Trần Kinh mở tiệc ở khách sạn Lệ Đô chiêu đãi Thu Nhược Hàn.
Cũng không khác với sự tưởng tượng của hắn lắm, Thu Nhược Hàn keo kiệt vô cùng.
Khi đang nói đến tình hình xưởng đóng tàu Kinh Giang, Thu Nhược Hàn không chút châm biếm nói:
-Trần Kinh, tôi và anh trước kia đã từng cùng nhau hợp tác, anh đã hiểu phong cách của tôi. Tuy rằng chúng ta đã quen biết từ trước, nhưng hiện tại tôi nhận chức ở xưởng đóng tàu Hoàng Hải, trọng trách trên vai rất lớn.
Đối với xưởng đóng tàu Kinh Giang, tôi nói không khách khí chính là một bao rác, các anh nóng lòng muốn vứt bỏ.
Trên thực tế trong mắt của tôi, xưởng đóng tàu này cũng là một túi rác lớn, chúng tôi thu mua xưởng đóng tàu này, ngoại trừ một mảnh đất ra, chúng tôi chỉ có thể được mấy chục triệu miệng cơm chực chờ, chưa kể đến một món nợ lớn.
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, xưởng đóng tàu Hoàng Hải chúng tôi không phải là cơ quan từ thiện, tuy rằng chúng ta đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng chúng tôi cũng sẽ không lấy tài sản quốc gia làm việc vô ích!
Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn nâng chén cafe đang cầm trong tay lên nhấp một ngụm nhỏ, qua một lúc nói:
-Chủ nhiệm Thu, cô nói vậy có chút không thực tế rồi. Các cô phải có người định giá tài sản mới có thể đánh giá được hết giá trị tài sản của xưởng đóng tàu hiện tại. Đánh giá cẩn thận cũng phải trên trăm triệu, mà theo như lời cô nói, hình như xưởng đóng tàu của chúng ta lớn như vậy liền biến thành bãi cứt chó thối sao!
Thu Nhược Hàn cười cười, không nói một lời.
Cô và Trần Kinh đã từng hợp tác qua, Trần Kinh thế nào cô hiểu. Trần Kinh bên trong thực chất chính là một người kiêu ngạo tự phụ, bây giờ mắc cạn rồi, nếu không phải hắn buộc phải thúc đẩy việc thu mua này, chắc chắn hắn sẽ không chủ động mời mình ăn cơm đâu.
Hôm nay Trần Kinh có thể ra một cái giá, chứng tỏ trong lòng hắn đã rất gấp rồi, cứ như vậy Thu Nhược Hàn tin có thể bức Trần Kinh vào đường cùng.
Trước kia khi Thu Nhược Hàn ở Ủy ban kỷ luật quân đội, cô và Trần Kinh đã cùng nhau hợp tác nhiều lần. Lần nào cô cũng đều rất mất mặt. Có nhiều lần, đều là cô làm không được, không có cách nào đành nhờ Trần Kinh ra tay hỗ trợ.
Trong đó lần ở Lĩnh Nam là lần mà Thu Nhược Hàn mất mặt nhất.
Người Lĩnh Nam thật là trâu, căn bản là không coi Phó phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban quân đội như cô ra gì.
Nhưng khi Trần Kinh đến, lại không làm việc tử tế, cố ý khiến Thu Nhược Hàn khó chịu, khiến Thu Nhược Hàn không thể làm được, hết lần này đến lần khác cúi đầu cầu cứu hắn.
Từ sau sự kiện lần đó, Thu Nhược Hàn có ấn tượng cực kỳ không tốt về Trần Kinh.
Nữ nhân đều thù dai cả, Thu Nhược Hàn cũng không ngoại lệ.
Hiện tại phong thủy luân chuyển, hôm nay cuối cùng đến lượt Trần Kinh phải đến cầu cạnh cô.
Vào lúc này, cô không làm kiêu thì đợi khi nào?
Thu Nhược Hàn không nói câu nào, Trần Kinh cũng trầm mặc uống cafe không nói gì.
Qua rất lâu, Trần Kinh uống xong ly cafe, hắn mới nói:
-Chủ nhiệm Thu, không giấu gì cô, hiện tại Kinh Giang chúng tôi đang gặp chút khó khăn. Chủ yếu là vấn đề gánh nặng về doanh nghiệp nhà nước, chúng tôi đang gặp cảnh khốn cùng. Mặt khác, tài chính của chúng tôi thu chi không cân bằng, thiếu hụt nghiêm trọng.
Vào lúc này, chúng tôi cực kỳ có thành ý bán xưởng đóng tàu Kinh Giang đi, đối với các cô mà nói đây chính là cơ hội thu mua tốt nhất.
Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, chúng tôi rất có thành ý, điều kiện chúng tôi đưa ra cũng là điểm mấu chốt nhất của chúng tôi.
Hiện tại xưởng đóng tàu Kinh Giang mắc nợ không ít, cô nói cũng rất đúng, hiện tại chúng tôi không đủ năng lực giải quyết được món nợ này, đây là điểm khó khăn của chúng tôi.
Cho nên tôi chỉ còn một hy vọng là mong các cô có thể thận trọng suy xét vấn đề này, cô cảm thấy thế nào?
Thu Nhược Hàn thu lại ý cười, lạnh lùng khẳng định như đinh đóng cột:
-Chuyện này nếu anh đã nói như vậy, tôi thầy nguồn vốn của chúng tôi không thể tiếp tục đàm phán rồi. Lựa chọn của chúng tôi có rất nhiều, xưởng đóng tàu Lâm Vũ điều kiện không kém xưởng đóng tàu Kinh Giang, anh cảm thấy thế nào?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn nói:
-Thật không thể đàm phán tiếp được sao?
Thu Nhược Hàn không chút yếu thế, nhìn thẳng Trần Kinh trước mặt, chậm rãi lắc đầu.
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta dừng ở đây đi! Thật ngại quá, cô cứ từ từ uống tiếp đi. Gần đây tôi thật sự rất bận, có nhiều chuyện cần tôi giải quyết, tôi không uống cùng cô được nữa!
Trần Kinh đứng dậy, xoay người rời khỏi nhà hàng.
Thu Nhược Hàn ngẩn người, định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói lên lời.
Cái gọi là nói chuyện không hợp nửa câu đã là nhiều, trong lòng Trần Kinh thật sự có một cơn tức giận khó nuốt trôi, nhất là thái độ ngạo mạn của Thu Nhược Hàn, hắn khó có thể nhẫn.
Thu Nhược Hàn, người phụ nữ này, nhìn qua giỏi giang, trên thực tế chí lớn nhưng tài mọn, đầu óc không linh hoạt.
Trước kia khi cô ta công tác ở Ủy ban kỷ luật quân đội, thường hay phạm những lỗi nhỏ nhặt.
Hiện tại không hiểu sao cô ta lại đến xưởng đóng tàu Hoàng Hải công tác, xem ra vẫn là một con trâu, từ thủ đô đến Hoàng Hải, Thu Nhược Hàn vẫn không thay đổi được cái đầu trâu đó.
Phải nói Thu Nhược Hàn này, nếu không phải có bối cảnh gia đình sau lưng, cô ta không thể đi được đến địa vị ngày hôm nay.
Trần Kinh luôn coi thường loại con cháu bản chất chính là loại dựa vào tổ tông, dựa vào bậc cha chú, đối với Thu Nhược Hàn, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Mà Thu Nhược Hàn trơ mắt nhìn Trần Kinh cứ vậy mà đi, cơn tức trong lòng cô cũng nhịn không được.
Trần Kinh đây là có thái độ gì? Muốn thể hiện cho mình xem sao?
Là một người đàn ông lại không có chút phong độ nào, phải biết rằng hôm nay hắn mời mình ra đây, hai người nói chuyện vài câu, mới uống xong một cốc cafe, hắn cứ tiêu sái đi về như vậy. Đây là chuyện gì cơ chứ?
Thu Nhược Hàn tính tình tiểu thư, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng có ai dám trêu tức cô như vậy.
Cô tức tái mặt, trong lòng không nói ra được cảm thấy rất khó chịu.
Kết thúc cuộc nói chuyện không vui cùng Thu Nhược Hàn, Trần Kinh từ khách sạn Lệ Đô đi ra, lái xe Hà mở cửa xe giúp hắn.
Hắn đang định tiến vào trong xe, lại thấy Liễu Lâm đi tới.
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Lão Liễu, sao anh lại tới đây?
Liễu Lâm ngại ngùng cười nói:
-Tôi về nhà rồi, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn một chuyện, cảm thấy không yên lòng, nghĩ vẫn nên về Kinh Giang lòng mới yên ổn được. Tôi gọi điện thoại cho sư phụ, ông ấy nói anh đang ở đi, tôi liền tới ngay.
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
-Vậy xe anh không ở đây à, lên xe đi!
Liễu Lâm lại gần Trần Kinh, trầm ngâm một lát, nói:
-Bí thư, vừa rồi trên đường đi tôi ngẫm lại một chút, cảm thấy Chủ tịch Uông nói rất có lý. Vào lúc này, chúng ta nhượng bộ tuy rằng thiệt thòi một chút. Nhưng chuyện này hiện tại đã truyền ra bên ngoài, nếu như có thể thúc đẩy vụ giao dịch này, đối với toàn bộ Kinh Giang có thể nâng cao sĩ khí.
Còn có, điều này cũng giúp uy tín của anh được đề cao hơn….
Sắc mặt Trần Kinh âm trầm xuống, Liễu Lâm nói được một nửa, câu kế tiếp cũng không biết nói thế nào.
Trần Kinh lấy từ túi ra một điếu thuốc, tự châm, quay đầu nói với Liễu Lâm:
-Lâm, anh cho rằng ý kiến của Chủ tịch Uông có lý sao?
Liễu Lâm kiên trì nói:
-Cá nhân tôi cảm thấy vì đại cục, hy sinh một chút lợi ích cũng được, tôi đồng ý với ý kiến của ông ấy!
Trần Kinh hít một hơi dài, lành lạnh nhìn Liễu Lâm nói:
-Lâm, tôi biết rằng anh muốn nói gì. Về tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang, Trần Kinh tôi sẽ bàn luận thêm và bày tỏ thái độ trong Hội nghị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mở rộng. Nếu việc này thất bại, tôi không đòi được công đạo. Còn có, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nếu chuyện này đến cuối cùng không thể thúc đẩy, Trần Kinh tôi sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Tất cả mọi người sẽ cho rằng tôi chỉ mạnh miệng, chỉ là một Bí thư chỉ biết nói suông mà thôi, nói lời không giữ lời.
Hơn nữa, hiện tại chúng ta phải chịu ủy khuất một chút, lùi lại một bước, tuy rằng tốn một chút tiền. Nhưng có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng có liên quan gì với Trần Kinh tôi chứ? Hiện tại chỉ cần có thể thúc đẩy xưởng đóng tàu Kinh Giang và Hoàng Hải hợp tác thành công, đây không phải công lao lớn nhất sao?
Liễu Lâm mím chặt môi không dám nói lời nào, thần thái của Trần Kinh còn ở đó, ông ta sợ mở miệng ra liền nói sai, chờ đợi ông ta tuyệt đối là bão tố đó.
Trần Kinh dập tàn thuốc, lớn tiếng nói:
-Lâm, hôm nay tôi nói cho anh biết. Trần Kinh tôi tuyệt đối sẽ không lấy lợi ích của Kinh Giang để đổi lấy thanh danh cho mình. Xưởng đóng tàu Kinh Giang là tài sản quý giá của nhân dân Kinh Giang, là xí nghiệp hoa tiêu cho doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, là biểu tượng của Kinh Giang.
Về vấn đề xưởng đóng tàu Kinh Giang, liên quan đến lợi ích trung tâm của chúng ta.
Về phía tỉnh ủy tôi không thể đòi lại công đạo, hay là tôi phải đối mặt với truyền thông, đối mặt với công nhân viên chức xưởng đóng tàu Kinh Giang cũng được. Thậm chí người khác nói Trần Kinh tôi bất tín cũng được. Bọn họ muốn nói gì cứ cho họ nói. Tôi không thể đem lợi ích trung tâm của Kinh Giang xử lý một cách lãng phí như vậy được.
Như vật, tôi rất có lỗi với những lãnh đạo và nhân dân đã phấn đấu vì xưởng đóng tàu Kinh Giang mấy chục năm qua, tôi biết rằng chúng ta bây giờ đang gặp khó khăn, có câu nói người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài.
Nhưng chính vì khó khăn, chúng ta cho dù chỉ còn cái đai quần cũng không thể làm chuyện hại đến lợi ích của Kinh Giang. Trần Kinh tôi không làm được chuyện như vậy!
Liễu Lâm biến sắc, không dám lên tiếng.
Trần Kinh nhìn Liễu Lâm nói:
-Về chuyện đàm phán với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, dừng ở đây thôi. Về lối ra cho xưởng đóng tàu Kinh Giang, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Tôi thực không tin người ta có thể bị bí tiểu mà chết, sẽ luôn có cách, trời không tuyệt đường sống của con người đâu!
Hắn khoát tay với Liễu Lâm nói:
-Lên xe đi, lên xe, lập tức trở về Kinh Giang!
Xe của Trần Kinh nhanh chóng biến mất trong dòng xe qua lại.
Thu Nhược Hàn từ dải phân cách nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe ô tô biến mất, rất lâu không nói gì.
Những lời Trần Kinh nói với Liễu Lâm vừa nãy, cô đều nghe được cả, trước kia cô thật không nhìn ra, Trần Kinh này tuy đứng đầu một phương, nhưng cũng có cái nên làm, có việc không nên làm.
Thu Nhược Hàn mới đến Sở Giang, liền phát hiện các loại tin đồn ở Sở Giang đều rơi vào xưởng đóng tàu Kinh Giang và Hoàng Hải. tất cả mọi người đều bàn tán về tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Khi ấy Thu Nhược Hàn nghe đồn, cô liền đóan là Kinh Giang đang rất nóng lòng muốn bán xưởng đóng tàu đi.
Chính vì nắm được điểm này, cô mới dám làm căng, cô có lòng tin tuyệt đối, Kinh Giang sẽ khuất phục.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra, Trần Kinh này khó đối phó hơn mình tưởng rất nhiều.
Thu Nhược Hàn không thể phủ nhận, trong giới quan trường trong nước, cán bộ giống Trần Kinh rất ít, lông phượng sừng lân!
Thật lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở lên lạnh lùng.
Trần Kinh kia đã cố chấp kiên trì như vậy, mình sẽ tự tay thanh toán hắn, bất kể thế nào, Trần Kinh tương lai chính là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm đối với ông xã Hách Danh của mình, vào lúc này sao lại không kìm chân Trần Kinh lại một chút chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Thu Nhược Hàn lại nghĩ tới bộ dạng quẳng chén mà đi của Trần Kinh vừa rồi. Cô cười lạnh, trong lòng dâng lên chút ý tán thưởng Trần Kinh, nháy mắt liền tan theo làn gió.
Cũng không khác với sự tưởng tượng của hắn lắm, Thu Nhược Hàn keo kiệt vô cùng.
Khi đang nói đến tình hình xưởng đóng tàu Kinh Giang, Thu Nhược Hàn không chút châm biếm nói:
-Trần Kinh, tôi và anh trước kia đã từng cùng nhau hợp tác, anh đã hiểu phong cách của tôi. Tuy rằng chúng ta đã quen biết từ trước, nhưng hiện tại tôi nhận chức ở xưởng đóng tàu Hoàng Hải, trọng trách trên vai rất lớn.
Đối với xưởng đóng tàu Kinh Giang, tôi nói không khách khí chính là một bao rác, các anh nóng lòng muốn vứt bỏ.
Trên thực tế trong mắt của tôi, xưởng đóng tàu này cũng là một túi rác lớn, chúng tôi thu mua xưởng đóng tàu này, ngoại trừ một mảnh đất ra, chúng tôi chỉ có thể được mấy chục triệu miệng cơm chực chờ, chưa kể đến một món nợ lớn.
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, xưởng đóng tàu Hoàng Hải chúng tôi không phải là cơ quan từ thiện, tuy rằng chúng ta đều là doanh nghiệp nhà nước, nhưng chúng tôi cũng sẽ không lấy tài sản quốc gia làm việc vô ích!
Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn nâng chén cafe đang cầm trong tay lên nhấp một ngụm nhỏ, qua một lúc nói:
-Chủ nhiệm Thu, cô nói vậy có chút không thực tế rồi. Các cô phải có người định giá tài sản mới có thể đánh giá được hết giá trị tài sản của xưởng đóng tàu hiện tại. Đánh giá cẩn thận cũng phải trên trăm triệu, mà theo như lời cô nói, hình như xưởng đóng tàu của chúng ta lớn như vậy liền biến thành bãi cứt chó thối sao!
Thu Nhược Hàn cười cười, không nói một lời.
Cô và Trần Kinh đã từng hợp tác qua, Trần Kinh thế nào cô hiểu. Trần Kinh bên trong thực chất chính là một người kiêu ngạo tự phụ, bây giờ mắc cạn rồi, nếu không phải hắn buộc phải thúc đẩy việc thu mua này, chắc chắn hắn sẽ không chủ động mời mình ăn cơm đâu.
Hôm nay Trần Kinh có thể ra một cái giá, chứng tỏ trong lòng hắn đã rất gấp rồi, cứ như vậy Thu Nhược Hàn tin có thể bức Trần Kinh vào đường cùng.
Trước kia khi Thu Nhược Hàn ở Ủy ban kỷ luật quân đội, cô và Trần Kinh đã cùng nhau hợp tác nhiều lần. Lần nào cô cũng đều rất mất mặt. Có nhiều lần, đều là cô làm không được, không có cách nào đành nhờ Trần Kinh ra tay hỗ trợ.
Trong đó lần ở Lĩnh Nam là lần mà Thu Nhược Hàn mất mặt nhất.
Người Lĩnh Nam thật là trâu, căn bản là không coi Phó phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban quân đội như cô ra gì.
Nhưng khi Trần Kinh đến, lại không làm việc tử tế, cố ý khiến Thu Nhược Hàn khó chịu, khiến Thu Nhược Hàn không thể làm được, hết lần này đến lần khác cúi đầu cầu cứu hắn.
Từ sau sự kiện lần đó, Thu Nhược Hàn có ấn tượng cực kỳ không tốt về Trần Kinh.
Nữ nhân đều thù dai cả, Thu Nhược Hàn cũng không ngoại lệ.
Hiện tại phong thủy luân chuyển, hôm nay cuối cùng đến lượt Trần Kinh phải đến cầu cạnh cô.
Vào lúc này, cô không làm kiêu thì đợi khi nào?
Thu Nhược Hàn không nói câu nào, Trần Kinh cũng trầm mặc uống cafe không nói gì.
Qua rất lâu, Trần Kinh uống xong ly cafe, hắn mới nói:
-Chủ nhiệm Thu, không giấu gì cô, hiện tại Kinh Giang chúng tôi đang gặp chút khó khăn. Chủ yếu là vấn đề gánh nặng về doanh nghiệp nhà nước, chúng tôi đang gặp cảnh khốn cùng. Mặt khác, tài chính của chúng tôi thu chi không cân bằng, thiếu hụt nghiêm trọng.
Vào lúc này, chúng tôi cực kỳ có thành ý bán xưởng đóng tàu Kinh Giang đi, đối với các cô mà nói đây chính là cơ hội thu mua tốt nhất.
Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, chúng tôi rất có thành ý, điều kiện chúng tôi đưa ra cũng là điểm mấu chốt nhất của chúng tôi.
Hiện tại xưởng đóng tàu Kinh Giang mắc nợ không ít, cô nói cũng rất đúng, hiện tại chúng tôi không đủ năng lực giải quyết được món nợ này, đây là điểm khó khăn của chúng tôi.
Cho nên tôi chỉ còn một hy vọng là mong các cô có thể thận trọng suy xét vấn đề này, cô cảm thấy thế nào?
Thu Nhược Hàn thu lại ý cười, lạnh lùng khẳng định như đinh đóng cột:
-Chuyện này nếu anh đã nói như vậy, tôi thầy nguồn vốn của chúng tôi không thể tiếp tục đàm phán rồi. Lựa chọn của chúng tôi có rất nhiều, xưởng đóng tàu Lâm Vũ điều kiện không kém xưởng đóng tàu Kinh Giang, anh cảm thấy thế nào?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn nói:
-Thật không thể đàm phán tiếp được sao?
Thu Nhược Hàn không chút yếu thế, nhìn thẳng Trần Kinh trước mặt, chậm rãi lắc đầu.
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta dừng ở đây đi! Thật ngại quá, cô cứ từ từ uống tiếp đi. Gần đây tôi thật sự rất bận, có nhiều chuyện cần tôi giải quyết, tôi không uống cùng cô được nữa!
Trần Kinh đứng dậy, xoay người rời khỏi nhà hàng.
Thu Nhược Hàn ngẩn người, định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói lên lời.
Cái gọi là nói chuyện không hợp nửa câu đã là nhiều, trong lòng Trần Kinh thật sự có một cơn tức giận khó nuốt trôi, nhất là thái độ ngạo mạn của Thu Nhược Hàn, hắn khó có thể nhẫn.
Thu Nhược Hàn, người phụ nữ này, nhìn qua giỏi giang, trên thực tế chí lớn nhưng tài mọn, đầu óc không linh hoạt.
Trước kia khi cô ta công tác ở Ủy ban kỷ luật quân đội, thường hay phạm những lỗi nhỏ nhặt.
Hiện tại không hiểu sao cô ta lại đến xưởng đóng tàu Hoàng Hải công tác, xem ra vẫn là một con trâu, từ thủ đô đến Hoàng Hải, Thu Nhược Hàn vẫn không thay đổi được cái đầu trâu đó.
Phải nói Thu Nhược Hàn này, nếu không phải có bối cảnh gia đình sau lưng, cô ta không thể đi được đến địa vị ngày hôm nay.
Trần Kinh luôn coi thường loại con cháu bản chất chính là loại dựa vào tổ tông, dựa vào bậc cha chú, đối với Thu Nhược Hàn, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Mà Thu Nhược Hàn trơ mắt nhìn Trần Kinh cứ vậy mà đi, cơn tức trong lòng cô cũng nhịn không được.
Trần Kinh đây là có thái độ gì? Muốn thể hiện cho mình xem sao?
Là một người đàn ông lại không có chút phong độ nào, phải biết rằng hôm nay hắn mời mình ra đây, hai người nói chuyện vài câu, mới uống xong một cốc cafe, hắn cứ tiêu sái đi về như vậy. Đây là chuyện gì cơ chứ?
Thu Nhược Hàn tính tình tiểu thư, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng có ai dám trêu tức cô như vậy.
Cô tức tái mặt, trong lòng không nói ra được cảm thấy rất khó chịu.
Kết thúc cuộc nói chuyện không vui cùng Thu Nhược Hàn, Trần Kinh từ khách sạn Lệ Đô đi ra, lái xe Hà mở cửa xe giúp hắn.
Hắn đang định tiến vào trong xe, lại thấy Liễu Lâm đi tới.
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Lão Liễu, sao anh lại tới đây?
Liễu Lâm ngại ngùng cười nói:
-Tôi về nhà rồi, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn một chuyện, cảm thấy không yên lòng, nghĩ vẫn nên về Kinh Giang lòng mới yên ổn được. Tôi gọi điện thoại cho sư phụ, ông ấy nói anh đang ở đi, tôi liền tới ngay.
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
-Vậy xe anh không ở đây à, lên xe đi!
Liễu Lâm lại gần Trần Kinh, trầm ngâm một lát, nói:
-Bí thư, vừa rồi trên đường đi tôi ngẫm lại một chút, cảm thấy Chủ tịch Uông nói rất có lý. Vào lúc này, chúng ta nhượng bộ tuy rằng thiệt thòi một chút. Nhưng chuyện này hiện tại đã truyền ra bên ngoài, nếu như có thể thúc đẩy vụ giao dịch này, đối với toàn bộ Kinh Giang có thể nâng cao sĩ khí.
Còn có, điều này cũng giúp uy tín của anh được đề cao hơn….
Sắc mặt Trần Kinh âm trầm xuống, Liễu Lâm nói được một nửa, câu kế tiếp cũng không biết nói thế nào.
Trần Kinh lấy từ túi ra một điếu thuốc, tự châm, quay đầu nói với Liễu Lâm:
-Lâm, anh cho rằng ý kiến của Chủ tịch Uông có lý sao?
Liễu Lâm kiên trì nói:
-Cá nhân tôi cảm thấy vì đại cục, hy sinh một chút lợi ích cũng được, tôi đồng ý với ý kiến của ông ấy!
Trần Kinh hít một hơi dài, lành lạnh nhìn Liễu Lâm nói:
-Lâm, tôi biết rằng anh muốn nói gì. Về tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang, Trần Kinh tôi sẽ bàn luận thêm và bày tỏ thái độ trong Hội nghị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mở rộng. Nếu việc này thất bại, tôi không đòi được công đạo. Còn có, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nếu chuyện này đến cuối cùng không thể thúc đẩy, Trần Kinh tôi sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Tất cả mọi người sẽ cho rằng tôi chỉ mạnh miệng, chỉ là một Bí thư chỉ biết nói suông mà thôi, nói lời không giữ lời.
Hơn nữa, hiện tại chúng ta phải chịu ủy khuất một chút, lùi lại một bước, tuy rằng tốn một chút tiền. Nhưng có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng có liên quan gì với Trần Kinh tôi chứ? Hiện tại chỉ cần có thể thúc đẩy xưởng đóng tàu Kinh Giang và Hoàng Hải hợp tác thành công, đây không phải công lao lớn nhất sao?
Liễu Lâm mím chặt môi không dám nói lời nào, thần thái của Trần Kinh còn ở đó, ông ta sợ mở miệng ra liền nói sai, chờ đợi ông ta tuyệt đối là bão tố đó.
Trần Kinh dập tàn thuốc, lớn tiếng nói:
-Lâm, hôm nay tôi nói cho anh biết. Trần Kinh tôi tuyệt đối sẽ không lấy lợi ích của Kinh Giang để đổi lấy thanh danh cho mình. Xưởng đóng tàu Kinh Giang là tài sản quý giá của nhân dân Kinh Giang, là xí nghiệp hoa tiêu cho doanh nghiệp nhà nước ở Kinh Giang, là biểu tượng của Kinh Giang.
Về vấn đề xưởng đóng tàu Kinh Giang, liên quan đến lợi ích trung tâm của chúng ta.
Về phía tỉnh ủy tôi không thể đòi lại công đạo, hay là tôi phải đối mặt với truyền thông, đối mặt với công nhân viên chức xưởng đóng tàu Kinh Giang cũng được. Thậm chí người khác nói Trần Kinh tôi bất tín cũng được. Bọn họ muốn nói gì cứ cho họ nói. Tôi không thể đem lợi ích trung tâm của Kinh Giang xử lý một cách lãng phí như vậy được.
Như vật, tôi rất có lỗi với những lãnh đạo và nhân dân đã phấn đấu vì xưởng đóng tàu Kinh Giang mấy chục năm qua, tôi biết rằng chúng ta bây giờ đang gặp khó khăn, có câu nói người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài.
Nhưng chính vì khó khăn, chúng ta cho dù chỉ còn cái đai quần cũng không thể làm chuyện hại đến lợi ích của Kinh Giang. Trần Kinh tôi không làm được chuyện như vậy!
Liễu Lâm biến sắc, không dám lên tiếng.
Trần Kinh nhìn Liễu Lâm nói:
-Về chuyện đàm phán với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, dừng ở đây thôi. Về lối ra cho xưởng đóng tàu Kinh Giang, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Tôi thực không tin người ta có thể bị bí tiểu mà chết, sẽ luôn có cách, trời không tuyệt đường sống của con người đâu!
Hắn khoát tay với Liễu Lâm nói:
-Lên xe đi, lên xe, lập tức trở về Kinh Giang!
Xe của Trần Kinh nhanh chóng biến mất trong dòng xe qua lại.
Thu Nhược Hàn từ dải phân cách nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe ô tô biến mất, rất lâu không nói gì.
Những lời Trần Kinh nói với Liễu Lâm vừa nãy, cô đều nghe được cả, trước kia cô thật không nhìn ra, Trần Kinh này tuy đứng đầu một phương, nhưng cũng có cái nên làm, có việc không nên làm.
Thu Nhược Hàn mới đến Sở Giang, liền phát hiện các loại tin đồn ở Sở Giang đều rơi vào xưởng đóng tàu Kinh Giang và Hoàng Hải. tất cả mọi người đều bàn tán về tương lai của xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Khi ấy Thu Nhược Hàn nghe đồn, cô liền đóan là Kinh Giang đang rất nóng lòng muốn bán xưởng đóng tàu đi.
Chính vì nắm được điểm này, cô mới dám làm căng, cô có lòng tin tuyệt đối, Kinh Giang sẽ khuất phục.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra, Trần Kinh này khó đối phó hơn mình tưởng rất nhiều.
Thu Nhược Hàn không thể phủ nhận, trong giới quan trường trong nước, cán bộ giống Trần Kinh rất ít, lông phượng sừng lân!
Thật lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở lên lạnh lùng.
Trần Kinh kia đã cố chấp kiên trì như vậy, mình sẽ tự tay thanh toán hắn, bất kể thế nào, Trần Kinh tương lai chính là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm đối với ông xã Hách Danh của mình, vào lúc này sao lại không kìm chân Trần Kinh lại một chút chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Thu Nhược Hàn lại nghĩ tới bộ dạng quẳng chén mà đi của Trần Kinh vừa rồi. Cô cười lạnh, trong lòng dâng lên chút ý tán thưởng Trần Kinh, nháy mắt liền tan theo làn gió.
/1317
|