Từ sau lần trước gặp Ngũ Đại Minh, tâm trạng Liêu Triết Du không tốt lắm.
Liêu Triết Du đã kinh doanh nhiều năm nay, mặc dù nói rằng bản thân đường đường chính chính, quang minh chính đại, nhưng thật ra, ít nhiều ông ta vẫn sử dụng vài mối quan hệ.
Thế lực của Liêu gia ở thủ đô rất lớn, những người làm quan ở Sở Giang cũng không ít.
Việc làm ăn của Liêu Triết Du trải rộng trên khắp các thành phố Sở Giang, ít nhiều cũng sẽ được chiếu cố, có lúc, không cần không ta nói cũng có được những sự quan tâm này.
Nhưng lần này ở Đức Cao, Liêu Triết Du đã găp phải Ngũ Đại Minh, lần này thật sự đã đụng phải bức tường cứng rồi!
Theo tình hình trước mặt, nếu Bất động sản Tam Giang phải cạnh tranh công bằng, muốn đánh đổ Tam Sở Nhất Phẩm không dễ dàng. Thời gian Liêu Triết Du vào Đức Cao, so với anh em họ Hầu, cũng chỉ muộn một tháng mà thôi.
Nhưng, một tháng này, đã quyết định hướng phát triển của cả khu mới, Tam Giang ngay lập tức rơi vào thế bị động.
Liêu Triết Du còn trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết, làm ăn lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị thất bại.
Giờ đây Bất động sản Tam Giang rơi vào thế bị động, khiến cho tài chính của cả tập đoàn căng thẳng, điều này gây lên áp lực rất lớn đối với anh ta, chính trong lúc này, anh ta rút kinh nghiệm xương máu, phân tích nguyên nhân đẩy mình vào hoàn cảnh hiện tại, rõ ràng là anh ta chưa đi đúng tuyến đường tới các lãnh đạo cấp trên ở Đức Cao.
Tìm được đồng minh thích hợp ở đàn chính trị Đức Cao, với Liêu Triết Du, giờ đã là một nhiệm vụ bắt buộc phải tiến hành. Nếu không, cứ thế này, thế phát triển của khu mới sẽ rơi vào quỹ đạo không có lợi đối với Tam Giang, Bất động sản Tam Giang muốn thoát khỏi khó khăn, nói gì đến việc dễ dàng?
Liêu Triết Du chán nản hút thuốc trong phòng làm việc, suy nghĩ sự đời.
Cánh cửa bị ai đó gõ đùng đùng, anh ta nhìn về hướng cửa, rồi nói:
- Vào đi!
Thiệu Khôn đẩy cửa bước vào, người đi đằng sau anh ta là Thiệu Hồng Ngạn với một bộ vest màu xanh lam, Thiệu Hồng Ngạn đã thay đổi kiểu tóc, thay đổi hình tượng đạo mạo của một tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước trong quá khứ, thay vào đó là một mái đầu húi cua khá thời thượng, trông trẻ hơn một chút, và thời trang hơn một chút.
Liêu Triết Du đứng dậy, nở nụ cười rồi nói:
- Hai vị tổng giám đốc, thế nào? Làm xong việc rồi sao?
Thiệu Khôn cười hì hì bước vào, rồi nói:
- Có Liêu tổng xây đài rồi, sao có thể không làm được việc chứ? Tối nay ở suối nước nóng Vọng Nguyệt Sơn ở ngoại thành phía tây, Phương Khắc Ba thích ca hát khiêu vũ, cũng thích tắm suối nước nóng nữa, Vọng Nguyệt Sơn là nơi ông ta thường xuyên lui tới.
Tôi đã sắp xếp xong bên kia rồi, bao hết một khu biệt thự, ở đó có thể tắm suối nước nóng, tắm hơi Sauna, là một nơi rất tuyệt!
Liêu Triết Du gật đầu nói:
- Vậy thì được, tôi biết Phương Khắc Ba, ông ta không phải là người dễ gần. Cũng chỉ có lúc này, chúng ta tiếp xúc với ông ta, mới là thời cơ tốt! Đức Cao không thể chỉ do một người quyết định, chúng ta cần phải có những tiếng nói khác!
Thiệu Khôn gật đầu lia lịa, anh ta muốn nói rằng có được tất cả những tiến triển này, đều là công lao của Thiệu Hồng Ngạn.
Nhưng trước đó Thiệu Hồng Ngạn đã tìm đến anh ta, kiên quyết không để anh ta nhường công, anh ta nghĩ một lát, rồi đã chấp nhận!
- Liêu tổng, còn một việc nữa, về vấn đề tài chính, hiện tại chúng ta đã gặp khó khăn về tiền mặt, Hồng Ngạn có mối quan hệ khá rộng ở Đức Cao, chúng ta hãy xem có thể vay một số tiền từ ngân hàng địa phương Đức Cao hay không?
Thiệu Khôn nói.
Liêu Tiết Du chau mày đáp:
- Có thể được hay sao? Khu chung cư mới nhất của chúng ta đã đặt cọc trước một phần rồi, hơn nữa bước tiếp theo, theo tình hình trước mắt, chúng ta không còn nhiều khả năng cho việc đầu tư thêm khu mới, ngân hàng sao có thể cho chúng ta vay chứ?
Liêu Hồng Ngạn nói không chút lo lắng:
- Chúng ta không vay với danh nghĩa Bất động sản Tam Giang, gần đây, tôi nghe nói Đức Cao sắp huy động nguồn lực lớn để đầu tư xây dựng cải tạo thành phố cũ, cải tạo thành phố cũ, nhất định phải có một nguồn tiền lớn rót xuống, Tam Giang chúng ta có thể đẩy một công ty xây dựng ra.
Nếu như công ty xây dựng có thể lấy được hạng mục cải tạo thành phố cũ, lấy hạng mục đó để làm đặt cọc, thì chẳng phải sẽ lấy được số tiền đó một cách dễ dàng hay sao?
- Công ty xây dựng?
Liêu Triết Du chưa kịp nghĩ ra, Thiệu Khôn nói ở bên cạnh:
- Chúng ta có thể thầu được công trình cải tạo thành phố cũ, xét cho cùng, Ngũ Đại Minh chưa kịp nhúng tay vào mảng này, không thể coi thường những hạng mục này, lần đầu tư này cũng phải rớt vảo mấy trăm triệu.
Thiệu Khôn vừa nói vậy, Liêu Triết Du đã hiểu.
Sau khi lập được mối quan hệ với Phương Khắc Ba, phải lợi dụng mối quan hệ này thế nào, hóa ra có thể vận dụng nó trong việc này đây. Nghĩ tới đây, Liêu Triết Du rất mừng rỡ, bèn nói:
- Ôi chà, tôi còn chưa nghĩ đến vụ này đấy, đúng là Hồng Ngạn suy nghĩ cẩn thận! Thế này đi, chúng ta sẽ lập doanh nghiệp xây dựng công trình ngay, thành lập ngay ở Xây Dựng Phiếm Giang của Sở Thành chẳng phải là xong sao?
Công ty Xây Dựng Phiếm Giang là một công ty xây dựng có giấy phép, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với bên đó, sắp xếp bên đó thành lập chi nhánh tại Đức Cao ngay lập tức, Hồng Ngạn sẽ đảm nhận chức tổng giám đốc của công ty này, anh sẽ toàn quyết phụ trách tất cả việc kinh doanh của Phiếm Giang ở Đức Cao, chút nữa tôi sẽ nói với Trâu Hải, bảo anh ta toàn lực phối hợp với công tác của anh.
Có được lời hứa này của Liêu Triết Du, Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn rất vui mừng.
Đặc biệt là Thiệu Khôn, nói đến công ty Xây Dựng Phiếm Giang, có liên hệ đến một số việc tranh đấu trong nội bộ tập đoàn Tam Giang. Trước kia, Thiệu Khôn đảm nhiệm tổng giám đốc của Bất động sản Tam Giang, một đám người đứng đầu là Trâu Hải của Xây Dựng Phiếm Giang không đồng ý, họ đưa đề nghị với Liêu Triết Du, tách rời hai công ty bất động sản và công ty xây dựng.
Liêu Triết Du đã đồng ý với lời đề nghị của họ, thế là đã có công ty xây dựng Phiếm Giang, Trâu Hải nắm quyền ở Phiếm Giang, nhiều lần làm khó Thiệu Khôn về phương diện công trình bất động sản, khiến cho anh ta rất khổ sở.
Hơn nữa, điều đáng ghét hơn nữa là, Trâu Hải còn có đồng minh trong nội bộ Bất động sản Tam Giang, một đám người cùng giúp đỡ nhau cả trong lẫn ngoài, muốn chọc phá Thiệu Khôn, hạ Thiệu Khôn xuống, khiến cho Thiệu Khôn làm chức tổng giám đốc vô cùng vất vả.
Nếu không phải do vậy, một tổng giám đốc Bất động sản Tam Giang như anh ta, sao có thể bị phái tới một góc Đức Cao để phụ trách dự án chứ?
Hôm nay, Thiệu Hồng Ngạn đã dùng diệu kế để giải quyết thế khó của Bất động sản Tam Giang, hơn nữa còn cho Trâu Hải một đao, khiến cho Thiệu Khôn trút được mối hận.
Nếu Bất động sản Tam Giang có thể nắm được lực lượng của công ty Xây dựng Phiếm Giang, Thiệu Khôn càng trở nên tự tin hơn. Nếu cứ thế này, năm sau Thiệu Khôn thật sự có hi vọng trở về tỉnh thành làm việc, không cần phải làm những công việc nặng nhọc như những dự án này nữa!
Đối với Thiệu Khôn, cục diện hiện tại, thật sự đã đúng với câu, huynh đệ đồng lòng, không sợ khó khăn. Trong thế đạo này, người đánh hổ vẫn phải là anh em ruột!
Ở suối nước nóng Vọng Nguyệt Sơn, Liêu Triết Du đích thân đến, cùng tắm nước nóng với Phương Khắc Ba.
Sau khi tắm nước nóng, lại sắp xếp bữa tối, hai anh em họ Hầu cùng xuất hiện ở bữa tối, nói chuyện không lâu, Phương Khắc Ba dần thân thiết hơn, bắt đầu trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Nói đến tương lai của Bất động sản Tam Giang, Phương Khắc Ba rất tự tin, ông ta nói:
- Hiện nay nhìn ở khu mới, sự phát triển của Tam Sở Nhất Phẩm nhanh hơn một chút, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi. Bên mà Tam Giang đầu tư, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển, hơn nữa sẽ phát triển nhanh hơn.
Cuối năm nay, việc khai thác tiềm năng du lịch ở Ngũ Lý Sơn chính thức khởi động, đây là dự án khai thác du lịch cấp quốc gia, hiện đang được phê duyệt rất khẩn trương.
Nếu được phê duyệt, hạng mục khởi công, nhất định sẽ kéo theo sự phát triển vượt bậc của khu mới.
Mọi người đều phụ họa theo những gì Phương Khắc Ba nói, không khí nói chuyện rất rộn ràng hòa hợp.
Ăn uống no say, Liêu Triết Du đột nhiên nói:
- Đúng rồi, Bí thư Phương là người nổi tiếng trong việc thu thập thư họa, Hồng Ngạn đã từng nói với tôi điều này! Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã mang theo mấy quyển ở đây, hi vọng Bí thư có thể hướng dẫn cho tôi! Hồng Ngạn à, anh lấy đồ ra đi, để cho Bí thư Phương xem giùm!
Thiệu Hồng Ngạn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, anh ta đã mang theo ba quyển vào.
Bên cạnh bàn ăn đã trải một chiếc bàn từ trước, mấy người bèn đứng dậy đi tới chiếc bàn đó.
Thiệu Hồng Ngạn chầm chậm mở bức tranh chữ thứ nhất trên bàn, đây là thơ chủ tịch bằng chữ Thảo:
“Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn…”
Thư pháp toát ra đại khí, có một khí chất phóng khoáng, Phương Khắc Ba mở to mắt, nhìn qua đó, không thể rời mắt, rồi nói:
- Chữ đẹp!
Ông ta nhìn qua một lượt, rồi ngắm kỹ càng, đến đận cuối cùng, lạc khoản viết:
“Côn Luân thư vu kinh.”
Mặt ông ta biến sắt, Côn Luân là ai ông ta ngay lập tức nghĩ đến, Côn Luân chẳng phải là Tướng quân Liêu Côn Luân sao? Người có công lớn trong việc mở nước, nhà thư pháp quân đội, chủ tịch cũng phải khen chữ của ông ta rất đẹp, đây là người lớn nhất trong Liêu gia, hơn nữa, Tướng quân Liêu đã qua đời từ lâu, những chữ thế này càng đáng giá hơn.
Bức chữ thứ nhất, đã khiến Phương Khắc Ba rất trầm trồ.
Kế tiếp, Thiệu Hồng Ngạn bắt đầu mở bức thứ hai, đây là một bức tranh, tranh vẽ về hoa lan thủy mặc. Lạc khoản là tùng đào. Phương Khắc Ba xem kỹ càng, rồi khen đẹp không dứt, nhưng nếu so sánh với bức chữ kia, bức tranh Ngụy Tùng Đào này mặc dù là tác phẩm đẹp, nhưng không khiến người ta rung động như bức chữ vừa rồi.
Quyển thứ ba cũng là một bức tranh, bức tranh này là tranh màu, là tác phẩm của nhà thư họa nổi tiếng đương đại, Hồng Nhạn, cũng là một tinh phẩm, Phương Khắc Ba xem cũng nói rất đẹp, thần sắc rất hưng phấn.
Ông ta nói với Liêu Triết Du:
- Liêu tổng không hổ xuất thân từ danh môn, ba bức tranh chữ này, tác phẩm của Liêu lão thì không cần bàn nữa, đó là tác phẩm không tiền khoáng hậu. Hai bức tranh phía sau, cũng rất đẹp, Tùng Đào tiên sinh và Hồng Nhạn đều là tác giả thư họa nổi tiếng đương đại, hai tác phẩm này, có thể nói đã đại diện cho đỉnh cao của hai người những năm gần đây.
Trông hai bức tranh này, như trông thấy hai người đó vậy, thông qua bức tranh, có thể cảm nhận được cách sống và cách tư duy của hai người bây giờ, dường như hai vị đại sư nghệ thuật này, đang đứng trước mặt tôi rất rõ ràng!
- Kiến giải thật độc đáo, thật độc đáo!
Liêu Triết Du vỗ tay cười lớn, anh ta chỉ vào Thiệu Hồng Ngạn rồi nói:
- Lúc đầu Hồng Ngạn còn nói với tôi rằng, giá trị tranh chữ của tôi quá thấp, không phải là thứ mà người sưu tầm thích, không lọt được vào mắt xanh của ông, xem ra, Hồng Ngạn đã nói sai rồi, nói sai rồi!
Liêu Triết Du rất vui, anh ta cầm bức chữ của Tướng quân Liêu Côn Luân lên, rồi nói:
- Thế này đi, Bí thư Phương! Ông đã giám định thư họa, không thể để ông làm không công được, tôi thích cả ba bức này. Hai bức của Tùng Đào tiên sinh và Hồng Nhạn tôi xin giữ lại. Nhưng bức chữ này, tôi xin trịnh trọng tặng cho ông, đây là bút tích thật của ông nội tôi, tôi phải tặng nó cho một người hiểu chữ…
- Như vậy làm sao được?
Phương Khắc Ba vội vàng nói, tiếng của ông ta còn hơi run rẩy.
Lúc đầu khi nghe đến giám định thưởng thức tranh chữ, ông ta đã hơi cảnh giác, nhưng sau khi xem xong ba bức này, sự cảnh giác của ông ta đã biến mất.
Ba tấm này đều đẹp, nhưng nếu nói từ giá trị kinh tế, thì đều không cao. Chỉ cần không phải suy nghĩ về điều đó, Phương Khắc Ba sẽ rất nhẹ nhõm…
Liêu Triết Du đã kinh doanh nhiều năm nay, mặc dù nói rằng bản thân đường đường chính chính, quang minh chính đại, nhưng thật ra, ít nhiều ông ta vẫn sử dụng vài mối quan hệ.
Thế lực của Liêu gia ở thủ đô rất lớn, những người làm quan ở Sở Giang cũng không ít.
Việc làm ăn của Liêu Triết Du trải rộng trên khắp các thành phố Sở Giang, ít nhiều cũng sẽ được chiếu cố, có lúc, không cần không ta nói cũng có được những sự quan tâm này.
Nhưng lần này ở Đức Cao, Liêu Triết Du đã găp phải Ngũ Đại Minh, lần này thật sự đã đụng phải bức tường cứng rồi!
Theo tình hình trước mặt, nếu Bất động sản Tam Giang phải cạnh tranh công bằng, muốn đánh đổ Tam Sở Nhất Phẩm không dễ dàng. Thời gian Liêu Triết Du vào Đức Cao, so với anh em họ Hầu, cũng chỉ muộn một tháng mà thôi.
Nhưng, một tháng này, đã quyết định hướng phát triển của cả khu mới, Tam Giang ngay lập tức rơi vào thế bị động.
Liêu Triết Du còn trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết, làm ăn lại luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị thất bại.
Giờ đây Bất động sản Tam Giang rơi vào thế bị động, khiến cho tài chính của cả tập đoàn căng thẳng, điều này gây lên áp lực rất lớn đối với anh ta, chính trong lúc này, anh ta rút kinh nghiệm xương máu, phân tích nguyên nhân đẩy mình vào hoàn cảnh hiện tại, rõ ràng là anh ta chưa đi đúng tuyến đường tới các lãnh đạo cấp trên ở Đức Cao.
Tìm được đồng minh thích hợp ở đàn chính trị Đức Cao, với Liêu Triết Du, giờ đã là một nhiệm vụ bắt buộc phải tiến hành. Nếu không, cứ thế này, thế phát triển của khu mới sẽ rơi vào quỹ đạo không có lợi đối với Tam Giang, Bất động sản Tam Giang muốn thoát khỏi khó khăn, nói gì đến việc dễ dàng?
Liêu Triết Du chán nản hút thuốc trong phòng làm việc, suy nghĩ sự đời.
Cánh cửa bị ai đó gõ đùng đùng, anh ta nhìn về hướng cửa, rồi nói:
- Vào đi!
Thiệu Khôn đẩy cửa bước vào, người đi đằng sau anh ta là Thiệu Hồng Ngạn với một bộ vest màu xanh lam, Thiệu Hồng Ngạn đã thay đổi kiểu tóc, thay đổi hình tượng đạo mạo của một tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước trong quá khứ, thay vào đó là một mái đầu húi cua khá thời thượng, trông trẻ hơn một chút, và thời trang hơn một chút.
Liêu Triết Du đứng dậy, nở nụ cười rồi nói:
- Hai vị tổng giám đốc, thế nào? Làm xong việc rồi sao?
Thiệu Khôn cười hì hì bước vào, rồi nói:
- Có Liêu tổng xây đài rồi, sao có thể không làm được việc chứ? Tối nay ở suối nước nóng Vọng Nguyệt Sơn ở ngoại thành phía tây, Phương Khắc Ba thích ca hát khiêu vũ, cũng thích tắm suối nước nóng nữa, Vọng Nguyệt Sơn là nơi ông ta thường xuyên lui tới.
Tôi đã sắp xếp xong bên kia rồi, bao hết một khu biệt thự, ở đó có thể tắm suối nước nóng, tắm hơi Sauna, là một nơi rất tuyệt!
Liêu Triết Du gật đầu nói:
- Vậy thì được, tôi biết Phương Khắc Ba, ông ta không phải là người dễ gần. Cũng chỉ có lúc này, chúng ta tiếp xúc với ông ta, mới là thời cơ tốt! Đức Cao không thể chỉ do một người quyết định, chúng ta cần phải có những tiếng nói khác!
Thiệu Khôn gật đầu lia lịa, anh ta muốn nói rằng có được tất cả những tiến triển này, đều là công lao của Thiệu Hồng Ngạn.
Nhưng trước đó Thiệu Hồng Ngạn đã tìm đến anh ta, kiên quyết không để anh ta nhường công, anh ta nghĩ một lát, rồi đã chấp nhận!
- Liêu tổng, còn một việc nữa, về vấn đề tài chính, hiện tại chúng ta đã gặp khó khăn về tiền mặt, Hồng Ngạn có mối quan hệ khá rộng ở Đức Cao, chúng ta hãy xem có thể vay một số tiền từ ngân hàng địa phương Đức Cao hay không?
Thiệu Khôn nói.
Liêu Tiết Du chau mày đáp:
- Có thể được hay sao? Khu chung cư mới nhất của chúng ta đã đặt cọc trước một phần rồi, hơn nữa bước tiếp theo, theo tình hình trước mắt, chúng ta không còn nhiều khả năng cho việc đầu tư thêm khu mới, ngân hàng sao có thể cho chúng ta vay chứ?
Liêu Hồng Ngạn nói không chút lo lắng:
- Chúng ta không vay với danh nghĩa Bất động sản Tam Giang, gần đây, tôi nghe nói Đức Cao sắp huy động nguồn lực lớn để đầu tư xây dựng cải tạo thành phố cũ, cải tạo thành phố cũ, nhất định phải có một nguồn tiền lớn rót xuống, Tam Giang chúng ta có thể đẩy một công ty xây dựng ra.
Nếu như công ty xây dựng có thể lấy được hạng mục cải tạo thành phố cũ, lấy hạng mục đó để làm đặt cọc, thì chẳng phải sẽ lấy được số tiền đó một cách dễ dàng hay sao?
- Công ty xây dựng?
Liêu Triết Du chưa kịp nghĩ ra, Thiệu Khôn nói ở bên cạnh:
- Chúng ta có thể thầu được công trình cải tạo thành phố cũ, xét cho cùng, Ngũ Đại Minh chưa kịp nhúng tay vào mảng này, không thể coi thường những hạng mục này, lần đầu tư này cũng phải rớt vảo mấy trăm triệu.
Thiệu Khôn vừa nói vậy, Liêu Triết Du đã hiểu.
Sau khi lập được mối quan hệ với Phương Khắc Ba, phải lợi dụng mối quan hệ này thế nào, hóa ra có thể vận dụng nó trong việc này đây. Nghĩ tới đây, Liêu Triết Du rất mừng rỡ, bèn nói:
- Ôi chà, tôi còn chưa nghĩ đến vụ này đấy, đúng là Hồng Ngạn suy nghĩ cẩn thận! Thế này đi, chúng ta sẽ lập doanh nghiệp xây dựng công trình ngay, thành lập ngay ở Xây Dựng Phiếm Giang của Sở Thành chẳng phải là xong sao?
Công ty Xây Dựng Phiếm Giang là một công ty xây dựng có giấy phép, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với bên đó, sắp xếp bên đó thành lập chi nhánh tại Đức Cao ngay lập tức, Hồng Ngạn sẽ đảm nhận chức tổng giám đốc của công ty này, anh sẽ toàn quyết phụ trách tất cả việc kinh doanh của Phiếm Giang ở Đức Cao, chút nữa tôi sẽ nói với Trâu Hải, bảo anh ta toàn lực phối hợp với công tác của anh.
Có được lời hứa này của Liêu Triết Du, Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn rất vui mừng.
Đặc biệt là Thiệu Khôn, nói đến công ty Xây Dựng Phiếm Giang, có liên hệ đến một số việc tranh đấu trong nội bộ tập đoàn Tam Giang. Trước kia, Thiệu Khôn đảm nhiệm tổng giám đốc của Bất động sản Tam Giang, một đám người đứng đầu là Trâu Hải của Xây Dựng Phiếm Giang không đồng ý, họ đưa đề nghị với Liêu Triết Du, tách rời hai công ty bất động sản và công ty xây dựng.
Liêu Triết Du đã đồng ý với lời đề nghị của họ, thế là đã có công ty xây dựng Phiếm Giang, Trâu Hải nắm quyền ở Phiếm Giang, nhiều lần làm khó Thiệu Khôn về phương diện công trình bất động sản, khiến cho anh ta rất khổ sở.
Hơn nữa, điều đáng ghét hơn nữa là, Trâu Hải còn có đồng minh trong nội bộ Bất động sản Tam Giang, một đám người cùng giúp đỡ nhau cả trong lẫn ngoài, muốn chọc phá Thiệu Khôn, hạ Thiệu Khôn xuống, khiến cho Thiệu Khôn làm chức tổng giám đốc vô cùng vất vả.
Nếu không phải do vậy, một tổng giám đốc Bất động sản Tam Giang như anh ta, sao có thể bị phái tới một góc Đức Cao để phụ trách dự án chứ?
Hôm nay, Thiệu Hồng Ngạn đã dùng diệu kế để giải quyết thế khó của Bất động sản Tam Giang, hơn nữa còn cho Trâu Hải một đao, khiến cho Thiệu Khôn trút được mối hận.
Nếu Bất động sản Tam Giang có thể nắm được lực lượng của công ty Xây dựng Phiếm Giang, Thiệu Khôn càng trở nên tự tin hơn. Nếu cứ thế này, năm sau Thiệu Khôn thật sự có hi vọng trở về tỉnh thành làm việc, không cần phải làm những công việc nặng nhọc như những dự án này nữa!
Đối với Thiệu Khôn, cục diện hiện tại, thật sự đã đúng với câu, huynh đệ đồng lòng, không sợ khó khăn. Trong thế đạo này, người đánh hổ vẫn phải là anh em ruột!
Ở suối nước nóng Vọng Nguyệt Sơn, Liêu Triết Du đích thân đến, cùng tắm nước nóng với Phương Khắc Ba.
Sau khi tắm nước nóng, lại sắp xếp bữa tối, hai anh em họ Hầu cùng xuất hiện ở bữa tối, nói chuyện không lâu, Phương Khắc Ba dần thân thiết hơn, bắt đầu trò chuyện vui vẻ với mọi người.
Nói đến tương lai của Bất động sản Tam Giang, Phương Khắc Ba rất tự tin, ông ta nói:
- Hiện nay nhìn ở khu mới, sự phát triển của Tam Sở Nhất Phẩm nhanh hơn một chút, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi. Bên mà Tam Giang đầu tư, sớm muộn gì cũng sẽ phát triển, hơn nữa sẽ phát triển nhanh hơn.
Cuối năm nay, việc khai thác tiềm năng du lịch ở Ngũ Lý Sơn chính thức khởi động, đây là dự án khai thác du lịch cấp quốc gia, hiện đang được phê duyệt rất khẩn trương.
Nếu được phê duyệt, hạng mục khởi công, nhất định sẽ kéo theo sự phát triển vượt bậc của khu mới.
Mọi người đều phụ họa theo những gì Phương Khắc Ba nói, không khí nói chuyện rất rộn ràng hòa hợp.
Ăn uống no say, Liêu Triết Du đột nhiên nói:
- Đúng rồi, Bí thư Phương là người nổi tiếng trong việc thu thập thư họa, Hồng Ngạn đã từng nói với tôi điều này! Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã mang theo mấy quyển ở đây, hi vọng Bí thư có thể hướng dẫn cho tôi! Hồng Ngạn à, anh lấy đồ ra đi, để cho Bí thư Phương xem giùm!
Thiệu Hồng Ngạn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, anh ta đã mang theo ba quyển vào.
Bên cạnh bàn ăn đã trải một chiếc bàn từ trước, mấy người bèn đứng dậy đi tới chiếc bàn đó.
Thiệu Hồng Ngạn chầm chậm mở bức tranh chữ thứ nhất trên bàn, đây là thơ chủ tịch bằng chữ Thảo:
“Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn…”
Thư pháp toát ra đại khí, có một khí chất phóng khoáng, Phương Khắc Ba mở to mắt, nhìn qua đó, không thể rời mắt, rồi nói:
- Chữ đẹp!
Ông ta nhìn qua một lượt, rồi ngắm kỹ càng, đến đận cuối cùng, lạc khoản viết:
“Côn Luân thư vu kinh.”
Mặt ông ta biến sắt, Côn Luân là ai ông ta ngay lập tức nghĩ đến, Côn Luân chẳng phải là Tướng quân Liêu Côn Luân sao? Người có công lớn trong việc mở nước, nhà thư pháp quân đội, chủ tịch cũng phải khen chữ của ông ta rất đẹp, đây là người lớn nhất trong Liêu gia, hơn nữa, Tướng quân Liêu đã qua đời từ lâu, những chữ thế này càng đáng giá hơn.
Bức chữ thứ nhất, đã khiến Phương Khắc Ba rất trầm trồ.
Kế tiếp, Thiệu Hồng Ngạn bắt đầu mở bức thứ hai, đây là một bức tranh, tranh vẽ về hoa lan thủy mặc. Lạc khoản là tùng đào. Phương Khắc Ba xem kỹ càng, rồi khen đẹp không dứt, nhưng nếu so sánh với bức chữ kia, bức tranh Ngụy Tùng Đào này mặc dù là tác phẩm đẹp, nhưng không khiến người ta rung động như bức chữ vừa rồi.
Quyển thứ ba cũng là một bức tranh, bức tranh này là tranh màu, là tác phẩm của nhà thư họa nổi tiếng đương đại, Hồng Nhạn, cũng là một tinh phẩm, Phương Khắc Ba xem cũng nói rất đẹp, thần sắc rất hưng phấn.
Ông ta nói với Liêu Triết Du:
- Liêu tổng không hổ xuất thân từ danh môn, ba bức tranh chữ này, tác phẩm của Liêu lão thì không cần bàn nữa, đó là tác phẩm không tiền khoáng hậu. Hai bức tranh phía sau, cũng rất đẹp, Tùng Đào tiên sinh và Hồng Nhạn đều là tác giả thư họa nổi tiếng đương đại, hai tác phẩm này, có thể nói đã đại diện cho đỉnh cao của hai người những năm gần đây.
Trông hai bức tranh này, như trông thấy hai người đó vậy, thông qua bức tranh, có thể cảm nhận được cách sống và cách tư duy của hai người bây giờ, dường như hai vị đại sư nghệ thuật này, đang đứng trước mặt tôi rất rõ ràng!
- Kiến giải thật độc đáo, thật độc đáo!
Liêu Triết Du vỗ tay cười lớn, anh ta chỉ vào Thiệu Hồng Ngạn rồi nói:
- Lúc đầu Hồng Ngạn còn nói với tôi rằng, giá trị tranh chữ của tôi quá thấp, không phải là thứ mà người sưu tầm thích, không lọt được vào mắt xanh của ông, xem ra, Hồng Ngạn đã nói sai rồi, nói sai rồi!
Liêu Triết Du rất vui, anh ta cầm bức chữ của Tướng quân Liêu Côn Luân lên, rồi nói:
- Thế này đi, Bí thư Phương! Ông đã giám định thư họa, không thể để ông làm không công được, tôi thích cả ba bức này. Hai bức của Tùng Đào tiên sinh và Hồng Nhạn tôi xin giữ lại. Nhưng bức chữ này, tôi xin trịnh trọng tặng cho ông, đây là bút tích thật của ông nội tôi, tôi phải tặng nó cho một người hiểu chữ…
- Như vậy làm sao được?
Phương Khắc Ba vội vàng nói, tiếng của ông ta còn hơi run rẩy.
Lúc đầu khi nghe đến giám định thưởng thức tranh chữ, ông ta đã hơi cảnh giác, nhưng sau khi xem xong ba bức này, sự cảnh giác của ông ta đã biến mất.
Ba tấm này đều đẹp, nhưng nếu nói từ giá trị kinh tế, thì đều không cao. Chỉ cần không phải suy nghĩ về điều đó, Phương Khắc Ba sẽ rất nhẹ nhõm…
/1317
|