Mặc dù là mùa đông, nhưng ánh mặt trời trên đỉnh núi Thiên Nga rất ấm áp, cũng không làm cho người ta cảm giác lạnh.
Ở chỗ như thế, ngồi dựa vào ghế, uống cà phê, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, nói về phát triển quân sự, khiến Trần Kinh rất thả lỏng.
Hắn nằm ở ghế trên, liếc mắt nhìn sang, hắn c có thể nhìn thấy toàn bộ Kinh Giang.
Thành tích phát triển một năm nay của Kinh Giang rõ như ban ngày, Trần Kinh đã bỏ ra nhiều tinh lực, bỏ ra cái giá phải trả lớn, rốt cục gặt hái được thành tích, khó có từ nào có thể biểu đạt được sự cao hứng và tự hào trong lòng của hắn lúc này.
Giờ này khắc này, hắn có chút kiêu ngạo.
Ngồi ở chỗ này nhìn Kinh Giang, mặc dù là mùa đông, nhưng hắn lại thấy sự phồn vinh tươi sáng, thấy ngày xuân ấm áp.
Hắn cầm lấy kính viễn vọng quân dụng trong tay, phóng tầm mắt về phía khu ổ chuột của những gia đình bên kia, Trần Kinh trước kia thường xuyên đến thăm mảnh đất này, nhà lão Hạ sống ở bên kia.
Hiện tại, đã giải phóng sạch những gia đình sống trong khu ổ chuột bên kia rồi, giải phóng mặt bằng vừa mới hoàn thành.
Thành phố bắt đầu chuyển đổi cải tạo khu vực ổ chuột, Trần Kinh đem mảnh đất kia định thành thí điểm đầu tiên, cải tạo kỳ thứ nhất thứ nhất là xây dựng lầu chứa 5000 hộ dân, chính phủ trợ cấp một phần, công nhân viên chức thất nghiệp đích thân trợ cấp một phần, là có thể ở lại nhà lầu.
Trần Kinh ngày hôm qua còn đi đến nhà lão Hạ thăm hỏi, hiện tại vợ chồng họ đều tìm được công tác, ông lão làm việc ở nhà làm ra sản phẩm từ trúc, thu nhập cả nhà một tháng hơn năm ngàn tệ, năm nay tiết kiệm được hai mươi nghìn đô
Cầm 20000 ngàn đô họ còn vay mượn một chút cho đủ 28000 đô để mua một căn nhà, sang năm là có thể vào ở.
Từ nay về sau cả nhà có thể có cuộc sống thoải mái, rốt cuộc không phải dùng chung phòng bếp, nhà vệ sinh, nhà ở cùng một chỗ nữa rồi.
Con gái của Lão Hạ bây giờ thành tích ở trường cũng rất tốt, hiện tại trong nhà đã có thu nhập, cả nhà bọn họ cũng có niềm tin, lão Hạ thật thà chất phác nói cho Trần Kinh, nói phần mộ tổ tiên nhà bọn họ bốc khóc rồi, nhất định có thể xuất hiện sinh viên đại học chính thức.
Trần Kinh đến nay còn nhớ rõ nước da ngăm đen trên mặt của lão Hạ, nở ra một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Trần Kinh vào giờ phút này, có một loại thả lỏng khó tả. Hai năm qua, tâm tình của hắn chưa bao giờ dễ chịu như lúc này.
- Bí thư Trần, ngơ ngác sững sờ một mình, nhìn cái gì đấy?
Hà Thọ Quân nghiêng đầu cười nói.
Trần Kinh khẽ cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm giác một cơn đau thắt ngay eo, hắn nhăn mặt nhíu mày.
Hắn có sỏi thận, được chẩn đoán vào cuối năm ngoái, vốn là phải phẩn thuật, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc nên đã kéo dài không có làm.
Năm nay, sỏi thận tác hai ba lần đau buốt, mỗi lần đau phải uống thuốc. Vài ngày sẽ hóa giải, đối phó để cho bệnh lướt qua.
Hôm nay lại phát tác?
Hắn dùng tay đè phần eo, dùng sức day day.
Không xoa còn không đau, xoa nhẹ, phần eo lập tức truyền đến cơn đau thấu xương.
Hắn cắn chặt răng, mồ hôi trên trán vẫn chảy ròng ròng xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệt, đau đến nước mắt túa ra.
Hà Thọ Quân nhìn thấy, cả kinh nói:
- Bí thư Trần. Cậu sao lại thế này? Làm sao vậy?
Trần Kinh cố nén đau đớn, chỉ túi xách trên bàn trà, nói:
- Ở đâu có... Có... Cái đó... Giảm đau...
Hắn lắp bắp, nói đứt quảng, bỗng nhiên đầu rơi vào trận mê muội, ánh mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện trường lập tức đại loạn, Hà Thọ Quân một tay đỡ Trần Kinh, lớn tiếng nói:
- Nhanh, nhanh, lập tức gọi xe đưa Bí thư Trần đi bệnh viện. Này... này.. Phó tư lệnh Thu, lập tức thông báo, thi hành quản chế bệnh viện ven đường, đưa... Đưa đến bệnh viện hậu cần quân khu.
Thu Nhược Hàn cũng bị chuyện xảy ra thình lình trở nên bối rối.
Cô không rõ Trần Kinh mới vừa rồi còn vui vẻ, chuyện trò vui vẻ, như thế nào đột nhiên đúng lúc đó té xỉu. Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, xem điệu bộ này rất dọa người.
Xe rất nhanh đã tới rồi, Hà Thọ Quân đích thân đỡ Trần Kinh lên xe, ông ta ngoắc tay nói với Thu Nhược Hàn:
- Phó tư lệnh Thu, cô lên xe theo tôi, lập tức liên hệ bệnh viện hậu cần quân khu Tỉnh. Để cho bọn họ triệu tập chuyên gia tốt nhất chờ, sau đó gọi cho bọn họ phái xe tới đón, chúng ta tiết kiệm thời gian nhiều nhất.
Thu Nhược Hàn liên tục gật đầu, ngồi trên xe.
Mà lúc này, thư ký của Trần Kinh Phương Cương sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ rồi.
Hà Thọ Quân một tay túm lấy anh ta nói:
- Tiểu Phương, lập tức gọi cho Trưởng ban thư ký báo cáo, để ông ta khẩn cấp đi đến bệnh viện hậu cần quân khu Tỉnh, báo cáo chi tiết.
Một phen luống cuống tay chân, Hà Thọ Quân liên tiếp truyền mệnh lệnh, sau đích thân lái xe.
Xe hơi giống kiếm sắc chạy như bay thẳng đến tỉnh thành...
...
Tỉnh thành, bệnh viện hậu cần quân khu.
Bởi vì sự tình phát sinh quá đột ngột, mọi thứ đều rất gấp gáp, nhân viên của phía Kinh Giang còn chưa tới hiện trường, công tác an toàn bệnh viện của khu săn sóc đặc biệt TrầnKinh tạm thời Hà Thọ Quân chỉ thị để cho chỗ bảo vệ xưởng đóng tàu phụ trách, còn Thu Nhược Hàn thì đích thân trấn thủ bệnh viện.
Từ thời khắc vào trong bệnh viện hậu cần, Trần Kinh đột nhiên sinh bệnh, choáng váng bất tỉnh, tin tức khẩn cấp đưa bệnh viện tựa như đã mọc cánh truyền ra khắp nơi.
Thu Nhược Hàn cuối cùng thấy được khó giải quyết của việc trấn thủ bệnh viện.
Khu săn sóc đặc biệt mà Trần Kinh nhập viện chỉ mới trong vòng một giờ, liền đầy ấp người và xe.
Cán bộ đến từ Kinh Giang, quần chúng, chủ xí nghiệp, mọi tầng lớp xã hội, lãnh đạo từ các tỉnh thành, bãi đổ xe trên mặt đất của bệnh viện và bãi đỗ xe ngầm đều chật ních, ngay cả ven đường đều đậu đầy xe.
Thu Nhược Hàn không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như vậy, cô lập tức triệu tập mười mấy người lại đây.
Trật tự hiện trường căn bản không khống chế được, sau lại chỉ có khẩn cấp thỉnh cầu chi đội cảnh sát giao thông Sở Thành an bài người qua chỉ huy giao thông, giữ gìn trật tự.
Thu Nhược Hàn trấn thủ ở một gian phòng nghỉ nhỏ, cửa của phòng này căn bản không thể đóng.
Bởi vì người ta lui tới có chắn cũng đỡ không nổi, vừa bước vào chỉ hỏi, tình hình của Bí thư Trần như thế nào.
Phía bệnh viện sắp xếp bốn năm bác sĩ và y tá tiếp đãi, cũng không đủ, nơi này của Thu Nhược Hàn cũng là điểm nóng.
Còn có một số lãnh đạo có chút cập bậc căn bản rất thái quá, bọn họ chính là muốn cứng rắn xông vào phòng cấp cứu đi tìm hiểu tình huống, phía bệnh viện không có biện pháp ngăn cản, chỉ khiến Thu Nhược Hàn bực bội.
Trật tự hỗn loạn, người tới càng nhiều.
Mà lãnh đạo Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Hội đồng nhân dân, lãnh đạo của Mặt trận Tổ quốc liên tục gọi điện thoại, thủ trưởng số một số hai số ba của quân khu tỉnh đều điện thoại tới.
Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh vvv... và tất cả ủy viên thường vụ, cơ bản đều điện thoại tới hỏi thăm tình hình.
Lãnh đạo bệnh viện gặp phải sức ép lớn, không có chỗ để trốn, giáo sư Liễu Hạ Phó viện trưởng nghiệp vụ của bọn họ chỉ có thể trốn vào trong phòng nghỉ nhỏ của Thu Nhược Hàn, đem Thu Nhược Hàn làm tấm chắn.
Mà chuyện Thu Nhược Hàn có thể làm, chính là giải thích cho từng người, nói cho bọn họ biết, Trần Kinh hiện tại đang ở do tổ chuyên gia tiến hành tích cực trị liệu, trước mắt là không thể nào gặp khách.
Lí do thoái thác giống nhau, Thu Nhược Hàn nói trên trăm lần, nói đến nỗi môi khô lưỡi rát.
Mà càng làm cho Thu Nhược Hàn cảm thấy khó ứng phó chính là, truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào rất nhanh đã tới hiện trường rồi.
Những ký giả này linh hoạt, Thu Nhược Hàn chỉ cần hơi chút lộ diện, lập tức xung quanh đã bị súng trường ngắn vây quanh, khiến cô gần như không thể thoát thân.
Vẫn hỗn độn đến hơn hai giờ, của chính của phòng cấp cứu được mở ra, đám người mới chen chúc xúm lại.
Bác sĩ trưởng là Giáo sư Trương chuyên gia y học nổi tiếng Sở Giang, giáo sư Trương bày tỏ đối với những người súng trường pháo ngắn trước mắt, vấn đề Trần Kinh không lớn, chỉ có điều bệnh sỏi thận lại phát tác.
Mặt khác, Bí thư Trần Kinh thời gian gánh vác công tác dài, thân thể rất mệt nhọc, sau khi sỏi thận phát tác, đau đớn mãnh liệt, dẫn tới cơ thể chống đỡ không nổi bệnh tật gây hôn mê, không có gì đáng ngại.
Trước mắt bệnh viện nắm toàn diện tình hình sức khỏe của Trần Kinh trong tay, cần tĩnh dưỡng thân thể mấy ngày, ít nhất cũng là một tuần đến mười ngày, Bí thư Trần mới có thể hoàn toàn bình phục.
Có cam đoan của thầy thuốc quyền uy, trật tự hiện trường mới dần dần khôi phục bình thường, rất nhiều người có cảm xúc kích động mới bắt đầu trở nên bình tĩnh.
Thu Nhược Hàn nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thành ủy Tiếu Hàm nắm chặt tay giáo sư Trương giáo, nước mắt đều đi ra, trong miệng cũng chỉ nói hai chữ:
- Cảm ơn, cảm ơn.
Mà sau đó, cả người ông dường như mới khôi phục lại thần trí, bắt đầu tổ chức khuyên bảo người đang tụ tập ở bệnh viện rời khỏi.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, bệnh viện hậu cần mới dần dần khôi phục thanh tịnh, người đến tìm hiểu tình hình đã lục tục ra về, đến lúc này, Thu Nhược Hàn coi như là đã thở phào nhẹ nhõm.
Còn viện trưởng Liễu Hạ vẫn trốn đằng sau ông chắc chắn càng phải như vậy.
Ông đi đến vỗ bộ ngực, than một hơi dài nói:
- Thượng tá Thu. Nói thật số lượng lãnh đạo mà viện chúng tôi tiếp nhận chữa trị không ít. Rất nhiều lãnh đạo cấp một của Tỉnh đều ở nơi này của chúng tôi chữa bệnh, nhưng tôi làm viện trưởng nhiều năm ở đây như vậy, thật sự là lần đầu tiên gặp phải tình huống của ngày hôm nay.
Ông ghé sát nhỏ giọng nói với Thu Nhược Hàn:
- Vừa rồi cô biết không? Ở Bắc Kinh đã gọi tới đây, mệng của Bí thư Trần ở Kinh Giang rất quý giá, tôi cuối cùng đã thấy được.
Thu Nhược Hàn nhăn mặt nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bệnh không có gì lớn, chỉ là có người ngạc nhiên mà thôi, làm hại chúng ta đi theo chịu tội.
Liễu Hạ ngẩn người, biến sắc, hé miệng không dám nói tiếp nữa.
Thu Nhược Hàn là thiên kim tiểu thư, dòng dõi quý tộc của Bắc Kinh, nói chuyện có thể không che đậy miệng.
Liễu Hạ không có bổn sự này, ông ta không dám hồ đồ nói lung tung.
Tiếng tăm của Trần kinh ở Sở Giang quá lớn, làm cho người ta không dám nhìn gần, ai khua môi múa mép, vừa truyền ra thân phận của hắn nhạy cảm như vậy, hậu quả khó lường.
Thu Nhược Hàn thật sự là quá mệt mỏi, cô chỉ bảo mấy bảo vệ tiếp tục đóng giữ.
Còn cô ta thì ra bệnh viện chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe, cô quay đầu liếc nhìn về phía bệnh viện, thần sắc có chút phức tạp.
Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, chỉ là bệnh sỏi thận phát tác, không ngờ đưa tới hưởng ứng lớn như vậy, hèn gì cô không có nhiều hảo cảm với Trần Kinh.
Cô cũng không phải không bội phục, Trần Kinh người này thật sự là có năng lượng, ít nhất cũng có năng lượng ở Sở Giang, nổi bật nhất thời.
- Đinh, đinh... Chuông điện thoại di động cấp tốc vang lên.
Thu Nhược Hàn vừa thấy điện báo, ngẩn người, nhẹ nhàng cười, để điện thoại ở bên tai:
- Làm sao vậy? Thẩm tổng, khuya khoắt sao còn gọi điện tới?
- Tôi... Tôi... Thu... chị Thu, chị.. Chị đang ở đâu? Tôi có việc gấp muốn tìm chị.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cấp bách của Thẩm Mộng Lan.
- Chuyện gì? Tôi đang ở bệng viện hậu cần của quân khu, cô đang ở đâu?
Thu Nhược Hàn nghi ngờ nói.
-Đông, đông.
Cửa thủy tinh bị người gõ vang, Thu Nhược Hàn cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, Thẩm Mộng Lan đứng bên ngoài cửa xe của cô.
Ở chỗ như thế, ngồi dựa vào ghế, uống cà phê, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, nói về phát triển quân sự, khiến Trần Kinh rất thả lỏng.
Hắn nằm ở ghế trên, liếc mắt nhìn sang, hắn c có thể nhìn thấy toàn bộ Kinh Giang.
Thành tích phát triển một năm nay của Kinh Giang rõ như ban ngày, Trần Kinh đã bỏ ra nhiều tinh lực, bỏ ra cái giá phải trả lớn, rốt cục gặt hái được thành tích, khó có từ nào có thể biểu đạt được sự cao hứng và tự hào trong lòng của hắn lúc này.
Giờ này khắc này, hắn có chút kiêu ngạo.
Ngồi ở chỗ này nhìn Kinh Giang, mặc dù là mùa đông, nhưng hắn lại thấy sự phồn vinh tươi sáng, thấy ngày xuân ấm áp.
Hắn cầm lấy kính viễn vọng quân dụng trong tay, phóng tầm mắt về phía khu ổ chuột của những gia đình bên kia, Trần Kinh trước kia thường xuyên đến thăm mảnh đất này, nhà lão Hạ sống ở bên kia.
Hiện tại, đã giải phóng sạch những gia đình sống trong khu ổ chuột bên kia rồi, giải phóng mặt bằng vừa mới hoàn thành.
Thành phố bắt đầu chuyển đổi cải tạo khu vực ổ chuột, Trần Kinh đem mảnh đất kia định thành thí điểm đầu tiên, cải tạo kỳ thứ nhất thứ nhất là xây dựng lầu chứa 5000 hộ dân, chính phủ trợ cấp một phần, công nhân viên chức thất nghiệp đích thân trợ cấp một phần, là có thể ở lại nhà lầu.
Trần Kinh ngày hôm qua còn đi đến nhà lão Hạ thăm hỏi, hiện tại vợ chồng họ đều tìm được công tác, ông lão làm việc ở nhà làm ra sản phẩm từ trúc, thu nhập cả nhà một tháng hơn năm ngàn tệ, năm nay tiết kiệm được hai mươi nghìn đô
Cầm 20000 ngàn đô họ còn vay mượn một chút cho đủ 28000 đô để mua một căn nhà, sang năm là có thể vào ở.
Từ nay về sau cả nhà có thể có cuộc sống thoải mái, rốt cuộc không phải dùng chung phòng bếp, nhà vệ sinh, nhà ở cùng một chỗ nữa rồi.
Con gái của Lão Hạ bây giờ thành tích ở trường cũng rất tốt, hiện tại trong nhà đã có thu nhập, cả nhà bọn họ cũng có niềm tin, lão Hạ thật thà chất phác nói cho Trần Kinh, nói phần mộ tổ tiên nhà bọn họ bốc khóc rồi, nhất định có thể xuất hiện sinh viên đại học chính thức.
Trần Kinh đến nay còn nhớ rõ nước da ngăm đen trên mặt của lão Hạ, nở ra một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Trần Kinh vào giờ phút này, có một loại thả lỏng khó tả. Hai năm qua, tâm tình của hắn chưa bao giờ dễ chịu như lúc này.
- Bí thư Trần, ngơ ngác sững sờ một mình, nhìn cái gì đấy?
Hà Thọ Quân nghiêng đầu cười nói.
Trần Kinh khẽ cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm giác một cơn đau thắt ngay eo, hắn nhăn mặt nhíu mày.
Hắn có sỏi thận, được chẩn đoán vào cuối năm ngoái, vốn là phải phẩn thuật, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc nên đã kéo dài không có làm.
Năm nay, sỏi thận tác hai ba lần đau buốt, mỗi lần đau phải uống thuốc. Vài ngày sẽ hóa giải, đối phó để cho bệnh lướt qua.
Hôm nay lại phát tác?
Hắn dùng tay đè phần eo, dùng sức day day.
Không xoa còn không đau, xoa nhẹ, phần eo lập tức truyền đến cơn đau thấu xương.
Hắn cắn chặt răng, mồ hôi trên trán vẫn chảy ròng ròng xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệt, đau đến nước mắt túa ra.
Hà Thọ Quân nhìn thấy, cả kinh nói:
- Bí thư Trần. Cậu sao lại thế này? Làm sao vậy?
Trần Kinh cố nén đau đớn, chỉ túi xách trên bàn trà, nói:
- Ở đâu có... Có... Cái đó... Giảm đau...
Hắn lắp bắp, nói đứt quảng, bỗng nhiên đầu rơi vào trận mê muội, ánh mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện trường lập tức đại loạn, Hà Thọ Quân một tay đỡ Trần Kinh, lớn tiếng nói:
- Nhanh, nhanh, lập tức gọi xe đưa Bí thư Trần đi bệnh viện. Này... này.. Phó tư lệnh Thu, lập tức thông báo, thi hành quản chế bệnh viện ven đường, đưa... Đưa đến bệnh viện hậu cần quân khu.
Thu Nhược Hàn cũng bị chuyện xảy ra thình lình trở nên bối rối.
Cô không rõ Trần Kinh mới vừa rồi còn vui vẻ, chuyện trò vui vẻ, như thế nào đột nhiên đúng lúc đó té xỉu. Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, xem điệu bộ này rất dọa người.
Xe rất nhanh đã tới rồi, Hà Thọ Quân đích thân đỡ Trần Kinh lên xe, ông ta ngoắc tay nói với Thu Nhược Hàn:
- Phó tư lệnh Thu, cô lên xe theo tôi, lập tức liên hệ bệnh viện hậu cần quân khu Tỉnh. Để cho bọn họ triệu tập chuyên gia tốt nhất chờ, sau đó gọi cho bọn họ phái xe tới đón, chúng ta tiết kiệm thời gian nhiều nhất.
Thu Nhược Hàn liên tục gật đầu, ngồi trên xe.
Mà lúc này, thư ký của Trần Kinh Phương Cương sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ rồi.
Hà Thọ Quân một tay túm lấy anh ta nói:
- Tiểu Phương, lập tức gọi cho Trưởng ban thư ký báo cáo, để ông ta khẩn cấp đi đến bệnh viện hậu cần quân khu Tỉnh, báo cáo chi tiết.
Một phen luống cuống tay chân, Hà Thọ Quân liên tiếp truyền mệnh lệnh, sau đích thân lái xe.
Xe hơi giống kiếm sắc chạy như bay thẳng đến tỉnh thành...
...
Tỉnh thành, bệnh viện hậu cần quân khu.
Bởi vì sự tình phát sinh quá đột ngột, mọi thứ đều rất gấp gáp, nhân viên của phía Kinh Giang còn chưa tới hiện trường, công tác an toàn bệnh viện của khu săn sóc đặc biệt TrầnKinh tạm thời Hà Thọ Quân chỉ thị để cho chỗ bảo vệ xưởng đóng tàu phụ trách, còn Thu Nhược Hàn thì đích thân trấn thủ bệnh viện.
Từ thời khắc vào trong bệnh viện hậu cần, Trần Kinh đột nhiên sinh bệnh, choáng váng bất tỉnh, tin tức khẩn cấp đưa bệnh viện tựa như đã mọc cánh truyền ra khắp nơi.
Thu Nhược Hàn cuối cùng thấy được khó giải quyết của việc trấn thủ bệnh viện.
Khu săn sóc đặc biệt mà Trần Kinh nhập viện chỉ mới trong vòng một giờ, liền đầy ấp người và xe.
Cán bộ đến từ Kinh Giang, quần chúng, chủ xí nghiệp, mọi tầng lớp xã hội, lãnh đạo từ các tỉnh thành, bãi đổ xe trên mặt đất của bệnh viện và bãi đỗ xe ngầm đều chật ních, ngay cả ven đường đều đậu đầy xe.
Thu Nhược Hàn không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như vậy, cô lập tức triệu tập mười mấy người lại đây.
Trật tự hiện trường căn bản không khống chế được, sau lại chỉ có khẩn cấp thỉnh cầu chi đội cảnh sát giao thông Sở Thành an bài người qua chỉ huy giao thông, giữ gìn trật tự.
Thu Nhược Hàn trấn thủ ở một gian phòng nghỉ nhỏ, cửa của phòng này căn bản không thể đóng.
Bởi vì người ta lui tới có chắn cũng đỡ không nổi, vừa bước vào chỉ hỏi, tình hình của Bí thư Trần như thế nào.
Phía bệnh viện sắp xếp bốn năm bác sĩ và y tá tiếp đãi, cũng không đủ, nơi này của Thu Nhược Hàn cũng là điểm nóng.
Còn có một số lãnh đạo có chút cập bậc căn bản rất thái quá, bọn họ chính là muốn cứng rắn xông vào phòng cấp cứu đi tìm hiểu tình huống, phía bệnh viện không có biện pháp ngăn cản, chỉ khiến Thu Nhược Hàn bực bội.
Trật tự hỗn loạn, người tới càng nhiều.
Mà lãnh đạo Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, Hội đồng nhân dân, lãnh đạo của Mặt trận Tổ quốc liên tục gọi điện thoại, thủ trưởng số một số hai số ba của quân khu tỉnh đều điện thoại tới.
Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh vvv... và tất cả ủy viên thường vụ, cơ bản đều điện thoại tới hỏi thăm tình hình.
Lãnh đạo bệnh viện gặp phải sức ép lớn, không có chỗ để trốn, giáo sư Liễu Hạ Phó viện trưởng nghiệp vụ của bọn họ chỉ có thể trốn vào trong phòng nghỉ nhỏ của Thu Nhược Hàn, đem Thu Nhược Hàn làm tấm chắn.
Mà chuyện Thu Nhược Hàn có thể làm, chính là giải thích cho từng người, nói cho bọn họ biết, Trần Kinh hiện tại đang ở do tổ chuyên gia tiến hành tích cực trị liệu, trước mắt là không thể nào gặp khách.
Lí do thoái thác giống nhau, Thu Nhược Hàn nói trên trăm lần, nói đến nỗi môi khô lưỡi rát.
Mà càng làm cho Thu Nhược Hàn cảm thấy khó ứng phó chính là, truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào rất nhanh đã tới hiện trường rồi.
Những ký giả này linh hoạt, Thu Nhược Hàn chỉ cần hơi chút lộ diện, lập tức xung quanh đã bị súng trường ngắn vây quanh, khiến cô gần như không thể thoát thân.
Vẫn hỗn độn đến hơn hai giờ, của chính của phòng cấp cứu được mở ra, đám người mới chen chúc xúm lại.
Bác sĩ trưởng là Giáo sư Trương chuyên gia y học nổi tiếng Sở Giang, giáo sư Trương bày tỏ đối với những người súng trường pháo ngắn trước mắt, vấn đề Trần Kinh không lớn, chỉ có điều bệnh sỏi thận lại phát tác.
Mặt khác, Bí thư Trần Kinh thời gian gánh vác công tác dài, thân thể rất mệt nhọc, sau khi sỏi thận phát tác, đau đớn mãnh liệt, dẫn tới cơ thể chống đỡ không nổi bệnh tật gây hôn mê, không có gì đáng ngại.
Trước mắt bệnh viện nắm toàn diện tình hình sức khỏe của Trần Kinh trong tay, cần tĩnh dưỡng thân thể mấy ngày, ít nhất cũng là một tuần đến mười ngày, Bí thư Trần mới có thể hoàn toàn bình phục.
Có cam đoan của thầy thuốc quyền uy, trật tự hiện trường mới dần dần khôi phục bình thường, rất nhiều người có cảm xúc kích động mới bắt đầu trở nên bình tĩnh.
Thu Nhược Hàn nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thành ủy Tiếu Hàm nắm chặt tay giáo sư Trương giáo, nước mắt đều đi ra, trong miệng cũng chỉ nói hai chữ:
- Cảm ơn, cảm ơn.
Mà sau đó, cả người ông dường như mới khôi phục lại thần trí, bắt đầu tổ chức khuyên bảo người đang tụ tập ở bệnh viện rời khỏi.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, bệnh viện hậu cần mới dần dần khôi phục thanh tịnh, người đến tìm hiểu tình hình đã lục tục ra về, đến lúc này, Thu Nhược Hàn coi như là đã thở phào nhẹ nhõm.
Còn viện trưởng Liễu Hạ vẫn trốn đằng sau ông chắc chắn càng phải như vậy.
Ông đi đến vỗ bộ ngực, than một hơi dài nói:
- Thượng tá Thu. Nói thật số lượng lãnh đạo mà viện chúng tôi tiếp nhận chữa trị không ít. Rất nhiều lãnh đạo cấp một của Tỉnh đều ở nơi này của chúng tôi chữa bệnh, nhưng tôi làm viện trưởng nhiều năm ở đây như vậy, thật sự là lần đầu tiên gặp phải tình huống của ngày hôm nay.
Ông ghé sát nhỏ giọng nói với Thu Nhược Hàn:
- Vừa rồi cô biết không? Ở Bắc Kinh đã gọi tới đây, mệng của Bí thư Trần ở Kinh Giang rất quý giá, tôi cuối cùng đã thấy được.
Thu Nhược Hàn nhăn mặt nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bệnh không có gì lớn, chỉ là có người ngạc nhiên mà thôi, làm hại chúng ta đi theo chịu tội.
Liễu Hạ ngẩn người, biến sắc, hé miệng không dám nói tiếp nữa.
Thu Nhược Hàn là thiên kim tiểu thư, dòng dõi quý tộc của Bắc Kinh, nói chuyện có thể không che đậy miệng.
Liễu Hạ không có bổn sự này, ông ta không dám hồ đồ nói lung tung.
Tiếng tăm của Trần kinh ở Sở Giang quá lớn, làm cho người ta không dám nhìn gần, ai khua môi múa mép, vừa truyền ra thân phận của hắn nhạy cảm như vậy, hậu quả khó lường.
Thu Nhược Hàn thật sự là quá mệt mỏi, cô chỉ bảo mấy bảo vệ tiếp tục đóng giữ.
Còn cô ta thì ra bệnh viện chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe, cô quay đầu liếc nhìn về phía bệnh viện, thần sắc có chút phức tạp.
Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, chỉ là bệnh sỏi thận phát tác, không ngờ đưa tới hưởng ứng lớn như vậy, hèn gì cô không có nhiều hảo cảm với Trần Kinh.
Cô cũng không phải không bội phục, Trần Kinh người này thật sự là có năng lượng, ít nhất cũng có năng lượng ở Sở Giang, nổi bật nhất thời.
- Đinh, đinh... Chuông điện thoại di động cấp tốc vang lên.
Thu Nhược Hàn vừa thấy điện báo, ngẩn người, nhẹ nhàng cười, để điện thoại ở bên tai:
- Làm sao vậy? Thẩm tổng, khuya khoắt sao còn gọi điện tới?
- Tôi... Tôi... Thu... chị Thu, chị.. Chị đang ở đâu? Tôi có việc gấp muốn tìm chị.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cấp bách của Thẩm Mộng Lan.
- Chuyện gì? Tôi đang ở bệng viện hậu cần của quân khu, cô đang ở đâu?
Thu Nhược Hàn nghi ngờ nói.
-Đông, đông.
Cửa thủy tinh bị người gõ vang, Thu Nhược Hàn cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, Thẩm Mộng Lan đứng bên ngoài cửa xe của cô.
/1317
|