Thẩm Mộng Lan sợ ngây người, cô cũng choáng váng, thay đổi nhanh chóng.
Cô không sao nghĩ ra, trường hợp trang trọng như vậy, đường đường giữa Chủ tịch thành phố Kinh Giang, Từ Binh và Hầu Tự Trung luôn tự cho mình là nhân sĩ lại bùng nổ xung đột kịch liệt như vậy.
Hai người vừa nói chuyện đã không hợp.
Hầu Quan Trung khiêu chiến trước, mà Từ Binh không ngờ thái độ lại phản ứng quá khích, mắt thấy tình thế sắp không thể cứu vãn nổi.
Thẩm Mộng Lan bước lên phía trước nói:
- Hai vị, Hầu tổng, chủ tịch Từ, xin hai người bớt giận, bên này...
Thẩm Mộng Lan không biết nên giảng hòa như nào, mà động tĩnh bên này đã khiến người xung quanh chú ý.
Rất nhanh, đã có người tới khuyên nhủ, hiện trường có chút loạn.
Còn nhân viên công tác lo tổ chức của Sở Thành thì càng kinh hãi thất sắc, cũng xúm lại.
Trần Kinh dang nói chuyện phiếm với Hồng Lượng, khách sạn Lệ Đô mà Hồng Lượng kinh doanh hiện tại đã trở thành một tấm danh thiếp của Sở Thành.
Mấy năm gần đây, ngành kinh doanh khách sạn ở Sở Thành cạnh tranh rất kịch liệt, khách sạn thương hiệu quốc tế lần lượt tiến vào Sở Thành. Ví như Hilton, The Ritz-Calton, còn cả Âu Lãng...tiến vào chiếm cứ Sở Giang, tạo một lực tấn công rất lớn dối với ngành kinh doanh khách sạn bản địa.
Nhưng khách sạn Lệ Đô lại không ngừng nâng cao thương hiệu của mình trong cạnh tranh, không thể không nói, về mặt kinh doanh, Hồng Lượng vẫn rất biết cách làm.
Hồng Lượng bảo Trần Kinh, nói mình muốn mở rộng nghiệp vụ ra xung quanh, trong đó Kinh Giang là trạm thứ nhất gã nhắm vào.
Đối với ý tưởng này của Hồng Lượng, Trần Kinh đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh.
Hắn quen biết Hồng Lượng đã lâu, rất hiểu người này, thực lực của Hồng Lượng không thể nghi ngờ. Hiện tại Kinh Giang đang thu hút đầu tư. Khách sạn Lệ Đô có thể tiến vào, đối với Kinh Giang mà nói đương nhiên là chuyện cầu không được.
Đúng vào lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ.
Bên phía Từ Binh lai xảy ra chuyện.
Phó trưởng ban thư ký Phủ Cốc của chính quyền thành phố đi cùng Trần Kinh lần này hoảng hồn, vội vã tới bên phía Trần Kinh nói:
- Bí thư, phía chủ tịch thành phố hình như có tranh chấp gì đó.
Trần Kinh hơi nhíu mày Hồng Lượng biết ý nói:
- Bí thư, ngài có việc đi đi, hôm nào tôi sẽ tới nhà thăm ngài.
Trần Kinh gật gật đầu, liền đi về phía Từ Binh.
Đi đến gần, hắn liền phát hiện không khí có chút khẩn trương, sắc mặt Trần Binh khó coi, sắc mặt Hầu Quan Trung càng khó coi.
Hai người đối mặt khoảng cách không xa, giống như mắt hai con gà trọi, dường như đang đóng băng đứng yên.
Người xung quanh bu lại, không ngờ chẳng ai dám nói gì.
- Có chuyện gì vậy?
Một giọng nói bất chợt vang lên, hai người đồng thời quay đầu. Người xung quanh tự nhiên tản ra, Trần Kinh từ từ đi tới.
Từ Binh vừa thấy Trần Kinh đi tới, thần sắc hòa hoãn hơn, nói:
- Không có gì đâu, có chút hiểu lầm nhỏ.
Hầu Quan Trung nhìn chằm chằm Trần Kinh, mặt tím xanh vì tức giận, há mồm định nói, Hầu Lâm lại ra mặt, dùng sức nhéo Hầu Quan Trung, sau đó đi tới bên Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, không có gì! Vừa rồi anh ấy nói đùa với chủ tịch thành phố, không có gì, không có gì...
Gã nói với mọi người xung quanh:
- Các vị, đừng ngạc nhiên nữa, tất cả đi đi.
Người xung quanh đều tản đi, Từ Binh quay đầu nhìn chằm chằm Hầu Quan Trung, bước nhanh đi.
Thẩm Mộng Lan ở bên cạnh rất ngại ngùng, định lặng lẽ đi.
Ánh mắt Trần Kinh lại nhìn về phía cô, THẩm Mộng Lan cả kinh, sắc mặt biến ảo cực nhanh, cô cười haha nói:
- Chào bí thư Trần, chào Bí thư Trần.
Ánh mắt Trần Kinh lạnh lùng, lại nhìn về phía anh em Hầu thị.
Sắc mặt Hầu Quan Trung vẫn khó coi như trước, rất ngạo khí, còn Hầu Lâm ở bên cạnh cười hòa, nói:
- Bí thư Trần, vừa rồi mấy người chúng tôi nói chuyện đầu tư. Anh tôi nóng tính, có thể cách dùng từ không cân nhắc, cho nên có chút hiểu lầm...
Gã vừa nói được một nửa, Hầu Quân Trung đẩy gã ra, nói:
- Anh nóng tính gì? Làm chú mất mặt à?
Hầu Quan Trung nổi giận, sắc mặt Hầu Lâm khó coi, dùng ánh mắt liếc về phía Trần Kinh, lại nhìn anh, môi định nói, lại không có cách gì mở miệng.
Thẩm Mộng Lan tim sắp nhảy khỏi miệng.
Cô từng gặp kẻ không biết trời cao đất rộng, nhưng chưa từng thấy người bành trướng cá nhân tới mức như Hầu Quan Trung.
Gã tưởng gã là ai? Có mấy đồng tiền lẻ, nghe nói còn có một người cha làm quan tới một cấp nhất định. Chỗ dựa này, mà lại gây sự với Trần Kinh của Kinh Giang?
Tiểu tử này sắp điên rồi.
Cô thấy sự việc không ổn, vội hỏi:
- Bí thư Trần, chắc Hầu tổng tâm trạng không tốt lắm, hôm nay anh có thể tới bữa tiệc, đúng lúc chúng tôi có công tác báo cáo với anh, chúng ta kiếm chỗ nói chuyện được chứ?
Trần Kinh sắc mắt trở nên lạnh lẽo, hừ hừ nói:
- Cô vẫn trước tiên nên quản tốt bản thân đi. Đến lúc nào rồi mà cô còn học làm người hiền lành? Ở đây cần tới cô hòa giải sao?
Thẩm Mộng Lan biến sắc, méo miệng.
Nghĩ thầm mình đúng là dở hơi, lòng tốt bị người ta coi là lòng lang dạ thú.
Trần Kinh và anh em Hầu Thị là người cùng thân phận sao? Trong trường hợp này, hai tiểu tử kia đáng để Trần Kinh chấp nhặt sao?
Thẩm Mộng Lan trong lòng thầm hận, nhưng đụng phải lỗ mũi, cô cũng chỉ có thể chuẩn bị bỏ đi.
Trần Kinh nhìn Hầu Quan Trung thật lâu, lại liếc Hầu Lâm, Hầu Lâm vừa rồi còn bộ dạng hòa giải, hiện tại trên mặt hình như lại hiện lên vẻ tức giận.
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với anh em Hầu thị.
Còn hai anh em Hầu thị, Hầu Quan Trung trong lòng thầm tức. Vừa rồi trút giận vào Hầu Lâm chỉ là bắt đầu, nhưng lạ thật, khi gã trực tiếp đối mặt với Trần Kinh, gã liền cảm thấy họng như bị nghẹn, lời muốn nói lại nói không nên lời.
Ánh mắt Trần Kinh rất dịu dàng, nhưng Hầu Quan Trung đối diện với ánh mắt đó, lại cảm thấy nó giống như lưỡi dao sắc, khiến sâu trong lòng nổi lên hàn ý.
Trầm mặc như vậy chừng nửa phút, Hầu Quan Trung hít sâu một hơi, ra hiệu với Hầu Lâm, định xoay người đi.
- Anh tránh ra.
Một giọng nói lạnh bằng vang lên phía sau gã.
Hầu Quan Trung thốt nhiên nổi giận, nhanh chóng quay đầu.
Cả người gã cứng ngắc tại chỗ, phía sau gã là một cô gái rất thu hút.
Người phụ nữ này rất đẹp, bất luận là dáng người hay khuôn mặt, đều có thể nói là hạng nhất. Người phụ này cũng rất lạnh lùng, mặt bao phủ một lớp sương mù, ánh mắt sắc bén. Cho dù hai người cách nhau chừng 1m, nhưng Hầu Quan Trung vaanx có thể cảm thấy ý lạnh lùng trên người này.
Lạnh băng đến tận xương.
Mà điểm công kích nhất chính là đối phương mặc một bộ quân phục, trên vai hai thanh ba sao, quân hàm thượng tá, cấp bậc không thấp.
Ngay lúc Hầu Quan Trung sững sờ, người phụ nữ lại mở miệng, lạnh lùng nói:
- Tôi bảo anh tránh ra, anh không nghe hiểu?
Hầu Quan Trung lúc này đã hiểu, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, nhưng gã là người có sĩ diện, sao có thể bị phụ nữ ra lệnh?
- Vị tiểu thư này, cô...
Gã nói nửa câu, Hầu Lâm bên cạnh đột nhiên đâm vào, không nói gì cầm tay Hầu Quan Trung, cũng không để Hầu Quan Trung nói tiếp, gần như lôi xềnh xệch ra ngoài.
Hai người đi được một đoạn, Hầu Quan Trung giãy ra, lạnh lùng nói:
- Hầu Lâm chú làm gì đấy?
Hầu Lâm sắc mặt xám xịt, hạ giọng nói:
- Anh, chuyện của Thẩm Triều Hoa Sở Bắc anh còn nhớ không? Người ta chính là...
Hầu Quan Trung cả người trấn động, miệng biến thành hình “o”, quay đầu liếc nhìn người phụ nữ mặc quân phục, cắn môi, trong áo lót toàn mồ hôi lạnh.
Thẩm Triều Hoa Sở Bắc được biết đến là một người có mặt mũi nhất của Sở Bắc, danh vọng cực cao trong giới công tử, cha gã là Chủ tịch tỉnh Sở Bắc, Thẩm Lưu Vân.
Nhưng một người danh tiếng lợi hại như vậy, lại bị người ta cắt đứt chân ở câu lạc bộ Hồng Thiên, chuyện này tạo nên chấn động rất lớn ở Sở Bắc.
Vốn mọi người cho rằng chuyện này sẽ diễn biến rất kịch liệt.
Nhưng sau đó, chuyện này bị bưng bít triệt để, bất kể là Thẩm gia Sở Bắc hay là giới thượng lưu Sở Bắc, đều im bặt không nhắc tới chuyện này. Sau đó dần có tin đồn, nói Thẩm Triều Hoa xảy ra chuyện không may, vì gã lại dây vào một nữ quân nhân của tổ điều tra.
Người phụ nữ này bối cạnh thâm sâu, trưởng bối là phái thực quyền của quân ủy.
Mà vì chuyện này, không chỉ có Thẩm Triều Hoa gặp họa, chủ tịch tỉnh Thẩm nghe nói cũng vội tới quân đội xin lỗi các đại lão, cuối cùng việc này mới có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mà không lâu sau khi chuyện này phát sinh, thủ đô điều chuyển từ trên xuống một phó chủ tịch thường trực tỉnh họ Thu, phái bản đại Sở Bắc vì thế không còn cách gì vững như thép nữa.
Lẽ nào Thẩm Triều Hoa chọc vào chính là người phụ nữ này?
Hầu Quan Trung trong lòng còn sợ hãi, gã biết Hầu Quan Lâm về phương diện này tầm mắt rộng hơn mình.
Tiểu tử này cả ngày không việc gì liền thích tìm hiểu chuyện đám công tử bát quái, càng ưa thích tụ tập với đám con ông cháu cha, Hầu Lâm nói nhìn ra lai lịch người phụ nữ này, tám phần là thật.
Ngay sau đó Hầu Quan Trung lại nghĩ, người phụ nữ này sao lại tự nhiên xuất hiện ở đây?
Vừa rồi cô ta đi về hướng ai? Là Trần Kinh sao?
Khóe miệng gã hơi nhếch lên, gã lại muốn xem Trần Kinh xử lý cục diện này như nào. Với tiểu nhân và nữ nhân, rất khó xử lý. Đắc tội phụ nữ, nhất là người có bối cảnh hiển hách, năng lượng lớn, đây tuyệt đối là một tai họa lớn.
Khẽ nhíu mày, Trần Kinh nhìn người phụ nữ phía trước, tưởng mình bị hoa mắt.
Thu Nhược Hàn sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta tới làm gì?
Ngay trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, Thu Nhược Hàn đã tới gần hắn, ánh mắt cô như dao, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, tôi muốn nói chuyện với anh.
Trần Kinh ngẩn người vui vẻ nói:
- Thượng tá Thu, chúng ta nói chuyện gì? Tôi nhớ lần trước hình như cô nói chúng ta không hợp, nói với nhau nửa câu đã là nhiều. Nếu đã vậy, chúng ta có chuyện gì để nói?
Thu Nhược Hàn hít sâu một hơi, rất rõ ràng, cô đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Ánh mắt cô gắt gao nhìn Trần Kinh, nhìn bộ dạng như muốn một ngụm nuốt vào. Trong mắt cô, lúc này Trần Kinh cười sao lại khiến người ta ghét thế, khiến người ta giận thế.
Mà Trần Kinh thì càng như lọt trong sương mù, không biết lần này mình lại trêu gì cô gái ngốc này.
Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của cô, cũng không để ý xem đang là trường hợp nào.
Hắn thản nhiên cười nói:
- Thượng tá Thu, có chuyện gì đợi tan tiệc thì nói. Còn nữa, sắc mặt cô có thể đỡ hơn chút không, tiệc rượu vui vẻ như này, cô không mời mà tới, còn đằng đằng sát khí nhằm vào tôi, biết Trần Kinh tôi là khách, sẽ cho rằng tôi gặp phiền phức.
Người không biết chỉ e có thể hiểu lầm tôi ở bên ngoài nợ nần gì phụ nữ, cô nói đúng không?
- Anh...
Thu Nhược Hàn sắc mặt càng khó coi, tuy nhiên cô chợt tỉnh táo:
- Được, tôi đợi anh bên ngoài.
Cô không sao nghĩ ra, trường hợp trang trọng như vậy, đường đường giữa Chủ tịch thành phố Kinh Giang, Từ Binh và Hầu Tự Trung luôn tự cho mình là nhân sĩ lại bùng nổ xung đột kịch liệt như vậy.
Hai người vừa nói chuyện đã không hợp.
Hầu Quan Trung khiêu chiến trước, mà Từ Binh không ngờ thái độ lại phản ứng quá khích, mắt thấy tình thế sắp không thể cứu vãn nổi.
Thẩm Mộng Lan bước lên phía trước nói:
- Hai vị, Hầu tổng, chủ tịch Từ, xin hai người bớt giận, bên này...
Thẩm Mộng Lan không biết nên giảng hòa như nào, mà động tĩnh bên này đã khiến người xung quanh chú ý.
Rất nhanh, đã có người tới khuyên nhủ, hiện trường có chút loạn.
Còn nhân viên công tác lo tổ chức của Sở Thành thì càng kinh hãi thất sắc, cũng xúm lại.
Trần Kinh dang nói chuyện phiếm với Hồng Lượng, khách sạn Lệ Đô mà Hồng Lượng kinh doanh hiện tại đã trở thành một tấm danh thiếp của Sở Thành.
Mấy năm gần đây, ngành kinh doanh khách sạn ở Sở Thành cạnh tranh rất kịch liệt, khách sạn thương hiệu quốc tế lần lượt tiến vào Sở Thành. Ví như Hilton, The Ritz-Calton, còn cả Âu Lãng...tiến vào chiếm cứ Sở Giang, tạo một lực tấn công rất lớn dối với ngành kinh doanh khách sạn bản địa.
Nhưng khách sạn Lệ Đô lại không ngừng nâng cao thương hiệu của mình trong cạnh tranh, không thể không nói, về mặt kinh doanh, Hồng Lượng vẫn rất biết cách làm.
Hồng Lượng bảo Trần Kinh, nói mình muốn mở rộng nghiệp vụ ra xung quanh, trong đó Kinh Giang là trạm thứ nhất gã nhắm vào.
Đối với ý tưởng này của Hồng Lượng, Trần Kinh đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh.
Hắn quen biết Hồng Lượng đã lâu, rất hiểu người này, thực lực của Hồng Lượng không thể nghi ngờ. Hiện tại Kinh Giang đang thu hút đầu tư. Khách sạn Lệ Đô có thể tiến vào, đối với Kinh Giang mà nói đương nhiên là chuyện cầu không được.
Đúng vào lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ.
Bên phía Từ Binh lai xảy ra chuyện.
Phó trưởng ban thư ký Phủ Cốc của chính quyền thành phố đi cùng Trần Kinh lần này hoảng hồn, vội vã tới bên phía Trần Kinh nói:
- Bí thư, phía chủ tịch thành phố hình như có tranh chấp gì đó.
Trần Kinh hơi nhíu mày Hồng Lượng biết ý nói:
- Bí thư, ngài có việc đi đi, hôm nào tôi sẽ tới nhà thăm ngài.
Trần Kinh gật gật đầu, liền đi về phía Từ Binh.
Đi đến gần, hắn liền phát hiện không khí có chút khẩn trương, sắc mặt Trần Binh khó coi, sắc mặt Hầu Quan Trung càng khó coi.
Hai người đối mặt khoảng cách không xa, giống như mắt hai con gà trọi, dường như đang đóng băng đứng yên.
Người xung quanh bu lại, không ngờ chẳng ai dám nói gì.
- Có chuyện gì vậy?
Một giọng nói bất chợt vang lên, hai người đồng thời quay đầu. Người xung quanh tự nhiên tản ra, Trần Kinh từ từ đi tới.
Từ Binh vừa thấy Trần Kinh đi tới, thần sắc hòa hoãn hơn, nói:
- Không có gì đâu, có chút hiểu lầm nhỏ.
Hầu Quan Trung nhìn chằm chằm Trần Kinh, mặt tím xanh vì tức giận, há mồm định nói, Hầu Lâm lại ra mặt, dùng sức nhéo Hầu Quan Trung, sau đó đi tới bên Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, không có gì! Vừa rồi anh ấy nói đùa với chủ tịch thành phố, không có gì, không có gì...
Gã nói với mọi người xung quanh:
- Các vị, đừng ngạc nhiên nữa, tất cả đi đi.
Người xung quanh đều tản đi, Từ Binh quay đầu nhìn chằm chằm Hầu Quan Trung, bước nhanh đi.
Thẩm Mộng Lan ở bên cạnh rất ngại ngùng, định lặng lẽ đi.
Ánh mắt Trần Kinh lại nhìn về phía cô, THẩm Mộng Lan cả kinh, sắc mặt biến ảo cực nhanh, cô cười haha nói:
- Chào bí thư Trần, chào Bí thư Trần.
Ánh mắt Trần Kinh lạnh lùng, lại nhìn về phía anh em Hầu thị.
Sắc mặt Hầu Quan Trung vẫn khó coi như trước, rất ngạo khí, còn Hầu Lâm ở bên cạnh cười hòa, nói:
- Bí thư Trần, vừa rồi mấy người chúng tôi nói chuyện đầu tư. Anh tôi nóng tính, có thể cách dùng từ không cân nhắc, cho nên có chút hiểu lầm...
Gã vừa nói được một nửa, Hầu Quân Trung đẩy gã ra, nói:
- Anh nóng tính gì? Làm chú mất mặt à?
Hầu Quan Trung nổi giận, sắc mặt Hầu Lâm khó coi, dùng ánh mắt liếc về phía Trần Kinh, lại nhìn anh, môi định nói, lại không có cách gì mở miệng.
Thẩm Mộng Lan tim sắp nhảy khỏi miệng.
Cô từng gặp kẻ không biết trời cao đất rộng, nhưng chưa từng thấy người bành trướng cá nhân tới mức như Hầu Quan Trung.
Gã tưởng gã là ai? Có mấy đồng tiền lẻ, nghe nói còn có một người cha làm quan tới một cấp nhất định. Chỗ dựa này, mà lại gây sự với Trần Kinh của Kinh Giang?
Tiểu tử này sắp điên rồi.
Cô thấy sự việc không ổn, vội hỏi:
- Bí thư Trần, chắc Hầu tổng tâm trạng không tốt lắm, hôm nay anh có thể tới bữa tiệc, đúng lúc chúng tôi có công tác báo cáo với anh, chúng ta kiếm chỗ nói chuyện được chứ?
Trần Kinh sắc mắt trở nên lạnh lẽo, hừ hừ nói:
- Cô vẫn trước tiên nên quản tốt bản thân đi. Đến lúc nào rồi mà cô còn học làm người hiền lành? Ở đây cần tới cô hòa giải sao?
Thẩm Mộng Lan biến sắc, méo miệng.
Nghĩ thầm mình đúng là dở hơi, lòng tốt bị người ta coi là lòng lang dạ thú.
Trần Kinh và anh em Hầu Thị là người cùng thân phận sao? Trong trường hợp này, hai tiểu tử kia đáng để Trần Kinh chấp nhặt sao?
Thẩm Mộng Lan trong lòng thầm hận, nhưng đụng phải lỗ mũi, cô cũng chỉ có thể chuẩn bị bỏ đi.
Trần Kinh nhìn Hầu Quan Trung thật lâu, lại liếc Hầu Lâm, Hầu Lâm vừa rồi còn bộ dạng hòa giải, hiện tại trên mặt hình như lại hiện lên vẻ tức giận.
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với anh em Hầu thị.
Còn hai anh em Hầu thị, Hầu Quan Trung trong lòng thầm tức. Vừa rồi trút giận vào Hầu Lâm chỉ là bắt đầu, nhưng lạ thật, khi gã trực tiếp đối mặt với Trần Kinh, gã liền cảm thấy họng như bị nghẹn, lời muốn nói lại nói không nên lời.
Ánh mắt Trần Kinh rất dịu dàng, nhưng Hầu Quan Trung đối diện với ánh mắt đó, lại cảm thấy nó giống như lưỡi dao sắc, khiến sâu trong lòng nổi lên hàn ý.
Trầm mặc như vậy chừng nửa phút, Hầu Quan Trung hít sâu một hơi, ra hiệu với Hầu Lâm, định xoay người đi.
- Anh tránh ra.
Một giọng nói lạnh bằng vang lên phía sau gã.
Hầu Quan Trung thốt nhiên nổi giận, nhanh chóng quay đầu.
Cả người gã cứng ngắc tại chỗ, phía sau gã là một cô gái rất thu hút.
Người phụ nữ này rất đẹp, bất luận là dáng người hay khuôn mặt, đều có thể nói là hạng nhất. Người phụ này cũng rất lạnh lùng, mặt bao phủ một lớp sương mù, ánh mắt sắc bén. Cho dù hai người cách nhau chừng 1m, nhưng Hầu Quan Trung vaanx có thể cảm thấy ý lạnh lùng trên người này.
Lạnh băng đến tận xương.
Mà điểm công kích nhất chính là đối phương mặc một bộ quân phục, trên vai hai thanh ba sao, quân hàm thượng tá, cấp bậc không thấp.
Ngay lúc Hầu Quan Trung sững sờ, người phụ nữ lại mở miệng, lạnh lùng nói:
- Tôi bảo anh tránh ra, anh không nghe hiểu?
Hầu Quan Trung lúc này đã hiểu, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, nhưng gã là người có sĩ diện, sao có thể bị phụ nữ ra lệnh?
- Vị tiểu thư này, cô...
Gã nói nửa câu, Hầu Lâm bên cạnh đột nhiên đâm vào, không nói gì cầm tay Hầu Quan Trung, cũng không để Hầu Quan Trung nói tiếp, gần như lôi xềnh xệch ra ngoài.
Hai người đi được một đoạn, Hầu Quan Trung giãy ra, lạnh lùng nói:
- Hầu Lâm chú làm gì đấy?
Hầu Lâm sắc mặt xám xịt, hạ giọng nói:
- Anh, chuyện của Thẩm Triều Hoa Sở Bắc anh còn nhớ không? Người ta chính là...
Hầu Quan Trung cả người trấn động, miệng biến thành hình “o”, quay đầu liếc nhìn người phụ nữ mặc quân phục, cắn môi, trong áo lót toàn mồ hôi lạnh.
Thẩm Triều Hoa Sở Bắc được biết đến là một người có mặt mũi nhất của Sở Bắc, danh vọng cực cao trong giới công tử, cha gã là Chủ tịch tỉnh Sở Bắc, Thẩm Lưu Vân.
Nhưng một người danh tiếng lợi hại như vậy, lại bị người ta cắt đứt chân ở câu lạc bộ Hồng Thiên, chuyện này tạo nên chấn động rất lớn ở Sở Bắc.
Vốn mọi người cho rằng chuyện này sẽ diễn biến rất kịch liệt.
Nhưng sau đó, chuyện này bị bưng bít triệt để, bất kể là Thẩm gia Sở Bắc hay là giới thượng lưu Sở Bắc, đều im bặt không nhắc tới chuyện này. Sau đó dần có tin đồn, nói Thẩm Triều Hoa xảy ra chuyện không may, vì gã lại dây vào một nữ quân nhân của tổ điều tra.
Người phụ nữ này bối cạnh thâm sâu, trưởng bối là phái thực quyền của quân ủy.
Mà vì chuyện này, không chỉ có Thẩm Triều Hoa gặp họa, chủ tịch tỉnh Thẩm nghe nói cũng vội tới quân đội xin lỗi các đại lão, cuối cùng việc này mới có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mà không lâu sau khi chuyện này phát sinh, thủ đô điều chuyển từ trên xuống một phó chủ tịch thường trực tỉnh họ Thu, phái bản đại Sở Bắc vì thế không còn cách gì vững như thép nữa.
Lẽ nào Thẩm Triều Hoa chọc vào chính là người phụ nữ này?
Hầu Quan Trung trong lòng còn sợ hãi, gã biết Hầu Quan Lâm về phương diện này tầm mắt rộng hơn mình.
Tiểu tử này cả ngày không việc gì liền thích tìm hiểu chuyện đám công tử bát quái, càng ưa thích tụ tập với đám con ông cháu cha, Hầu Lâm nói nhìn ra lai lịch người phụ nữ này, tám phần là thật.
Ngay sau đó Hầu Quan Trung lại nghĩ, người phụ nữ này sao lại tự nhiên xuất hiện ở đây?
Vừa rồi cô ta đi về hướng ai? Là Trần Kinh sao?
Khóe miệng gã hơi nhếch lên, gã lại muốn xem Trần Kinh xử lý cục diện này như nào. Với tiểu nhân và nữ nhân, rất khó xử lý. Đắc tội phụ nữ, nhất là người có bối cảnh hiển hách, năng lượng lớn, đây tuyệt đối là một tai họa lớn.
Khẽ nhíu mày, Trần Kinh nhìn người phụ nữ phía trước, tưởng mình bị hoa mắt.
Thu Nhược Hàn sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta tới làm gì?
Ngay trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, Thu Nhược Hàn đã tới gần hắn, ánh mắt cô như dao, nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, tôi muốn nói chuyện với anh.
Trần Kinh ngẩn người vui vẻ nói:
- Thượng tá Thu, chúng ta nói chuyện gì? Tôi nhớ lần trước hình như cô nói chúng ta không hợp, nói với nhau nửa câu đã là nhiều. Nếu đã vậy, chúng ta có chuyện gì để nói?
Thu Nhược Hàn hít sâu một hơi, rất rõ ràng, cô đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Ánh mắt cô gắt gao nhìn Trần Kinh, nhìn bộ dạng như muốn một ngụm nuốt vào. Trong mắt cô, lúc này Trần Kinh cười sao lại khiến người ta ghét thế, khiến người ta giận thế.
Mà Trần Kinh thì càng như lọt trong sương mù, không biết lần này mình lại trêu gì cô gái ngốc này.
Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của cô, cũng không để ý xem đang là trường hợp nào.
Hắn thản nhiên cười nói:
- Thượng tá Thu, có chuyện gì đợi tan tiệc thì nói. Còn nữa, sắc mặt cô có thể đỡ hơn chút không, tiệc rượu vui vẻ như này, cô không mời mà tới, còn đằng đằng sát khí nhằm vào tôi, biết Trần Kinh tôi là khách, sẽ cho rằng tôi gặp phiền phức.
Người không biết chỉ e có thể hiểu lầm tôi ở bên ngoài nợ nần gì phụ nữ, cô nói đúng không?
- Anh...
Thu Nhược Hàn sắc mặt càng khó coi, tuy nhiên cô chợt tỉnh táo:
- Được, tôi đợi anh bên ngoài.
/1317
|