Tôi, chúng tôi là bạn của Minh Tuyết! Một người nhút nhát buột miệng nói ra.
Lý Nhiên hung hăng trừng mắt với hắn một cái.
Cố Nhất Nặc khăng khăng là mình không biết bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể kéo Cố Minh Tuyết ra làm lá chắn.
Tôi không biết các anh, tại sao các anh lại biết rõ ràng về tôi như thế? Biết tôi cắn thuốc, tàng trữ ma tuý? Tôi thấy là các anh muốn vu cáo tôi? Hiện tại, người cắn thuốc... là ai? Cố Nhất Nặc chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Cố Minh Tuyết đang run rẩy.
Lý Nhiên á khẩu, không nói nên lời.
Ánh mắt của mấy vị cảnh sát thoáng chút sáng lên, hướng về Cố Nhất Nặc nói: Cố tiểu thư, hay là phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.
Một bóng dáng từ trong góc tối đứng dậy, sải bước chân dài, đi về phía đám đông.
Chỉ thấy hắn vừa đi vừa cài cúc tay áo, nhìn rõ ràng rất nhàn tản nhưng lại khiến người khác có một cảm giác áp bức vô hình.
Tôi nghĩ, lời của Cố tiểu thư đã rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy, chẳng lẽ chỉ dựa vào một người nào đó thuận miệng nói thì cô ấy phải theo các anh về sở cảnh sát ư?
Lục Dĩ Thừa! Cả người Cố Nhất Nặc trong nháy mắt cứng đờ lại.
Sao hắn lại ở chỗ này được? Sao hắn có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật của cô?
Cô vẫn chưa có sự chuẩn bị nào để đối mặt với Lục Dĩ Thừa trong kiếp sống mới này. Mặc dù cô tự nhủ với bản thân, phải kiên cường, nhưng tại thời khắc này, nghe thấy tiếng của hắn, cô vẫn còn cảm giác bản thân sắp không thể thở được!
Lúc ở kiếp trước, hắn cũng có mặt sao? Như vậy, hắn tận mắt nhìn thấy bộ dạng cô thất lễ sau khi bị bỏ thuốc?
Sau đó, người của Lục gia ra mặt, áp chuyện này xuống, cô mới có thể ra khỏi sở cảnh sát.
Hắn có ở đây, chỉ là cô không biết hắn có mặt.
Lục thiếu! Người bên cạnh liếc mắt một cái liền nhận ra.
Không ngờ được, Lục thiếu lại ở đây đấy! Lúc nãy sao không thấy chứ, anh ta rốt cuộc là ngồi ở chỗ nào vậy?
Mấy vị cảnh sát cũng có chút khó xử, bọn họ cũng không phải không biết tầm ảnh hưởng của Cố gia ở G thị này, giờ đây lại còn có đại thiếu gia nhà họ Lục, chuyện này vốn dĩ khó giải quyết, giờ càng thêm gay go rồi.
Hôm nay, là tiệc sinh nhật của Cố tiểu thư, đợi lát nữa còn công bố một chuyện rất hệ trọng, mong các vị mau chóng xử lý chuyện này! Tôi tin các anh có khả năng xử lý tốt phải không? Lục Dĩ Thừa lại nói.
Đây là một vấn đề đơn giản, từ miệng Lục Dĩ Thừa nói ra, đủ kinh hãi rồi! Lục gia quyền thế ngất trời, chuyện này mọi người đều biết!
Vị đại thiếu này tuổi còn nhỏ mà đã là thiếu tướng. Lục lão gia thì càng miễn bàn.
Nếu không thì như thế này đi, để một nữ cảnh sát của chúng tôi lục soát người Cố tiểu thư, nếu không phát hiện được có hàng cấm, Cố tiểu thư không có liên quan gì tới chuyện này. Những người khác có liên quan, chúng tôi phải dẫn toàn bộ đi.
Được! Lục Dĩ Thừa gật đầu.
Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, mặc dù đây cũng là kết cuộc mà cô muốn, nhưng do Lục Dĩ Thừa gật đầu đồng ý, tâm trạng cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Hắn, hoàn toàn như trước đây, cố chấp, bá đạo! Không cho cô chút đường sống nào, chuyện của cô, hắn dựa vào đâu mà nhúng tay vào!
Rõ ràng, hiện giờ cô không có sự lựa chọn nào khác.
Chưa đầy mười phút, một nữ cảnh sát đã tới sảnh tiệc, Cố Nhất Nặc và cô ta đi đến phòng nghỉ. Trong nháy mắt, trước khi cửa bị khép lại, một bàn tay đưa ra ngăn trở, một thân ảnh cao lớn tiến vào.
Cạch cửa đóng lại, bả vai Cố Nhất Nặc hơi run lên.
Lục Dĩ Thừa, hắn đến đây làm gì?
Cố Nhất Nặc giữ chặt y phục trước ngực, lễ phục đã bị cởi ra từ phía sau, chỉ cần cô buông lỏng một chút là sẽ rơi xuống, và cô sẽ lộ ra ở trước mặt Lục Dĩ Thừa.
Cởi! Lục Dĩ Thừa mạnh mẽ nói ra một từ ngắn gọn.
Hắn chính là đến để chứng minh cô trong sạch, bởi vì cô là vị hôn thê của Lục Dĩ Thừa hắn.
Anh vào đây làm gì? Mời anh ra ngoài cho! Cố Nhất Nặc chỉ vào cửa nói với Lục Dĩ Thừa.
Nữ cảnh sát bên cạnh cũng rất xấu hổ.
Nhưng Lục Dĩ Thừa vẫn cứ cố tình ngồi xuống sofa bên cạnh, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Bả vai Cố Nhất Nặc càng run hơn, Lục tiên sinh, mời anh ra ngoài cho! Không nên cản trở cảnh sát thi hành công vụ.
Cố tiểu thư, hiện giờ, người đang kéo dài thời gian là em. Lục Dĩ Thừa phản bác.
Nữ cảnh sát:.......
Lục tiên sinh còn chưa vô sỉ tới mức muốn ngồi nhìn một nữ sinh cởi y phục đấy chứ? Cố Nhất Nặc cố trấn tĩnh bản thân lại, cô nhất định sẽ không giống như kiếp trước, bị hắn nắm trong lòng bàn tay!
Lục Dĩ Thừa dập điếu thuốc, đứng dậy đi về phía Cố Nhất Nặc, kéo tay cô, lễ phục trong nháy mắt rơi xuống, cơ thể Cố Nhất Nặc càng run mạnh hơn!
Hắn dùng hành động để cho cô biết, trước mặt hắn, cô không có chút năng lực phản khán nào.
Lục Dĩ Thừa chỉ còn 6 tiếng nữa là phải quay về quân khu, hắn đã lãng phí gần 2 tiếng đồng hồ ở cái bữa tiệc nhàm chán này.
Còn phải tuyên bố chuyện đính hôn của bọn họ nữa, rồi đến nhà cũ thăm ông nội, thời gian của hắn khá cấp bách.
Cố Nhất Nặc cúi đầu, nước mắt chực trào ra, gắng hết sức chịu đựng những ưu tư vượt tầm kiểm soát của bản thân!
Lục Dĩ Thừa cởi âu phục ra, khoác lên vai Cố Nhất Nặc, nhặt lễ phục dưới đất lên, đưa đến tay nữ cảnh sát kế bên, Trên người cô ấy không còn nơi nào để giấu nữa.
Đúng vậy, Lục tiên sinh, tôi đã kiểm tra qua rồi, trên người Cố tiểu thư không có giấu hàng cấm nào cả.
Vậy thì ra ngoài đi. Tầm mắt của Lục Dĩ Thừa dừng trên người Cố Nhất Nặc.
Bốp! Tiếng cái tát trong căn phòng nhỏ càng trở nên vang dội.
Lục Dĩ Thừa đứng đó, Cố Nhất Nặc hoàn toàn chìm trong cái bóng cao lớn của hắn, nhưng mà cô không yếu thế chút nào.
Hai người nhìn nhau vài giây, Cố Nhất Nặc xoay người, cầm lễ phục mặc lên trước mặt hắn, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của hắn.
Từ giờ trở đi cô sẽ không chịu ảnh hưởng của hắn nữa.
Lúc Cố Nhất Nặc muốn mở cửa bước ra ngoài, Lục Dĩ Thừa đứng chắn ngay trước mặt cô, ấn vai cô vào vách tường.
Cô nhóc này rất thích tát người khác sao?
Anh buông tôi ra. Cố Nhất Nặc ra sức giãy dụa.
Em phải làm vợ của Lục Dĩ Thừa tôi, tôi đương nhiên có quyền đích thân chứng minh sự trong sạch của em!
Tôi không muốn làm vợ anh! Cố Nhất Nặc kiên quyết phủ nhận.
Ánh đèn lấp lánh trong đáy mắt cô, càng soi sáng thêm sự kiên định này.
Từ nhỏ Lục Dĩ Thừa đã biết, vợ tương lai của hắn họ Cố!
Khi hắn 12 tuổi, nhìn thấy cô vừa chào đời, trùng hợp là bọn họ sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ là cách nhau 12 năm thôi.
Cô hẳn là từ nhỏ cũng đã biết, ai là chồng tương lai của mình!
Dĩ Thừa, Nhất Nặc!
Đây là chuyện mà Lục lão gia xưa kia đã hứa hẹn với nhà họ Cố.
Lục Dĩ Thừa, Cố Nhất Nặc, tên của bọn họn sớm muộn gì cũng phải bó buộc nhau trên giấy chứng nhận kết hôn.
Anh buông tôi ta! Anh không buông, tôi sẽ gọi người! Cố Nhất Nặc giãy dụa lần nữa.
Hơi thở của hắn sao mà cách cô gần đến vậy, tim cô hoảng loạn, cô nhớ lại, vào cái đêm mưa gió đó, hắn không màng đến sự chống cự của cô, cưỡng bức chiếm đoạt lấy cô.
Không chút thương hại, không chút yêu thương...
Xé nát trái tim cô!
Lý Nhiên hung hăng trừng mắt với hắn một cái.
Cố Nhất Nặc khăng khăng là mình không biết bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể kéo Cố Minh Tuyết ra làm lá chắn.
Tôi không biết các anh, tại sao các anh lại biết rõ ràng về tôi như thế? Biết tôi cắn thuốc, tàng trữ ma tuý? Tôi thấy là các anh muốn vu cáo tôi? Hiện tại, người cắn thuốc... là ai? Cố Nhất Nặc chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Cố Minh Tuyết đang run rẩy.
Lý Nhiên á khẩu, không nói nên lời.
Ánh mắt của mấy vị cảnh sát thoáng chút sáng lên, hướng về Cố Nhất Nặc nói: Cố tiểu thư, hay là phiền cô đi với chúng tôi một chuyến.
Một bóng dáng từ trong góc tối đứng dậy, sải bước chân dài, đi về phía đám đông.
Chỉ thấy hắn vừa đi vừa cài cúc tay áo, nhìn rõ ràng rất nhàn tản nhưng lại khiến người khác có một cảm giác áp bức vô hình.
Tôi nghĩ, lời của Cố tiểu thư đã rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy, chẳng lẽ chỉ dựa vào một người nào đó thuận miệng nói thì cô ấy phải theo các anh về sở cảnh sát ư?
Lục Dĩ Thừa! Cả người Cố Nhất Nặc trong nháy mắt cứng đờ lại.
Sao hắn lại ở chỗ này được? Sao hắn có thể xuất hiện ở tiệc sinh nhật của cô?
Cô vẫn chưa có sự chuẩn bị nào để đối mặt với Lục Dĩ Thừa trong kiếp sống mới này. Mặc dù cô tự nhủ với bản thân, phải kiên cường, nhưng tại thời khắc này, nghe thấy tiếng của hắn, cô vẫn còn cảm giác bản thân sắp không thể thở được!
Lúc ở kiếp trước, hắn cũng có mặt sao? Như vậy, hắn tận mắt nhìn thấy bộ dạng cô thất lễ sau khi bị bỏ thuốc?
Sau đó, người của Lục gia ra mặt, áp chuyện này xuống, cô mới có thể ra khỏi sở cảnh sát.
Hắn có ở đây, chỉ là cô không biết hắn có mặt.
Lục thiếu! Người bên cạnh liếc mắt một cái liền nhận ra.
Không ngờ được, Lục thiếu lại ở đây đấy! Lúc nãy sao không thấy chứ, anh ta rốt cuộc là ngồi ở chỗ nào vậy?
Mấy vị cảnh sát cũng có chút khó xử, bọn họ cũng không phải không biết tầm ảnh hưởng của Cố gia ở G thị này, giờ đây lại còn có đại thiếu gia nhà họ Lục, chuyện này vốn dĩ khó giải quyết, giờ càng thêm gay go rồi.
Hôm nay, là tiệc sinh nhật của Cố tiểu thư, đợi lát nữa còn công bố một chuyện rất hệ trọng, mong các vị mau chóng xử lý chuyện này! Tôi tin các anh có khả năng xử lý tốt phải không? Lục Dĩ Thừa lại nói.
Đây là một vấn đề đơn giản, từ miệng Lục Dĩ Thừa nói ra, đủ kinh hãi rồi! Lục gia quyền thế ngất trời, chuyện này mọi người đều biết!
Vị đại thiếu này tuổi còn nhỏ mà đã là thiếu tướng. Lục lão gia thì càng miễn bàn.
Nếu không thì như thế này đi, để một nữ cảnh sát của chúng tôi lục soát người Cố tiểu thư, nếu không phát hiện được có hàng cấm, Cố tiểu thư không có liên quan gì tới chuyện này. Những người khác có liên quan, chúng tôi phải dẫn toàn bộ đi.
Được! Lục Dĩ Thừa gật đầu.
Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, mặc dù đây cũng là kết cuộc mà cô muốn, nhưng do Lục Dĩ Thừa gật đầu đồng ý, tâm trạng cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Hắn, hoàn toàn như trước đây, cố chấp, bá đạo! Không cho cô chút đường sống nào, chuyện của cô, hắn dựa vào đâu mà nhúng tay vào!
Rõ ràng, hiện giờ cô không có sự lựa chọn nào khác.
Chưa đầy mười phút, một nữ cảnh sát đã tới sảnh tiệc, Cố Nhất Nặc và cô ta đi đến phòng nghỉ. Trong nháy mắt, trước khi cửa bị khép lại, một bàn tay đưa ra ngăn trở, một thân ảnh cao lớn tiến vào.
Cạch cửa đóng lại, bả vai Cố Nhất Nặc hơi run lên.
Lục Dĩ Thừa, hắn đến đây làm gì?
Cố Nhất Nặc giữ chặt y phục trước ngực, lễ phục đã bị cởi ra từ phía sau, chỉ cần cô buông lỏng một chút là sẽ rơi xuống, và cô sẽ lộ ra ở trước mặt Lục Dĩ Thừa.
Cởi! Lục Dĩ Thừa mạnh mẽ nói ra một từ ngắn gọn.
Hắn chính là đến để chứng minh cô trong sạch, bởi vì cô là vị hôn thê của Lục Dĩ Thừa hắn.
Anh vào đây làm gì? Mời anh ra ngoài cho! Cố Nhất Nặc chỉ vào cửa nói với Lục Dĩ Thừa.
Nữ cảnh sát bên cạnh cũng rất xấu hổ.
Nhưng Lục Dĩ Thừa vẫn cứ cố tình ngồi xuống sofa bên cạnh, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Bả vai Cố Nhất Nặc càng run hơn, Lục tiên sinh, mời anh ra ngoài cho! Không nên cản trở cảnh sát thi hành công vụ.
Cố tiểu thư, hiện giờ, người đang kéo dài thời gian là em. Lục Dĩ Thừa phản bác.
Nữ cảnh sát:.......
Lục tiên sinh còn chưa vô sỉ tới mức muốn ngồi nhìn một nữ sinh cởi y phục đấy chứ? Cố Nhất Nặc cố trấn tĩnh bản thân lại, cô nhất định sẽ không giống như kiếp trước, bị hắn nắm trong lòng bàn tay!
Lục Dĩ Thừa dập điếu thuốc, đứng dậy đi về phía Cố Nhất Nặc, kéo tay cô, lễ phục trong nháy mắt rơi xuống, cơ thể Cố Nhất Nặc càng run mạnh hơn!
Hắn dùng hành động để cho cô biết, trước mặt hắn, cô không có chút năng lực phản khán nào.
Lục Dĩ Thừa chỉ còn 6 tiếng nữa là phải quay về quân khu, hắn đã lãng phí gần 2 tiếng đồng hồ ở cái bữa tiệc nhàm chán này.
Còn phải tuyên bố chuyện đính hôn của bọn họ nữa, rồi đến nhà cũ thăm ông nội, thời gian của hắn khá cấp bách.
Cố Nhất Nặc cúi đầu, nước mắt chực trào ra, gắng hết sức chịu đựng những ưu tư vượt tầm kiểm soát của bản thân!
Lục Dĩ Thừa cởi âu phục ra, khoác lên vai Cố Nhất Nặc, nhặt lễ phục dưới đất lên, đưa đến tay nữ cảnh sát kế bên, Trên người cô ấy không còn nơi nào để giấu nữa.
Đúng vậy, Lục tiên sinh, tôi đã kiểm tra qua rồi, trên người Cố tiểu thư không có giấu hàng cấm nào cả.
Vậy thì ra ngoài đi. Tầm mắt của Lục Dĩ Thừa dừng trên người Cố Nhất Nặc.
Bốp! Tiếng cái tát trong căn phòng nhỏ càng trở nên vang dội.
Lục Dĩ Thừa đứng đó, Cố Nhất Nặc hoàn toàn chìm trong cái bóng cao lớn của hắn, nhưng mà cô không yếu thế chút nào.
Hai người nhìn nhau vài giây, Cố Nhất Nặc xoay người, cầm lễ phục mặc lên trước mặt hắn, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của hắn.
Từ giờ trở đi cô sẽ không chịu ảnh hưởng của hắn nữa.
Lúc Cố Nhất Nặc muốn mở cửa bước ra ngoài, Lục Dĩ Thừa đứng chắn ngay trước mặt cô, ấn vai cô vào vách tường.
Cô nhóc này rất thích tát người khác sao?
Anh buông tôi ra. Cố Nhất Nặc ra sức giãy dụa.
Em phải làm vợ của Lục Dĩ Thừa tôi, tôi đương nhiên có quyền đích thân chứng minh sự trong sạch của em!
Tôi không muốn làm vợ anh! Cố Nhất Nặc kiên quyết phủ nhận.
Ánh đèn lấp lánh trong đáy mắt cô, càng soi sáng thêm sự kiên định này.
Từ nhỏ Lục Dĩ Thừa đã biết, vợ tương lai của hắn họ Cố!
Khi hắn 12 tuổi, nhìn thấy cô vừa chào đời, trùng hợp là bọn họ sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ là cách nhau 12 năm thôi.
Cô hẳn là từ nhỏ cũng đã biết, ai là chồng tương lai của mình!
Dĩ Thừa, Nhất Nặc!
Đây là chuyện mà Lục lão gia xưa kia đã hứa hẹn với nhà họ Cố.
Lục Dĩ Thừa, Cố Nhất Nặc, tên của bọn họn sớm muộn gì cũng phải bó buộc nhau trên giấy chứng nhận kết hôn.
Anh buông tôi ta! Anh không buông, tôi sẽ gọi người! Cố Nhất Nặc giãy dụa lần nữa.
Hơi thở của hắn sao mà cách cô gần đến vậy, tim cô hoảng loạn, cô nhớ lại, vào cái đêm mưa gió đó, hắn không màng đến sự chống cự của cô, cưỡng bức chiếm đoạt lấy cô.
Không chút thương hại, không chút yêu thương...
Xé nát trái tim cô!
/2628
|