Từ lúc còn thiếu niên Lục Diệp đã sống trong quân đội, quân hàm cũng từ từ tăng lên, bàn về việc đi biên cảnh đánh úp bọn buôn ma túy hoặc là bắt bọn gián điệp ngoại quốc, Lục Diệp tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh.
Vậy mà, đối với những chuyện nhà như thế này hắn lại không có chút hiểu biết nào, vừa vào siêu thị liền lập tức hiện nguyên hình, đến cả rau, thịt ở nơi nào cũng không biết.
Vẫn là Vân Thường từng chút một nói cho hắn nghe, vất vả chỉ đạo hắn mua thức ăn cùng thịt, lại mua thêm gia vị, lúc này hai người mới cùng nhau đi về nhà.
Sức lực Lục Diệp lớn, một tay nhẹ nhàng xách theo hai túi to, một tay khác cầm thật chặt tay Vân Thường, dẫn cô băng qua đường, đi trên phố, cực kỳ thông thuận.
“Chậm một chút.” Vân Thường theo không kịp bước chân của Lục Diệp, cô vừa liều mạng nhớ đường dưới chân, còn phải đuổi theo tiết tấu của hắn, càng chạy càng cảm thấy đuối sức.
Lục Diệp không nói gì, lại nghe lời thả chậm bước chân, Vân Thường đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi một cái, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp cười, mắt cong cong tựa như một vầng trăng non: “Cám ơn.” Mặc dù người này nói không nhiều, nhưng rất dễ chung sống, sẽ không bởi vì mắt của cô không thấy gì liền cố ý làm khó cô, có thể tìm được một ông xã như vậy, cô đã thỏa mãn.
“Em thật có thể nhớ đường?” Lục Diệp rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi, trong quân đội cũng có vài người đặc thù có thiên phú như vậy, nhưng Vân Thường chỉ là một cô gái bình thường, dưới tình huống mắt không nhìn thấy, đường xá phức tạp như vậy chỉ cần ba lần liền nhớ, thật khiến cho hắn có chút giật mình.
“Dĩ nhiên!” Vân Thường ưỡn cao bộ ngực nhỏ, thật ra thì cô nói ba lần đã là tốc độ chậm nhất rồi. Sở dĩ như vậy, là vì tất cả các con đường cô chỉ cần đi hai lần là có thể in chính xác vào trong đầu. Có lẽ là trời cao thấy cô quá đáng thương, nên mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng lại bồi thường cho cô ở phương diện khác.
“Chính là có một loại cảm giác, biết con đường phía trước rốt cuộc nên đi như thế nào, huống chi còn có đường chuyên dụng dành cho người mù.”
Cô giống như căn bản không biết gì cái gì gọi là ưu sầu, Lục Diệp cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi, nghe nói là bởi vì tai nạn giao thông nên cô mới biến thành bộ dạng này, nhưng hắn lại chưa từng thấy chút phẫn hẫn nào trên biểu cảm hay tâm tình của cô, người khác hắn không biết, nhưng Lục Diệp biết, nếu là chính hắn bất chợt bị mù, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Một cô gái nhỏ rất kì quái, nhưng cũng dễ nuôi, Lục Diệp nghĩ. Không khó chiều giống như thỏ, mà lại như một con mèo nhỏ vậy, chỉ cần một miếng cơm, một cái ổ là cô có thể sống rất tốt.
“Buổi trưa anh muốn ăn cái gì?” Đang suy nghĩ, Vân Thường chợt mở miệng nói.
“Em có thể nấu cơm?” Lục Diệp nhíu mày, không phải xem thường cô, mà là mắt không nhìn thấy phải làm cơm thật sự là một chuyện khó.
“Có thể, nhưng anh phải ở một bên giúp tôi.” Vân Thường có chút ngượng ngùng, “Bởi vì tôi không quen với phòng bếp.”
Lục Diệp cau mày suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là gật đầu một cái. Vân Thường không nhìn thấy, liền cho rằng hắn không đồng ý, có chút nóng nảy dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn, đưa tới sự chú ý của hắn. Lục Diệp lúc này mới hậu tri hậu giác “ừ” một tiếng, dắt Vân Thường chậm rãi đi về nhà.
Mùi sườn sào chua ngọt thơm nức xông vào mũi, màu xanh nhạt của hành càng tôn lên vẻ vàng óng ngon lành của sườn khiến cho người ta cực kỳ muốn ăn, đậu Hà Lan xào cùng thịt thật mỏng, mùi thơm ngát của rau xanh hòa cùng vị thịt, không ngán không nhạt, mùi vị vừa ăn.
Càng làm cho người ta sợ hãi than thầm chính là món cuối cùng kia, canh thịt dê nấu với cải cho thêm chút ớt khô, nhưng lại chẳng có tí mùi tanh nào, trong nước canh màu trắng sữa như khảm ngọc, củ cải trắng cùng thịt dê hoà lẫn, gần như làm choáng váng ánh mắt của Lục Diệp.
Những món ăn này đều là do cô làm, hắn cũng chỉ giúp cô rửa nguyên liệu, đưa gia vị mà thôi. Cô vợ nhỏ này của hắn, dù mỗi lần chỉ ở chung một khắc, nhưng lại luôn mang đến cho hắn rất nhiều kinh hỉ.
“Nếm thử hương vị một chút đi.” Lục Diệp đỡ Vân Thường ngồi xuống ghế dựa xong, vừa định ngồi vào vị trí đối diện, liền nghe thấy thanh âm của Vân Thường.
Những người sinh sống trong quân đội, thật ra không có yêu cầu gì nhiều với thức ăn. Lục Diệp gắp miếng sườn cắn một cái, mùi thịt đậm đà mà không ngán, vị chua ngọt lại không lấn át mùi thơm của thịt heo, chất thịt cũng cứng mềm vừa phải, rất vừa ăn.
Lại nhanh chóng gắp thêm một miếng, Lục Diệp liếc mắt nhìn Vân Thường: “Ăn rất ngon.”
Lúc này, trong lòng Vân Thường rất vui mừng. Từ chỗ Lục phu nhân, cô cũng biết được rất nhiều việc về Lục Diệp, ví dụ như hắn thích ăn nhất là thịt, không thích ăn rau cải, cho nên những món hôm nay cô làm đều có thịt, xem ra hiệu quả không tệ.
Hai người ăn cơm xong, Vân Thường bị Lục Diệp đưa đến ghế sa lon ngồi xuống nghỉ ngơi, mắt của cô không nhìn thấy, việc rửa bát … tất nhiên là do Lục Diệp nhận làm rồi.
Vân Thường nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Hôn nhân không nhất định cần tình yêu, chỉ cần hai người không chán ghét nhau, là có thể hoàn thành tốt nó. Kể từ sau trận tai nạn xe kia, cuộc sống của cô cũng đã biến thành một màu đen. Hôm nay kết quả như thế là đã tốt hơn nhiều so với dự liệu của cô.
Sau khi nghỉ trưa, Lục Diệp dẫn Vân Thường đi lòng vòng trong nhà vài lượt, đến cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua. Đây là do Vân Thường yêu cầu, cô cần nhanh chóng quen thuộc với nơi mình sẽ sống tiếp nửa đời còn lại này. Cũng may, mặc dù Lục Diệp không hay nói chuyện, nhưng lại rất có kiên nhẫn, dẫn cô đi rất nhiều lần, cho đến khi cô có thể thông thuận chạy một vòng trong nhà mới thôi.
Mặc dù mắt Vân Thường không nhìn thấy, nhưng lại chẳng gây phiền toái gì cho ai, trừ việc trong cuộc sống có thêm một người, Lục Diệp cảm thấy không có gì không quen.
Buổi tối, Lục phu nhân gọi điện thoại tới, bảo bọn họ về nhà ăn cơm. Lục Diệp đồng ý xong, liền cúp điện thoại dẫn Vân Thường về nhà, mặc dù hai nhà ở rất gần, nhưng rốt cuộc vẫn cách hai con đường, cũng phải đi hơn mười phút. May mà hai người đều không vội.
Lục Diệp chưa bao giờ trải qua loại “tiết tấu” chậm rãi như thế này, ngày trước, cuộc sống của hắn chính là nhiệm vụ và huấn luyện, mỗi một dây thần kinh thời thời khắc khắc đều phải buộc chặt. Mà bây giờ, hắn lại đang dắt một cô gái mới vừa trở thành vợ mình đi tản bộ trên đường, người bên cạnh yên lặng, không ầm ĩ không gây sự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mang theo nụ cười ôn nhu, Lục Diệp đột nhiên cảm thấy dù cho con đường này có dài hơn nữa, hắn cũng vẫn có thể cùng đi với cô.
Lúc sắp tới Lục gia, ở đầu đường phía trước lại xảy ra một trận ồn ào, mọi người chạy đổ về hướng đó, Lục Diệp vừa nhìn tình huống liền biết nhất định trước mặt đã xảy ra chuyện bất thường.
Đưa Vân Thường đến một cửa hàng thoáng mát, Lục Diệp nói: “Tôi đi qua đó xem một chút, em cứ chờ ở đây đừng đi đâu, tôi sẽ về nhanh thôi.” Nhìn Vân Thường gật đầu, lúc này mới sải bước đi về phía đám đông .
“Quỳ xuống! Quỳ xuống!” Lục Diệp mới vừa đến gần đám đông, liền nghe thấy một nhóm người vừa vỗ tay vừa la hét ầm ĩ, trên mặt mỗi người đều mang ý cười, xem ra không hề giống bộ dạng gặp chuyện không may.
Nhờ vào thân thể cường tráng, ở trong đám người, hắn rẽ ra một con đường, đi tới hiện trường trước mặt, thì ra là một người đàn ông đang cầu hôn với một người phụ nữ, trên mặt cô ta mang theo ý cười, tận sâu trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại không lên tiếng, đoán chừng cũng là có ý muốn người đàn ông quỳ xuống.
Lục Diệp ghét nhất loại phụ nữ như vậy, kiểu cách, không thành thật! Muốn cái gì thì cứ trực tiếp mở miệng, chẳng lẽ khó khăn lắm ư, còn cố tình muốn người đàn ông đi đoán!
Nhưng mà hắn không thích cũng không có nghĩa là người khác không thích, người đàn ông kia, thế nhưng, ở trước mặt mọi người, lại thật sự quỳ xuống, tay còn đang cầm một bó hoa hồng kiều diễm, trong lúc nhất thời, tâm trạng của quần chúng vây xem bị kích động lên tới đỉnh điểm, tiếng ồn ào lại mỗi lúc một lớn.
Lục Diệp lui ra khỏi đám người, nhấc chân đi về phía Vân Thường, nhìn bóng dáng nhàn nhạt của cô, chợt nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ kỳ thực chính là một tấm giấy công chứng chín dồng, cộng thêm một khế ước hai mươi vạn.
Giống như, tất cả quan hệ của bọn họ đều là dùng tiền bạc khóa lại, nếu không có số tiền này, giữa bọn họ chỉ là người xa lạ.
Lục Diệp càng nghĩ càng thấy không thoải mái, hắn cũng không biết tại sao. Hắn và Vân Thường chung đụng chỉ mới trong một ngày ngắn ngủn, đối với tính tình cùng thói quen của cô hắn đều không biết, chỉ cảm thấy tính khí của Vân Thường rất tốt, ở bất cứ lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Nhưng so với nụ cười trên mặt của cô gái kia, lại có vẻ trống rỗng mà hư vô. Giống như là một chiếc mặt nạ đường, mặc dù ngọt nhưng chỉ cần đâm một cái là sẽ rách.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Thường đã quen với tiếng bước chân của Lục Diệp, vừa nghe liền biết là hắn.
“Không có gì.” Lục Diệp không nói nhiều, chỉ kéo Vân Thường đến bên cạnh, dẫn cô đi Lục gia.
Vừa đến Lục gia, Lục phu nhân liền kéo tay Vân Thường cẩn thận nhìn hết một lần từ trên xuống dưới, giống như chỉ sợ Lục Diệp đối xử tệ với cô vậy, nhìn đến mức khiến Lục Diệp cảm thấy bực mình. Lục Thượng tướng mặc dù không có biểu hiện rõ ràng ra như Lục phu nhân, nhưng vẻ ân cần trên mặt cũng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.
Vân Thường bị Nhị lão Lục gia vây quanh hỏi han ân cần, trong lòng cảm động từng trận, kể từ sau khi mẹ qua đời, bố mẹ chồng mà cô nhặt được nửa đường này chính là hai người đối xử với cô tốt nhất.
Bữa cơm tốt cũng diễn ra vui vẻ hòa thuận, nhưng mà loại không khí này chỉ tồn tại ở giữa Vân Thường cùng Nhị lão Lục gia, Lục Diệp buồn bực ăn cơm, không nói câu nào, trong khoảng thời gian đó còn bị Lục phu nhân châm chọc không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không mở miệng, khiến Lục phu nhân tức giận dứt khoát không để ý tới hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục phu nhân vốn định giữ Vân Thường lại qua đêm ở Lục gia, dùng lời của bà mà nói chính là, cô dâu nhỏ mới đến nói như thế nào cũng phải giữ lại ở bên người để thân cận hơn một chút.
Nhưng Lục Diệp lại mặc kệ ý định của mẹ hắn, kéo Vân Thường đi ra cửa, làm cho Vân Thường chẳng kịp trả lời lấy một câu, khiến Lục phu nhân tức giận đến dậm chân.
“Ông thấy tên nhóc chết toi kia đối xử với Vân Thường thế nào?” Sau khi bọn họ đi, Lục phu nhân tự tay pha một ấm trà đưa đến thư phòng của Lục Thượng tướng, vừa rót trà vừa nói.
Lục Thượng tướng đặt ly trà xuống, kéo Lục phu nhân ngồi cạnh, đốt điếu thuốc rút một hơi, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Có hy vọng.”
Sau khi hai người về đến nhà, Vân Thường liền đi tắm, bởi vì lúc chiều Lục Diệp đã mang cô đi làm quen, cho nên một mình cô tắm cũng không quá khó khăn.
Sợ Lục Diệp chờ lâu, Vân Thường tắm có chút vội, lúc lấy sữa tắm không cẩn thận làm rơi chai xuống đất.
Cô vội vã khom lưng nhặt, kết quả động tác này làm quá lớn, đầu liền đụng phải bồn rửa tay. Vân Thường bị đau “a” lên một tiếng, nước mắt chảy ra, chai sữa tắm cũng không tìm được.
Vừa lúc đó, cửa phòng tắm chợt “phịch” một tiếng bị kéo ra, thanh âm nam tính trầm thấp, quen thuộc của Lục Diệp truyền vào lỗ tai, “Sao vậy, đã xảy ra chuyện. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết liền sững sờ tại chỗ, “oanh” một tiếng cả thân thể liền giống như bị đốt lửa, nóng đến lợi hại. Trên người Vân Thường thế nhưng lại chẳng có lấy một mảnh vải. . . . . . trơn bóng giống như một con gà con chỉ mới vừa lột xác
Vậy mà, đối với những chuyện nhà như thế này hắn lại không có chút hiểu biết nào, vừa vào siêu thị liền lập tức hiện nguyên hình, đến cả rau, thịt ở nơi nào cũng không biết.
Vẫn là Vân Thường từng chút một nói cho hắn nghe, vất vả chỉ đạo hắn mua thức ăn cùng thịt, lại mua thêm gia vị, lúc này hai người mới cùng nhau đi về nhà.
Sức lực Lục Diệp lớn, một tay nhẹ nhàng xách theo hai túi to, một tay khác cầm thật chặt tay Vân Thường, dẫn cô băng qua đường, đi trên phố, cực kỳ thông thuận.
“Chậm một chút.” Vân Thường theo không kịp bước chân của Lục Diệp, cô vừa liều mạng nhớ đường dưới chân, còn phải đuổi theo tiết tấu của hắn, càng chạy càng cảm thấy đuối sức.
Lục Diệp không nói gì, lại nghe lời thả chậm bước chân, Vân Thường đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi một cái, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp cười, mắt cong cong tựa như một vầng trăng non: “Cám ơn.” Mặc dù người này nói không nhiều, nhưng rất dễ chung sống, sẽ không bởi vì mắt của cô không thấy gì liền cố ý làm khó cô, có thể tìm được một ông xã như vậy, cô đã thỏa mãn.
“Em thật có thể nhớ đường?” Lục Diệp rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi, trong quân đội cũng có vài người đặc thù có thiên phú như vậy, nhưng Vân Thường chỉ là một cô gái bình thường, dưới tình huống mắt không nhìn thấy, đường xá phức tạp như vậy chỉ cần ba lần liền nhớ, thật khiến cho hắn có chút giật mình.
“Dĩ nhiên!” Vân Thường ưỡn cao bộ ngực nhỏ, thật ra thì cô nói ba lần đã là tốc độ chậm nhất rồi. Sở dĩ như vậy, là vì tất cả các con đường cô chỉ cần đi hai lần là có thể in chính xác vào trong đầu. Có lẽ là trời cao thấy cô quá đáng thương, nên mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng lại bồi thường cho cô ở phương diện khác.
“Chính là có một loại cảm giác, biết con đường phía trước rốt cuộc nên đi như thế nào, huống chi còn có đường chuyên dụng dành cho người mù.”
Cô giống như căn bản không biết gì cái gì gọi là ưu sầu, Lục Diệp cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi, nghe nói là bởi vì tai nạn giao thông nên cô mới biến thành bộ dạng này, nhưng hắn lại chưa từng thấy chút phẫn hẫn nào trên biểu cảm hay tâm tình của cô, người khác hắn không biết, nhưng Lục Diệp biết, nếu là chính hắn bất chợt bị mù, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Một cô gái nhỏ rất kì quái, nhưng cũng dễ nuôi, Lục Diệp nghĩ. Không khó chiều giống như thỏ, mà lại như một con mèo nhỏ vậy, chỉ cần một miếng cơm, một cái ổ là cô có thể sống rất tốt.
“Buổi trưa anh muốn ăn cái gì?” Đang suy nghĩ, Vân Thường chợt mở miệng nói.
“Em có thể nấu cơm?” Lục Diệp nhíu mày, không phải xem thường cô, mà là mắt không nhìn thấy phải làm cơm thật sự là một chuyện khó.
“Có thể, nhưng anh phải ở một bên giúp tôi.” Vân Thường có chút ngượng ngùng, “Bởi vì tôi không quen với phòng bếp.”
Lục Diệp cau mày suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là gật đầu một cái. Vân Thường không nhìn thấy, liền cho rằng hắn không đồng ý, có chút nóng nảy dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của hắn, đưa tới sự chú ý của hắn. Lục Diệp lúc này mới hậu tri hậu giác “ừ” một tiếng, dắt Vân Thường chậm rãi đi về nhà.
Mùi sườn sào chua ngọt thơm nức xông vào mũi, màu xanh nhạt của hành càng tôn lên vẻ vàng óng ngon lành của sườn khiến cho người ta cực kỳ muốn ăn, đậu Hà Lan xào cùng thịt thật mỏng, mùi thơm ngát của rau xanh hòa cùng vị thịt, không ngán không nhạt, mùi vị vừa ăn.
Càng làm cho người ta sợ hãi than thầm chính là món cuối cùng kia, canh thịt dê nấu với cải cho thêm chút ớt khô, nhưng lại chẳng có tí mùi tanh nào, trong nước canh màu trắng sữa như khảm ngọc, củ cải trắng cùng thịt dê hoà lẫn, gần như làm choáng váng ánh mắt của Lục Diệp.
Những món ăn này đều là do cô làm, hắn cũng chỉ giúp cô rửa nguyên liệu, đưa gia vị mà thôi. Cô vợ nhỏ này của hắn, dù mỗi lần chỉ ở chung một khắc, nhưng lại luôn mang đến cho hắn rất nhiều kinh hỉ.
“Nếm thử hương vị một chút đi.” Lục Diệp đỡ Vân Thường ngồi xuống ghế dựa xong, vừa định ngồi vào vị trí đối diện, liền nghe thấy thanh âm của Vân Thường.
Những người sinh sống trong quân đội, thật ra không có yêu cầu gì nhiều với thức ăn. Lục Diệp gắp miếng sườn cắn một cái, mùi thịt đậm đà mà không ngán, vị chua ngọt lại không lấn át mùi thơm của thịt heo, chất thịt cũng cứng mềm vừa phải, rất vừa ăn.
Lại nhanh chóng gắp thêm một miếng, Lục Diệp liếc mắt nhìn Vân Thường: “Ăn rất ngon.”
Lúc này, trong lòng Vân Thường rất vui mừng. Từ chỗ Lục phu nhân, cô cũng biết được rất nhiều việc về Lục Diệp, ví dụ như hắn thích ăn nhất là thịt, không thích ăn rau cải, cho nên những món hôm nay cô làm đều có thịt, xem ra hiệu quả không tệ.
Hai người ăn cơm xong, Vân Thường bị Lục Diệp đưa đến ghế sa lon ngồi xuống nghỉ ngơi, mắt của cô không nhìn thấy, việc rửa bát … tất nhiên là do Lục Diệp nhận làm rồi.
Vân Thường nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Hôn nhân không nhất định cần tình yêu, chỉ cần hai người không chán ghét nhau, là có thể hoàn thành tốt nó. Kể từ sau trận tai nạn xe kia, cuộc sống của cô cũng đã biến thành một màu đen. Hôm nay kết quả như thế là đã tốt hơn nhiều so với dự liệu của cô.
Sau khi nghỉ trưa, Lục Diệp dẫn Vân Thường đi lòng vòng trong nhà vài lượt, đến cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua. Đây là do Vân Thường yêu cầu, cô cần nhanh chóng quen thuộc với nơi mình sẽ sống tiếp nửa đời còn lại này. Cũng may, mặc dù Lục Diệp không hay nói chuyện, nhưng lại rất có kiên nhẫn, dẫn cô đi rất nhiều lần, cho đến khi cô có thể thông thuận chạy một vòng trong nhà mới thôi.
Mặc dù mắt Vân Thường không nhìn thấy, nhưng lại chẳng gây phiền toái gì cho ai, trừ việc trong cuộc sống có thêm một người, Lục Diệp cảm thấy không có gì không quen.
Buổi tối, Lục phu nhân gọi điện thoại tới, bảo bọn họ về nhà ăn cơm. Lục Diệp đồng ý xong, liền cúp điện thoại dẫn Vân Thường về nhà, mặc dù hai nhà ở rất gần, nhưng rốt cuộc vẫn cách hai con đường, cũng phải đi hơn mười phút. May mà hai người đều không vội.
Lục Diệp chưa bao giờ trải qua loại “tiết tấu” chậm rãi như thế này, ngày trước, cuộc sống của hắn chính là nhiệm vụ và huấn luyện, mỗi một dây thần kinh thời thời khắc khắc đều phải buộc chặt. Mà bây giờ, hắn lại đang dắt một cô gái mới vừa trở thành vợ mình đi tản bộ trên đường, người bên cạnh yên lặng, không ầm ĩ không gây sự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mang theo nụ cười ôn nhu, Lục Diệp đột nhiên cảm thấy dù cho con đường này có dài hơn nữa, hắn cũng vẫn có thể cùng đi với cô.
Lúc sắp tới Lục gia, ở đầu đường phía trước lại xảy ra một trận ồn ào, mọi người chạy đổ về hướng đó, Lục Diệp vừa nhìn tình huống liền biết nhất định trước mặt đã xảy ra chuyện bất thường.
Đưa Vân Thường đến một cửa hàng thoáng mát, Lục Diệp nói: “Tôi đi qua đó xem một chút, em cứ chờ ở đây đừng đi đâu, tôi sẽ về nhanh thôi.” Nhìn Vân Thường gật đầu, lúc này mới sải bước đi về phía đám đông .
“Quỳ xuống! Quỳ xuống!” Lục Diệp mới vừa đến gần đám đông, liền nghe thấy một nhóm người vừa vỗ tay vừa la hét ầm ĩ, trên mặt mỗi người đều mang ý cười, xem ra không hề giống bộ dạng gặp chuyện không may.
Nhờ vào thân thể cường tráng, ở trong đám người, hắn rẽ ra một con đường, đi tới hiện trường trước mặt, thì ra là một người đàn ông đang cầu hôn với một người phụ nữ, trên mặt cô ta mang theo ý cười, tận sâu trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại không lên tiếng, đoán chừng cũng là có ý muốn người đàn ông quỳ xuống.
Lục Diệp ghét nhất loại phụ nữ như vậy, kiểu cách, không thành thật! Muốn cái gì thì cứ trực tiếp mở miệng, chẳng lẽ khó khăn lắm ư, còn cố tình muốn người đàn ông đi đoán!
Nhưng mà hắn không thích cũng không có nghĩa là người khác không thích, người đàn ông kia, thế nhưng, ở trước mặt mọi người, lại thật sự quỳ xuống, tay còn đang cầm một bó hoa hồng kiều diễm, trong lúc nhất thời, tâm trạng của quần chúng vây xem bị kích động lên tới đỉnh điểm, tiếng ồn ào lại mỗi lúc một lớn.
Lục Diệp lui ra khỏi đám người, nhấc chân đi về phía Vân Thường, nhìn bóng dáng nhàn nhạt của cô, chợt nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ kỳ thực chính là một tấm giấy công chứng chín dồng, cộng thêm một khế ước hai mươi vạn.
Giống như, tất cả quan hệ của bọn họ đều là dùng tiền bạc khóa lại, nếu không có số tiền này, giữa bọn họ chỉ là người xa lạ.
Lục Diệp càng nghĩ càng thấy không thoải mái, hắn cũng không biết tại sao. Hắn và Vân Thường chung đụng chỉ mới trong một ngày ngắn ngủn, đối với tính tình cùng thói quen của cô hắn đều không biết, chỉ cảm thấy tính khí của Vân Thường rất tốt, ở bất cứ lúc nào cũng mang theo nụ cười.
Nhưng so với nụ cười trên mặt của cô gái kia, lại có vẻ trống rỗng mà hư vô. Giống như là một chiếc mặt nạ đường, mặc dù ngọt nhưng chỉ cần đâm một cái là sẽ rách.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Thường đã quen với tiếng bước chân của Lục Diệp, vừa nghe liền biết là hắn.
“Không có gì.” Lục Diệp không nói nhiều, chỉ kéo Vân Thường đến bên cạnh, dẫn cô đi Lục gia.
Vừa đến Lục gia, Lục phu nhân liền kéo tay Vân Thường cẩn thận nhìn hết một lần từ trên xuống dưới, giống như chỉ sợ Lục Diệp đối xử tệ với cô vậy, nhìn đến mức khiến Lục Diệp cảm thấy bực mình. Lục Thượng tướng mặc dù không có biểu hiện rõ ràng ra như Lục phu nhân, nhưng vẻ ân cần trên mặt cũng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra.
Vân Thường bị Nhị lão Lục gia vây quanh hỏi han ân cần, trong lòng cảm động từng trận, kể từ sau khi mẹ qua đời, bố mẹ chồng mà cô nhặt được nửa đường này chính là hai người đối xử với cô tốt nhất.
Bữa cơm tốt cũng diễn ra vui vẻ hòa thuận, nhưng mà loại không khí này chỉ tồn tại ở giữa Vân Thường cùng Nhị lão Lục gia, Lục Diệp buồn bực ăn cơm, không nói câu nào, trong khoảng thời gian đó còn bị Lục phu nhân châm chọc không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không mở miệng, khiến Lục phu nhân tức giận dứt khoát không để ý tới hắn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục phu nhân vốn định giữ Vân Thường lại qua đêm ở Lục gia, dùng lời của bà mà nói chính là, cô dâu nhỏ mới đến nói như thế nào cũng phải giữ lại ở bên người để thân cận hơn một chút.
Nhưng Lục Diệp lại mặc kệ ý định của mẹ hắn, kéo Vân Thường đi ra cửa, làm cho Vân Thường chẳng kịp trả lời lấy một câu, khiến Lục phu nhân tức giận đến dậm chân.
“Ông thấy tên nhóc chết toi kia đối xử với Vân Thường thế nào?” Sau khi bọn họ đi, Lục phu nhân tự tay pha một ấm trà đưa đến thư phòng của Lục Thượng tướng, vừa rót trà vừa nói.
Lục Thượng tướng đặt ly trà xuống, kéo Lục phu nhân ngồi cạnh, đốt điếu thuốc rút một hơi, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Có hy vọng.”
Sau khi hai người về đến nhà, Vân Thường liền đi tắm, bởi vì lúc chiều Lục Diệp đã mang cô đi làm quen, cho nên một mình cô tắm cũng không quá khó khăn.
Sợ Lục Diệp chờ lâu, Vân Thường tắm có chút vội, lúc lấy sữa tắm không cẩn thận làm rơi chai xuống đất.
Cô vội vã khom lưng nhặt, kết quả động tác này làm quá lớn, đầu liền đụng phải bồn rửa tay. Vân Thường bị đau “a” lên một tiếng, nước mắt chảy ra, chai sữa tắm cũng không tìm được.
Vừa lúc đó, cửa phòng tắm chợt “phịch” một tiếng bị kéo ra, thanh âm nam tính trầm thấp, quen thuộc của Lục Diệp truyền vào lỗ tai, “Sao vậy, đã xảy ra chuyện. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết liền sững sờ tại chỗ, “oanh” một tiếng cả thân thể liền giống như bị đốt lửa, nóng đến lợi hại. Trên người Vân Thường thế nhưng lại chẳng có lấy một mảnh vải. . . . . . trơn bóng giống như một con gà con chỉ mới vừa lột xác
/58
|