Con gấp cái gì, Lục Dĩ Thừa hiện giờ ở G thị, chờ mẹ trước lên kế hoạch, chuyện này nhất định không thể lại có sai lầm! Từ cái tên Hứa Thụy xuống tay trước. Ba nó phá sản, thiếu một đống nợ, mẹ không tin xương cốt nó cứng như vậy!
Cố Minh Tuyết nghe đến mấy cái này, khóe môi nâng lên ý cười.
Gần đây, cái tên Hứa Thụy kia còn cùng Cố Nhất Nặc gần gũi như vậy sao?
Đúng vậy, mỗi ngày đều ở bên nhau, dường như cái gì cũng tốt.
Không cần để ý tới bọn chúng, làm cho bọn chúng tiếp tục tốt với nhau đi. ánh mắt Trình Thi Lệ lạnh lùng, kế tiếp bà ta phải lên kế hoạch tốt một chút.
Không riêng gì những cái đó có thể làm Cố Nhất Nặc bị nghiện, còn phải có một sự kiện, làm Cố Nhất Nặc rốt cuộc trở mình không được!
......
Chính là vì được Lục Dĩ Thừa đồng ý, kế tiếp Cố Nhất Nặc thuận lợi thông qua việc đăng ký.
Cô đem mấy bức vẽ của mình ra làm cho mấy giáo viên đều khen không dứt miệng.
Bản lĩnh như vậy, kỹ năng hội hoạ thuần thục, đây có chỗ nào như là một học sinh muốn thi vào học viện mỹ thuật? Đây quả thật đều có vài phần là của hoạ sĩ đã thành danh.
Cố Nhất Nặc từ nhỏ đã thích vẽ tranh, gả cho Lục Dĩ Thừa xong, thời gian quá nhiều, quá thanh nhàn, lại vì cai nghiện nên cô liền mỗi ngày đều vẽ tranh.
Là vẽ tranh đã cứu vớt tinh thần bị nghiện ma túy tra tấn của cô, làm cô dần dần thoát ra khỏi sương mù mờ mịt.
Cũng nhờ đó cô mới biết được bản thân mình thế nhưng ở phương diện này lại có thiên phú như vậy.
Cho nên, kiếp này cô sẽ không hoang phí tài năng thiên phú này của mình, làm việc mình thích, lựa chọn con đường mình muốn đi.
Cố Nhất Nặc cũng không nghĩ tới, tác phẩm cô dự thi thế nhưng được một vị giáo viên đề cử với một hoạ sĩ nổi danh ở G thị, Bạch Duật.
Bạch Duật còn tự mình gọi điện cho Cố Nhất Nặc, hy vọng đem mấy bức tranh đó của cô, đặt ở phòng vẽ tranh của hắn. Hơn nữa những bức tranh đó, tất cả đều ghi tên Cố Nhất Nặc.
Phòng vẽ tranh của Bạch Duật, cũng là một nơi triển lãm tranh loại nhỏ, bên trong phần lớn là tranh Bạch Duật vẽ, cũng sẽ đặt một ít tranh do học sinh của hắn vẽ, nhưng đây là tình huống cực nhỏ có tranh của người khác.
Tranh của Cố Nhất Nặc có thể đặt ở nơi đó, nhất thời trở thành đề tài náo nhiệt.
Chọn trường xong, tâm tình Cố Nhất Nặc cũng được thả lỏng. Lại lần nữa nhận được giấy báo thi cô vẫn là sợ ngây người!
Một lần đi thi trước đó, vẫn là trước khi cô trọng sinh, cho nên cơ bản thành tích so với bình thường không có khác biệt bao nhiêu, lúc này đây chính là hoàn toàn tự mình làm.
Thành tích thế nhưng thấp hơn vài người, bất ngờ rơi vào đếm ngược!
Chủ nhiệm lớp vô cùng đau khổ, nhà trường cũng cảm thấy tiếc hận, một người học trò tốt như thế, vốn đang có hi vọng, là một ứng viên sáng giá để thi vào đại học H như thế lại lãng phí!
Bất quá, các giáo viên xem qua tranh vẽ của Cố Nhất Nặc lại nhịn không được đồng thời tán thưởng, đứa nhỏ này đối vơid vẽ tranh, thật là quá có thiên phú! Nếu như không học vẽ tranh, đó mới là đáng tiếc.
Tan học, Cố Nhất Nặc ở bên ngoài trường chờ Hứa Thụy.
Bạch Duật cho cô hai vé vào cửa, là đi tham gia triển lãm tranh của Bạch Duật, cô cũng không có người đi cùng, lại cảm thấy lần đầu tiên được gặp Bạch Duật, sợ bản thân sẽ khẩn trương, liền nhớ tới Hứa Thụy.
Vừa hay cô tìm Hứa Thụy, còn có một chuyện rất quan trọng, cho nên vừa vặn nhân cơ hội này, hẹn gặp Hứa Thụy.
Tiểu Nặc, cậu đang đợi mình sao?
Đúng vậy! Cậu có rảnh không? Cùng mình đi xem triển lãm tranh.
Oa! Bạch Duật triển lãm tranh? Được đó, cái này nhất định phải đi. Hứa Thụy gật gật đầu.
Cậu tìm được một công việc bán thời gian, làm việc ở đó, trước kia tuy rằng không bì kịp gia thế Cố Nhất Nặc tốt như vậy, cậu cũng được coi như là một cậu công tử nhà giàu nho nhỏ. Hiện giờ, chỉ có thể chạy vại đi làm công cho người khác để giảm bớt áp lực kinh tế trong nhà.
Lưu lạc cho tới tình trạng như ngày hôm nay, cậu chưa từng có oán giận qua. Thân thể mẹ cậu không tốt, ba cậu nhất thời chưa tìm được công việc thích hợp, tuổi trẻ của cậu phải khiêng lên vai gánh nặng gia đình.
Buổi tối 7 giờ rưỡi vào bàn, hiện tại còn sớm, chúng ta đi ăn một chút gì đi? Mình mời khách. Cố Nhất Nặc cười nói.
Được đó! Mình phải ăn cho thật no mới được!
Được, tùy cậu chọn địa điểm, muốn ăn cái gì cũng được! Cố Nhất Nặc cười đáp lại.
Lên xe! Hứa Thụy vỗ vỗ chỗ ngồi sau xe đạp.
Cố Nhất Nặc ngồi lên, hai người dọc theo vỉa hè trường học mà đi.
Gió nhẹ cuốn lên một góc váy dài tuyết trắng của Cố Nhất Nặc, tản ra hương vị tuổi thanh xuân, đem những thứ tốt đẹp tuổi này nên có, phụ hoạ càng thêm ngọt ngào.
Hứa Thụy quay đầu lại, nhìn Cố Nhất Nặc, đáy mắt tất cả đều là tình cảm dịu dàng.
Chiếc Maybach màu đen ngừng ở bên ngoài trường học, Lục Dĩ Thừa nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hắn vốn là lựa thời gian mà tới, bất quá trên đường bị kẹt xe một lúc, không biết Cố Nhất Nặc có phải đã đi rồi hay không.
Hắn cầm lấy di động mới phát hiện, hắn thế nhưng không có số di động của cô.
Một lần đó cô gọi điện thoại tới, vẫn là gọi vào điện thoại của ông nội.
Hắn đẩy cửa xe ra, nhìn về phía một người học sinh đi tới, Vị bạn học này, cô có quen biết Cố Nhất Nặc không?
Oa! Đẹp trai quá! Một bên nữ sinh nổi tính mê trai.
Lục Dĩ Thừa nhẫn nại đè nén tâm tình, hỏi lại lần nữa: cô quen biết Cố Nhất Nặc không?
Hà Vi nghe được tên Cố Nhất Nặc, lập tức chạy tới, Anh tìm Nhất Nặc à? Tôi là bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy tan học liền đi rồi!
Cám ơn! Lục Dĩ Thừa nói lời cảm ơn xong, xoay người.
Anh là vị hôn phu của Cố Nhất Nặc? Hà Vi nhịn không được hỏi.
Lục Dĩ Thừa mở cửa xe, đáp lại Hà Vi một câu: Phải.
Thế nhưng là hôn phu của Cố Nhất Nặc á!
Một bên nữ sinh đều đã mê đắm đến chân cũng đều mềm nhũn! Người đàn ông này, không chỉ là đẹp trai, khí chất mạnh mẽ như vậy, dùng một câu để hình dung: Quả thực là đẹp trai vượt ra khỏi bầu trời, đột phá cả thời gian!
Thật là hâm mộ quá đi! Có một người đàn ông như thế, nếu có thể mỗi ngày coi trọng liếc mắt nhìn mình một cái, mình cũng đã thỏa mãn rồi!
Hà Vi nhìn các nữ sinh ở một bên, cúi đầu cười. Cố Nhất Nặc có một vị hôn phu như thế, là tuyệt đối sẽ không coi trọng Hứa Thụy!
Nhưng mà, ở trong mắt cô, Hứa Thụy mới là ưu tú nhất.
Lục Dĩ Thừa lên xe, quay đầu xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía trước xe, hắn lập tức phanh lại, vẫn là đụng vào người ở trước mặt kia!
A! Một bên người, hét lên một tiếng.
Lục Dĩ Thừa xuống xe, xem xét tình huống của người này, phát hiện là một nữ sinh.
Cô không sao chứ?
Tôi không sao, nhưng mà chân đau quá. Cố Minh Tuyết cắn môi dưới, cố nén đau muốn đứng lên, chính là dù sao cũng là xe, va chạm nhẹ như thế cũng đủ cho cô ta chịu đựng rồi.
Cô ta hiện tại mới có chút sợ! Còn may, Lục Dĩ Thừa phanh lại gấp, bằng không cô ta còn không biết sẽ bị đâm thành cái dạng gì.
Nếu vừa rồi cô ta không xông lên, không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại Lục Dĩ Thừa, mới có thể cùng hắn có mối liên quan.
Anh Dĩ Thừa? Cố Minh Tuyết giả bộ giật mình.
Cô là ai? Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
Cố Minh Tuyết trong lòng đau xót, hắn thế nhưng không quen biết cô ta, cũng phải, buổi tối hôm đó, hắn tới vội vàng, đi cũng vội vàng, làm cô ta một câu cũng không thể nói.
Em là Minh Tuyết. Anh Dĩ Thừa, anh không nhớ em sao? Cố Minh Tuyết vẻ mặt hồn nhiên hỏi lại.
---###
Sr cả nhà vì sự chậm trễ.
Cố Minh Tuyết nghe đến mấy cái này, khóe môi nâng lên ý cười.
Gần đây, cái tên Hứa Thụy kia còn cùng Cố Nhất Nặc gần gũi như vậy sao?
Đúng vậy, mỗi ngày đều ở bên nhau, dường như cái gì cũng tốt.
Không cần để ý tới bọn chúng, làm cho bọn chúng tiếp tục tốt với nhau đi. ánh mắt Trình Thi Lệ lạnh lùng, kế tiếp bà ta phải lên kế hoạch tốt một chút.
Không riêng gì những cái đó có thể làm Cố Nhất Nặc bị nghiện, còn phải có một sự kiện, làm Cố Nhất Nặc rốt cuộc trở mình không được!
......
Chính là vì được Lục Dĩ Thừa đồng ý, kế tiếp Cố Nhất Nặc thuận lợi thông qua việc đăng ký.
Cô đem mấy bức vẽ của mình ra làm cho mấy giáo viên đều khen không dứt miệng.
Bản lĩnh như vậy, kỹ năng hội hoạ thuần thục, đây có chỗ nào như là một học sinh muốn thi vào học viện mỹ thuật? Đây quả thật đều có vài phần là của hoạ sĩ đã thành danh.
Cố Nhất Nặc từ nhỏ đã thích vẽ tranh, gả cho Lục Dĩ Thừa xong, thời gian quá nhiều, quá thanh nhàn, lại vì cai nghiện nên cô liền mỗi ngày đều vẽ tranh.
Là vẽ tranh đã cứu vớt tinh thần bị nghiện ma túy tra tấn của cô, làm cô dần dần thoát ra khỏi sương mù mờ mịt.
Cũng nhờ đó cô mới biết được bản thân mình thế nhưng ở phương diện này lại có thiên phú như vậy.
Cho nên, kiếp này cô sẽ không hoang phí tài năng thiên phú này của mình, làm việc mình thích, lựa chọn con đường mình muốn đi.
Cố Nhất Nặc cũng không nghĩ tới, tác phẩm cô dự thi thế nhưng được một vị giáo viên đề cử với một hoạ sĩ nổi danh ở G thị, Bạch Duật.
Bạch Duật còn tự mình gọi điện cho Cố Nhất Nặc, hy vọng đem mấy bức tranh đó của cô, đặt ở phòng vẽ tranh của hắn. Hơn nữa những bức tranh đó, tất cả đều ghi tên Cố Nhất Nặc.
Phòng vẽ tranh của Bạch Duật, cũng là một nơi triển lãm tranh loại nhỏ, bên trong phần lớn là tranh Bạch Duật vẽ, cũng sẽ đặt một ít tranh do học sinh của hắn vẽ, nhưng đây là tình huống cực nhỏ có tranh của người khác.
Tranh của Cố Nhất Nặc có thể đặt ở nơi đó, nhất thời trở thành đề tài náo nhiệt.
Chọn trường xong, tâm tình Cố Nhất Nặc cũng được thả lỏng. Lại lần nữa nhận được giấy báo thi cô vẫn là sợ ngây người!
Một lần đi thi trước đó, vẫn là trước khi cô trọng sinh, cho nên cơ bản thành tích so với bình thường không có khác biệt bao nhiêu, lúc này đây chính là hoàn toàn tự mình làm.
Thành tích thế nhưng thấp hơn vài người, bất ngờ rơi vào đếm ngược!
Chủ nhiệm lớp vô cùng đau khổ, nhà trường cũng cảm thấy tiếc hận, một người học trò tốt như thế, vốn đang có hi vọng, là một ứng viên sáng giá để thi vào đại học H như thế lại lãng phí!
Bất quá, các giáo viên xem qua tranh vẽ của Cố Nhất Nặc lại nhịn không được đồng thời tán thưởng, đứa nhỏ này đối vơid vẽ tranh, thật là quá có thiên phú! Nếu như không học vẽ tranh, đó mới là đáng tiếc.
Tan học, Cố Nhất Nặc ở bên ngoài trường chờ Hứa Thụy.
Bạch Duật cho cô hai vé vào cửa, là đi tham gia triển lãm tranh của Bạch Duật, cô cũng không có người đi cùng, lại cảm thấy lần đầu tiên được gặp Bạch Duật, sợ bản thân sẽ khẩn trương, liền nhớ tới Hứa Thụy.
Vừa hay cô tìm Hứa Thụy, còn có một chuyện rất quan trọng, cho nên vừa vặn nhân cơ hội này, hẹn gặp Hứa Thụy.
Tiểu Nặc, cậu đang đợi mình sao?
Đúng vậy! Cậu có rảnh không? Cùng mình đi xem triển lãm tranh.
Oa! Bạch Duật triển lãm tranh? Được đó, cái này nhất định phải đi. Hứa Thụy gật gật đầu.
Cậu tìm được một công việc bán thời gian, làm việc ở đó, trước kia tuy rằng không bì kịp gia thế Cố Nhất Nặc tốt như vậy, cậu cũng được coi như là một cậu công tử nhà giàu nho nhỏ. Hiện giờ, chỉ có thể chạy vại đi làm công cho người khác để giảm bớt áp lực kinh tế trong nhà.
Lưu lạc cho tới tình trạng như ngày hôm nay, cậu chưa từng có oán giận qua. Thân thể mẹ cậu không tốt, ba cậu nhất thời chưa tìm được công việc thích hợp, tuổi trẻ của cậu phải khiêng lên vai gánh nặng gia đình.
Buổi tối 7 giờ rưỡi vào bàn, hiện tại còn sớm, chúng ta đi ăn một chút gì đi? Mình mời khách. Cố Nhất Nặc cười nói.
Được đó! Mình phải ăn cho thật no mới được!
Được, tùy cậu chọn địa điểm, muốn ăn cái gì cũng được! Cố Nhất Nặc cười đáp lại.
Lên xe! Hứa Thụy vỗ vỗ chỗ ngồi sau xe đạp.
Cố Nhất Nặc ngồi lên, hai người dọc theo vỉa hè trường học mà đi.
Gió nhẹ cuốn lên một góc váy dài tuyết trắng của Cố Nhất Nặc, tản ra hương vị tuổi thanh xuân, đem những thứ tốt đẹp tuổi này nên có, phụ hoạ càng thêm ngọt ngào.
Hứa Thụy quay đầu lại, nhìn Cố Nhất Nặc, đáy mắt tất cả đều là tình cảm dịu dàng.
Chiếc Maybach màu đen ngừng ở bên ngoài trường học, Lục Dĩ Thừa nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hắn vốn là lựa thời gian mà tới, bất quá trên đường bị kẹt xe một lúc, không biết Cố Nhất Nặc có phải đã đi rồi hay không.
Hắn cầm lấy di động mới phát hiện, hắn thế nhưng không có số di động của cô.
Một lần đó cô gọi điện thoại tới, vẫn là gọi vào điện thoại của ông nội.
Hắn đẩy cửa xe ra, nhìn về phía một người học sinh đi tới, Vị bạn học này, cô có quen biết Cố Nhất Nặc không?
Oa! Đẹp trai quá! Một bên nữ sinh nổi tính mê trai.
Lục Dĩ Thừa nhẫn nại đè nén tâm tình, hỏi lại lần nữa: cô quen biết Cố Nhất Nặc không?
Hà Vi nghe được tên Cố Nhất Nặc, lập tức chạy tới, Anh tìm Nhất Nặc à? Tôi là bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu ấy tan học liền đi rồi!
Cám ơn! Lục Dĩ Thừa nói lời cảm ơn xong, xoay người.
Anh là vị hôn phu của Cố Nhất Nặc? Hà Vi nhịn không được hỏi.
Lục Dĩ Thừa mở cửa xe, đáp lại Hà Vi một câu: Phải.
Thế nhưng là hôn phu của Cố Nhất Nặc á!
Một bên nữ sinh đều đã mê đắm đến chân cũng đều mềm nhũn! Người đàn ông này, không chỉ là đẹp trai, khí chất mạnh mẽ như vậy, dùng một câu để hình dung: Quả thực là đẹp trai vượt ra khỏi bầu trời, đột phá cả thời gian!
Thật là hâm mộ quá đi! Có một người đàn ông như thế, nếu có thể mỗi ngày coi trọng liếc mắt nhìn mình một cái, mình cũng đã thỏa mãn rồi!
Hà Vi nhìn các nữ sinh ở một bên, cúi đầu cười. Cố Nhất Nặc có một vị hôn phu như thế, là tuyệt đối sẽ không coi trọng Hứa Thụy!
Nhưng mà, ở trong mắt cô, Hứa Thụy mới là ưu tú nhất.
Lục Dĩ Thừa lên xe, quay đầu xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía trước xe, hắn lập tức phanh lại, vẫn là đụng vào người ở trước mặt kia!
A! Một bên người, hét lên một tiếng.
Lục Dĩ Thừa xuống xe, xem xét tình huống của người này, phát hiện là một nữ sinh.
Cô không sao chứ?
Tôi không sao, nhưng mà chân đau quá. Cố Minh Tuyết cắn môi dưới, cố nén đau muốn đứng lên, chính là dù sao cũng là xe, va chạm nhẹ như thế cũng đủ cho cô ta chịu đựng rồi.
Cô ta hiện tại mới có chút sợ! Còn may, Lục Dĩ Thừa phanh lại gấp, bằng không cô ta còn không biết sẽ bị đâm thành cái dạng gì.
Nếu vừa rồi cô ta không xông lên, không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại Lục Dĩ Thừa, mới có thể cùng hắn có mối liên quan.
Anh Dĩ Thừa? Cố Minh Tuyết giả bộ giật mình.
Cô là ai? Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
Cố Minh Tuyết trong lòng đau xót, hắn thế nhưng không quen biết cô ta, cũng phải, buổi tối hôm đó, hắn tới vội vàng, đi cũng vội vàng, làm cô ta một câu cũng không thể nói.
Em là Minh Tuyết. Anh Dĩ Thừa, anh không nhớ em sao? Cố Minh Tuyết vẻ mặt hồn nhiên hỏi lại.
---###
Sr cả nhà vì sự chậm trễ.
/2628
|