Ngày 11 tháng 10
Dưới ngọn đèn lờ mờ, giường lớn rộng 2m, trên giường hai luồng sắc trắng đang đan chéo thành một luồng.
Người đàn ông đang thở nặng nhọc, người nữ thì đang rên rỉ dâm đãng, giống như một khúc hòa âm, làm cho cả phòng đều tràn ngập hơi thở.
Nhiếp Quang biến nơi này thành chiến trường tiến lên, ông ta đột kích chơi liều, như là thiên quân vạn mã đang rong ruổi trên chiến trường, ông ta đang dẫn lấy bộ đội của mình một mạch chạy về phía trước, chinh phục từng bãi đất, cái loại khoái cảm khôn xiết kia, khiến trong cổ họng của ông ta phát ra từng lớp sóng gầm.
Cuối cùng, ông ta hét lớn một tiếng, chiến thắng dường như sắp xảy ra, nhưng các động tác lại bởi vì thể lực cạn kiệt, giống như tính mạng bị chết đuối đang cố giãy dụa cuối cùng, cố sức đạp mạnh vài cái đã yên ắng, toàn bộ thế giới chợt im lặng, thật giống như thời gian đang dừng lại trong thời khắc này.
- Đây là chuyện gì, Chẳng lẽ thật sự là thời gian không buông tha người?
Lúc lâu sau, trong miệng của Nhiếp Quang tuôn ra một câu nói thô tục.
Khuôn mặt mỹ lệ của người phụ nữ nằm bên cạnh anh ta, làn da trắng nõn, kỳ thật hai luồng mềm mại kia, khoe vẻ đẫy đà khác thường, nếu như nắm chặt trong tay, trong tay sẽ cảm thấy tuyệt vời đến kinh người.
- Đàn ông các anh à, chính là như vậy, không một chút thương hương tiếc ngọc.
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng, chuyển thân mình tiến tới bên cạnh Nhiếp Quang, đầu vùi thật sâu vào khuỷu tay của Nhiếp Quang.
Nhiếp Quang cười lạnh lùng nói:
- Thế giới của người đàn ông, em có thể hiểu được bao nhiêu? Thật giống ông chồng bị cắm sừng của em, tự mình ra bên ngoài chơi gái mà không bị ràng buộc, ngược lại để cho báu vật này ngày ngày nũng nịu ngủ với người đàn ông khác, anh ta như vậy là hợp lý sao?
Người phụ nữ cười khanh khách, sẵng giọng:
- Anh cũng đừng nói xằng nói bậy, em chỉ chơi với anh, chứ người khác, chưa chắc lọt vào tầm ngắm của em.
Nhiếp Quang cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, dùng bàn tay thô ráp ngắt nhéo bộ vị mẫn cảm nhất của đối phương sau cười ha hả nói:
- Em là đồ đĩ, sinh ra có cái miệng rất khéo nói. Mấy câu này của em. còn mạnh hơn gấp trăm lần việc em cắm sừng ông xã.
Người kia cả ngày chỉ biết tâng bốc, vừa nói đã mùi hôi ngút trời, làm cho người ta khó có thể chịu được.
Người phụ nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Cô tên Thân, là bà xã của ông chủ Vương Nhâm Thành của hộp đêm Cây Dâu.
Vương Nhâm Thành dựa vào bà xã lẳng lơ để kiếm sống, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng ít người biết rằng, cô thậm chí có bản lĩnh như vậy, không ngờ dụ dỗ được Nhiếp Quang Chủ tịch huyện Đức Thuỷ.
- Vương Nhâm Thành là thần giữ của, khiến người ta ghê tởm ghét bỏ, ông ta buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy nhưng trợn mắt ngồi nhìn Vương Lâm Ba ngồi trong nhà giam. Vậy mà cũng không chịu bỏ ra ít tiền đút lót, thật sự là làm cho người ta rất khó chịu.
Thân nói.
Nhiếp Quang nhíu mày, nụ cười trên mặt dần dần giảm đi.
Vừa nhắc tới Vương Lâm Ba, trong lòng Nhiếp Quang như có một cây gai, khiến ông ta rất là khó chịu.
Không thể không nói, vụ án của Chương Võ Hiệp, trước kia Nhiếp Quang có can dự, lúc trước ông ta đưa ra chỉ thị, dẫn đến kết quả hoàn toàn khác so với hiện tại.
Lúc đó Vương Lâm Ba có tư oán với Chương Vũ Hiệp, Vương Lâm Ba thiết lập một cái lồng thật lớn cho Chương Vũ Hiệp chui vào lồng này, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhưng Nhiếp Quang không ngờ rằng, vụ án này lại được lật lại, Trần Kinh đích thân chỉ huy, dám lật lại vụ án này, bỏ tù Vương Lâm Ba, khôi phục biên chế cho Chương Vũ Hiệp.
Không thể không nói, lật lại bản án của vụ án này, khiến Nhiếp Quang rất bị động, ông ta trơ mắt nhìn Vương Lâm Ba từng bước trượt vào vực sâu nhưng lại bất lực.
Càng nghiêm trọng hơn chính là, bởi vì trong bản án này, lời nói của Nhiếp Quang rõ ràng bị suy yếu, mà Trần Kinh lại vì bản án này, ôm cây đánh thỏ, thuận thế đem hai tuyến chữa bệnh và chính trị pháp luật nghiêm túc chỉnh đốn toàn bộ một lần.
Do vậy, vị trí của Trần Kinh ở Đức Thuỷ đã tăng vọt chưa từng có, nổi trội nhất chính là trực tiếp bức áp Nhiếp Quang, mơ hồ xu thế hậu sinh khả uý.
- Gã Phó bí thư tên là Trần Kinh kia, hò hét như thế vậy? Giống như còn lớn hơn cả Chủ tịch này.
Thân làm bộ vô ý nói.
Nhiếp Quang nhíu mày nói:
- Em không lạnh à, lấy quần áo cho anh, muốn chết rét hả.
Người phụ nữ nhu thuận đứng dậy, lấy quần áo cho Nhiếp Quang, mà chính cô ta cũng qua quýt phủ bộ y phục trên người, thuận thế lại nép vào lồng ngực của Nhiếp Quang.
- Anh Nhiếp, anh cùng Trần Kinh kia, cuối cùng ai là quan lớn, Chủ tịch huyện không lớn bằng Phó bí thư sao?
Thân nói, cô dừng một chút, lại nói:
- Bên ngoài hiện tại truyền rằng, nói Bí thư Lưu của huyện Đức Thuỷ phải đi, sau khi Bí thư Lưu đi, gã họ Trần này sẽ là Bí thư. Về sau hắn thật sự sẽ cao hơn anh một cái đầu?
Nhiếp Quang nhẹ nhàng hừ hừ, sắc mặt rất khó nhìn.
Không thể không nói, lời nói của Thân chạm đến giây thần kinh mẫn cảm của Nhiếp Quang.
Đức Cao hiện tại và trước kia đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Đối với Nhiếp Quang mà nói, trước kia Lưu Tích Nhân là một ngọn núi lớn chắn trước mặt ông ta mà ông ta không thể vượt qua, lúc đó, tất cả dã tâm của Nhiếp Quang cũng không dám có chút biểu lộ ra ngoài, chỉ dám vùi đầu như con bò già làm việc mà thôi.
Gần đây, bỗng nhiên có tin truyền ra ngoài Lưu Tích Nhân phải đi, lần này khiến trong lòng ông ta đang bình lặng lại bắt đầu nổi sóng.
Ở Đức Cao, ngoại trừ Lưu Tích Nhân ra, kinh nghiệm và sự từng trải của ông ta là cao nhất.
Lưu Tích Nhân đi rồi, lẽ ra anh ta sẽ tiếp nhận chức Bí thư.
Nhưng anh ta tuyệt đối không dự đoán được, nửa đường bất ngờ lại xuất ra một Trình Giảo Kim.
Trần Kinh xuất thế ngang trời khiến ông ta trở tay không kịp, Trần Kinh từ lúc đến Đức thuỷ, thuận lợi yên ổn ở Đức Thuỷ, ông ta dùng thời gian hết sức ngắn ngủi.
Mà gần đây,Trần Kinh thông qua hàng loạt thủ đoạn lôi đình, bắt đầu khá uy danh ở Đức Thuỷ , nhiều cán bộ ở Đức Thuỷ có xu thế theo đuôi, đều bắt đầu nhao nhao dựa vào hắn.
Nhiếp Quang rõ ràng hiểu được, rất nhiều chủ trương gần đây của ông ta, dưới sự quán triệt của hắn đều gặp lực cản.
Người phía dưới đều rất thực tế, Trần Kinh hiện tại được sủng ái, thái độ của bọn họ bắt đầu cũng có chuyển biến mới.
Có những người ở trước mặt Nhiếp Quang tung hô khen ngợi ông ta, nhưng vừa đi xuống, lập tức đã chuyển biến tư tưởng rồi. Ý đồ của Nhiếp Quang bọn họ đều hiểu rõ, nhưng ý đồ của Trần Kinh bọn họ không rõ lắm, cho nên, có rất nhiều thứ có thể kéo hãy cố kéo, đoạn đường này nếu đi tiếp, sự tình chấp hành sẽ gặp phải khó khăn từ trước chưa bao giờ có.
Điểm này khiến Nhiếp Quang không biết phải làm sao, nên rất căm tức.
Trong mắt ông ta, Trần Kinh có địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là đạp trên vai của ông ta đi lên.
Nếu không phải ông ta năm đó nhất thời sơ hở, làm sao có thể để cho Trần Kinh bám gót, còn lâm vào cục diện bị động như thế này?
Cười lạnh lùng, khoé miệng của Nhiếp Quang nổi lên độ cong âm hiểm.
- Trần Kinh muốn dựa vào mấy tay này để chiếm cứ vị trí Bí thư, thật sự là quá coi thườngNhiếp Quang này.
Nội tâm của Nhiếp Quang thay đổi thật nhanh, trong nội tâm của ông ta, tâm tư đan chéo vào nhau, một kế hoạch rõ ràng đang dần dần được hình thành.
...
Sau khi cuộc họp Tứ Trung, các nơi lúc này nghiêm khắc chấp hành “quyết định về việc tăng mạnh năng lực chấp hành đảng " của trung ương, căn cứ quyết định này, Đảng uỷ các nơi chỉ thiết lập một Phó bí thư chuyên trách, phân công quản lý các hạng mục công việc cho ủy viên thường vụ còn lại.
Không thể không nói, chế độ này không chỉ tinh giản bộ máy, cũng làm cho việc phân công ủy viên thường vụ càng thêm chặt chẽ, càng thêm hợp lý.
Mà Hàn Kim Lượng ủy viên thường vụ cũng so với trước đây cũng tăng lên nhiều, trong tay ông ta đều có thực quyền tương đối.
Đường Chiêu Chiêu Trưởng ban Tổ chức của Đức Thủy vẫn đảm nhiệm khối công việc kinh doanh thời trang.
Mấy năm trước, Đảng uỷ và chính quyền của Đức Thuỷ đưa ra quyết nghị muốn tạo ra trung tâm phân phối kinh doanh thời trang, căn cứ quyết nghị này, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thông qua các biện pháp thu hút đầu tư, khuyến khích doanh nghiệp và công ty dệt may mở rộng nghiệp vụ, đem toàn bộ nhãn hiệu kinh doanh thời trang của Đức Thuỷ giới thiệu ra bên ngoài.
Trải qua mấy năm cố gắng, hiện tại việc kinh doanh thời trang của Đức Thuỷ bắt đầu gặp được ánh rạng đông, đang trong xu thế phát triển bành trướng.
Từ năm nay trở đi, Đảng uỷ và chính quyền Đức Thuỷ lại có việc làm mới, việc làm này chính là do chính quyền đầu tư, xây dựng mới một tòa nhà chuyên kinh doanh thời trang sỉ.
Toà nhà kinh doanh thời trang sỉ này thô sơ giản lược phỏng chừng chiếm hơn mười mẫu đất, tổng cộng có hơn mười tầng, muốn tập trung tất cả công năng như thị trường buôn bán, giới thiệu sản phẩm thời trang tụ lại một chỗ.
Xây dựng toà nhà lớn như vậy, cũng chứng tỏ ngành sản xuất thời trang của Đức Thuỷ sẽ không phân tán mà hướng về tập trung, toàn bộ kế hoạch về trung tâm tập trung buôn bán quần áo của Đức Thuỷ, sẽ tiến một bước dài về phía trước.
Phụ trách khối công tác này, Đường Chiêu Chiêu vẫn luôn rất chú ý cẩn thận.
Nhất là các hạng mục của toà nhà kinh doanh thời trang sỉ, đây là do chính quyền đầu tư xây dựng mới.
Để tuyên chỉ giải phóng mặt bằng và xây dựng mới toà nhà thương mại, Đường Chiêu Chiêu phải bỏ ra rất nhiều công sức và chi phí lớn.
Đến cuối năm nay, căn cứ kế hoạch, toà nhà này sẽ được giao phó sử dụng, toàn bộ ngành công nghiệp may mặc của Đức Thuỷ, trước cuối năm là có thể chỉnh hợp tập trung, còn chân chính tạo thành quy mô tương ứng.
Điều này đối với Đường Chiêu Chiêu mà nói, là một chiến tích tốt, bởi vì thành tích này, ông ta tin tưởng rằng mình có thể ở trong bộ máy, lộ mặt hung hăng.
Nhưng, bây giờ Đường Chiêu Chiêu vẫn đang hứng chịu tất cả những quấy nhiễu bao vây.
Căn cứ quyết nghị của cuộc họp Đảng ủy trước kia, toàn bộ kế hoạch trung tâm thương mại thời trang, Chủ tịch huyện Nhiếp Quang sẽ phụ trách, Đường Chiêu chiêu được phân công phụ trách quản lý.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh của huyện ủy Đức Thuỷ đang chủ trì công tác, hơn nữa, Lưu Tích Nhân cũng từng chính miệng hứa sẽ sắp xếp công việc cho Trần Kinh trên hội nghị thường uỷ, các hạng mục của toà nhà thương mại thời trang này, lãnh đạo thành phố sẽ cắt băng khởi công, lúc ấy chính là có Trần Kinh tham gia.
Đến lúc này, trở ngại của Đường Chiêu Chiêu đã tới rồi.
Bởi vì, mấy sự kiện lớn phát sinh gần đây, mâu thuẫn của Trần Kinh và Nhiếp Quang trên nhiều phương diện ở Đức Thuỷ bắt đầu lộ rõ.
Hai người vì tranh đoạt vị trí Bí thư, đã bắt đầu bát tiên quá hải, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, bắt đầu đều tự tìm sơ hở của đối phương, bắt đầu vung tay chiến đấu.
Dưới tình thế như vậy, anh ta Đường Chiêu Chiêu tiếp tục từng bước dựa theo phương thức công việc trước kia, hay là anh ta nghĩ biện pháp báo cáo với Trần Kinh, từ đó nghe chỉ thị của Trần Kinh?
Đường Chiêu Chiêu có chút khó xử.
Ở Đảng uỷ bên này, Trần Kinh có nhiều thủ đoạn như thế nào, là người như thế nào, Đường Chiêu Chiêu đã nếm qua mùi vị. Nếu, anh ta trong công việc mà không lắng nghe ý kiến của Trần Kinh, không báo cáo sự tình công việc cho Trần Kinh, điểm này anh ta rất khó làm được.
Nhưng về phương diện khác, anh ta cũng không nên đắc tội với Nhiếp Quang bên kia.
Cùng một hạng mục thao tác, ý kiến của mọi người lại không thống nhất, thậm chí khó nói rõ ràng, nhưng bỗng dưng gặp phải chỉ thị mâu thuẫn, Đường Chiêu Chiêu nên hướng bên nào? Đây chính điều khốn nhiễu lớn nhất của anh ta.
Dưới ngọn đèn lờ mờ, giường lớn rộng 2m, trên giường hai luồng sắc trắng đang đan chéo thành một luồng.
Người đàn ông đang thở nặng nhọc, người nữ thì đang rên rỉ dâm đãng, giống như một khúc hòa âm, làm cho cả phòng đều tràn ngập hơi thở.
Nhiếp Quang biến nơi này thành chiến trường tiến lên, ông ta đột kích chơi liều, như là thiên quân vạn mã đang rong ruổi trên chiến trường, ông ta đang dẫn lấy bộ đội của mình một mạch chạy về phía trước, chinh phục từng bãi đất, cái loại khoái cảm khôn xiết kia, khiến trong cổ họng của ông ta phát ra từng lớp sóng gầm.
Cuối cùng, ông ta hét lớn một tiếng, chiến thắng dường như sắp xảy ra, nhưng các động tác lại bởi vì thể lực cạn kiệt, giống như tính mạng bị chết đuối đang cố giãy dụa cuối cùng, cố sức đạp mạnh vài cái đã yên ắng, toàn bộ thế giới chợt im lặng, thật giống như thời gian đang dừng lại trong thời khắc này.
- Đây là chuyện gì, Chẳng lẽ thật sự là thời gian không buông tha người?
Lúc lâu sau, trong miệng của Nhiếp Quang tuôn ra một câu nói thô tục.
Khuôn mặt mỹ lệ của người phụ nữ nằm bên cạnh anh ta, làn da trắng nõn, kỳ thật hai luồng mềm mại kia, khoe vẻ đẫy đà khác thường, nếu như nắm chặt trong tay, trong tay sẽ cảm thấy tuyệt vời đến kinh người.
- Đàn ông các anh à, chính là như vậy, không một chút thương hương tiếc ngọc.
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng, chuyển thân mình tiến tới bên cạnh Nhiếp Quang, đầu vùi thật sâu vào khuỷu tay của Nhiếp Quang.
Nhiếp Quang cười lạnh lùng nói:
- Thế giới của người đàn ông, em có thể hiểu được bao nhiêu? Thật giống ông chồng bị cắm sừng của em, tự mình ra bên ngoài chơi gái mà không bị ràng buộc, ngược lại để cho báu vật này ngày ngày nũng nịu ngủ với người đàn ông khác, anh ta như vậy là hợp lý sao?
Người phụ nữ cười khanh khách, sẵng giọng:
- Anh cũng đừng nói xằng nói bậy, em chỉ chơi với anh, chứ người khác, chưa chắc lọt vào tầm ngắm của em.
Nhiếp Quang cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, dùng bàn tay thô ráp ngắt nhéo bộ vị mẫn cảm nhất của đối phương sau cười ha hả nói:
- Em là đồ đĩ, sinh ra có cái miệng rất khéo nói. Mấy câu này của em. còn mạnh hơn gấp trăm lần việc em cắm sừng ông xã.
Người kia cả ngày chỉ biết tâng bốc, vừa nói đã mùi hôi ngút trời, làm cho người ta khó có thể chịu được.
Người phụ nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Cô tên Thân, là bà xã của ông chủ Vương Nhâm Thành của hộp đêm Cây Dâu.
Vương Nhâm Thành dựa vào bà xã lẳng lơ để kiếm sống, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng ít người biết rằng, cô thậm chí có bản lĩnh như vậy, không ngờ dụ dỗ được Nhiếp Quang Chủ tịch huyện Đức Thuỷ.
- Vương Nhâm Thành là thần giữ của, khiến người ta ghê tởm ghét bỏ, ông ta buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy nhưng trợn mắt ngồi nhìn Vương Lâm Ba ngồi trong nhà giam. Vậy mà cũng không chịu bỏ ra ít tiền đút lót, thật sự là làm cho người ta rất khó chịu.
Thân nói.
Nhiếp Quang nhíu mày, nụ cười trên mặt dần dần giảm đi.
Vừa nhắc tới Vương Lâm Ba, trong lòng Nhiếp Quang như có một cây gai, khiến ông ta rất là khó chịu.
Không thể không nói, vụ án của Chương Võ Hiệp, trước kia Nhiếp Quang có can dự, lúc trước ông ta đưa ra chỉ thị, dẫn đến kết quả hoàn toàn khác so với hiện tại.
Lúc đó Vương Lâm Ba có tư oán với Chương Vũ Hiệp, Vương Lâm Ba thiết lập một cái lồng thật lớn cho Chương Vũ Hiệp chui vào lồng này, chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhưng Nhiếp Quang không ngờ rằng, vụ án này lại được lật lại, Trần Kinh đích thân chỉ huy, dám lật lại vụ án này, bỏ tù Vương Lâm Ba, khôi phục biên chế cho Chương Vũ Hiệp.
Không thể không nói, lật lại bản án của vụ án này, khiến Nhiếp Quang rất bị động, ông ta trơ mắt nhìn Vương Lâm Ba từng bước trượt vào vực sâu nhưng lại bất lực.
Càng nghiêm trọng hơn chính là, bởi vì trong bản án này, lời nói của Nhiếp Quang rõ ràng bị suy yếu, mà Trần Kinh lại vì bản án này, ôm cây đánh thỏ, thuận thế đem hai tuyến chữa bệnh và chính trị pháp luật nghiêm túc chỉnh đốn toàn bộ một lần.
Do vậy, vị trí của Trần Kinh ở Đức Thuỷ đã tăng vọt chưa từng có, nổi trội nhất chính là trực tiếp bức áp Nhiếp Quang, mơ hồ xu thế hậu sinh khả uý.
- Gã Phó bí thư tên là Trần Kinh kia, hò hét như thế vậy? Giống như còn lớn hơn cả Chủ tịch này.
Thân làm bộ vô ý nói.
Nhiếp Quang nhíu mày nói:
- Em không lạnh à, lấy quần áo cho anh, muốn chết rét hả.
Người phụ nữ nhu thuận đứng dậy, lấy quần áo cho Nhiếp Quang, mà chính cô ta cũng qua quýt phủ bộ y phục trên người, thuận thế lại nép vào lồng ngực của Nhiếp Quang.
- Anh Nhiếp, anh cùng Trần Kinh kia, cuối cùng ai là quan lớn, Chủ tịch huyện không lớn bằng Phó bí thư sao?
Thân nói, cô dừng một chút, lại nói:
- Bên ngoài hiện tại truyền rằng, nói Bí thư Lưu của huyện Đức Thuỷ phải đi, sau khi Bí thư Lưu đi, gã họ Trần này sẽ là Bí thư. Về sau hắn thật sự sẽ cao hơn anh một cái đầu?
Nhiếp Quang nhẹ nhàng hừ hừ, sắc mặt rất khó nhìn.
Không thể không nói, lời nói của Thân chạm đến giây thần kinh mẫn cảm của Nhiếp Quang.
Đức Cao hiện tại và trước kia đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Đối với Nhiếp Quang mà nói, trước kia Lưu Tích Nhân là một ngọn núi lớn chắn trước mặt ông ta mà ông ta không thể vượt qua, lúc đó, tất cả dã tâm của Nhiếp Quang cũng không dám có chút biểu lộ ra ngoài, chỉ dám vùi đầu như con bò già làm việc mà thôi.
Gần đây, bỗng nhiên có tin truyền ra ngoài Lưu Tích Nhân phải đi, lần này khiến trong lòng ông ta đang bình lặng lại bắt đầu nổi sóng.
Ở Đức Cao, ngoại trừ Lưu Tích Nhân ra, kinh nghiệm và sự từng trải của ông ta là cao nhất.
Lưu Tích Nhân đi rồi, lẽ ra anh ta sẽ tiếp nhận chức Bí thư.
Nhưng anh ta tuyệt đối không dự đoán được, nửa đường bất ngờ lại xuất ra một Trình Giảo Kim.
Trần Kinh xuất thế ngang trời khiến ông ta trở tay không kịp, Trần Kinh từ lúc đến Đức thuỷ, thuận lợi yên ổn ở Đức Thuỷ, ông ta dùng thời gian hết sức ngắn ngủi.
Mà gần đây,Trần Kinh thông qua hàng loạt thủ đoạn lôi đình, bắt đầu khá uy danh ở Đức Thuỷ , nhiều cán bộ ở Đức Thuỷ có xu thế theo đuôi, đều bắt đầu nhao nhao dựa vào hắn.
Nhiếp Quang rõ ràng hiểu được, rất nhiều chủ trương gần đây của ông ta, dưới sự quán triệt của hắn đều gặp lực cản.
Người phía dưới đều rất thực tế, Trần Kinh hiện tại được sủng ái, thái độ của bọn họ bắt đầu cũng có chuyển biến mới.
Có những người ở trước mặt Nhiếp Quang tung hô khen ngợi ông ta, nhưng vừa đi xuống, lập tức đã chuyển biến tư tưởng rồi. Ý đồ của Nhiếp Quang bọn họ đều hiểu rõ, nhưng ý đồ của Trần Kinh bọn họ không rõ lắm, cho nên, có rất nhiều thứ có thể kéo hãy cố kéo, đoạn đường này nếu đi tiếp, sự tình chấp hành sẽ gặp phải khó khăn từ trước chưa bao giờ có.
Điểm này khiến Nhiếp Quang không biết phải làm sao, nên rất căm tức.
Trong mắt ông ta, Trần Kinh có địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là đạp trên vai của ông ta đi lên.
Nếu không phải ông ta năm đó nhất thời sơ hở, làm sao có thể để cho Trần Kinh bám gót, còn lâm vào cục diện bị động như thế này?
Cười lạnh lùng, khoé miệng của Nhiếp Quang nổi lên độ cong âm hiểm.
- Trần Kinh muốn dựa vào mấy tay này để chiếm cứ vị trí Bí thư, thật sự là quá coi thườngNhiếp Quang này.
Nội tâm của Nhiếp Quang thay đổi thật nhanh, trong nội tâm của ông ta, tâm tư đan chéo vào nhau, một kế hoạch rõ ràng đang dần dần được hình thành.
...
Sau khi cuộc họp Tứ Trung, các nơi lúc này nghiêm khắc chấp hành “quyết định về việc tăng mạnh năng lực chấp hành đảng " của trung ương, căn cứ quyết định này, Đảng uỷ các nơi chỉ thiết lập một Phó bí thư chuyên trách, phân công quản lý các hạng mục công việc cho ủy viên thường vụ còn lại.
Không thể không nói, chế độ này không chỉ tinh giản bộ máy, cũng làm cho việc phân công ủy viên thường vụ càng thêm chặt chẽ, càng thêm hợp lý.
Mà Hàn Kim Lượng ủy viên thường vụ cũng so với trước đây cũng tăng lên nhiều, trong tay ông ta đều có thực quyền tương đối.
Đường Chiêu Chiêu Trưởng ban Tổ chức của Đức Thủy vẫn đảm nhiệm khối công việc kinh doanh thời trang.
Mấy năm trước, Đảng uỷ và chính quyền của Đức Thuỷ đưa ra quyết nghị muốn tạo ra trung tâm phân phối kinh doanh thời trang, căn cứ quyết nghị này, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thông qua các biện pháp thu hút đầu tư, khuyến khích doanh nghiệp và công ty dệt may mở rộng nghiệp vụ, đem toàn bộ nhãn hiệu kinh doanh thời trang của Đức Thuỷ giới thiệu ra bên ngoài.
Trải qua mấy năm cố gắng, hiện tại việc kinh doanh thời trang của Đức Thuỷ bắt đầu gặp được ánh rạng đông, đang trong xu thế phát triển bành trướng.
Từ năm nay trở đi, Đảng uỷ và chính quyền Đức Thuỷ lại có việc làm mới, việc làm này chính là do chính quyền đầu tư, xây dựng mới một tòa nhà chuyên kinh doanh thời trang sỉ.
Toà nhà kinh doanh thời trang sỉ này thô sơ giản lược phỏng chừng chiếm hơn mười mẫu đất, tổng cộng có hơn mười tầng, muốn tập trung tất cả công năng như thị trường buôn bán, giới thiệu sản phẩm thời trang tụ lại một chỗ.
Xây dựng toà nhà lớn như vậy, cũng chứng tỏ ngành sản xuất thời trang của Đức Thuỷ sẽ không phân tán mà hướng về tập trung, toàn bộ kế hoạch về trung tâm tập trung buôn bán quần áo của Đức Thuỷ, sẽ tiến một bước dài về phía trước.
Phụ trách khối công tác này, Đường Chiêu Chiêu vẫn luôn rất chú ý cẩn thận.
Nhất là các hạng mục của toà nhà kinh doanh thời trang sỉ, đây là do chính quyền đầu tư xây dựng mới.
Để tuyên chỉ giải phóng mặt bằng và xây dựng mới toà nhà thương mại, Đường Chiêu Chiêu phải bỏ ra rất nhiều công sức và chi phí lớn.
Đến cuối năm nay, căn cứ kế hoạch, toà nhà này sẽ được giao phó sử dụng, toàn bộ ngành công nghiệp may mặc của Đức Thuỷ, trước cuối năm là có thể chỉnh hợp tập trung, còn chân chính tạo thành quy mô tương ứng.
Điều này đối với Đường Chiêu Chiêu mà nói, là một chiến tích tốt, bởi vì thành tích này, ông ta tin tưởng rằng mình có thể ở trong bộ máy, lộ mặt hung hăng.
Nhưng, bây giờ Đường Chiêu Chiêu vẫn đang hứng chịu tất cả những quấy nhiễu bao vây.
Căn cứ quyết nghị của cuộc họp Đảng ủy trước kia, toàn bộ kế hoạch trung tâm thương mại thời trang, Chủ tịch huyện Nhiếp Quang sẽ phụ trách, Đường Chiêu chiêu được phân công phụ trách quản lý.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh của huyện ủy Đức Thuỷ đang chủ trì công tác, hơn nữa, Lưu Tích Nhân cũng từng chính miệng hứa sẽ sắp xếp công việc cho Trần Kinh trên hội nghị thường uỷ, các hạng mục của toà nhà thương mại thời trang này, lãnh đạo thành phố sẽ cắt băng khởi công, lúc ấy chính là có Trần Kinh tham gia.
Đến lúc này, trở ngại của Đường Chiêu Chiêu đã tới rồi.
Bởi vì, mấy sự kiện lớn phát sinh gần đây, mâu thuẫn của Trần Kinh và Nhiếp Quang trên nhiều phương diện ở Đức Thuỷ bắt đầu lộ rõ.
Hai người vì tranh đoạt vị trí Bí thư, đã bắt đầu bát tiên quá hải, mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, bắt đầu đều tự tìm sơ hở của đối phương, bắt đầu vung tay chiến đấu.
Dưới tình thế như vậy, anh ta Đường Chiêu Chiêu tiếp tục từng bước dựa theo phương thức công việc trước kia, hay là anh ta nghĩ biện pháp báo cáo với Trần Kinh, từ đó nghe chỉ thị của Trần Kinh?
Đường Chiêu Chiêu có chút khó xử.
Ở Đảng uỷ bên này, Trần Kinh có nhiều thủ đoạn như thế nào, là người như thế nào, Đường Chiêu Chiêu đã nếm qua mùi vị. Nếu, anh ta trong công việc mà không lắng nghe ý kiến của Trần Kinh, không báo cáo sự tình công việc cho Trần Kinh, điểm này anh ta rất khó làm được.
Nhưng về phương diện khác, anh ta cũng không nên đắc tội với Nhiếp Quang bên kia.
Cùng một hạng mục thao tác, ý kiến của mọi người lại không thống nhất, thậm chí khó nói rõ ràng, nhưng bỗng dưng gặp phải chỉ thị mâu thuẫn, Đường Chiêu Chiêu nên hướng bên nào? Đây chính điều khốn nhiễu lớn nhất của anh ta.
/1317
|