Văn phòng Trần Kinh!
Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm, phó cục trưởng cục công an Thang Dịch Dương đang ngồi, thần sắc hai người nghiêm túc.
Thang Dịch Dương hít sâu một hơi, cao giọng nói:
- Bí thư, chuyện này tôi dám khẳng định, nhất định có liên quan đến tập đoàn xí nghiệp anh em Hầu thị. Công ty xây dựng Vĩnh Cố năm năm gần đây mới xây dựng xí nghiệp, bọn họ làm lớn thực sự không phải ở Sở Giang, mà là ở Sở Bắc.
Công ty này hầu như nhận thầu tất cả các công trình dưới trướng của anh em Hầu thị, hơn nữa lần này Chiêm Vĩnh Cố bỏ trốn, ảnh hưởng cực lớn ở Sở Bắc. Vì công ty Vĩnh Cố nợ rất nhiều ngân hàng ở Sở Giang ít nhất phải đến 200 triệu, mặc khác còn có khoản lớn nợ tiền công của công nhân còn chưa trả, mà tổn thất vật liệu xây dựng nghe nói cũng cực lớn.
Bây giờ chúng ta đã nắm chắc được chứng cứ trong tay, Chiêm Vĩnh Cố có liên hệ cực kỳ chặt chẽ với anh em Hầu thị, tôi cho rằng việc Chiêm Vĩnh Cố chạy trốn, sau lưng có bóng dáng của anh em Hầu thị…
Trần Kinh mắt híp lại, trong mắt lóe sáng.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện này không cần tra xét nữa, có chứng cứ hay không không quan trọng!
Trần Kinh đưa tay hạ ép xuống nói:
- Bây giờ Tỉnh ủy yêu cầu Kinh Giang chúng ta cộng tác phát triển, ha, Lôi Minh Phong bây giờ đâm lén sau lưng chúng ta, muốn hủy đi đài của chúng ta! Truyền thông Sở Giang gã vận dụng không tệ! Vốn liếng mấy năm nay cũng lấy ra hết rồi, chúng ta có phải nên cảm thấy lấy đó làm vinh hạnh hay không?
Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, từ từ đi đến bên cửa sổ, cẩn thận thưởng thức.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm xúc thô bạo, hít một hơi thật sâu, hắn hi vọng có thể áp chế được cảm xúc đó xuống.
Nhưng áp chế như nào thì trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hai người Hầu Quan Trung và Hầu Lâm đúng là thành tinh rồi, không ngờ lại dám làm ra con thiêu thân trong chuyện của Kinh Giang như này.
Trần Kinh sớm đã muốn cho hai tên này một bài cảnh cáo, không ngờ hắn còn chưa làm gì, thì hai tên này được đằng chân lân đằng đầu, đạp lên mặt.
Trần Kinh trong lòng không khỏi cười khẩy.
Trên thế giới này, dù sao luôn có một số người không biết đối nhân xử thế, không hiểu địa vị thực sự của mình.
Hầu Quan Trung vênh vênh váo váo, cũng không biết gã một ngày rốt cục nghĩ ra những trò gì, con người Hầu Lâm vẫn coi như có chút lòng kính sợ, biết chút lễ nghĩa, nhưng xem ra mấy năm nay cũng bành trướng không ít, có một anh trai dễ bành trướng như vậy, tên tiểu tử này quả thực cũng thích ăn đòn!
Trần Kinh lẳng lặng hút thuốc, cho đến khi hút xong một điếu, sau đó dập tắt điếu thuốc, nói:
- Lão Tiếu, bảo Tiểu Phương chuẩn bị xe! Tôi đến Sở thành!
Tiếu Hàm gật đầu, nói:
- Bí thư, là vì điện thoại của bí thư Phùng của Ủy ban kỷ luật tỉnh sao?
Trần Kinh nhẹ hừ một tiếng nói:
- Coi như vậy đi! Bí thư Phùng lần này đích thân để mắt đến Kinh Giang, tổ kiểm tra cũng đến 3-4 ngày rồi, chúng ta di cũng chưa hay biết gì! Ý vị sâu xa, phải cân nhắc.
Tiểu Phương mau chóng sắp xếp xe.
Tiếu Hàm tiễn Trần Kinh xuống lầu, thư ký Tiểu Phương tiến vào ghế lái phụ, lái xe Lão Hà vừa lúc khởi động xe.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Tiểu Phương, hôm nay anh không cần đi cùng tôi, tối nay về với vợ con đi!
Tiểu Phương vừa ngạc nhiên vừa lấy làm mừng quay đầu, đang định nói không sao, nhưng gã vừa nhìn thấy sắc mặt của Trần Kinh, liền hiểu sự sắp xếp này của Trần Kinh e là có thâm ý khác.
Gã vội vàng gật đầu nói:
- Được, bí thư đi đường cẩn thận!
Lão Hà lái xe rất lụa, tiến vào trong nội thành, Lão Hà quay đầu lại nói:
- Bí thư, chúng ta đi đường nào!
Trần Kinh nằm ở ghế sau ngồi dậy, nói:
- Đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân trước đã!
…
Bệnh viện Nhân Dân, ánh nắng chan hòa, bầu trời xanh thẳm không một bóng mây.
Vết thương của Thẩm Mộng Lan cơ bản đã khỏi, cô cũng đã cởi bỏ quần áo bệnh nhân, mặc quần áo thoải mái.
Dưới khí trời như này, đi bộ trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu chăm sóc đặc biệt, là một việc vô cùng khoan khoái dễ chịu, nhưng Thẩm Mộng Lan lại nhíu đôi lông mày thanh tú lại, không nói lời nào.
Trên một khúc gỗ ngồi dưới cây bách xanh tươi trên con đường nhỏ rợp bóng mát, có đặt một bó hoa hồng đỏ thắm, còn người tặng hoa hồng, lúc này liền ghé sát vào người cô, vẻ mặt mỉm cười, cử chỉ nhẹ nhàng.
Liên tục mấy ngày, Hầu Lâm đều đến thăm cô.
Hỏi han ân cần, vô cùng nhiệt tình, Hầu Lâm nói đến nhiều nhất chính là chuyện Tam Hòa Kinh Giang.
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của gã đầy căm phẫn, lúc nào cũng cảm thấy bất công cho Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan đầu tư cho Kinh Giang là cực kỳ thành ý, đầu tư hẳn mấy trăm triệu, nhưng bên Kinh Giang đến sự an toàn về tài sản thân thể cho Thẩm Mộng Lan cũng không bảo đảm được.
Vài nông dân gây rối, nhà xưởng liền bị đập phá, cô lại còn bị thương nặng, đây là hoàn cảnh đầu tư gì? Một nơi như này, có thể giữ được vốn liếng sao?
Hầu Lâm khuyến khích Thẩm Mộng Lan dám đứng ra, nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, phải tạo áp lực cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải thông qua các loại truyền thông tạo áp lực cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải ép bọn họ đối xử lại từ đầu với sự tồn tại của tập đoàn Vạn Hải.
Hầu Lâm tình ý sâu xa nói với cô:
- Mộng Lan, em chính là một em bé quá ngoan rồi, người ta coi em là một bé gái, yếu ớt dễ bắt nạt! Có lúc, em không thể quá thành thật, lúc quan trọng không làm ồn ào lên một chút, người khác sẽ không coi trọng em.
Nội địa không thể so với Hồng Kông được, quan trường nội địa em chưa quen. Người làm quan, khôn khéo giả dối nhất, em giao tiếp với bọn họ, có lúc quá chính quy chính thống, bọn họ liền cảm thấy em không đủ uy hiếp với bọn họ. Bên ngoài thì bọn họ khách khách khí khí, thực ra căn bản cũng không để tâm tý gì đâu.
Cho nên mấu chốt chính là phải làm ồn lên, phải tỏ thái độ, cán bộ đều cầu ổn, chen mũi vào chuyện lớn chút, chỉ cần ảnh hưởng đến ổn định, thì chính là chuyện thiên đại. Em chọc thủng trời rồi, chỉ cần muốn che đậy, đó cũng không phải chuyện, em hiểu chứ?
Thẩm Mộng Lan thông minh sắc sảo, cô đương nhiên hiểu ý của Hầu Lâm.
Thực ra Thẩm Mộng Lan cũng đang có ý này.
Bây giờ cô có chút hận với Trần Kinh rồi, cô tốn nhiều tiền như vậy đầu tư vào Kinh Giang, bây giờ không chỉ nhà xưởng có vấn đề, hơn nữa bản thân mình cũng bị thương.
Đáng giận hơn chính là, Trần Kinh căn bản cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, ngày cô bị thương, Thẩm Mộng Lan trong lòng cực kỳ yếu đuối, cô thực sự muốn khóc.
Nhưng hôm đó Trần Kinh lại đến tiền hô hậu ủng, chỉ lạnh lùng nhìn cô vài cái, một câu cũng không nói, cho dù là một lời an ủi nhỏ nhoi thôi cũng không có, đây là người gì?
Người đàn ông này không chỉ hống hách, hơn nữa còn máu lạnh, hôm đó Thẩm Mộng Lan trùm kín chăn, khóc lóc một hồi.
Về các loại tin tức nghi ngờ hoàn cảnh đầu tư của Kinh Giang bắt đầu truyền khắp Sở Giang, Thẩm Mộng Lan thông qua tivi mà biết được.
Lần này Kinh Giang khả năng gặp phải phiền phức lớn rồi, trở thành mục tiêu công kích, còn Trần Kinh lại càng bị người ta trực tiếp chỉ trích, các loại vấn đề mà Trần Kinh nắm quyền, cũng bắt đầu bùng nổ rồi.
Lúc đó Thẩm Mộng Lan trong lòng cảm thấy hết giận rồi, cô thầm nghĩ Trần Kinh cũng có ngày hôm nay sao?
Cái gọi là thừa nước đục thả câu, Thẩm Mộng Lan liền nghĩ, bây giờ nếu như cô làm loạn lên một chút, thông qua truyền thông phát biểu chút tin tức mới, xem Trần Kinh còn thần khí như vậy nữa không?
Thẩm Mộng Lan thầm nghĩ như vậy, không ngờ ngày hôm sau Hầu Lâm đã đến rồi.
Hầu Lâm lần đầu tiên nhắc đến chuyện này, Thẩm Mộng Lan trong lòng đã có sự đồng tình rồi.
Hầu Lâm nói đến chuyện này, không phải là cùng cô không bàn mà trùng ý sao?
Dù sao bây giờ Thẩm Mộng Lan cũng hoàn toàn thất vọng về con người Trần Kinh rồi, người đàn ông này vì tư lợi, ngang tàng hống hách, hoàn toàn chính là một con vật máu lạnh.
Hơn nữa tên này cả ngày đầy bụng quyền mưu quỷ kế, một lòng muốn đấu đi đấu lại trên quan trường, đấu đi đấu lại chẳng phải vì tranh quyền đoạt lợi sao?
Đầu năm nay, ai không phải vì quyền lợi chứ?
Nhưng, mấy ngày tiếp theo, Hầu Lâm ngày này cũng nhắc đến chuyện này, Thẩm Mộng Lan trong lòng cũng có chút không thoải mái rồi.
Thẩm Mộng Lan cũng không kìm chế được nữa, bản thân đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Hải, tập đoàn Vạn Hải là xí nghiệp gì? Tài sản mấy tỉ, quyết sách của một ví nghiệp lớn như này, còn phải để Hầu Lâm khoa chân múa tay sao?
Thẩm Mộng Lan khá căm hận Trần Kinh, nhưng đối với Hầu Lâm, cô cũng nhìn thấu xương cốt rồi.
Hầu Lâm là công tử bột ở Sở Giang, nhưng đối với người tự xưng là thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu ở Hồng Kông như Thẩm Mộng Lan mà nói, người này vẫn không tránh khỏi hình tượng nhà giàu mới nổi.
Loại công tử gọi là con ông cháu cha như này, cũng chỉ là sau khi trưởng thành, bố thăng quan mới miễn cưỡng được gọi là con ông cháu cha.
Thực ra chính là nhà giàu mới nổi xuất thân từ dân hai lúa chính gốc, có chút tài cán, mới kiếm được chút tiền, tự mình so với ai cũng lớn hơn.
Bình thường ra ngoài tất nhiên là Porsche, trên tay đeo Rolex, đây cũng coi là công tử văn nhã của xã hội thượng lưu sao?
Thẩm Mộng Lan muốn đối phó với Trần Kinh, sẽ nhân lúc Trần Kinh cháy nhà mà đi hôi của, cũng không dùng được Hầu Lâm trong này hoa chân múa tay?
Cho nên, Hầu Lâm càng lải nhải với Thẩm Mộng Lan về cái gọi là ý kiến, Thẩm Mộng Lan trong lòng lại càng không làm như vậy, cô chính là nghịch phản tâm lý gây chuyện.
Lòng của phụ nữ, kim dưới biển, ai có thể nhìn thấu cô nghĩ như nào?
Một chiếc Passat khiêm tốn lái vào Boulevard, đứng ven đường.
Thẩm Mộng Lan cũng không chú ý đến chiếc xe này, còn Hầu Lâm đứng một bên đang mặt mày hớn hở nói, lại càng không để ý.
Xe dừng lại, người ngồi ghế lái xe bước xuống, mau chóng bước về phía Thẩm Mộng Lan nói:
- Chào cô, chúng tôi…
Thẩm Mộng Lan và Hầu Lâm hơi sửng sốt, Hầu Lâm quay đầu liếc nhìn lái xe một chút, khoảng hơn 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác quê mùa, là ai vậy?
- Ông là ai? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với Thẩm tiểu thư sao? Một chút lễ nghĩa cũng không hiểu!
Hầu Lâm sầm mặt lại nói.
Mấy ngày nay gã đang dốc hết sức lực để nịnh bợ lấy lòng Thẩm Mộng Lan.
Mấy ngày trước trời mua, gã cũng không có cơ hội dẫn Thẩm Mộng Lan ra ngoài, hôm nay vất vả lắm mới chộp được thời tiết nắng ấm đẹp như này.
Trai tài gái sắc, hai người đang nói chuyện to nhỏ dưới bóng cây bên đường, cảm giác thật tuyệt, nhưng lại bị người ta chen họng vào phá đám, sự tức giận trong lòng gã có thể tưởng tượng được.
Lái xe quê mùa cũng không bị khí thế của Hầu Lâm dọa sợ, ông lạnh lùng nói với Hầu Lâm:
- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Tôi cũng không nói chuyện với anh mà? Anh có thể thay mặt cho Thẩm tiểu thư sao?
Hầu Lâm bị thái độ sừng cồ của lái xe làm cho sững người, chợt gã lại vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mộng Lan biến sắc, ánh mắt đang nhìn về phía chiếc xe kia.
Hầu Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt theo bản năng cũng nhìn về phía con Passat đang đứng bên đường.
Cửa sổ sau xe từ từ hạ xuống, dần dận hiện ra đầu của người ngồi trong xe, sau đó Hầu Lâm nhìn rõ mặt mũi của đối phương.
Trần Kinh!
Hầu Lâm trong lòng giật mình, vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn không nói.
Trần Kinh ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Lan, thản nhiên nói:
- Lên xe đi! Xem ra vết thương của cô cũng khỏi rồi, còn nằm viện làm gì nữa? Hay giúp bệnh viện kiếm tiền à
Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm, phó cục trưởng cục công an Thang Dịch Dương đang ngồi, thần sắc hai người nghiêm túc.
Thang Dịch Dương hít sâu một hơi, cao giọng nói:
- Bí thư, chuyện này tôi dám khẳng định, nhất định có liên quan đến tập đoàn xí nghiệp anh em Hầu thị. Công ty xây dựng Vĩnh Cố năm năm gần đây mới xây dựng xí nghiệp, bọn họ làm lớn thực sự không phải ở Sở Giang, mà là ở Sở Bắc.
Công ty này hầu như nhận thầu tất cả các công trình dưới trướng của anh em Hầu thị, hơn nữa lần này Chiêm Vĩnh Cố bỏ trốn, ảnh hưởng cực lớn ở Sở Bắc. Vì công ty Vĩnh Cố nợ rất nhiều ngân hàng ở Sở Giang ít nhất phải đến 200 triệu, mặc khác còn có khoản lớn nợ tiền công của công nhân còn chưa trả, mà tổn thất vật liệu xây dựng nghe nói cũng cực lớn.
Bây giờ chúng ta đã nắm chắc được chứng cứ trong tay, Chiêm Vĩnh Cố có liên hệ cực kỳ chặt chẽ với anh em Hầu thị, tôi cho rằng việc Chiêm Vĩnh Cố chạy trốn, sau lưng có bóng dáng của anh em Hầu thị…
Trần Kinh mắt híp lại, trong mắt lóe sáng.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện này không cần tra xét nữa, có chứng cứ hay không không quan trọng!
Trần Kinh đưa tay hạ ép xuống nói:
- Bây giờ Tỉnh ủy yêu cầu Kinh Giang chúng ta cộng tác phát triển, ha, Lôi Minh Phong bây giờ đâm lén sau lưng chúng ta, muốn hủy đi đài của chúng ta! Truyền thông Sở Giang gã vận dụng không tệ! Vốn liếng mấy năm nay cũng lấy ra hết rồi, chúng ta có phải nên cảm thấy lấy đó làm vinh hạnh hay không?
Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, từ từ đi đến bên cửa sổ, cẩn thận thưởng thức.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm xúc thô bạo, hít một hơi thật sâu, hắn hi vọng có thể áp chế được cảm xúc đó xuống.
Nhưng áp chế như nào thì trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hai người Hầu Quan Trung và Hầu Lâm đúng là thành tinh rồi, không ngờ lại dám làm ra con thiêu thân trong chuyện của Kinh Giang như này.
Trần Kinh sớm đã muốn cho hai tên này một bài cảnh cáo, không ngờ hắn còn chưa làm gì, thì hai tên này được đằng chân lân đằng đầu, đạp lên mặt.
Trần Kinh trong lòng không khỏi cười khẩy.
Trên thế giới này, dù sao luôn có một số người không biết đối nhân xử thế, không hiểu địa vị thực sự của mình.
Hầu Quan Trung vênh vênh váo váo, cũng không biết gã một ngày rốt cục nghĩ ra những trò gì, con người Hầu Lâm vẫn coi như có chút lòng kính sợ, biết chút lễ nghĩa, nhưng xem ra mấy năm nay cũng bành trướng không ít, có một anh trai dễ bành trướng như vậy, tên tiểu tử này quả thực cũng thích ăn đòn!
Trần Kinh lẳng lặng hút thuốc, cho đến khi hút xong một điếu, sau đó dập tắt điếu thuốc, nói:
- Lão Tiếu, bảo Tiểu Phương chuẩn bị xe! Tôi đến Sở thành!
Tiếu Hàm gật đầu, nói:
- Bí thư, là vì điện thoại của bí thư Phùng của Ủy ban kỷ luật tỉnh sao?
Trần Kinh nhẹ hừ một tiếng nói:
- Coi như vậy đi! Bí thư Phùng lần này đích thân để mắt đến Kinh Giang, tổ kiểm tra cũng đến 3-4 ngày rồi, chúng ta di cũng chưa hay biết gì! Ý vị sâu xa, phải cân nhắc.
Tiểu Phương mau chóng sắp xếp xe.
Tiếu Hàm tiễn Trần Kinh xuống lầu, thư ký Tiểu Phương tiến vào ghế lái phụ, lái xe Lão Hà vừa lúc khởi động xe.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Tiểu Phương, hôm nay anh không cần đi cùng tôi, tối nay về với vợ con đi!
Tiểu Phương vừa ngạc nhiên vừa lấy làm mừng quay đầu, đang định nói không sao, nhưng gã vừa nhìn thấy sắc mặt của Trần Kinh, liền hiểu sự sắp xếp này của Trần Kinh e là có thâm ý khác.
Gã vội vàng gật đầu nói:
- Được, bí thư đi đường cẩn thận!
Lão Hà lái xe rất lụa, tiến vào trong nội thành, Lão Hà quay đầu lại nói:
- Bí thư, chúng ta đi đường nào!
Trần Kinh nằm ở ghế sau ngồi dậy, nói:
- Đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân trước đã!
…
Bệnh viện Nhân Dân, ánh nắng chan hòa, bầu trời xanh thẳm không một bóng mây.
Vết thương của Thẩm Mộng Lan cơ bản đã khỏi, cô cũng đã cởi bỏ quần áo bệnh nhân, mặc quần áo thoải mái.
Dưới khí trời như này, đi bộ trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu chăm sóc đặc biệt, là một việc vô cùng khoan khoái dễ chịu, nhưng Thẩm Mộng Lan lại nhíu đôi lông mày thanh tú lại, không nói lời nào.
Trên một khúc gỗ ngồi dưới cây bách xanh tươi trên con đường nhỏ rợp bóng mát, có đặt một bó hoa hồng đỏ thắm, còn người tặng hoa hồng, lúc này liền ghé sát vào người cô, vẻ mặt mỉm cười, cử chỉ nhẹ nhàng.
Liên tục mấy ngày, Hầu Lâm đều đến thăm cô.
Hỏi han ân cần, vô cùng nhiệt tình, Hầu Lâm nói đến nhiều nhất chính là chuyện Tam Hòa Kinh Giang.
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của gã đầy căm phẫn, lúc nào cũng cảm thấy bất công cho Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan đầu tư cho Kinh Giang là cực kỳ thành ý, đầu tư hẳn mấy trăm triệu, nhưng bên Kinh Giang đến sự an toàn về tài sản thân thể cho Thẩm Mộng Lan cũng không bảo đảm được.
Vài nông dân gây rối, nhà xưởng liền bị đập phá, cô lại còn bị thương nặng, đây là hoàn cảnh đầu tư gì? Một nơi như này, có thể giữ được vốn liếng sao?
Hầu Lâm khuyến khích Thẩm Mộng Lan dám đứng ra, nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, phải tạo áp lực cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải thông qua các loại truyền thông tạo áp lực cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải ép bọn họ đối xử lại từ đầu với sự tồn tại của tập đoàn Vạn Hải.
Hầu Lâm tình ý sâu xa nói với cô:
- Mộng Lan, em chính là một em bé quá ngoan rồi, người ta coi em là một bé gái, yếu ớt dễ bắt nạt! Có lúc, em không thể quá thành thật, lúc quan trọng không làm ồn ào lên một chút, người khác sẽ không coi trọng em.
Nội địa không thể so với Hồng Kông được, quan trường nội địa em chưa quen. Người làm quan, khôn khéo giả dối nhất, em giao tiếp với bọn họ, có lúc quá chính quy chính thống, bọn họ liền cảm thấy em không đủ uy hiếp với bọn họ. Bên ngoài thì bọn họ khách khách khí khí, thực ra căn bản cũng không để tâm tý gì đâu.
Cho nên mấu chốt chính là phải làm ồn lên, phải tỏ thái độ, cán bộ đều cầu ổn, chen mũi vào chuyện lớn chút, chỉ cần ảnh hưởng đến ổn định, thì chính là chuyện thiên đại. Em chọc thủng trời rồi, chỉ cần muốn che đậy, đó cũng không phải chuyện, em hiểu chứ?
Thẩm Mộng Lan thông minh sắc sảo, cô đương nhiên hiểu ý của Hầu Lâm.
Thực ra Thẩm Mộng Lan cũng đang có ý này.
Bây giờ cô có chút hận với Trần Kinh rồi, cô tốn nhiều tiền như vậy đầu tư vào Kinh Giang, bây giờ không chỉ nhà xưởng có vấn đề, hơn nữa bản thân mình cũng bị thương.
Đáng giận hơn chính là, Trần Kinh căn bản cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, ngày cô bị thương, Thẩm Mộng Lan trong lòng cực kỳ yếu đuối, cô thực sự muốn khóc.
Nhưng hôm đó Trần Kinh lại đến tiền hô hậu ủng, chỉ lạnh lùng nhìn cô vài cái, một câu cũng không nói, cho dù là một lời an ủi nhỏ nhoi thôi cũng không có, đây là người gì?
Người đàn ông này không chỉ hống hách, hơn nữa còn máu lạnh, hôm đó Thẩm Mộng Lan trùm kín chăn, khóc lóc một hồi.
Về các loại tin tức nghi ngờ hoàn cảnh đầu tư của Kinh Giang bắt đầu truyền khắp Sở Giang, Thẩm Mộng Lan thông qua tivi mà biết được.
Lần này Kinh Giang khả năng gặp phải phiền phức lớn rồi, trở thành mục tiêu công kích, còn Trần Kinh lại càng bị người ta trực tiếp chỉ trích, các loại vấn đề mà Trần Kinh nắm quyền, cũng bắt đầu bùng nổ rồi.
Lúc đó Thẩm Mộng Lan trong lòng cảm thấy hết giận rồi, cô thầm nghĩ Trần Kinh cũng có ngày hôm nay sao?
Cái gọi là thừa nước đục thả câu, Thẩm Mộng Lan liền nghĩ, bây giờ nếu như cô làm loạn lên một chút, thông qua truyền thông phát biểu chút tin tức mới, xem Trần Kinh còn thần khí như vậy nữa không?
Thẩm Mộng Lan thầm nghĩ như vậy, không ngờ ngày hôm sau Hầu Lâm đã đến rồi.
Hầu Lâm lần đầu tiên nhắc đến chuyện này, Thẩm Mộng Lan trong lòng đã có sự đồng tình rồi.
Hầu Lâm nói đến chuyện này, không phải là cùng cô không bàn mà trùng ý sao?
Dù sao bây giờ Thẩm Mộng Lan cũng hoàn toàn thất vọng về con người Trần Kinh rồi, người đàn ông này vì tư lợi, ngang tàng hống hách, hoàn toàn chính là một con vật máu lạnh.
Hơn nữa tên này cả ngày đầy bụng quyền mưu quỷ kế, một lòng muốn đấu đi đấu lại trên quan trường, đấu đi đấu lại chẳng phải vì tranh quyền đoạt lợi sao?
Đầu năm nay, ai không phải vì quyền lợi chứ?
Nhưng, mấy ngày tiếp theo, Hầu Lâm ngày này cũng nhắc đến chuyện này, Thẩm Mộng Lan trong lòng cũng có chút không thoải mái rồi.
Thẩm Mộng Lan cũng không kìm chế được nữa, bản thân đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Hải, tập đoàn Vạn Hải là xí nghiệp gì? Tài sản mấy tỉ, quyết sách của một ví nghiệp lớn như này, còn phải để Hầu Lâm khoa chân múa tay sao?
Thẩm Mộng Lan khá căm hận Trần Kinh, nhưng đối với Hầu Lâm, cô cũng nhìn thấu xương cốt rồi.
Hầu Lâm là công tử bột ở Sở Giang, nhưng đối với người tự xưng là thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu ở Hồng Kông như Thẩm Mộng Lan mà nói, người này vẫn không tránh khỏi hình tượng nhà giàu mới nổi.
Loại công tử gọi là con ông cháu cha như này, cũng chỉ là sau khi trưởng thành, bố thăng quan mới miễn cưỡng được gọi là con ông cháu cha.
Thực ra chính là nhà giàu mới nổi xuất thân từ dân hai lúa chính gốc, có chút tài cán, mới kiếm được chút tiền, tự mình so với ai cũng lớn hơn.
Bình thường ra ngoài tất nhiên là Porsche, trên tay đeo Rolex, đây cũng coi là công tử văn nhã của xã hội thượng lưu sao?
Thẩm Mộng Lan muốn đối phó với Trần Kinh, sẽ nhân lúc Trần Kinh cháy nhà mà đi hôi của, cũng không dùng được Hầu Lâm trong này hoa chân múa tay?
Cho nên, Hầu Lâm càng lải nhải với Thẩm Mộng Lan về cái gọi là ý kiến, Thẩm Mộng Lan trong lòng lại càng không làm như vậy, cô chính là nghịch phản tâm lý gây chuyện.
Lòng của phụ nữ, kim dưới biển, ai có thể nhìn thấu cô nghĩ như nào?
Một chiếc Passat khiêm tốn lái vào Boulevard, đứng ven đường.
Thẩm Mộng Lan cũng không chú ý đến chiếc xe này, còn Hầu Lâm đứng một bên đang mặt mày hớn hở nói, lại càng không để ý.
Xe dừng lại, người ngồi ghế lái xe bước xuống, mau chóng bước về phía Thẩm Mộng Lan nói:
- Chào cô, chúng tôi…
Thẩm Mộng Lan và Hầu Lâm hơi sửng sốt, Hầu Lâm quay đầu liếc nhìn lái xe một chút, khoảng hơn 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác quê mùa, là ai vậy?
- Ông là ai? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với Thẩm tiểu thư sao? Một chút lễ nghĩa cũng không hiểu!
Hầu Lâm sầm mặt lại nói.
Mấy ngày nay gã đang dốc hết sức lực để nịnh bợ lấy lòng Thẩm Mộng Lan.
Mấy ngày trước trời mua, gã cũng không có cơ hội dẫn Thẩm Mộng Lan ra ngoài, hôm nay vất vả lắm mới chộp được thời tiết nắng ấm đẹp như này.
Trai tài gái sắc, hai người đang nói chuyện to nhỏ dưới bóng cây bên đường, cảm giác thật tuyệt, nhưng lại bị người ta chen họng vào phá đám, sự tức giận trong lòng gã có thể tưởng tượng được.
Lái xe quê mùa cũng không bị khí thế của Hầu Lâm dọa sợ, ông lạnh lùng nói với Hầu Lâm:
- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Tôi cũng không nói chuyện với anh mà? Anh có thể thay mặt cho Thẩm tiểu thư sao?
Hầu Lâm bị thái độ sừng cồ của lái xe làm cho sững người, chợt gã lại vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mộng Lan biến sắc, ánh mắt đang nhìn về phía chiếc xe kia.
Hầu Lâm khẽ nhíu mày, ánh mắt theo bản năng cũng nhìn về phía con Passat đang đứng bên đường.
Cửa sổ sau xe từ từ hạ xuống, dần dận hiện ra đầu của người ngồi trong xe, sau đó Hầu Lâm nhìn rõ mặt mũi của đối phương.
Trần Kinh!
Hầu Lâm trong lòng giật mình, vừa muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn không nói.
Trần Kinh ánh mắt nhìn Thẩm Mộng Lan, thản nhiên nói:
- Lên xe đi! Xem ra vết thương của cô cũng khỏi rồi, còn nằm viện làm gì nữa? Hay giúp bệnh viện kiếm tiền à
/1317
|