Thư Trị Quốc bị Thẩm Lâm mắng điên cuồng một trận, trong lòng y đột nhiên hiểu được, nhất định là mấy ngày nay Ủy ban Kỷ luật điều tra chuyện của Trần Kinh đã xảy ra vấn đề.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Dịch Minh Hoa đã báo cáo với Thư Trị Quốc, nói Trần Kinh có một khoản tài sản không rõ lai lịch, Thư Trị Quốc lúc ấy liền nghĩ tới khoản tiền một trăm ngàn đồng ở huyện thưởng cho hắn. Nhưng theo Dịch Minh Hoa thì tài khoản ngân hàng của Trần Kinh căn bản là không chỉ có một trăm ngàn đồng.
Trên sổ sách ngân hàng của Trần Kinh ít nhất cũng có một trăm năm mươi ngàn. Tiền thưởng một trăm ngàn không tính, năm mươi ngàn nhiều ra này đối với một nhân viên công vụ bình thường mà nói, thì chính là một con số trên trời. Tiền đó của Trần Kinh là từ đâu mà ra đây ?
Lại nói, Trần Kinh làm người đứng đầu Phòng kinh tế thương mại mới bao lâu chứ ? Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể vơ vét được năm vạn nhân dân tệ, trong chuyện này có phải có cái gì dị thường hay không?
Thư Trị Quốc nghe Dịch Minh Hoa báo cáo xong, trong lòng rất cao hứng, thật sự là muốn ngủ còn có người đưa gối cho. Y đang vì việc Trần Kinh mà khó xử, giờ có cánh cửa mới là Dịch Minh Hoa này, không chừng chuyện này sẽ được giải quyết.
Y lúc ấy nghĩ Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi, sức chống đỡ mềm yếu, có thể sẽ không được lâu. Mà sau này, Trần Kinh mới cầm quyền sơ thôi đã có thể làm ra thành tích như vậy, tự mình bành trướng khẳng định cũng sẽ rất lợi hại. Không chừng sẽ mơ hồ sơ suất, từ đó mà phạm sai lầm.
Cho nên, Thư Trị Quốc lúc này chỉ thị cho Dịch Minh Hoa phải nghiêm tra, phải cẩn thận điều tra, không ngờ đã tra ra vấn đề rồi ?
Nghe Thẩm Lâm nghiêm khắc như thế, Thư Trị Quốc cảm thấy việc này không đơn giản, liền kiên trì:
- Bí thư Thẩm, tôi đã cho người tra xét tài sản cá nhân của một trưởng phòng tên là Trần Kinh, đây chẳng lẽ cũng vi phạm quy định sao? Nếu đã biết việc này, tôi lại cảm thấy việc này có thể có gì đó kì quái bên trong. Tình huống của Lễ Hà chúng ta ngài cũng biết rồi đấy, thu nhập của một trưởng phòng rất mỏng, Trần Kinh sao có thể có nhiều tài sản bất minh như vậy được ?
Thư Trị Quốc ngụy biện như vậy, Thẩm Lâm liền nói ngay:
- Vậy được, tra! Nghiêm tra! Tôi đề nghị nhóm Ủy ban Kỷ luật huyện tổ chức một tổ công tác, đi điều tra bát nhất đại viện ở thủ đô, nhóm điều tra ra thành tích, tôi xin trả công cho các vị!
Thư Trị Quốc lập tức ngốc tại chỗ, y hoài nghi lỗ tai của mình bị gì đó, Thẩm Lâm vừa rồi nhắc đến đâu cơ ? Bát nhất đại viện ở Thủ đô?
Chỗ đó đối với Thư Trị Quốc mà nói chính là tồn tại như một truyền thuyết, đó là nơi lãnh đạo Quân ủy Trung ương ở.
Thư Trị Quốc sao cũng không hiểu được, Trần Kinh như thế nào có thể có quan hệ với người ở bên trong đó, hắn không phải là con một nhà giáo sao ? Về phần quan hệ gì đó giữa Trần Kinh và Trần Phó chủ tịch tỉnh, Thư Trị Quốc đã sớm cho người điều tra, đó là chuyện giả mà thôi.
Giờ thì hay rồi, Trần Kinh còn có tường chống lưng vững chắc còn hơn so với Trần Phó chủ tịch tỉnh?
- Bí thư, cái kia... ... ... Cái kia... . . . Chuyện này, Trị Quốc tôi thật sự không biết nông sâu thật sự không biết nông sâu, mong rằng ngài có thể chỉ điểm cho tôi một phần!
Thư Trị Quốc vừa chuyển giọng, nhanh chóng chuyển luôn thái độ.
Thẩm Lâm tức giận thở dài một tiếng, nói:
- Không cần hỏi nhiều như vậy nữa, dù sao Thẩm Lâm tôi đảm bảo, người ngày có bị điều tra này thêm nhiều tài sản bất minh hơn nữa, cũng đều không có vấn đề gì đâu, đều là sạch sẽ cả . Hiểu được ý tứ của tôi chứ ?
Thẩm Lâm dừng một chút nói:
- Còn nữa, có vài người, tuổi trẻ phạm sai lầm Thượng Đế còn tha thứ được . Là chuyện gì xảy ra? So với Thượng Đế càng khắc nghiệt sao? Tôi nghe gần đây động tác ở Lễ Hà có chút lớn, có cần như thế hay không? Hơn nữa lại vào cái thời điểm mấu chốt này?
- Được rồi, cái tôi có thể làm cũng chỉ bấy nhiều thôi!
Thẩm Lâm thản nhiên nói:
- Chính mình tính mà xử lý đi! Đừng có vào thời điểm mấu chốt lại hồ đồ, nếu không ai cũng cứu không được!
Điện thoại cắt đứt, Thư Trị Quốc chậm rãi thả điện thoại xuống, thân thể giống như bị người rút gân, cả người một chút khí lực cũng không có .
Y khổ tâm bày ra mọi chuyện, kiên quyết phải nhổ đi cái đinh này, cũng vì thế y không tiếc hy sinh hai người. Nhưng hiện tại xem ra, cái đinh này không chỉ có rút không xong, mà còn có thể càng kẹp càng sâu.
Trong lòng y hiểu rõ, một cước của mình đã đá vào bàn thép rồi, Trần Kinh này rất không tầm thường, đằng sau khẳng định có hậu trường cực lợi hại. Bằng không cũng không thể kinh động đến Thẩm Lâm.
Bí thư Thẩm của thành phố Đức Cao, đó là người có gốc rễ ở thủ đô, mánh khoé có thể thông thiên. Người như vậy còn rất khẩn trương chuyện này, từ đó có thể thấy được chuyện này khó giải quyết tới mức nào!
Thư Trị Quốc khó nén uể oải trong lòng, y thậm chí không biết giải quyết như thế nào cho xong việc. Tục ngữ có câu, đã đâm lao phải theo lao, toàn bộ Lễ Hà hiện tại đều biết rằng Thư Trị Quốc y và Trần Kinh không đội trời chung, chẳng lẽ giờ y còn phải chủ động hướng về phía Trần Kinh thể hiện thiện ý ? Sau đó khiến quan hệ dịu đi?
Nếu như vậy, Bí thư huyện ủy Lễ Hà như y còn có uy tín gì đáng nói nữa ?
- Cộc, cộc!
Hai tiếng gõ cửa vang lên. Thư Trị Quốc lên tiếng, Vương Hàm Dương cầm một phần văn kiện sải bước tiến vào.
Gã vào cửa là đặt mông ngồi trên sô pha, nói:
- Bí thư, tôi đề nghị hẳn nên quyết đoán một chút! Trần Kinh này, đích xác muốn làm đỉnh núi, muốn làm người tài trong đoàn đội. Tôi hôm nay cũng đột nhiên có hứng, muốn đi khu kinh tế mới xem tình huống nhà xưởng Hồng Thành tiến triển thế nào.
Khu kinh tế mới này, không ai đi cùng, Phó phòng tên Phùng Vi Quốc kia...
Ai, không nói nữa, càng nói càng ức. Tôi thấy chúng ta có thể mở hội nghị thường vụ, mọi người bỏ phiếu quyết định đi thôi! Trưởng phòng Kinh tế thương mại nếu không đổi người, công tác này của chúng ta sẽ không có cách nào làm rồi!
Vương Hàm Dương quơ quơ văn kiện trong tay:
- Xem, bí thư, chương trình quản lý mới của khu kinh tế mới tôi đều đã cho người ta định ra rồi. Phòng kinh tế thương mại vừa thay đổi nhân viên xong thì chương trình này lập tức có thể bắt đầu. Mặt khác, tôi còn có kế hoạch, đem công tác thu hút đầu tư từ Phòng kinh tế thương mại độc lập ra, một mình làm một đơn vị sự nghiệp, việc này các huyện khác cũng đã làm rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể cũng nên đuổi kịp bước tiến của thời đại...
Sắc mặt Thư Trị Quốc rất âm trầm, y đem thứ cầm trên tay quăng một cái lên trên bàn, nói:
- Đây là cái vớ vẩn gì chứ! Phòng kinh tế thương mại vừa mới lập công, đây là chuyện nhân dân toàn huyện đều rõ như ban ngày , bảo tôi đổi trưởng phòng, tôi sao có thể làm chuyện như vậy ?
Còn nữa, tôi đã nói trước rồi, đi thị sát khu kinh tế mới cần phải tìm đúng thời cơ. Đằng này lại tìm đúng lúc lỗ mãng như vậy mà đi, người khác không để ý tới, có thể trách ai chứ ?
Cơn tức Thư Trị Quốc rất to, trong lòng y giờ toàn là lửa giận, một bụng ủy khuất không có nơi giải phóng. Lúc này Vương Hàm Dương tiến vào, hoàn toàn là cho y một cơ hội giải tỏa. Cơn giận này liền khiến y có chút mất kiềm chế, tất cả cảm xúc tích tụ trong nội tâm đều phóng ra cả.
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc giáo huấn đến đờ ra, vài lần muốn nói, nhưng vừa thấy dáng vẻ phẫn nộ kia của Thư Trị Quốc thì lại không thể không dập tắt ngay ý ngĩ đó. Cuối cùng Thư Trị Quốc một mình hát kịch chán rồi, đặt mông ngồi xuống ghế của mình, thở phì phò, một chữ cũng không nói .
- Tôi có ý này, vấn đề Trần Kinh tôi vẫn còn có khuynh hướng đưa hắn đến tỉnh trường Đảng đào tạo sâu thêm! Chức trưởng Phòng Kinh tế thương mại cứ để hắn tiếp tục kiêm nhiệm, công tác hằng ngày để cho Văn Kiến Quốc đi lo đi! Hôm nay, tôi nghỉ xả tức đã, sau đó nội bộ Huyện ủy chúng ta lại thương lượng tiếp, một vài lãnh đạo chủ chốt không có ý kiến gì thì cứ như vậy chấp hành đi!
Không biết qua bao lâu, Thư Trị Quốc lên tiếng nói.
Y kết nối điện thoại nội bộ, chốc lát sau, Chu Tiến bất an không yên vào cửa, Thư Trị Quốc nói:
- Báo xuống dưới, ngày họp hội nghị thường vụ không thay đổi, chính là mai! Còn có, buổi chiều nói Minh Hoa tới gặp tôi.
Chu Tiến chậm rãi lui ra ngoài, Vương Hàm Dương từ trên sô pha đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng. Một lát sau, y nói:
- Bí thư, như thế không được! Vấn đề của Trần Kinh không thể dễ dàng buông tha vậy được! Lúc này chính đàn Lễ Hà cũng không yên ổn như tưởng tượng, tôi đã quan sát rồi, ai ai cũng đều có tâm tư riêng cả. Bề ngoài thì một mảnh gió yên sóng lặng, bên trong lại ngo ngoe vũ động.
Chuyện của Trần Kinh chúng ta nên áp chế đi. Tôi nghĩ đây sẽ là một đòn uy hiếp với đám người đang ngo ngoe vũ động kia.
Nhưng nếu chúng ta không làm được điểm này thì tình huống có thể sẽ thực sự không tốt! Chuyện đến nước này, suy xét cho đại cục hay theo toàn diện thì chúng ta đều không thế cứ rút lui như thế được! Khó khăn có lớn đi nữa, áp lực có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải kiên quyết quyết đoán đi về phía trước, không phải sao?
Mặt Thư Trị Quốc đột nhiên đỏ lên, gần như gầm gừ từ trong cuống họng:
- Bây giờ Lễ Hà là do anh làm bí thư hay là do tôi làm? Là vì đứng nói nên không đau lưng hả!
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc mắng đến mặt đỏ tai hồng. Giọng điệu Thư Trị Quốc chậm lại, nói:
- Hàm Dương, chuyện của Trần Kinh chúng ta thật sự nên bình tĩnh ngẫm lại. Đầu tiên, Trần Kinh rất có khả năng, cũng biết làm việc, điều này đã được chứng minh qua những gì mà hắn làm.
Về phần cá tính với tính tình tuy hơi có chút vấn đề, nhưng tôi nghĩ đó đều là tật xấu mà người trẻ tuổi thường có, không phải sai lầm lớn gì.
Đối với Trần Kinh, chúng ta phải khách quan mà nhìn nhận, chủ yếu là công lao và thành tích của hắn, những mặt khác chỉ là thứ yếu. Cho nên đối với cán bộ trẻ tuổi như vậy, chúng ta phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng trong xử lý thì phải hết sức rộng lượng, phải cho bọn họ thêm cơ hội để sửa chữa...
Thư Trị Quốc vừa nói lời này, vẻ mặt Vương Hàm Dương liền dừng hình. Gã kinh ngạc ước chừng năm phút mới dần dần thả lỏng.
Gã và Thư Trị Quốc công tác cùng nhau nhiều năm vậy rồi nên rất hiểu Thư Trị Quốc .
Thư Trị Quốc càng nói lời đường hoàng, thì nội dung lại càng hoa mỹ văn vẻ.
Tựa như những lời ban nãy y nói, cần phải có tấm lòng với khí phách như thế nào chứ ? Thật sự là cảnh giới mà những người rộng lượng lắm mới có thể có được, Thư Trị Quốc thật sự có thể làm được điều này sao ?
Ở tận trong xương tủy, Thư Trị Quốc chính là một kẻ có thù tất báo, cái gọi là rộng lượng, hay khí phách đều là trong tình huống bắt buộc, y mới dùng những quan niệm đường hoàng đó để che dấu vô năng hoặc là bất đắc dĩ của chính mình thôi.
Vương Hàm Dương đối với tình huống phía sau trong việc của Trần Kinh cũng đã đoán được phần nào.
Sau lưng Trần Kinh, một trăm phần trăm là có người chống lưng, hơn nữa còn là chỗ dựa vững chắc, đến Thư Trị Quốc cũng không thể mảy may lay động . Nếu không, Thư Trị Quốc sao có thể nói câu “Đối với cán bộ trẻ, phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng xử lý phải nhẹ nhàng” chứ ?
Nếu Thư Trị Quốc có lòng dạ rộng lượng như vậy, thì lúc trước y tại sao không làm thế ? Mà bày ra tư thế không tiếc mọi giá cũng phải đẩy Trần Kinh vào chỗ chết. Trước sau khác biệt lớn như vậy, mà thời gian chuyển biến của y lại quá nhanh chóng. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể quay ngoắt như vậy, khả năng cũng cũng chỉ có mình Thư Trị Quốc mới làm được! ! .
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Dịch Minh Hoa đã báo cáo với Thư Trị Quốc, nói Trần Kinh có một khoản tài sản không rõ lai lịch, Thư Trị Quốc lúc ấy liền nghĩ tới khoản tiền một trăm ngàn đồng ở huyện thưởng cho hắn. Nhưng theo Dịch Minh Hoa thì tài khoản ngân hàng của Trần Kinh căn bản là không chỉ có một trăm ngàn đồng.
Trên sổ sách ngân hàng của Trần Kinh ít nhất cũng có một trăm năm mươi ngàn. Tiền thưởng một trăm ngàn không tính, năm mươi ngàn nhiều ra này đối với một nhân viên công vụ bình thường mà nói, thì chính là một con số trên trời. Tiền đó của Trần Kinh là từ đâu mà ra đây ?
Lại nói, Trần Kinh làm người đứng đầu Phòng kinh tế thương mại mới bao lâu chứ ? Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể vơ vét được năm vạn nhân dân tệ, trong chuyện này có phải có cái gì dị thường hay không?
Thư Trị Quốc nghe Dịch Minh Hoa báo cáo xong, trong lòng rất cao hứng, thật sự là muốn ngủ còn có người đưa gối cho. Y đang vì việc Trần Kinh mà khó xử, giờ có cánh cửa mới là Dịch Minh Hoa này, không chừng chuyện này sẽ được giải quyết.
Y lúc ấy nghĩ Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi, sức chống đỡ mềm yếu, có thể sẽ không được lâu. Mà sau này, Trần Kinh mới cầm quyền sơ thôi đã có thể làm ra thành tích như vậy, tự mình bành trướng khẳng định cũng sẽ rất lợi hại. Không chừng sẽ mơ hồ sơ suất, từ đó mà phạm sai lầm.
Cho nên, Thư Trị Quốc lúc này chỉ thị cho Dịch Minh Hoa phải nghiêm tra, phải cẩn thận điều tra, không ngờ đã tra ra vấn đề rồi ?
Nghe Thẩm Lâm nghiêm khắc như thế, Thư Trị Quốc cảm thấy việc này không đơn giản, liền kiên trì:
- Bí thư Thẩm, tôi đã cho người tra xét tài sản cá nhân của một trưởng phòng tên là Trần Kinh, đây chẳng lẽ cũng vi phạm quy định sao? Nếu đã biết việc này, tôi lại cảm thấy việc này có thể có gì đó kì quái bên trong. Tình huống của Lễ Hà chúng ta ngài cũng biết rồi đấy, thu nhập của một trưởng phòng rất mỏng, Trần Kinh sao có thể có nhiều tài sản bất minh như vậy được ?
Thư Trị Quốc ngụy biện như vậy, Thẩm Lâm liền nói ngay:
- Vậy được, tra! Nghiêm tra! Tôi đề nghị nhóm Ủy ban Kỷ luật huyện tổ chức một tổ công tác, đi điều tra bát nhất đại viện ở thủ đô, nhóm điều tra ra thành tích, tôi xin trả công cho các vị!
Thư Trị Quốc lập tức ngốc tại chỗ, y hoài nghi lỗ tai của mình bị gì đó, Thẩm Lâm vừa rồi nhắc đến đâu cơ ? Bát nhất đại viện ở Thủ đô?
Chỗ đó đối với Thư Trị Quốc mà nói chính là tồn tại như một truyền thuyết, đó là nơi lãnh đạo Quân ủy Trung ương ở.
Thư Trị Quốc sao cũng không hiểu được, Trần Kinh như thế nào có thể có quan hệ với người ở bên trong đó, hắn không phải là con một nhà giáo sao ? Về phần quan hệ gì đó giữa Trần Kinh và Trần Phó chủ tịch tỉnh, Thư Trị Quốc đã sớm cho người điều tra, đó là chuyện giả mà thôi.
Giờ thì hay rồi, Trần Kinh còn có tường chống lưng vững chắc còn hơn so với Trần Phó chủ tịch tỉnh?
- Bí thư, cái kia... ... ... Cái kia... . . . Chuyện này, Trị Quốc tôi thật sự không biết nông sâu thật sự không biết nông sâu, mong rằng ngài có thể chỉ điểm cho tôi một phần!
Thư Trị Quốc vừa chuyển giọng, nhanh chóng chuyển luôn thái độ.
Thẩm Lâm tức giận thở dài một tiếng, nói:
- Không cần hỏi nhiều như vậy nữa, dù sao Thẩm Lâm tôi đảm bảo, người ngày có bị điều tra này thêm nhiều tài sản bất minh hơn nữa, cũng đều không có vấn đề gì đâu, đều là sạch sẽ cả . Hiểu được ý tứ của tôi chứ ?
Thẩm Lâm dừng một chút nói:
- Còn nữa, có vài người, tuổi trẻ phạm sai lầm Thượng Đế còn tha thứ được . Là chuyện gì xảy ra? So với Thượng Đế càng khắc nghiệt sao? Tôi nghe gần đây động tác ở Lễ Hà có chút lớn, có cần như thế hay không? Hơn nữa lại vào cái thời điểm mấu chốt này?
- Được rồi, cái tôi có thể làm cũng chỉ bấy nhiều thôi!
Thẩm Lâm thản nhiên nói:
- Chính mình tính mà xử lý đi! Đừng có vào thời điểm mấu chốt lại hồ đồ, nếu không ai cũng cứu không được!
Điện thoại cắt đứt, Thư Trị Quốc chậm rãi thả điện thoại xuống, thân thể giống như bị người rút gân, cả người một chút khí lực cũng không có .
Y khổ tâm bày ra mọi chuyện, kiên quyết phải nhổ đi cái đinh này, cũng vì thế y không tiếc hy sinh hai người. Nhưng hiện tại xem ra, cái đinh này không chỉ có rút không xong, mà còn có thể càng kẹp càng sâu.
Trong lòng y hiểu rõ, một cước của mình đã đá vào bàn thép rồi, Trần Kinh này rất không tầm thường, đằng sau khẳng định có hậu trường cực lợi hại. Bằng không cũng không thể kinh động đến Thẩm Lâm.
Bí thư Thẩm của thành phố Đức Cao, đó là người có gốc rễ ở thủ đô, mánh khoé có thể thông thiên. Người như vậy còn rất khẩn trương chuyện này, từ đó có thể thấy được chuyện này khó giải quyết tới mức nào!
Thư Trị Quốc khó nén uể oải trong lòng, y thậm chí không biết giải quyết như thế nào cho xong việc. Tục ngữ có câu, đã đâm lao phải theo lao, toàn bộ Lễ Hà hiện tại đều biết rằng Thư Trị Quốc y và Trần Kinh không đội trời chung, chẳng lẽ giờ y còn phải chủ động hướng về phía Trần Kinh thể hiện thiện ý ? Sau đó khiến quan hệ dịu đi?
Nếu như vậy, Bí thư huyện ủy Lễ Hà như y còn có uy tín gì đáng nói nữa ?
- Cộc, cộc!
Hai tiếng gõ cửa vang lên. Thư Trị Quốc lên tiếng, Vương Hàm Dương cầm một phần văn kiện sải bước tiến vào.
Gã vào cửa là đặt mông ngồi trên sô pha, nói:
- Bí thư, tôi đề nghị hẳn nên quyết đoán một chút! Trần Kinh này, đích xác muốn làm đỉnh núi, muốn làm người tài trong đoàn đội. Tôi hôm nay cũng đột nhiên có hứng, muốn đi khu kinh tế mới xem tình huống nhà xưởng Hồng Thành tiến triển thế nào.
Khu kinh tế mới này, không ai đi cùng, Phó phòng tên Phùng Vi Quốc kia...
Ai, không nói nữa, càng nói càng ức. Tôi thấy chúng ta có thể mở hội nghị thường vụ, mọi người bỏ phiếu quyết định đi thôi! Trưởng phòng Kinh tế thương mại nếu không đổi người, công tác này của chúng ta sẽ không có cách nào làm rồi!
Vương Hàm Dương quơ quơ văn kiện trong tay:
- Xem, bí thư, chương trình quản lý mới của khu kinh tế mới tôi đều đã cho người ta định ra rồi. Phòng kinh tế thương mại vừa thay đổi nhân viên xong thì chương trình này lập tức có thể bắt đầu. Mặt khác, tôi còn có kế hoạch, đem công tác thu hút đầu tư từ Phòng kinh tế thương mại độc lập ra, một mình làm một đơn vị sự nghiệp, việc này các huyện khác cũng đã làm rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể cũng nên đuổi kịp bước tiến của thời đại...
Sắc mặt Thư Trị Quốc rất âm trầm, y đem thứ cầm trên tay quăng một cái lên trên bàn, nói:
- Đây là cái vớ vẩn gì chứ! Phòng kinh tế thương mại vừa mới lập công, đây là chuyện nhân dân toàn huyện đều rõ như ban ngày , bảo tôi đổi trưởng phòng, tôi sao có thể làm chuyện như vậy ?
Còn nữa, tôi đã nói trước rồi, đi thị sát khu kinh tế mới cần phải tìm đúng thời cơ. Đằng này lại tìm đúng lúc lỗ mãng như vậy mà đi, người khác không để ý tới, có thể trách ai chứ ?
Cơn tức Thư Trị Quốc rất to, trong lòng y giờ toàn là lửa giận, một bụng ủy khuất không có nơi giải phóng. Lúc này Vương Hàm Dương tiến vào, hoàn toàn là cho y một cơ hội giải tỏa. Cơn giận này liền khiến y có chút mất kiềm chế, tất cả cảm xúc tích tụ trong nội tâm đều phóng ra cả.
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc giáo huấn đến đờ ra, vài lần muốn nói, nhưng vừa thấy dáng vẻ phẫn nộ kia của Thư Trị Quốc thì lại không thể không dập tắt ngay ý ngĩ đó. Cuối cùng Thư Trị Quốc một mình hát kịch chán rồi, đặt mông ngồi xuống ghế của mình, thở phì phò, một chữ cũng không nói .
- Tôi có ý này, vấn đề Trần Kinh tôi vẫn còn có khuynh hướng đưa hắn đến tỉnh trường Đảng đào tạo sâu thêm! Chức trưởng Phòng Kinh tế thương mại cứ để hắn tiếp tục kiêm nhiệm, công tác hằng ngày để cho Văn Kiến Quốc đi lo đi! Hôm nay, tôi nghỉ xả tức đã, sau đó nội bộ Huyện ủy chúng ta lại thương lượng tiếp, một vài lãnh đạo chủ chốt không có ý kiến gì thì cứ như vậy chấp hành đi!
Không biết qua bao lâu, Thư Trị Quốc lên tiếng nói.
Y kết nối điện thoại nội bộ, chốc lát sau, Chu Tiến bất an không yên vào cửa, Thư Trị Quốc nói:
- Báo xuống dưới, ngày họp hội nghị thường vụ không thay đổi, chính là mai! Còn có, buổi chiều nói Minh Hoa tới gặp tôi.
Chu Tiến chậm rãi lui ra ngoài, Vương Hàm Dương từ trên sô pha đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng. Một lát sau, y nói:
- Bí thư, như thế không được! Vấn đề của Trần Kinh không thể dễ dàng buông tha vậy được! Lúc này chính đàn Lễ Hà cũng không yên ổn như tưởng tượng, tôi đã quan sát rồi, ai ai cũng đều có tâm tư riêng cả. Bề ngoài thì một mảnh gió yên sóng lặng, bên trong lại ngo ngoe vũ động.
Chuyện của Trần Kinh chúng ta nên áp chế đi. Tôi nghĩ đây sẽ là một đòn uy hiếp với đám người đang ngo ngoe vũ động kia.
Nhưng nếu chúng ta không làm được điểm này thì tình huống có thể sẽ thực sự không tốt! Chuyện đến nước này, suy xét cho đại cục hay theo toàn diện thì chúng ta đều không thế cứ rút lui như thế được! Khó khăn có lớn đi nữa, áp lực có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải kiên quyết quyết đoán đi về phía trước, không phải sao?
Mặt Thư Trị Quốc đột nhiên đỏ lên, gần như gầm gừ từ trong cuống họng:
- Bây giờ Lễ Hà là do anh làm bí thư hay là do tôi làm? Là vì đứng nói nên không đau lưng hả!
Vương Hàm Dương bị Thư Trị Quốc mắng đến mặt đỏ tai hồng. Giọng điệu Thư Trị Quốc chậm lại, nói:
- Hàm Dương, chuyện của Trần Kinh chúng ta thật sự nên bình tĩnh ngẫm lại. Đầu tiên, Trần Kinh rất có khả năng, cũng biết làm việc, điều này đã được chứng minh qua những gì mà hắn làm.
Về phần cá tính với tính tình tuy hơi có chút vấn đề, nhưng tôi nghĩ đó đều là tật xấu mà người trẻ tuổi thường có, không phải sai lầm lớn gì.
Đối với Trần Kinh, chúng ta phải khách quan mà nhìn nhận, chủ yếu là công lao và thành tích của hắn, những mặt khác chỉ là thứ yếu. Cho nên đối với cán bộ trẻ tuổi như vậy, chúng ta phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng trong xử lý thì phải hết sức rộng lượng, phải cho bọn họ thêm cơ hội để sửa chữa...
Thư Trị Quốc vừa nói lời này, vẻ mặt Vương Hàm Dương liền dừng hình. Gã kinh ngạc ước chừng năm phút mới dần dần thả lỏng.
Gã và Thư Trị Quốc công tác cùng nhau nhiều năm vậy rồi nên rất hiểu Thư Trị Quốc .
Thư Trị Quốc càng nói lời đường hoàng, thì nội dung lại càng hoa mỹ văn vẻ.
Tựa như những lời ban nãy y nói, cần phải có tấm lòng với khí phách như thế nào chứ ? Thật sự là cảnh giới mà những người rộng lượng lắm mới có thể có được, Thư Trị Quốc thật sự có thể làm được điều này sao ?
Ở tận trong xương tủy, Thư Trị Quốc chính là một kẻ có thù tất báo, cái gọi là rộng lượng, hay khí phách đều là trong tình huống bắt buộc, y mới dùng những quan niệm đường hoàng đó để che dấu vô năng hoặc là bất đắc dĩ của chính mình thôi.
Vương Hàm Dương đối với tình huống phía sau trong việc của Trần Kinh cũng đã đoán được phần nào.
Sau lưng Trần Kinh, một trăm phần trăm là có người chống lưng, hơn nữa còn là chỗ dựa vững chắc, đến Thư Trị Quốc cũng không thể mảy may lay động . Nếu không, Thư Trị Quốc sao có thể nói câu “Đối với cán bộ trẻ, phê bình giáo dục phải nghiêm khắc, nhưng xử lý phải nhẹ nhàng” chứ ?
Nếu Thư Trị Quốc có lòng dạ rộng lượng như vậy, thì lúc trước y tại sao không làm thế ? Mà bày ra tư thế không tiếc mọi giá cũng phải đẩy Trần Kinh vào chỗ chết. Trước sau khác biệt lớn như vậy, mà thời gian chuyển biến của y lại quá nhanh chóng. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể quay ngoắt như vậy, khả năng cũng cũng chỉ có mình Thư Trị Quốc mới làm được! ! .
/1317
|