Thời tiết mùa thu, ban ngày hâm nóng, nhưng hai bên lại có cảm giác rất mát!
Bên ngoài hội sở Sở Phong, một chiếc Santana màu đen dưới ngọn đèn đường mông lung đáng chú ý một cách lạ thường, nhìn biển số, Số J02330, đây là xe của thành phố Đức Cao, số 0 đứng đầu, đây là xe công của chính quyền Đảng ủy.
Trên người Triệu Nhất Bình ăn mặc có chút đơn bạc, y nắm thật chặt áo khoác trên người, vội lấy ra một điếu thuốc tự mình châm, dường như lúc hút thuốc, có thể khiến mình cảm thấy ấm áp hơn một chút!
Đây là ngày thứ hai y lên tỉnh, hôm nay bất kể thế nào y cũng phải chờ được người mình muốn gặp, đây là y tự mình đưa ra mục tiêu của bản thân!
Càng gần cuối năm, phong thanh về việc điều chỉnh bộ máy Huyện thị nhiệm kỳ mới lại càng thổi càng mạnh, hiện tại Chủ tịch huyện Lễ Hà mới nhậm chức đã đến nhận chức, Triệu Nhất Bình đã hoàn toàn mất đi cơ hội. Mà Thư Trị Quốc sau khi rời đi vào cuối năm, vị trí y lưu lại, Triệu Nhất Bình cũng hiểu được cơ hội mình có thể ngồi lên đó xa vời vô cùng.
Dưới loại cục diện này, rốt cục Triệu Nhất Bình kiềm chế không khom lưng, bất kể như thế nào y cũng phải cố gắng tranh thủ, mặc kệ dùng biện pháp gì, cũng phải hết sức cố gắng đi tranh thủ, phải lợi dụng hết thảy tài nguyên trên tay cũng đứng lên đi tranh thủ, đó chính là quyết tâm hiện tại của Triệu Nhất Bình.
Lễ Hà tranh thủ không được, liền đổi địa phương, Đức Cao không được thì trở về Sở Thành, Triệu Nhất Bình cũng là cán bộ phân công của tỉnh, gốc rễ của y ở ngay tại bên trong tỉnh thành.
Lần này Triệu Nhất Bình trở về, ngoại trừ việc mình muốn tìm mối quan hệ bên ngoài trước đây ở Sở Thành ra, y còn chuẩn bị phát triển một số quan hệ nữa. Quan hệ này còn phải ngược dòng đến lúc trước thời điểm bán đấu giá nhà máy xi măng Dịch Chu Lễ Hà, lúc ấy y vẫn muốn tiếp cận vị đại nhân vật công tử kia của tỉnh thành rất có hứng thú đối với nhà máy xi măng.
Lúc ấy Triệu Nhất Bình rất cố gắng xoay chuyển tình thế, cuối cùng bị Mã Bộ Bình đoạt mất tiên cơ, nhà máy xi măng Dịch Chu thành công bị tập đoàn Thái Thủy thu mua mà việc nhận lời làm đường cho người ta của Triệu Nhất Bình liền bị nước cuốn trôi.
Điều này làm cho Triệu Nhất Bình rất xấu hổ, rất mất mặt, mà đối phương cũng có chút thất vọng, thế cho nên đã nhiều năm hai người đều ít liên lạc!
Lúc này đây, Triệu Nhất Bình lại nghĩ đến đường này, gần đây Lễ Hà lại có một tin tức quan trọng, tập đoàn Hồng Thành Đài Loan cố ý đầu tư vào Lễ Hà, Triệu Nhất Bình tin tưởng tin tức này, đối phương nhất định là có hứng thú. Vì thế, y liền cố lấy dũng khí, gọi một cuộc điện thoại.
Không nghĩ tới, gọi cuộc điện thoại này, thật đúng là có tác dụng, trong lòng y kiềm chế không được kích động, người đang ở Lễ Hà liền lập tức đi tỉnh thành!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Triệu Nhất Bình có vẻ hơi nôn nóng, đại danh hội sở Sở Phong y có biết đến, hôm nay nhiệm vụ mục tiêu của vị kia đến hội sơ Sở Phong rốt cục là tham dự hoạt động quan trọng gì, làm sao vẫn chưa đi ra vậy?
Lại hút xong một điếu thuốc Triệu Nhất Bình vỗ vỗ chỗ ngồi lái xe, nói:
- Khởi động ô tô, mở điều hòa không khí lên, hôm nay chuyển lạnh, ăn có chút không tiêu!
Lái xe Tiểu Hoàng vội vàng khởi động xe, mà đúng lúc này cửa của hội sở có người đi ra túm năm tụm ba cả trai lẫn gái.
Trong bãi đỗ xe của hội sở, các loại xe sang trọng như đèn kéo quân rời đi, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Triệu Nhất Bình vừa nhìn đến tình thế này, vội để tài xế mở cửa tự y bước nhanh hướng đến cửa của hội sở.
Y hẹn đối phương, đối phương rõ ràng bảo y chờ ở cửa hội sở một lát mặc dù y chờ một lúc đã hơn hai giờ, nhưng đợi cho đến lúc này, y rốt cục cũng nhìn thấy ánh rạng đông, trong lòng y có chút hưng phấn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm từng người ra cửa.
Người ở trước y đi vào, y âm thầm chắc lưỡi hít hà.
Đã sớm nghe nói hội sở Sở Phong cao cấp, xa hoa, Triệu Nhất Bình không đi vào, nhưng quần áo và trang sức của những nam nữ này, y có thể tưởng tượng được tình hình bên trong hội sở. Đây cũng là nơi chơi đùa của các công tử, tiểu thư thượng lưu của toàn tỉnh Sở Giang.
Bỗng nhiên, tâm y căng thẳng, rốt cục cũng thấy được người mình muốn tìm, y vội vàng lấy lại bình tĩnh vững vàng tiến lên chào hỏi, nhưng y vừa mới bước ra một bước, lại ngây người sửng sờ tại chỗ, rốt cuộc bước không ra bước chân!
Trần Kinh từ hội sở đi ra, hắn vội vã muốn rời khỏi! Bởi vì hắn thật sự không thích ánh mắt sáng quắc xung quanh, mà ứng phó với các vị công tử tiểu thư đó cũng cần tinh lực, hắn đâu có dư bao nhiêu tinh lực để đi ứng phó một chút này chứ?
Nhưng, Hầu Lâm và Lâm Tuấn giống như kẹo da trâu quấn lên, hai gia hỏa này, một người tuổi còn trẻ Tiểu ca, một vẫn là bộ dáng con nít choai choai, nhưng hai người đều rất khéo mồm khéo miệng.
Nhất là Hầu Lâm, nói chuyện giống như đánh súng máy, y cứ bùm bùm cách cách, hướng về phía Trần Kinh cứ như là vừa thông suốt vấn đề.
Anh Trần, đều do tôi và tiểu Tuấn có mắt như mù, còn không biết có một nhân vật hoành tráng số một như anh, hôm nay tôi mời khách, chúng ta lại một lần nữa đổi chỗ uống vài chén, chúng ta kết giao bạn bè, kết giao bạn bè!
Hầu Lâm tiến đến trước mặt Trần Kinh, thái độ vô cùng thành khẩn.
Vốn Trần Kinh chuẩn bị cùng Vương Phượng Phi chào hỏi, Hầu Lâm nói:
Được, buổi tối anh Vương có hẹn với người đẹp, anh Trần anh cũng đừng quấy rầy anh ấy!
Trần Kinh nghe Hầu Lâm nói vậy, hắn đành phải bỏ đi suy nghĩ ban đầu.
Hắn lại muốn liên lạc với Phương Uyển Kỳ, tìm cô để hỏi cho ra lẽ, nhưng mắt thấy Phương Uyển Kỳ cùng nhóm người vây quanh Diệp Hải Duyên đã đi ra, đoán chừng lại là đi hạ màn, hắn chạy đi đâu tìm cô gái điên này chứ?
Vì thế một đường này, hắn đã bị Hầu Lâm và Lâm Tuấn hai người bao vây ra cửa.
Đi tới cửa, Hầu Lâm chau mày, nhìn trái phải, thì thầm nói:
- Ô, tên kia coi tiền như rác a? Không phải là nói có thể đợi một lát sao? Sao một chút kiên nhẫn như vậy cũng không có chứ?
Đi rồi, đi rồi! Đi Vienna Đông Phương, về điểm này sau khi đánh rắm hãy nói!
Lâm Tuấn nói. Lúc nói ra lời này, y cố tình lại làm đứa nhóc choai choai, cho nên nghe làm cho người ta cảm giác rất quái dị.
Xe Hầu Lâm điều khiển là một chiếc dài có hình Land Rover, thời đại này mọi người cùng nhau nỗ lực mười phần, hắn mời Trần Kinh đến ngồi ở ghế sau, tự mình chui vào, Lâm Tuấn ngồi ở ghế lái khởi động ô tô, xe như mũi tên bắn bay ra, xe SUV (xe việt dã) thực sự là điều khiển vượt qua tốc độ xe thể thao, Trần Kinh ngồi ở trong xe thực sự là kinh sợ ra một trận mồ hôi lạnh.
- Đứa nhỏ xúi quẩy này, thực sự là đang thử thách trái tim của chú a.
Con người tan rã rất nhanh, vừa rồi còn ồn ào náo động bãi đỗ xe rất nhanh liền yên tĩnh!
Triệu Nhất Bình đi ra từ chỗ tối, thần sắc trên mặt âm tình bất định, y chung quy không có dũng khí đi ra, y mới vừa rồi mắt thấy một màn này hoàn toàn sợ đến ngây người!
Trần Kinh và công tử Hầu là quan hệ gì?
Nghi vấn này xoay quanh trong lòng Triệu Nhất Bình, xua thế nào cũng không đi. Y nhìn ra được, Hầu Lâm đối với Trần Kinh rất khách khí, y mơ hồ nghe được Hầu Lâm một tiếng lại một tiếng gọi anh Trần, điều này làm cho đầu y có chút hồ đồ.
Y đi đến bên cạnh chiếc Santana, lái xe Tiểu Hoàng xuống xe giúp y mở cửa.
Tiểu Hoàng hiển nhiên cũng thấy Trần Kinh, làm lái xe Huyện ủy Lễ Hà nhiều năm, hắn cũng biết Trần Kinh, cho nên, hắn không dám nhìn mặt Triệu Nhất Bình, thần sắc có chút sợ hãi.
Ngày hôm qua lúc còn ở khách sạn Triệu Nhất Bình nói cái gì Trần Kinh cố ý làm lẫn lộn tai nghe mắt thấy của người khác, y liền đối với Tiểu Hoàng nói:
- Trên dưới Lễ Hà cũng loan truyền, nói cái gì mà Trưởng phòng Trần và Phó chủ tịch tỉnh Trần quan hệ không phải là ít, là cháu trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần! Thật là buồn cười! Tôi đã đặc biệt tìm người hỏi qua, trong nhà Phó chủ tịch tỉnh Trần là con trai một, căn bản không có cháu trai, làm sao có thể nhảy ra một cháu trai được?
Hơn nữa, nếu thật sự là cháu trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần, làm sao có thể bị sung quân đến địa phương Lễ Hà chim cũng không ỉa kia mà làm Phó phòng chứ?
Triệu Nhất Bình cũng không phải cố ý điều tra Trần Kinh, chỉ có điều lần này y lên tỉnh, đi lại quan hệ nhiều mặt, tiếp xúc một số người. Trong lúc vô ý mọi người nói tới Phó chủ tịch tỉnh Trần, Triệu Nhất Bình liền đem quan hệ của Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh Trần nói ra, rước lấy sự cười cợt của cả đám.
Căn bản là không có ai nghe nói qua Trần Kinh, về phần quan hệ gia đình của Phó chủ tịch tỉnh Trần, đã sớm bị nhóm người ở tỉnh thành làm cho rõ ràng, không chỉ có rõ ràng thân thích lệ thuộc trực tiếp, mà cả bà con xa thân thích năm đời không chào nhau, người ta đều rành mạch, Trần Kinh làm sao lại có trong số người này?
Triệu Nhất Bình biết được điểm này, y cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đùa cợt, trong lòng buồn bực, vì thế y liền cung cấp tư liệu liên quan, để cho quan hệ của y ở tỉnh thành đi điều tra Trần Kinh một chút.
Cuộc điều tra này, tra ra được manh mối của sự tình, cha mẹ Trần Kinh chính là giáo viên tiểu học, có hai chị cũng chưa xong đại học, điều kiện trong nhà rất bình thường, đến nay đều ở phòng cũ của đơn vị!
Nhận được kết quả này, một cỗ lửa giận trong lòng Triệu Nhất Bình làm thế nào cũng không kiềm chế được. Y ở Lễ Hà chính là đợi tin tức về bối cảnh của Trần Kinh, đang làm một số việc gửi lên trên mới trở nên do dự.
Hơn nữa, liên tục có mấy lần, Trần Kinh cũng không có để Phó bí thư Huyện ủy y này vào trong mắt, y đều nén giận, không có phản kích lại, điều này đối với uy tín bản thân y tổn hại rất lớn.
Y nghe được tin đồn, lãnh đạo ở thành phố chính là cảm thấy Triệu Nhất Bình làm việc không đủ quyết đoán, mới không có rút y, y cẩn thận nghĩ lại, cái gọi là không đủ quyết đoán, có phải hay không cùng với việc Trần Kinh kia có vài lần chống lại y có liên quan?
Con người một khi thất bại, dễ dàng nhất chính là ngang ngược tức giận người khác, thân phận của Trần Kinh lại hoàn toàn bị điều tra rõ, chính là người dân bình thường, lại cố tình đem bản thân thành quyền quý, đây là có ý gì?
Sự ngang ngược tức giận của Triệu Nhất Bình thoáng cái tìm được điểm nỗ lực, thậm chí y đã hạ quyết tâm, trở về Lễ Hà sẽ phải đem Trần Kinh tạo ra tiếng xấu, khiến cho hắn lộ nguyên hình.
Y rất muốn nhìn một chút, về sau cáo già Thư Trị Quốc kia thấy được nguyên hình của Trần Kinh, vẻ mặt y sẽ lại phấn khích như thế nào? Thư Trị Quốc tự xưng là đa mưu túc trí, còn không phải bị tin tức sai sót mà nhầm đường? Cuối cùng gây ra chê cười?
Hai ngày qua Triệu Nhất Bình phải tính toán chuyện này, nhưng y tuyệt đối không thể dự đoán được, vào hôm nay, tại đây trong trường hợp này, y không ngờ thấy được Trần Kinh.
Hơn nữa Trần Kinh vừa vặn cùng với nhân vật mục tiêu tôn quý của y thân thiết ở cùng một nơi, Hầu Lâm có thân phận như thế nào chứ? Lần đầu tiên Triệu Nhất Bình và Đại công tử Hầu cùng một tuyến, chính là Hầu Lâm giật dây, khi đó, Hầu Lâm vẫn chỉ là một học sinh.
Nhưng học sinh thì thế nào? Triệu Nhất Bình ở trước mặt hắn còn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn, chớ coi thường công tử bột này, bọn người kia đều là kế thừa gien chất lượng tốt, trời sinh trong xương có thiên phú đấu tranh với nhau, cùng những người này giao tiếp chỗ nào cũng phải cẩn thận.
Bóng ma trong đầu Triệu Nhất Bình xua thế nào cũng không tan, mà dấu vết lưu lại của Trần Kinh lại càng rõ ràng, đây quả thực là khiến y có cảm giác điên mất.
Y rõ ràng đem tám đời tổ tông của Trần Kinh cũng điều tra xong, sao lại xuất hiện tình huống như thế này? Khó có thể là người địa phương lại có sai sót?
Bên ngoài hội sở Sở Phong, một chiếc Santana màu đen dưới ngọn đèn đường mông lung đáng chú ý một cách lạ thường, nhìn biển số, Số J02330, đây là xe của thành phố Đức Cao, số 0 đứng đầu, đây là xe công của chính quyền Đảng ủy.
Trên người Triệu Nhất Bình ăn mặc có chút đơn bạc, y nắm thật chặt áo khoác trên người, vội lấy ra một điếu thuốc tự mình châm, dường như lúc hút thuốc, có thể khiến mình cảm thấy ấm áp hơn một chút!
Đây là ngày thứ hai y lên tỉnh, hôm nay bất kể thế nào y cũng phải chờ được người mình muốn gặp, đây là y tự mình đưa ra mục tiêu của bản thân!
Càng gần cuối năm, phong thanh về việc điều chỉnh bộ máy Huyện thị nhiệm kỳ mới lại càng thổi càng mạnh, hiện tại Chủ tịch huyện Lễ Hà mới nhậm chức đã đến nhận chức, Triệu Nhất Bình đã hoàn toàn mất đi cơ hội. Mà Thư Trị Quốc sau khi rời đi vào cuối năm, vị trí y lưu lại, Triệu Nhất Bình cũng hiểu được cơ hội mình có thể ngồi lên đó xa vời vô cùng.
Dưới loại cục diện này, rốt cục Triệu Nhất Bình kiềm chế không khom lưng, bất kể như thế nào y cũng phải cố gắng tranh thủ, mặc kệ dùng biện pháp gì, cũng phải hết sức cố gắng đi tranh thủ, phải lợi dụng hết thảy tài nguyên trên tay cũng đứng lên đi tranh thủ, đó chính là quyết tâm hiện tại của Triệu Nhất Bình.
Lễ Hà tranh thủ không được, liền đổi địa phương, Đức Cao không được thì trở về Sở Thành, Triệu Nhất Bình cũng là cán bộ phân công của tỉnh, gốc rễ của y ở ngay tại bên trong tỉnh thành.
Lần này Triệu Nhất Bình trở về, ngoại trừ việc mình muốn tìm mối quan hệ bên ngoài trước đây ở Sở Thành ra, y còn chuẩn bị phát triển một số quan hệ nữa. Quan hệ này còn phải ngược dòng đến lúc trước thời điểm bán đấu giá nhà máy xi măng Dịch Chu Lễ Hà, lúc ấy y vẫn muốn tiếp cận vị đại nhân vật công tử kia của tỉnh thành rất có hứng thú đối với nhà máy xi măng.
Lúc ấy Triệu Nhất Bình rất cố gắng xoay chuyển tình thế, cuối cùng bị Mã Bộ Bình đoạt mất tiên cơ, nhà máy xi măng Dịch Chu thành công bị tập đoàn Thái Thủy thu mua mà việc nhận lời làm đường cho người ta của Triệu Nhất Bình liền bị nước cuốn trôi.
Điều này làm cho Triệu Nhất Bình rất xấu hổ, rất mất mặt, mà đối phương cũng có chút thất vọng, thế cho nên đã nhiều năm hai người đều ít liên lạc!
Lúc này đây, Triệu Nhất Bình lại nghĩ đến đường này, gần đây Lễ Hà lại có một tin tức quan trọng, tập đoàn Hồng Thành Đài Loan cố ý đầu tư vào Lễ Hà, Triệu Nhất Bình tin tưởng tin tức này, đối phương nhất định là có hứng thú. Vì thế, y liền cố lấy dũng khí, gọi một cuộc điện thoại.
Không nghĩ tới, gọi cuộc điện thoại này, thật đúng là có tác dụng, trong lòng y kiềm chế không được kích động, người đang ở Lễ Hà liền lập tức đi tỉnh thành!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Triệu Nhất Bình có vẻ hơi nôn nóng, đại danh hội sở Sở Phong y có biết đến, hôm nay nhiệm vụ mục tiêu của vị kia đến hội sơ Sở Phong rốt cục là tham dự hoạt động quan trọng gì, làm sao vẫn chưa đi ra vậy?
Lại hút xong một điếu thuốc Triệu Nhất Bình vỗ vỗ chỗ ngồi lái xe, nói:
- Khởi động ô tô, mở điều hòa không khí lên, hôm nay chuyển lạnh, ăn có chút không tiêu!
Lái xe Tiểu Hoàng vội vàng khởi động xe, mà đúng lúc này cửa của hội sở có người đi ra túm năm tụm ba cả trai lẫn gái.
Trong bãi đỗ xe của hội sở, các loại xe sang trọng như đèn kéo quân rời đi, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Triệu Nhất Bình vừa nhìn đến tình thế này, vội để tài xế mở cửa tự y bước nhanh hướng đến cửa của hội sở.
Y hẹn đối phương, đối phương rõ ràng bảo y chờ ở cửa hội sở một lát mặc dù y chờ một lúc đã hơn hai giờ, nhưng đợi cho đến lúc này, y rốt cục cũng nhìn thấy ánh rạng đông, trong lòng y có chút hưng phấn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm từng người ra cửa.
Người ở trước y đi vào, y âm thầm chắc lưỡi hít hà.
Đã sớm nghe nói hội sở Sở Phong cao cấp, xa hoa, Triệu Nhất Bình không đi vào, nhưng quần áo và trang sức của những nam nữ này, y có thể tưởng tượng được tình hình bên trong hội sở. Đây cũng là nơi chơi đùa của các công tử, tiểu thư thượng lưu của toàn tỉnh Sở Giang.
Bỗng nhiên, tâm y căng thẳng, rốt cục cũng thấy được người mình muốn tìm, y vội vàng lấy lại bình tĩnh vững vàng tiến lên chào hỏi, nhưng y vừa mới bước ra một bước, lại ngây người sửng sờ tại chỗ, rốt cuộc bước không ra bước chân!
Trần Kinh từ hội sở đi ra, hắn vội vã muốn rời khỏi! Bởi vì hắn thật sự không thích ánh mắt sáng quắc xung quanh, mà ứng phó với các vị công tử tiểu thư đó cũng cần tinh lực, hắn đâu có dư bao nhiêu tinh lực để đi ứng phó một chút này chứ?
Nhưng, Hầu Lâm và Lâm Tuấn giống như kẹo da trâu quấn lên, hai gia hỏa này, một người tuổi còn trẻ Tiểu ca, một vẫn là bộ dáng con nít choai choai, nhưng hai người đều rất khéo mồm khéo miệng.
Nhất là Hầu Lâm, nói chuyện giống như đánh súng máy, y cứ bùm bùm cách cách, hướng về phía Trần Kinh cứ như là vừa thông suốt vấn đề.
Anh Trần, đều do tôi và tiểu Tuấn có mắt như mù, còn không biết có một nhân vật hoành tráng số một như anh, hôm nay tôi mời khách, chúng ta lại một lần nữa đổi chỗ uống vài chén, chúng ta kết giao bạn bè, kết giao bạn bè!
Hầu Lâm tiến đến trước mặt Trần Kinh, thái độ vô cùng thành khẩn.
Vốn Trần Kinh chuẩn bị cùng Vương Phượng Phi chào hỏi, Hầu Lâm nói:
Được, buổi tối anh Vương có hẹn với người đẹp, anh Trần anh cũng đừng quấy rầy anh ấy!
Trần Kinh nghe Hầu Lâm nói vậy, hắn đành phải bỏ đi suy nghĩ ban đầu.
Hắn lại muốn liên lạc với Phương Uyển Kỳ, tìm cô để hỏi cho ra lẽ, nhưng mắt thấy Phương Uyển Kỳ cùng nhóm người vây quanh Diệp Hải Duyên đã đi ra, đoán chừng lại là đi hạ màn, hắn chạy đi đâu tìm cô gái điên này chứ?
Vì thế một đường này, hắn đã bị Hầu Lâm và Lâm Tuấn hai người bao vây ra cửa.
Đi tới cửa, Hầu Lâm chau mày, nhìn trái phải, thì thầm nói:
- Ô, tên kia coi tiền như rác a? Không phải là nói có thể đợi một lát sao? Sao một chút kiên nhẫn như vậy cũng không có chứ?
Đi rồi, đi rồi! Đi Vienna Đông Phương, về điểm này sau khi đánh rắm hãy nói!
Lâm Tuấn nói. Lúc nói ra lời này, y cố tình lại làm đứa nhóc choai choai, cho nên nghe làm cho người ta cảm giác rất quái dị.
Xe Hầu Lâm điều khiển là một chiếc dài có hình Land Rover, thời đại này mọi người cùng nhau nỗ lực mười phần, hắn mời Trần Kinh đến ngồi ở ghế sau, tự mình chui vào, Lâm Tuấn ngồi ở ghế lái khởi động ô tô, xe như mũi tên bắn bay ra, xe SUV (xe việt dã) thực sự là điều khiển vượt qua tốc độ xe thể thao, Trần Kinh ngồi ở trong xe thực sự là kinh sợ ra một trận mồ hôi lạnh.
- Đứa nhỏ xúi quẩy này, thực sự là đang thử thách trái tim của chú a.
Con người tan rã rất nhanh, vừa rồi còn ồn ào náo động bãi đỗ xe rất nhanh liền yên tĩnh!
Triệu Nhất Bình đi ra từ chỗ tối, thần sắc trên mặt âm tình bất định, y chung quy không có dũng khí đi ra, y mới vừa rồi mắt thấy một màn này hoàn toàn sợ đến ngây người!
Trần Kinh và công tử Hầu là quan hệ gì?
Nghi vấn này xoay quanh trong lòng Triệu Nhất Bình, xua thế nào cũng không đi. Y nhìn ra được, Hầu Lâm đối với Trần Kinh rất khách khí, y mơ hồ nghe được Hầu Lâm một tiếng lại một tiếng gọi anh Trần, điều này làm cho đầu y có chút hồ đồ.
Y đi đến bên cạnh chiếc Santana, lái xe Tiểu Hoàng xuống xe giúp y mở cửa.
Tiểu Hoàng hiển nhiên cũng thấy Trần Kinh, làm lái xe Huyện ủy Lễ Hà nhiều năm, hắn cũng biết Trần Kinh, cho nên, hắn không dám nhìn mặt Triệu Nhất Bình, thần sắc có chút sợ hãi.
Ngày hôm qua lúc còn ở khách sạn Triệu Nhất Bình nói cái gì Trần Kinh cố ý làm lẫn lộn tai nghe mắt thấy của người khác, y liền đối với Tiểu Hoàng nói:
- Trên dưới Lễ Hà cũng loan truyền, nói cái gì mà Trưởng phòng Trần và Phó chủ tịch tỉnh Trần quan hệ không phải là ít, là cháu trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần! Thật là buồn cười! Tôi đã đặc biệt tìm người hỏi qua, trong nhà Phó chủ tịch tỉnh Trần là con trai một, căn bản không có cháu trai, làm sao có thể nhảy ra một cháu trai được?
Hơn nữa, nếu thật sự là cháu trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần, làm sao có thể bị sung quân đến địa phương Lễ Hà chim cũng không ỉa kia mà làm Phó phòng chứ?
Triệu Nhất Bình cũng không phải cố ý điều tra Trần Kinh, chỉ có điều lần này y lên tỉnh, đi lại quan hệ nhiều mặt, tiếp xúc một số người. Trong lúc vô ý mọi người nói tới Phó chủ tịch tỉnh Trần, Triệu Nhất Bình liền đem quan hệ của Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh Trần nói ra, rước lấy sự cười cợt của cả đám.
Căn bản là không có ai nghe nói qua Trần Kinh, về phần quan hệ gia đình của Phó chủ tịch tỉnh Trần, đã sớm bị nhóm người ở tỉnh thành làm cho rõ ràng, không chỉ có rõ ràng thân thích lệ thuộc trực tiếp, mà cả bà con xa thân thích năm đời không chào nhau, người ta đều rành mạch, Trần Kinh làm sao lại có trong số người này?
Triệu Nhất Bình biết được điểm này, y cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đùa cợt, trong lòng buồn bực, vì thế y liền cung cấp tư liệu liên quan, để cho quan hệ của y ở tỉnh thành đi điều tra Trần Kinh một chút.
Cuộc điều tra này, tra ra được manh mối của sự tình, cha mẹ Trần Kinh chính là giáo viên tiểu học, có hai chị cũng chưa xong đại học, điều kiện trong nhà rất bình thường, đến nay đều ở phòng cũ của đơn vị!
Nhận được kết quả này, một cỗ lửa giận trong lòng Triệu Nhất Bình làm thế nào cũng không kiềm chế được. Y ở Lễ Hà chính là đợi tin tức về bối cảnh của Trần Kinh, đang làm một số việc gửi lên trên mới trở nên do dự.
Hơn nữa, liên tục có mấy lần, Trần Kinh cũng không có để Phó bí thư Huyện ủy y này vào trong mắt, y đều nén giận, không có phản kích lại, điều này đối với uy tín bản thân y tổn hại rất lớn.
Y nghe được tin đồn, lãnh đạo ở thành phố chính là cảm thấy Triệu Nhất Bình làm việc không đủ quyết đoán, mới không có rút y, y cẩn thận nghĩ lại, cái gọi là không đủ quyết đoán, có phải hay không cùng với việc Trần Kinh kia có vài lần chống lại y có liên quan?
Con người một khi thất bại, dễ dàng nhất chính là ngang ngược tức giận người khác, thân phận của Trần Kinh lại hoàn toàn bị điều tra rõ, chính là người dân bình thường, lại cố tình đem bản thân thành quyền quý, đây là có ý gì?
Sự ngang ngược tức giận của Triệu Nhất Bình thoáng cái tìm được điểm nỗ lực, thậm chí y đã hạ quyết tâm, trở về Lễ Hà sẽ phải đem Trần Kinh tạo ra tiếng xấu, khiến cho hắn lộ nguyên hình.
Y rất muốn nhìn một chút, về sau cáo già Thư Trị Quốc kia thấy được nguyên hình của Trần Kinh, vẻ mặt y sẽ lại phấn khích như thế nào? Thư Trị Quốc tự xưng là đa mưu túc trí, còn không phải bị tin tức sai sót mà nhầm đường? Cuối cùng gây ra chê cười?
Hai ngày qua Triệu Nhất Bình phải tính toán chuyện này, nhưng y tuyệt đối không thể dự đoán được, vào hôm nay, tại đây trong trường hợp này, y không ngờ thấy được Trần Kinh.
Hơn nữa Trần Kinh vừa vặn cùng với nhân vật mục tiêu tôn quý của y thân thiết ở cùng một nơi, Hầu Lâm có thân phận như thế nào chứ? Lần đầu tiên Triệu Nhất Bình và Đại công tử Hầu cùng một tuyến, chính là Hầu Lâm giật dây, khi đó, Hầu Lâm vẫn chỉ là một học sinh.
Nhưng học sinh thì thế nào? Triệu Nhất Bình ở trước mặt hắn còn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn, chớ coi thường công tử bột này, bọn người kia đều là kế thừa gien chất lượng tốt, trời sinh trong xương có thiên phú đấu tranh với nhau, cùng những người này giao tiếp chỗ nào cũng phải cẩn thận.
Bóng ma trong đầu Triệu Nhất Bình xua thế nào cũng không tan, mà dấu vết lưu lại của Trần Kinh lại càng rõ ràng, đây quả thực là khiến y có cảm giác điên mất.
Y rõ ràng đem tám đời tổ tông của Trần Kinh cũng điều tra xong, sao lại xuất hiện tình huống như thế này? Khó có thể là người địa phương lại có sai sót?
/1317
|