Trong chén rượu đỏ sẫm như máu, nhẹ lay động chén rượu, Thẩm Mộng Lan khẽ thưởng thức một ngụm, mùi vị đậm đà, quả nhiên là đang hồi ức lại dư vị cũ…
Thẩm Mộng Lan tao nhã đặt chén rượu xuống, hai con mắt hơi híp lại, tâm tình của cô rất tốt.
Cô từ nhỏ lớn lên từ tầng lớp xã hội thượng lưu, được ví như là công chúa của xã hội thượng lưu, nhưng trên thực tế cô từ nhỏ đã trải qua những tháng ngày không vui vẻ, cũng không có nhiều tự tin.
Khi cô mới tới Sở Giang, từng bước rất gian nan, tuy được gọi là Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Sở Giang, trên thực tế cô vẫn rất bị động, nhất là khi giao thiệp cùng cán bộ, cô bị vây vào hoàn cảnh hoàn toàn không thuận lợi.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều đảo ngược rồi.
Cô híp mắt thấy Chủ tịch thành phố Từ Binh đang ngồi trước mặt mình.
Chính là Từ Binh, tự xưng là người có quyền thế, tự cho mình tốt bụng, trước kia khi giao tiếp với ông ta, người này có một đôi mắt rất háo sắc, bộ dáng xem như hận vì không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Lúc đó chính cô có việc cầu ông ta, tuy rằng trong lòng cảm giác ghê tởm, nhưng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, giả vờ hòa khí.
Nhưng hiện tại, tình thế không giống với lúc trước, Thẩm Mộng Lan đã trở thành bánh ngon của Sở Giang, tập đoàn Vạn Hải của cô từ lúc khởi đầu, liên tiếp báo tin chiến thắng trở về.
Còn ở các thành phố của Sở Giang, kinh tế lâm vào khốn cảnh, ai còn dám kêu gọi thu hút đầu tư?
Tựa như Từ Binh trước mặt, ông ta đã nói chuyện nhiều lần với Đồ Cương, có biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ với việc đầu tư của Vạn Hải ở Sở Giang. Nhưng khi đàm phán cả hai vẫn không đạt được một sự đồng thuận, đây chẳng phải tự mình hấp tấp chạy đến tỉnh thành thăm viếng sao.
Nhìn bộ dáng Từ Binh kia ra vẻ thẳng thắn thành khẩn, hào phóng, Thẩm Mộng Lan không nhịn được cười.
Nếu là lúc trước, phỏng chừng Từ Binh hiện tại sớm bưng chén rượu, híp mắt đi đến tiếp cận không biết xấu hổ nói ra những lời khiến người ta ghê tởm, chứ đâu có thành thật như hôm nay?
Thẩm Mộng Lam cảm thấy cô hôm nay uy nghiêm hơn trước đây.
Trên thế giới này, uy nghiêm và thực lực có liên kết đấy, tập đoàn Vạn Hải khác trước rồi, Thẩm Mộng Lan trong mắt người khác đương nhiên cũng sẽ không giống như trước kia.
- Thẩm tổng, hôm nay Đồ tổng cũng ở đây. Chúng ta có thể nói đến vấn đề xây dựng mở rộng mấy nhà xưởng của các cô ở Kinh Giang. Năm trước cô và tôi đã tán thành thỏa thuận, cô đồng ý bỏ tiền đầu tư mua đất. Lúc ấy chúng ta cũng đã làm xong mọi sự chuẩn bị, và đã bắt đầu bước vào việc giải phóng mặt bằng..
Chúng tôi có đủ thành ý, nhưng các cô ngay vào thời khắc mấu chốt lại gởi quẻ, thật là mất danh dự.
- Từ Binh chậm rãi nói.
Thẩm Mộng Lan hơi nhíu mi, nhìn Đồ Cương đang đứng một bên sau lại nói:
- Chú Đồ, là chuyện gì xảy ra?
Đồ Cương ho một tiếng, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói rất khó nghe:
- Mộng Lan, chuyện hai người trước kia đàm phán... Tôi trước kia không biết. Nhưng tôi đã đến Kinh Giang khảo sát thực địa mấy lần. Do cho chúng ta năm ngoái thay đổi thiết bị và dây chuyền sản xuất mới, trước mắt sản lượng của mấy phân xưởng chúng ta hoàn toàn có thể đáp ứng cho công việc kinh doanh tiếp thị của chúng ta.
Hiện tại tài chính của chúng ta hữu hạn, tiền chủ yếu tập trung vào tiếp thị, đây là phương án cá nhân tự định ra, cho nên tôi cảm thấy tạm thời việc có nên mở rộng nhà máy hay không cũng không còn là việc cấp bách nữa.
Đương nhiên, Chủ tịch thành phố Từ có ý tốt, tôi cũng không hoàn toàn phủ nhận. Cho nên nếu có điều kiện thích hợp, chúng tôi vẫn tôn trọng thành ý của Kinh Giang.
Từ Binh biến sắc, thầm mắng một tiếng cáo già.
Gã Đồ Cương này thật sự là giáp mặt một vẻ, đằng sau một vẻ. Khi ông ta ở Cục xúc tiến đầu tư nói về chuyện đầu tư, vừa há mồm đã nói Kinh Giang không phải là lựa chọn duy nhất của tập đoàn Vạn Hải, địa điểm mà tập đoàn Vạn Hải lựa chọn đầu tư rất nhiều, Kinh Giang cũng không phải là nơi có nhiều ưu thế nhất.
Nhưng hiện tại, ông ta lại xoay chuyển, không ngờ nói việc mở rộng đầu tư không gấp gáp, đây chẳng phải là con dao hai mặt chứ còn gì?
Thẩm Mộng Lan giả bộ ra dáng nghiêm túc, nhưng trong lòng thì vui như hoa nở.
Đồ Cương không hổ là lão thần đi theo phụ thân nhiều năm, rất biết nghiền ngẫm tâm tư của lãnh đạo, ông ta nói như vậy rất đúng, tạo cơ hội cho Thẩm Mộng Lan mượn cớ.
Thẩm Mộng Lam đích thân rót rượu cho Từ Binh, giả vờ xấu hổ nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, nói thật, tôi thật sự cảm thấy mình rất hổ thẹn. Ngài vẫn chiếu cố tập đoàn Vạn Hải chúng tôi như thế, nhưng chúng tôi bây giờ bởi vì vấn đề kinh doanh của mình, không thể cho ngài một kết quả mong muốn.
Ngài có thể không biết, hiện tại hoàn cảnh nội bộ biến hóa rất lớn, tập đoàn Vạn Hải của chúng tôi năm trước còn tràn đầy nguy cơ, nhưng năm nay lại thay đổi, kể từ sau năm mới, sản lượng của chúng tôi mở rộng gấp ba.
Điều này tạo ra những thách thức chưa từng có đối với vốn lưu động và việc quản lý của công ty chúng tôi, năm nay kể từ khi mở cửa, tôi hầu hết tập trung tinh lực vào việc này, phương diện đầu tư tôi giao cho Đồ Cương toàn quyền phụ trách.
Cô hơi dừng một chút, nói:
- Vừa rồi chú Đồ nói vấn đề tiền bạc, ông ta nói rất đúng tình hình thực tế. Hiện tại trên thực tế hạng mục mà cần đầu tư không nhiều lắm. Dưới tình huống như thế, có đôi khi chúng tôi sẽ gặp khó khăn.
Nhưng đầu tư của Kinh Giang, cá nhân tôi quyết tâm không thay đổi, tôi còn thấy được tương lai của chúng tôi ở Kinh Giang.
Từ Binh vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, trong lòng Thẩm Mộng Lan âm thầm cười lạnh, chuyển lời tiếp tục nói:
- Nhưng về phương diện thời gian, có thể chúng tôi phải suy xét lại. Cuối năm nay chúng ta sẽ cân nhắc chuyện này, nếu cuối năm không thành, thì phải kéo dài một chút.
Nụ cười của Từ Binh trong nháy mắt đã được định dạng hoàn chỉnh, Thẩm Mộng Lan nói những lời này này chẳng khác gì là chưa nói sao?
Từ cuối năm trước đến đầu năm nay, biến hóa lại lớn như vậy, hơn nữa kéo thêm một năm sẽ lại phát sinh biến hóa, chuyện này chẳng phải là quá xa xôi sao?
Hơn nữa, hiện tại thời khắc mấu chốt này, là thời điểm Từ Binh cần thể hiện thành tích.
Chuyện trước mắt xem như là thất bại, đợi cho cuối năm hoặc là sang đầu năm của năm tới, Trần Kinh đã sớm đánh cho ông răng rơi đầy đất, nói không chừng sẽ thay đổi người phụ trách dự án, nếu như vậy, không phải cơm canh đều lạnh sao?
Nhìn thấy bộ dáng của Từ Binh, trong lòng Thẩm Mộng Lan rất đắc ý.
Nhưng trên mặt lại biểu hiện dường như khó xử, cô đã phát huy ra lợi thế của người phụ nữ, nâng chén rượu lên rất thành khẩn mời rượu Từ Binh.
Trong nội tâm cô biết rõ, một số người làm quan đều có sĩ diện, thật muốn bọn họ đắc tội, mỗi người những người này cũng không phải ngồi không.
Một Chủ tịch thành phố muốn đập đầu tập đoàn Vạn Hải, năng lượng trong tay ông ta ngược lại đủ cho Thẩm Mộng Lan uống một bình đấy, nhưng cô không dám sự mạo hiểm.
Một phụ nữ xinh đẹp, thành khẩn mời rượu, với khuôn mặt áy náy, khiến cho trong lòng Từ Binh nén giận, cơn giận này của ông ta cũng được giải phóng ra ngoài.
Uống xong một chén rượu, Từ Binh trầm ngâm một chút, nói:
- Thẩm tổng, xem ra chuyện này cô cũng thật sự áy náy. Được rồi, chuyện này tôi sẽ báo cáo với Bí thư Trần. Để cho hắn tuyển chọn người tài năng khác. Tôi tạm thời chỉ dừng lại ở đây.
Thẩm Mộng Lan hít sâu một hơi, ra vẻ nghi ngờ nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, ngài không phải là nhân vật số một của chính quyền sao? Chuyện này mà cũng phải báo cáo với Bí thư Trần à?
Cô ho khụ, ra vẻ không hiểu nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, ông biết tôi là người Hongkong, tôi mãi không hiểu nổi thể chế nội địa, như thế nào là Chủ tịch thành phố, như thế nào là Bí thư Thành ủy. Chuyện trong phạm vi chức năng chính quyền, không phải là ngài đánh nhịp là được sao? Bí thư Trần hắn cái gì cũng quản sao?
Từ Binh ngẩn người, sắc mặt cứng đờ.
Những lời Thẩm Mộng Lan nói đã đụng đến chỗ đau của ông, hiện tại Trần Kinh rất mạnh về chức năng chính quyền, nhưng cũng chưa bao giờ yêu cầu Từ Binh phải báo cáo cho hắn những việc này.
Nhưng vấn đề hiện tại là Từ Binh làm không được, mấy Phó Chủ tịch thành phố trong nội bộ chính quyền đều nhìn chằm chằm vào dự án này.
Ông ta làm Chủ tịch thành phố, trường kỳ nắm dự án trong tay nhưng không có kết quả, người khác sẽ nghĩ ông ta thế nào?
Ông ta không có biện pháp, chỉ có thể đem vấn đề nan giải nói cho Trần Kinh, tuy nhiên, Thẩm Mộng Lan nói như vậy, không khác gì Từ Binh dường như không có địa vị.
Thẩm Mộng Lan hơi nhíu mi, có chút thẹn thùng nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, tôi và ông là bạn bè, có lẽ vấn đề này tôi hỏi không thỏa đáng, ngài thông cảm nhé. Tôi biết trong quan trường có nhiều quy củ, tôi... Tôi không hiểu, nếu tôi nói sai, ông cũng đừng chấp nhặt tôi.
Từ Binh cười khan một tiếng, lắc đầu nói:
- Cô không có nói sai nói. Chúng tôi là lãnh đạo đảng trong nước, Bí thư Trần của chúng tôi có uy vọng rất cao ở Kinh Giang, công việc chính quyền của chúng tôi cần phải báo cáo cho hắn.
Thẩm Mộng Lan nhìn bộ dáng quẫn bách của Từ Binh, thực muốn tìm một chỗ không người để cười ha ha cho thoải mái.
Từ Binh cũng có ngày hôm nay? Gã sắc quỷ này, trước kia chẳng phải là mỗi lần giận dữ điều khiến người run sợ, động tí là lấy quyền đè người sao? Hôm nay lại trở nên bé nhỏ ngoan ngoãn trước mặt cô rồi hả?
Trong lòng Thẩm Mộng Lan quả thực là khó tin.
Cô lẳng lặng hưởng thụ hơn nữa phút, mới giật mình bừng tỉnh, trong đầu cô lập tức nghĩ tới Trần Kinh.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, hy vọng có ngày Trần Kinh cúi đầu hạ bệ trước mặt cô? Trần Kinh tên kia, là người tự mãn nhất, làm người vừa bạo lực lại hống hách, nếu...
Trong đầu vừa có suy nghĩ này, nội tâm liền nhanh chóng hủy bỏ.
Trần Kinh không thể so sánh với Từ Binh, hai người không ở cùng trục hoành, mình cả đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể sinh sống dưới uy lực của người này, tuyệt đối khó chống lại hắn.
Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng vừa hưng phấn bỗng tan thành mây khói, cảm thấy có chút đần độn.
Từ Binh là cái gì? Ông ta bất quá là ở nội địa, người như vậy nếu ở Hongkong, khó có thể vượt qua cánh cửa của tầng lớp xã hội thượng lưu.
Người như vậy thì làm được cái gì? May mà mình vừa rồi chỉ mới hưng phấn.
Thẩm Mộng Lan luôn không quên thân phận của mình, tiểu thư của Thẩm gia, cha là cự phú xếp hạng Top 10 trong nhóm người giàu có, giới hạn mắt của của cô từ khi nào lại trở nên thấp như vậy rồi hả?
Trong nội tâm của cô nhanh chóng biết rõ ý niệm trong đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, tôi hôm nay hứa hẹn với ngài. Ở Kinh Giang tôi cũng chỉ quen ngài Chủ tịch thành phố Từ, tôi cũng mặc kệ Bí thư hay là không Bí thư. Tôi đối với ngài rất chân thành, tôi hôm nay cũng cho ngài câu trả lời, đây cũng là câu trả lời thành khẩn nhất của tôi.
Về sau bất kể là ai tìm tôi đàm phán việc này, tôi cũng sẽ không để ý tới bọn họ, cho dù là Bí thư Trần của các anh cũng không được.
Từ Binh ngẩn người, trên mặt hiện ra một chút tươi cười, Thẩm Mộng Lan thốt ra lời này, trong lòng của ông ta thoải mái hơn. Sự căm tức lưu lại trong lòng lúc nãy đã tan biến mất rồi.
Ông ta thậm chí có chút phiêu bồng, cảm thấy người phụ nữ này có chút đang đùa giỡn.
Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu của ông, đã nhanh chóng tiêu tan rồi, hiện tại lúc này, còn nghĩ đến người phụ nữ, đó là lý do đáng chết, cho dù nội tâm bị kích thích, cũng phải đè nén xuống, hàng vạn lần không thể có...
Thẩm Mộng Lan tao nhã đặt chén rượu xuống, hai con mắt hơi híp lại, tâm tình của cô rất tốt.
Cô từ nhỏ lớn lên từ tầng lớp xã hội thượng lưu, được ví như là công chúa của xã hội thượng lưu, nhưng trên thực tế cô từ nhỏ đã trải qua những tháng ngày không vui vẻ, cũng không có nhiều tự tin.
Khi cô mới tới Sở Giang, từng bước rất gian nan, tuy được gọi là Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Sở Giang, trên thực tế cô vẫn rất bị động, nhất là khi giao thiệp cùng cán bộ, cô bị vây vào hoàn cảnh hoàn toàn không thuận lợi.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều đảo ngược rồi.
Cô híp mắt thấy Chủ tịch thành phố Từ Binh đang ngồi trước mặt mình.
Chính là Từ Binh, tự xưng là người có quyền thế, tự cho mình tốt bụng, trước kia khi giao tiếp với ông ta, người này có một đôi mắt rất háo sắc, bộ dáng xem như hận vì không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Lúc đó chính cô có việc cầu ông ta, tuy rằng trong lòng cảm giác ghê tởm, nhưng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, giả vờ hòa khí.
Nhưng hiện tại, tình thế không giống với lúc trước, Thẩm Mộng Lan đã trở thành bánh ngon của Sở Giang, tập đoàn Vạn Hải của cô từ lúc khởi đầu, liên tiếp báo tin chiến thắng trở về.
Còn ở các thành phố của Sở Giang, kinh tế lâm vào khốn cảnh, ai còn dám kêu gọi thu hút đầu tư?
Tựa như Từ Binh trước mặt, ông ta đã nói chuyện nhiều lần với Đồ Cương, có biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ với việc đầu tư của Vạn Hải ở Sở Giang. Nhưng khi đàm phán cả hai vẫn không đạt được một sự đồng thuận, đây chẳng phải tự mình hấp tấp chạy đến tỉnh thành thăm viếng sao.
Nhìn bộ dáng Từ Binh kia ra vẻ thẳng thắn thành khẩn, hào phóng, Thẩm Mộng Lan không nhịn được cười.
Nếu là lúc trước, phỏng chừng Từ Binh hiện tại sớm bưng chén rượu, híp mắt đi đến tiếp cận không biết xấu hổ nói ra những lời khiến người ta ghê tởm, chứ đâu có thành thật như hôm nay?
Thẩm Mộng Lam cảm thấy cô hôm nay uy nghiêm hơn trước đây.
Trên thế giới này, uy nghiêm và thực lực có liên kết đấy, tập đoàn Vạn Hải khác trước rồi, Thẩm Mộng Lan trong mắt người khác đương nhiên cũng sẽ không giống như trước kia.
- Thẩm tổng, hôm nay Đồ tổng cũng ở đây. Chúng ta có thể nói đến vấn đề xây dựng mở rộng mấy nhà xưởng của các cô ở Kinh Giang. Năm trước cô và tôi đã tán thành thỏa thuận, cô đồng ý bỏ tiền đầu tư mua đất. Lúc ấy chúng ta cũng đã làm xong mọi sự chuẩn bị, và đã bắt đầu bước vào việc giải phóng mặt bằng..
Chúng tôi có đủ thành ý, nhưng các cô ngay vào thời khắc mấu chốt lại gởi quẻ, thật là mất danh dự.
- Từ Binh chậm rãi nói.
Thẩm Mộng Lan hơi nhíu mi, nhìn Đồ Cương đang đứng một bên sau lại nói:
- Chú Đồ, là chuyện gì xảy ra?
Đồ Cương ho một tiếng, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói rất khó nghe:
- Mộng Lan, chuyện hai người trước kia đàm phán... Tôi trước kia không biết. Nhưng tôi đã đến Kinh Giang khảo sát thực địa mấy lần. Do cho chúng ta năm ngoái thay đổi thiết bị và dây chuyền sản xuất mới, trước mắt sản lượng của mấy phân xưởng chúng ta hoàn toàn có thể đáp ứng cho công việc kinh doanh tiếp thị của chúng ta.
Hiện tại tài chính của chúng ta hữu hạn, tiền chủ yếu tập trung vào tiếp thị, đây là phương án cá nhân tự định ra, cho nên tôi cảm thấy tạm thời việc có nên mở rộng nhà máy hay không cũng không còn là việc cấp bách nữa.
Đương nhiên, Chủ tịch thành phố Từ có ý tốt, tôi cũng không hoàn toàn phủ nhận. Cho nên nếu có điều kiện thích hợp, chúng tôi vẫn tôn trọng thành ý của Kinh Giang.
Từ Binh biến sắc, thầm mắng một tiếng cáo già.
Gã Đồ Cương này thật sự là giáp mặt một vẻ, đằng sau một vẻ. Khi ông ta ở Cục xúc tiến đầu tư nói về chuyện đầu tư, vừa há mồm đã nói Kinh Giang không phải là lựa chọn duy nhất của tập đoàn Vạn Hải, địa điểm mà tập đoàn Vạn Hải lựa chọn đầu tư rất nhiều, Kinh Giang cũng không phải là nơi có nhiều ưu thế nhất.
Nhưng hiện tại, ông ta lại xoay chuyển, không ngờ nói việc mở rộng đầu tư không gấp gáp, đây chẳng phải là con dao hai mặt chứ còn gì?
Thẩm Mộng Lan giả bộ ra dáng nghiêm túc, nhưng trong lòng thì vui như hoa nở.
Đồ Cương không hổ là lão thần đi theo phụ thân nhiều năm, rất biết nghiền ngẫm tâm tư của lãnh đạo, ông ta nói như vậy rất đúng, tạo cơ hội cho Thẩm Mộng Lan mượn cớ.
Thẩm Mộng Lam đích thân rót rượu cho Từ Binh, giả vờ xấu hổ nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, nói thật, tôi thật sự cảm thấy mình rất hổ thẹn. Ngài vẫn chiếu cố tập đoàn Vạn Hải chúng tôi như thế, nhưng chúng tôi bây giờ bởi vì vấn đề kinh doanh của mình, không thể cho ngài một kết quả mong muốn.
Ngài có thể không biết, hiện tại hoàn cảnh nội bộ biến hóa rất lớn, tập đoàn Vạn Hải của chúng tôi năm trước còn tràn đầy nguy cơ, nhưng năm nay lại thay đổi, kể từ sau năm mới, sản lượng của chúng tôi mở rộng gấp ba.
Điều này tạo ra những thách thức chưa từng có đối với vốn lưu động và việc quản lý của công ty chúng tôi, năm nay kể từ khi mở cửa, tôi hầu hết tập trung tinh lực vào việc này, phương diện đầu tư tôi giao cho Đồ Cương toàn quyền phụ trách.
Cô hơi dừng một chút, nói:
- Vừa rồi chú Đồ nói vấn đề tiền bạc, ông ta nói rất đúng tình hình thực tế. Hiện tại trên thực tế hạng mục mà cần đầu tư không nhiều lắm. Dưới tình huống như thế, có đôi khi chúng tôi sẽ gặp khó khăn.
Nhưng đầu tư của Kinh Giang, cá nhân tôi quyết tâm không thay đổi, tôi còn thấy được tương lai của chúng tôi ở Kinh Giang.
Từ Binh vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Lan, trong lòng Thẩm Mộng Lan âm thầm cười lạnh, chuyển lời tiếp tục nói:
- Nhưng về phương diện thời gian, có thể chúng tôi phải suy xét lại. Cuối năm nay chúng ta sẽ cân nhắc chuyện này, nếu cuối năm không thành, thì phải kéo dài một chút.
Nụ cười của Từ Binh trong nháy mắt đã được định dạng hoàn chỉnh, Thẩm Mộng Lan nói những lời này này chẳng khác gì là chưa nói sao?
Từ cuối năm trước đến đầu năm nay, biến hóa lại lớn như vậy, hơn nữa kéo thêm một năm sẽ lại phát sinh biến hóa, chuyện này chẳng phải là quá xa xôi sao?
Hơn nữa, hiện tại thời khắc mấu chốt này, là thời điểm Từ Binh cần thể hiện thành tích.
Chuyện trước mắt xem như là thất bại, đợi cho cuối năm hoặc là sang đầu năm của năm tới, Trần Kinh đã sớm đánh cho ông răng rơi đầy đất, nói không chừng sẽ thay đổi người phụ trách dự án, nếu như vậy, không phải cơm canh đều lạnh sao?
Nhìn thấy bộ dáng của Từ Binh, trong lòng Thẩm Mộng Lan rất đắc ý.
Nhưng trên mặt lại biểu hiện dường như khó xử, cô đã phát huy ra lợi thế của người phụ nữ, nâng chén rượu lên rất thành khẩn mời rượu Từ Binh.
Trong nội tâm cô biết rõ, một số người làm quan đều có sĩ diện, thật muốn bọn họ đắc tội, mỗi người những người này cũng không phải ngồi không.
Một Chủ tịch thành phố muốn đập đầu tập đoàn Vạn Hải, năng lượng trong tay ông ta ngược lại đủ cho Thẩm Mộng Lan uống một bình đấy, nhưng cô không dám sự mạo hiểm.
Một phụ nữ xinh đẹp, thành khẩn mời rượu, với khuôn mặt áy náy, khiến cho trong lòng Từ Binh nén giận, cơn giận này của ông ta cũng được giải phóng ra ngoài.
Uống xong một chén rượu, Từ Binh trầm ngâm một chút, nói:
- Thẩm tổng, xem ra chuyện này cô cũng thật sự áy náy. Được rồi, chuyện này tôi sẽ báo cáo với Bí thư Trần. Để cho hắn tuyển chọn người tài năng khác. Tôi tạm thời chỉ dừng lại ở đây.
Thẩm Mộng Lan hít sâu một hơi, ra vẻ nghi ngờ nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, ngài không phải là nhân vật số một của chính quyền sao? Chuyện này mà cũng phải báo cáo với Bí thư Trần à?
Cô ho khụ, ra vẻ không hiểu nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, ông biết tôi là người Hongkong, tôi mãi không hiểu nổi thể chế nội địa, như thế nào là Chủ tịch thành phố, như thế nào là Bí thư Thành ủy. Chuyện trong phạm vi chức năng chính quyền, không phải là ngài đánh nhịp là được sao? Bí thư Trần hắn cái gì cũng quản sao?
Từ Binh ngẩn người, sắc mặt cứng đờ.
Những lời Thẩm Mộng Lan nói đã đụng đến chỗ đau của ông, hiện tại Trần Kinh rất mạnh về chức năng chính quyền, nhưng cũng chưa bao giờ yêu cầu Từ Binh phải báo cáo cho hắn những việc này.
Nhưng vấn đề hiện tại là Từ Binh làm không được, mấy Phó Chủ tịch thành phố trong nội bộ chính quyền đều nhìn chằm chằm vào dự án này.
Ông ta làm Chủ tịch thành phố, trường kỳ nắm dự án trong tay nhưng không có kết quả, người khác sẽ nghĩ ông ta thế nào?
Ông ta không có biện pháp, chỉ có thể đem vấn đề nan giải nói cho Trần Kinh, tuy nhiên, Thẩm Mộng Lan nói như vậy, không khác gì Từ Binh dường như không có địa vị.
Thẩm Mộng Lan hơi nhíu mi, có chút thẹn thùng nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, tôi và ông là bạn bè, có lẽ vấn đề này tôi hỏi không thỏa đáng, ngài thông cảm nhé. Tôi biết trong quan trường có nhiều quy củ, tôi... Tôi không hiểu, nếu tôi nói sai, ông cũng đừng chấp nhặt tôi.
Từ Binh cười khan một tiếng, lắc đầu nói:
- Cô không có nói sai nói. Chúng tôi là lãnh đạo đảng trong nước, Bí thư Trần của chúng tôi có uy vọng rất cao ở Kinh Giang, công việc chính quyền của chúng tôi cần phải báo cáo cho hắn.
Thẩm Mộng Lan nhìn bộ dáng quẫn bách của Từ Binh, thực muốn tìm một chỗ không người để cười ha ha cho thoải mái.
Từ Binh cũng có ngày hôm nay? Gã sắc quỷ này, trước kia chẳng phải là mỗi lần giận dữ điều khiến người run sợ, động tí là lấy quyền đè người sao? Hôm nay lại trở nên bé nhỏ ngoan ngoãn trước mặt cô rồi hả?
Trong lòng Thẩm Mộng Lan quả thực là khó tin.
Cô lẳng lặng hưởng thụ hơn nữa phút, mới giật mình bừng tỉnh, trong đầu cô lập tức nghĩ tới Trần Kinh.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, hy vọng có ngày Trần Kinh cúi đầu hạ bệ trước mặt cô? Trần Kinh tên kia, là người tự mãn nhất, làm người vừa bạo lực lại hống hách, nếu...
Trong đầu vừa có suy nghĩ này, nội tâm liền nhanh chóng hủy bỏ.
Trần Kinh không thể so sánh với Từ Binh, hai người không ở cùng trục hoành, mình cả đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể sinh sống dưới uy lực của người này, tuyệt đối khó chống lại hắn.
Vừa suy nghĩ như vậy, trong lòng vừa hưng phấn bỗng tan thành mây khói, cảm thấy có chút đần độn.
Từ Binh là cái gì? Ông ta bất quá là ở nội địa, người như vậy nếu ở Hongkong, khó có thể vượt qua cánh cửa của tầng lớp xã hội thượng lưu.
Người như vậy thì làm được cái gì? May mà mình vừa rồi chỉ mới hưng phấn.
Thẩm Mộng Lan luôn không quên thân phận của mình, tiểu thư của Thẩm gia, cha là cự phú xếp hạng Top 10 trong nhóm người giàu có, giới hạn mắt của của cô từ khi nào lại trở nên thấp như vậy rồi hả?
Trong nội tâm của cô nhanh chóng biết rõ ý niệm trong đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Từ, tôi hôm nay hứa hẹn với ngài. Ở Kinh Giang tôi cũng chỉ quen ngài Chủ tịch thành phố Từ, tôi cũng mặc kệ Bí thư hay là không Bí thư. Tôi đối với ngài rất chân thành, tôi hôm nay cũng cho ngài câu trả lời, đây cũng là câu trả lời thành khẩn nhất của tôi.
Về sau bất kể là ai tìm tôi đàm phán việc này, tôi cũng sẽ không để ý tới bọn họ, cho dù là Bí thư Trần của các anh cũng không được.
Từ Binh ngẩn người, trên mặt hiện ra một chút tươi cười, Thẩm Mộng Lan thốt ra lời này, trong lòng của ông ta thoải mái hơn. Sự căm tức lưu lại trong lòng lúc nãy đã tan biến mất rồi.
Ông ta thậm chí có chút phiêu bồng, cảm thấy người phụ nữ này có chút đang đùa giỡn.
Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu của ông, đã nhanh chóng tiêu tan rồi, hiện tại lúc này, còn nghĩ đến người phụ nữ, đó là lý do đáng chết, cho dù nội tâm bị kích thích, cũng phải đè nén xuống, hàng vạn lần không thể có...
/1317
|