Tin tức từ Đức Cao, khu vui chơi giải trí nổi tiếng Lâm Giang Các của Đức Cao bị Phòng công an ở Quận Đức Thủy đột kích kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cho thấy Lâm Giang Các có dính líu đến nơi cung cấp mại dâm, đánh bạc, sở công an ở hiện trường đã bắt được một đám người tình nghi tham gia đánh bạc và chơi gái, trong đó thậm chí bao gồm rất nhiều nhân viên công chức chính phủ.
Trần Kinh đêm đó nhận được điện thoại chính là do Hồ Duyệt gọi đến, đám người của Hồ Duyệt và Phong Minh ở khách sạn đang đánh bài, bị Phòng công an bắt quả tang, trong đó bao gồm cả chủ tịch quận Tiền Hà, Cổ Ngụy cũng có trong đó.
Trần Kinh nhận được cuộc điện thoại, lập tức đoán trước được sự việc không đơn giản như vậy, hắn gọi điện cho Phòng công an Thành phố, Phòng công an Thành phố căn bản không có hành động gì. Hắn nhanh chóng nghĩ đến Đức Thủy, đơn vị lần này đột kích kiểm tra Lâm Giang Các, nhất định là Phòng công an Đức Thủy!
Trần Kinh gọi điện cho Phòng công an Đức Thủy để nắm tình hình, bên đó phản hồi lại, nói rằng vì Hồ Duyệt đánh bạc bị phát hiện tịch thu, thái độ vô cùng ngạo mạn, luôn miệng nói mình là người của tỉnh, Phòng công an Đức Thủy công khai chấp hành pháp luật, tự nhiên bắt tạm gian lấy khẩu cung, nếu không sau này uy tín của Phòng công an còn gì tồn tại nữa?
Đối phương đưa ra sự phản hồi như vậy, trong lòng Trần Kinh rất rõ, việc này bản thân không thể khống chế được, người ta đang dựa vào cớ chống đồi trụy, đánh bạc, thuốc phiện, không chừng còn chuyên hành động nhằm vào một số người nào đó.
Lâm Giang Các tồn tại nhiều năm ở Đức Cao như vậy, và bối cảnh không cần nói cũng biết, không có bối cảnh, không có quan hệ, làm sao có thể tồn tại được?
Có người dám kiểm tra Lâm Giang Các, đã nói rõ bọn họ đã có chuẩn bị, không có chuẩn bị, Phòng công an Đức Thủy cũng không thể giữ được bí mật chuyện này.
Trước đó không để lộ ra bất kỳ tin đồn nào, chỉ có thể nói rõ trước đó chỉ có một số ít nhân vật trung tâm biết được nội tình cụ thể của hành động lần này.
Một đêm ngủ không ngon giấc, trong đầu Trần Kinh luôn nghĩ, trước mắt hội nghị công tác kinh tế Thành ủy sắp khai mạc, lại đang lúc có việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện, xảy ra sự việc như vậy, có phải có liên quan đến điều đó?
Trần Kinh có một dự cảm, cảm thấy hẳn là các vị lãnh đạo ở thành phố đang đấu sức.
Ý nghĩ đến đây, Trần Kinh lại nghĩ đến Ngũ Đại Minh, dường như mấy hôm trước, Ngũ Đại Minh đột nhiên nói muốn đi câu cá, để cho Trần Kinh sắp xếp cho hắn!
Hiện nay công việc của Thành ủy nhiều như vậy, một ngày nhật trình kín như vậy, lẽ nào còn có thời gian trống để đi câu cá? Hơn nữa bây giờ đang rét đậm không phải mùa câu cá, lúc này đi câu cá, có thể được sao?
Trần Kinh thật sự cảm thấy khó xử, hắn bèn báo cáo chuyện này với Chu Thanh.
Chu Thanh liền chỉ về nhà khách Thành ủy, nói rằng ở đó có cái ao, có thể câu cá, thời gian sắp xếp vào buổi tối!
Trần Kinh liền gọi điện cho chủ nhiệm phòng tiếp khách, để cho ông ta sắp xếp tối nay hắn cùng với Ngũ Đại Minh câu cá đêm.
Hai người câu cá ở nhiệt độ nước rất thấp, căn bản không có cá cắn câu, trong buổi tối đen như mực, người khác đều không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy ánh đèn và phao huỳnh quang ở nơi xa xa.
Ngũ Đại Minh đột nhiên nói:
- Tiểu Trần, cần phải vững vàng! Câu cá quan trọng nhất cần thật vững vàng, không nên nghĩ trời quá lạnh, cũng không cần nghĩ nhiệt độ của nước quá thấp trong lòng cần giữ được bình tĩnh, có niềm tin, nhất định có thể cho cá cắn câu! Thời cổ còn có bài thơ “ Chiếc thuyền cô độc ông đi mưa câu cá trong tuyết lạnh, điều này lẽ nào là gạt người?
Trần Kinh cười ha hả, thầm nghĩ tự mình còn chưa đến được ranh giới đó, thời tiết lạnh buốt như vậy câu cá, có lẽ chỉ có người như Ngũ Đại Minh mới có đam mê câu cá thành nghiện như vậy.
- Tiểu Trần à, nhân cơ hội này, không có người ngoài, ngươi hãy nói cho tôi biết, bên ngoài bây giờ có lời đồn đại nào?
Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh lúc đó không hiểu ý của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng quan tâm đến kế hoạch lớn khai thác du lịch ở Đức Cao, còn về vấn đề điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, hắn không có bất kỳ chỉ thị gì, cũng không có bất kỳ hành động gì, toàn bộ buông tay để lại ban Tổ chức và Phương Khắc Ba phụ trách.
Những tin đồn ở bên ngoài, nói rằng Ngũ Đại Minh không có năng lực quản lý nhân sự, có phải là muốn đi ba huyện ở phương Bắc để kinh doanh?
Trần Kinh cũng thật sự khó hiểu, trong suy nghĩ của hắn, Ngũ Đại Minh hẳn là có những hành động đối với việc điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, từ đó lại tiến thêm một bước để nắm trong tay cục diện, sau đó trên cơ sở này, đưa ra quan niệm chấp chính, cuối cùng xây dựng Đức Cao trở nên tốt đẹp!
Nhưng tại sao Ngũ Đại Minh lại dừng lại ở vào thời điểm này?
Do vào buổi tối, hơn nữa chỉ có hai người với nhau, Trần Kinh bàn bạc và nói ra những lời nói ở bên ngoài và những nghi hoặc của mình, sau đó lặng lặng chờ câu trả lời của Ngũ Đại Minh.
Câu trả lời của Ngũ Đại Minh rất khéo léo, hắn nói:
- Nước tĩnh không có nghĩa không có cá, nhưng những nơi nước động không thích hợp cho việc thả câu!
Câu nói này của hắn không có đầu óc, lúc đó Trần Kinh không hiểu được, thật lâu sau, Ngũ Đại Minh nói với hắn, nói rằng mình đến Đức Cao, cũng giống như người đi câu ngoài đồng, Đức Cao trước mắt hắn là một khối đen như mực ở trước mắt. Hắn đến Đức Cao trừ có Trần Kinh là có quan hệ thân quen ra, không, không quen bất kỳ người nào khác.
Ở vào tình thế như vậy, muốn triển khai công việc nói thì dễ làm mới khó?
Một hảo hán có ba người giúp đỡ, ngay bản thân mình không có đội ngũ giúp đỡ, muốn làm cũng vô cùng khó khăn!
Cũng giống như việc điều chỉnh bộ máy, dưới huyện ồn ào nhất là ba huyện phía Bắc, mà bộ máy của ba huyện này từ sớm đã xác định rồi, điều này còn nói rõ điều gì?
Một nơi tranh đấu kịch liệt, chứng tỏ mâu thuẫn tập trung ở nơi đó, mọi người tranh đoạt với nhau rất mãnh liệt, điều đó nói rõ không có bên nào chiếm ưu thế tuyệt đối. Ở vào tình trạng như vậy, Ngũ Đại Minh có thể tham dự vào bài văn để sáng tác, liền tiếp sức lực để tăng thêm sức.
Vì vậy, sau khi Ngũ Đại Cao đến Đức Cao, mục tiêu đầu tiên chính là ba huyện phía Bắc, thông qua sự kiện Lâm Hà, y khéo léo đem tầm ảnh hưởng của mình xâm nhập vào ba huyện phía bắc, có thể nói rằng đi một nước cờ kỳ diệu.
Nhưng, bảy huyện khác lại không như vậy, hiện giờ chính đảng ở các quận huyện sắp tới đã được xác định, các quận huyện mặc dù có chút xao động, nhưng toàn thể vẫn thể hiện sự yên tĩnh, không xuất hiện các mâu thuẫn gay gắt. Điều này còn nói rõ cái gì?
Trần Kinh nhanh chóng phản ứng lại, sự bình tĩnh này chứng tỏ việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện không phải không có vấn đề gì, việc phản ứng hẳn là việc phân công lợi ích ở một số nơi hẳn là đã cố định rồi.
Khắp nơi đều hiểu ngầm với nhau, cùng chung một nhận thức, mọi người đều có chừng mực, Ngũ Đại Minh lúc đó tham gia có thể kiếm được món hời, nếu không kiếm được món hời, sẽ không cầm thiết phải tham gia, sẽ thuận theo lẽ tự nhiên xác nhận các lãnh đạo chủ chốt lần này ở bảy huyện có sao đâu?
Hôm nay Trần Kinh lại nghĩ đến lời nói hôm đó của Ngũ Đại Minh, lúc đó hắn không cho là đúng, cho rằng cách làm của Ngũ Đại Minh có chút tiêu cực.
Bây giờ xem ra, hắn không thể không phục sự lợi hại của Ngũ Đại Minh.
Hiện nay Ngũ Đại Minh không tham gia, ngược lại xảy ra chuyện gì lớn, sở công an Đức Thủy kiểm tra Lâm Giang Các là vì cái gì? Đằng sau hành động lần này, tuyệt đối đã lộ ra ván cờ ở Đức Cao đã đi từ tối ra ánh sáng rồi!
Hơn nữa, Trần Kinh có thể khẳng định, sự việc lần này, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện.
Ít nhất có một việc, hôm qua Cổ Ngụy khẳng định cũng đã bị Phòng công an Đức Thủy bắt được việc đánh bạc ngay tại chỗ, Cỗ Ngụy là người được bầu chọn bí thư Quận ủy Tiền Hà trước đây, bây giờ đêm trước khi điều chỉnh bộ máy, đột nhiên xảy ra sự việc như vậy, sự việc này khi đã làm, việc bổ nhiệm này của ban tổ chức có thể xảy ra được không?
Bởi vì đó là vấn đề của một cá nhân, việc điều chỉnh của chính đảng ở bảy huyện lần này, có thể cần phủ định toàn bộ, làm như vậy sẽ nảy sinh ra biết bao nhiêu biến cố?
Buổi sáng thứ hai từ rất sớm Trần Kinh đã đi làm, hắn vừa đi làm đã nhận được điện thoại của thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa, trong điện thoại Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm qua Đức Cao xảy ra chuyện lớn à! Trật tự kinh doanh của Lâm Giang Các bị Phòng công an Đức Cao quấy rối nghiêm trọng, khiến cho rất nhiều khách oán hận, trong đó còn có khách bên ngoài, lãnh đạo tỉnh, còn có các danh sĩ nổi tiếng khác trong xã hội!
- Hôm qua, tôi bất ngờ nghe được báo cáo, nói rằng cậu tiêu xài ở Lâm Giang các, còn làm tôi sợ giật cả mình!
Trần Kinh nghe xong điện thoại của Vương Dương, trong lòng có chút hiểu được ý định của đối phương.
Xem ra, đối với hành động này của Phòng công an Đức Thủy, Vương Dương cũng không ngờ tới, trong lời nói của y, Trần Kinh có thể cảm nhận được y trở tay không kịp!
Trầm ngâm một lát, Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Vương, những khuyết điểm trong chuyện này, hai chúng ta không thể phán xét được! Việc của Đức Thủy, cần phải thủ tiêu đồ trụy, đánh bạc, thuốc phiện, đây cũng là công việc phân chia của bọn họ, chúng ta không thể can thiệp vào đó được?
Hắn dừng lại một lát nói:
- Sớm đã có việc này, tôi có một người bạn, cũng là lãnh đạo của tòa soạn báo, hôm qua ở Lâm Giang Các đánh bài cùng với người khách bị tạm giam, việc này tôi nghĩ anh nên ra mặt để dàn xếp xong xuôi! Anh thấy thế nào?
Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, tính cách của cậu rất tốt, việc này nếu đổ lên đầu tôi, tôi không thể dứt ra khỏi bọn họ được! Đánh bài thì làm sao? Thủ trưởng Tuần Nam còn chơi bài Brit nữa, bọn họ thật sự chính trực, tại sao không đi kinh đô bắt người?
Vương Dương vừa phát ra được cơn bực tức, Trần Kinh vừa mời cúp máy, liền nghe điện thoại của Hồ Duyệt, trong điện thoại nói rằng y đã được thả ra, không ai gây khó cho y, ở Phòng công an y được hầu hạ trà nước đầy đủ, mới sáng sớm đã thả y đi!
Y hoàn toàn bình an vô sự, hoàn toàn không cảm thấy khó xử, ngược lại còn nói:
- Trần Kinh à, thật sự vẫn chưa nhận ra, ở vùng đất Đức Cao này thật sự là nhân tài ẩn dật! Hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ bắt giữ một nhóm người chơi gái, cậu đoán xem có bao nhiên cán bộ? Tôi nghe Lão Cổ nói với tôi, chỉ những người hắn quen biết cũng vượt quá mười người!
- Tôi thật ngoan ngoãn, cán bộ Đức Cao thật sự cởi mở, như Tiểu Trần cậu tuổi trẻ cứng nhắc như vậy, hôm qua không phải Lão Phong đã làm cho cậu một cô bé không đứng đắn sao? Thật sự không hiểu sự phong tình đã làm người ta yên tĩnh ở nơi đó, cậu thật sự đối nhân xử thế thật khác người à…
Nghe Hồ Duyệt nói như vậy, Trần Kinh có chút dở khóc dở cười, hắn lại hỏi Hồ Duyệt, có phải những người hôm qua đều được thả hết rồi?
Hổ Duyệt nói:
- Đều thả hết, đều thả hết! Nam nữ đều thả hết. Chỉ có điều cái chủ tịch quận Cổ kia mặt còn đen hơn than, phỏng chừng sự háo hức chịu một ảnh hưởng lớn, ha ha, các vị lãnh đạo như cậu đều như vậy, bình thường thích tìm kiếm kích động, nhưng thật ra lại sợ ánh sáng, thật sự không có chút gì thú vị!
Trần Kinh hỏi:
- Còn Phong Minh?
- Phong Minh?
Hồ Duyệt thở một hơi dài
- Tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được hắn, hắn liền rút về phía sau, tối qua ước chừng đã có thủ đoạn, buổi tối liền biến mất, ngay cả cô bé lẳng lơ quyến rũ cũng biến mất!
- Đạo lý đối nhân xử thế như một bài văn a, việc của bạn là tư liệu sống, đáng giá là một bài văn hay, ha ha…
Nghe thấy tiếng cười bên kia đầu dây của Hồ Duyệt, Trần Kinh thở ra một hơi dài, nói đến việc thoải mái tự nhiên, Hồ Duyệt quả nhiên khiến người ta hâm mộ!...
Kết quả kiểm tra cho thấy Lâm Giang Các có dính líu đến nơi cung cấp mại dâm, đánh bạc, sở công an ở hiện trường đã bắt được một đám người tình nghi tham gia đánh bạc và chơi gái, trong đó thậm chí bao gồm rất nhiều nhân viên công chức chính phủ.
Trần Kinh đêm đó nhận được điện thoại chính là do Hồ Duyệt gọi đến, đám người của Hồ Duyệt và Phong Minh ở khách sạn đang đánh bài, bị Phòng công an bắt quả tang, trong đó bao gồm cả chủ tịch quận Tiền Hà, Cổ Ngụy cũng có trong đó.
Trần Kinh nhận được cuộc điện thoại, lập tức đoán trước được sự việc không đơn giản như vậy, hắn gọi điện cho Phòng công an Thành phố, Phòng công an Thành phố căn bản không có hành động gì. Hắn nhanh chóng nghĩ đến Đức Thủy, đơn vị lần này đột kích kiểm tra Lâm Giang Các, nhất định là Phòng công an Đức Thủy!
Trần Kinh gọi điện cho Phòng công an Đức Thủy để nắm tình hình, bên đó phản hồi lại, nói rằng vì Hồ Duyệt đánh bạc bị phát hiện tịch thu, thái độ vô cùng ngạo mạn, luôn miệng nói mình là người của tỉnh, Phòng công an Đức Thủy công khai chấp hành pháp luật, tự nhiên bắt tạm gian lấy khẩu cung, nếu không sau này uy tín của Phòng công an còn gì tồn tại nữa?
Đối phương đưa ra sự phản hồi như vậy, trong lòng Trần Kinh rất rõ, việc này bản thân không thể khống chế được, người ta đang dựa vào cớ chống đồi trụy, đánh bạc, thuốc phiện, không chừng còn chuyên hành động nhằm vào một số người nào đó.
Lâm Giang Các tồn tại nhiều năm ở Đức Cao như vậy, và bối cảnh không cần nói cũng biết, không có bối cảnh, không có quan hệ, làm sao có thể tồn tại được?
Có người dám kiểm tra Lâm Giang Các, đã nói rõ bọn họ đã có chuẩn bị, không có chuẩn bị, Phòng công an Đức Thủy cũng không thể giữ được bí mật chuyện này.
Trước đó không để lộ ra bất kỳ tin đồn nào, chỉ có thể nói rõ trước đó chỉ có một số ít nhân vật trung tâm biết được nội tình cụ thể của hành động lần này.
Một đêm ngủ không ngon giấc, trong đầu Trần Kinh luôn nghĩ, trước mắt hội nghị công tác kinh tế Thành ủy sắp khai mạc, lại đang lúc có việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện, xảy ra sự việc như vậy, có phải có liên quan đến điều đó?
Trần Kinh có một dự cảm, cảm thấy hẳn là các vị lãnh đạo ở thành phố đang đấu sức.
Ý nghĩ đến đây, Trần Kinh lại nghĩ đến Ngũ Đại Minh, dường như mấy hôm trước, Ngũ Đại Minh đột nhiên nói muốn đi câu cá, để cho Trần Kinh sắp xếp cho hắn!
Hiện nay công việc của Thành ủy nhiều như vậy, một ngày nhật trình kín như vậy, lẽ nào còn có thời gian trống để đi câu cá? Hơn nữa bây giờ đang rét đậm không phải mùa câu cá, lúc này đi câu cá, có thể được sao?
Trần Kinh thật sự cảm thấy khó xử, hắn bèn báo cáo chuyện này với Chu Thanh.
Chu Thanh liền chỉ về nhà khách Thành ủy, nói rằng ở đó có cái ao, có thể câu cá, thời gian sắp xếp vào buổi tối!
Trần Kinh liền gọi điện cho chủ nhiệm phòng tiếp khách, để cho ông ta sắp xếp tối nay hắn cùng với Ngũ Đại Minh câu cá đêm.
Hai người câu cá ở nhiệt độ nước rất thấp, căn bản không có cá cắn câu, trong buổi tối đen như mực, người khác đều không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy ánh đèn và phao huỳnh quang ở nơi xa xa.
Ngũ Đại Minh đột nhiên nói:
- Tiểu Trần, cần phải vững vàng! Câu cá quan trọng nhất cần thật vững vàng, không nên nghĩ trời quá lạnh, cũng không cần nghĩ nhiệt độ của nước quá thấp trong lòng cần giữ được bình tĩnh, có niềm tin, nhất định có thể cho cá cắn câu! Thời cổ còn có bài thơ “ Chiếc thuyền cô độc ông đi mưa câu cá trong tuyết lạnh, điều này lẽ nào là gạt người?
Trần Kinh cười ha hả, thầm nghĩ tự mình còn chưa đến được ranh giới đó, thời tiết lạnh buốt như vậy câu cá, có lẽ chỉ có người như Ngũ Đại Minh mới có đam mê câu cá thành nghiện như vậy.
- Tiểu Trần à, nhân cơ hội này, không có người ngoài, ngươi hãy nói cho tôi biết, bên ngoài bây giờ có lời đồn đại nào?
Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh lúc đó không hiểu ý của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng quan tâm đến kế hoạch lớn khai thác du lịch ở Đức Cao, còn về vấn đề điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, hắn không có bất kỳ chỉ thị gì, cũng không có bất kỳ hành động gì, toàn bộ buông tay để lại ban Tổ chức và Phương Khắc Ba phụ trách.
Những tin đồn ở bên ngoài, nói rằng Ngũ Đại Minh không có năng lực quản lý nhân sự, có phải là muốn đi ba huyện ở phương Bắc để kinh doanh?
Trần Kinh cũng thật sự khó hiểu, trong suy nghĩ của hắn, Ngũ Đại Minh hẳn là có những hành động đối với việc điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, từ đó lại tiến thêm một bước để nắm trong tay cục diện, sau đó trên cơ sở này, đưa ra quan niệm chấp chính, cuối cùng xây dựng Đức Cao trở nên tốt đẹp!
Nhưng tại sao Ngũ Đại Minh lại dừng lại ở vào thời điểm này?
Do vào buổi tối, hơn nữa chỉ có hai người với nhau, Trần Kinh bàn bạc và nói ra những lời nói ở bên ngoài và những nghi hoặc của mình, sau đó lặng lặng chờ câu trả lời của Ngũ Đại Minh.
Câu trả lời của Ngũ Đại Minh rất khéo léo, hắn nói:
- Nước tĩnh không có nghĩa không có cá, nhưng những nơi nước động không thích hợp cho việc thả câu!
Câu nói này của hắn không có đầu óc, lúc đó Trần Kinh không hiểu được, thật lâu sau, Ngũ Đại Minh nói với hắn, nói rằng mình đến Đức Cao, cũng giống như người đi câu ngoài đồng, Đức Cao trước mắt hắn là một khối đen như mực ở trước mắt. Hắn đến Đức Cao trừ có Trần Kinh là có quan hệ thân quen ra, không, không quen bất kỳ người nào khác.
Ở vào tình thế như vậy, muốn triển khai công việc nói thì dễ làm mới khó?
Một hảo hán có ba người giúp đỡ, ngay bản thân mình không có đội ngũ giúp đỡ, muốn làm cũng vô cùng khó khăn!
Cũng giống như việc điều chỉnh bộ máy, dưới huyện ồn ào nhất là ba huyện phía Bắc, mà bộ máy của ba huyện này từ sớm đã xác định rồi, điều này còn nói rõ điều gì?
Một nơi tranh đấu kịch liệt, chứng tỏ mâu thuẫn tập trung ở nơi đó, mọi người tranh đoạt với nhau rất mãnh liệt, điều đó nói rõ không có bên nào chiếm ưu thế tuyệt đối. Ở vào tình trạng như vậy, Ngũ Đại Minh có thể tham dự vào bài văn để sáng tác, liền tiếp sức lực để tăng thêm sức.
Vì vậy, sau khi Ngũ Đại Cao đến Đức Cao, mục tiêu đầu tiên chính là ba huyện phía Bắc, thông qua sự kiện Lâm Hà, y khéo léo đem tầm ảnh hưởng của mình xâm nhập vào ba huyện phía bắc, có thể nói rằng đi một nước cờ kỳ diệu.
Nhưng, bảy huyện khác lại không như vậy, hiện giờ chính đảng ở các quận huyện sắp tới đã được xác định, các quận huyện mặc dù có chút xao động, nhưng toàn thể vẫn thể hiện sự yên tĩnh, không xuất hiện các mâu thuẫn gay gắt. Điều này còn nói rõ cái gì?
Trần Kinh nhanh chóng phản ứng lại, sự bình tĩnh này chứng tỏ việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện không phải không có vấn đề gì, việc phản ứng hẳn là việc phân công lợi ích ở một số nơi hẳn là đã cố định rồi.
Khắp nơi đều hiểu ngầm với nhau, cùng chung một nhận thức, mọi người đều có chừng mực, Ngũ Đại Minh lúc đó tham gia có thể kiếm được món hời, nếu không kiếm được món hời, sẽ không cầm thiết phải tham gia, sẽ thuận theo lẽ tự nhiên xác nhận các lãnh đạo chủ chốt lần này ở bảy huyện có sao đâu?
Hôm nay Trần Kinh lại nghĩ đến lời nói hôm đó của Ngũ Đại Minh, lúc đó hắn không cho là đúng, cho rằng cách làm của Ngũ Đại Minh có chút tiêu cực.
Bây giờ xem ra, hắn không thể không phục sự lợi hại của Ngũ Đại Minh.
Hiện nay Ngũ Đại Minh không tham gia, ngược lại xảy ra chuyện gì lớn, sở công an Đức Thủy kiểm tra Lâm Giang Các là vì cái gì? Đằng sau hành động lần này, tuyệt đối đã lộ ra ván cờ ở Đức Cao đã đi từ tối ra ánh sáng rồi!
Hơn nữa, Trần Kinh có thể khẳng định, sự việc lần này, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện.
Ít nhất có một việc, hôm qua Cổ Ngụy khẳng định cũng đã bị Phòng công an Đức Thủy bắt được việc đánh bạc ngay tại chỗ, Cỗ Ngụy là người được bầu chọn bí thư Quận ủy Tiền Hà trước đây, bây giờ đêm trước khi điều chỉnh bộ máy, đột nhiên xảy ra sự việc như vậy, sự việc này khi đã làm, việc bổ nhiệm này của ban tổ chức có thể xảy ra được không?
Bởi vì đó là vấn đề của một cá nhân, việc điều chỉnh của chính đảng ở bảy huyện lần này, có thể cần phủ định toàn bộ, làm như vậy sẽ nảy sinh ra biết bao nhiêu biến cố?
Buổi sáng thứ hai từ rất sớm Trần Kinh đã đi làm, hắn vừa đi làm đã nhận được điện thoại của thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa, trong điện thoại Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm qua Đức Cao xảy ra chuyện lớn à! Trật tự kinh doanh của Lâm Giang Các bị Phòng công an Đức Cao quấy rối nghiêm trọng, khiến cho rất nhiều khách oán hận, trong đó còn có khách bên ngoài, lãnh đạo tỉnh, còn có các danh sĩ nổi tiếng khác trong xã hội!
- Hôm qua, tôi bất ngờ nghe được báo cáo, nói rằng cậu tiêu xài ở Lâm Giang các, còn làm tôi sợ giật cả mình!
Trần Kinh nghe xong điện thoại của Vương Dương, trong lòng có chút hiểu được ý định của đối phương.
Xem ra, đối với hành động này của Phòng công an Đức Thủy, Vương Dương cũng không ngờ tới, trong lời nói của y, Trần Kinh có thể cảm nhận được y trở tay không kịp!
Trầm ngâm một lát, Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Vương, những khuyết điểm trong chuyện này, hai chúng ta không thể phán xét được! Việc của Đức Thủy, cần phải thủ tiêu đồ trụy, đánh bạc, thuốc phiện, đây cũng là công việc phân chia của bọn họ, chúng ta không thể can thiệp vào đó được?
Hắn dừng lại một lát nói:
- Sớm đã có việc này, tôi có một người bạn, cũng là lãnh đạo của tòa soạn báo, hôm qua ở Lâm Giang Các đánh bài cùng với người khách bị tạm giam, việc này tôi nghĩ anh nên ra mặt để dàn xếp xong xuôi! Anh thấy thế nào?
Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, tính cách của cậu rất tốt, việc này nếu đổ lên đầu tôi, tôi không thể dứt ra khỏi bọn họ được! Đánh bài thì làm sao? Thủ trưởng Tuần Nam còn chơi bài Brit nữa, bọn họ thật sự chính trực, tại sao không đi kinh đô bắt người?
Vương Dương vừa phát ra được cơn bực tức, Trần Kinh vừa mời cúp máy, liền nghe điện thoại của Hồ Duyệt, trong điện thoại nói rằng y đã được thả ra, không ai gây khó cho y, ở Phòng công an y được hầu hạ trà nước đầy đủ, mới sáng sớm đã thả y đi!
Y hoàn toàn bình an vô sự, hoàn toàn không cảm thấy khó xử, ngược lại còn nói:
- Trần Kinh à, thật sự vẫn chưa nhận ra, ở vùng đất Đức Cao này thật sự là nhân tài ẩn dật! Hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ bắt giữ một nhóm người chơi gái, cậu đoán xem có bao nhiên cán bộ? Tôi nghe Lão Cổ nói với tôi, chỉ những người hắn quen biết cũng vượt quá mười người!
- Tôi thật ngoan ngoãn, cán bộ Đức Cao thật sự cởi mở, như Tiểu Trần cậu tuổi trẻ cứng nhắc như vậy, hôm qua không phải Lão Phong đã làm cho cậu một cô bé không đứng đắn sao? Thật sự không hiểu sự phong tình đã làm người ta yên tĩnh ở nơi đó, cậu thật sự đối nhân xử thế thật khác người à…
Nghe Hồ Duyệt nói như vậy, Trần Kinh có chút dở khóc dở cười, hắn lại hỏi Hồ Duyệt, có phải những người hôm qua đều được thả hết rồi?
Hổ Duyệt nói:
- Đều thả hết, đều thả hết! Nam nữ đều thả hết. Chỉ có điều cái chủ tịch quận Cổ kia mặt còn đen hơn than, phỏng chừng sự háo hức chịu một ảnh hưởng lớn, ha ha, các vị lãnh đạo như cậu đều như vậy, bình thường thích tìm kiếm kích động, nhưng thật ra lại sợ ánh sáng, thật sự không có chút gì thú vị!
Trần Kinh hỏi:
- Còn Phong Minh?
- Phong Minh?
Hồ Duyệt thở một hơi dài
- Tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được hắn, hắn liền rút về phía sau, tối qua ước chừng đã có thủ đoạn, buổi tối liền biến mất, ngay cả cô bé lẳng lơ quyến rũ cũng biến mất!
- Đạo lý đối nhân xử thế như một bài văn a, việc của bạn là tư liệu sống, đáng giá là một bài văn hay, ha ha…
Nghe thấy tiếng cười bên kia đầu dây của Hồ Duyệt, Trần Kinh thở ra một hơi dài, nói đến việc thoải mái tự nhiên, Hồ Duyệt quả nhiên khiến người ta hâm mộ!...
/1317
|