Lúc này di động reo lên, Lục Dĩ Thừa lập tức cầm lấy di động, vừa thấy là Lục lão gia điện tới.
Alô, ông nội.
Các con đến đâu rồi? Tôn tẩu đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi cả rồi.
Ông nội, mọi người ăn trước đi, Cố Nhất Nặc hôm nay nhận lời mời đến triển lãm tranh của Bạch Duật, chúng con hôm nay có khả năng tối mới về.
Đón được Nhất Nặc sao?
Không có, lúc con đến cô ấy đã đến triển lãm tranh.
Con ngày thường một chút cũng không quan tâm tới Nhất Nặc, thật vất vả mới nghỉ phép mấy tháng, con cũng không chủ động một chút, thế nhưng Nhất Nặc muốn đi triển lãm tranh cũng không biết! Ông mặc kệ, hôm nay bất luận con làm như thế nào cũng phải đón được Nhất Nặc trở về cho ông, ngày mai là cuối tuần rồi, Nhất Nặc có thể ở đây hai ngày.
Lục Dĩ Thừa xoa xoa ấn đường, Được, được, ông ăn cơm trước đi, con đang trên đường đến triển lãm tranh.
Lục lão gia lúc này mới vừa lòng cúp điện thoại.
Tôn tẩu, giường trong phòng cho khách đều đã sai người làm dọn ra ngoài rồi sao?
Lão gia, người cứ yên tâm đi, dọn ra ngoài rồi!
Được! Được, gạo nấu thành cơm, liền bảo đảm.
Lục lão gia xem không dưới trăm bộ phim ngôn tình mới suy đoán, hai đứa nhóc này gần đây có điểm không bình thường.
Cho nên, ông không thể trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ này, càng ngày càng xa cách, ông phải nhân dịp Dĩ Thừa còn đang nghỉ phép, đem hai người bọn họ bồi dưỡng cảm tình gắn bó keo sơn!
......
Xe phía trước chạy như là rùa bò, Lục Dĩ Thừa cầm lấy điện thoại, lại lần nữa gọi vào di động của Cố Nhất Nặc.
Reo đến một giây cuối cùng, vẫn như cũ không có nối máy được.
Hắn đem điện thoại di động ném tới một bên, nhìn dòng xe cộ trước mắt.
Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy đi xe đạp, một đường thông suốt, nhưng mà người trên đường rất đông lại rất ầm ỹ, căn bản là không nghe thấy tiếng chuông di động.
Xe rốt cuộc cũng dịch chuyển, Lục Dĩ Thừa nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 7 giờ.
Chạy xe khoảng năm phút, qua giờ cao điểm, đường liền thông thoáng, lại chạy thêm một con phố, phía trước chính là phòng vẽ tranh Bạch Duật.
Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy lúc này cũng tới nơi rồi.
Người thật nhiều nha! Cố Nhất Nặc nhìn hội trường triển lãm tranh, dòng người đi qua đi lại, không nhịn được cảm thán.
Chúng ta sẽ vào lúc nào đây?
Nhiều người như thế, chúng ta chờ một chút đi. Cố Nhất Nặc quả thật có chút luống cuống.
Kiếp trước cô vẽ nhiều tranh như vậy, tất cả đều bị phủ đầy bụi ở dưới hầm ngầm, hiện tại là lấy ra đặt ở triển lãm lớn như thế, được người ta xem xét, cô thật là có chút ngượng ngùng.
Tiểu Nặc, sau này cậu nhất định cũng sẽ trở thành đại hoạ sĩ giống Bạch Duật tiên sinh như vậy. Không, cậu sẽ càng nổi danh hơn so với anh ta.
Kỳ thật, mình cũng không nghĩ là có tiếng tăm gì, làm việc mình thích là tốt rồi.
Lục Dĩ Thừa ngừng xe, đi đến cửa chính hội trường triển lãm tranh, Cố Nhất Nặc tan học liền tới đây rồi, hẳn là đã sớm đi vào trong, hắn không có thiệp mời, mấy nơi như thế này, hẳn là không phải nhìn mặt một cái là có thể đi vào.
Hắn lấy di động lấy ra, lại lần nữa gọi cho Cố Nhất Nặc.
Phía sau một cái giá tranh triển lãm, tiếng chuông di động vang lên.
Lục Dĩ Thừa nắm di động, ma xui quỷ khiến đi đến sau cái giá để tranh.
Hai bóng người xuất hiện ở trước mắt, Lục Dĩ Thừa chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu!
Cố Nhất Nặc còn cầm di động nhìn, vẫn là dãy số lúc vừa mới ăn cơm xong gọi tới. Ngay lúc cô chuẩn bị muốn nghe máy, đối phương lại ngắt máy.
Lục Dĩ Thừa nhìn cô, lại nhìn nhìn Hứa Thụy bên cạnh, cô thế nhưng để Hứa Thụy cùng cô cùng nhau tới xem triển lãm tranh!
Đến trường học đón người lại không gặp, không thể hiểu được đụng phải Cố Minh Tuyết, đến nhà tìm cô lại không tìm được, bị kẹt xe, gọi năm cuộc điện thoại, cô đều không nghe! Kết quả, thế nhưng cô cùng cái tên Hứa Thụy trốn ở chỗ này!
Hắn thật sự là muốn tiến lên, bóp chết cô gái này!
Cố Nhất Nặc cúi đầu nhìn di động trong tay, phát hiện nhiều cuộc gọi nhỡ như thế, tất cả đều là dãy số này đánh tới, lập tức gọi qua đi.
Gọi được, đồng thời, một tiếng chuông cũng ở không xa trước mặt vang lên.
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Dĩ Thừa đứng ở nơi đó, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bạch ra! Hắn làm sao lại ở chỗ này?
Lục Dĩ Thừa một tay cắm ở trong túi quần, một tay cầm di động, sắc mặt âm trầm.
Số điện thoại này, là của anh? Cố Nhất Nặc hậu tri hậu giác dò hỏi.
Lục Dĩ Thừa thiếu chút nữa tức giận đến nội thương, không đáp lại.
Cố Nhất Nặc ngắt máy, gọi lại, điện thoại hắn quả nhiên lại reo lên!
Nhưng mà, nghe điện thoại của hắn vang lên một giây, cô lại hối hận muốn chết! Vì cái gì lại muốn gọi lại một lần chứ!
Không phải muốn đi tham quan triển lãm tranh sao? Lục Dĩ Thừa đi tới chỗ cô.
Ách, phải, đúng vậy, liền chuẩn bị muốn đi vào, anh là đi ngang qua? Hay là tới xem triển lãm tranh? Cố Nhất Nặc lùi về sau.
Lục Dĩ Thừa đem tay từ túi quần rút ra, chậm rãi, cực có khí chất đem nút ở cổ tay áo cởi bỏ, rồi tiếp theo là cổ áo.
Cố Nhất Nặc biết động tác này của hắn là đại biểu cho cái gì.
Cởi nút áo, liền đại biểu cho hắn đang rất tức giận!
Là tôi đồng ý cho em đi học vẽ tranh, làm vị hôn phu của em, chồng tương lai, đương nhiên là có quyền tới đây nghiệm thu thành quả của em một chút.
Lục Dĩ Thừa nói xong, đem Cố Nhất Nặc từ bên người Hứa Thụy túm qua đi, kéo cô đi đến cửa vào hội trường.
Khoang đã! Cố Nhất Nặc muốn từ trong tay hắn giãy thoát ra, không phải là hắn muốn cùng cô cùng nhau vào đấy chứ? Rõ ràng là cô hẹn Hứa Thụy, như vậy cùng hắn đi rồi, Hứa Thụy sẽ có bao nhiêu xấu hổ chứ!
Cố Nhất Nặc quay đầu lại nhìn Hứa Thụy.
Lục Dĩ Thừa không vui, cô liền không yên lòng cái tên Hứa Thụy kia như vậy!
Vừa hay mình còn có việc không đi cùng cậu được, Tiểu Nặc, mình đi trước. Hứa Thụy cảm giác được, lúc Lục Dĩ Thừa nhìn thấy mình, có bao nhiêu phẫn nộ đang ẩn nhẫn.
Được. Vậy cậu trở về nhớ cẩn thận một chút.
Lục Dĩ Thừa túm Cố Nhất Nặc đi, không cho cô nói thêm một câu nào nữa, kéo cô đi đến phía trước.
Tay Cố Nhất Nặc tay đều bị hắn nắm đau, chỉ có thể mang theo khuôn mặt nhỏ đau khổ đi theo sau lưng hắn, tại sao hắn luôn là như vậy, xuất quỷ nhập thần? Chưa bao giờ cho một chút thời gian chuẩn bị thích ứng.
Tiên sinh, tiểu thư, phiền lấy thư mời ra một chút.
Cố Nhất Nặc đem thiếp mời trong cặp sách lấy ra, đưa cho nhân viên đứng một bên.
Cô chính là tiểu thư Cố Nhất Nặc, xin mời đi theo tôi, Bạch tiên sinh đợi đã lâu. Nhân viên lập tức đón Cố Nhất Nặc đi vào.
Cố Nhất Nặc đem tay từ trong tay Lục Dĩ Thừa rút ra, kỳ quái chính là lúc này đây, hắn lập tức liền buông tay, giống như là muốn hất tay cô ra cỡ nào vậy.
Nhân viên đem bọn họ đưa đến một khu nghỉ ngơi, bốn phía bày một ít hoa cỏ, có vẻ rất tươi mát, rất có ý thơ.
Một người đàn ông ăn mặc trang phục màu trắng trông rất thoải mái đi đến, thoạt nhìn, tuổi tác so với Lục Dĩ Thừa không sai biệt lắm, giống như còn muốn nhỏ tuổi hơn một chút.
Anh ta nuôi tóc dài, tóc màu nâu, hơi xoăn, không phải là do nhuộm ra, trời sinh đã như thế này, anh ta có làn da rất trắng, ngũ quan cũng có nét của người phương Tây, hẳn là con lai, người cao khoảng 1m85, so với Lục Dĩ Thừa cao 1m88, cũng không có kém cỏi bao nhiêu.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt của người này, ánh mắt anh ta rất thâm thúy, trong mắt, đều phảng phất chứa đầy thâm tình, vừa có sự nho nhã ôn nhuận của người phương Đông, lại vừa có phong độ của người phương Tây.
Tôi là Bạch Duật, Cố Nhất Nặc tiểu thư, xin chào.
Cố Nhất Nặc ngẩn ra một lúc, vội vàng đứng ngay lại, bắt tay với Bạch Duật, Bạch Duật không có buông ra, mà là nắm lấy tay cô làm một động tác hôn tay của người phương Tây.
Lục Dĩ Thừa vốn dĩ đang ngồi ở chỗ kia, thưởng thức tập tranh để trên bàn, nhìn thấy Bạch Duật nắm tay Cố Nhất Nặc, hôn môi, hắn đem tập tranh trong tay Bộp một tiếng khép lại.
---###
Chúc mn năm mới vui vẻ!
Alô, ông nội.
Các con đến đâu rồi? Tôn tẩu đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi cả rồi.
Ông nội, mọi người ăn trước đi, Cố Nhất Nặc hôm nay nhận lời mời đến triển lãm tranh của Bạch Duật, chúng con hôm nay có khả năng tối mới về.
Đón được Nhất Nặc sao?
Không có, lúc con đến cô ấy đã đến triển lãm tranh.
Con ngày thường một chút cũng không quan tâm tới Nhất Nặc, thật vất vả mới nghỉ phép mấy tháng, con cũng không chủ động một chút, thế nhưng Nhất Nặc muốn đi triển lãm tranh cũng không biết! Ông mặc kệ, hôm nay bất luận con làm như thế nào cũng phải đón được Nhất Nặc trở về cho ông, ngày mai là cuối tuần rồi, Nhất Nặc có thể ở đây hai ngày.
Lục Dĩ Thừa xoa xoa ấn đường, Được, được, ông ăn cơm trước đi, con đang trên đường đến triển lãm tranh.
Lục lão gia lúc này mới vừa lòng cúp điện thoại.
Tôn tẩu, giường trong phòng cho khách đều đã sai người làm dọn ra ngoài rồi sao?
Lão gia, người cứ yên tâm đi, dọn ra ngoài rồi!
Được! Được, gạo nấu thành cơm, liền bảo đảm.
Lục lão gia xem không dưới trăm bộ phim ngôn tình mới suy đoán, hai đứa nhóc này gần đây có điểm không bình thường.
Cho nên, ông không thể trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ này, càng ngày càng xa cách, ông phải nhân dịp Dĩ Thừa còn đang nghỉ phép, đem hai người bọn họ bồi dưỡng cảm tình gắn bó keo sơn!
......
Xe phía trước chạy như là rùa bò, Lục Dĩ Thừa cầm lấy điện thoại, lại lần nữa gọi vào di động của Cố Nhất Nặc.
Reo đến một giây cuối cùng, vẫn như cũ không có nối máy được.
Hắn đem điện thoại di động ném tới một bên, nhìn dòng xe cộ trước mắt.
Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy đi xe đạp, một đường thông suốt, nhưng mà người trên đường rất đông lại rất ầm ỹ, căn bản là không nghe thấy tiếng chuông di động.
Xe rốt cuộc cũng dịch chuyển, Lục Dĩ Thừa nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 7 giờ.
Chạy xe khoảng năm phút, qua giờ cao điểm, đường liền thông thoáng, lại chạy thêm một con phố, phía trước chính là phòng vẽ tranh Bạch Duật.
Cố Nhất Nặc cùng Hứa Thụy lúc này cũng tới nơi rồi.
Người thật nhiều nha! Cố Nhất Nặc nhìn hội trường triển lãm tranh, dòng người đi qua đi lại, không nhịn được cảm thán.
Chúng ta sẽ vào lúc nào đây?
Nhiều người như thế, chúng ta chờ một chút đi. Cố Nhất Nặc quả thật có chút luống cuống.
Kiếp trước cô vẽ nhiều tranh như vậy, tất cả đều bị phủ đầy bụi ở dưới hầm ngầm, hiện tại là lấy ra đặt ở triển lãm lớn như thế, được người ta xem xét, cô thật là có chút ngượng ngùng.
Tiểu Nặc, sau này cậu nhất định cũng sẽ trở thành đại hoạ sĩ giống Bạch Duật tiên sinh như vậy. Không, cậu sẽ càng nổi danh hơn so với anh ta.
Kỳ thật, mình cũng không nghĩ là có tiếng tăm gì, làm việc mình thích là tốt rồi.
Lục Dĩ Thừa ngừng xe, đi đến cửa chính hội trường triển lãm tranh, Cố Nhất Nặc tan học liền tới đây rồi, hẳn là đã sớm đi vào trong, hắn không có thiệp mời, mấy nơi như thế này, hẳn là không phải nhìn mặt một cái là có thể đi vào.
Hắn lấy di động lấy ra, lại lần nữa gọi cho Cố Nhất Nặc.
Phía sau một cái giá tranh triển lãm, tiếng chuông di động vang lên.
Lục Dĩ Thừa nắm di động, ma xui quỷ khiến đi đến sau cái giá để tranh.
Hai bóng người xuất hiện ở trước mắt, Lục Dĩ Thừa chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu!
Cố Nhất Nặc còn cầm di động nhìn, vẫn là dãy số lúc vừa mới ăn cơm xong gọi tới. Ngay lúc cô chuẩn bị muốn nghe máy, đối phương lại ngắt máy.
Lục Dĩ Thừa nhìn cô, lại nhìn nhìn Hứa Thụy bên cạnh, cô thế nhưng để Hứa Thụy cùng cô cùng nhau tới xem triển lãm tranh!
Đến trường học đón người lại không gặp, không thể hiểu được đụng phải Cố Minh Tuyết, đến nhà tìm cô lại không tìm được, bị kẹt xe, gọi năm cuộc điện thoại, cô đều không nghe! Kết quả, thế nhưng cô cùng cái tên Hứa Thụy trốn ở chỗ này!
Hắn thật sự là muốn tiến lên, bóp chết cô gái này!
Cố Nhất Nặc cúi đầu nhìn di động trong tay, phát hiện nhiều cuộc gọi nhỡ như thế, tất cả đều là dãy số này đánh tới, lập tức gọi qua đi.
Gọi được, đồng thời, một tiếng chuông cũng ở không xa trước mặt vang lên.
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Dĩ Thừa đứng ở nơi đó, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bạch ra! Hắn làm sao lại ở chỗ này?
Lục Dĩ Thừa một tay cắm ở trong túi quần, một tay cầm di động, sắc mặt âm trầm.
Số điện thoại này, là của anh? Cố Nhất Nặc hậu tri hậu giác dò hỏi.
Lục Dĩ Thừa thiếu chút nữa tức giận đến nội thương, không đáp lại.
Cố Nhất Nặc ngắt máy, gọi lại, điện thoại hắn quả nhiên lại reo lên!
Nhưng mà, nghe điện thoại của hắn vang lên một giây, cô lại hối hận muốn chết! Vì cái gì lại muốn gọi lại một lần chứ!
Không phải muốn đi tham quan triển lãm tranh sao? Lục Dĩ Thừa đi tới chỗ cô.
Ách, phải, đúng vậy, liền chuẩn bị muốn đi vào, anh là đi ngang qua? Hay là tới xem triển lãm tranh? Cố Nhất Nặc lùi về sau.
Lục Dĩ Thừa đem tay từ túi quần rút ra, chậm rãi, cực có khí chất đem nút ở cổ tay áo cởi bỏ, rồi tiếp theo là cổ áo.
Cố Nhất Nặc biết động tác này của hắn là đại biểu cho cái gì.
Cởi nút áo, liền đại biểu cho hắn đang rất tức giận!
Là tôi đồng ý cho em đi học vẽ tranh, làm vị hôn phu của em, chồng tương lai, đương nhiên là có quyền tới đây nghiệm thu thành quả của em một chút.
Lục Dĩ Thừa nói xong, đem Cố Nhất Nặc từ bên người Hứa Thụy túm qua đi, kéo cô đi đến cửa vào hội trường.
Khoang đã! Cố Nhất Nặc muốn từ trong tay hắn giãy thoát ra, không phải là hắn muốn cùng cô cùng nhau vào đấy chứ? Rõ ràng là cô hẹn Hứa Thụy, như vậy cùng hắn đi rồi, Hứa Thụy sẽ có bao nhiêu xấu hổ chứ!
Cố Nhất Nặc quay đầu lại nhìn Hứa Thụy.
Lục Dĩ Thừa không vui, cô liền không yên lòng cái tên Hứa Thụy kia như vậy!
Vừa hay mình còn có việc không đi cùng cậu được, Tiểu Nặc, mình đi trước. Hứa Thụy cảm giác được, lúc Lục Dĩ Thừa nhìn thấy mình, có bao nhiêu phẫn nộ đang ẩn nhẫn.
Được. Vậy cậu trở về nhớ cẩn thận một chút.
Lục Dĩ Thừa túm Cố Nhất Nặc đi, không cho cô nói thêm một câu nào nữa, kéo cô đi đến phía trước.
Tay Cố Nhất Nặc tay đều bị hắn nắm đau, chỉ có thể mang theo khuôn mặt nhỏ đau khổ đi theo sau lưng hắn, tại sao hắn luôn là như vậy, xuất quỷ nhập thần? Chưa bao giờ cho một chút thời gian chuẩn bị thích ứng.
Tiên sinh, tiểu thư, phiền lấy thư mời ra một chút.
Cố Nhất Nặc đem thiếp mời trong cặp sách lấy ra, đưa cho nhân viên đứng một bên.
Cô chính là tiểu thư Cố Nhất Nặc, xin mời đi theo tôi, Bạch tiên sinh đợi đã lâu. Nhân viên lập tức đón Cố Nhất Nặc đi vào.
Cố Nhất Nặc đem tay từ trong tay Lục Dĩ Thừa rút ra, kỳ quái chính là lúc này đây, hắn lập tức liền buông tay, giống như là muốn hất tay cô ra cỡ nào vậy.
Nhân viên đem bọn họ đưa đến một khu nghỉ ngơi, bốn phía bày một ít hoa cỏ, có vẻ rất tươi mát, rất có ý thơ.
Một người đàn ông ăn mặc trang phục màu trắng trông rất thoải mái đi đến, thoạt nhìn, tuổi tác so với Lục Dĩ Thừa không sai biệt lắm, giống như còn muốn nhỏ tuổi hơn một chút.
Anh ta nuôi tóc dài, tóc màu nâu, hơi xoăn, không phải là do nhuộm ra, trời sinh đã như thế này, anh ta có làn da rất trắng, ngũ quan cũng có nét của người phương Tây, hẳn là con lai, người cao khoảng 1m85, so với Lục Dĩ Thừa cao 1m88, cũng không có kém cỏi bao nhiêu.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt của người này, ánh mắt anh ta rất thâm thúy, trong mắt, đều phảng phất chứa đầy thâm tình, vừa có sự nho nhã ôn nhuận của người phương Đông, lại vừa có phong độ của người phương Tây.
Tôi là Bạch Duật, Cố Nhất Nặc tiểu thư, xin chào.
Cố Nhất Nặc ngẩn ra một lúc, vội vàng đứng ngay lại, bắt tay với Bạch Duật, Bạch Duật không có buông ra, mà là nắm lấy tay cô làm một động tác hôn tay của người phương Tây.
Lục Dĩ Thừa vốn dĩ đang ngồi ở chỗ kia, thưởng thức tập tranh để trên bàn, nhìn thấy Bạch Duật nắm tay Cố Nhất Nặc, hôn môi, hắn đem tập tranh trong tay Bộp một tiếng khép lại.
---###
Chúc mn năm mới vui vẻ!
/2628
|