Vương Kỳ Hoa trong tay cầm tập tài liệu của Trần Kinh đưa cho, sắc mặt tái nhợt!
Phần tài liệu này ý nghĩa như thế nào, ông ta biết rõ.
Mà nội dung phần tài liệu này chỉ có Trần Kinh biết, trước đó Trần Kinh cũng không có báo cáo với Nhạc Vân Tùng, trong đó có phải có ý gì hay không?
Làm Trưởng ban thư ký, Vương Kỳ Hoa thường dùng tâm kế, dùng dương mưu không được nhưng âm mưu quỷ kế thì ông ta đặc biệt am hiểu.
Người thường âm mưu, gặp chuyện gì cũng sẽ nghĩ về phía xấu.
Nhất là đối mặt với Trần Kinh, Vương Kỳ Hoa không có tự tin.
Cách làm việc của Trần Kinh, theo ông ta thấy là quỷ dị khó lường, ông ta căn bản không có biện pháp chơi đùa cùng Trần Kinh.
Không biết qua bao lâu, ông ta nói:
-Trần Phó bí thư, chuyện này tôi nhất định nghiêm khắc truy tra, sự an toàn của Vân Hồ sơn trang tôi sắp xếp Đinh Đắc Quân tự mình đến đó hỏi, trong ngoài sơn trang đều đề phòng nghiêm ngặt. Không nghĩ tới cuối cùng vấn đề ra lại là ở bên trong, Đinh Đắc Quân bụng làm dạ chịu, nhất định phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của ông ta!
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Vân Hồ sơn trang có hay không có trách nhiệm? Anh cho rằng có trách nhiệm hay không?
Vương Kỳ Hoa rất cao giọng nói:
-Vân Hồ sơn trang cũng có trách nhiệm, sơn trang quản lý rất rời rạc, biết rõ Thích Linh Phương là một phần tử nguy hiểm, tại sao trước đó không nghĩ cách không chế cô ta?
Trần Kinh cau mày nói:
-Vậy anh nghĩ xem bây giờ phải làm sao?
Vương Kỳ Hoa không do dự thốt lên:
-Đương nhiên…
Ông ta mới mở miệng đã cảm thấy không đúng, sự tình hiện tại đã xảy ra, hiện tại truy cứu trách nhiệm, bắt về tính sổ, cho dù là Đinh Đắc Quân và Vân Hồ sơn trang có trách nhiệm liên qua, nhưng lột da họ có thể giải quyết được vấn đề hay sao?
Cuối cùng cái sự tình khó giải quyết này vẫn là không giải quyết được.
Ngược lại, bởi vậy, khiến cho toàn thành phố đều biết. Cuối cùng Bí thư tức giận, tất cả mọi người đều không yên thân.
Vương Kỳ Hoa biến sắc, ông ta không trầm ngâm nhiều, tùy tiện nói:
-Trần Phó bí thư, đây đều là sai lầm trong công tác của tôi, việc đã đến nước này, tôi hết thảy đều tùy theo anh xử lý, anh nhất định có thể có một phương pháp xử lý thích đáng!
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Lão Vương, anh cũng đừng có quẳng tôi vào chỗ khó thế chứ. Vụ án này phải làm. Nhưng xử lý vài người không giải quyết được vấn đề. Thích Kim Dân gặp chuyện không may. Nếu có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, Thủy tướng Thủ tướng Lý lại có chỉ thị, chúng ta có thể không cẩn thận đối đãi sao?
Trần Kinh chỉ chỉ tài liệu, nói:
-Phần tài liệu này anh cầm đi. Anh là lãnh đạo già dặn của Hoàn Thành chúng ta. Chuyện này giao cho anh phụ trách. Được chứ?
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, ông ta bỗng nhiên cảm thấy kích động muốn ném tập tài liệu trên tay xuống.
Những thứ này ông ta có thể ném được không?
Chuyện này người có trách nhiệm chính là ông ta, hiện tại Trần Kinh đẩy ông đến chỗ đó. Chính là cho ông ta một cơ hội, ông ta dám buông tay từ chối sao?
Không dám từ chối, nhưng nhận chuyện này, củ khoai nóng bỏng tay này ông ta có thể xử lý được không?
Vụ án của Thích Kim Dân, mặc dù đã qua vài năm, nhưng điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa, Vương Kỳ Hoa đã trải qua vụ án này, biết rõ nội tình phức tạp của vụ án này, liên lụy rất nhiều, xử lý không tốt, con đường còn lại chính là vạn kiếp bất phục. Rơi cái mũ của Vương Kỳ Hoa ông chỉ là chuyện nhỏ, một khí lửa đã đốt lên, cuộc sống tuổi già của ông cũng khó giữ.
Hai tay của ông run run, Trần Kinh muốn đem quân cờ như ông giết chết, khiến ông không còn bất kỳ con đường sống nào để quay về.
Ông ngơ ngác ngồi trên sopha, không nói một lời, nét mặt đỏ ửng dường như không khỏe.
Trần Kinh theo dõi ông, nói:
-Sao vậy? Anh có khó khăn gì sao?
-Không, không...
Vương Kỳ Hoa theo bản năng phủ định, nhưng chợt ông lại yên lặng một lúc rồi nói:
-Trần Phó bí thư, chuyện này thực sự quá khó khăn, liên lụy tới rất nhiều người, xử lý không tốt sẽ...
Trần Kinh nhíu mày, châm một điếu thuốc cho mình.
Hút xong một điếu thuốc, hắn nói:
-Vậy trước tiên cứ để qua một thời gian đi, qua thời kỳ mẫn cảm này rồi nói tiếp. Muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, chuyện đã xảy ra phải có người chịu trách nhiệm. Hiện tại hệ thống Chính trị pháp luật của chúng ta, nhất là hệ thống Công an có phần hỗn loạn, cục diện hỗn loạn này sẽ gây bất lợi cho công tác của chúng ta!
Vương Kỳ Hoa từ văn phòng của Trần Kinh đi ra, trên tay là một xấp tài liệu lớn.
Theo ông thấy, một xấp tài liệu này là một đống lửa, cháy sạch hai tay run rẩy của ông, ném lại ném không xong, trách nhiệm ông lại đảm đương không nổi, phải làm việc này, ông vừa rồi không có đủ dũng khí.
Ông trở thành Trưởng ban thư ký nhiều năm như vậy, đụng tới vấn đề khó giải quyết nhiều, nhưng nhiều vấn đề như vậy cũng không khó giải quyết bằng một vấn đề này.
Ông vô tình trở lại văn phòng, thư ký đang giúp ông sửa sang lại phòng.
Trong lòng ông chính là phiền toái, bực bội, bắt đầu chửi rủa một trận, sau đó một mình trốn ở trong phòng, tĩnh tâm trầm ngâm.
Ông vài lần đều muốn cầm điện thoại lên, nhưng do dự một chút lại buông xuống.
Trần Kinh kêu ông tạm bỏ chuyện này xuống, hiện tại ông ý thức được, việc này thực sự phải đặt xuống hiện tại không có cách nào giải quyết!
Ông nhắm mắt lại, ngửa mình ra ghế, trong đầu toàn là cuộc nói chuyện vừa rồi của Trần Kinh, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Kinh càng khiến ông ghi nhớ đó chính là cặp mắt lợi hại kia của Trần Kinh.
Vương Kỳ Hoa cảm giác được mình dưới ánh mắt chăm chú kia, gần như không cách nào che giấu.
Hiện tại cục diện rất phức tạp.
Vương Kỳ Hoa không lâu trước có một cuộc nói chuyện khá lâu với Nhạc Vân Tùng.
Trong lúc nói chuyện, Nhạc Vân Tùng ngẫu nhiên khiến Vương Kỳ Hoa phải nhiều lần trấn an cảm xúc khi nhắc đến Phó cục trưởng cục Công an, Đinh Đắc Quân.
Nhạc Vân Tùng và Vương Kỳ Hoa nói tới Đinh Đắc Quân là cán bộ già dặn nhất của cục Công an. Lần này ông ta không thể lên làm Cục trưởng, trong lòng khẳng định bất bình.
Nhạc Vân Tùng dùng một giọng tiếc hận nói:
-Kỳ Hoa này, tôi đã từng tự hỏi rất nhiều này, trước mắt công tác Chính pháp quan trọng nhất của chúng ta là công tác công an, thiếu đi Đinh Đắc Quân là không được. Đây là người mà các lãnh đạo đều muốn có, lý lịch tốt, kinh nghiệm nhiều, phải nghĩ cách điều động tính tích cực của ông ta!
Vương Kỳ Hoa làm Trưởng ban thư ký cho Nhạc Vân Tùng lâu như vậy, lời nói của Bí thư ông ta tất nhiên hiểu được.
Nhạc Vân Tùng vẫn là bỏ không được hệ thống Chính trị Pháp luật, ông hy vọng Vương Kỳ Hoa có thể tiến vào đó, nắm lấy Đinh Đắc Quân, từ đó nắm chắc cục diện hệ thống công an.
Đinh Đắc Quân có năng lực như vậy, Vương Kỳ Hoa lại ở phía sau thúc đẩy, Vệ Hoa không phải là đối thủ của Đinh Đắc Quân.
Về phía Trần Kinh, hắn phụ trách là trách nhiệm vĩ mô, hắn không có tinh lực để mỗi chuyện liên quan đến hệ thống công an đều hỏi đến, Nhạc Vân Tùng rất hiểu điều này.
Vương Kỳ Hoa cũng xem như hiểu, cho nên ông ta ngầm liên kết với Đinh Đắc Quân từ sớm.
Còn lần này, không ngờ Thủ tướng Lý đến tìm hiểu, càng tạo cho ông ta cơ hội làm ăn với Đinh Đắc Quân.
Gần như tất cả công tác bảo an, Vương Kỳ Hoa đều trực tiếp an bài Đinh Đắc Quân cùng phụ trách, Đinh Đắc Quân vốn rất có uy tín ở trong cục, hiện tại lại được ủy thác trọng trách.
Có thể tưởng tưởng được rằng, với năng lực của ông ta, nhất định sẽ chiếm cứ được giang sơn của nửa cục Công an, hoàn toàn có thể chống lại Vệ Hoa.
Nhưng...
Vương Kỳ Hoa chậm rãi lắc đầu.
Một tập văn kiện nhẹ tênh tênh của Trần Kinh, liền khiến Vương Kỳ Hoa phải từ bỏ hoàn toàn ý tưởng lúc trước của mình.
Hơn nữa, ông ta nhớ tới Trần Kinh cuối cùng có dặn dò:
-Hiện tại cục Công an rất hỗn lọan, bất lợi với công tác của chúng ta.
Hàm ý của những lời này đã được truyền đạt rất rõ ràng rồi, Trần Kinh không hy vọng Vương Kỳ Hoa cải cách hệ thống Chính trị Pháp luật và Công an, gây trở ngại cho hắn.
Những lời này của Trần Kinh cũng có thể tính là lời cảnh cáo của hắn với Vương Kỳ Hoa.
Cảnh cáo như vậy, lấy phương thức biểu đạt như vậy, khiến Vương Kỳ Hoa không có cách nào phản kích.
...
Cục Công an thành phố Hoàn Thành oanh liệt đả kích hành động buôn lậu lại một lần nữa kéo ra tấm rèm che.
Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật thành phố, Cục trưởng Công an đích thân động viên trước khi xuất phát, ở Cục Công an đại đội tuyên thệ trước khi xuất trận, truyền thông tập hợp, mà Vệ Hoa phát biểu cũng cực kỳ giàu sự quyết tâm, ông ta thậm chí còn nói với giới truyền thông, chính ông cũng xin mang súng lục, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên tuyến đầu.
Đả kích buôn lậu, Hoàn Thành không thể chối từ, cục Công an Hoàn Thành cũng không có thể dễ dàng tha thứ bọn buôn lậu hung hăng ngang ngược tấn công trật tự, kinh tế, văn hóa Hoàn Thành.
Đại hội tuyên thệ trước khi xuất trận được đưa tin, ngay sau đó, Vệ Hoa chọn lựa trong cục Công an thành lập năm tổ chuyên án chống buôn lậu.
Ông ta cũng yêu cầu, các khu phòng Công an huyện cũng phải noi theo cục Công an thành phố, cũng phải thành lập tổ chuyên án chống buôn lậu, toàn thành phố phải hình thành trên một trăm tổ chuyên án các cấp.
Đối với các hành vi buôn lậu sẽ tiến hành hình thức đả kích kéo lứơi, phải cho phần tử buôn lậu ở Hoàn Thành không có nơi sống yên ổn.
Vệ Hoa còn nói, đả kích buôn lậu phải đánh từ con chuột lớn đến ruồi bọ, tuyệt đối không thể có bất kỳ hành vi tha thứ nào.
Không thể không nói, Vệ Hoa mở đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân rất lớn, toàn thành phố có hơn ngàn cảnh sát tham dự.
Ở tại hội nghị, ngàn cảnh sát đứng ở quảng trường, mỗi người tinh thần phấn chấn, đứng thẳng, tin tức như vậy được đài truyền hình truyền phát đi cực kỳ có sức uy hiếp đó.
Mà ở chính đàn Hoàn Thành, mọi người đối với hành động của Vệ Hoa lại có nhiều các lý giải.
Mục đích của Vệ Hoa rất rõ ràng, chính là muốn thông qua hành động lần này, hoàn toàn chấn chỉnh hệ thống công an, ông ta muốn nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Không thể không nói, Vệ Hoa bày ra năng lựcc rất mạnh, nhất là đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, cổ vũ cơ sở, có ý nghĩa tinh thần rất lớn, coi trọng những cảnh sát nhân dân tham sự hành động của anh ta, ủng hộ tinh thần bọn họ, đẩy mạnh tư tưởng giáo dục của bọn họ, từ đó đề bạt nhân tài ưu tú, hành động của Vệ Hoa lần này một mũi tên trúng ngay đích, nhìn ra được là ông ta đã phải dụng tâm rất nhiều.
Mà sau khi hành động chống buôn lậu chuyên nghiệp kéo màn che ra, Vệ Hoa gần như mỗi ngày đều báo cáo với Trần Kinh.
Ông ta nói cho Trần Kinh, sở dĩ khai triển hành động như thế, mục đích là muốn lấy thanh thế để yểm hộ hành động của ông ta đối với công ty Tân Hải.
Căn cứ vào báo cáo của anh ta, Vệ Hoa công bố ông ta đã nắm giữ được chứng cứ quan trọng của Tân Hải.
Hơn nữa căn cứ tình báo, công ty Tân Hải vì một số chuyến buôn lậu điện tử cuối cùng, đã gia tăng một số động tác mới.
Tổ chuyên án đã nắm giữ thời gian tiến hành chuẩn xác của bọn họ, chỉ chờ thời cơ đến, bọn họ có thể lập tức hành động, tang vật cũng sẽ lấy được...
....
Khách sạn quốc tế.
Trần Kinh sau khi tan việc lập tức đến bên này ăn cơm.
Mấy ngày nay ở thành phố có một diễn đàn kinh tế Á Châu, diễn đàn mang tính chất dân gian, nhưng quy cách rất tốt.
Nhất là tham dự diễn đàn chủ yếu là các nhân sĩ kinh tế nổi danh Kinh, Hải, Việt còn có Hongkong và một số nơi khác, diễn đàn này do Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách.
Nhưng hiện tại Trần Kinh là đệ tử cuối cùng của Lỗ Giáo Thụ, diễn đàn lần này môn sinh của Lỗ Giáo Thụ rất nhiều, những người này đều là sư huynh của Trần Kinh.
Trong đó có một nữ Phó giáo sư Thẩm Hoa Dung, Trần Kinh đã từng gặp bà ở thủ đô, trong số các đệ tử của Lỗ Giáo Thụ là nữ đệ tử duy nhất, hiện tại, đảm nhiệm chức vụ hệ đại học kinh tế thủ đô, ở trong nước danh khí rất lớn.
Thẩm Hoa Dung đến Hoàn Thành liền gọi điện thoại cho Trần Kinh, kêu Trần Kinh mời các vị sư huynh sư tỷ ăn cơm, tiện thể cô cũng muốn nhận mặt các anh em trong sư môn. Đối diện với yêu cầu như vậy, Trần Kinh không cách nào cự tuyệt, hôm nay hắn liền đặt một bàn lớn ở khách sạn Quốc tế.
Phần tài liệu này ý nghĩa như thế nào, ông ta biết rõ.
Mà nội dung phần tài liệu này chỉ có Trần Kinh biết, trước đó Trần Kinh cũng không có báo cáo với Nhạc Vân Tùng, trong đó có phải có ý gì hay không?
Làm Trưởng ban thư ký, Vương Kỳ Hoa thường dùng tâm kế, dùng dương mưu không được nhưng âm mưu quỷ kế thì ông ta đặc biệt am hiểu.
Người thường âm mưu, gặp chuyện gì cũng sẽ nghĩ về phía xấu.
Nhất là đối mặt với Trần Kinh, Vương Kỳ Hoa không có tự tin.
Cách làm việc của Trần Kinh, theo ông ta thấy là quỷ dị khó lường, ông ta căn bản không có biện pháp chơi đùa cùng Trần Kinh.
Không biết qua bao lâu, ông ta nói:
-Trần Phó bí thư, chuyện này tôi nhất định nghiêm khắc truy tra, sự an toàn của Vân Hồ sơn trang tôi sắp xếp Đinh Đắc Quân tự mình đến đó hỏi, trong ngoài sơn trang đều đề phòng nghiêm ngặt. Không nghĩ tới cuối cùng vấn đề ra lại là ở bên trong, Đinh Đắc Quân bụng làm dạ chịu, nhất định phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của ông ta!
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Vân Hồ sơn trang có hay không có trách nhiệm? Anh cho rằng có trách nhiệm hay không?
Vương Kỳ Hoa rất cao giọng nói:
-Vân Hồ sơn trang cũng có trách nhiệm, sơn trang quản lý rất rời rạc, biết rõ Thích Linh Phương là một phần tử nguy hiểm, tại sao trước đó không nghĩ cách không chế cô ta?
Trần Kinh cau mày nói:
-Vậy anh nghĩ xem bây giờ phải làm sao?
Vương Kỳ Hoa không do dự thốt lên:
-Đương nhiên…
Ông ta mới mở miệng đã cảm thấy không đúng, sự tình hiện tại đã xảy ra, hiện tại truy cứu trách nhiệm, bắt về tính sổ, cho dù là Đinh Đắc Quân và Vân Hồ sơn trang có trách nhiệm liên qua, nhưng lột da họ có thể giải quyết được vấn đề hay sao?
Cuối cùng cái sự tình khó giải quyết này vẫn là không giải quyết được.
Ngược lại, bởi vậy, khiến cho toàn thành phố đều biết. Cuối cùng Bí thư tức giận, tất cả mọi người đều không yên thân.
Vương Kỳ Hoa biến sắc, ông ta không trầm ngâm nhiều, tùy tiện nói:
-Trần Phó bí thư, đây đều là sai lầm trong công tác của tôi, việc đã đến nước này, tôi hết thảy đều tùy theo anh xử lý, anh nhất định có thể có một phương pháp xử lý thích đáng!
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Lão Vương, anh cũng đừng có quẳng tôi vào chỗ khó thế chứ. Vụ án này phải làm. Nhưng xử lý vài người không giải quyết được vấn đề. Thích Kim Dân gặp chuyện không may. Nếu có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, Thủy tướng Thủ tướng Lý lại có chỉ thị, chúng ta có thể không cẩn thận đối đãi sao?
Trần Kinh chỉ chỉ tài liệu, nói:
-Phần tài liệu này anh cầm đi. Anh là lãnh đạo già dặn của Hoàn Thành chúng ta. Chuyện này giao cho anh phụ trách. Được chứ?
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, ông ta bỗng nhiên cảm thấy kích động muốn ném tập tài liệu trên tay xuống.
Những thứ này ông ta có thể ném được không?
Chuyện này người có trách nhiệm chính là ông ta, hiện tại Trần Kinh đẩy ông đến chỗ đó. Chính là cho ông ta một cơ hội, ông ta dám buông tay từ chối sao?
Không dám từ chối, nhưng nhận chuyện này, củ khoai nóng bỏng tay này ông ta có thể xử lý được không?
Vụ án của Thích Kim Dân, mặc dù đã qua vài năm, nhưng điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa, Vương Kỳ Hoa đã trải qua vụ án này, biết rõ nội tình phức tạp của vụ án này, liên lụy rất nhiều, xử lý không tốt, con đường còn lại chính là vạn kiếp bất phục. Rơi cái mũ của Vương Kỳ Hoa ông chỉ là chuyện nhỏ, một khí lửa đã đốt lên, cuộc sống tuổi già của ông cũng khó giữ.
Hai tay của ông run run, Trần Kinh muốn đem quân cờ như ông giết chết, khiến ông không còn bất kỳ con đường sống nào để quay về.
Ông ngơ ngác ngồi trên sopha, không nói một lời, nét mặt đỏ ửng dường như không khỏe.
Trần Kinh theo dõi ông, nói:
-Sao vậy? Anh có khó khăn gì sao?
-Không, không...
Vương Kỳ Hoa theo bản năng phủ định, nhưng chợt ông lại yên lặng một lúc rồi nói:
-Trần Phó bí thư, chuyện này thực sự quá khó khăn, liên lụy tới rất nhiều người, xử lý không tốt sẽ...
Trần Kinh nhíu mày, châm một điếu thuốc cho mình.
Hút xong một điếu thuốc, hắn nói:
-Vậy trước tiên cứ để qua một thời gian đi, qua thời kỳ mẫn cảm này rồi nói tiếp. Muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, chuyện đã xảy ra phải có người chịu trách nhiệm. Hiện tại hệ thống Chính trị pháp luật của chúng ta, nhất là hệ thống Công an có phần hỗn loạn, cục diện hỗn loạn này sẽ gây bất lợi cho công tác của chúng ta!
Vương Kỳ Hoa từ văn phòng của Trần Kinh đi ra, trên tay là một xấp tài liệu lớn.
Theo ông thấy, một xấp tài liệu này là một đống lửa, cháy sạch hai tay run rẩy của ông, ném lại ném không xong, trách nhiệm ông lại đảm đương không nổi, phải làm việc này, ông vừa rồi không có đủ dũng khí.
Ông trở thành Trưởng ban thư ký nhiều năm như vậy, đụng tới vấn đề khó giải quyết nhiều, nhưng nhiều vấn đề như vậy cũng không khó giải quyết bằng một vấn đề này.
Ông vô tình trở lại văn phòng, thư ký đang giúp ông sửa sang lại phòng.
Trong lòng ông chính là phiền toái, bực bội, bắt đầu chửi rủa một trận, sau đó một mình trốn ở trong phòng, tĩnh tâm trầm ngâm.
Ông vài lần đều muốn cầm điện thoại lên, nhưng do dự một chút lại buông xuống.
Trần Kinh kêu ông tạm bỏ chuyện này xuống, hiện tại ông ý thức được, việc này thực sự phải đặt xuống hiện tại không có cách nào giải quyết!
Ông nhắm mắt lại, ngửa mình ra ghế, trong đầu toàn là cuộc nói chuyện vừa rồi của Trần Kinh, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Kinh càng khiến ông ghi nhớ đó chính là cặp mắt lợi hại kia của Trần Kinh.
Vương Kỳ Hoa cảm giác được mình dưới ánh mắt chăm chú kia, gần như không cách nào che giấu.
Hiện tại cục diện rất phức tạp.
Vương Kỳ Hoa không lâu trước có một cuộc nói chuyện khá lâu với Nhạc Vân Tùng.
Trong lúc nói chuyện, Nhạc Vân Tùng ngẫu nhiên khiến Vương Kỳ Hoa phải nhiều lần trấn an cảm xúc khi nhắc đến Phó cục trưởng cục Công an, Đinh Đắc Quân.
Nhạc Vân Tùng và Vương Kỳ Hoa nói tới Đinh Đắc Quân là cán bộ già dặn nhất của cục Công an. Lần này ông ta không thể lên làm Cục trưởng, trong lòng khẳng định bất bình.
Nhạc Vân Tùng dùng một giọng tiếc hận nói:
-Kỳ Hoa này, tôi đã từng tự hỏi rất nhiều này, trước mắt công tác Chính pháp quan trọng nhất của chúng ta là công tác công an, thiếu đi Đinh Đắc Quân là không được. Đây là người mà các lãnh đạo đều muốn có, lý lịch tốt, kinh nghiệm nhiều, phải nghĩ cách điều động tính tích cực của ông ta!
Vương Kỳ Hoa làm Trưởng ban thư ký cho Nhạc Vân Tùng lâu như vậy, lời nói của Bí thư ông ta tất nhiên hiểu được.
Nhạc Vân Tùng vẫn là bỏ không được hệ thống Chính trị Pháp luật, ông hy vọng Vương Kỳ Hoa có thể tiến vào đó, nắm lấy Đinh Đắc Quân, từ đó nắm chắc cục diện hệ thống công an.
Đinh Đắc Quân có năng lực như vậy, Vương Kỳ Hoa lại ở phía sau thúc đẩy, Vệ Hoa không phải là đối thủ của Đinh Đắc Quân.
Về phía Trần Kinh, hắn phụ trách là trách nhiệm vĩ mô, hắn không có tinh lực để mỗi chuyện liên quan đến hệ thống công an đều hỏi đến, Nhạc Vân Tùng rất hiểu điều này.
Vương Kỳ Hoa cũng xem như hiểu, cho nên ông ta ngầm liên kết với Đinh Đắc Quân từ sớm.
Còn lần này, không ngờ Thủ tướng Lý đến tìm hiểu, càng tạo cho ông ta cơ hội làm ăn với Đinh Đắc Quân.
Gần như tất cả công tác bảo an, Vương Kỳ Hoa đều trực tiếp an bài Đinh Đắc Quân cùng phụ trách, Đinh Đắc Quân vốn rất có uy tín ở trong cục, hiện tại lại được ủy thác trọng trách.
Có thể tưởng tưởng được rằng, với năng lực của ông ta, nhất định sẽ chiếm cứ được giang sơn của nửa cục Công an, hoàn toàn có thể chống lại Vệ Hoa.
Nhưng...
Vương Kỳ Hoa chậm rãi lắc đầu.
Một tập văn kiện nhẹ tênh tênh của Trần Kinh, liền khiến Vương Kỳ Hoa phải từ bỏ hoàn toàn ý tưởng lúc trước của mình.
Hơn nữa, ông ta nhớ tới Trần Kinh cuối cùng có dặn dò:
-Hiện tại cục Công an rất hỗn lọan, bất lợi với công tác của chúng ta.
Hàm ý của những lời này đã được truyền đạt rất rõ ràng rồi, Trần Kinh không hy vọng Vương Kỳ Hoa cải cách hệ thống Chính trị Pháp luật và Công an, gây trở ngại cho hắn.
Những lời này của Trần Kinh cũng có thể tính là lời cảnh cáo của hắn với Vương Kỳ Hoa.
Cảnh cáo như vậy, lấy phương thức biểu đạt như vậy, khiến Vương Kỳ Hoa không có cách nào phản kích.
...
Cục Công an thành phố Hoàn Thành oanh liệt đả kích hành động buôn lậu lại một lần nữa kéo ra tấm rèm che.
Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật thành phố, Cục trưởng Công an đích thân động viên trước khi xuất phát, ở Cục Công an đại đội tuyên thệ trước khi xuất trận, truyền thông tập hợp, mà Vệ Hoa phát biểu cũng cực kỳ giàu sự quyết tâm, ông ta thậm chí còn nói với giới truyền thông, chính ông cũng xin mang súng lục, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên tuyến đầu.
Đả kích buôn lậu, Hoàn Thành không thể chối từ, cục Công an Hoàn Thành cũng không có thể dễ dàng tha thứ bọn buôn lậu hung hăng ngang ngược tấn công trật tự, kinh tế, văn hóa Hoàn Thành.
Đại hội tuyên thệ trước khi xuất trận được đưa tin, ngay sau đó, Vệ Hoa chọn lựa trong cục Công an thành lập năm tổ chuyên án chống buôn lậu.
Ông ta cũng yêu cầu, các khu phòng Công an huyện cũng phải noi theo cục Công an thành phố, cũng phải thành lập tổ chuyên án chống buôn lậu, toàn thành phố phải hình thành trên một trăm tổ chuyên án các cấp.
Đối với các hành vi buôn lậu sẽ tiến hành hình thức đả kích kéo lứơi, phải cho phần tử buôn lậu ở Hoàn Thành không có nơi sống yên ổn.
Vệ Hoa còn nói, đả kích buôn lậu phải đánh từ con chuột lớn đến ruồi bọ, tuyệt đối không thể có bất kỳ hành vi tha thứ nào.
Không thể không nói, Vệ Hoa mở đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân rất lớn, toàn thành phố có hơn ngàn cảnh sát tham dự.
Ở tại hội nghị, ngàn cảnh sát đứng ở quảng trường, mỗi người tinh thần phấn chấn, đứng thẳng, tin tức như vậy được đài truyền hình truyền phát đi cực kỳ có sức uy hiếp đó.
Mà ở chính đàn Hoàn Thành, mọi người đối với hành động của Vệ Hoa lại có nhiều các lý giải.
Mục đích của Vệ Hoa rất rõ ràng, chính là muốn thông qua hành động lần này, hoàn toàn chấn chỉnh hệ thống công an, ông ta muốn nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Không thể không nói, Vệ Hoa bày ra năng lựcc rất mạnh, nhất là đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, cổ vũ cơ sở, có ý nghĩa tinh thần rất lớn, coi trọng những cảnh sát nhân dân tham sự hành động của anh ta, ủng hộ tinh thần bọn họ, đẩy mạnh tư tưởng giáo dục của bọn họ, từ đó đề bạt nhân tài ưu tú, hành động của Vệ Hoa lần này một mũi tên trúng ngay đích, nhìn ra được là ông ta đã phải dụng tâm rất nhiều.
Mà sau khi hành động chống buôn lậu chuyên nghiệp kéo màn che ra, Vệ Hoa gần như mỗi ngày đều báo cáo với Trần Kinh.
Ông ta nói cho Trần Kinh, sở dĩ khai triển hành động như thế, mục đích là muốn lấy thanh thế để yểm hộ hành động của ông ta đối với công ty Tân Hải.
Căn cứ vào báo cáo của anh ta, Vệ Hoa công bố ông ta đã nắm giữ được chứng cứ quan trọng của Tân Hải.
Hơn nữa căn cứ tình báo, công ty Tân Hải vì một số chuyến buôn lậu điện tử cuối cùng, đã gia tăng một số động tác mới.
Tổ chuyên án đã nắm giữ thời gian tiến hành chuẩn xác của bọn họ, chỉ chờ thời cơ đến, bọn họ có thể lập tức hành động, tang vật cũng sẽ lấy được...
....
Khách sạn quốc tế.
Trần Kinh sau khi tan việc lập tức đến bên này ăn cơm.
Mấy ngày nay ở thành phố có một diễn đàn kinh tế Á Châu, diễn đàn mang tính chất dân gian, nhưng quy cách rất tốt.
Nhất là tham dự diễn đàn chủ yếu là các nhân sĩ kinh tế nổi danh Kinh, Hải, Việt còn có Hongkong và một số nơi khác, diễn đàn này do Ủy ban nhân dân thành phố phụ trách.
Nhưng hiện tại Trần Kinh là đệ tử cuối cùng của Lỗ Giáo Thụ, diễn đàn lần này môn sinh của Lỗ Giáo Thụ rất nhiều, những người này đều là sư huynh của Trần Kinh.
Trong đó có một nữ Phó giáo sư Thẩm Hoa Dung, Trần Kinh đã từng gặp bà ở thủ đô, trong số các đệ tử của Lỗ Giáo Thụ là nữ đệ tử duy nhất, hiện tại, đảm nhiệm chức vụ hệ đại học kinh tế thủ đô, ở trong nước danh khí rất lớn.
Thẩm Hoa Dung đến Hoàn Thành liền gọi điện thoại cho Trần Kinh, kêu Trần Kinh mời các vị sư huynh sư tỷ ăn cơm, tiện thể cô cũng muốn nhận mặt các anh em trong sư môn. Đối diện với yêu cầu như vậy, Trần Kinh không cách nào cự tuyệt, hôm nay hắn liền đặt một bàn lớn ở khách sạn Quốc tế.
/1317
|