Quan Sách

Chương 179: Đàm phán đóng băng

/1317


Mặt Hoàng Khải trầm như nước, đối mặt với đối thủ, y có ưu thế mười phần tâm lý.

Từ quan niệm truyền thống của đại lục, Hoàng Khải y đã tiếp xúc với Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy, hơn nữa chỉ có vài cán bộ nhỏ, sao y lại không nắm bắt được?

Hoàng Khải cho rằng, dưới thể chế chính trị nước cộng hoà, không thể xuất hiện vị quan tốt chân chính có thể vì địa phương mưu lợi, vì dân chúng tạo phúc. Tất cả mọi người vì thành tích, tất cả mọi người vì con số, tấm biển tập đoàn Hồng Thành ở đại lục có giá trị vài cái trăm triệu.

Trong lòng hoàng Khải hiểu rõ, đối thủ trước mặt y, rất hy vọng Hồng Thành có thể tiến vào.

Huyện Lễ Hà là địa phương nghèo như vậy, có thể thu hút đầu tư tập đoàn Hồng Thành lớn như vậy, như vậy rất có lợi cho con đường thăng quan phát tài của bọn họ. Có lợi thế này, hy sinh một số ích lợi của chính phủ, quan viên sẽ không để ý.

Cho nên sau khi Hoàng Khải đưa ra mười một điều khoản, liền im lặng không nói, không có bất luận giải thích, nghiễm nhiên muốn nói cho đối phương, yêu cầu của y không thể sửa đổi, nhất định phải vô điều kiện thỏa mãn!

Phó phòng Phòng Kinh tế thương mại chuyên môn phụ trách dự án Hồng Thành Nhâm Chí Hiền trong tay cầm tài liệu mười một điều khoản của Hoàng Khải, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Mười một điều khoản này cùng chính sách thu hút đầu tư của Huyện ủy cùng với Ủy ban nhân dân huyện chủ đạo chế định khác quá xa, huyện nếu đáp ứng điều kiện này, sẽ nhận gánh nặng rất lớn.

Nhưng, Hồng Thành đầu tư đối với Lễ Hà quá trọng yếu, không chỉ có trên giá trị kinh tế không thể đo đếm, mà đối với hình tượng toàn bộ Lễ Hà, cũng là một lần được nâng cao, đối với Lễ Hà về sau hấp dẫn tư bản tiến vào, cùng với tập đoàn Hồng Thành làm trung tâm kéo những sản nghiệp xung quanh, đều có ý nghĩa lớn.

Nhưng những điều đó, Nhâm Chí Hiền chỉ có thể buồn trong lòng, y làm người phụ trách dự án, căn bản không có biện pháp tỏ thái độ, cũng không có quyền tỏ thái độ.

Nếu y tỏ thái độ, y tự nhiên là vô điều kiện đáp ứng những điều kiện này, trước tiên để cho Hồng Thành người ta đến Lễ Hà là quan trọng nhất. Ở huyện sắp là nhiệm kỳ mới, lúc này tâm tư tất cả mọi người đều tìm quà tặng tốt đi lên lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Nhâm Chí Hiền y tự nhiên cũng có tâm tư này.

Trước tiên cứ chấp nhận, sau này xử lý thế nào, gặp vấn đề cụ thể cùng phối hợp... đều là chuyện về sau, có quan hệ gì với hiện tại?

Nói sau, cho dù có quan hệ, huyện thu hút đầu tư, tiến cử tập đoàn Hồng Thành lớn như vậy, không trả giá sao được? Không hy sinh một chút cũng không hợp logic!

Ánh mắt y không ngừng xem xét Trần Kinh, trong lòng y chỉ hy vọng Trần Kinh có thể giải quyết dứt khoát quyết định chuyện này. Như vậy, y là Phó phòng phụ trách dự án Hồng Thành đầu tư, còn có thể diện.

Vẻ mặt Trần Kinh rất bình thản, hắn bưng chén trà cẩn thận nhấm nháp, giống như trong chén trà kia chính là toàn bộ thế giới, đàm phán ra sao, cũng không trọng yếu bằng chén trà kia.

Nhâm Chí Hiền không chỉ có âm thầm mắng một câu:

- Giảo hoạt.

Bỗng nhiên, trong lòng y vừa động cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể mở miệng nói ủng hộ, chính mình không có quyền lợi tỏ thái độ, chuẩn bị thì có thể. Nói không chừng Trần Kinh lúc này trong lòng đang do dự, chờ mình thêm lửa liền...

Nghĩ điều này, Nhâm Chí Hiền bình tĩnh mở miệng:

- Tập đoàn Hồng Thành tiến vào Lễ Hà, đây là một đại sự, không chỉ có ý nghĩa kinh tế, còn có ảnh hưởng chính trị...

- Khụ, khụ!

Trần Kinh ho khan hai tiếng, cắt ngang lời Nhâm Chí Hiền, hắn thản nhiên cười nói:

- Phó phòng Nhâm, lấy văn kiện tương quan thu hút đầu tư của huyện chúng ta cho trưởng ban Hoàng xem qua, tham khảo một chút!

Nhâm Chí Hiền sửng sốt, y liền đứng dậy, văn kiện chính sách thu hút đầu tư đưa cho Hoàng Khải? Trần Kinh đây là có ý gì?

Không để Nhâm Chí Hiền làm, Lương Binh bộ phận thu hút đầu tư đã chấp hành mệnh lệnh Trần Kinh.

Hoàng Khải mặt nhăn nhíu mày tiếp nhận văn kiện có tiêu đề màu đỏ, y nhìn tiêu đề màu đỏ của văn kiện, trong lòng liền cảm thấy không được tự nhiên. Y cho rằng, loại văn kiện của Đảng chính là tập hợp lời nói suông lời nói khách sáo, hơn nữa văn kiện khó đọc khó hiểu thật sự, so với công văn pháp luật càng khó hiểu.

Nhất là nước cộng hoà này xây dựng một lý luận những câu nói khách sáo của chủ nghĩa xã hội khoa học, cùng với văn kiện nước cộng hoà thường dùng này đều là thuật ngữ, căn bản làm cho người ta xem không hiểu rõ!

Nhưng xem không rõ, là Trần Kinh sớm chuẩn bị, hắn bảo Lương Binh giải thích cho Hoàng Khải. Lương Binh nói đến:

- Đầu tư bên ngoài đến Lễ Hà, cần tôn trọng văn hóa của dân tộc thiểu số địa phương, cần tuân theo pháp luật chính trị địa phương...

Hoàng Khải rốt cuộc không chịu nổi, y cắt ngang lời Lương Binh giải thích, nói với Trần Kinh:

- Trưởng phòng Trần, ngài có ý gì?

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, đặt chén trà lên bàn, nói:

- Tôi nghĩ muốn cùng Trưởng ban Hoàng trao đổi ý kiến, bất luận xí nghiệp nào đến Lễ Hà đầu tư, đều nhất định phải phải thực hiện nghĩa vụ quyền lực và trách nhiệm đầu tư, điểm này là nhất định phải vậy.

Hắn dừng một lát, nói:

- Nhằm vào chuyện tập đoàn Hồng Thành tiến vào Lễ Hà, chúng tôi ngoại trừ yêu cầu này một số nghĩa vụ quyền lực và trách nhiệm, chúng tôi còn có thêm một yêu cầu.

- Là hy vọng tập đoàn Hồng Thành có thể ủng hộ ba mươi triệu nhân dân tệ, giúp đỡ khu kinh tế mới chúng tôi kiến thiết, để hồi báo, chúng tôi có thể đổi tên khu kinh tế, đổi thành khu kinh tế mới Hồng Thành.

Hoàng Khải lặng thinh một lúc lâu, y mở to miệng, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Trần Kinh, thật lâu sau, vẻ mặt y bình định trở lại, nói:

- Trưởng phòng Trần, ngài muốn tập đoàn Hồng Thành chúng ta đi làm từ thiện sao? Chúng tôi là tới đầu tư xây dựng nhà máy, mục đích vì lợi nhuận, bảo chúng tôi trợ giúp ba mươi triệu nhân dân tệ kiến thiết khu kinh tế mới? Tôi lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu như vậy!

Chuyện y vừa chuyển, giọng điệu trở nên lạnh lùng nói:

- Trưởng phòng Trần, tôi hy vọng các cậu có thể thành y hơn tham dự đàm phán, đàm phán không có thành ý như vậy, hoàn toàn lãng phí thời gian, cậu nói xem?

Sắc mặt Trần Kinh không đổi, nói:

- Tôi rất có thành ý cùng các anh đàm phán! Không có thành ý chính là quý phương. Trưởng ban Hoàng, anh trước hết phải hiểu, tôi ngồi đối diện anh, trước tiên tôi đại biểu cho lợi ích của Lễ Hà và lợi ích của nhân dân Lễ Hà.

- Anh lại luôn dùng việc đàm phán của anh và Đức Cao áp đặt cho chúng tôi, đây chính là không có thành ý.

- Hoàn cảnh đầu tư Thành phố Đức Cao và xung quanh, cùng với Lễ Hà chúng tôi bất đồng, hoàn cảnh nhân văn bất đồng, có nhiều bất đồng như vậy, sao chúng ta lại đàm phán dựa theo một khuôn mẫu?

Trong lòng Hoàng Khải cả kinh, y theo bản năng sờ sờ cằm, đây là động tác theo thói quen của y.

Y liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, y vẫn chú ý Trần Kinh, phát hiện Trần Kinh và những cán bộ truyền thống nước cộng hòa bất đồng, không nghĩ tới buổi đàm phán hôm nay, quả nhiên là khác nhau, mặc kệ hắn có phải là miệng cọp gan thỏ hay không, ít nhất hắn cũng có bản lĩnh gan sư tử, điều này có thể khẳng định.

Hoàng Khải nhẹ nhàng cười nói:

- Trưởng phòng Trần, cậu nói tôi không hiểu! Chúng ta đàm phán cho tới giờ đều lấy tôi làm chủ, nếu các cậu không đạt được yêu cầu của chúng tôi, đàm phán của chúng ta vốn không có giá trị...

Y chỉ ngoài cửa sổ:

- Trạm tiếp theo, Dung Châu, tôi tin tưởng vững chắc, chúng ta nhất định có thể tìm được địa điểm đầu tư phù hợp...

Hoàng Khải nói xong, ra hiệu cho đồng nghiệp hai bên bắt đầu thu thập đồ, y vừa định làm, Nhâm Chí Hiền và Lưu Minh Huy sắc mặt thay đổi, nếu như không chú ý hình tượng, khả năng hai người sẽ ngay tại chỗ đứng dậy.

Trần Kinh mặt không cảm xúc, nói:

- Trưởng ban Hoàng, không có thành ý đàm phán, không nên lãng phí thời gian đàm phán! Tôi cho rằng, dân tộc Trung Hoa có câu, việc kinh doanh phải có nhân nghĩa, hôm nay đàm phán không thuận lợi, tôi hy vọng không nên ảnh hưởng đến cảm tình giữa chúng ta.

- Chúng tôi đã sắp xếp yến hội hoan nghênh buổi tối...

- Yến hội hoan nghênh không cần, không quấy rầy quý phương!

Thái độ Hoàng Khải cứng rắn, trong giọng nói đã có sự không kiên nhẫn!

Trần Kinh nhíu mày, nói:

- Vậy đi! Tất cả đều để thuận tiện cho Trưởng ban Hoàng!

Hoàng Khải cùng đồng nghiệp thu thập đồ, đứng dậy muốn đi, Trần Kinh bỗng nhiên mở miệng nói:

- Chậm đã, chờ một lát!

Hoàng Khải thở dài một tiếng, trong lòng vui vẻ, y có hơi thương hại nhìn Trần Kinh, y cảm thấy Trần Kinh thật sự còn non nớt, đàm phán cần chính là quân bài chưa lật, không có quân bài chưa lật mà đàm phán, cứng rắn, mạnh mẽ chỉ có miệng cọp gan thỏ. Hoàng Khải trong lòng vui vẻ, trên mặt lại không kiên nhẫn, nói:

- Trưởng phòng Trần, còn có chuyện gì?

Trần Kinh nhìn chằm chằm Hoàng Khải, nói:

- Chuyện quê cũ của mẹ Chủ tịch hội đồng quản trị quý tập đoàn Quách Trường Tỉnh, chúng tôi đã tích cực cố gắng, bước đầu đã có kết quả! Cố hương của lão phu nhân trước kia tên là xã Nhân Triều Khê huyện Dung Trữ, hiện tại địa phương này là xã Trường Thê Ải của huyện Lễ Hà chúng ta.

- Nhân Triều Khê trong lúc cải cách văn hóa, sau thái bình năm thôn xác nhập thành một, gọi là Trường Thê Ải. Chuyện này tôi hy vọng có thể biết chi tiết để nói lại cho đoàn khảo sát các anh.

Trần Kinh nói đến đây, chuyện hắn vừa chuyển, nói:

- Quê cũ của Quách lão phu nhân có chuyện vui, đây thật sự là đại sự. Trong những đại sự của người Trung Quốc chúng tôi, có tên đề bảng vàng, động phòng hoa chúc, và áo gấm về nhà.

- Lão phu nhân là mẹ của Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Hồng Thành, lá rụng về cội, như vậy coi như áo gấm về nhà, việc này trưởng ban Hoàng không làm chủ được. Tập đoàn Hồng Thành có bao nhiêu thể diện và khí độ, hiện tại hoàn toàn do Trưởng ban Hoàng đại biểu, cho nên...

Trần Kinh kéo dài thanh âm, mắt nhìn chằm chằm Hoàng Khải:

- Trưởng ban Hoàng, anh an tâm chớ nổi nóng! Trước tiên Quách lão phu nhân ở Lễ Hà là quê cũ thôi! Nghèo có nghèo một chút, nhưng chúng tôi chân thành và hiếu khách, nhà Quách gia ở bên kia bờ eo biển, điều này tuyệt đối tôi có thể cam đoan!

Hoàng Khải kinh ngạc ngốc ngay tại chỗ, mục đích trọng yếu của y trước giờ đều không để lộ cho bất kỳ ai, bao gồm cả nhân viên đi theo y. Mà điều này chính quyền Đức Cao cũng không rõ, Trần Kinh làm sao biết được? Trần Kinh không chỉ biết rõ, hon nữa còn kể lại rất tỉ mỉ.

Hoàng Khải lúc này rốt cuộc hơi tỉnh táo, y bỗng nhiên ý thức được, đối phương đã chuẩn bị rất đầy đủ, đối phương không chỉ hiểu Hồng Thành, càng hiểu ông chủ Quách Trường Tỉnh của Hồng Thành.

Hoàng Khải cảm thấy mình có hơi buồn cười, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tình hình của mình người khác đã thấy rõ, nhưng đối với Lễ Hà, đối với Trần Kinh trước mắt thì mình hiểu được bao nhiêu?


/1317

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status