Trần Kinh đã dự liệu được vấn đề Vương Hải Sinh sẽ phải gặp lực cản rất lớn, nhưng không ngờ lực cản lại lớn đến như vậy.
Lưu Tích Nhân và Phương Uyển Kỳ đều ra mặt làm thuyết khách, đây chỉ là món khai vị, Trần Kinh cảm thấy chuyện khó giải quyết là những chuyện nảy sinh sau này kìa.
Sau khi Vương Hải Sinh tự ý thức được vấn đề, y cũng không có ý thu gươm, ngược lại còn công khai chống đối. 1 số lãnh đạo Quận ủy muốn nghiêm túc đập tan tấm biển giáo dục, trên thực tế là muốn đưa nền giáo dục đang bị đẩy lui của quận, muốn đưa trình độ giáo dục dạy học của Đức Thủy khôi phục lại như trước kia.
Trong cuộc chè chén với bạn bè Vương Hải Sinh đã nói, y không sợ người ta điều tra y, nếu có người muốn điều tra lão, vậy thì hầu hết cán bộ từ Đức Cao đến Sở Giang đều cần phải điều tra.
Trên cái mảnh đất Đức Thủy này, ai nghiêm túc làm việc, ai ăn không ngồi rồi, tất cả mọi người đều biết. Có 1 số lãnh đạo Quận ủy không nắm rõ tình hình thực tế, chỉ muốn đẩy những người thực sự làm việc xuống hết, họ làm vậy là vì mục đích gì?
Điều khiến Trần Kinh cảm thấy không ngờ là, Vương Hải Sinh lúc nói chuyện với các đồng chí Ủy ban kỷ luật, y đã nói, không có chuyện y tham ô, nhận hối lộ. Nhưng ăn chơi giải trí, mấy chuyện này thì không thể tránh khỏi. Y còn nói với Ủy ban kỷ luật, ở cái vị trí của lão, có thể tự hạn chế mình, có thể giới hạn khuôn khổ như y, ở cả Đức Cao này chẳng được mấy người.
Y còn kiêu ngạo, ngông cuồng tỏ vẻ, toàn bộ Đức Cao cũng chẳng tìm được mấy người có thể cống hiến nhiều cho Đảng, có sức ảnh hưởng lớn với dân như y, chính sách nhất quán của Đảng là thưởng phạt rõ ràng, nếu đã thưởng phạt rõ rang, vậy thì không nên để vài cán bộ mượn gió bẻ măng.
Thái độ của Vương Hải Sinh rõ ràng là đang khiêu khích Trần Kinh.
Điều này dẫn đến chấn động tương đối lớn trong giới giáo dục và các giới xã hội của Đức Thủy, chấn động này, trong xã hội, hầu hết mọi người đều nghe ngờ Quận ủy và Trần Kinh.
Có thể đạt tới hiệu quả này, điều này hiển nhiên là do tính toán của Vương Hải Sinh, Vương Hải Sinh đang lợi dụng thanh danh và sức ảnh hưởng của mình để gây áp lực cho Trần Kinh, áp lực này, dĩ nhiên cũng từ phía trên xuống, bên trên tự nhiên có người nói hộ y, giúp y gia tăng sức ép với Trần Kinh.
Ngay trong buổi chiều Ủy ban kỷ luật nói chuyện với Vương Hải Sinh, Quận ủy Đức Thủy đã nhận được văn kiện từ Thành ủy đưa xuống, đây là thông cáo của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh ủy thác cho Thành phố Đức Cao gửi xuống Quận ủy Đức Thủy. Thông cáo bày tỏ, đồng chí Vương Hải Sinh là Đảng viên lão thành, là đồng chí có sức ảnh hưởng quan trọng trong xã hội, sức ảnh hưởng của đồng chí này không chỉ giới hạn ở Đức Thủy, mà còn có sức ảnh hưởng nhất định ở toàn Đức Cao, thậm chí là lên đến Sở Giang.
1 nhân sĩ nổi tiếng trong ngành giáo dục như vậy, cho dù có phạm sai lầm, Đảng nội cũng chỉ có thể phê bình giáo dục là chính, cố gắng giúp đỡ đồng chí ấy thay đổi bản thân, chứ đầu tiên không nên nghĩ đến những biện pháp xử lý quá nặng.
Thông cáo của Hội đồng nhân dân tỉnh còn bày tỏ, đối với sự kiện chống tham nhũng đang gây sự chú ý của dư luận lần này, chính quyền Đảng ủy các cấp và Hội đồng nhân dân hẳn nên suy nghĩ lại, dù sao, tập tục xã hội vẫn nên lấy ánh mặt trời tích cực làm chính, không nên bày ra quá nhiều những bầu không khí không lành mạnh, những cá biệt ra xã hội, điều này sẽ gây những ảnh hưởng tiêu cực khó có thể lường được đối với toàn xã hội.
Quận ủy sau khi nhận được thông cáo này, Lưu Tích Nhân lập tức triệu tập Hội nghị thường vụ, tuyên bố thông cáo này trong cuộc họp, sau đó, Lưu Tích Nhân lại 1 lần nữa nói chuyện riêng với Trần Kinh.
Lần nói chuyện này, thái độ của Lưu Tích Nhân nghiêm túc hơn so với lần trước, ông nói rõ với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, cậu cũng thấy đấy, hiện nay Quận ủy đang gặp áp lực rất lớn, haizz, tên nhóc Vương Hải Sinh này tôi biết nó từ khi còn trẻ, không ngờ chiêu số của nó cũng ghê gớm thế, thậm chí ngay cả Hội đồng nhân dân tỉnh mà cũng phải phát thông cáo vì nó!
Bản thông cáo này không chỉ đưa xuống cho chúng ta, đầu tiên là Thành ủy đã xem trước rồi, thái độ của Thành ủy ra sao, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết!
Ông dừng lại 1 chút, nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, tôi còn 1 câu nữa, cậu có ý kiến gì, cậu muốn làm gì, tôi sẽ đều ủng hộ cậu! Nhưng có 1 điều kiện, đó là không thể để Đức Thủy chúng ta quá bị động! Cậu phải khai thông tất cả các mối quan hệ, sau đó bình tĩnh xử lý tốt mọi chuyện, đây là yêu cầu tôi dành cho cậu!
Trần Kinh mím môi, chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hắn lúc này, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, Hội đồng nhân dân tỉnh Trần Kinh cũng không xa lạ gì, đơn vị công tác đầu tiên của hắn chính là chỗ đó.
Trần Kinh không ngờ, trong thời điểm mấu chốt trên con đường làm quan của mình, Hội đồng nhân dân tỉnh lại thình lình xuất hiện. Hơn nữa thông cáo này ban hày dưới danh nghĩa của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh, phân lượng có thể nói là tương đối nặng.
Vương Hải Sinh rất kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng sự kiêu ngạo, ngông cuồng của y cũng có cái lý do của nó. Chú họ y là 1 tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, ở Hội đồng nhân dân tỉnh, Vương Hải Sinh đã thông qua mạng lưới quan hệ của người chú họ này, y lang thang trong đó, mượn thân phận đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh của chú mình làm quen được không ít người.
Có lớp vỏ Hội đồng nhân dân, Trần Kinh muốn động vào Vương Hải Sinh trước tiên phải lột lớp vỏ này đã, nhưng giờ thì hay rồi, chưa đợi Trần Kinh động thủ, Hội đồng nhân dân tỉnh đã ra mặt nói thay cho Vương Hải Sinh.
Ngữ khí bản thông cáo này tương đối nghiêm khắc, chỉ thiếu điều nói phải nghiêm khắc xử lý mấy cán bộ địa phương không biết trời cao đất dày, bản thông cáo như vậy, thật sự khiến Trần Kinh trở tay không kịp!
...
Mưa xuân quý như vàng, mùa này, khí hậu ấm áp, nhưng chỉ cần có mưa, nhiệt độ sẽ thấp xuống ngay.
Từ trên xe bước xuống, Trần Kinh tay cầm dù, trong cơm mưa lất phất, hắn chầm chầm bước về phía ngôi nhà Ngũ Đại Minh.
1 cơn gió mạnh thổi qua, lạnh lẽo đến tận xương, cả người Trần Kinh đều cảm thấy hơi lạnh, hắn khẽ thở dài, chậm rãi gõ cửa.
Người mở cửa là Triệu Khả, cửa vừa mở ra, Triệu Khả đã đưa tay lên miệng hạ giọng nói:
- Bí thư đang nghỉ ngơi!
Trần Kinh ngạc nhiên, vội rón rén thu dù, đổi giày bước vào cửa, hắn vừa mới bước vào phòng khách, chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng Ngũ Đại Minh:
- Trần Kinh đấy à, vào đây đi!
Trần Kinh nhẹ nhàng hít hà, hắn ngửi được mùi thuốc Bắc nồng đậm, hắn khẽ nhíu mày, Triệu Khả hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Trần, bí thư bệnh cả tuần nay rồi, 3 ngày nay không đi làm được!
- A...
Trần Kinh cả kinh, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy.
Gần đây hắn chỉ lo tập trung tinh thần vò công việc, vừa đến Đức Thủy đã lo chạy trong chạy ngoài, ngay cả tin Ngũ Đại Minh bị bệnh cũng chẳng biết, nghe mùi thuốc Bắc thế này, chắc chắn bệnh của Ngũ Đại Minh không nhẹ đâu.
Hắn nhanh chóng bước vào trong, bên trong là 1 phòng ngủ, trên chiếc giường lớn, Ngũ Đại Minh nằm đó, đầu đắp khăn ấm, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt
Nhất là đôi môi ông rất khô nứt, khiến cả người ông trông hết sức tiều tụy.
- Bí thư...
Trần Kinh bước đến bên cạnh ông, trong lòng có chút kích động.
Mắt Ngũ Đại Minh chuyển động, thản nhiên cười cười, nói:
- Bệnh tới như núi sập, đang trong thời điểm quan trọng lại thình lình đổ bệnh, đúng là đáng giận mà!
Ông chậm rãi đưa tay, nói:
- Không có gì quan trọng đâu, chỉ là phong thấp đau đầu ấy mà, chứng bệnh cũ ngoan cố lắm, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, chẳng qua hơi đau thôi. Vốn sắp xếp cho tôi nằm viện tĩnh dưỡng, nhưng ở viện mấy ngày tôi chẳng chịu được nên đòi về nhà dưỡng bệnh.
Nhưng cậu nhìn xem, tôi ở nhà, trong nhà lại thành cái bệnh viện, giờ đỡ rồi đấy, bây giờ không có bác sĩ y tá ở đây, cậu mà đến vào lúc khác thì trông chẳng ra sao đâu!
Ngũ Đại Minh lải nhải, lúc này Ngũ Đại Minh trông chẳng khác gì người bình thường, khiến Trần Kinh càng thêm thân thiết.
Trần Kinh ngồi trên chiếc ghế bên giường ông, nắm lấy bàn tay ông.
Ngũ Đại Minh nói:
- Tình hình của tôi đừng nói với chị dâu nhé. Bệnh tình của tôi tôi đã ra lệnh phải nghiêm mật rồi, hầu hết các lãnh đạo Thành ủy đều không biết chuyện của tôi! Tôi không phải cố ý làm vẻ huyền bí, nhưng đây là thời điểm mấu chốt, tôi không muốn có bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng đến cục diện phát triển tốt của Đức Cao chúng ta!
Trần Kinh ra sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Ngũ Đại Minh, vừa nãy hắn rất buồn phiền, nhưng giờ tất cả đã thay đổi rồi, ngồi cạnh Ngũ Đại Minh, Trần Kinh lại càng nghĩ đến lý tưởng và khát vọng của Ngũ Đại Minh dành cho Đức Cao.
Biến Đức Cao trở thành cửa ngõ phía bắc của Sở Giang, biến Đức Cao thành thành phố mạnh về kinh tế của Sở Giang, giúp Đức Cao trở thành viên ngọc sáng chói nhất của Sở Giang, đây chính là mục tiêu chấp chính của Ngũ Đại Minh.
Từ lúc Ngũ Đại Minh nhậm chức đến nay vẫn nỗ lực làm việc vì mục tiêu này, cứ sớm đi tối về, chưa từng lười biếng.
Mãi cho tới hôm nay, thành công của Ngũ Đại Minh đã không thể nghi ngờ được nữa, điều khiến Trần Kinh hổ thẹn là, bản thân Trần Kinh giờ rơi vào 1 cục của Đức Cao, hắn vô cùng mệt mỏi, muốn phá vỡ cục diện, muốn đứng vững cũng quá khó khăn!
Triệu Khả đưa một chiếc khăn ấm khác cho Ngũ Đại Minh, Trần Kinh nhận lấy, nhẹ nhàng thay cho Ngũ Đại Minh.
Triệu Khả ghé tai hắn nhỏ giọng nói:
- Trễ rồi, Bí thư cần nghỉ ngơi!
Trần Kinh âm thầm gật đầu, lại không biết mở miệng như thế nào.
Chuyện Vương Hải Sinh chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn, rõ ràng Vương Hải Sinh tham ô hối lộ, chứng cớ vô cùng xác thực, Trần Kinh lại không thể bắt được y.
Trần Kinh chưa có động thái, áp lực từ các nơi càng dồn xuống, hơn nữa thái độ của bản thân Vương Hải Sinh cực kỳ kiêu ngạo, cuối cùng thậm chí ngay cả Hội đồng nhân dân tỉnh cũng nhúng tay vào!
Nhìn vào kết quả này, cuối cùng lại hóa thành Trần Kinh làm việc qua loa, suy nghĩ không đủ chu đáo, đã tạo nên những chấn động không cần thiết, làm sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy chứ?
- Trần Kinh, chuyện của cậu tôi có nghe nói rồi! Haha, xã hội bây giờ rất khốn kiếp, vài đồng chí trong Đảng nội chúng ta rất khốn kiếp! Chẳng phân biệt được thị phi, trắng đen cũng chẳng phân được, nặng nhẹ cũng chẳng biết, đối với những người như vậy, không thể để họ gây áp lực, không thể để họ hù dọa!
Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh cả kinh, vội hỏi:
- Vậy Bí thư Ngũ, anh có cách nào không?
Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu, nói:
- Kiên định lập trường, cố gắng suy nghĩ, tự nhiên sẽ có cách. Xe chạy ắt sẽ có đường, có nước ắt có thuyền. Có những chuyện khi gặp khó khăn phải bạo gan 1 chút, cậu tự nắm chắc đi!
Ánh mắt Ngũ Đại Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Trần Kinh, Trần Kinh và ông 4 mắt nhìn nhau, khóe miệng Ngũ Đại Minh khẽ nhếch lên, nghiêm túc nói:
- Cậu có năng lực này, thời khắc mấu chốt cậu phải có tự tin!
- Vâng!
Trần Kinh lớn tiếng nói, giống là quân nhân đang trả lời thủ trưởng của mình.
Trong nháy mắt lập trường của Trần Kinh trở nên kiên định lạ thường.
Lưu Tích Nhân và Phương Uyển Kỳ đều ra mặt làm thuyết khách, đây chỉ là món khai vị, Trần Kinh cảm thấy chuyện khó giải quyết là những chuyện nảy sinh sau này kìa.
Sau khi Vương Hải Sinh tự ý thức được vấn đề, y cũng không có ý thu gươm, ngược lại còn công khai chống đối. 1 số lãnh đạo Quận ủy muốn nghiêm túc đập tan tấm biển giáo dục, trên thực tế là muốn đưa nền giáo dục đang bị đẩy lui của quận, muốn đưa trình độ giáo dục dạy học của Đức Thủy khôi phục lại như trước kia.
Trong cuộc chè chén với bạn bè Vương Hải Sinh đã nói, y không sợ người ta điều tra y, nếu có người muốn điều tra lão, vậy thì hầu hết cán bộ từ Đức Cao đến Sở Giang đều cần phải điều tra.
Trên cái mảnh đất Đức Thủy này, ai nghiêm túc làm việc, ai ăn không ngồi rồi, tất cả mọi người đều biết. Có 1 số lãnh đạo Quận ủy không nắm rõ tình hình thực tế, chỉ muốn đẩy những người thực sự làm việc xuống hết, họ làm vậy là vì mục đích gì?
Điều khiến Trần Kinh cảm thấy không ngờ là, Vương Hải Sinh lúc nói chuyện với các đồng chí Ủy ban kỷ luật, y đã nói, không có chuyện y tham ô, nhận hối lộ. Nhưng ăn chơi giải trí, mấy chuyện này thì không thể tránh khỏi. Y còn nói với Ủy ban kỷ luật, ở cái vị trí của lão, có thể tự hạn chế mình, có thể giới hạn khuôn khổ như y, ở cả Đức Cao này chẳng được mấy người.
Y còn kiêu ngạo, ngông cuồng tỏ vẻ, toàn bộ Đức Cao cũng chẳng tìm được mấy người có thể cống hiến nhiều cho Đảng, có sức ảnh hưởng lớn với dân như y, chính sách nhất quán của Đảng là thưởng phạt rõ ràng, nếu đã thưởng phạt rõ rang, vậy thì không nên để vài cán bộ mượn gió bẻ măng.
Thái độ của Vương Hải Sinh rõ ràng là đang khiêu khích Trần Kinh.
Điều này dẫn đến chấn động tương đối lớn trong giới giáo dục và các giới xã hội của Đức Thủy, chấn động này, trong xã hội, hầu hết mọi người đều nghe ngờ Quận ủy và Trần Kinh.
Có thể đạt tới hiệu quả này, điều này hiển nhiên là do tính toán của Vương Hải Sinh, Vương Hải Sinh đang lợi dụng thanh danh và sức ảnh hưởng của mình để gây áp lực cho Trần Kinh, áp lực này, dĩ nhiên cũng từ phía trên xuống, bên trên tự nhiên có người nói hộ y, giúp y gia tăng sức ép với Trần Kinh.
Ngay trong buổi chiều Ủy ban kỷ luật nói chuyện với Vương Hải Sinh, Quận ủy Đức Thủy đã nhận được văn kiện từ Thành ủy đưa xuống, đây là thông cáo của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh ủy thác cho Thành phố Đức Cao gửi xuống Quận ủy Đức Thủy. Thông cáo bày tỏ, đồng chí Vương Hải Sinh là Đảng viên lão thành, là đồng chí có sức ảnh hưởng quan trọng trong xã hội, sức ảnh hưởng của đồng chí này không chỉ giới hạn ở Đức Thủy, mà còn có sức ảnh hưởng nhất định ở toàn Đức Cao, thậm chí là lên đến Sở Giang.
1 nhân sĩ nổi tiếng trong ngành giáo dục như vậy, cho dù có phạm sai lầm, Đảng nội cũng chỉ có thể phê bình giáo dục là chính, cố gắng giúp đỡ đồng chí ấy thay đổi bản thân, chứ đầu tiên không nên nghĩ đến những biện pháp xử lý quá nặng.
Thông cáo của Hội đồng nhân dân tỉnh còn bày tỏ, đối với sự kiện chống tham nhũng đang gây sự chú ý của dư luận lần này, chính quyền Đảng ủy các cấp và Hội đồng nhân dân hẳn nên suy nghĩ lại, dù sao, tập tục xã hội vẫn nên lấy ánh mặt trời tích cực làm chính, không nên bày ra quá nhiều những bầu không khí không lành mạnh, những cá biệt ra xã hội, điều này sẽ gây những ảnh hưởng tiêu cực khó có thể lường được đối với toàn xã hội.
Quận ủy sau khi nhận được thông cáo này, Lưu Tích Nhân lập tức triệu tập Hội nghị thường vụ, tuyên bố thông cáo này trong cuộc họp, sau đó, Lưu Tích Nhân lại 1 lần nữa nói chuyện riêng với Trần Kinh.
Lần nói chuyện này, thái độ của Lưu Tích Nhân nghiêm túc hơn so với lần trước, ông nói rõ với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, cậu cũng thấy đấy, hiện nay Quận ủy đang gặp áp lực rất lớn, haizz, tên nhóc Vương Hải Sinh này tôi biết nó từ khi còn trẻ, không ngờ chiêu số của nó cũng ghê gớm thế, thậm chí ngay cả Hội đồng nhân dân tỉnh mà cũng phải phát thông cáo vì nó!
Bản thông cáo này không chỉ đưa xuống cho chúng ta, đầu tiên là Thành ủy đã xem trước rồi, thái độ của Thành ủy ra sao, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết!
Ông dừng lại 1 chút, nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, tôi còn 1 câu nữa, cậu có ý kiến gì, cậu muốn làm gì, tôi sẽ đều ủng hộ cậu! Nhưng có 1 điều kiện, đó là không thể để Đức Thủy chúng ta quá bị động! Cậu phải khai thông tất cả các mối quan hệ, sau đó bình tĩnh xử lý tốt mọi chuyện, đây là yêu cầu tôi dành cho cậu!
Trần Kinh mím môi, chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hắn lúc này, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, Hội đồng nhân dân tỉnh Trần Kinh cũng không xa lạ gì, đơn vị công tác đầu tiên của hắn chính là chỗ đó.
Trần Kinh không ngờ, trong thời điểm mấu chốt trên con đường làm quan của mình, Hội đồng nhân dân tỉnh lại thình lình xuất hiện. Hơn nữa thông cáo này ban hày dưới danh nghĩa của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh, phân lượng có thể nói là tương đối nặng.
Vương Hải Sinh rất kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng sự kiêu ngạo, ngông cuồng của y cũng có cái lý do của nó. Chú họ y là 1 tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, ở Hội đồng nhân dân tỉnh, Vương Hải Sinh đã thông qua mạng lưới quan hệ của người chú họ này, y lang thang trong đó, mượn thân phận đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh của chú mình làm quen được không ít người.
Có lớp vỏ Hội đồng nhân dân, Trần Kinh muốn động vào Vương Hải Sinh trước tiên phải lột lớp vỏ này đã, nhưng giờ thì hay rồi, chưa đợi Trần Kinh động thủ, Hội đồng nhân dân tỉnh đã ra mặt nói thay cho Vương Hải Sinh.
Ngữ khí bản thông cáo này tương đối nghiêm khắc, chỉ thiếu điều nói phải nghiêm khắc xử lý mấy cán bộ địa phương không biết trời cao đất dày, bản thông cáo như vậy, thật sự khiến Trần Kinh trở tay không kịp!
...
Mưa xuân quý như vàng, mùa này, khí hậu ấm áp, nhưng chỉ cần có mưa, nhiệt độ sẽ thấp xuống ngay.
Từ trên xe bước xuống, Trần Kinh tay cầm dù, trong cơm mưa lất phất, hắn chầm chầm bước về phía ngôi nhà Ngũ Đại Minh.
1 cơn gió mạnh thổi qua, lạnh lẽo đến tận xương, cả người Trần Kinh đều cảm thấy hơi lạnh, hắn khẽ thở dài, chậm rãi gõ cửa.
Người mở cửa là Triệu Khả, cửa vừa mở ra, Triệu Khả đã đưa tay lên miệng hạ giọng nói:
- Bí thư đang nghỉ ngơi!
Trần Kinh ngạc nhiên, vội rón rén thu dù, đổi giày bước vào cửa, hắn vừa mới bước vào phòng khách, chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng Ngũ Đại Minh:
- Trần Kinh đấy à, vào đây đi!
Trần Kinh nhẹ nhàng hít hà, hắn ngửi được mùi thuốc Bắc nồng đậm, hắn khẽ nhíu mày, Triệu Khả hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Trần, bí thư bệnh cả tuần nay rồi, 3 ngày nay không đi làm được!
- A...
Trần Kinh cả kinh, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy.
Gần đây hắn chỉ lo tập trung tinh thần vò công việc, vừa đến Đức Thủy đã lo chạy trong chạy ngoài, ngay cả tin Ngũ Đại Minh bị bệnh cũng chẳng biết, nghe mùi thuốc Bắc thế này, chắc chắn bệnh của Ngũ Đại Minh không nhẹ đâu.
Hắn nhanh chóng bước vào trong, bên trong là 1 phòng ngủ, trên chiếc giường lớn, Ngũ Đại Minh nằm đó, đầu đắp khăn ấm, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt
Nhất là đôi môi ông rất khô nứt, khiến cả người ông trông hết sức tiều tụy.
- Bí thư...
Trần Kinh bước đến bên cạnh ông, trong lòng có chút kích động.
Mắt Ngũ Đại Minh chuyển động, thản nhiên cười cười, nói:
- Bệnh tới như núi sập, đang trong thời điểm quan trọng lại thình lình đổ bệnh, đúng là đáng giận mà!
Ông chậm rãi đưa tay, nói:
- Không có gì quan trọng đâu, chỉ là phong thấp đau đầu ấy mà, chứng bệnh cũ ngoan cố lắm, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, chẳng qua hơi đau thôi. Vốn sắp xếp cho tôi nằm viện tĩnh dưỡng, nhưng ở viện mấy ngày tôi chẳng chịu được nên đòi về nhà dưỡng bệnh.
Nhưng cậu nhìn xem, tôi ở nhà, trong nhà lại thành cái bệnh viện, giờ đỡ rồi đấy, bây giờ không có bác sĩ y tá ở đây, cậu mà đến vào lúc khác thì trông chẳng ra sao đâu!
Ngũ Đại Minh lải nhải, lúc này Ngũ Đại Minh trông chẳng khác gì người bình thường, khiến Trần Kinh càng thêm thân thiết.
Trần Kinh ngồi trên chiếc ghế bên giường ông, nắm lấy bàn tay ông.
Ngũ Đại Minh nói:
- Tình hình của tôi đừng nói với chị dâu nhé. Bệnh tình của tôi tôi đã ra lệnh phải nghiêm mật rồi, hầu hết các lãnh đạo Thành ủy đều không biết chuyện của tôi! Tôi không phải cố ý làm vẻ huyền bí, nhưng đây là thời điểm mấu chốt, tôi không muốn có bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng đến cục diện phát triển tốt của Đức Cao chúng ta!
Trần Kinh ra sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Ngũ Đại Minh, vừa nãy hắn rất buồn phiền, nhưng giờ tất cả đã thay đổi rồi, ngồi cạnh Ngũ Đại Minh, Trần Kinh lại càng nghĩ đến lý tưởng và khát vọng của Ngũ Đại Minh dành cho Đức Cao.
Biến Đức Cao trở thành cửa ngõ phía bắc của Sở Giang, biến Đức Cao thành thành phố mạnh về kinh tế của Sở Giang, giúp Đức Cao trở thành viên ngọc sáng chói nhất của Sở Giang, đây chính là mục tiêu chấp chính của Ngũ Đại Minh.
Từ lúc Ngũ Đại Minh nhậm chức đến nay vẫn nỗ lực làm việc vì mục tiêu này, cứ sớm đi tối về, chưa từng lười biếng.
Mãi cho tới hôm nay, thành công của Ngũ Đại Minh đã không thể nghi ngờ được nữa, điều khiến Trần Kinh hổ thẹn là, bản thân Trần Kinh giờ rơi vào 1 cục của Đức Cao, hắn vô cùng mệt mỏi, muốn phá vỡ cục diện, muốn đứng vững cũng quá khó khăn!
Triệu Khả đưa một chiếc khăn ấm khác cho Ngũ Đại Minh, Trần Kinh nhận lấy, nhẹ nhàng thay cho Ngũ Đại Minh.
Triệu Khả ghé tai hắn nhỏ giọng nói:
- Trễ rồi, Bí thư cần nghỉ ngơi!
Trần Kinh âm thầm gật đầu, lại không biết mở miệng như thế nào.
Chuyện Vương Hải Sinh chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn, rõ ràng Vương Hải Sinh tham ô hối lộ, chứng cớ vô cùng xác thực, Trần Kinh lại không thể bắt được y.
Trần Kinh chưa có động thái, áp lực từ các nơi càng dồn xuống, hơn nữa thái độ của bản thân Vương Hải Sinh cực kỳ kiêu ngạo, cuối cùng thậm chí ngay cả Hội đồng nhân dân tỉnh cũng nhúng tay vào!
Nhìn vào kết quả này, cuối cùng lại hóa thành Trần Kinh làm việc qua loa, suy nghĩ không đủ chu đáo, đã tạo nên những chấn động không cần thiết, làm sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy chứ?
- Trần Kinh, chuyện của cậu tôi có nghe nói rồi! Haha, xã hội bây giờ rất khốn kiếp, vài đồng chí trong Đảng nội chúng ta rất khốn kiếp! Chẳng phân biệt được thị phi, trắng đen cũng chẳng phân được, nặng nhẹ cũng chẳng biết, đối với những người như vậy, không thể để họ gây áp lực, không thể để họ hù dọa!
Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh cả kinh, vội hỏi:
- Vậy Bí thư Ngũ, anh có cách nào không?
Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu, nói:
- Kiên định lập trường, cố gắng suy nghĩ, tự nhiên sẽ có cách. Xe chạy ắt sẽ có đường, có nước ắt có thuyền. Có những chuyện khi gặp khó khăn phải bạo gan 1 chút, cậu tự nắm chắc đi!
Ánh mắt Ngũ Đại Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Trần Kinh, Trần Kinh và ông 4 mắt nhìn nhau, khóe miệng Ngũ Đại Minh khẽ nhếch lên, nghiêm túc nói:
- Cậu có năng lực này, thời khắc mấu chốt cậu phải có tự tin!
- Vâng!
Trần Kinh lớn tiếng nói, giống là quân nhân đang trả lời thủ trưởng của mình.
Trong nháy mắt lập trường của Trần Kinh trở nên kiên định lạ thường.
/1317
|