Cố Nhất Nặc, làm sao em lại rơi xuống nước? Hiệu trưởng bước tới trước, hỏi Cố Nhất Nặc.
Em là bị người xô xuống nước!
Là Hứa Thụy sao? Hiệu trưởng lại hỏi.
Không! Không phải cậu ấy! Là cậu ấy đã cứu em! Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu, cô bỗng nhiên cảm giác, có vài ánh mắt nhìn về phía cô, có chút nói không rõ là chuyện gì.
Những người khác đều ra ngoài cả đi! Chuyện này, đã giao cho cảnh sát xử lý, để cảnh sát tới điều tra. Lục lão gia nói với mọi người ở sau lưng.
Lục lão gia, Cố tổng, chúng tôi xin phép đi trước.
Người trong phòng nhất nhất lui ra ngoài, chỉ còn lại Cố Tùng Bác, Trình Thi Lệ, Lục lão gia cùng Tôn tẩu. Nhất Nặc đảo mắt qua mọi người trước mặt, trong lòng có chút bất an, cô có cảm giác mọi chuyện không phải đơn giản như vậy.
Rõ ràng là Hứa Thụy cứu cô, tại sao lại thành hung thủ muốn hãm hại cô? Nhất định là Cố Minh Tuyết và Trình Thi Lệ giở trò, vì trốn tránh trách nhiệm nên đảo lộn thị phi!
Cố Nhất Nặc đang chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bệnh lại mở ra, Cố Minh Tuyết khóc sưng hai mắt chạy về phía Cố Nhất Nặc, gục ở mép giường cô nằm.
Chị, thật tốt quá, rốt cuộc chị cũng tỉnh lại, chị biết em có bao nhiêu lo lắng không? Ngày hôm đó nếu em vẫn luôn ở bên chị, chị sẽ không xảy ra chuyện như vậy, chị, đều tại em không tốt.
Oh! Trong lòng Cố Nhất Nặc âm thầm cười lạnh, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Cô rướn người, chuẩn bị ngồi dậy.
Lục lão gia có ý nhìn Tôn tẩu, Tôn tẩu lập tức tiến lên, đỡ Cố Nhất Nặc ngồi dậy.
Một hành động âm thần nho nhỏ thế này, khiến lòng Cố Nhất Nặc ấm áp, Lục lão gia lúc này còn đối với cô như thế, khẳng định là tín nhiệm cô! Kiếp trước, cô bị người hãm hại cắn thuốc, ông cũng đều tin tưởng cô.
Lúc này, Lục lão gia không nói một lời. Trong lòng Cố Nhất Nặc hiểu rõ, hậu thuẫn của cô không phải cha ruột, mà là Lục lão gia!
Cố Minh Tuyết, không phải em đẩy chị xuống nước sao? Nếu không phải Hứa Thụy xuất hiện đúng lúc cứu chị, chị hiện tại đã táng thân đáy hồ!
Chị, chị...... Chị đang nói cái gì vậy? Khuôn mặt Cố Minh Tuyết khuôn trắng bệch, một nửa là giả trang, một nửa cũng là vì sợ hãi, phối hợp là hai hàng nước mắt chảy dài, quả thực như là một đoá hoa nhỏ vô hại.
Không phải em, em làm sao có thể đẩy chị xuống nước? Ba mẹ, con thật sự không có! Cố Minh Tuyết xoay người, đáng thương hề hề nhìn Cố Tùng Bác.
Tùng Bác, anh xem...... Trình Thi Lệ đau lòng nhìn Cố Minh Tuyết, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Cố Tùng Bác có chút khó coi, ông làm sao cũng không đoán ra được Tiểu Nặc tỉnh lại, lại nói như vậy! Hơn nữa ở trước mặt Lục lão gia, hai đứa con gái thành như vậy, hơn nữa tiểu Nặc nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới Tiểu Tuyết!
Tiểu Nặc, con nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đi. Cố Tùng Bác muốn nghe xem con gái lớn sẽ nói như thế nào.
Cố Nhất Nặc châm chước một chút, nếu Trình Thi Lệ cùng Cố Minh Tuyết dám trốn tránh như vậy, khẳng định đã chuẩn bị tốt kế hoạch, cô cần phải suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào, nếu không, thực sự có khả năng bị bọn họ khoả lấp mọi chuyện.
Không đến mười tám tuổi, tâm tư của Cố Minh Tuyết sẽ không có kín đáo như vậy, nhưng mà Trình Thi Lệ lại có! Bất quá, cô cũng không phải là Cố Nhất Nặc trước kia, tuyệt đối không thể lại để bản thân ăn mệt hai lần vì hai mẹ con nhà này!
Ba, con và Minh Tuyết cùng nhau đi học, sau đó em ấy đột nhiên ở trên cầu nhỏ bên hồ chặn con lại, nói con ở bữa tiệc sinh nhật lợi dụng lúc nó thần trí không rõ ràng đã đánh nó một cái tát!
Em ấy cứ một mực nhận định là con cố ý đánh nó. Con lúc ấy là vì làm nó thanh tỉnh, không nghĩ tới chuyện sau này bị nó hiểu lầm như vậy! Tiếp đó liền xảy ra một ít không thoải mái, con tin Minh Tuyết không phải là cố ý đẩy con xuống nước.
Trình Thi Lệ ngớ ra một chút, nhìn lướt qua Cố Nhất Nặc, cái con nhỏ chết tiệt kia làm thế nào lại trở nên bình tĩnh như thế? Trước kia tính tình cũng không phải là như vậy! Còn dám bịa đặt sự thật, theo như lời Minh Tuyết nói, làm gì có chuyện ở trên cầu tranh chấp!
Cố Minh Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên Trình Thi Lệ đẩy cô ta một chút, cô ta lập tức hiểu ra, ôm cánh tay Cố Tùng Bác, khóc càng thêm thê thảm.
Ba, con không có, con thật sự không có! Chẳng lẽ chính là bởi vì, con biết chị ấy cùng Hứa Thụy vẫn luôn lén lút hẹn hò, cho nên chị ấy liền như thế vu hãm con sao?
Cố Tùng Bác chỉ cảm thấy đau não, như thế nào còn xả ra cái gì mà lén lút hẹn hò? Cái tên Hứa Thụy...... Ông nhớ ra rồi, Tiểu Nặc hình như đã cùng ông nói qua một hạng mục, chính là hợp tác với ba của Hứa Thụy, nói như thế Tiểu Nặc thật sự là có quan hệ rất thân thiết với Hứa Thụy?
Ông nhìn Lục lão gia, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngàn vạn lầm đừng như Tiểu Tuyết nói!
Tiểu Nặc thật sự cùng cái tên Hứa Thụy kia có quan hệ gì không thể cho người khác biết, vậy không phải là còn chưa qua cửa, liền cho Lục Dĩ Thừa đội nón xanh sao!
Lục lão gia biểu tình một chút biến hóa đều không có,trong lòng Cố Tùng Bác càng thêm không yên.
Con và Hứa Thụy chỉ là bạn bè bình thường. Cố Nhất Nặc nhìn sang Lục lão gia, một câu này là giải thích cho Lục lão gia nghe. Cha ruột cô, trong lòng có thể đã hoài nghi cô.
Lục lão gia cười gật gật đầu, Cố Nhất Nặc trong mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn Lục lão gia cười một chút.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến.
Chào mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách điều tra sự cố Cố tiểu thư rơi xuống nước, hiện tại phải hỏi Cố tiểu thư một chút chuyện, xin Cố tiểu thư phối hợp với chúng tôi.
Được. Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Hai cảnh sát đơn giản lấy khẩu cung theo thông lệ, Cố Minh Tuyết cũng chắc chắn bị kéo đi lấy lời khai, nếu Cố Minh Tuyết dám mở to mắt nói dối như thế, Cố Nhất Nặc cô cũng không sợ!
Liền dựa theo những lời vừa mới nói lúc nãy, một chữ không sai nói cho hai vị cảnh sát.
Tốt, Cố tiểu thư có còn bổ sung thêm điều gì không?
Không có, cám ơn. Cố Nhất Nặc lắc đầu.
Tốt, chuyện này, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu như trong lúc điều tra, còn có chứng cứ gì hay tình tiết gì, lúc nào cũng có thế nói với chúng tôi, đây là danh thiếp của chúng tôi.
Cám ơn. Cố Nhất Nặc tiếp nhận danh thiếp, nhẹ giọng cám ơn.
Chúng tôi xin phép đi trước.
Cảnh sát đi ra, trong phòng mấy người không có một người nào lên tiếng, chỉ có Cố Minh Tuyết thường thường vang lên vài tiếng khụt khịt.
Cố Tùng Bác đi lại gần Lục lão gia, dẫn đầu đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng, Lục lão gia, thân thể ngài cũng không tốt, tôi sẽ cho người chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc, nếu không, tôi đưa ngài trở về đi?
Ông càng sợ, Lục lão gia còn ở chỗ này, sẽ lại càng có nhiều tin tức không tốt, truyền tới lỗ tai lão gia!
Lục lão gia nhìn sang Tôn tẩu, Tôn tẩu lập tức nói với Cố Tùng Bác: Cố tiên sinh, lão gia vừa mới phân phó vì Nhất Nặc tiểu thư làm thủ tục chuyển viện, hiện tại đã làm xong rồi, ý tứ của lão gia là chuyển Nhất Nặc tiểu thư tới bệnh viện Từ Nhân ở gần Lục gia, tôi sẽ chăm sóc Nhất Nặc tiểu thư.
Cố Tùng Bác ngây ngẩn cả người, không biết nói cái gì mới tốt.
Lão gia, xe đều đã chuẩn bị xong. Tiểu Lưu đi đến, hướng Lục lão gia nói.
Nhất Nặc à, ông nội chưa có hỏi qua con có đồng ý hay không đã làm thủ tục chuyển viện, mặc kệ sự thật rốt cuộc là như thế nào, sinh mệnh con thật sự là đã chịu uy hiếp, Dĩ Thừa không ở đây, ông nội cần phải phải chăm sóc con thật tốt, bằng không, Dĩ Thừa trở về, ông nội làm sao mà nói lại với nó?
Cám ơn nội. Cố Nhất Nặc nhẹ giọng cảm ơn.
Đi thôi, bên kia cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, mấy ngày này con phải tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện còn lại không cần lo lắng, có ông nội ở đây, ông nội còn không có già đến nỗi mắt mờ tai lãng, chúng ta đi.
Lục lão gia đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Cố Tùng Bác.
Em là bị người xô xuống nước!
Là Hứa Thụy sao? Hiệu trưởng lại hỏi.
Không! Không phải cậu ấy! Là cậu ấy đã cứu em! Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu, cô bỗng nhiên cảm giác, có vài ánh mắt nhìn về phía cô, có chút nói không rõ là chuyện gì.
Những người khác đều ra ngoài cả đi! Chuyện này, đã giao cho cảnh sát xử lý, để cảnh sát tới điều tra. Lục lão gia nói với mọi người ở sau lưng.
Lục lão gia, Cố tổng, chúng tôi xin phép đi trước.
Người trong phòng nhất nhất lui ra ngoài, chỉ còn lại Cố Tùng Bác, Trình Thi Lệ, Lục lão gia cùng Tôn tẩu. Nhất Nặc đảo mắt qua mọi người trước mặt, trong lòng có chút bất an, cô có cảm giác mọi chuyện không phải đơn giản như vậy.
Rõ ràng là Hứa Thụy cứu cô, tại sao lại thành hung thủ muốn hãm hại cô? Nhất định là Cố Minh Tuyết và Trình Thi Lệ giở trò, vì trốn tránh trách nhiệm nên đảo lộn thị phi!
Cố Nhất Nặc đang chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bệnh lại mở ra, Cố Minh Tuyết khóc sưng hai mắt chạy về phía Cố Nhất Nặc, gục ở mép giường cô nằm.
Chị, thật tốt quá, rốt cuộc chị cũng tỉnh lại, chị biết em có bao nhiêu lo lắng không? Ngày hôm đó nếu em vẫn luôn ở bên chị, chị sẽ không xảy ra chuyện như vậy, chị, đều tại em không tốt.
Oh! Trong lòng Cố Nhất Nặc âm thầm cười lạnh, quả nhiên là bị cô đoán trúng rồi. Cô rướn người, chuẩn bị ngồi dậy.
Lục lão gia có ý nhìn Tôn tẩu, Tôn tẩu lập tức tiến lên, đỡ Cố Nhất Nặc ngồi dậy.
Một hành động âm thần nho nhỏ thế này, khiến lòng Cố Nhất Nặc ấm áp, Lục lão gia lúc này còn đối với cô như thế, khẳng định là tín nhiệm cô! Kiếp trước, cô bị người hãm hại cắn thuốc, ông cũng đều tin tưởng cô.
Lúc này, Lục lão gia không nói một lời. Trong lòng Cố Nhất Nặc hiểu rõ, hậu thuẫn của cô không phải cha ruột, mà là Lục lão gia!
Cố Minh Tuyết, không phải em đẩy chị xuống nước sao? Nếu không phải Hứa Thụy xuất hiện đúng lúc cứu chị, chị hiện tại đã táng thân đáy hồ!
Chị, chị...... Chị đang nói cái gì vậy? Khuôn mặt Cố Minh Tuyết khuôn trắng bệch, một nửa là giả trang, một nửa cũng là vì sợ hãi, phối hợp là hai hàng nước mắt chảy dài, quả thực như là một đoá hoa nhỏ vô hại.
Không phải em, em làm sao có thể đẩy chị xuống nước? Ba mẹ, con thật sự không có! Cố Minh Tuyết xoay người, đáng thương hề hề nhìn Cố Tùng Bác.
Tùng Bác, anh xem...... Trình Thi Lệ đau lòng nhìn Cố Minh Tuyết, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Cố Tùng Bác có chút khó coi, ông làm sao cũng không đoán ra được Tiểu Nặc tỉnh lại, lại nói như vậy! Hơn nữa ở trước mặt Lục lão gia, hai đứa con gái thành như vậy, hơn nữa tiểu Nặc nói như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới Tiểu Tuyết!
Tiểu Nặc, con nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đi. Cố Tùng Bác muốn nghe xem con gái lớn sẽ nói như thế nào.
Cố Nhất Nặc châm chước một chút, nếu Trình Thi Lệ cùng Cố Minh Tuyết dám trốn tránh như vậy, khẳng định đã chuẩn bị tốt kế hoạch, cô cần phải suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào, nếu không, thực sự có khả năng bị bọn họ khoả lấp mọi chuyện.
Không đến mười tám tuổi, tâm tư của Cố Minh Tuyết sẽ không có kín đáo như vậy, nhưng mà Trình Thi Lệ lại có! Bất quá, cô cũng không phải là Cố Nhất Nặc trước kia, tuyệt đối không thể lại để bản thân ăn mệt hai lần vì hai mẹ con nhà này!
Ba, con và Minh Tuyết cùng nhau đi học, sau đó em ấy đột nhiên ở trên cầu nhỏ bên hồ chặn con lại, nói con ở bữa tiệc sinh nhật lợi dụng lúc nó thần trí không rõ ràng đã đánh nó một cái tát!
Em ấy cứ một mực nhận định là con cố ý đánh nó. Con lúc ấy là vì làm nó thanh tỉnh, không nghĩ tới chuyện sau này bị nó hiểu lầm như vậy! Tiếp đó liền xảy ra một ít không thoải mái, con tin Minh Tuyết không phải là cố ý đẩy con xuống nước.
Trình Thi Lệ ngớ ra một chút, nhìn lướt qua Cố Nhất Nặc, cái con nhỏ chết tiệt kia làm thế nào lại trở nên bình tĩnh như thế? Trước kia tính tình cũng không phải là như vậy! Còn dám bịa đặt sự thật, theo như lời Minh Tuyết nói, làm gì có chuyện ở trên cầu tranh chấp!
Cố Minh Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, đột nhiên Trình Thi Lệ đẩy cô ta một chút, cô ta lập tức hiểu ra, ôm cánh tay Cố Tùng Bác, khóc càng thêm thê thảm.
Ba, con không có, con thật sự không có! Chẳng lẽ chính là bởi vì, con biết chị ấy cùng Hứa Thụy vẫn luôn lén lút hẹn hò, cho nên chị ấy liền như thế vu hãm con sao?
Cố Tùng Bác chỉ cảm thấy đau não, như thế nào còn xả ra cái gì mà lén lút hẹn hò? Cái tên Hứa Thụy...... Ông nhớ ra rồi, Tiểu Nặc hình như đã cùng ông nói qua một hạng mục, chính là hợp tác với ba của Hứa Thụy, nói như thế Tiểu Nặc thật sự là có quan hệ rất thân thiết với Hứa Thụy?
Ông nhìn Lục lão gia, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngàn vạn lầm đừng như Tiểu Tuyết nói!
Tiểu Nặc thật sự cùng cái tên Hứa Thụy kia có quan hệ gì không thể cho người khác biết, vậy không phải là còn chưa qua cửa, liền cho Lục Dĩ Thừa đội nón xanh sao!
Lục lão gia biểu tình một chút biến hóa đều không có,trong lòng Cố Tùng Bác càng thêm không yên.
Con và Hứa Thụy chỉ là bạn bè bình thường. Cố Nhất Nặc nhìn sang Lục lão gia, một câu này là giải thích cho Lục lão gia nghe. Cha ruột cô, trong lòng có thể đã hoài nghi cô.
Lục lão gia cười gật gật đầu, Cố Nhất Nặc trong mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn Lục lão gia cười một chút.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến.
Chào mọi người, chúng tôi là nhân viên phụ trách điều tra sự cố Cố tiểu thư rơi xuống nước, hiện tại phải hỏi Cố tiểu thư một chút chuyện, xin Cố tiểu thư phối hợp với chúng tôi.
Được. Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Hai cảnh sát đơn giản lấy khẩu cung theo thông lệ, Cố Minh Tuyết cũng chắc chắn bị kéo đi lấy lời khai, nếu Cố Minh Tuyết dám mở to mắt nói dối như thế, Cố Nhất Nặc cô cũng không sợ!
Liền dựa theo những lời vừa mới nói lúc nãy, một chữ không sai nói cho hai vị cảnh sát.
Tốt, Cố tiểu thư có còn bổ sung thêm điều gì không?
Không có, cám ơn. Cố Nhất Nặc lắc đầu.
Tốt, chuyện này, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu như trong lúc điều tra, còn có chứng cứ gì hay tình tiết gì, lúc nào cũng có thế nói với chúng tôi, đây là danh thiếp của chúng tôi.
Cám ơn. Cố Nhất Nặc tiếp nhận danh thiếp, nhẹ giọng cám ơn.
Chúng tôi xin phép đi trước.
Cảnh sát đi ra, trong phòng mấy người không có một người nào lên tiếng, chỉ có Cố Minh Tuyết thường thường vang lên vài tiếng khụt khịt.
Cố Tùng Bác đi lại gần Lục lão gia, dẫn đầu đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng, Lục lão gia, thân thể ngài cũng không tốt, tôi sẽ cho người chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc, nếu không, tôi đưa ngài trở về đi?
Ông càng sợ, Lục lão gia còn ở chỗ này, sẽ lại càng có nhiều tin tức không tốt, truyền tới lỗ tai lão gia!
Lục lão gia nhìn sang Tôn tẩu, Tôn tẩu lập tức nói với Cố Tùng Bác: Cố tiên sinh, lão gia vừa mới phân phó vì Nhất Nặc tiểu thư làm thủ tục chuyển viện, hiện tại đã làm xong rồi, ý tứ của lão gia là chuyển Nhất Nặc tiểu thư tới bệnh viện Từ Nhân ở gần Lục gia, tôi sẽ chăm sóc Nhất Nặc tiểu thư.
Cố Tùng Bác ngây ngẩn cả người, không biết nói cái gì mới tốt.
Lão gia, xe đều đã chuẩn bị xong. Tiểu Lưu đi đến, hướng Lục lão gia nói.
Nhất Nặc à, ông nội chưa có hỏi qua con có đồng ý hay không đã làm thủ tục chuyển viện, mặc kệ sự thật rốt cuộc là như thế nào, sinh mệnh con thật sự là đã chịu uy hiếp, Dĩ Thừa không ở đây, ông nội cần phải phải chăm sóc con thật tốt, bằng không, Dĩ Thừa trở về, ông nội làm sao mà nói lại với nó?
Cám ơn nội. Cố Nhất Nặc nhẹ giọng cảm ơn.
Đi thôi, bên kia cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, mấy ngày này con phải tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện còn lại không cần lo lắng, có ông nội ở đây, ông nội còn không có già đến nỗi mắt mờ tai lãng, chúng ta đi.
Lục lão gia đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Cố Tùng Bác.
/2628
|