Bàn tay mềm của Thu Nhược Hàn nắm chặt thìa, nhẹ nhàng khuấy cà phê, có chút thờ ơ.
Hương vị cà phê Mỹ Thức nồng đậm, thời tiết có chút oi bức, có thể tìm được một nơi yên tĩnh như vậy, lẳng lặng ngồi uống cà phê, thật không dễ dàng.
Thẩm Mộng Lan ngồi đối diện Thu Nhược Hàn. Cô vẫn luôn nhìn thẳng đối phương thật lâu, cô nói: - Chủ nhiệm Thu, cô đừng nặng nề như vậy. Chẳng phải các cô đã mua được xưởng đóng tàu Kinh Giang rồi sao? Điều này đối với các cô mà nói chẳng phải việc rất đáng vui mừng sao? Điều này chứng tỏ chuyến đi tới Sở Giang lần này của cô có thu hoạch lớn.
Thu Nhược Hàn hơi nhíu mi, mím môi nói: - Cô biết cái gì? Lần này chúng tôi bị lừa. bỏ ra số tiền hơn một tỷ để mua cái nhà máy nát, hức
Thu Nhược Hàn lắc đầu nói: - Không nói chuyện này nữa, nói đến thì tôi lại thấy buồn bực. Tất cả đều do Trần Kinh, người này quá âm hiểm giả dối, lần này xưởng đóng tàu Hoàng Hải chính là bị gã tính kế lừa triệt để.
Thẩm Mộng Lan ánh mắt chớp động, nhưng trong lòng âm thầm buồn cười.
Trần Kinh giả dối, mưu ma chước quỷ, vậy còn cần Thu Nhược Hàn nói?
Lúc trước Thẩm Mộng Lan gặp khốn cảnh, chính là nhờ Trần Kinh chỉ bảo, mới chuyển đổi cục diện, bằng không cô và tập đoàn Vạn Hải, hiện tại không biết giấu mặt đi đâu.
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Mộng Lan không khỏi cân nhắc quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh không bình thường, có lẽ vượt qua quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc với Thu Nhược Hàn, cô lại thấy hình như không phải vậy.
Thu Nhược Hàn đối với Trần Kinh chỉ có sự căm hận.
Mà Trần Kinh đối với Thu Nhược Hàn tuyệt đối cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Cuộc đàm phán thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, hai bên có thể nói là kéo xa khoảng cách, cây kim so với cọng râu.
Thời gian này Thẩm Mộng Lan gặp Thu Nhược Hàn ba lần, lần nào gặp, cảm xúc của Thu Nhược Hàn đều rất tệ, rất rõ ràng, Kinh Giang tạo áp lực cho cô rất lớn, nhất loạt khiến cô gần như sụp đổ.
Thẩm Mộng Lan hiểu khá rõ Trần Kinh.
Tuy lần nào cô cũng bị Trần Kinh mắng mỏ thậm tệ, nhưng trên thực tế Trần Kinh cũng giúp Thẩm Mộng Lan không ít, kiểu người như hắn chính là điển hình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu phụ.
Nếu quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh vượt quá tình bạn, Trần Kinh lại bức Thu Nhược Hàn tới mức này sao? Điều này không có khả năng lớn lắm.
- Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay đi thăm khu sản xuất của cô ở Kinh Giang. Rất tốt! Không ngờ cô còn trẻ, đã kinh doanh sản nghiệp lớn như vậy, thật khiến người ta hâm mộ. Thu Nhược Hàn trầm lặng nói, trong giọng nói có chút xa xăm, cô dừng một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, Thẩm tổng, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, phải cẩn thận với Trần Kinh. Người này nhân phẩm thấp, hành vi làm việc là không từ thủ đoạn. Hiện tại cô có đầu tư, người ta sẽ hứa hẹn rất nhiều với cô.
Tương lai khi Kinh Giang phát triển tới một mức độ nhất định, nói không chừng anh ta sẽ khai đao với cô...
Thẩm Mộng Lan khẽ mỉm cười nói: - Chủ nhiệm Thu, tôi không hiểu vì sao bí thư Trần lại phải khai đao với tôi? Tôi làm ăn buôn bán thật thà, tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không làm hành vi vi phạm pháp luật, sao anh ta có thể khai đao với tôi?
Doanh nghiệp của tôi ở Kinh Giang phát triển càng nhanh, điều này đối với kinh tế của Kinh Giang càng có ích. Anh ta chẳng có lí do gì để khó khăn với tôi. Cô nói có đúng không?
Thu Nhược Hàn nghe thấy ngẩn ngơ, tuy nhiên chợt tùy tiện nói: - Thẩm tổng, cô đừng võ đoán. Dù sao cô cũng nghe tôi đi, không sai đâu, việc gì cũng phải để lại một đường lui. Tôi vốn không biết cô đầu tư vào Kinh Giang từ trước, nếu không nhất định tôi sẽ cản cô.
Sở Giang lớn như vậy, chỗ nào mà cô không đầu tư được, lại cứ phải đâm đầu vào Kinh Giang?
Thẩm Mộng Lan cười ha hả nói: - Chủ nhiệm Thu, vừa rồi chúng ta chẳng bảo không nói vấn đề này sao, vô tình lại nhắc tới rồi?
- Đạp đạp
Cầu thang truyền tới tiếng bước chân, Thẩm Mộng Lan khẽ nhíu mày.
Thư ký Maggie chạy tới.
- Việc gì? Sao phải vội thế?
Thẩm Mộng Lan nói?
Maggie liếc nhìn Thu Nhược Hàn, tiến đến bên cạnh Thẩm Mộng Lan nói: - Thẩm tổng, bí thư Trần tới.
Thẩm Mộng Lan cả kinh, đứng lên nói: - Gì? Đến lúc nào? Ở đâu?
Maggie sắc mặt thay đổi, nói: - Vừa rồi họ tìm cô ở công trường, tôi...tôi dẫn đoàn người của họ qua đây.
Thẩm Mộng Lan mím môi, cầm cái bóp đứng dậy.
Đúng lúc này, bóng Trần Kinh hiện ra ở đầu bậc thang.
Dưới cầu thang, Thẩm Mộng Lan mơ hồ nhìn thấy cả những nhân viên khác đi cùng, nhưng hình như chưa dám lên.
Trần Kinh chậm rãi tiến tới gần Thẩm Mộng Lan, liếc mắt nhìn Thu Nhược Hàn, hơi nhíu mày. Thẩm Mộng Lan vội hỏi: - Bí thư Trần, anh tìm tôi có việc gì?
Trần Kinh chỉ ghế dựa, ra hiệu Thẩm Mộng Lan ngồi xuống.
Hắn cũng tự ngồi xuống, nói: - Thẩm tổng, tôi nhớ đã nói với cô, mảnh đất gần Tẩu Mã Phố tạm thời không khai thác, phát triển. Khi đó chúng ta còn có hiệp nghị, cô sao thế? Hôm nay tôi tới lại thấy đầy cột bê tông dựng lên?
Tôi nói có phải cô cho rằng tôi đang nói đùa không? Nơi rộng như vậy cô không thi công, lại cứ phải động thổ ở chỗ đất bé đó trước, cô nói thử xem cô nghĩ gì thế?
Thẩm Mộng Lan bị Trần Kinh chất vấn ồ ạt, đầu óc có chút mê man, cô điều chỉnh cảm xúc, nói: - Cái đó...Cái đó, bí thư Trần, lúc trước mảnh đất đó không thi công, chẳng phải là nghĩ cho vấn đề khai thác Lãng Châu sao? Hiện tại bên Lãng Châu đã không khai thác nữa, tôi nghĩ nơi đó vị trí thuận lợi, tôi liền...tôi liền sắp xếp thi công từ bên đó.
Trần Kinh sắc mặt tối sầm, nói: - Linh tinh! Ai bảo cô mảnh đất kia tạm hoãn khai thác là nghĩ tới vấn để khai thác phát triển Lãng Châu? Đây chẳng phải cô tự cho mình thông minh sao? Hơn nữa tôi sắp xếp phó chủ tịch Liễu cấp cho cô hiệp nghị bồi thường, chẳng lẽ cô không thấy?
Cô ấy à, tự cho mình là thông minh, như vậy đi, lập tức đình công, sau này tôi sẽ cử phó chủ tịch Liễu tới đàm phán chuyện bồi thường cho cô, mảnh đất này mấy năm nay chính quyền sẽ trưng thu.
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời, cô do dự thật lâu sau đó nói: - Bí thư, nhưng công trình của chúng tôi đều đã khoán thầu rồi, hiện tại đình công thì hợp đồng bên công ty xây dựng tính sao? Ngoài ra, công trình bê tông cũng đã làm xong, tổn thất này...
Trần Kinh khoát tay nói: - Cứ đình công trước đã, mọi việc đợi sau khi đình công sẽ thương lượng. Hiện tại cô đình công muộn thêm một ngày, tổn thất sẽ càng nhiều, cô hiểu không?
Thẩm Mộng Lan nhếch môi, một lời không nói. Về vấn đề khai thác mảnh đất này, trước đó cô đã sắp xếp liên lạc với lãnh đạo liên quan tới quận Tam Hòa.
Khi đó Đổng Quang Vân vỗ ngực tỏ ra không thành vấn đề, nói nếu bên Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố truy vấn, Đổng Quang Vân ông ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Hiện tại công trình của cô khởi công rồi, quy hoạch đều làm xong rồi, Trần Kinh lại chạy tới bảo đình công, sao cô có thể đồng ý?
Nhưng Trần Kinh đã lên tiếng, cô không dám công khai chống đối, nhất thời dừng cương nơi bờ vực.
Thẩm Mộng Lan trầm mặc, Thu Nhược Hàn chợt nói:
- Thẩm tổng, tôi đề nghị cô phải kiên quyết giữ quyền đối với hành vi xâm phạm quyền lợi doanh nghiệp mình. Đất của cô là mua thông qua chính quyền, hợp lý hợp pháp, hơn nữa tất cả thủ tục công trình đều đẩy đủ mọi thứ.
Hiện tại cô quy hoạch công trình hoàn thành rồi, ai bảo cô đình công liền đình công, đây chẳng phải là trò đùa sao?
Cho nên tôi cho rằng, công trình của cô kiên quyết không thể đình công, không chỉ không thể đình công, để khiến nhà xưởng nhanh chóng đưa vào sử dụng, cô còn phải đẩy nhanh tiến độ.
Cô yên tâm, bây giờ là xã hội pháp chế, không phải ai đó muốn độc đoán là có thể làm gì cô, cô sợ cái gì?
Trần Kinh nghe thấy sửng sốt, không khỏi nhìn Thu Nhược Hàn thật lâu liếc mắt một cái.
Mà Thẩm Mộng Lan bên cạnh kinh ngạc cũng không kém, đứng dậy, kinh ngạc nói không ra lời.
Trần Kinh nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn, vui vẻ nói: - Hắc, tôi còn không biết đại tá Thu sao lại thân với Thẩm tổng vậy? Tuy nhiên tôi có chút tò mò, có phải cô có thể đại biểu thái độ của Vạn Hải không?
Thu Nhược Hàn mặt lạnh nói: - Tôi đương nhiên có thể? Tôi và Mộng Lan là bạn tốt lâu năm. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu uất ức. Kinh Giang các người quá khinh người, người khác mang lượng tiền lớn đến đầu tư, các anh lại không những không tạo điều kiện thuận lợi cho nhà đầu tư.
Ngược lại vì sự thay đổi của chính sách tự thân không ổn định khiến nhà đầu tư gặp tổn thất lớn, môi trường đầu tư như vậy, cũng khó trách Kinh Giang nhiều năm phát triển như vậy, vẫn là một địa phương nghèo.
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, hơi dở khóc dở cười.
Hắn nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn thật lâu, nói: - Tôi kính nhờ thượng tá Thu, cô muốn thay người khác can thiệp, cũng phải biết rõ tình hình, nắm được đầy đủ tin tức mới được. Có biết mảnh đất đó là như nào à? Cô có thể hỏi thăm Thẩm tổng một chút, nếu vì sự việc mảnh đất này, chúng tôi lên tòa án, cô có một phân hy vọng sẽ thắng kiện hay không?
Cô muốn nói chuyện pháp chế với tôi, được. Tôi còn có thể trực tiếp khởi tố tập đoàn Vạn Hải xây dựng phi pháp, cô có tin tôi khởi tố lên tòa án, tôi chắc chắn sẽ thắng kiện không.
Thu Nhược Hàn mặt tối sầm, nói: - Anh...
Trần Kinh nhìn về phía Thẩm Mộng Lan nói: - Thẩm tổng, cô có nên giải thích với thượng tá Thu một chút tình hình mảnh đất đó được không?
Thẩm Mộng Lan ở bên cạnh sớm đã trợn mắt há mồm, mảnh đất kia là sau khi Thẩm Mộng Lan mua ở Tam Hòa, quận Tam Hòa vì ủng hộ tập đoàn Vạn Hải, tặng miễn phí thêm.
Hiện tại thủ tục cụ thể của mảnh đất này còn chưa làm xong, tuy lãnh đạo Tam Hòa đã kí, nhưng giấy chứng nhân bên đất đai quốc gia còn chưa có, nếu thật sự mang ra tòa, Thẩm Mộng Lan sao có thể thắng được?
Cô vừa thấy tình huống không đúng, vội hỏi: - Bí thư, bí thư Trần, ngài yên tâm, tôi lập tức sắp xếp đình công. Cô nhìn về phía Thu Nhược Hàn nói: - Chịchị Thu, chuyện này là chúng ta yếu lý, chúng ta đình công, lập tức đình công.
Thu Nhược Hàn ngơ ngác không nói ra lời, mặt trở nên đỏ bừng.
Rốt cục, cô thật sự không nhìn được tình trạng quẫn bách ở đây, đột nhiên đứng dậy, cầm theo túi xách, giơ ngón tay chỉ Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh sẽ không thể kiêu ngạo mãi thế. Anh nhớ kỹ cho tôi, Thu Nhược Hàn tôi sẽ không để yên cho anh.
Cô hừ một tiếng, cầm theo túi xách phẩn nỗ bỏ đi.
Thẩm Mộng Lan xấu hổ không hiểu ra sao, cô nói: - Bíbí thư Trần, tôiThu.
Sắc mặt Trần Kinh cũng khó coi, nhìn cô thật sau nói: - Người tốt thì không kết giao, lại kết giao với con nhà quan chẳng có đầu óc gì
Hương vị cà phê Mỹ Thức nồng đậm, thời tiết có chút oi bức, có thể tìm được một nơi yên tĩnh như vậy, lẳng lặng ngồi uống cà phê, thật không dễ dàng.
Thẩm Mộng Lan ngồi đối diện Thu Nhược Hàn. Cô vẫn luôn nhìn thẳng đối phương thật lâu, cô nói: - Chủ nhiệm Thu, cô đừng nặng nề như vậy. Chẳng phải các cô đã mua được xưởng đóng tàu Kinh Giang rồi sao? Điều này đối với các cô mà nói chẳng phải việc rất đáng vui mừng sao? Điều này chứng tỏ chuyến đi tới Sở Giang lần này của cô có thu hoạch lớn.
Thu Nhược Hàn hơi nhíu mi, mím môi nói: - Cô biết cái gì? Lần này chúng tôi bị lừa. bỏ ra số tiền hơn một tỷ để mua cái nhà máy nát, hức
Thu Nhược Hàn lắc đầu nói: - Không nói chuyện này nữa, nói đến thì tôi lại thấy buồn bực. Tất cả đều do Trần Kinh, người này quá âm hiểm giả dối, lần này xưởng đóng tàu Hoàng Hải chính là bị gã tính kế lừa triệt để.
Thẩm Mộng Lan ánh mắt chớp động, nhưng trong lòng âm thầm buồn cười.
Trần Kinh giả dối, mưu ma chước quỷ, vậy còn cần Thu Nhược Hàn nói?
Lúc trước Thẩm Mộng Lan gặp khốn cảnh, chính là nhờ Trần Kinh chỉ bảo, mới chuyển đổi cục diện, bằng không cô và tập đoàn Vạn Hải, hiện tại không biết giấu mặt đi đâu.
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Mộng Lan không khỏi cân nhắc quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh không bình thường, có lẽ vượt qua quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc với Thu Nhược Hàn, cô lại thấy hình như không phải vậy.
Thu Nhược Hàn đối với Trần Kinh chỉ có sự căm hận.
Mà Trần Kinh đối với Thu Nhược Hàn tuyệt đối cũng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Cuộc đàm phán thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, hai bên có thể nói là kéo xa khoảng cách, cây kim so với cọng râu.
Thời gian này Thẩm Mộng Lan gặp Thu Nhược Hàn ba lần, lần nào gặp, cảm xúc của Thu Nhược Hàn đều rất tệ, rất rõ ràng, Kinh Giang tạo áp lực cho cô rất lớn, nhất loạt khiến cô gần như sụp đổ.
Thẩm Mộng Lan hiểu khá rõ Trần Kinh.
Tuy lần nào cô cũng bị Trần Kinh mắng mỏ thậm tệ, nhưng trên thực tế Trần Kinh cũng giúp Thẩm Mộng Lan không ít, kiểu người như hắn chính là điển hình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu phụ.
Nếu quan hệ giữa Thu Nhược Hàn và Trần Kinh vượt quá tình bạn, Trần Kinh lại bức Thu Nhược Hàn tới mức này sao? Điều này không có khả năng lớn lắm.
- Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay đi thăm khu sản xuất của cô ở Kinh Giang. Rất tốt! Không ngờ cô còn trẻ, đã kinh doanh sản nghiệp lớn như vậy, thật khiến người ta hâm mộ. Thu Nhược Hàn trầm lặng nói, trong giọng nói có chút xa xăm, cô dừng một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, Thẩm tổng, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, phải cẩn thận với Trần Kinh. Người này nhân phẩm thấp, hành vi làm việc là không từ thủ đoạn. Hiện tại cô có đầu tư, người ta sẽ hứa hẹn rất nhiều với cô.
Tương lai khi Kinh Giang phát triển tới một mức độ nhất định, nói không chừng anh ta sẽ khai đao với cô...
Thẩm Mộng Lan khẽ mỉm cười nói: - Chủ nhiệm Thu, tôi không hiểu vì sao bí thư Trần lại phải khai đao với tôi? Tôi làm ăn buôn bán thật thà, tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không làm hành vi vi phạm pháp luật, sao anh ta có thể khai đao với tôi?
Doanh nghiệp của tôi ở Kinh Giang phát triển càng nhanh, điều này đối với kinh tế của Kinh Giang càng có ích. Anh ta chẳng có lí do gì để khó khăn với tôi. Cô nói có đúng không?
Thu Nhược Hàn nghe thấy ngẩn ngơ, tuy nhiên chợt tùy tiện nói: - Thẩm tổng, cô đừng võ đoán. Dù sao cô cũng nghe tôi đi, không sai đâu, việc gì cũng phải để lại một đường lui. Tôi vốn không biết cô đầu tư vào Kinh Giang từ trước, nếu không nhất định tôi sẽ cản cô.
Sở Giang lớn như vậy, chỗ nào mà cô không đầu tư được, lại cứ phải đâm đầu vào Kinh Giang?
Thẩm Mộng Lan cười ha hả nói: - Chủ nhiệm Thu, vừa rồi chúng ta chẳng bảo không nói vấn đề này sao, vô tình lại nhắc tới rồi?
- Đạp đạp
Cầu thang truyền tới tiếng bước chân, Thẩm Mộng Lan khẽ nhíu mày.
Thư ký Maggie chạy tới.
- Việc gì? Sao phải vội thế?
Thẩm Mộng Lan nói?
Maggie liếc nhìn Thu Nhược Hàn, tiến đến bên cạnh Thẩm Mộng Lan nói: - Thẩm tổng, bí thư Trần tới.
Thẩm Mộng Lan cả kinh, đứng lên nói: - Gì? Đến lúc nào? Ở đâu?
Maggie sắc mặt thay đổi, nói: - Vừa rồi họ tìm cô ở công trường, tôi...tôi dẫn đoàn người của họ qua đây.
Thẩm Mộng Lan mím môi, cầm cái bóp đứng dậy.
Đúng lúc này, bóng Trần Kinh hiện ra ở đầu bậc thang.
Dưới cầu thang, Thẩm Mộng Lan mơ hồ nhìn thấy cả những nhân viên khác đi cùng, nhưng hình như chưa dám lên.
Trần Kinh chậm rãi tiến tới gần Thẩm Mộng Lan, liếc mắt nhìn Thu Nhược Hàn, hơi nhíu mày. Thẩm Mộng Lan vội hỏi: - Bí thư Trần, anh tìm tôi có việc gì?
Trần Kinh chỉ ghế dựa, ra hiệu Thẩm Mộng Lan ngồi xuống.
Hắn cũng tự ngồi xuống, nói: - Thẩm tổng, tôi nhớ đã nói với cô, mảnh đất gần Tẩu Mã Phố tạm thời không khai thác, phát triển. Khi đó chúng ta còn có hiệp nghị, cô sao thế? Hôm nay tôi tới lại thấy đầy cột bê tông dựng lên?
Tôi nói có phải cô cho rằng tôi đang nói đùa không? Nơi rộng như vậy cô không thi công, lại cứ phải động thổ ở chỗ đất bé đó trước, cô nói thử xem cô nghĩ gì thế?
Thẩm Mộng Lan bị Trần Kinh chất vấn ồ ạt, đầu óc có chút mê man, cô điều chỉnh cảm xúc, nói: - Cái đó...Cái đó, bí thư Trần, lúc trước mảnh đất đó không thi công, chẳng phải là nghĩ cho vấn đề khai thác Lãng Châu sao? Hiện tại bên Lãng Châu đã không khai thác nữa, tôi nghĩ nơi đó vị trí thuận lợi, tôi liền...tôi liền sắp xếp thi công từ bên đó.
Trần Kinh sắc mặt tối sầm, nói: - Linh tinh! Ai bảo cô mảnh đất kia tạm hoãn khai thác là nghĩ tới vấn để khai thác phát triển Lãng Châu? Đây chẳng phải cô tự cho mình thông minh sao? Hơn nữa tôi sắp xếp phó chủ tịch Liễu cấp cho cô hiệp nghị bồi thường, chẳng lẽ cô không thấy?
Cô ấy à, tự cho mình là thông minh, như vậy đi, lập tức đình công, sau này tôi sẽ cử phó chủ tịch Liễu tới đàm phán chuyện bồi thường cho cô, mảnh đất này mấy năm nay chính quyền sẽ trưng thu.
Thẩm Mộng Lan ngẩn người, kinh ngạc nói không ra lời, cô do dự thật lâu sau đó nói: - Bí thư, nhưng công trình của chúng tôi đều đã khoán thầu rồi, hiện tại đình công thì hợp đồng bên công ty xây dựng tính sao? Ngoài ra, công trình bê tông cũng đã làm xong, tổn thất này...
Trần Kinh khoát tay nói: - Cứ đình công trước đã, mọi việc đợi sau khi đình công sẽ thương lượng. Hiện tại cô đình công muộn thêm một ngày, tổn thất sẽ càng nhiều, cô hiểu không?
Thẩm Mộng Lan nhếch môi, một lời không nói. Về vấn đề khai thác mảnh đất này, trước đó cô đã sắp xếp liên lạc với lãnh đạo liên quan tới quận Tam Hòa.
Khi đó Đổng Quang Vân vỗ ngực tỏ ra không thành vấn đề, nói nếu bên Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố truy vấn, Đổng Quang Vân ông ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Hiện tại công trình của cô khởi công rồi, quy hoạch đều làm xong rồi, Trần Kinh lại chạy tới bảo đình công, sao cô có thể đồng ý?
Nhưng Trần Kinh đã lên tiếng, cô không dám công khai chống đối, nhất thời dừng cương nơi bờ vực.
Thẩm Mộng Lan trầm mặc, Thu Nhược Hàn chợt nói:
- Thẩm tổng, tôi đề nghị cô phải kiên quyết giữ quyền đối với hành vi xâm phạm quyền lợi doanh nghiệp mình. Đất của cô là mua thông qua chính quyền, hợp lý hợp pháp, hơn nữa tất cả thủ tục công trình đều đẩy đủ mọi thứ.
Hiện tại cô quy hoạch công trình hoàn thành rồi, ai bảo cô đình công liền đình công, đây chẳng phải là trò đùa sao?
Cho nên tôi cho rằng, công trình của cô kiên quyết không thể đình công, không chỉ không thể đình công, để khiến nhà xưởng nhanh chóng đưa vào sử dụng, cô còn phải đẩy nhanh tiến độ.
Cô yên tâm, bây giờ là xã hội pháp chế, không phải ai đó muốn độc đoán là có thể làm gì cô, cô sợ cái gì?
Trần Kinh nghe thấy sửng sốt, không khỏi nhìn Thu Nhược Hàn thật lâu liếc mắt một cái.
Mà Thẩm Mộng Lan bên cạnh kinh ngạc cũng không kém, đứng dậy, kinh ngạc nói không ra lời.
Trần Kinh nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn, vui vẻ nói: - Hắc, tôi còn không biết đại tá Thu sao lại thân với Thẩm tổng vậy? Tuy nhiên tôi có chút tò mò, có phải cô có thể đại biểu thái độ của Vạn Hải không?
Thu Nhược Hàn mặt lạnh nói: - Tôi đương nhiên có thể? Tôi và Mộng Lan là bạn tốt lâu năm. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu uất ức. Kinh Giang các người quá khinh người, người khác mang lượng tiền lớn đến đầu tư, các anh lại không những không tạo điều kiện thuận lợi cho nhà đầu tư.
Ngược lại vì sự thay đổi của chính sách tự thân không ổn định khiến nhà đầu tư gặp tổn thất lớn, môi trường đầu tư như vậy, cũng khó trách Kinh Giang nhiều năm phát triển như vậy, vẫn là một địa phương nghèo.
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, hơi dở khóc dở cười.
Hắn nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn thật lâu, nói: - Tôi kính nhờ thượng tá Thu, cô muốn thay người khác can thiệp, cũng phải biết rõ tình hình, nắm được đầy đủ tin tức mới được. Có biết mảnh đất đó là như nào à? Cô có thể hỏi thăm Thẩm tổng một chút, nếu vì sự việc mảnh đất này, chúng tôi lên tòa án, cô có một phân hy vọng sẽ thắng kiện hay không?
Cô muốn nói chuyện pháp chế với tôi, được. Tôi còn có thể trực tiếp khởi tố tập đoàn Vạn Hải xây dựng phi pháp, cô có tin tôi khởi tố lên tòa án, tôi chắc chắn sẽ thắng kiện không.
Thu Nhược Hàn mặt tối sầm, nói: - Anh...
Trần Kinh nhìn về phía Thẩm Mộng Lan nói: - Thẩm tổng, cô có nên giải thích với thượng tá Thu một chút tình hình mảnh đất đó được không?
Thẩm Mộng Lan ở bên cạnh sớm đã trợn mắt há mồm, mảnh đất kia là sau khi Thẩm Mộng Lan mua ở Tam Hòa, quận Tam Hòa vì ủng hộ tập đoàn Vạn Hải, tặng miễn phí thêm.
Hiện tại thủ tục cụ thể của mảnh đất này còn chưa làm xong, tuy lãnh đạo Tam Hòa đã kí, nhưng giấy chứng nhân bên đất đai quốc gia còn chưa có, nếu thật sự mang ra tòa, Thẩm Mộng Lan sao có thể thắng được?
Cô vừa thấy tình huống không đúng, vội hỏi: - Bí thư, bí thư Trần, ngài yên tâm, tôi lập tức sắp xếp đình công. Cô nhìn về phía Thu Nhược Hàn nói: - Chịchị Thu, chuyện này là chúng ta yếu lý, chúng ta đình công, lập tức đình công.
Thu Nhược Hàn ngơ ngác không nói ra lời, mặt trở nên đỏ bừng.
Rốt cục, cô thật sự không nhìn được tình trạng quẫn bách ở đây, đột nhiên đứng dậy, cầm theo túi xách, giơ ngón tay chỉ Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, anh sẽ không thể kiêu ngạo mãi thế. Anh nhớ kỹ cho tôi, Thu Nhược Hàn tôi sẽ không để yên cho anh.
Cô hừ một tiếng, cầm theo túi xách phẩn nỗ bỏ đi.
Thẩm Mộng Lan xấu hổ không hiểu ra sao, cô nói: - Bíbí thư Trần, tôiThu.
Sắc mặt Trần Kinh cũng khó coi, nhìn cô thật sau nói: - Người tốt thì không kết giao, lại kết giao với con nhà quan chẳng có đầu óc gì
/1317
|