động, thì có thể đem Trần Kinh đặt ở chỗ nào?
Hoàng Tiểu Hoa biết rõ, chuyện này cần Triệu Nhất Bình đưa ra quyết định, mà đốc xúc Triệu Nhất Bình làm ra quyết định này, chính là công tác của Hoàng Tiểu Hoa, đây là cái gọi là rõ ràng của Hoàng Tiểu Hoa.
Hoàng Tiểu Hoa và Thư Trị Quốc phối hợp nhiều năm như vậy, sự ăn ý lẫn nhau đã tới một trình độ kinh người, tâm tư Thư Trị Quốc Hoàng Tiểu Hoa lại có thể không hiểu hay sao ?
...
- Chúng ta có vài cán bộ, phương pháp làm việc có vấn đề.
Cảm xúc của Triệu Nhất Bình có chút kích động, giọng điệu thật không tốt,
Tôi vẫn luôn quan niệm, cán bộ chọn lựa phân công phải cẩn thận, không thể đổ đầu mà giải quyết. Nhưng chúng ta có vài cán bộ cố tình không nghe thông, một mặt muốn thay đổi, đây hoàn toàn chính là không có trách nhiệm.
Lửa giận của Triệu Nhất Bình rất thịnh, mà Hoàng Tiểu Hoa thì vẫn cứ ngồi trên sô pha nhìn Triệu Nhất Bình biểu diễn.
Triệu Nhất Bình biểu diễn như thế, một nửa là đang nói nói với Biện Triệu Nam, một nửa có thể là ở hướng Hoàng Tiểu Hoa mà nói . Hoàng Tiểu Hoa một chút cũng không tức giận, y nói:
Triệu bí thư, vấn đề của Trần Kinh, tôi cũng suy nghĩ cặn kẽ quá, ngày hôm qua ta còn đặc biệt hỏi thăm một vài đồng sự hắn trước kia đã từng công tác chung, xem như làm một cuộc điều tra đơn giản.
- Kết quả điều tra có chút không lý tưởng. Cấp dưới nói mấy lời huyên thuyên, thậm chí còn nói Trần Kinh rất cứng nhắc, không biết tặng lễ, đưa tiền cho lãnh đạo, lời này làm cho người ta giật mình a, hoàn toàn là không có trách nhiệm mà.
- Nói lung tung !
Triệu Nhất Bình lớn tiếng nói,
Đây là lời nói lung tung của ai hả ? Nhất định phải biết rõ ràng, thời điểm tất yếu còn phải truy cứu trách nhiệm.
Nói xong giọng điệu chậm lại, tiếp:
Tiểu Hoa, cách đối nhân xử thế của tôi, cậu hiểu rõ rồi. Tôi từ trước đến nay đều công tư phân minh. Tôi vì sao phản đối Trần Kinh đi Bình Động ? Hắn tuổi còn rất trẻ, mà tình huống ở Bình Động rất phức tạp, vị trí Bình Động lại khá mấu chốt, là biên giới giữa hai tỉnh, một nơi như vậy chúng ta không thể qua loa được.
Hoàng Tiểu Hoa gật gật đầu, nói:
Đúng vậy, Triệu phó bí thư ngài lo lắng rất có lý.
Hoàng Tiểu Hoa làm ra một vẻ mặt cực kì hiểu rõ, y dừng một chút, nói:
Trần Kinh này, mua danh chuộc tiếng rất lợi hại. Không phải viết một bài văn, sau đó làm vài việc nhỏ ở Phòng Lâm nghiệp hay sao? Bây giờ có người đem hắn khen đến lợi hại khó lường, nhất là bài văn mà hắn viết kia, nói là gần đạt tới tinh thần nói chuyện của lãnh đạo nào đó trên tỉnh nữa.
Nói tới đây, Hoàng Tiểu Hoa cười nhỏ, nói:
Còn có chuyện vớ vẩn này nữa, có người nói Trần Kinh có quan hệ với Phó chủ tịch quản lý kinh tế ở tỉnh Trần, thật sự là cười đến rụng răng. Chỉ là một bài báo, làm sao ra được nhiều nội tình như vậy? Người bây giờ thật giỏi đẽo gọt, cũng giỏi truyền tin tức vớ vẩn.
Triệu Nhất Bình nhíu nhíu mày, trên mặt cười cười, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Y cũng là nhân vật đã lăn lộn già đời trong quan trường , lời mà Hoàng Tiểu Hoa nói ra này, y sao có thể không biết lợi hại chứ ?
Y lại nhớ tới thần tình khác lạ của Thư Trị Quốc và Biện Triệu Nam trong cuộc họp kia, trong lòng y lộp bộp một chút, có hơi bồn chồn.
Nhưng ở trước mặt Hoàng Tiểu Hoa, y lại không thể biểu hiện ra nội tâm không bình tĩnh, nhẹ nhàng khụ khụ, chuyển đề tài, nói:
Được rồi, hôm nay chúng ta cứ nói đến đây thôi, cậu đi làm việc trước đi. Dù sao cũng chỉ là một lần họp hội ý thôi, mấu chốt vẫn là mọi người phải thống nhất ý kiến ở hội nghị thường vụ .
Hoàng Tiểu Hoa cáo từ đi ra từ chỗ Triệu Nhất Bình. Lúc y vừa mới trở lại phòng làm việc, Tiểu Tiền bên văn phòng thư ký liền chạy lại báo cáo, Phó bí thư nói Triệu cần hồ sơ của Trần Kinh.
Hoàng Tiểu Hoa cười cười ý vị hàm súc, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ vẻ đắc ý.
Triệu Nhất Bình không đồng ý Trần Kinh đi Bình Động, vậy Trần Kinh biết đi đâu? Tiếp tục ở lại Phòng Lâm nghiệp sao?
Triệu Nhất Bình tự gây phiền toái cho chính mình, Hoàng Tiểu Hoa mừng rỡ bàng quan. Y thật ra càng muốn xem xem, đối với vị cán bộ này tự xưng trên tỉnh phái xuống này, Phó bí thư Triệu hở ra là giáo huấn mình kia sẽ xử lý như thế nào cho thích đáng.
...
Triệu Nhất Bình ừng ực cả ly trà vào bụng.
Mặt y nhăn nhúm, vị trà đắng kích thích khiến đầu lưỡi y run lên một trận.
Y vừa rồi cẩn thận xem tư liệu về Trần Kinh, xem rồi thì mới giật mình nhảy dựng. Tên của cha Trần Kinh không ngờ lại chỉ khác có một chữ so với tên của Phó chủ tịch tỉnh Trần. Y lại liên tưởng đến bài diễn văn vô cùng tốt của Trần Kinh viết kia, còn cả thái độ tích cực của báo tỉnh. Y thở dài một hơi, việc đã đến nước này, bảo y không tin Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh Trần không hề một chút quan hệ nào, thì chính y cũng không thể thuyết phục mình.
Trần Kinh người này che giấu sâu thật nha, vô thanh vô tức mà ở lại cái nơi xa xôi này đã được tới ba năm rồi, không hể để lộ ra một chút.
Chỉ sau khi tài năng lộ ra, mới là lợi hại khó lường, đây đúng thật là không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng liền nổi tiếng, hoàn toàn phù hợp với biểu hiện lối mòn quen thuộc của trao quyền cho cán bộ cấp dưới.
Trong lòng không xác định được chủ ý, rất bất ổn, Triệu Nhất Bình vội vàng gọi điện thoại cho mấy người quen trên tỉnh, tìm hiểu tình huống này.
Vị đại lão trên tỉnh thành kia vừa nghe tin tức này, thái độ liền có chút không tốt, nói:
Mấy thứ này cậu còn phải hỏi thăm sao? Không huyệt bất lai phong ( hang rỗng gió không tới) , đó là một đạo lý đơn giản, còn phải vắt óc tìm mưu kế đi xác định thật giả sao ?
Triệu Nhất Bình vừa nghe thấy vậy, trong lòng hoàn toàn rối loạn, y tưởng tượng đến câu không huyệt bất lai phong này, trong lòng hốt hoảng thật sự.
Phó chủ tịch tỉnh Trần nghe nói là người nổi bật trong số các cán bộ cấp Thứ trưởng trên cả nước, cực kì trẻ tuổi. Là cán bộ hậu bị được trọng điểm bồi dưỡng cho Ban Tổ chức Trung ương. Ông ta vừa mới nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, liền liên tục tung ra vài quan niệm chính trị rất đặc thù, hơn nữa rất nhanh liền chiếm được hưởng ứng.
Nhất là quan điểm đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, nghe nói không chỉ tạo thành ảnh hưởng ở trong tỉnh, mà ở mấy tỉnh liên kết lân cận, quan niệm của ông ta cũng kích thích một vài người, thực sự là một nhân vật lợi hại!
Một lãnh đạo lớn như vậy, mà vãn bối của ông ta lại ở góc xa xôi như Lễ Hà này, thật sự khiến cho người ta khó mà tin được. Nhưng bài báo kia thì giải thích thế nào đây? Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Còn có Mã Bộ Bình...
Triệu Nhất Bình vừa nghĩ tới Mã Bộ Bình, cảm giác liền ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ vậy. Y đã sớm nghe nói cái mũi Mã Bộ Bình so với chó còn còn linh hơn, quả nhiên là danh bất hư truyền. Một khối ngọc chưa mài chôn sâu ở Lễ Hà như vậy, không ngờ đã bị y đào ngay ra.
Hiện tại thì hay rồi, Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà, lại bỏ lại một pho tượng tiểu Thái Tử như vậy cho bộ máy Lễ Hà, Triệu Nhất Bình liền cảm thấy đau đầu. Y lại nhớ đến dáng vẻ dường như vĩnh viễn thẳng sống lưng của Trần Kinh kia, thở ra một hơi thật dài...
Bí thư Trị Quốc này chú trọng hình tượng. Ở Thành ủy, có một lần Phó bí thư Hồng Kỳ ở Ủy ban Thành ủy nói đùa với Thư Trị Quốc, gọi Thư Trị Quốc là bí thư đẹp trai nhất Đức Cao. Thanh danh này cũng từ đó mà bắt đầu được lan truyền ở Lễ Hà. Rất nhiều người ở đó đều biết rằng, bộ dạng Bí thư huyện ủy bản huyện rất tuấn tú, rất có phong độ.
Dựa theo thói quen, chỉ cần Hoàng Tiểu Hoa có thời gian, y đều sẽ tự mình pha cà phê cho bí thư Trị Quốc.
Lẽ ra, chuyện như vậy sai một tiểu thư ký làm là được, nhưng Hoàng Tiểu Hoa dường như đã quen lấy có việc thì phải tự làm, hơn nữa chuyện pha phê xem thì là chuyện nhỏ, kỳ thật liên quan đến tâm tình lãnh đạo, uống một chén cà phê tốt nhất, thì cả ngày trạng thái tinh thần đều rất tốt, có lợi cho công tác.
- Tiểu Hoa, cậu có biết về với Trần Kinh không ?
Thư Trị Quốc đột nhiên hỏi.
Tay Hoàng Tiểu Hoa hơi run rẩy một chút, đem cà phê đặt ở trước mặt bên phải Thư Trị Quốc, nói:
Tôi đã tiếp xúc qua người thanh niên này, rất trẻ tuổi a.
Tác phong làm việc của Hoàng Tiểu Hoa chính là như thế, nói dễ nghe thì là y cẩn thận, mà nói khó nghe, thì là có chút giảo hoạt.
Đánh giá của y với Trần Kinh chỉ gói gọn trong ba chữ “Rất trẻ tuổi “, đây thì tính đánh giá cái gì chứ? Nhưng Thư Trị Quốc đã hỏi thì y không thể không nói, còn may y phản ứng nhanh, đưa ra một câu trả lời không đến nơi đến chốn như vậy.
- Phó bí thư Nhất Bình cũng biết Trần Kinh sao ?
Thư Trị Quốc mặt nhăn mày nhíu mà nói.
Hoàng Tiểu Hoa gật đầu, nói:
Biết, lần trước sau khi gặp vấn đề Lâm Trung Tắc thì tôi và Phó bí thư Nhất Bình tìm Trần Kinh nói qua, lúc ấy Trần Kinh biểu hiện không tồi.
Vấn đề này thì Hoàng Tiểu Hoa trả lời rất tỉ mỉ, nhưng lại là vấn đề râu ria.
Thư Trị Quốc dường như không để ý việc luồn lách của Hoàng Tiểu Hoa, ông ta mặt nhăn mày nhíu, dường như đang tự hỏi vấn đề gì. Một lát sau, ông ta nói:
Tiểu Hoa, cậu cảm thấy Trần Kinh không đảm nhiệm được chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động?
Hoàng Tiểu Hoa lần này trả lời khẳng định, y nói:
Điểm này tôi không hề có chút nghi ngờ. Trần Kinh người này tuổi không lớn, nhưng năng lực công tác rất mạnh, làm việc đều rất ngăn nắp.
Hoàng Tiểu Hoa rất am hiểu lòng người, có thể từ những gì đối phương nói cùng giọng nói của họ mà phát hiện manh mối.
Vấn đề Thư Trị Quốc hỏi là Trần Kinh có thể đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động hay không?
Vấn đề này rất được coi trọng, bởi vì số người đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Bình Động nhiều như biển, cạnh tranh lại càng cực kì kịch liệt. Đảm nhiệm mỗi một chức vị, không nhất định có cơ hội làm việc ở chức vị đó, đây là chuyện cự kì bình thường chốn quan trường.
Có chức phó làm thật nhiều năm, thậm chí mười mấy năm mới có khả năng chuyển lên chính thức, có vài người đến cả đời cũng không chuyển lên chính thức được, đây là môi trường chốn quan trường.
Hiện tại Trần Kinh đã bị đặt ở danh sách đề cử của một Bí thư Đảng ủy xã, Thư Trị Quốc lúc này hỏi Trần Kinh có thể đảm nhiệm không, như thế thuyết minh tâm tư ông ta đề bạt Trần Kinh trong lòng ông ta rất mãnh liệt.
Vì sao lại như thế này? Trần Kinh vẫn dựa dẫm vào Mã Bộ Bình, Thư Trị Quốc vì sao muốn đề bạt hắn?
Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa đương nhiên đã có đáp án, có đáp án này, Hoàng Tiểu Hoa liền nắm bắt theo thái độ của Thư Trị Quốc, cho nên y trả lời cũng chẳng ngại mang chút khuynh hướng cá nhân.
Thư Trị Quốc còn nghiêm túc uống cà phê, uống vào mấy hớp, ông ta cười ha hả nói:
Phó bí thư Nhất Bình phản đối mãnh liệt như thế, vấn đề này rất khó giải quyết nha.
Ông ta hình như là tự lầm bầm nói, lại giống như đang với nói chuyện Hoàng Tiểu Hoa
- Nếu không bí thư, vấn đề này tôi xuống lần nữa đi giải quyết một chút, giải quyết rõ ràng, sau đó mới báo cáo với anh, anh thấy thế nào?
Hoàng Tiểu Hoa nói.
Cái gọi là rõ ràng của Hoàng Tiểu Hoa, trên thực tế chính là muốn thông qua một số phương diện công tác, phải đạt tới mục đích thuận lợi trợ giúp ý đồ quán triệt của Thư Trị Quốc.
Hoàng Tiểu Hoa hiểu Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc sẽ không thật sự trọng dụng Trần Kinh. Trần Kinh phải có một vị trí, bởi vì lai lịch Trần Kinh không tầm thường. Nhưng Trần Kinh không thể trọng dụng, bởi vì Trần Kinh và y không giống nhau. Trần Kinh có bối cảnh đi nữa, thì ở Lễ Hà này, một mẫu ruộng còn có ba phần đất là địa bàn của Thư Trị Quốc.
Thư Trị Quốc kinh doanh lâu như vậy, y lại có thể nào không công để một kẻ không theo mình thượng vị?
Cho nên theo góc độ này mà nói, Thư Trị Quốc đối với đề cử của Biện Triệu Nam cũng không quá vừa lòng. Ông ta không hài lòng đem Trần Kinh chuyển cuống Bình Động, thì có thể đem Trần Kinh đặt ở chỗ nào?
Hoàng Tiểu Hoa biết rõ, chuyện này cần Triệu Nhất Bình đưa ra quyết định, mà đốc xúc Triệu Nhất Bình làm ra quyết định này, chính là công tác của Hoàng Tiểu Hoa, đây là cái gọi là rõ ràng của Hoàng Tiểu Hoa.
Hoàng Tiểu Hoa và Thư Trị Quốc phối hợp nhiều năm như vậy, sự ăn ý lẫn nhau đã tới một trình độ kinh người, tâm tư Thư Trị Quốc Hoàng Tiểu Hoa lại có thể không hiểu hay sao ?
...
- Chúng ta có vài cán bộ, phương pháp làm việc có vấn đề.
Cảm xúc của Triệu Nhất Bình có chút kích động, giọng điệu thật không tốt,
Tôi vẫn luôn quan niệm, cán bộ chọn lựa phân công phải cẩn thận, không thể đổ đầu mà giải quyết. Nhưng chúng ta có vài cán bộ cố tình không nghe thông, một mặt muốn thay đổi, đây hoàn toàn chính là không có trách nhiệm.
Lửa giận của Triệu Nhất Bình rất thịnh, mà Hoàng Tiểu Hoa thì vẫn cứ ngồi trên sô pha nhìn Triệu Nhất Bình biểu diễn.
Triệu Nhất Bình biểu diễn như thế, một nửa là đang nói nói với Biện Triệu Nam, một nửa có thể là ở hướng Hoàng Tiểu Hoa mà nói . Hoàng Tiểu Hoa một chút cũng không tức giận, y nói:
Triệu bí thư, vấn đề của Trần Kinh, tôi cũng suy nghĩ cặn kẽ quá, ngày hôm qua ta còn đặc biệt hỏi thăm một vài đồng sự hắn trước kia đã từng công tác chung, xem như làm một cuộc điều tra đơn giản.
- Kết quả điều tra có chút không lý tưởng. Cấp dưới nói mấy lời huyên thuyên, thậm chí còn nói Trần Kinh rất cứng nhắc, không biết tặng lễ, đưa tiền cho lãnh đạo, lời này làm cho người ta giật mình a, hoàn toàn là không có trách nhiệm mà.
- Nói lung tung !
Triệu Nhất Bình lớn tiếng nói,
Đây là lời nói lung tung của ai hả ? Nhất định phải biết rõ ràng, thời điểm tất yếu còn phải truy cứu trách nhiệm.
Nói xong giọng điệu chậm lại, tiếp:
Tiểu Hoa, cách đối nhân xử thế của tôi, cậu hiểu rõ rồi. Tôi từ trước đến nay đều công tư phân minh. Tôi vì sao phản đối Trần Kinh đi Bình Động ? Hắn tuổi còn rất trẻ, mà tình huống ở Bình Động rất phức tạp, vị trí Bình Động lại khá mấu chốt, là biên giới giữa hai tỉnh, một nơi như vậy chúng ta không thể qua loa được.
Hoàng Tiểu Hoa gật gật đầu, nói:
Đúng vậy, Triệu phó bí thư ngài lo lắng rất có lý.
Hoàng Tiểu Hoa làm ra một vẻ mặt cực kì hiểu rõ, y dừng một chút, nói:
Trần Kinh này, mua danh chuộc tiếng rất lợi hại. Không phải viết một bài văn, sau đó làm vài việc nhỏ ở Phòng Lâm nghiệp hay sao? Bây giờ có người đem hắn khen đến lợi hại khó lường, nhất là bài văn mà hắn viết kia, nói là gần đạt tới tinh thần nói chuyện của lãnh đạo nào đó trên tỉnh nữa.
Nói tới đây, Hoàng Tiểu Hoa cười nhỏ, nói:
Còn có chuyện vớ vẩn này nữa, có người nói Trần Kinh có quan hệ với Phó chủ tịch quản lý kinh tế ở tỉnh Trần, thật sự là cười đến rụng răng. Chỉ là một bài báo, làm sao ra được nhiều nội tình như vậy? Người bây giờ thật giỏi đẽo gọt, cũng giỏi truyền tin tức vớ vẩn.
Triệu Nhất Bình nhíu nhíu mày, trên mặt cười cười, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Y cũng là nhân vật đã lăn lộn già đời trong quan trường , lời mà Hoàng Tiểu Hoa nói ra này, y sao có thể không biết lợi hại chứ ?
Y lại nhớ tới thần tình khác lạ của Thư Trị Quốc và Biện Triệu Nam trong cuộc họp kia, trong lòng y lộp bộp một chút, có hơi bồn chồn.
Nhưng ở trước mặt Hoàng Tiểu Hoa, y lại không thể biểu hiện ra nội tâm không bình tĩnh, nhẹ nhàng khụ khụ, chuyển đề tài, nói:
Được rồi, hôm nay chúng ta cứ nói đến đây thôi, cậu đi làm việc trước đi. Dù sao cũng chỉ là một lần họp hội ý thôi, mấu chốt vẫn là mọi người phải thống nhất ý kiến ở hội nghị thường vụ .
Hoàng Tiểu Hoa cáo từ đi ra từ chỗ Triệu Nhất Bình. Lúc y vừa mới trở lại phòng làm việc, Tiểu Tiền bên văn phòng thư ký liền chạy lại báo cáo, Phó bí thư nói Triệu cần hồ sơ của Trần Kinh.
Hoàng Tiểu Hoa cười cười ý vị hàm súc, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ vẻ đắc ý.
Triệu Nhất Bình không đồng ý Trần Kinh đi Bình Động, vậy Trần Kinh biết đi đâu? Tiếp tục ở lại Phòng Lâm nghiệp sao?
Triệu Nhất Bình tự gây phiền toái cho chính mình, Hoàng Tiểu Hoa mừng rỡ bàng quan. Y thật ra càng muốn xem xem, đối với vị cán bộ này tự xưng trên tỉnh phái xuống này, Phó bí thư Triệu hở ra là giáo huấn mình kia sẽ xử lý như thế nào cho thích đáng.
...
Triệu Nhất Bình ừng ực cả ly trà vào bụng.
Mặt y nhăn nhúm, vị trà đắng kích thích khiến đầu lưỡi y run lên một trận.
Y vừa rồi cẩn thận xem tư liệu về Trần Kinh, xem rồi thì mới giật mình nhảy dựng. Tên của cha Trần Kinh không ngờ lại chỉ khác có một chữ so với tên của Phó chủ tịch tỉnh Trần. Y lại liên tưởng đến bài diễn văn vô cùng tốt của Trần Kinh viết kia, còn cả thái độ tích cực của báo tỉnh. Y thở dài một hơi, việc đã đến nước này, bảo y không tin Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh Trần không hề một chút quan hệ nào, thì chính y cũng không thể thuyết phục mình.
Trần Kinh người này che giấu sâu thật nha, vô thanh vô tức mà ở lại cái nơi xa xôi này đã được tới ba năm rồi, không hể để lộ ra một chút.
Chỉ sau khi tài năng lộ ra, mới là lợi hại khó lường, đây đúng thật là không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng liền nổi tiếng, hoàn toàn phù hợp với biểu hiện lối mòn quen thuộc của trao quyền cho cán bộ cấp dưới.
Trong lòng không xác định được chủ ý, rất bất ổn, Triệu Nhất Bình vội vàng gọi điện thoại cho mấy người quen trên tỉnh, tìm hiểu tình huống này.
Vị đại lão trên tỉnh thành kia vừa nghe tin tức này, thái độ liền có chút không tốt, nói:
Mấy thứ này cậu còn phải hỏi thăm sao? Không huyệt bất lai phong ( hang rỗng gió không tới) , đó là một đạo lý đơn giản, còn phải vắt óc tìm mưu kế đi xác định thật giả sao ?
Triệu Nhất Bình vừa nghe thấy vậy, trong lòng hoàn toàn rối loạn, y tưởng tượng đến câu không huyệt bất lai phong này, trong lòng hốt hoảng thật sự.
Phó chủ tịch tỉnh Trần nghe nói là người nổi bật trong số các cán bộ cấp Thứ trưởng trên cả nước, cực kì trẻ tuổi. Là cán bộ hậu bị được trọng điểm bồi dưỡng cho Ban Tổ chức Trung ương. Ông ta vừa mới nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, liền liên tục tung ra vài quan niệm chính trị rất đặc thù, hơn nữa rất nhanh liền chiếm được hưởng ứng.
Nhất là quan điểm đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, nghe nói không chỉ tạo thành ảnh hưởng ở trong tỉnh, mà ở mấy tỉnh liên kết lân cận, quan niệm của ông ta cũng kích thích một vài người, thực sự là một nhân vật lợi hại!
Một lãnh đạo lớn như vậy, mà vãn bối của ông ta lại ở góc xa xôi như Lễ Hà này, thật sự khiến cho người ta khó mà tin được. Nhưng bài báo kia thì giải thích thế nào đây? Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Còn có Mã Bộ Bình...
Triệu Nhất Bình vừa nghĩ tới Mã Bộ Bình, cảm giác liền ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ vậy. Y đã sớm nghe nói cái mũi Mã Bộ Bình so với chó còn còn linh hơn, quả nhiên là danh bất hư truyền. Một khối ngọc chưa mài chôn sâu ở Lễ Hà như vậy, không ngờ đã bị y đào ngay ra.
Hiện tại thì hay rồi, Mã Bộ Bình rời khỏi Lễ Hà, lại bỏ lại một pho tượng tiểu Thái Tử như vậy cho bộ máy Lễ Hà, Triệu Nhất Bình liền cảm thấy đau đầu. Y lại nhớ đến dáng vẻ dường như vĩnh viễn thẳng sống lưng của Trần Kinh kia, thở ra một hơi thật dài...
/1317
|