Triệu Yên Sơn bê một đống văn kiện lớn tiến vào văn phòng của Biên Kỳ. Anh ta đặt đống văn kiện dày bịch lên trên mặt bàn.
Biên Kỳ ngước mắt lên nhìn Yên Sơn rồi trỏ tay vào cái ghế trước mặt :
- Sao vậy? cậu Triệu nhìn cậu có vẻ không được khỏe cho lắm!
Triệu Yên Sơn hừm một tiếng, nói :
- Trưởng ban Biên, cái này không thể trách tôi làm không đúng chức trách cũng không thể trách tôi lắm chuyện. Vụ án lần trước của Cao Thọ Sơn tôi đã xin qua chỉ thị của anh rồi, nhưng lúc đó anh phê duyệt thả Cao Thọ Sơn ra,tạm thời chưa giải quyết.
Nhưng…
Triệu Yên Sơn ngạc nhiên nói :
- Trưởng phòng Trần tuổi trẻ tài cao, mới nhận chức chưa được bao lâu, anh ta lại lật lại vụ án này. Trực tiếp chuyển sang cho phòng công thương giám sát, tập hồ sơ sẽ được phòng chức năng xem xét liệu họ có để yên không?
Đúng là hay rồi, đúng lúc quan trọng thì xảy ra vấn đề. Hôm nay phòng quản lý tài sản đã gọi điện tới hỏi thăm tình hình.
Anh ta nổi tiếng là kẻ khoe khoang vậy mà chuyện cỏn con như vậy cũng cần tôi giải quyết, anh nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì?
Triêu Yên Sơn mặt đỏ tía tai, cố gắng lấy lại bình tĩnh :
- Trưởng ban hãy nói ra những gì ông nghĩ đi, trưởng phòng Trần không coi trọng tôi. Tôi cũng không để tâm. Nhưng anh ta đâu có đủ bản lĩnh để tiếp tục đối đầu với anh. Nếu cứ như vậy, công tác trong ngành làm sao có thể thống nhất?
Nếu như mọi người cứ làm theo ý của mình, không có quy tắc thì việc này có nhất thiết phải làm nữa không?
Biên Kì cười ha ha, nói:
- Lại đây uống trà đi, cậu ấy à, cứ nổi giận lên là không kiềm chế được, Trần Kinh hãy còn trẻ người, mà tuổi trẻ bao giờ cũng thích thể hiện, cậu cần hiểu ý của anh ta. Hơn nữa về cách làm việc , Trần Kinh có thể đưa ra một vài nguyên tắc, như là chí công vô tư, đây là chuyện tốt chúng ta không thể đánh vào điểm tích cực này của Trần Kinh.
Triêụ Yên Sơn và Biên Kì là chỗ quen biết lâu năm, hai người vẫn hay đi lại với nhau, đây cũng không phải chuyện bí mật gì.
Trước khi nhận chức trưởng phònggiám sát này, Biên Kỳ là nội bội của Triệu Yên Sơn, Trần Kinh là kẻ mới bước vào nghề lại cướp mất cơ hội của Triệu Yên Sơn, anh ta cảm thấy bất bình là chuyện đương nhiên.
Biên Kỳ hết lời khuyên bảo, Triệu Yên Sơn mới nguôi ngoai. Anh ta suy tính rất lâu, nói :
- Vậy vụ án đó tính sao? Hiện giờ mọi người đều đổ hết trách nhiệm lên tôi, vừa nãy Cao Thọ Sơn gọi điện tới, anh biết rõ cái tính hấp tấp nóng vội cuả Cao Thọ đấy, tôi không dám bàn giao chuyện này cho anh ta.
Biên Kỳ thản nhiên nói
- Chuyện này sẵn có sự tiếp tay của trưởng phòng Trần, vậy thì do anh ta sẽ giải quyết, cậu không phải can thiệp nữa.
Triệu Yên Sơn
sửng sốt, nét mặt có chút khó coi.
Trước khi vào văn phòng của Biên Kỳ, Triệu Yên Sơnđã nhận được cuộc gội từ Cao Thọ Sơn. Trong khi nói chuyện Cao Thọ Sơn không có vẻ gì là tức giận cả, trái lại còn muốn gặp gỡ và ăn cơm cùng Triệu Yên Sơn.
Cái được gọi là ăn cơm đương nhiên là vì việc vụ án.Triệu Yên Sơn cũng không làm chủ được sự việc, anh ta lại mời đi ăn cơm thì có tác dụng gì? Có thể vớt vát được gì sao?
Đối với Triệu Yên Sơn nếu trong tay có quyền hành thì tốt quá. Có thể ra vẻ khi người ta mời ăn cơm. Còn bây giờ thì không dám thể hiện bất kì thái độ nào, người ta sẽ nhìn anh ta như thế nào?
Triệu Yên Kì cùng với Biên Kì ra khỏi phòng, trong lòng Triệu Yên Kì không khỏi buồn phiền.
Trước kia Triệu An Sơn luôn ỷ lại vào tiếng tăm của mình, trong việc xử lý các vấn đề chỉ cần nói một câu là đâu ra đấy.
Nhưng bây giờ thì sao, Trần Kinh mới tới có vài ngày mà Trần Yên Sơn đã cảm thấy quyền lựccủa mình không được như trước. Triệu Yên Sơn có thể nhận ra điều này qua ánh mắt mọi người nhìn anh ta.
Thậm chí cả khi đi làm cũng chỉ có vài người chào hỏi anh ta, những người còn lại họ đều làm ngơ.
Đúng là áp lực của quan lớn , hiện tại Trần Kinh là người đảm nhận chức vụ chính, giờ đây phải dưới quyền Trần Kinh, Triệu Yên Sơn dĩ nhiên thấy gò bó, không được thoải mái như trước.
Một mình Triệu Yên Sơn cúi đầu đi qua văn phòng. Thì tiểu Trần xuất hiện :
- Trưởng phòng Triệu, vừa nãy trưởng phòng Trần có qua tìm anh, bào có chuyện công việc cần bàn.
Triệu Yên Sơn cau mày, không phải anh ta bảo có việc phải ra ngoài sao. Bỗng Trần Kinh từ góc hành lang xuất hiện , cười ha ha nói:
- Trưởng phòng Triệu, tôi phải tranh thủ thời gian đến tìm anh, thật là không đúng lúc rồi.
Triệu Yên Sơn cười gượng:
- Trưởng phòng Trần đến đúng lúc lắm, tôi vừa qua chỗ trưởng ban một lát.
Trần Kinh cười nói:
- Đi , tới phòng làm việc của tôi. Có một vụ án chúng ta cần bàn .
Triệu Yên Sơn không biết làm thế nào chỉ còn cách đi theo Trần Kinh vào văn phòng, trong lòng vô cũng khó chịu.
Trần Kinh pha
trà và bảo Triệu Yên Sơn ngồi ghế chờ. Trần Kinh tự tay pha trà, cả phòng tràn ngập mùi thơm của trà.
Trần Kinh thong thả lấy một tập tài liệu đặt lên trước mặt Triệu Yên Sơn nói:
- Anh Triệu à, anh xem đi, bên phòng khiếu nại gửi qua, đều là đơn tố cáo Cao Thọ Sơn
- Mấy hôm trước anh không ở đây. Tôi thấy vụ án của Cao Thọ Sơn vẫn chưa được giải quyết, liền bảo Biên Kì chuyển sang cho bên phòng chức năng, không ngờ hôm nay bên phòng khiếu nại lại gửi đơn qua đây! vừa nãy tỉnh ủy gọi điện tới nói rằng tại sao nhận được đơn tố cáo mà không giải quyết luôn.
Trần Kinh lạnh nhạt nói.
Triệu Yên Sơn cầm đống tài liệu, liếc qua một cái, trán liền lấm tấm mồ hôi, nói :
- Trưởng phòng Trần, bên khiếu nại làm ăn bừa bãi quá! Tại sao chúng ta không linh động mà giải quyết vụ này? Chúng ta là bên đảng cộng sản, đâu phải nhàn rỗi gì! Công việc của chúng ta là quản lý nhân viên cán bộ, chứ không phải mấy chuyện không đâu đó, về chuyện
Tập đoàn khách sạn Sở giang,đây không phải chuyện cá nhân, chúng ta giải quyết được sao?
Trần Kinh cười nói:
Anh xem này, xem kỹ nhé! Hiện giờ tập đoàn Khách sạn Âu Lãng
trình đơn kiện tập đoàn Sở Giang rồi. Lần này màn
biểu diễn của tập đoàn khách sạn Sở Giang quá kém rồi, tưởng vớ được miếng thịt bò ngon ai ngờ bên trong lại là giòi chứ.
Bên trong tảng thịt bò có giòi rồi . Vậy thì mùi vị có còn nguyên vẹn không?
Đã vậy còn sử dụng biết bao phương tiện truyền thông để quảng bá, kinh động đến cả bộ kiểm dịch chất lượng công thương.
Chuyện này mới xảy ra có vài ngày , mà bên Âu Lãng đã làm rõ ngọn ngành rồi. Bây giờ họ kiện tập đoàn Sở Giang về tội lăng mạ và cạnh tranh không lành mạnh. Tòa án ngay lập tức sẽ nhận vụ này.
Anh nên xem những tin cần phải biết. Trong vụ án này cơ hội thắng kiện của tập đoàn Sở Giang không lớn.
Triệu Yên Sơn lật đi lật lại đống tài liệu, một lát sau nói:
- Thật là không ra sao cả! tập đoàn Sở Giang thật là khốn kiếp, việc như thế này mà cũng làm được?
Triệu Yên Sơn dừng một chút, nói:
- Vẫn là trưởng phòng Trần nhìn xa trông rộng, nhìn nhận vấn đề sâu xa, lần này chúng ta không có trách nhiệm gì cả.
Trần Kinh nhìn Triệu Yên Sơn không nói một lời, có chút gì đó không được hài lòng.
Chiếc ghế sô pha mềm mại là vậy, mà Triệu Yên Sơn cảm thấy thật khó chịu, như là đang ngồi trên gai.
Lúc trước Triệu Yên Sơn bị cơn tức giận làm cho đầu óc mụ mẫn, chỉ muốn nổi xung lên. Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mọi chuyện mà Trần Kinh nói làm cho Triệu Yên Sơn lo ngai ngái.
Lại nói tiếp, về vụ án của Cao Thọ Sơn, đây là do cái tính ương ngạch của anh ta gây ra.
Bên Cao Thọ Sơn, Triệu Yên Sơn được rất nhiều ưu đãi. Nếu thật sự muốn kiện thì cần phải điều tra triệt để, nếu tiếp tục như vậy thì nói không chừng những việc mà Triệu Yên Sơn làm đều bị lộ ra ngoài.
Nói cách khác nếu Trần Kinh muốn dằn mặt Triệu Yên Sơn thì sẽ không bỏ qua chuyện này, truy cứu trách nhiệm tới tận cùng.
Nghĩ đến đây Triệu Yên Sơn bỗng cảm thấy nặng trĩu, tâm trí càng thấy lo sợ hơn.
Trần Kinh châm một điếu thuốc, thong thả thưởng thức cốc trà, nói:
- Cao Thọ Sơn quá ngu ngốc, tập đoàn khách sạn Âu Lãng là tập đoàn khách sạn quốc tế, họ đang muốn tiến vào Sở Thành, là thành tích thu hút đầu tư trọng điểm của tỉnh. Cao Thọ Sơn tưởng rằng những tập đoàn này mềm yếu như cây đào , dễ nắn lắm sao?
Tôi có thể khẳng định rằng, tập đoàn Âu Lãng rất mạnh, lần này Cao Thọ Sơn gặp rắc rối hơn anh ta tưởng rồi.
Triệu Yên Sơn nghĩ lời nói của Trần Kinh về vụ án này rất đúng, thử nghĩ xem. Tập đoàn khách sạn Âu Lãng lớn như vậy, chi nhánh trong khắp cả nước, không chừng phía sau còn có người giúp đỡ, nếu so sánh tập đoàn khách sạn Sở Giang với Âu Lãng thì đúng là lấy trứng chọi với đá.
Trần kinh lại nói :
- Trưởng phòng Triệu à, phòng giám sátcán bộ của chúng ta quyền lực tuy là lớn nhưng thực ra thì chỉ là một chút thôi, một chút thì có thể coi là gì được? Chỉ cần lơ công việc, lãnh đạo không hài lòng, hậu quả thế nào thì anh cũng biết rồi đấy.
Cho nên về công việc chúng ta không thể để xảy ra sai xót, cần phải nắm bắt đúng lúc, nếu không đúng lúc sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, sau này thì khó khăn còn nhiều hơn.
Cái điểm này lãnh đạo rất quan tâm đấy.
Triệu Yên Sơn gật đầu nghe theo, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Triệu Yên Sơn đem đống tài liệu trên tay trả lại cho Trần Kinh, Trần Kinh xua tay nói:
- Cái này anh mang đi, vụ án này chúng tôi không nhận nữa! Vừa nãy tôi với bên khiếu nại nói chuyện , họ sẽ chuyển vụ này cho phòng kiểm soát bên tỉnh ủy giải quyết!!
Hai tay Triệu Yên Sơn cứng đờ, kinh ngạc không nói lên lời.
Phòng kiểm soát tỉnh ủy?
Mấy ngày nay cứ nghe thấy cái tên phòng kiểm soát là Triệu Yên Sơn cảm thấy hoảng sợ.
Trưởng phòng mới của bên kiếm soát Đơn Kiến Hoa là người mà Triệu Yên Sơn đã từng đắc tội.
Lần trước phòng giám sát cán bộ ban tổ chức đã điều tra về vấn đề tác phong làm việc của Đơn Kiến Hoa, Triệu Yên Sơn chính là người dẫn đội đi điều tra.
Lúc đó luận điệu của Triệu Yên Sơn rất hống háchbởi vì anh ta nghĩ Đơn Kiến Hoa chắc chắn có gì đó khuất tất, nhưng lần điều tra đó không mang lại kết quả nào.
Cục diện bây giờ đúng là trái ngược Đơn Kiến Hoa không những không tụt lùi mà còn trở thành người đứng đầu ban kiểm soát tỉnh ủy.
Vụ án này do phòng kiểm soát chịu trách nhiệm. Nếu phát hiện ra Triệu Yên Sơn có vấn đề gì thì Đơn Kiến Hoa sẽ giải quyết như thế nào đây?
Để che giấu sự bất ổn trong lòng, Triệu Yên Sơn dằn mình uống một hớp trà, vừa đắng vừa chát, mùi vị cực kì khó chịu.
- Giám sát cán bộ là công việc đắc tội với nhiều người, xem ra lần này tôi đắc tội với Cao Thọ Sơn rồi
- Trần Kinh cười một cách chế giễu.
Triệu Yên Sơn trong lòng cười khổ, Trần Kinh đắc tội với Cao Thọ Sơn, còn anh ta không phải là đắc tội với Đơn Kiến Hoa sao?
Trần Kinh đắc tội với Cao Thọ Sơn, mà hiện giờ đến cái thân mình Cao Thọ Sơn còn không giữ nổi, không thể coi thường Trần Kinh được? Nhưng Đơn Kiến Hoa thì sao? Hiện giờ anh ta đang đắc ý , chắc vẫn thù mình lắm.
- Đắc tội cần phải có nguyên tắc, đảm bảo công minh, làm đúng với thực tế, thì có đắc tội với nhiều người cũng không sao. Chúng ta thay mặt phòng làm việc, là chính nghĩa, từ xưa đến này cái thiện luôn chiến thắng cái ác, chúng ta luôn làm theo nghĩa khí.
- Nếu không thì chúng ta lúc nào cũng thấy nơm nớp lo sợ, phải nhìn trước nhìn sau, thì không những công việc không tốt mà còn đắc tội với người khác, như vậy thì không đáng chút nào, hai người chúng ta ít nhất cũng phải nắm được một bên Trần Kinh nói chắc như đinh đóng cột.
Biên Kỳ ngước mắt lên nhìn Yên Sơn rồi trỏ tay vào cái ghế trước mặt :
- Sao vậy? cậu Triệu nhìn cậu có vẻ không được khỏe cho lắm!
Triệu Yên Sơn hừm một tiếng, nói :
- Trưởng ban Biên, cái này không thể trách tôi làm không đúng chức trách cũng không thể trách tôi lắm chuyện. Vụ án lần trước của Cao Thọ Sơn tôi đã xin qua chỉ thị của anh rồi, nhưng lúc đó anh phê duyệt thả Cao Thọ Sơn ra,tạm thời chưa giải quyết.
Nhưng…
Triệu Yên Sơn ngạc nhiên nói :
- Trưởng phòng Trần tuổi trẻ tài cao, mới nhận chức chưa được bao lâu, anh ta lại lật lại vụ án này. Trực tiếp chuyển sang cho phòng công thương giám sát, tập hồ sơ sẽ được phòng chức năng xem xét liệu họ có để yên không?
Đúng là hay rồi, đúng lúc quan trọng thì xảy ra vấn đề. Hôm nay phòng quản lý tài sản đã gọi điện tới hỏi thăm tình hình.
Anh ta nổi tiếng là kẻ khoe khoang vậy mà chuyện cỏn con như vậy cũng cần tôi giải quyết, anh nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì?
Triêu Yên Sơn mặt đỏ tía tai, cố gắng lấy lại bình tĩnh :
- Trưởng ban hãy nói ra những gì ông nghĩ đi, trưởng phòng Trần không coi trọng tôi. Tôi cũng không để tâm. Nhưng anh ta đâu có đủ bản lĩnh để tiếp tục đối đầu với anh. Nếu cứ như vậy, công tác trong ngành làm sao có thể thống nhất?
Nếu như mọi người cứ làm theo ý của mình, không có quy tắc thì việc này có nhất thiết phải làm nữa không?
Biên Kì cười ha ha, nói:
- Lại đây uống trà đi, cậu ấy à, cứ nổi giận lên là không kiềm chế được, Trần Kinh hãy còn trẻ người, mà tuổi trẻ bao giờ cũng thích thể hiện, cậu cần hiểu ý của anh ta. Hơn nữa về cách làm việc , Trần Kinh có thể đưa ra một vài nguyên tắc, như là chí công vô tư, đây là chuyện tốt chúng ta không thể đánh vào điểm tích cực này của Trần Kinh.
Triêụ Yên Sơn và Biên Kì là chỗ quen biết lâu năm, hai người vẫn hay đi lại với nhau, đây cũng không phải chuyện bí mật gì.
Trước khi nhận chức trưởng phònggiám sát này, Biên Kỳ là nội bội của Triệu Yên Sơn, Trần Kinh là kẻ mới bước vào nghề lại cướp mất cơ hội của Triệu Yên Sơn, anh ta cảm thấy bất bình là chuyện đương nhiên.
Biên Kỳ hết lời khuyên bảo, Triệu Yên Sơn mới nguôi ngoai. Anh ta suy tính rất lâu, nói :
- Vậy vụ án đó tính sao? Hiện giờ mọi người đều đổ hết trách nhiệm lên tôi, vừa nãy Cao Thọ Sơn gọi điện tới, anh biết rõ cái tính hấp tấp nóng vội cuả Cao Thọ đấy, tôi không dám bàn giao chuyện này cho anh ta.
Biên Kỳ thản nhiên nói
- Chuyện này sẵn có sự tiếp tay của trưởng phòng Trần, vậy thì do anh ta sẽ giải quyết, cậu không phải can thiệp nữa.
Triệu Yên Sơn
sửng sốt, nét mặt có chút khó coi.
Trước khi vào văn phòng của Biên Kỳ, Triệu Yên Sơnđã nhận được cuộc gội từ Cao Thọ Sơn. Trong khi nói chuyện Cao Thọ Sơn không có vẻ gì là tức giận cả, trái lại còn muốn gặp gỡ và ăn cơm cùng Triệu Yên Sơn.
Cái được gọi là ăn cơm đương nhiên là vì việc vụ án.Triệu Yên Sơn cũng không làm chủ được sự việc, anh ta lại mời đi ăn cơm thì có tác dụng gì? Có thể vớt vát được gì sao?
Đối với Triệu Yên Sơn nếu trong tay có quyền hành thì tốt quá. Có thể ra vẻ khi người ta mời ăn cơm. Còn bây giờ thì không dám thể hiện bất kì thái độ nào, người ta sẽ nhìn anh ta như thế nào?
Triệu Yên Kì cùng với Biên Kì ra khỏi phòng, trong lòng Triệu Yên Kì không khỏi buồn phiền.
Trước kia Triệu An Sơn luôn ỷ lại vào tiếng tăm của mình, trong việc xử lý các vấn đề chỉ cần nói một câu là đâu ra đấy.
Nhưng bây giờ thì sao, Trần Kinh mới tới có vài ngày mà Trần Yên Sơn đã cảm thấy quyền lựccủa mình không được như trước. Triệu Yên Sơn có thể nhận ra điều này qua ánh mắt mọi người nhìn anh ta.
Thậm chí cả khi đi làm cũng chỉ có vài người chào hỏi anh ta, những người còn lại họ đều làm ngơ.
Đúng là áp lực của quan lớn , hiện tại Trần Kinh là người đảm nhận chức vụ chính, giờ đây phải dưới quyền Trần Kinh, Triệu Yên Sơn dĩ nhiên thấy gò bó, không được thoải mái như trước.
Một mình Triệu Yên Sơn cúi đầu đi qua văn phòng. Thì tiểu Trần xuất hiện :
- Trưởng phòng Triệu, vừa nãy trưởng phòng Trần có qua tìm anh, bào có chuyện công việc cần bàn.
Triệu Yên Sơn cau mày, không phải anh ta bảo có việc phải ra ngoài sao. Bỗng Trần Kinh từ góc hành lang xuất hiện , cười ha ha nói:
- Trưởng phòng Triệu, tôi phải tranh thủ thời gian đến tìm anh, thật là không đúng lúc rồi.
Triệu Yên Sơn cười gượng:
- Trưởng phòng Trần đến đúng lúc lắm, tôi vừa qua chỗ trưởng ban một lát.
Trần Kinh cười nói:
- Đi , tới phòng làm việc của tôi. Có một vụ án chúng ta cần bàn .
Triệu Yên Sơn không biết làm thế nào chỉ còn cách đi theo Trần Kinh vào văn phòng, trong lòng vô cũng khó chịu.
Trần Kinh pha
trà và bảo Triệu Yên Sơn ngồi ghế chờ. Trần Kinh tự tay pha trà, cả phòng tràn ngập mùi thơm của trà.
Trần Kinh thong thả lấy một tập tài liệu đặt lên trước mặt Triệu Yên Sơn nói:
- Anh Triệu à, anh xem đi, bên phòng khiếu nại gửi qua, đều là đơn tố cáo Cao Thọ Sơn
- Mấy hôm trước anh không ở đây. Tôi thấy vụ án của Cao Thọ Sơn vẫn chưa được giải quyết, liền bảo Biên Kì chuyển sang cho bên phòng chức năng, không ngờ hôm nay bên phòng khiếu nại lại gửi đơn qua đây! vừa nãy tỉnh ủy gọi điện tới nói rằng tại sao nhận được đơn tố cáo mà không giải quyết luôn.
Trần Kinh lạnh nhạt nói.
Triệu Yên Sơn cầm đống tài liệu, liếc qua một cái, trán liền lấm tấm mồ hôi, nói :
- Trưởng phòng Trần, bên khiếu nại làm ăn bừa bãi quá! Tại sao chúng ta không linh động mà giải quyết vụ này? Chúng ta là bên đảng cộng sản, đâu phải nhàn rỗi gì! Công việc của chúng ta là quản lý nhân viên cán bộ, chứ không phải mấy chuyện không đâu đó, về chuyện
Tập đoàn khách sạn Sở giang,đây không phải chuyện cá nhân, chúng ta giải quyết được sao?
Trần Kinh cười nói:
Anh xem này, xem kỹ nhé! Hiện giờ tập đoàn Khách sạn Âu Lãng
trình đơn kiện tập đoàn Sở Giang rồi. Lần này màn
biểu diễn của tập đoàn khách sạn Sở Giang quá kém rồi, tưởng vớ được miếng thịt bò ngon ai ngờ bên trong lại là giòi chứ.
Bên trong tảng thịt bò có giòi rồi . Vậy thì mùi vị có còn nguyên vẹn không?
Đã vậy còn sử dụng biết bao phương tiện truyền thông để quảng bá, kinh động đến cả bộ kiểm dịch chất lượng công thương.
Chuyện này mới xảy ra có vài ngày , mà bên Âu Lãng đã làm rõ ngọn ngành rồi. Bây giờ họ kiện tập đoàn Sở Giang về tội lăng mạ và cạnh tranh không lành mạnh. Tòa án ngay lập tức sẽ nhận vụ này.
Anh nên xem những tin cần phải biết. Trong vụ án này cơ hội thắng kiện của tập đoàn Sở Giang không lớn.
Triệu Yên Sơn lật đi lật lại đống tài liệu, một lát sau nói:
- Thật là không ra sao cả! tập đoàn Sở Giang thật là khốn kiếp, việc như thế này mà cũng làm được?
Triệu Yên Sơn dừng một chút, nói:
- Vẫn là trưởng phòng Trần nhìn xa trông rộng, nhìn nhận vấn đề sâu xa, lần này chúng ta không có trách nhiệm gì cả.
Trần Kinh nhìn Triệu Yên Sơn không nói một lời, có chút gì đó không được hài lòng.
Chiếc ghế sô pha mềm mại là vậy, mà Triệu Yên Sơn cảm thấy thật khó chịu, như là đang ngồi trên gai.
Lúc trước Triệu Yên Sơn bị cơn tức giận làm cho đầu óc mụ mẫn, chỉ muốn nổi xung lên. Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mọi chuyện mà Trần Kinh nói làm cho Triệu Yên Sơn lo ngai ngái.
Lại nói tiếp, về vụ án của Cao Thọ Sơn, đây là do cái tính ương ngạch của anh ta gây ra.
Bên Cao Thọ Sơn, Triệu Yên Sơn được rất nhiều ưu đãi. Nếu thật sự muốn kiện thì cần phải điều tra triệt để, nếu tiếp tục như vậy thì nói không chừng những việc mà Triệu Yên Sơn làm đều bị lộ ra ngoài.
Nói cách khác nếu Trần Kinh muốn dằn mặt Triệu Yên Sơn thì sẽ không bỏ qua chuyện này, truy cứu trách nhiệm tới tận cùng.
Nghĩ đến đây Triệu Yên Sơn bỗng cảm thấy nặng trĩu, tâm trí càng thấy lo sợ hơn.
Trần Kinh châm một điếu thuốc, thong thả thưởng thức cốc trà, nói:
- Cao Thọ Sơn quá ngu ngốc, tập đoàn khách sạn Âu Lãng là tập đoàn khách sạn quốc tế, họ đang muốn tiến vào Sở Thành, là thành tích thu hút đầu tư trọng điểm của tỉnh. Cao Thọ Sơn tưởng rằng những tập đoàn này mềm yếu như cây đào , dễ nắn lắm sao?
Tôi có thể khẳng định rằng, tập đoàn Âu Lãng rất mạnh, lần này Cao Thọ Sơn gặp rắc rối hơn anh ta tưởng rồi.
Triệu Yên Sơn nghĩ lời nói của Trần Kinh về vụ án này rất đúng, thử nghĩ xem. Tập đoàn khách sạn Âu Lãng lớn như vậy, chi nhánh trong khắp cả nước, không chừng phía sau còn có người giúp đỡ, nếu so sánh tập đoàn khách sạn Sở Giang với Âu Lãng thì đúng là lấy trứng chọi với đá.
Trần kinh lại nói :
- Trưởng phòng Triệu à, phòng giám sátcán bộ của chúng ta quyền lực tuy là lớn nhưng thực ra thì chỉ là một chút thôi, một chút thì có thể coi là gì được? Chỉ cần lơ công việc, lãnh đạo không hài lòng, hậu quả thế nào thì anh cũng biết rồi đấy.
Cho nên về công việc chúng ta không thể để xảy ra sai xót, cần phải nắm bắt đúng lúc, nếu không đúng lúc sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, sau này thì khó khăn còn nhiều hơn.
Cái điểm này lãnh đạo rất quan tâm đấy.
Triệu Yên Sơn gật đầu nghe theo, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
Triệu Yên Sơn đem đống tài liệu trên tay trả lại cho Trần Kinh, Trần Kinh xua tay nói:
- Cái này anh mang đi, vụ án này chúng tôi không nhận nữa! Vừa nãy tôi với bên khiếu nại nói chuyện , họ sẽ chuyển vụ này cho phòng kiểm soát bên tỉnh ủy giải quyết!!
Hai tay Triệu Yên Sơn cứng đờ, kinh ngạc không nói lên lời.
Phòng kiểm soát tỉnh ủy?
Mấy ngày nay cứ nghe thấy cái tên phòng kiểm soát là Triệu Yên Sơn cảm thấy hoảng sợ.
Trưởng phòng mới của bên kiếm soát Đơn Kiến Hoa là người mà Triệu Yên Sơn đã từng đắc tội.
Lần trước phòng giám sát cán bộ ban tổ chức đã điều tra về vấn đề tác phong làm việc của Đơn Kiến Hoa, Triệu Yên Sơn chính là người dẫn đội đi điều tra.
Lúc đó luận điệu của Triệu Yên Sơn rất hống háchbởi vì anh ta nghĩ Đơn Kiến Hoa chắc chắn có gì đó khuất tất, nhưng lần điều tra đó không mang lại kết quả nào.
Cục diện bây giờ đúng là trái ngược Đơn Kiến Hoa không những không tụt lùi mà còn trở thành người đứng đầu ban kiểm soát tỉnh ủy.
Vụ án này do phòng kiểm soát chịu trách nhiệm. Nếu phát hiện ra Triệu Yên Sơn có vấn đề gì thì Đơn Kiến Hoa sẽ giải quyết như thế nào đây?
Để che giấu sự bất ổn trong lòng, Triệu Yên Sơn dằn mình uống một hớp trà, vừa đắng vừa chát, mùi vị cực kì khó chịu.
- Giám sát cán bộ là công việc đắc tội với nhiều người, xem ra lần này tôi đắc tội với Cao Thọ Sơn rồi
- Trần Kinh cười một cách chế giễu.
Triệu Yên Sơn trong lòng cười khổ, Trần Kinh đắc tội với Cao Thọ Sơn, còn anh ta không phải là đắc tội với Đơn Kiến Hoa sao?
Trần Kinh đắc tội với Cao Thọ Sơn, mà hiện giờ đến cái thân mình Cao Thọ Sơn còn không giữ nổi, không thể coi thường Trần Kinh được? Nhưng Đơn Kiến Hoa thì sao? Hiện giờ anh ta đang đắc ý , chắc vẫn thù mình lắm.
- Đắc tội cần phải có nguyên tắc, đảm bảo công minh, làm đúng với thực tế, thì có đắc tội với nhiều người cũng không sao. Chúng ta thay mặt phòng làm việc, là chính nghĩa, từ xưa đến này cái thiện luôn chiến thắng cái ác, chúng ta luôn làm theo nghĩa khí.
- Nếu không thì chúng ta lúc nào cũng thấy nơm nớp lo sợ, phải nhìn trước nhìn sau, thì không những công việc không tốt mà còn đắc tội với người khác, như vậy thì không đáng chút nào, hai người chúng ta ít nhất cũng phải nắm được một bên Trần Kinh nói chắc như đinh đóng cột.
/1317
|