Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Sở Thành, Thẩm Mộng Lan cảm thấy cô đang tới một thế giới hoàn toàn khác với Hongkong.
Tuy nhiên lúc này đây, tâm tình cô không một chút khẩn trương.
Cũng không có áp lực đè nặng như trước, nếu trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Sở Giang như một nhà giam, thì hiện tại cô như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cảm thấy Sở Giang này hoá ra cũng rất đẹp.
Loại tâm thái này rất kỳ lạ, nguyên nhân tất cả đều là vì lần này cô tung đòn sát thủ, hoàn thành một lần cuộc phản công tuyệt vời để tìm đường sống từ trong cõi chết, chuyện này đã đem lại niềm tin cho cô.
Nhưng suốt đoạn đường vừa đi, không phải cô nghĩ những việc này.
Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến Âu Niệm Tinh.
Cô tuyệt đối không ngờ, Âu Niệm Tinh lại bất ngờ mời cô ăn cơm ở Hongkong.
Điều này làm cho cô vừa lo lắng vì được sủng ái đồng thời, lại lấy được nhiều lợi ích.
Âu Niệm Tinh thẳng thắn nói cho cô biết, cô ta là người của Sở Giang, hơn nữa cô còn chút hăng hái kể về người và sự tình ở Sở Giang cho Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan cũng cởi mở nói cho Âu Niệm Tinh về cuộc gặp gỡ của mình, Âu Niệm Tinh cũng chia sẻ cho cô về những ân oán mà trước đây khi cô về đầu tư tại Sở Giang đã gặp phải sự chống lại của tập đoàn khách sạn Sở Thành.
Khi đang nói về Sở Giang, Âu Niệm Tinh có nói một câu khiến Thẩm Mộng Lan rất là xúc động, Âu Niệm Tinh mỉm cười nói cho cô biết:
- Độc chắn một mặt, mãi mãi phải nắm chắc quyền chủ động trong mọi thời khắc.
Thẩm Mộng Lan nghe được câu này, lúc ấy như choáng váng.
Trong đầu cô đang hiện ra những việc trải qua khi còn ở Sở Giang, rất nhiều khó khăn, vấn đề, nhiều sự việc khiến cho Thẩm Mộng Lan phiền lòng, nói một ngàn vạn lần, có phải là do Thẩm Mộng Lan cho tới bây giờ vẫn chưa nắm giữ quyền chủ động trong tay không?
Mà chuyện này gần đây. Thẩm Mộng Lan nghe xong chủ ý cùi bắp của Trần Kinh, thủ đoạn vừa chơi vừa tìm đường sống trong cõi chết, tình thế lập tức chuyển biến.
Mấu chốt của chuyển biến tình thế, chẳng phải là quyền chủ động trong tay sao?
Thẩm Mộng Lan lúc ấy rất hưng phấn nói với Âu Niệm Tinh:
- Chị Âu, thật sự là nghe vua nói một buổi, bằng đọc sách mười năm. Những lời này của chị thật sự đem lại nhiều lợi ích cho tôi, thật không ngờ. Chị còn trẻ như vậy, mà quá lợi hại. Nhất là những lời này của chị rất sâu sắc, thật khó tưởng tượng chị là như thế nào nghĩ ra được như vậy.
Trên mặt Âu Niệm Tinh hiện ra nụ cười nhạt, dáng vẻ lúc ấy của cô dường như là đang nhớ lại những thứ tốt đẹp trong thời gian qua.
Qua thật lâu, Âu Niệm Tinh đầy thâm ý nói:
- Thẩm tổng, kỳ thật tôi trước kia cũng không hiểu những việc này. Là người khác dạy cho tôi. Những lời này cũng không phải là do tôi nói, hoàn toàn là do một người khác nói.
Ánh mắt Thẩm Mộng Lan dừng trên khuôn mặt của Âu Niệm Tinh, môt cái bóng mơ hồ đang ẩn hiện trong đầu của cô, cái bóng này rõ ràng là của Trần Kinh...
Trong lòng cô bỗng cả kinh, vội vàng xua ta những thứ suy nghĩ hỗn độn trong đầu sau lại nói:
- Chị lợi hại như vậy, còn ai có thể dạy chị chứ? Chị Âu. Chị đừng đùa tôi.
Âu Niệm Tinh chỉ cười nhưng không nói lời nào, cô cầm chén trà, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ của cô lúc ấy, khiến tim của người cùng là phụ nữ như Thẩm Mộng Lan đập thình thịch, cô không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này rất tao nhã, xinh đẹp.
- Mãi mãi phải nắm giữ quyền chủ động.
Những lời này khiến Thẩm Mộng Lam thông suốt được nhiều điều.
Còn lần này cô từ Hongkong trở về Sở Giang, cũng như là thay da đổi thịt, cô cảm thấy chưa bao giờ có tự tin như thế.
Đồng thời cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải làm người phụ nữ tao nhã thong dong, giống như Âu Niệm Tinh vậy.
Đi ra từ đường dành riêng cho khách quý của sân bay, trợ lý nhiệt tình chạy đến gần máy bay đón chào.
Thẩm Mộng Lan lấy kính râm xuống, lạnh lùng nói:
- Nhanh chóng quay về mở cuộc họp. Thông báo cho các phân xưởng nhà máy từ tổng giám trở lên, nhân viên quản lý đều tham gia.
Trợ lý ngẩn người, cô ta cảm thấy sự thay đổi trong con người của Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mang hành lý, lập tức lên xe?
Luôn phải nắm giữ quyền chủ động. Thẩm Mộng Lan hiện tại chuyện thứ nhất phải làm chính là nghiêm túc tiến hành chỉnh đốn nội bộ công ty.
Vấn đề nội bộ của tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang rất nhiều, về phương diện này không chỉ có cơ sở ngầm của ba, hơn nữa còn có nhiều cơ sở ngầm của anh cả, chị hai. Thẩm Mộng Lan nhất định phải gõ cửa và điều chỉnh những người này, cho dù thế nào cũng không thể để cho sự tồn tại của những người này làm ảnh hưởng đến quyền uy của mình, thậm chí lúc cần thiết có thể giết gà dọa khỉ.
Cái gì gọi là nắm giữ quyền chủ động? Đây là động tác thứ nhất trong việc nắm giữ quyền chủ động.
Ngồi ở phía sau xe Mercedes-Benz, người lái xe lái rất vững vàng, trên xe rất an tĩnh, Thẩm Mộng Lan giận dữ, trợ lý Tiểu Nhu thường này nói chuyện tíu tít, hiện tại không dám thở mạnh.
Thẩm Mộng Lan nhếch môi, cảm giác rất hài lòng.
Có thể nói, loại cảm giác này chính là thích, cũng khó trách vì sao Trần Kinh lại thích dùng bạo quyền để giáo huấn người, hở chút bắt bẻ người, Thẩm Mộng Lan dường như có thể cảm nhận được cái loại cảm giác Trần Kinh răn dạy mình, hóa ra là thật tốt.
Thẩm Mộng Lan về Sở Thành một tuần, chuyên chú vào việc chấn chỉnh chế độ quy tắc trong nội bộ công ty, cô dùng các phương pháp để bài trừ những lập dị trong nội bộ công ty.
Mặt khác, cô còn tích cực tiếp xúc qua lại với lãnh đạo Tỉnh ủy và chính quyền, lãnh đạo Thành ủy Sở Thành, hai bên đàm phán về con đường tiến lên phía trước của tập đoàn Vạn Hải.
Lúc này đây biểu hiện của Thẩm Mộng Lan rất cứng rắn, mạnh mẽ, mà cô cứng rắn thì đối phương lại có chút mềm dịu.
Cuối cùng, Lã Quân Niên với tư cách là m lãnh đạo đứng đầu đã hạ mệnh lệnh cho Thẩm Mộng Lan, bất kể như thế nào, tập đoàn Vạn Hải cũng không được rút vốn.
Về phần vấn đề khó khăn mà tập đoàn Vạn Hải gặp phải, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh còn có chính quyền thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, đều đã nổ lực giải quyết.
Thẩm Mộng Lan nhận được câu trả lời này, cô cũng không khách khí, trực tiếp nói ra những khó khăn mà Vạn Hải gặp phải. Khó khăn lớn nhất của Vạn Hải hiện tại chính là không đảm bảo gia công sản xuất, công nhân gây rối, quấy nhiễu việc vận chuyển của công ty.
Ngoài ra, Vạn Hải bây giờ là xí nghiệp duy nhất ở Sở Thành hưởng chính sách ưu đãi về thu nhập từ thuế và chính sách ưu đãi về đất đai.
Là xí nghiệp đầu đàn, Vạn Hải mấy năm qua không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ chính quyền, ngược lại Vạn Hải nhiều lần góp tiền hỗ trợ ngành Dân Chính trấn an công nhân viên chức thất nghiệp, hiện tại nếu như cục diệ a, việc kinh doanh và sản xuất của Vạn Hải trên cơ bản không thể tiến hành.
Khi Thẩm Mộng Lan đề xuất điều kiện này, việc đàm phán của hai bên có chút trở ngại.
Ở tỉnh có khó khăn của Tỉnh, ở thành phố có khó khăn của thành phố. Công nhân viên chức thất nghiệp chiếm phần đông ở Sở Thành, hơn nữa công nhân thất nghiệp của nhà xưởng máy cày Lam Phi trước kia vẫn còn tồn tại tổ chức, muốn cho bọn họ không làm khó, việc này không thực tế.
Không ai làm được, cũng đồng nghĩa rằng yêu cầu của Thẩm Mộng Lan hoàn toàn không thể thực hiện.
Cuối cùng, hai bên bất đồng không giải quyết được, Thẩm Mộng Lan lại mưu tính lập lại chiêu cũ, không ngờ Lã Quân Niên giận dữ, ông ta nghiêm khắc nói với Thẩm Mộng Lan:
- Thẩm tổng, nếu cô còn dùng thái độ không chân thành để yêu cầu chính quyền. Vậy tôi cũng nói rõ cho cô biết, tập đoàn Vạn Hải của cô ở Sở Giang làm không tốt, cho dù làm ở bất kỳ địa phương nào cũng không tốt. Cô hoàn toàn không phù hợp thực tế. Hoàn toàn không suy xét khó khăn của chính quyền, cô cho rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Giang chỉ phục vụ cô sao?
Tốc độ trở mặt của Lã Quân Niên khá nhanh, sau đó ông ta lập tức đứng dậy, đưa tay chỉ Thẩm Mộng Lan nói:
- Cô hãy suy nghĩ kỹ đi. Cô có tiếp nhận lời đề nghị con đường này của thư ký Lôi không, nếu không chúng ta cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, đến lúc đó. Mặt của mọi người rất khó coi. Cô và xí nghiệp của cô cũng sẽ bị liệt vào danh sách không được hoan nghênh ở Sở Giang, cô hãy suy xét cẩn thận.
Sự giằng co đã phá vỡ cuộc đàm phán, Thẩm Mộng Lan lúc này mới ý thức được, cô đang đối mặt với cả đám hồ ly cáo già.
Lã Quân Niên lòng dạ hiểm sâu, ông ta không ra mặt đàm phán, nhưng mỗi lần thấy ông ta, mặt của ông ta đều biến sắc. Một mặt rất hòa khí, ngoài miệng luôn nói chính quyền hỗ trợ giúp đỡ tập đoàn Vạn Hải.
Mặt khác, trên tay ông ta rất cứng rắn, không đem lại một chút quyền lợi nào cho Vạn Hải, hai tay của ông ta vừa mềm vừa cứng, mục đích cũng chỉ có một, muốn kéo cho tập đoàn Vạn Hải ngã ngựa ở Sở Thành.
Sau đó dần dần vào bếp róc thịt trâu, bước cuối cùng chính là buộc mình đi vào khuôn khổ.
Thẩm Mộng Lan hiện tại lập tức công bố ra ngoài. Vạn Hải sẽ không rút vốn khỏi Sở Giang, nếu không Lã Quân Niên sẽ không cam kết xử lý công nhân gây rối.
Đây chính là đòn cảnh cáo trắng trợn của Lã Quân Niên với Thẩm Mộng Lan, nếu Thẩm Mộng Lan không phối hợp chính quyền, sau này có thể sẽ xuất hiện những tình huống không tưởng được.
Nếu quả thật có công nhân tiến vào gây rối đập phá nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải, hoặc là phóng lửa nhà xưởng như ở Kinh Giang, cuối cùng người thua thiệt vẫn là Vạn Hải.
Đối mặt với sự uy hiếp của Lã Quân Niên, Thẩm Mộng Lan cảm thấy rất áp lực. Nhất thời cô cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra quyết định.
...
Khách sạn Vias ở Sở Thành.
Hôm nay có rất nhiều người trong phòng số 3 của khách sạn, Trần Kinh cũng gặp rất nhiều người quen ở đây.
Hôm nay liên hoan, chủ yếu là chúc mừng Hồ Lệ được đề bạt làm Phó giám đốc sở Công an tỉnh Sở Giang kiêm đội trường quân đoàn kiểm tra hình sự. Hồ Lệ là cán bộ vừa từ Nam Cương trở về, anh ta từ vị trí Cục trưởng cục Công an của thành phố Đức Cao bị phái đến hỗ trợ biên cương. Ở biên cương anh ta đảm đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an.
Hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ ba năm chi viện cho biên cương, trở về được thăng chức làm Phó giám đốc thường trực sở kiêm đội trưởng quân đoàn kiểm tra hình sự, cấp bậc hành chính được gọi là Giám đốc sở, đây là chuyện vui lớn.
Trần Kinh kết giao với Hồ Lệ đã nhiều năm, anh ta về Sở Giang Trần Kinh không thể không đến chúc mừng.
Mà trên tiệc rượu của ngày hôm nay, Trần Kinh còn gặp phải một đám người quen cũ, Tống Nguyên Thu trước kia là Bí thư Quận ủy quận Tây Thành, hiện tại được đề bạt thành Phó Chủ tịch thành phố Sở Thành.
Còn có Đan Kiến Hoa trước kia là chủ nhiệm của phòng giám sát, hiện tại Đan Kiến Hoa là nhân vật số một của Sở Văn hóa tỉnh.
Đương nhiên, Đức Cao bên kia cũng có người tới, Thanh Dương cũng đến đây, Đường Chiêu Chiêu trước kia là cấp dưới của Trần Kinh cũng đã tới, Chân Củng bây giờ là Phó trưởng ban thư ký thành ủy thành phố Đức Cao, hôm nay anh ta cũng có mặt.
Trần Kinh không ngờ lại có nhiều người quen như vậy, hắn vừa vào cửa đã bị người vây quanh.
Hồ Lệ mặc quân trang lại đây, cười ha ha, đi đến ôm Trần Kinh một cái, sau đó nói:
- Tôi ở Nam Cương nghe nói anh về Sở Giang rồi, tôi mong chờ cuối cùng cũng có ngày này. Anh xem đi, hôm nay đều là lão huynh đệ, tôi nói trước, chúng ta không say không về.
Trần Kinh vỗ vai Hồ Lệ nói:
- Anh rất giỏi, về sau tôi sẽ gọi anh Hồ lão tổng rồi, hôm nay anh là nhân vật chính, chúng tôi chỉ có thể là liều mình bồi quân tử.
- Bí thư Trần nói đúng, hôm nay một là Giám đốc sở Hồ trở về. Thứ nhì là Bí thư Trần đại giá quang lâm, hôm nay song hỷ lâm môn. Tôi nói trước, ai cũng không rời nơi thi đấu trước tôi. Đều phải nâng cốc uống hảo, bằng không đừng trách lão Đan tôi rắn địa phương này không nể mặt các anh.
Đan Kiến Hoa mở miệng nói, ông ta với tư cách già nhất, hôm nay lại cậy già lên mặt...
Tuy nhiên lúc này đây, tâm tình cô không một chút khẩn trương.
Cũng không có áp lực đè nặng như trước, nếu trước đây cô vẫn luôn cảm thấy Sở Giang như một nhà giam, thì hiện tại cô như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cảm thấy Sở Giang này hoá ra cũng rất đẹp.
Loại tâm thái này rất kỳ lạ, nguyên nhân tất cả đều là vì lần này cô tung đòn sát thủ, hoàn thành một lần cuộc phản công tuyệt vời để tìm đường sống từ trong cõi chết, chuyện này đã đem lại niềm tin cho cô.
Nhưng suốt đoạn đường vừa đi, không phải cô nghĩ những việc này.
Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến Âu Niệm Tinh.
Cô tuyệt đối không ngờ, Âu Niệm Tinh lại bất ngờ mời cô ăn cơm ở Hongkong.
Điều này làm cho cô vừa lo lắng vì được sủng ái đồng thời, lại lấy được nhiều lợi ích.
Âu Niệm Tinh thẳng thắn nói cho cô biết, cô ta là người của Sở Giang, hơn nữa cô còn chút hăng hái kể về người và sự tình ở Sở Giang cho Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan cũng cởi mở nói cho Âu Niệm Tinh về cuộc gặp gỡ của mình, Âu Niệm Tinh cũng chia sẻ cho cô về những ân oán mà trước đây khi cô về đầu tư tại Sở Giang đã gặp phải sự chống lại của tập đoàn khách sạn Sở Thành.
Khi đang nói về Sở Giang, Âu Niệm Tinh có nói một câu khiến Thẩm Mộng Lan rất là xúc động, Âu Niệm Tinh mỉm cười nói cho cô biết:
- Độc chắn một mặt, mãi mãi phải nắm chắc quyền chủ động trong mọi thời khắc.
Thẩm Mộng Lan nghe được câu này, lúc ấy như choáng váng.
Trong đầu cô đang hiện ra những việc trải qua khi còn ở Sở Giang, rất nhiều khó khăn, vấn đề, nhiều sự việc khiến cho Thẩm Mộng Lan phiền lòng, nói một ngàn vạn lần, có phải là do Thẩm Mộng Lan cho tới bây giờ vẫn chưa nắm giữ quyền chủ động trong tay không?
Mà chuyện này gần đây. Thẩm Mộng Lan nghe xong chủ ý cùi bắp của Trần Kinh, thủ đoạn vừa chơi vừa tìm đường sống trong cõi chết, tình thế lập tức chuyển biến.
Mấu chốt của chuyển biến tình thế, chẳng phải là quyền chủ động trong tay sao?
Thẩm Mộng Lan lúc ấy rất hưng phấn nói với Âu Niệm Tinh:
- Chị Âu, thật sự là nghe vua nói một buổi, bằng đọc sách mười năm. Những lời này của chị thật sự đem lại nhiều lợi ích cho tôi, thật không ngờ. Chị còn trẻ như vậy, mà quá lợi hại. Nhất là những lời này của chị rất sâu sắc, thật khó tưởng tượng chị là như thế nào nghĩ ra được như vậy.
Trên mặt Âu Niệm Tinh hiện ra nụ cười nhạt, dáng vẻ lúc ấy của cô dường như là đang nhớ lại những thứ tốt đẹp trong thời gian qua.
Qua thật lâu, Âu Niệm Tinh đầy thâm ý nói:
- Thẩm tổng, kỳ thật tôi trước kia cũng không hiểu những việc này. Là người khác dạy cho tôi. Những lời này cũng không phải là do tôi nói, hoàn toàn là do một người khác nói.
Ánh mắt Thẩm Mộng Lan dừng trên khuôn mặt của Âu Niệm Tinh, môt cái bóng mơ hồ đang ẩn hiện trong đầu của cô, cái bóng này rõ ràng là của Trần Kinh...
Trong lòng cô bỗng cả kinh, vội vàng xua ta những thứ suy nghĩ hỗn độn trong đầu sau lại nói:
- Chị lợi hại như vậy, còn ai có thể dạy chị chứ? Chị Âu. Chị đừng đùa tôi.
Âu Niệm Tinh chỉ cười nhưng không nói lời nào, cô cầm chén trà, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ của cô lúc ấy, khiến tim của người cùng là phụ nữ như Thẩm Mộng Lan đập thình thịch, cô không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này rất tao nhã, xinh đẹp.
- Mãi mãi phải nắm giữ quyền chủ động.
Những lời này khiến Thẩm Mộng Lam thông suốt được nhiều điều.
Còn lần này cô từ Hongkong trở về Sở Giang, cũng như là thay da đổi thịt, cô cảm thấy chưa bao giờ có tự tin như thế.
Đồng thời cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải làm người phụ nữ tao nhã thong dong, giống như Âu Niệm Tinh vậy.
Đi ra từ đường dành riêng cho khách quý của sân bay, trợ lý nhiệt tình chạy đến gần máy bay đón chào.
Thẩm Mộng Lan lấy kính râm xuống, lạnh lùng nói:
- Nhanh chóng quay về mở cuộc họp. Thông báo cho các phân xưởng nhà máy từ tổng giám trở lên, nhân viên quản lý đều tham gia.
Trợ lý ngẩn người, cô ta cảm thấy sự thay đổi trong con người của Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mang hành lý, lập tức lên xe?
Luôn phải nắm giữ quyền chủ động. Thẩm Mộng Lan hiện tại chuyện thứ nhất phải làm chính là nghiêm túc tiến hành chỉnh đốn nội bộ công ty.
Vấn đề nội bộ của tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang rất nhiều, về phương diện này không chỉ có cơ sở ngầm của ba, hơn nữa còn có nhiều cơ sở ngầm của anh cả, chị hai. Thẩm Mộng Lan nhất định phải gõ cửa và điều chỉnh những người này, cho dù thế nào cũng không thể để cho sự tồn tại của những người này làm ảnh hưởng đến quyền uy của mình, thậm chí lúc cần thiết có thể giết gà dọa khỉ.
Cái gì gọi là nắm giữ quyền chủ động? Đây là động tác thứ nhất trong việc nắm giữ quyền chủ động.
Ngồi ở phía sau xe Mercedes-Benz, người lái xe lái rất vững vàng, trên xe rất an tĩnh, Thẩm Mộng Lan giận dữ, trợ lý Tiểu Nhu thường này nói chuyện tíu tít, hiện tại không dám thở mạnh.
Thẩm Mộng Lan nhếch môi, cảm giác rất hài lòng.
Có thể nói, loại cảm giác này chính là thích, cũng khó trách vì sao Trần Kinh lại thích dùng bạo quyền để giáo huấn người, hở chút bắt bẻ người, Thẩm Mộng Lan dường như có thể cảm nhận được cái loại cảm giác Trần Kinh răn dạy mình, hóa ra là thật tốt.
Thẩm Mộng Lan về Sở Thành một tuần, chuyên chú vào việc chấn chỉnh chế độ quy tắc trong nội bộ công ty, cô dùng các phương pháp để bài trừ những lập dị trong nội bộ công ty.
Mặt khác, cô còn tích cực tiếp xúc qua lại với lãnh đạo Tỉnh ủy và chính quyền, lãnh đạo Thành ủy Sở Thành, hai bên đàm phán về con đường tiến lên phía trước của tập đoàn Vạn Hải.
Lúc này đây biểu hiện của Thẩm Mộng Lan rất cứng rắn, mạnh mẽ, mà cô cứng rắn thì đối phương lại có chút mềm dịu.
Cuối cùng, Lã Quân Niên với tư cách là m lãnh đạo đứng đầu đã hạ mệnh lệnh cho Thẩm Mộng Lan, bất kể như thế nào, tập đoàn Vạn Hải cũng không được rút vốn.
Về phần vấn đề khó khăn mà tập đoàn Vạn Hải gặp phải, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh còn có chính quyền thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, đều đã nổ lực giải quyết.
Thẩm Mộng Lan nhận được câu trả lời này, cô cũng không khách khí, trực tiếp nói ra những khó khăn mà Vạn Hải gặp phải. Khó khăn lớn nhất của Vạn Hải hiện tại chính là không đảm bảo gia công sản xuất, công nhân gây rối, quấy nhiễu việc vận chuyển của công ty.
Ngoài ra, Vạn Hải bây giờ là xí nghiệp duy nhất ở Sở Thành hưởng chính sách ưu đãi về thu nhập từ thuế và chính sách ưu đãi về đất đai.
Là xí nghiệp đầu đàn, Vạn Hải mấy năm qua không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ chính quyền, ngược lại Vạn Hải nhiều lần góp tiền hỗ trợ ngành Dân Chính trấn an công nhân viên chức thất nghiệp, hiện tại nếu như cục diệ a, việc kinh doanh và sản xuất của Vạn Hải trên cơ bản không thể tiến hành.
Khi Thẩm Mộng Lan đề xuất điều kiện này, việc đàm phán của hai bên có chút trở ngại.
Ở tỉnh có khó khăn của Tỉnh, ở thành phố có khó khăn của thành phố. Công nhân viên chức thất nghiệp chiếm phần đông ở Sở Thành, hơn nữa công nhân thất nghiệp của nhà xưởng máy cày Lam Phi trước kia vẫn còn tồn tại tổ chức, muốn cho bọn họ không làm khó, việc này không thực tế.
Không ai làm được, cũng đồng nghĩa rằng yêu cầu của Thẩm Mộng Lan hoàn toàn không thể thực hiện.
Cuối cùng, hai bên bất đồng không giải quyết được, Thẩm Mộng Lan lại mưu tính lập lại chiêu cũ, không ngờ Lã Quân Niên giận dữ, ông ta nghiêm khắc nói với Thẩm Mộng Lan:
- Thẩm tổng, nếu cô còn dùng thái độ không chân thành để yêu cầu chính quyền. Vậy tôi cũng nói rõ cho cô biết, tập đoàn Vạn Hải của cô ở Sở Giang làm không tốt, cho dù làm ở bất kỳ địa phương nào cũng không tốt. Cô hoàn toàn không phù hợp thực tế. Hoàn toàn không suy xét khó khăn của chính quyền, cô cho rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Giang chỉ phục vụ cô sao?
Tốc độ trở mặt của Lã Quân Niên khá nhanh, sau đó ông ta lập tức đứng dậy, đưa tay chỉ Thẩm Mộng Lan nói:
- Cô hãy suy nghĩ kỹ đi. Cô có tiếp nhận lời đề nghị con đường này của thư ký Lôi không, nếu không chúng ta cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, đến lúc đó. Mặt của mọi người rất khó coi. Cô và xí nghiệp của cô cũng sẽ bị liệt vào danh sách không được hoan nghênh ở Sở Giang, cô hãy suy xét cẩn thận.
Sự giằng co đã phá vỡ cuộc đàm phán, Thẩm Mộng Lan lúc này mới ý thức được, cô đang đối mặt với cả đám hồ ly cáo già.
Lã Quân Niên lòng dạ hiểm sâu, ông ta không ra mặt đàm phán, nhưng mỗi lần thấy ông ta, mặt của ông ta đều biến sắc. Một mặt rất hòa khí, ngoài miệng luôn nói chính quyền hỗ trợ giúp đỡ tập đoàn Vạn Hải.
Mặt khác, trên tay ông ta rất cứng rắn, không đem lại một chút quyền lợi nào cho Vạn Hải, hai tay của ông ta vừa mềm vừa cứng, mục đích cũng chỉ có một, muốn kéo cho tập đoàn Vạn Hải ngã ngựa ở Sở Thành.
Sau đó dần dần vào bếp róc thịt trâu, bước cuối cùng chính là buộc mình đi vào khuôn khổ.
Thẩm Mộng Lan hiện tại lập tức công bố ra ngoài. Vạn Hải sẽ không rút vốn khỏi Sở Giang, nếu không Lã Quân Niên sẽ không cam kết xử lý công nhân gây rối.
Đây chính là đòn cảnh cáo trắng trợn của Lã Quân Niên với Thẩm Mộng Lan, nếu Thẩm Mộng Lan không phối hợp chính quyền, sau này có thể sẽ xuất hiện những tình huống không tưởng được.
Nếu quả thật có công nhân tiến vào gây rối đập phá nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải, hoặc là phóng lửa nhà xưởng như ở Kinh Giang, cuối cùng người thua thiệt vẫn là Vạn Hải.
Đối mặt với sự uy hiếp của Lã Quân Niên, Thẩm Mộng Lan cảm thấy rất áp lực. Nhất thời cô cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra quyết định.
...
Khách sạn Vias ở Sở Thành.
Hôm nay có rất nhiều người trong phòng số 3 của khách sạn, Trần Kinh cũng gặp rất nhiều người quen ở đây.
Hôm nay liên hoan, chủ yếu là chúc mừng Hồ Lệ được đề bạt làm Phó giám đốc sở Công an tỉnh Sở Giang kiêm đội trường quân đoàn kiểm tra hình sự. Hồ Lệ là cán bộ vừa từ Nam Cương trở về, anh ta từ vị trí Cục trưởng cục Công an của thành phố Đức Cao bị phái đến hỗ trợ biên cương. Ở biên cương anh ta đảm đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an.
Hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ ba năm chi viện cho biên cương, trở về được thăng chức làm Phó giám đốc thường trực sở kiêm đội trưởng quân đoàn kiểm tra hình sự, cấp bậc hành chính được gọi là Giám đốc sở, đây là chuyện vui lớn.
Trần Kinh kết giao với Hồ Lệ đã nhiều năm, anh ta về Sở Giang Trần Kinh không thể không đến chúc mừng.
Mà trên tiệc rượu của ngày hôm nay, Trần Kinh còn gặp phải một đám người quen cũ, Tống Nguyên Thu trước kia là Bí thư Quận ủy quận Tây Thành, hiện tại được đề bạt thành Phó Chủ tịch thành phố Sở Thành.
Còn có Đan Kiến Hoa trước kia là chủ nhiệm của phòng giám sát, hiện tại Đan Kiến Hoa là nhân vật số một của Sở Văn hóa tỉnh.
Đương nhiên, Đức Cao bên kia cũng có người tới, Thanh Dương cũng đến đây, Đường Chiêu Chiêu trước kia là cấp dưới của Trần Kinh cũng đã tới, Chân Củng bây giờ là Phó trưởng ban thư ký thành ủy thành phố Đức Cao, hôm nay anh ta cũng có mặt.
Trần Kinh không ngờ lại có nhiều người quen như vậy, hắn vừa vào cửa đã bị người vây quanh.
Hồ Lệ mặc quân trang lại đây, cười ha ha, đi đến ôm Trần Kinh một cái, sau đó nói:
- Tôi ở Nam Cương nghe nói anh về Sở Giang rồi, tôi mong chờ cuối cùng cũng có ngày này. Anh xem đi, hôm nay đều là lão huynh đệ, tôi nói trước, chúng ta không say không về.
Trần Kinh vỗ vai Hồ Lệ nói:
- Anh rất giỏi, về sau tôi sẽ gọi anh Hồ lão tổng rồi, hôm nay anh là nhân vật chính, chúng tôi chỉ có thể là liều mình bồi quân tử.
- Bí thư Trần nói đúng, hôm nay một là Giám đốc sở Hồ trở về. Thứ nhì là Bí thư Trần đại giá quang lâm, hôm nay song hỷ lâm môn. Tôi nói trước, ai cũng không rời nơi thi đấu trước tôi. Đều phải nâng cốc uống hảo, bằng không đừng trách lão Đan tôi rắn địa phương này không nể mặt các anh.
Đan Kiến Hoa mở miệng nói, ông ta với tư cách già nhất, hôm nay lại cậy già lên mặt...
/1317
|