Quan Sách

Chương 229: Lễ vật tốt nhất

/1317


Lễ Hà vì tiễn Trần kinh mà thanh thế lớn, trên danh nghĩa là cuộc họp tiễn đưa vui vẻ của Phòng kinh tế thương mại, nhưng người tham dự tất cả đều là lãnh đạo huyện.

Ngoại trừ Dịch Minh Hoa không tham gia cuộc họp tiễn đưa, ủy viên thường vụ Huyện ủy ủy viên thường vụ, Phó bí thư Triệu Nhất Bình, Chủ tịch huyện Lỗ Quyền, Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương vân vân..., còn lại một số ủy viên thường vụ không ngờ đều trình diện, chính quyền bên xã, thị trấn, các Phòng bình thường cùng Trần Kinh có kết giao đều có người phụ trách đến dự.

Cuộc họp tiễn đưa tiến hành ở nhà khách Phòng Sơn, hơn mười bàn tiệc, đều do mọi người chiêu đãi.

Trần Kinh căn bản không dự đoán được cuộc họp sẽ lớn như vậy, việc này nguyên nhân gây ra là Văn Kiến Quốc muốn tổ chức một cuộc họp tiễn đưa vui vẻ, Trần Kinh cũng không khăng khăng, không nghĩ tới cuộc họp này quá lớn!

Dựa theo phô trương như vậy, hoàn toàn là trường hợp vui vẻ đưa tiễn Bí thư huyện ủy thăng chức, Trần Kinh cảm thấy không quá thích hợp, nhưng là người ta đến cổ động, tổng không thể đuổi người ta đi, cho nên cứ việc trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý như vậy.

Mặc kệ Trần Kinh có nguyện ý hay không, bí thư Thành ủy Ngũ nhậm chức khâm điểm Trần Kinh đảm nhiệm thư ký, việc này ở Đức Cao đã truyền thành giai thoại, ở Lễ Hà, rất nhiều người lại chứng kiến điều này.

Ngũ Đại Minh đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đức Cao bổ nhiệm còn chưa xuống dưới, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng đã tìm Trần Kinh nói chuyện giúp Trần Kinh chuyển quan hệ tổ chức!

Trần Kinh có thể từ phía dưới huyện làm một trưởng phòng, kích động tiến lên Thành ủy, hơn nữa trở thành thư ký thứ nhất Thành ủy. Nếu Trần Kinh chỉ bởi vì tài hoa hơn người, được lãnh đạo thưởng thức, chỉ sợ là không được, mấu chốt là không ai tin.

Đầu năm nay, có khối người có tài hoa, nhưng phóng nhãn Đức Cao, thư ký thứ nhất Thành ủy cũng chỉ có vài cá nhân, Ngũ Đại Minh chính là Tôn Ngộ Không, y có thể biết Lễ Hà có người thích hợp làm thư ký cho y?

Về bối cảnh Trần Kinh, trước kia đều truyền Trần Kinh và Phó chủ tịch tỉnh Trần có quan hệ, nhưng sau này lại bị người chứng thực là giả dối hư ảo. Hiện tại, Trần Kinh khá mệt, ở Lễ Hà cùng hai người bí thư mâu thuẫn rất sâu, nhất là Dịch Minh Hoa, muốn dùng mọi cách hướng chỉnh Trần Kinh đến chết.

Trần Kinh tràn ngập nguy cơ, mọi người trong chính đàn Lễ Hà trong lòng đều biết rõ. Có thể vào lúc này, Trần Kinh đi khỏi ra Lễ Hà, vào Thành ủy, như vậy hoa lệ chuyển người không có bối cảnh thâm hậu, làm sao một cá nhân có thể làm được?

Rất nhiều người ở trong lòng đều đối với sự hoài nghi lúc trước khảo chứng, giống Triệu Nhất Bình điều tra cặn kẽ về Trần Kinh, hiện tại lại càng u mê. Đến lúc này, y nhớ đến lời lão đại trên tỉnh thành nói:

- Làm việc không cần tích cực, thật thật giả giả có thể rõ ràng sao? Không có lửa làm sao có khói, không ảnh hưởng đến ích lợi của mình, làm sao phải để ý?

Triệu Nhất Bình lúc ấy nghe lời này trong lòng cảm thấy không đúng, nghĩ đến Trần Kinh là ai, đến tột cùng có bối cảnh cảnh, y chính là muốn tìm tòi nghiên cứu hiểu được.

Nhưng y làm sao tìm tòi nghiên cứu minh bạch? Hắn điều tra ra Trần Kinh cha mẹ chính là dạy học, và Phó chủ tịch tỉnh Trần căn bản là tám đời không quan hệ. Nhưng hiện tại xem ra, việc điều tra làm sao có thể đơn giản vậy?

Thông qua chuyện Trần Kinh, Triệu Nhất Bình cũng tổng kết ra bản thân làm quan đúng là vẫn còn nóng nảy nông cạn.

Có chút tích cực, trên đời làm sao có nhiều sự thực như vậy?

So sánh với Triệu Nhất Bình, Lỗ Quyền bản thân là cán bộ được Thành ủy điều động xuống dưới, lần này Thẩm Lâm, Thư Trị Quốc rớt đài, Thẩm Lâm quan hệ cán bộ liên lụy rất nhiều. Lỗ Quyền tự nhiên cũng sẽ bị chút ảnh hưởng, cho nên gần đây lực ảnh hưởng của Lỗ Quyền ở Lễ Hà giảm xuống nghiêm trọng, mà chính y cũng trở nên mịt mờ, hiểu được cái lợi của trốn tránh.

Lần này Ngũ Đại Minh nhậm chức mới dùng có hai người, thứ nhất là dùng Trần Kinh, cách dùng người này dường như lộ rõ cá tính y. Mặt khác thứ hai dùng người là tiếp tục lưu dùng Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Thanh.

Ngũ Đại Minh thứ hai dùng người ở Đức Cao là có rất nhiều ý nghĩ , Chu Thanh là ai? Đó là đại quản gia Thành ủy thời đại Thẩm Lâm, Thẩm Lâm rớt đài , Chu Thanh còn tiếp tục ở lại vị trí này, đây là có ý nghĩa Ngũ Đại Minh sẽ đối với thế hệ cán bộ thời Thẩm Lâm cho một con đường đi?

Làm thế hệ cán bộ thời Thẩm Lâm, Lỗ Quyền tự nhiên là hy vọng như vậy , cho tới nay Lỗ Quyền căn bản không có cơ hội tới gần Thẩm Lâm. Thẩm Lâm vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, y không biết, càng không có tham dự, nếu bởi vì vậy chịu liên lụy, là điều y không mong muốn nhất.

Hôm nay mỗi người tham gia yến hội vui vẻ đưa tiễn, đều có tâm tư riêng, mà cũng vì trung tâm yến hội duy nhất Trần Kinh.

Bởi vì tất cả mọi người có thể hiểu phân lượng Trần Kinh hiện tại, thư ký thứ nhất Thành ủy, đó là người tri kỷ nhất bên cạnh Bí thư Thành ủy, có thể là nhân vật thông thiên, cùng người như vậy tạo mối quan hệ, thành lập quan hệ hữu nghị, còn có bao nhiêu điều tốt?

Hôm nay không thể nghi ngờ là thời cơ hoàng kim cùng Trần Kinh kéo gần quan hệ nhất, cho nên, lúc này mới có yến hội náo nhiệt vui vẻ đưa tiễn!

Mùa này kỳ thật đã là mùa đông, tuy rằng mới có đầu mùa đông, nhưng theo lịch, đã gần cuối năm!

Lại là sau khi say rượu, Trần Kinh về tới thôn Cung Tiêu Tân, hắn liền nằm ở trên sô pha, ánh mắt nhìn chiếc thuyền xa xa trên sông Lễ Hà!

Từng có bao nhiêu thứ, Trần Kinh có cố gắng rời khỏi địa phương này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân rời khỏi sẽ gấp gáp giống như hôm nay!

Đối với Lễ Hà, Trần Kinh có cảm tình phức tạp, lúc trước Lễ Hà trong mắt hắn chính là lạc hậu, không có tiền đồ. Hắn đến Lễ Hà nhậm chức, cảm xúc hắn đến nay vẫn nhớ rất rõ ràng, mà mấy năm qua, Trần Kinh cũng không có lúc nào không nằm mơ đều muốn rời khỏi địa phương này, rời khỏi địa phương này đuổi theo giấc mộng của mình.

Nhưng giờ phút này, Trần Kinh nhắm mắt lại nhớ tới chuyện bản thân mấy năm nay ở Lễ Hà trải qua, hắn bỗng nhiên phát hiện, Lễ Hà địa phương này hắn nhất định vĩnh viễn cũng không thể quên! Sông núi Lễ Hà, cây cỏ Lễ Hà, đều khảm vào trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không phai.

Cứ như vậy ra đi, Trần Kinh trong lòng cảm thấy có chút trống trải, hắn trong đầu còn muốn thực hiện kế hoạch giai đoạn tiếp theo của Phòng kinh tế thương mại, hắn còn muốn đi vài xã xa xôi phía Tây bắc Lễ Hà, hắn còn có chuẩn bị từ tài chính Phòng kinh tế thương mại rút ra một phần làm dự án lợi dân...

Tất cả ý tưởng này đều phải chết non , bởi vì Trần Kinh phải rời khỏi , hắn trong lòng hiểu rõ, con đường mình đi sau này, có lẽ là vĩnh viễn cũng không trở về.

Ở Lễ Hà ba năm là gian khổ, nhưng ba năm nay những chuyện trải qua, so với chuyện Trần Kinh trước kia hơn hai mươi năm còn nhiều hơn. Hắn sinh ra và lớn lên ở thành phố, căn bản là không biết nông thôn là chuyện gì xảy ra. Cũng chính là thời gian ba năm này, khiến hắn hiểu biết nông thôn, hiểu biết tầng lớp thấp nhất nước cộng hoà xã hội sinh sống như thế nào.

Cổ nhân có câu: "Tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được...", nếu Trần Kinh không có ba năm rèn luyện này, hắn cũng tuyệt đối là không chỉ ngũ cốc chẳng phân biệt được, ba năm công tác cơ sở, Trần Kinh mang theo cảm xúc mà đi, nhưng cũng là thắng lợi trở về!

Hắn cảm thấy bản thân hẳn là cảm ơn, bởi vì những gì mình đã trải qua, người bằng tuổi làm việc trong văn phòng vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng. Cơ sở nhân hòa sự, cơ sở sinh thái, cơ sở rèn luyện đối với con người, không có trải qua, căn bản là không tưởng tượng được.

Ba năm trước đây Trần Kinh còn chỉ là một thư sinh ngây thơ, nhưng hôm nay, có lẽ Trần Kinh trên người còn có nhiều điều không chín chắn, nhưng hắn thực thật sự ở trở thành cán bộ cấp phó phòng thành phố. Hắn hiểu được như thế nào là khó khăn, đối mặt khó khăn, hắn hiểu được như thế nào kiên trì vượt qua. Năng lực xử lý vấn đề khẩn cấp phức tạp, đã ở thực tiễn tăng lên, làm trưởng phòng Phòng huyện kinh tế thương mại, Trần Kinh ít nhất có thể làm thành thạo, đây là thu hoạch lớn nhất trong ba năm hắn ở Lễ Hà!

Trần Kinh phải đi , lần này hắn đi là đi một mình, Từ Lệ Thơm và Ân Hồng đều ở lại Lễ Hà. Hai người bọn họ Kim Lộ đã an bài tốt, đều đến nhà hàng Kim Ngọc làm việc, mà Kim Lộ chính mình ở vùng duyên hải kế hoạch đầu tư cũng bước đầu quyết định, cô rời khỏi Lễ Hà, tìm người quản lý nhà hàng Kim Ngọc, cô đang xem xét chọn người thích hợp.

Chọn người thích hợp quản lý nhà hàng, còn cần người tin cậy nòng cốt, Từ Lệ Thơm và Ân Hồng hai người đều là Kim Lộ xác định là thành viên nòng cốt.

Chuyện này Trần Kinh đều không có nhúng tay, hắn hiện tại và Kim Lộ chủ yếu qua điện thoại liên hệ, mà trong khoảng thời gian gần đây hai người đều vội, có đôi khi điện thoại liên hệ cũng không nhiều, hai người đều trong sự nghiệp tiến lên.

Cứ như vậy đi rồi, luyến tiếc Trần Kinh nhất không ngờ là Từ Bân đứa con của Từ Lệ Thơm, mùa này là trên núi mùa cỏ tranh nở hoa, dùng cỏ tranh kết làm con ngựa, Từ Bân làm vài cái, nó chọn cái đẹp nhất đưa cho Trần Kinh.

Tên nhóc đáng yêu đến cực điểm, nước mắt ngay tại hốc mắt chảy ra, cái miệng nhỏ hỏi chú Trần còn có trở về hay không.

Trần Kinh cũng cảm động, ôm lấy đứa nhỏ, cầm trên tay cỏ tranh bện con ngựa, nghĩ thầm rằng đứa nhỏ là không hiểu được ngụ ý đưa ngựa, mã đáo thành công, đây là lễ vật tốt nhất!

Trần Kinh từ Lễ Hà ra đi, Phòng kinh tế thương mại chuyên môn phái xe đưa, tuy rằng rất nhiều đồ vật này nọ Trần Kinh đều vứt bỏ, nhưng hành lý cũng là đầy xe. Hắn nhớ rõ lúc chính mình đến Lễ Hà, cũng chỉ có trên vai túi hành lý trống trơn.

Hiện tại đã ba năm rồi, rời khỏi Lễ Hà cũng đầy xe đồ, kỳ thật lại làm sao chỉ có một xe đồ này? Trần Kinh cả người thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt) biến hóa lớn, có lẽ là của cải quý giá nhất mà Trần Kinh mang đi.

Từ Lễ Hà đến Đức Cao, này không thể nghi ngờ là một bước nhảy vọt, đối với Trần Kinh mà nói con đường làm quan nghênh đón hắn trước nay chưa có kỳ ngộ.

Đức Cao không phải Lễ Hà mà có thể so sánh, Đức Cao ở toàn bộ Sở Giang xếp hạng đều ở phía trước, không phải Lễ Hà huyện nghèo xa xôi như vậy có thể so sánh được, Trần Kinh đến Đức Cao, vị trí sân khấu này gấp trăm lần Lễ Hà, hắn có thể phát huy thoải mái tài hoa của mình...

Bỏ qua một bên tất cả tình cảm phụ nữ, ngồi ô tô dần đi ra khỏi Lễ Hà, bước trên đất thành phố Đức Cao — khoảnh khắc đó, Trần Kinh trong lòng bỗng nhiên là hào hùng vạn trượng.

Hắn cảm thấy chính mình toàn thân đều sung mãn, hắn chưa bao giờ giống hôm nay có cảm giác tin tưởng như vậy, đã trải qua đoạn thời gian có đáng kể áp lực, sáng nay toàn bộ đều phóng xuất ra, lúc quay đầu nhìn Lễ Hà, lại cảm thấy nơi đó có chút không thoải mái chính mình trải qua có thể là tính gì chứ? Thay đổi...cười thôi...


/1317

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status