Tỉnh ủy Sở Giang, phòng họp hội nghị thường vụ số một.
Chương trình hội nghị thảo luận vấn đề liền quan đến Kinh Giang, bí thư Ủy ban kỷ luật Phùng Nhân Tài hơi cau mày.
Hôm nay đi họp gã có chút không yên lòng, trong đầu vẫn nghĩ chuyện đó của Kinh Giang.
Tên Trần Kinh này gã sớm đã biết, Trần Kinh không phải là một tên dễ sống chung, tính tính cứng rắn, cá tính mạnh, thật không dễ khống chế, những thứ này gã cũng đã nghe nói qua.
Nhưng Phùng Nhân Tài trước giờ chưa từng nghĩ qua, tên Trần Kinh này lại khó đối phó như vậy!
Gã không sợ Trần Kinh cứng rắn với gã, cũng không sợ cá tính mạnh của Trần Kinh, Ủy ban kỷ luật dù sao cũng là đơn vị có tính đặc thù, có địa vị đặc thù trong Đảng, chỉ có thể Ủy ban kỷ luật cứng rắn với người ta, không thể nào phía dưới lại cứng rắn lên mặt với Ủy ban kỷ luật được.
Phùng Nhân Tài vẫn muốn chọi với cọng rơm cứng, thử tài năng của Trần Kinh.
Nhưng gã không ngờ, Trần Kinh tính tình cứng rắn, tính cách mạnh là không tệ, nhưng người này làm việc cực kỳ chu đáo lão luyện.
Hôm nay Phùng Nhân Tài mới hẹn nói chuyện với Trần Kinh, đối phương hiểu hiện rõ ràng vừa đấm vừa xoa, mềm ít rắn nhiề. Trong rắn có mề, không lộ dấu vết.
Nhìn bộ dạng hắn thề thốt, tỏ thái độ quyết đoán, lúc nào cũng thể hiện hắn coi trọng công tác kiểm tra kỷ luật, đối với ban ngành kiểm tra kỷ luật cấp trên luôn tôn trọng và phục tùng.
Lời của Trần Kinh Phùng Nhân Tài suy nghĩ đến trưa, nhưng không tìm ra được sơ hở nào. Còn Trần Kinh trong động tác của Kinh Giang, càng khiến Phùng Nhân Tài muốn tìm ra gốc rạ, cũng không tìm được cái cớ nào.
Biểu hiện Kinh Giang phối hợp với công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh rất tích cực, nhưng tổ kiểm tra kỷ luật đến tin tức hữu ích nào cũng không mò được.
Phùng Nhân Tài bây giờ khó xử rồi, gã muốn tự mình nghiên cứu xem có nên bảo người của tổ kiểm tra kỷ luật rút toàn bộ về hay không?
Rút về, trong tỉnh có rất nhiều người chú ý đến, Phùng Nhân Tài đích thân tự mình bố trí, tổng hợp các đơn tố cáo, một lần hành động chuyên nghiệp với Kinh Giang, nhưng cũng không có kết quả gì, điều này khiến người ta nhìn nhận Phùng Nhân Tài gã như nào?
Nhưng bây giờ không rút về, có nhiều người như vậy cứ chờ đợi ở Kinh Giang, rốt cục chờ bao lâu mới là vấn đề?
Nếu thời gian chờ đợi lâu quá, có thể làm ra thứ này thứ nọ, thì cũng không sợ.
Vấn đề chính là cuối cùng nếu vẫn chưa kết thúc, thì mất mặt lại càng mất mặt hơn, còn không bằng sớm rút về!
Phùng Nhân Tài cẩn thận suy xét sự lợi hại của tiến thoái, thực sự cảm thấy tiến thóa lưỡng nan, có chút bó tay.
- Bí thư Phùng!
Lôi Minh Phong ngồi trước mặt Phùng Nhân Tài nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Phùng Nhân Tài giật mình, suy nghĩ trở về với thực tại, quay đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện ra rất nhiều người đang chằm chằm nhìn mình.
Gã khẽ nhíu mày, bưng chén trả lên từ từ uống, còn lúc này Lôi Minh Phong lại nói:
- Bí thư Phùng, bây giờ vấn đề nội bộ bộ máy Kinh Giang anh là người biết rõ nhất, lần này tổ điều tra của chúng ta chuyên môn làm điều tra ở Kinh Giang, anh cũng lên tiếng đi!
Phùng Nhân Tài khẽ đặt chén trà xuống, khuôn lộ vẻ tươi cười nói:
- Tôi phát biểu về vấn đề Kinh Giang? Tôi nói về vấn đề mặt nào?
Vẻ mặt tươi cười của gã tan biến, trong lòng lại rất không thoải mái.
Chuyện Kinh Giang lần này, chính là vì một buổi nói chuyện với Từ Binh, khiến gã trong lòng không phục lắm.
Lần trước trong cuộc họp bí thư do Ngũ Đại Minh tổ chức, Từ Binh không hài lòng lắm với biểu hiện nói chuyện của công tác Ủy ban kỷ luật.
Phùng Nhân Tài là một kiểm tra kỷ luật lâu năm giàu có nổi tiếng trong Sở Giang, nhưng gã lãnh đạo Ủy ban kỷ luật hơn hai năm nay, Ủy ban kỷ luật điều tra ra bao nhiêu đại án? Chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, làm việc thường tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Cả ngày toàn tỉnh tiết lộ cho biết phải nghiêm khắc công tác kiểm tra kỷ luật, nhưng trên thực tế căn bản cũng chỉ là mò mẫm mà thôi.
Khi đang nói về vấn đề này, giọng điệu Từ Binh liền kéo lên lên nói:
- Tôi không tin chuyện cán bộ Sở Giang chúng ta vi phạm quy định kỷ luật, tôi cũng không tin tỉnh Sở Giang chúng ta không có hổ lớn. Hướng xa thì tôi không nói nữa, chuyện doanh nghiệp nhà nước, quản lý quan liêu của chúng ta, chỉ cần từ đường dây nóng của Chủ tịch tỉnh là có thể nhìn ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Bây giờ đặc sắc lớn nhất của tỉnh Sở Giang chúng ta là gì? Tôi cho rằng là cấp huyện có cách tìm hiểu xử lý của cấp huyện, cấp thành phố có cách xử lý tìm hiểu của cấp thành phố, đến cấp tỉnh, chúng ta làm quy mô nhân viên tìm hiểu xử lý trong vòng ba năm tăng lên bốn năm lần!
Vì sao có nhiều người như vậy muốn lên tìm hiểu, muốn gây sự? Ngày ngày đều là những thành phần ngoài vòng pháp luật ăn no không có chuyện gì làm, cả ngày phản Đảng sao?
Phùng Nhân Tài lúc đó nghe thấy lời này của Từ Binh, vẻ mặt đỏ bừng bừng.
Gã quay về tổ chức hội nghị nội bộ, nghiên cứu tình hình công tác kiểm tra kỷ luật sắp tới.
Đúng lúc, Ủy ban kỷ luật có rất nhiều tố cáo liên quan đế Kinh Giang, có bản tố cáo Phùng Nhân Tài còn chăm chú xem qua, cảm thấy trong bản tố cáo có thứ rất đáng để kiểm tra một chút.
Vì vậy, gã đích thân hạ lệnh, bố trí chuyên môn điều tra về Kinh Giang.
Gã có thể nhìn hiểu, Từ Binh không yên tâm, Từ Binh dùng cách khích tướng, cũng chỉ là muốn mình làm bia đỡ đạn?
Nếu không, tại sao y không sớm phê bình kiểm tra kỷ luật, lại cứ trong lúc Kinh Giang có nhiều chuyện, tố cáo về Kinh Giang đầy rẫy như này, y lại bắt đầu phê bình công tác kiểm tra kỷ luật rồi?
Nhưng Phùng Nhân Tài có cách nghĩ của Phùng Nhân Tài.
Từ Binh phê bình kiểm tra kỷ luật, Phùng Nhân Tài nhằm vào Kinh Giang làm hành động chuyên môn, cái này ai không nhìn ra sau lưng có dụng tâm thực sự chính là Từ Binh.
Căn cứ theo kiểu suy nghĩ của Phùng Nhân Tài, trong bộ máy Tỉnh ủy, mỗi người đều là nhân vật lợi hại, động tác của Từ Binh quá rõ ràng, Phùng Nhân Tài trong lòng thoải mái, người khác có thể nhìn không ra sao?
Phùng Nhân Tài không phải không muốn làm tất cả trên mặt công tác kiểm tra kỷ luật.
Nhưng kiểm tra kỷ luật Tỉnh ủy dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, suy nghĩ công việc của Phùng Nhân Tài bị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy can thiệp lớn nhất, Ngũ Đại Minh nhấn mạnh ổn định, nhấn mạnh cải cách kinh tế và chính trị nghiêm túc đều sắp rơi, Phùng Nhân Tài nhiều lần có kế hoạch lớn, hành động lớn, nhưng đều khó có thể thực thi được.
Trong lòng gã kìm nén sự bực bội!
Cơ hội lần này vừa đúng lúc, Từ Binh chẳng phải nổi bão sao?
Phùng Nhân Tài liền tương kế tựu kế, chuyên nhằm vào Kinh Giang làm một lần hành động chuyên nghiệp, gã cũng nghĩ kỹ hết rồi, làm việc trong Kinh Giang, tốt nhất là có thể đưa ra chứng cứ xác thực nhất để xử lý đại án này.
Bởi như vậy, thái độ Tỉnh ủy đối với công tác kiểm tra kỷ luật trong tỉnh sẽ có chuyển biến căn bản.
Vì Kinh Giang chẳng phải là nơi Tỉnh ủy định lấy làm kiểu mẫu sao? Bây giờ Kinh Giang xảy ra chuyện, ngay sau đó lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa bên kiểm tra kỷ luật lại muốn xảy ra vấn đề, Kinh Giang còn là kiểu mẫu gì nữa?
Kinh Giang không phải kiểu mẫu, vậy Phùng Nhân Tài mới có thể tận dụng cơ hội này tiếp tục tuyên dương ý chí của mình trong Tỉnh ủy.
Nói một nghìn, một vạn, toàn bộ tranh luận đều là vì chính kiến bất đồng dẫn đến.
Phùng Nhân Tài có nước cờ của Phùng Nhân Tài, Ngũ Đại Minh có suy nghĩ của Ngũ Đại Minh, còn Từ Binh và Lã Quân Niên, bọn họ có thể cũng có suy nghĩ của riêng bọn họ.
Một bộ máy, chính kiến không thể thống nhất, tất sẽ tạo thành đánh cờ trong nội bộ, nghiêm trọng thậm chí có thể tạo thành phân tranh không ngừng.
Phùng Nhân Tài không phải là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh, nhưng trong đầu gã lại có ý thức của nhân vật số 1.
Theo gã, Sở Giang sở dĩ như vậy, nguyên nhân căn bản ở chỗ tông phái san sát, phe phái nhiều, nhu cầu các loại lợi ích cá nhân bất đồng.
Lợi ích không có điểm tương đồng, không có điểm thăng bằng, thì mọi người làm sao có thể một lòng được?
Phùng Nhân Tài mới phát giác được, nên nghiêm túc kiểm tra kỷ luật, chỉnh lí lại không khí toàn tỉnh, nên bắt được thì bắt, nên đánh thì đánh, cục diện cứ thế này, không phá đi thì làm sao lập lại được?
Ngũ Đại Minh chính là thiếu quyết đoán, chính là khí thế không có cán sự, Phùng Nhân Tài mới canh cánh trong lòng.
Nhung Phùng Nhân Tài lần này hành động cũng hành động rồi, nhưng lại đụng phải cái đầu đầy bụi.
Trong lòng gã rất không thoải mái, vài vị lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh, gã thế đơn lực bạc, nằm trong thế yếu, cũng vậy mà thôi.
Trần Kinh là cái gì? Một bí thư Thành ủy cấp thành phố, không ngờ cũng dám khiêu chiến quyền uy của gã, dám ép hắn nhổ nước miếng ra lại phải liếm lại, gã cũng đã rất không vui rồi.
Còn Lôi Minh Phong nói chuyện vào lúc này, rõ ràng thời cơ cũng có chút không đúng rồi.
Phùng Nhân Tài cười rất tươi.
Nhưng trong lòng có một nỗi bực giận vô cớ, gã thầm nghĩ Từ Binh lấy mình làm bia đỡ đạn thì thôi, Lôi Minh Phong y có tư cách gì? Cũng gây sự? Anh coi mình là ai?
Gã khẽ ho khụ một tiếng nói:
- Về chuyện của Kinh Giang, thực sự chúng tôi đang điều tra, thông qua kết quả điều tra được, tình hình tổng thể là tốt. Có cán bộ lãnh đạo khác tồn tại một số vấn đề nhỏ, tôi cũng đã cùng bí thư Trần Kinh trao đổi rồi, giao cho nội bộ bộ máy bọn họ xử lý là được rồi!
Lời nói của gã xoay chuyển, tiếp tục nói:
- Nhưng thông qua lần điều tra này, chúng tôi còn điều tra ra được rất nhiều manh mối không tốt. Ví dụ như có cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Thành phố, trên công việc không suy nghĩ đường lối, cứ muốn thọc gậy bánh xe, ngáng chân người khác, bí mật làm thao tác mờ ám.v.v…
Kinh Giang bây giờ tôi cho rằng là một bài học, tại sao bây giờ chúng ta còn nhiều người như này đang phê bình Kinh Giang?
Tôi cho rằng chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này!
Nụ cười trên mặt gã lại càng tươi hơn, híp mắt nhìn vẻ mặt Lôi Minh Phong đã âm trầm lại rồi, trong lòng gã hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Chúng ta không thể để cho anh em Tỉnh chê cười, chúng ta phải biến Kinh Giang làm kiểu mẫu, đây là chuyện mà Tỉnh ủy sớm đã nghĩ tới rồi. Công tác tuyên truyền này cũng làm rất tốt, anh em lãnh đạo Tỉnh cũng biết. Bây giờ gặp phải chút khó khăn, gặp phải chút phiền phức, chúng ta liền bỏ hết tất cả, đây là tư tưởng cực Tả đang ngẩng đầu.
Chúng ta đường đường là Tỉnh ủy Sở Giang, một kiểu mẫu cũng không làm được, người khác sẽ coi chúng ta thế nào?
Giọng nói chuyện của gã càng lúc càng dịu dàng hơn, nhưng mỗi một lời càng lúc lại càng sắc bén hơn, dường như chính là tuyên truyền giác ngộ cho người ta vậy.
Mấy ngày nay tôi chuyên môn nghiên cứu về Kinh Giang, chúng ta kiểm tra đánh giá công tác mọi phương diện của về Kinh Giang quá qua loa. Có lúc chúng ta quá tự ca tụng, nói Kinh Giang tốt như nào, không tốt như nào. Còn hôm nay chúng ta lại hình như lại đang phê bình Kinh Giang, nói Kinh Giang cơ sở không vững.
Đứng ở góc độ kiểm tra cán bộ mà nói, tôi cảm thấy rất vớ vẩn, rất buồn cười…
Cái này nói lên cảm xúc của nội bộ chúng ta không ổn định, chúng ta còn chưa ổn định cái nào, thì mục tiêu thống nhất bộ máy…
Phùng Nhân Tài “hổ mặt cười”, bình thường chỉ là cười cười, trong cuộc họp Thường ủy gã trước giờ chưa bao giờ làm diễn viên chính bao giờ, còn hôm nay, gã rõ ràng đã ta mặt một lần!
Lời của gã vừa nói xong, cả hội trường im ắng, có người khép hờ hai mắt trầm tư, có người thần sắc xấu hổ, còn Lôi Minh Phong, thì hai tai đỏ bừng, sắc mặt cực kỳ âm trầm, hai mắt luôn liếc nhìn Phùng Nhân Tài!
Phùng Nhân Tài Tiếu Diện Hổ hôm nay cuối cũng y cũng được chứng kiến rồi, con người hai mặt như này, vẻ ngoài là anh em, sau lưng lại thầm dắt con dao nhỏ, con dao nhỏ này, đâm vào Lôi Minh Phong quả thực chính là mất hết thể diện, mất hết uy nghiêm…
Chương trình hội nghị thảo luận vấn đề liền quan đến Kinh Giang, bí thư Ủy ban kỷ luật Phùng Nhân Tài hơi cau mày.
Hôm nay đi họp gã có chút không yên lòng, trong đầu vẫn nghĩ chuyện đó của Kinh Giang.
Tên Trần Kinh này gã sớm đã biết, Trần Kinh không phải là một tên dễ sống chung, tính tính cứng rắn, cá tính mạnh, thật không dễ khống chế, những thứ này gã cũng đã nghe nói qua.
Nhưng Phùng Nhân Tài trước giờ chưa từng nghĩ qua, tên Trần Kinh này lại khó đối phó như vậy!
Gã không sợ Trần Kinh cứng rắn với gã, cũng không sợ cá tính mạnh của Trần Kinh, Ủy ban kỷ luật dù sao cũng là đơn vị có tính đặc thù, có địa vị đặc thù trong Đảng, chỉ có thể Ủy ban kỷ luật cứng rắn với người ta, không thể nào phía dưới lại cứng rắn lên mặt với Ủy ban kỷ luật được.
Phùng Nhân Tài vẫn muốn chọi với cọng rơm cứng, thử tài năng của Trần Kinh.
Nhưng gã không ngờ, Trần Kinh tính tình cứng rắn, tính cách mạnh là không tệ, nhưng người này làm việc cực kỳ chu đáo lão luyện.
Hôm nay Phùng Nhân Tài mới hẹn nói chuyện với Trần Kinh, đối phương hiểu hiện rõ ràng vừa đấm vừa xoa, mềm ít rắn nhiề. Trong rắn có mề, không lộ dấu vết.
Nhìn bộ dạng hắn thề thốt, tỏ thái độ quyết đoán, lúc nào cũng thể hiện hắn coi trọng công tác kiểm tra kỷ luật, đối với ban ngành kiểm tra kỷ luật cấp trên luôn tôn trọng và phục tùng.
Lời của Trần Kinh Phùng Nhân Tài suy nghĩ đến trưa, nhưng không tìm ra được sơ hở nào. Còn Trần Kinh trong động tác của Kinh Giang, càng khiến Phùng Nhân Tài muốn tìm ra gốc rạ, cũng không tìm được cái cớ nào.
Biểu hiện Kinh Giang phối hợp với công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh rất tích cực, nhưng tổ kiểm tra kỷ luật đến tin tức hữu ích nào cũng không mò được.
Phùng Nhân Tài bây giờ khó xử rồi, gã muốn tự mình nghiên cứu xem có nên bảo người của tổ kiểm tra kỷ luật rút toàn bộ về hay không?
Rút về, trong tỉnh có rất nhiều người chú ý đến, Phùng Nhân Tài đích thân tự mình bố trí, tổng hợp các đơn tố cáo, một lần hành động chuyên nghiệp với Kinh Giang, nhưng cũng không có kết quả gì, điều này khiến người ta nhìn nhận Phùng Nhân Tài gã như nào?
Nhưng bây giờ không rút về, có nhiều người như vậy cứ chờ đợi ở Kinh Giang, rốt cục chờ bao lâu mới là vấn đề?
Nếu thời gian chờ đợi lâu quá, có thể làm ra thứ này thứ nọ, thì cũng không sợ.
Vấn đề chính là cuối cùng nếu vẫn chưa kết thúc, thì mất mặt lại càng mất mặt hơn, còn không bằng sớm rút về!
Phùng Nhân Tài cẩn thận suy xét sự lợi hại của tiến thoái, thực sự cảm thấy tiến thóa lưỡng nan, có chút bó tay.
- Bí thư Phùng!
Lôi Minh Phong ngồi trước mặt Phùng Nhân Tài nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Phùng Nhân Tài giật mình, suy nghĩ trở về với thực tại, quay đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện ra rất nhiều người đang chằm chằm nhìn mình.
Gã khẽ nhíu mày, bưng chén trả lên từ từ uống, còn lúc này Lôi Minh Phong lại nói:
- Bí thư Phùng, bây giờ vấn đề nội bộ bộ máy Kinh Giang anh là người biết rõ nhất, lần này tổ điều tra của chúng ta chuyên môn làm điều tra ở Kinh Giang, anh cũng lên tiếng đi!
Phùng Nhân Tài khẽ đặt chén trà xuống, khuôn lộ vẻ tươi cười nói:
- Tôi phát biểu về vấn đề Kinh Giang? Tôi nói về vấn đề mặt nào?
Vẻ mặt tươi cười của gã tan biến, trong lòng lại rất không thoải mái.
Chuyện Kinh Giang lần này, chính là vì một buổi nói chuyện với Từ Binh, khiến gã trong lòng không phục lắm.
Lần trước trong cuộc họp bí thư do Ngũ Đại Minh tổ chức, Từ Binh không hài lòng lắm với biểu hiện nói chuyện của công tác Ủy ban kỷ luật.
Phùng Nhân Tài là một kiểm tra kỷ luật lâu năm giàu có nổi tiếng trong Sở Giang, nhưng gã lãnh đạo Ủy ban kỷ luật hơn hai năm nay, Ủy ban kỷ luật điều tra ra bao nhiêu đại án? Chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, làm việc thường tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Cả ngày toàn tỉnh tiết lộ cho biết phải nghiêm khắc công tác kiểm tra kỷ luật, nhưng trên thực tế căn bản cũng chỉ là mò mẫm mà thôi.
Khi đang nói về vấn đề này, giọng điệu Từ Binh liền kéo lên lên nói:
- Tôi không tin chuyện cán bộ Sở Giang chúng ta vi phạm quy định kỷ luật, tôi cũng không tin tỉnh Sở Giang chúng ta không có hổ lớn. Hướng xa thì tôi không nói nữa, chuyện doanh nghiệp nhà nước, quản lý quan liêu của chúng ta, chỉ cần từ đường dây nóng của Chủ tịch tỉnh là có thể nhìn ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Bây giờ đặc sắc lớn nhất của tỉnh Sở Giang chúng ta là gì? Tôi cho rằng là cấp huyện có cách tìm hiểu xử lý của cấp huyện, cấp thành phố có cách xử lý tìm hiểu của cấp thành phố, đến cấp tỉnh, chúng ta làm quy mô nhân viên tìm hiểu xử lý trong vòng ba năm tăng lên bốn năm lần!
Vì sao có nhiều người như vậy muốn lên tìm hiểu, muốn gây sự? Ngày ngày đều là những thành phần ngoài vòng pháp luật ăn no không có chuyện gì làm, cả ngày phản Đảng sao?
Phùng Nhân Tài lúc đó nghe thấy lời này của Từ Binh, vẻ mặt đỏ bừng bừng.
Gã quay về tổ chức hội nghị nội bộ, nghiên cứu tình hình công tác kiểm tra kỷ luật sắp tới.
Đúng lúc, Ủy ban kỷ luật có rất nhiều tố cáo liên quan đế Kinh Giang, có bản tố cáo Phùng Nhân Tài còn chăm chú xem qua, cảm thấy trong bản tố cáo có thứ rất đáng để kiểm tra một chút.
Vì vậy, gã đích thân hạ lệnh, bố trí chuyên môn điều tra về Kinh Giang.
Gã có thể nhìn hiểu, Từ Binh không yên tâm, Từ Binh dùng cách khích tướng, cũng chỉ là muốn mình làm bia đỡ đạn?
Nếu không, tại sao y không sớm phê bình kiểm tra kỷ luật, lại cứ trong lúc Kinh Giang có nhiều chuyện, tố cáo về Kinh Giang đầy rẫy như này, y lại bắt đầu phê bình công tác kiểm tra kỷ luật rồi?
Nhưng Phùng Nhân Tài có cách nghĩ của Phùng Nhân Tài.
Từ Binh phê bình kiểm tra kỷ luật, Phùng Nhân Tài nhằm vào Kinh Giang làm hành động chuyên môn, cái này ai không nhìn ra sau lưng có dụng tâm thực sự chính là Từ Binh.
Căn cứ theo kiểu suy nghĩ của Phùng Nhân Tài, trong bộ máy Tỉnh ủy, mỗi người đều là nhân vật lợi hại, động tác của Từ Binh quá rõ ràng, Phùng Nhân Tài trong lòng thoải mái, người khác có thể nhìn không ra sao?
Phùng Nhân Tài không phải không muốn làm tất cả trên mặt công tác kiểm tra kỷ luật.
Nhưng kiểm tra kỷ luật Tỉnh ủy dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, suy nghĩ công việc của Phùng Nhân Tài bị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy can thiệp lớn nhất, Ngũ Đại Minh nhấn mạnh ổn định, nhấn mạnh cải cách kinh tế và chính trị nghiêm túc đều sắp rơi, Phùng Nhân Tài nhiều lần có kế hoạch lớn, hành động lớn, nhưng đều khó có thể thực thi được.
Trong lòng gã kìm nén sự bực bội!
Cơ hội lần này vừa đúng lúc, Từ Binh chẳng phải nổi bão sao?
Phùng Nhân Tài liền tương kế tựu kế, chuyên nhằm vào Kinh Giang làm một lần hành động chuyên nghiệp, gã cũng nghĩ kỹ hết rồi, làm việc trong Kinh Giang, tốt nhất là có thể đưa ra chứng cứ xác thực nhất để xử lý đại án này.
Bởi như vậy, thái độ Tỉnh ủy đối với công tác kiểm tra kỷ luật trong tỉnh sẽ có chuyển biến căn bản.
Vì Kinh Giang chẳng phải là nơi Tỉnh ủy định lấy làm kiểu mẫu sao? Bây giờ Kinh Giang xảy ra chuyện, ngay sau đó lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa bên kiểm tra kỷ luật lại muốn xảy ra vấn đề, Kinh Giang còn là kiểu mẫu gì nữa?
Kinh Giang không phải kiểu mẫu, vậy Phùng Nhân Tài mới có thể tận dụng cơ hội này tiếp tục tuyên dương ý chí của mình trong Tỉnh ủy.
Nói một nghìn, một vạn, toàn bộ tranh luận đều là vì chính kiến bất đồng dẫn đến.
Phùng Nhân Tài có nước cờ của Phùng Nhân Tài, Ngũ Đại Minh có suy nghĩ của Ngũ Đại Minh, còn Từ Binh và Lã Quân Niên, bọn họ có thể cũng có suy nghĩ của riêng bọn họ.
Một bộ máy, chính kiến không thể thống nhất, tất sẽ tạo thành đánh cờ trong nội bộ, nghiêm trọng thậm chí có thể tạo thành phân tranh không ngừng.
Phùng Nhân Tài không phải là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh, nhưng trong đầu gã lại có ý thức của nhân vật số 1.
Theo gã, Sở Giang sở dĩ như vậy, nguyên nhân căn bản ở chỗ tông phái san sát, phe phái nhiều, nhu cầu các loại lợi ích cá nhân bất đồng.
Lợi ích không có điểm tương đồng, không có điểm thăng bằng, thì mọi người làm sao có thể một lòng được?
Phùng Nhân Tài mới phát giác được, nên nghiêm túc kiểm tra kỷ luật, chỉnh lí lại không khí toàn tỉnh, nên bắt được thì bắt, nên đánh thì đánh, cục diện cứ thế này, không phá đi thì làm sao lập lại được?
Ngũ Đại Minh chính là thiếu quyết đoán, chính là khí thế không có cán sự, Phùng Nhân Tài mới canh cánh trong lòng.
Nhung Phùng Nhân Tài lần này hành động cũng hành động rồi, nhưng lại đụng phải cái đầu đầy bụi.
Trong lòng gã rất không thoải mái, vài vị lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh, gã thế đơn lực bạc, nằm trong thế yếu, cũng vậy mà thôi.
Trần Kinh là cái gì? Một bí thư Thành ủy cấp thành phố, không ngờ cũng dám khiêu chiến quyền uy của gã, dám ép hắn nhổ nước miếng ra lại phải liếm lại, gã cũng đã rất không vui rồi.
Còn Lôi Minh Phong nói chuyện vào lúc này, rõ ràng thời cơ cũng có chút không đúng rồi.
Phùng Nhân Tài cười rất tươi.
Nhưng trong lòng có một nỗi bực giận vô cớ, gã thầm nghĩ Từ Binh lấy mình làm bia đỡ đạn thì thôi, Lôi Minh Phong y có tư cách gì? Cũng gây sự? Anh coi mình là ai?
Gã khẽ ho khụ một tiếng nói:
- Về chuyện của Kinh Giang, thực sự chúng tôi đang điều tra, thông qua kết quả điều tra được, tình hình tổng thể là tốt. Có cán bộ lãnh đạo khác tồn tại một số vấn đề nhỏ, tôi cũng đã cùng bí thư Trần Kinh trao đổi rồi, giao cho nội bộ bộ máy bọn họ xử lý là được rồi!
Lời nói của gã xoay chuyển, tiếp tục nói:
- Nhưng thông qua lần điều tra này, chúng tôi còn điều tra ra được rất nhiều manh mối không tốt. Ví dụ như có cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Thành phố, trên công việc không suy nghĩ đường lối, cứ muốn thọc gậy bánh xe, ngáng chân người khác, bí mật làm thao tác mờ ám.v.v…
Kinh Giang bây giờ tôi cho rằng là một bài học, tại sao bây giờ chúng ta còn nhiều người như này đang phê bình Kinh Giang?
Tôi cho rằng chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này!
Nụ cười trên mặt gã lại càng tươi hơn, híp mắt nhìn vẻ mặt Lôi Minh Phong đã âm trầm lại rồi, trong lòng gã hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Chúng ta không thể để cho anh em Tỉnh chê cười, chúng ta phải biến Kinh Giang làm kiểu mẫu, đây là chuyện mà Tỉnh ủy sớm đã nghĩ tới rồi. Công tác tuyên truyền này cũng làm rất tốt, anh em lãnh đạo Tỉnh cũng biết. Bây giờ gặp phải chút khó khăn, gặp phải chút phiền phức, chúng ta liền bỏ hết tất cả, đây là tư tưởng cực Tả đang ngẩng đầu.
Chúng ta đường đường là Tỉnh ủy Sở Giang, một kiểu mẫu cũng không làm được, người khác sẽ coi chúng ta thế nào?
Giọng nói chuyện của gã càng lúc càng dịu dàng hơn, nhưng mỗi một lời càng lúc lại càng sắc bén hơn, dường như chính là tuyên truyền giác ngộ cho người ta vậy.
Mấy ngày nay tôi chuyên môn nghiên cứu về Kinh Giang, chúng ta kiểm tra đánh giá công tác mọi phương diện của về Kinh Giang quá qua loa. Có lúc chúng ta quá tự ca tụng, nói Kinh Giang tốt như nào, không tốt như nào. Còn hôm nay chúng ta lại hình như lại đang phê bình Kinh Giang, nói Kinh Giang cơ sở không vững.
Đứng ở góc độ kiểm tra cán bộ mà nói, tôi cảm thấy rất vớ vẩn, rất buồn cười…
Cái này nói lên cảm xúc của nội bộ chúng ta không ổn định, chúng ta còn chưa ổn định cái nào, thì mục tiêu thống nhất bộ máy…
Phùng Nhân Tài “hổ mặt cười”, bình thường chỉ là cười cười, trong cuộc họp Thường ủy gã trước giờ chưa bao giờ làm diễn viên chính bao giờ, còn hôm nay, gã rõ ràng đã ta mặt một lần!
Lời của gã vừa nói xong, cả hội trường im ắng, có người khép hờ hai mắt trầm tư, có người thần sắc xấu hổ, còn Lôi Minh Phong, thì hai tai đỏ bừng, sắc mặt cực kỳ âm trầm, hai mắt luôn liếc nhìn Phùng Nhân Tài!
Phùng Nhân Tài Tiếu Diện Hổ hôm nay cuối cũng y cũng được chứng kiến rồi, con người hai mặt như này, vẻ ngoài là anh em, sau lưng lại thầm dắt con dao nhỏ, con dao nhỏ này, đâm vào Lôi Minh Phong quả thực chính là mất hết thể diện, mất hết uy nghiêm…
/1317
|