Trần Kinh ở lại Việt Châu vốn định gặp Kiều Chính Thanh.
Năm đó khi hắn công tác ở Lĩnh Nam, quan hệ rất tốt với Kiều Chính Thanh. Lần này có cơ hội quay lại Lĩnh Nam, không đi thăm hỏi một chút có vẻ không ổn.
Hơn nữa, ở Sở Giang Trần Kinh không tạo quan hệ tốt với Từ Tự Thanh, bên trong Tây Bắc hệ đã bắt đầu có lời ra tiếng vào, khoa tay múa chân rồi.
Tuy Trần Kinh không để ý mấy cái đó, nhưng có thế kết nối với Kiều Chính Thanh một chút, báo cáo những sự khó xử của mình với lãnh đạo, coi như cũng là chút trách nhiệm của con rể Tây Bắc hệ.
Nghiêm túc mà nói, Trần Kinh chưa từng cho mình là người của Tây Bắc hệ.
Nhưng thân phận của hắn rất đặc thù, có một số việc không thể dựa vào lý trí của hắn mà thay đổi được, hắn có thể không để ý người ta nhìn mình như nào sao?
Đáng tiếc. tất cả kế hoạch hôm nay đều bị phá hỏng.
Đường Ngọc cả đêm quấn quít lấy Trần Kinh, khiến Trần Kinh cũng nhấm nháp chút nhiệt tình điên cuồng của nữ tài tử kia.
Nơi ở của Đường Ngọc là một ngôi nhà ba phòng trang trí rất tinh xảo, trong phòng ngập tràn mùi thơm tự nhiên, mùi thơm của phụ nữ cũng rất nhạt, nhưng lại rất hấp dẫn.
Mùi sách và mùi phụ nữ hòa quyện, đó là hương vị hồng tụ thư.
Tuy nhiên hôm nay, gian phòng ngày lạ không có vẻ nhạt nhẽo đó.
Đường Ngọc nhiệt tình như lửa, dục vọng của Trần Kinh bị châm lên triệt để.
Ngôi nhà nhỏ này, thành sào huyệt ân ái của hai người.
Từ phòng vệ sinh đến phòng khách, sau đó đến phòng ngủ, khắp nơi đều là chiến trường của hai người.
Hai người thử tất cả các tư thế khác nhau, hết mức tiêu thụ sức lực của bản thân, dường như phải thông qua quấn giao chặt chẽ bên dưới, hai người hoàn toàn hợp thành một.
Suốt cả buổi tối, cũng không biết tất cả bao nhiêu lần, các ngóc ngách của ngôi nhà, đều có dấu vết dịch thể của hai người, trong không khí nồng đậm mùi dịch thể này…
Cuối cùng, hai người đều sức cùng lực kiệt, cùng ngã xuống giường, mới nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kinh tỉnh, người bên cạnh đã không còn ở đó. Mơ hồ chỉ để lại hơi thở mong manh.
Trần Kinh đột nhiên đứng thẳng dậy, xuống giường, liền cảm giác chân mềm nhũn.
Hắn mặc áo ngủ, mơ màng ra phòng khách, trong phòng bếp tỏa ra mùi bánh mì thơm.
Hắn rón rén đi tới, Đường Ngọc miệng khẽ hát điệu dân ca, bận việc dương dương tự đắc.
- Khụ khụ.
Trần Kinh khẽ ho khan.
Đường Ngọc thu lại giọng hát, cũng không quay đầu lại, dừng một chút, lại tiếp tục hát.
Trần Kinh từ từ tới gần, ôm cô từ phía sau, Đường Ngọc quay đầu lại lườm hắn một cái lầm bầm:
- Đồ lười.
Trần Kinh cười haha nói:
- Buổi tối bị em ép khô rồi, có thể trách anh?
Đường Ngọc mặt đỏ lên xì nói:
- Đáng đời.
Trải qua mưa gió làm dịu đi, hôm nay nhìn Đường Ngọc càng rực rỡ, cô chuẩn bị bánh mì, sữa, còn có tam minh trị, Trần Kinh ngồi xuống, mơ hồ nhìn tư thế đi của Đường Ngọc rất cổ quái.
Hắn không khỏi nghĩ đến sự hoang dã đêm qua, mặt nóng lên, phần bụng lại bốc hơi nóng.
Hắn vội cưỡng ép chặn lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ để chuyển sự chú ý đi.
Việc quan hệ này thật là kỳ quái, một thời gian ngắn không làm, công tác bận rộn, dần dần có thể không nghĩ đến.
Nhưng dục vọng trong lòng một khi đã bị khơi dậy, lại khiến người ta trầm mê trong đó, nếu như không có ý chí lành mạnh, rất khó áp chế.
Trần Kinh cố gắng lắc đầu, phát hiện bản chất mình rất háo sắc.
Ba người đàn bà của mình, đủ loại phong tình, Trần Kinh cảm thấy mình trước mặt các cô ấy, căn bản không xứng đáng là đấng quân tử…
…
Tỉnh ủy Lĩnh Nam, thân phận của Kiều Chính Thanh hiện tại là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhân vật số ba thực tài ở tỉnh.
Hơn nữa hiện tại Lĩnh Nam thực hiện cải cách, nhân vật số một không trực tiếp quản việc, cho nên thực tế Lĩnh Nam công tác nhân sự quan trọng nhất, cở bản đều là Kiêu Chính Thanh phụ trách.
Cho nên, Kiều Chính Thanh hiện tại có thể nói là quyền cao chức trọng, rất có uy tín ở chính đàn Lĩnh Nam.
Mấy lãnh đạo chủ chốt của Lĩnh Nam, bí thư Mạc Chính thì không cần phải nói, ông ta vốn là bí thư cao phối. Với độ tuổi hiện tại của ông ta, trung ương nhiệm kỳ sau, nhất định là nhân viên tổ thành quan trọng.
Ngoài ra, Trần Kinh đã tiếp xúc nhiều với chủ tịch Hạ Quân, sự lợi hại của người này, Trần Kinh sớm đã được chứng kiến.
Không khoa trương mà nói, trung gian bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam, mỗi người đều là tinh binh mãnh tướng, mỗi người đều là nhân vật có tiếng ở Lĩnh Nam, thậm chí là nổi tiếng cả nước. điểm này, Sở Giang so với Lĩnh Nam, rõ ràng kém hơn nhiều.
Văn phòng của Kiều Chính Thanh không lớn, nhưng trang hoàng rất lịch sự tao nhã.
Dụng cụ văn phòng đều màu đỏ thẫm, thanh lịch đại khí, có phong cách cách điệu phục cổ Châu Âu.
Nhất là bên cạnh giá sách, thậm chí có quầy rượu, trong tù đặt nhiều loại rượu đỏ, rất khiến người ta chú ý.
Mà bên kia của giá sách, là một bức tranh thủy mặc.
Vẽ một con hùng ưng đứng trên vách đá quan sát đại địa, đề chữ: “Trắc Mục”, câu đề tặng là: “Từ bi hồng ấn”.
Trang trí như vậy cũng không lộ vẻ cao ngạo, ngược lại khiến người ta có cảm giác hài hòa kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Kiều Chính Thanh ngồi trên chiếc ghế làm việc cao to, lưng hơi ngả về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Trần Kinh cung kính đến trước mặt ông ta, nói:
- Bí thư Kiều.
Kiều Chính Thanh nhẹ nhàng hừ hừ, để bút xuống, chậm rãi đứng dậy nói:
- Sở Giang chẳng phải rất tốt sao? Làm việc mệt nhất, đối mặt với hoàn cảnh bết bát nhất, cậu cho cậu là tôn ngộ không à? Đi rồi liền có thể lật trời?
Hiện tại thì sao? Người chịu thiệt, trò hề không hay, sau lưng còn có người nói này nói nọ, tôi nói cậu là vì sao vậy?
Lúc trước nếu cậu nghe tôi, hiện tại cậu còn phải dẫn theo nhiều người như vậy tới Hoàn Thành khảo sát học tập sao? Hiện tại cậu chính là bí thư Thành ủy Hoàn Thành, các đồng chí cả nước đều muốn đến chỗ cậu học tập.
Cậu ấy à, cậu chính là khôn nghe lời người khác khuyên nhủ, lỗ tai mềm.
Trần Kinh hé miệng không nói, Kiều Chính Thanh nhìn hắn thật lâu, chỉ sô pha nói:
- Qua bên kia ngồi đi. Cậu đã tới rồi, tôi không cho cậu ngồi, quay về trong lòng lại mọc cái mụn nhọt.
Sô pha rất thoải mái, rất xốp, xem ra hẳn là công nghệ may đôi của Ý, Trần Kinh lấy tay vuốt nhẹ vân trên ghế, cảm thán nói:
- Lĩnh Nam phát triển hơn nội địa nhiều thật. văn phòng bí thư Ngũ cũng không dám đặt sô pha như vậy. như vậy bên dưới cũng làm theo, cuối cùng tất nhiên xảy ra vấn đề. Nhưng ở Lĩnh Nam, sô pha như này chỉ là vật trang trí bình thường, không so được.
Tôi hiện tại đảm nhiệm bí thư Thành ủy Kinh Giang, giá trị sản lượng một thành phố của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ bằng một quận của Hoàn Thành. Điểm này không so sánh được, không phục không được.
Kiều Chính Thanh cười ha hả, nói:
- Sao rồi? Trần Kinh, tôi nghe giọng điệu này, trong lòng hình như không phục lắm. cậu còn thích cái địa phương nghèo nàn Kinh Giang kia?
Trần Kinh nói:
- Cũng không thể nói là thích, chỉ là từ nhỏ tôi đã lớn lên ở mảnh đất Sở Giang kia, có tình cảm với nó. Thủ trưởng Nam tuần chẳng phải đã nói phải cùng giàu có sao? Một bộ phận vùng giàu trước, giàu trước kéo giàu sau, cuối cùng thực hiện mọi nơi cùng giàu.
Hiện tại Lĩnh Nam chính là địa khu giàu trước, mà Sở Giang là địa phương nghèo.
Tôi là cán bộ đi ra từ Lĩnh Nam, hiểu biết phương thức phát triển và kinh nghiệm thành công của Lĩnh Nam. Cho nên tổ chức sắp xếp tôi tới Sở Giang công tác, cũng tất nhiên là có thâm ý, tự tôi cũng có tâm lý tương đối cân bằng.
- Thâm ý?
Kiều Chính Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Kinh một cái, bỗng nhiên vui vẻ cười ha hả nói:
- Tôi nói Trần Kinh cậu tới Sở Giang công tác không lâu, bộ dạng cong lách của Ngũ Đại Minh cậu đã học được tinh túy rồi. rất vô nghĩa, nói chuyện ý đồ tổ chức.
Một bí thư Thành ủy nho nhỏ như cậu, tổ chức còn suy xét tới xuất thân Lĩnh Nam của cậu, để cậu dẫn dắt Kinh Giang phát triển, thực hiện giàu có cộng đồng?
Kiều Chính Thanh lắc lắc đầu nói:
- Thực sự là dối mình dối người. nếu nói cậu đi Sở Giang, căn bản là Ngũ Đại Minh đòi cậu đi. Sở Giang chính là một cái sạp loạn, ông ta ứng phó quá mệt, khó xử lý, không tìm được mấy người đắc lực, ông ta có thể ngồi vững ở vị trí bí thư Tỉnh ủy sao?
Cậu hay rồi, nói gì mà thâm ý của tổ chức với tôi, cậu cho rằng Kiều Chính Thanh tôi càng sống càng muốn quay đầu lại à, dễ lừa vậy sao?
Trần Kinh thở dài một hơi, có chút xấu hổ.
Về vấn đề này, hắn mãi mãi sẽ không nói lại được Kiều Chính Thanh.
Ban đầu Kiều Chính Thanh ở Lĩnh Nam tứ cố vô thân, ông ta hy vọng Trần Kinh có thể trở về Lĩnh Nam, trở thành cánh tay quan trọng của mình.
Trần Kinh lại không lựa chọn ông ta, ngược lại chọn Sở Giang thâm sơn cùng cốc, chọn Ngũ Đại Minh. Trong lòng Kiều Chính Thanh có thể không ghen ghét, có thể không canh cánh trong lòng sao?
Trong điện thoại Kiều Chính Thanh từng lặp lại từng làm việc với Trần Kinh, ông ta thậm chí nói rất cực đoan:
- Trần Kinh, tôi biết quan hệ riêng giữa cậu và Ngũ Đại Minh khá sâu sắc. So với tôi, có thể cậu tín nhiệm bí thư Ngũ hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu đi Tô Bắc, hoặc đi Mân Nam, tôi không ý kiến tiếng nào.
Cậu lại muốn, bỏ qua đại phương tốt như Lĩnh Nam, ngược lại tới nơi thâm sơn cùng cốc Sở Giang, có phải đầu cậu có vấn đề không?
Muốn tôi nói, đây là cậu vô trách nhiệm với tiền đồ chính trị của mình. Đây là cậu quá bành trướng, cậu coi cậu là thiên thần hạ phàm, nơi mục nát nào cậu cũng có thể làm tốt?
Khi Trần Kinh công tác ở Kinh Giang, không gặp khó khăn, mỗi khi gặp khó khăn khó giải quyết, trong đầu hắn lại nhớ tới lời này của Kiều Chính Thanh.
Bên trong lãnh đạo của tây bắc hệ, nếu nói Trần Kinh quan hệ gần, không phải Kiều Chính Thanh thì còn ai nữa.
Mà đối với Kiều Chính Thanh, trong lòng Trần Kinh cũng có chút áy náy. Đích xác, Trần Kinh công tác ở Lĩnh Nam mấy năm, Kiều Chính Thanh giúp hắn rất nhiều, tận lực ủng hộ hắn. những điều này đều được Trần Kinh ghi trong lòng, rất cảm động.
Hai người đã im lặng rất lâu, Trần Kinh nói:
- Bí thư, sự việc đã qua, cho dù tôi hối hận cũng không được gì. Tất cả lựa chọn đều do tôi tự làm, tôi tình nguyện gánh vác hậu quả. Ông phán đoán không sai, tôi công tác ở Kinh Giang chẳng được thuận buồm xuôi gió, có đôi khi còn rất khó khăn.
Nhưng tôi tin tưởng làm tốt công tác bên đó, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, chắc chắn sẽ có một ngày làm tốt được, ngài nói có đúng không?
Kiều Chính Thanh nhướn mày nói:
- Cậu hồ đồ! Làm không tốt cậu vẫn có thể tới Lĩnh Nam. Cậu yên tâm, công tác điều động cụ thể tôi sẽ làm, cậu chỉ cần lo bản thân cậu không vấn đề, những thứ khác tôi sẽ giải quyết…
Trần Kinh ngây ra như phỗng, kinh ngạc không biết nói thế nào…
Năm đó khi hắn công tác ở Lĩnh Nam, quan hệ rất tốt với Kiều Chính Thanh. Lần này có cơ hội quay lại Lĩnh Nam, không đi thăm hỏi một chút có vẻ không ổn.
Hơn nữa, ở Sở Giang Trần Kinh không tạo quan hệ tốt với Từ Tự Thanh, bên trong Tây Bắc hệ đã bắt đầu có lời ra tiếng vào, khoa tay múa chân rồi.
Tuy Trần Kinh không để ý mấy cái đó, nhưng có thế kết nối với Kiều Chính Thanh một chút, báo cáo những sự khó xử của mình với lãnh đạo, coi như cũng là chút trách nhiệm của con rể Tây Bắc hệ.
Nghiêm túc mà nói, Trần Kinh chưa từng cho mình là người của Tây Bắc hệ.
Nhưng thân phận của hắn rất đặc thù, có một số việc không thể dựa vào lý trí của hắn mà thay đổi được, hắn có thể không để ý người ta nhìn mình như nào sao?
Đáng tiếc. tất cả kế hoạch hôm nay đều bị phá hỏng.
Đường Ngọc cả đêm quấn quít lấy Trần Kinh, khiến Trần Kinh cũng nhấm nháp chút nhiệt tình điên cuồng của nữ tài tử kia.
Nơi ở của Đường Ngọc là một ngôi nhà ba phòng trang trí rất tinh xảo, trong phòng ngập tràn mùi thơm tự nhiên, mùi thơm của phụ nữ cũng rất nhạt, nhưng lại rất hấp dẫn.
Mùi sách và mùi phụ nữ hòa quyện, đó là hương vị hồng tụ thư.
Tuy nhiên hôm nay, gian phòng ngày lạ không có vẻ nhạt nhẽo đó.
Đường Ngọc nhiệt tình như lửa, dục vọng của Trần Kinh bị châm lên triệt để.
Ngôi nhà nhỏ này, thành sào huyệt ân ái của hai người.
Từ phòng vệ sinh đến phòng khách, sau đó đến phòng ngủ, khắp nơi đều là chiến trường của hai người.
Hai người thử tất cả các tư thế khác nhau, hết mức tiêu thụ sức lực của bản thân, dường như phải thông qua quấn giao chặt chẽ bên dưới, hai người hoàn toàn hợp thành một.
Suốt cả buổi tối, cũng không biết tất cả bao nhiêu lần, các ngóc ngách của ngôi nhà, đều có dấu vết dịch thể của hai người, trong không khí nồng đậm mùi dịch thể này…
Cuối cùng, hai người đều sức cùng lực kiệt, cùng ngã xuống giường, mới nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kinh tỉnh, người bên cạnh đã không còn ở đó. Mơ hồ chỉ để lại hơi thở mong manh.
Trần Kinh đột nhiên đứng thẳng dậy, xuống giường, liền cảm giác chân mềm nhũn.
Hắn mặc áo ngủ, mơ màng ra phòng khách, trong phòng bếp tỏa ra mùi bánh mì thơm.
Hắn rón rén đi tới, Đường Ngọc miệng khẽ hát điệu dân ca, bận việc dương dương tự đắc.
- Khụ khụ.
Trần Kinh khẽ ho khan.
Đường Ngọc thu lại giọng hát, cũng không quay đầu lại, dừng một chút, lại tiếp tục hát.
Trần Kinh từ từ tới gần, ôm cô từ phía sau, Đường Ngọc quay đầu lại lườm hắn một cái lầm bầm:
- Đồ lười.
Trần Kinh cười haha nói:
- Buổi tối bị em ép khô rồi, có thể trách anh?
Đường Ngọc mặt đỏ lên xì nói:
- Đáng đời.
Trải qua mưa gió làm dịu đi, hôm nay nhìn Đường Ngọc càng rực rỡ, cô chuẩn bị bánh mì, sữa, còn có tam minh trị, Trần Kinh ngồi xuống, mơ hồ nhìn tư thế đi của Đường Ngọc rất cổ quái.
Hắn không khỏi nghĩ đến sự hoang dã đêm qua, mặt nóng lên, phần bụng lại bốc hơi nóng.
Hắn vội cưỡng ép chặn lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ để chuyển sự chú ý đi.
Việc quan hệ này thật là kỳ quái, một thời gian ngắn không làm, công tác bận rộn, dần dần có thể không nghĩ đến.
Nhưng dục vọng trong lòng một khi đã bị khơi dậy, lại khiến người ta trầm mê trong đó, nếu như không có ý chí lành mạnh, rất khó áp chế.
Trần Kinh cố gắng lắc đầu, phát hiện bản chất mình rất háo sắc.
Ba người đàn bà của mình, đủ loại phong tình, Trần Kinh cảm thấy mình trước mặt các cô ấy, căn bản không xứng đáng là đấng quân tử…
…
Tỉnh ủy Lĩnh Nam, thân phận của Kiều Chính Thanh hiện tại là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhân vật số ba thực tài ở tỉnh.
Hơn nữa hiện tại Lĩnh Nam thực hiện cải cách, nhân vật số một không trực tiếp quản việc, cho nên thực tế Lĩnh Nam công tác nhân sự quan trọng nhất, cở bản đều là Kiêu Chính Thanh phụ trách.
Cho nên, Kiều Chính Thanh hiện tại có thể nói là quyền cao chức trọng, rất có uy tín ở chính đàn Lĩnh Nam.
Mấy lãnh đạo chủ chốt của Lĩnh Nam, bí thư Mạc Chính thì không cần phải nói, ông ta vốn là bí thư cao phối. Với độ tuổi hiện tại của ông ta, trung ương nhiệm kỳ sau, nhất định là nhân viên tổ thành quan trọng.
Ngoài ra, Trần Kinh đã tiếp xúc nhiều với chủ tịch Hạ Quân, sự lợi hại của người này, Trần Kinh sớm đã được chứng kiến.
Không khoa trương mà nói, trung gian bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam, mỗi người đều là tinh binh mãnh tướng, mỗi người đều là nhân vật có tiếng ở Lĩnh Nam, thậm chí là nổi tiếng cả nước. điểm này, Sở Giang so với Lĩnh Nam, rõ ràng kém hơn nhiều.
Văn phòng của Kiều Chính Thanh không lớn, nhưng trang hoàng rất lịch sự tao nhã.
Dụng cụ văn phòng đều màu đỏ thẫm, thanh lịch đại khí, có phong cách cách điệu phục cổ Châu Âu.
Nhất là bên cạnh giá sách, thậm chí có quầy rượu, trong tù đặt nhiều loại rượu đỏ, rất khiến người ta chú ý.
Mà bên kia của giá sách, là một bức tranh thủy mặc.
Vẽ một con hùng ưng đứng trên vách đá quan sát đại địa, đề chữ: “Trắc Mục”, câu đề tặng là: “Từ bi hồng ấn”.
Trang trí như vậy cũng không lộ vẻ cao ngạo, ngược lại khiến người ta có cảm giác hài hòa kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Kiều Chính Thanh ngồi trên chiếc ghế làm việc cao to, lưng hơi ngả về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh.
Trần Kinh cung kính đến trước mặt ông ta, nói:
- Bí thư Kiều.
Kiều Chính Thanh nhẹ nhàng hừ hừ, để bút xuống, chậm rãi đứng dậy nói:
- Sở Giang chẳng phải rất tốt sao? Làm việc mệt nhất, đối mặt với hoàn cảnh bết bát nhất, cậu cho cậu là tôn ngộ không à? Đi rồi liền có thể lật trời?
Hiện tại thì sao? Người chịu thiệt, trò hề không hay, sau lưng còn có người nói này nói nọ, tôi nói cậu là vì sao vậy?
Lúc trước nếu cậu nghe tôi, hiện tại cậu còn phải dẫn theo nhiều người như vậy tới Hoàn Thành khảo sát học tập sao? Hiện tại cậu chính là bí thư Thành ủy Hoàn Thành, các đồng chí cả nước đều muốn đến chỗ cậu học tập.
Cậu ấy à, cậu chính là khôn nghe lời người khác khuyên nhủ, lỗ tai mềm.
Trần Kinh hé miệng không nói, Kiều Chính Thanh nhìn hắn thật lâu, chỉ sô pha nói:
- Qua bên kia ngồi đi. Cậu đã tới rồi, tôi không cho cậu ngồi, quay về trong lòng lại mọc cái mụn nhọt.
Sô pha rất thoải mái, rất xốp, xem ra hẳn là công nghệ may đôi của Ý, Trần Kinh lấy tay vuốt nhẹ vân trên ghế, cảm thán nói:
- Lĩnh Nam phát triển hơn nội địa nhiều thật. văn phòng bí thư Ngũ cũng không dám đặt sô pha như vậy. như vậy bên dưới cũng làm theo, cuối cùng tất nhiên xảy ra vấn đề. Nhưng ở Lĩnh Nam, sô pha như này chỉ là vật trang trí bình thường, không so được.
Tôi hiện tại đảm nhiệm bí thư Thành ủy Kinh Giang, giá trị sản lượng một thành phố của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ bằng một quận của Hoàn Thành. Điểm này không so sánh được, không phục không được.
Kiều Chính Thanh cười ha hả, nói:
- Sao rồi? Trần Kinh, tôi nghe giọng điệu này, trong lòng hình như không phục lắm. cậu còn thích cái địa phương nghèo nàn Kinh Giang kia?
Trần Kinh nói:
- Cũng không thể nói là thích, chỉ là từ nhỏ tôi đã lớn lên ở mảnh đất Sở Giang kia, có tình cảm với nó. Thủ trưởng Nam tuần chẳng phải đã nói phải cùng giàu có sao? Một bộ phận vùng giàu trước, giàu trước kéo giàu sau, cuối cùng thực hiện mọi nơi cùng giàu.
Hiện tại Lĩnh Nam chính là địa khu giàu trước, mà Sở Giang là địa phương nghèo.
Tôi là cán bộ đi ra từ Lĩnh Nam, hiểu biết phương thức phát triển và kinh nghiệm thành công của Lĩnh Nam. Cho nên tổ chức sắp xếp tôi tới Sở Giang công tác, cũng tất nhiên là có thâm ý, tự tôi cũng có tâm lý tương đối cân bằng.
- Thâm ý?
Kiều Chính Thanh ngẩng đầu nhìn Trần Kinh một cái, bỗng nhiên vui vẻ cười ha hả nói:
- Tôi nói Trần Kinh cậu tới Sở Giang công tác không lâu, bộ dạng cong lách của Ngũ Đại Minh cậu đã học được tinh túy rồi. rất vô nghĩa, nói chuyện ý đồ tổ chức.
Một bí thư Thành ủy nho nhỏ như cậu, tổ chức còn suy xét tới xuất thân Lĩnh Nam của cậu, để cậu dẫn dắt Kinh Giang phát triển, thực hiện giàu có cộng đồng?
Kiều Chính Thanh lắc lắc đầu nói:
- Thực sự là dối mình dối người. nếu nói cậu đi Sở Giang, căn bản là Ngũ Đại Minh đòi cậu đi. Sở Giang chính là một cái sạp loạn, ông ta ứng phó quá mệt, khó xử lý, không tìm được mấy người đắc lực, ông ta có thể ngồi vững ở vị trí bí thư Tỉnh ủy sao?
Cậu hay rồi, nói gì mà thâm ý của tổ chức với tôi, cậu cho rằng Kiều Chính Thanh tôi càng sống càng muốn quay đầu lại à, dễ lừa vậy sao?
Trần Kinh thở dài một hơi, có chút xấu hổ.
Về vấn đề này, hắn mãi mãi sẽ không nói lại được Kiều Chính Thanh.
Ban đầu Kiều Chính Thanh ở Lĩnh Nam tứ cố vô thân, ông ta hy vọng Trần Kinh có thể trở về Lĩnh Nam, trở thành cánh tay quan trọng của mình.
Trần Kinh lại không lựa chọn ông ta, ngược lại chọn Sở Giang thâm sơn cùng cốc, chọn Ngũ Đại Minh. Trong lòng Kiều Chính Thanh có thể không ghen ghét, có thể không canh cánh trong lòng sao?
Trong điện thoại Kiều Chính Thanh từng lặp lại từng làm việc với Trần Kinh, ông ta thậm chí nói rất cực đoan:
- Trần Kinh, tôi biết quan hệ riêng giữa cậu và Ngũ Đại Minh khá sâu sắc. So với tôi, có thể cậu tín nhiệm bí thư Ngũ hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu đi Tô Bắc, hoặc đi Mân Nam, tôi không ý kiến tiếng nào.
Cậu lại muốn, bỏ qua đại phương tốt như Lĩnh Nam, ngược lại tới nơi thâm sơn cùng cốc Sở Giang, có phải đầu cậu có vấn đề không?
Muốn tôi nói, đây là cậu vô trách nhiệm với tiền đồ chính trị của mình. Đây là cậu quá bành trướng, cậu coi cậu là thiên thần hạ phàm, nơi mục nát nào cậu cũng có thể làm tốt?
Khi Trần Kinh công tác ở Kinh Giang, không gặp khó khăn, mỗi khi gặp khó khăn khó giải quyết, trong đầu hắn lại nhớ tới lời này của Kiều Chính Thanh.
Bên trong lãnh đạo của tây bắc hệ, nếu nói Trần Kinh quan hệ gần, không phải Kiều Chính Thanh thì còn ai nữa.
Mà đối với Kiều Chính Thanh, trong lòng Trần Kinh cũng có chút áy náy. Đích xác, Trần Kinh công tác ở Lĩnh Nam mấy năm, Kiều Chính Thanh giúp hắn rất nhiều, tận lực ủng hộ hắn. những điều này đều được Trần Kinh ghi trong lòng, rất cảm động.
Hai người đã im lặng rất lâu, Trần Kinh nói:
- Bí thư, sự việc đã qua, cho dù tôi hối hận cũng không được gì. Tất cả lựa chọn đều do tôi tự làm, tôi tình nguyện gánh vác hậu quả. Ông phán đoán không sai, tôi công tác ở Kinh Giang chẳng được thuận buồm xuôi gió, có đôi khi còn rất khó khăn.
Nhưng tôi tin tưởng làm tốt công tác bên đó, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, chắc chắn sẽ có một ngày làm tốt được, ngài nói có đúng không?
Kiều Chính Thanh nhướn mày nói:
- Cậu hồ đồ! Làm không tốt cậu vẫn có thể tới Lĩnh Nam. Cậu yên tâm, công tác điều động cụ thể tôi sẽ làm, cậu chỉ cần lo bản thân cậu không vấn đề, những thứ khác tôi sẽ giải quyết…
Trần Kinh ngây ra như phỗng, kinh ngạc không biết nói thế nào…
/1317
|