Trong rừng nhiệt đới rậm rạp ẩm ướt, Lục Diệp dẫn theo thủ hạ triển khai tìm tòi từng tấc, bọn buôn thuốc phiện đã bị bọn họ bao vây ở trong một phạm vi nhỏ, chỉ cần từng bước siết chặt vòng vậy, tuyệt đối sẽ không để sót bất cứ tên nào!
“Đại ca, làm sao đây?” Kim Hưng nhìn Kim Lợi gần như đã hôn mê, cắn răng hỏi. Không thể tiếp tục như vậy nữa! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp tránh được cửa ải này! Nếu không chỉ có thể trở thành rùa bị bắt trong hũ! Thế nào cũng chạy không thoát một chữ “chết”!
“Ném mìn!” Thủ lĩnh nhóm buôn thuốc phiện suy nghĩ một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm, khàn khàn giọng nói.
“Đại ca!” Mấy người ở bên cạnh kêu lên, mấy quả mìn trong tay gần như là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, nếu dùng hết, mà bọn họ vẫn không thoát khỏi đám lính đặc chủng kia thì. . . . . .
Trong một thoáng, ai nấy đều rùng mình, mặc dù trước khi tham gia buôn lậu thuốc phiện cũng đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, nhưng ở trước sự hấp dẫn của đồng tiền ai có thể quản được nhiều như thế! Ngập trong vàng son ngày nào hay ngày ấy, lúc có thể hưởng lạc thì tận tình hưởng lạc.
Vậy mà phương thức sinh tồn không đứng đắn này cuối cùng cũng không thể lâu dài, rốt cuộc vẫn bị truy nã.
Nhưng không muốn chết, sông tạm bợ cũng được! Nơm nớp lo sợ cũng tốt! Bất kể phải dùng phương thức gì, có thể sống là được rồi! Miễn là còn sống thì còn có hi vọng!
“Nhanh đi!” Tên thủ lĩnh chợt vứt bỏ chiếc túi đang đeo trên người, ánh mắt quyết tuyệt giống như là một giây sau cùng trước khi nhảy núi: “Dùng mấy quả mìn này có lẽ còn có chút hi vọng. . . . . .”
Những lời kế tiếp hắn không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu. Không còn có ai kháng nghị, đều yên lặng tìm chỗ chôn mìn.
“Kim Hưng!”
“Dạ! Đại ca!” Kim Hưng kéo Kim Lợi, đã sớm mệt thở hồng hộc, nhưng vẫn đi theo mọi người chôn mìn. Không dám buông lỏng, không dám nghỉ ngơi, nếu không cũng sẽ bị đồng bọn bỏ lại, ở đây không có đoàn kết giữa đồng đội, không có sự hỗ trợ của bạn bè, chỉ có phương thức sinh tồn nguyên thủy là cạnh tranh tàn nhẫn cùng cay nghiệt.
Tên đại ca nhìn Kim Lợi đang thoi thóp một cái, ánh mắt sắc bén khác thường: “Ném nó lại, nó sẽ liên lụy chúng ta!”
Hô hấp của Kim Hưng cứng lại, “Đại ca, nó. . . . . . nó là em trai của tôi. . . . . .”
“Hôm nay dù là cha mày ở chỗ này cũng phải ném! Tao. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe cách đó không xa chợt một tiếng truyền đến một loạt tiếng súng, nhóm người chợt nháo nhào, run run rẩy rẩy nằm rạp xuống đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Phía trước, hướng 45 độ về phía trái, 480 mét! Đổi kính ngắm bắn lớn! Bắn!”
“Trúng đích!”
“Mục tiêu kế tiếp!”
Lục Diệp cầm ống nhòm, bình tĩnh ra lệnh.
“Đội trưởng, bọn chúng chạy về phía trước rồi !” Tay súng bắn tỉa nhắm mấy lần lại để xuống báo cáo.
“Đuổi theo! Ném hết tất cả những thứ dư thừa trên người đi! Dốc toàn lực truy kích!” Lục Diệp uống sạch ngụm nước cuối cùng trong bi đông, ném luôn bình đi, đến ngay cả ba lô tiếp tế cũng ném.
Những binh lính đặc chủng trong đội vừa nhận được mệnh lệnh của anh, không chút chần chờ, cũng học theo Lục Diệp uống hết nước, sau đó mang thân nhẹ nhàng ra trận.
Ở trong rừng nhiệt đới rậm rạp, tốc độ đi tới rất chậm, bởi vì nhất định phải chú ý tình huống chung quanh, nếu không sơ ý một chút sẽ đụng phải độc vật!
Nhưng cũng nhờ thế, khoảng cách với nhóm buôn lậu thuốc phiện ngày càng được rút ngắn. Tâm trạng của mấy người trong đội cũng hưng phấn lên, đuổi bắt nhiều ngày như vậy, khổ cực không nói, chủ yếu vẫn là đám người kia thật sự là quá ghê tởm!
Bao nhiêu gia đình bởi vì bọn chúng mà tan nát, bao nhiêu người bởi vì bọn chúng mà chết! Bọn họ nhất định phải bắt được đám người hung ác này!
Vừa lúc đó, một tiếng “ầm” vang lên bên tai tựa như tiếng sấm! Lục Diệp quay đầu, ánh lửa gần như khiến mắt anh không mở ra được, màu đỏ đậm như màu thuốc nhuộm đâm thẳng vào mắt, một binh sĩ đi ở ngoài cũng đã bị địa lôi nổ tung.
“Đội trưởng!” Nhóm người đỏ ngầu cả mắt! Có mấy binh sĩ xung động thậm chí ghìm súng muốn liều mạng vọt lên trước.
Mặc dù đã là bộ đội đặc chủng thì tất nhiên sẽ phải chịu qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt, cũng đã từng đối mặt với rất nhiều tình huống như thế, nhưng vẫn không cách nào quên được, rõ ràng một khắc trước còn ở cùng nhau, cười cười nói nói, anh anh tôi tôi, một giây kế tiếp lại mãi mãi cách xa như trời với đất.
“Đứng lại cho tôi!” Âm thanh Lục Diệp không lớn, nhưng lại giống như một chiếc búa đóng vào đinh sắt, trong nháy mắt cố định hết những người đang muốn xông lên.
Sát khí trong mắt Lục Diệp tỏa ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như một thanh bảo kiếm, có thể xuyên phá cả khu rừng nhiệt đới đang che khuất bầu trời này, xông thẳng lên cao!
“Tôi sẽ lên trước gỡ mìn, các cậu phụ trách xạ kích!” Nói xong, Lục Diệp ném chiếc ông nhòm vào ngực một binh lính bên cạnh, mình thì ngồi dậy, đạp lên một nhánh cây, đi thẳng về phía trước.
“Đội trưởng!” Mấy binh sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng chống lại đôi mắt đen dọa người kia của Lục Diệp đều trở nên im lặng.
“Trong đội có người tinh thông việc gỡ mìn?”
Nhóm lính đặc chủng đều lắc đầu, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, bọn họ đều biết gỡ mìn, đây là một kĩ năng bình thường trong huấn luyện, nhưng lại chỉ biết một chút, chứ đừng nói đến việc tinh thông.
Lục Diệp không nói gì nữa, quay đầu lại, bắt đầu chuyên tâm gỡ mìn.
“Đại ca!” Lúc một người bị nổ tung, Kim Hưng đã tuyệt vọng. Bọn họ chạy không thoát, bây giờ trong nhóm chỉ còn lại ba người bọn họ thôi. Phải trốn thế nào? Trốn được thì làm sao?
Nhìn qua khuôn mặt đỏ có thể nhỏ ra máu của Kim Lợi, trong mắt anh ta tràn đầy hồi hận.
Lúc trước. . . . . . nếu không kéo em trai theo thì tốt rồi. . . . . .
Chạng vạng tối, rừng nhiệt đới tràn đầy tiếng chim hót, sắc trời mờ dần, những chiếc lá bị nhuộn lên một màu đen quỷ dị, nhìn thôi đã đủ khiến cho người ta kinh hãi. Thỉnh thoảng có những con chim to xẹt qua đầu, cũng khiến bọn họ run rẩy, chỉ sợ đó là viên đạc “lạc đường”.
Tên đại ca nhìn Kim Hưng đang kéo Kim Lợi một cái, trong mắt thoáng qua một tia xảo trá.
“Mày, ném nó lại! Đi lên trước!”
“Đại ca!” Kim Hưng tức giận trợn to hai mắt: “Không, đây là em trai ruột của tôi, tôi. . . . . .”
Vừa lúc đó, Kim Lợi chợt yếu đuối mở mắt, hơi thở hổn hển không bình thường, “Anh. . . . . . anh…anh đừng để ý đến em, đi đi!” Vừa nói xong, bất chợt, anh ta giống như là được cho uống thuốc tiên, mắt tràn đầy ánh sáng, vừa nhìn liền biết là “hồi quang phản chiếu”: “Đi mau!”
“Không được! Anh không thể để em lại!” Một tay Kim Hưng ôm chặt hông Kim Lợi, từng chữ một giống như được nặn ra từ kẽ răng.
“Anh nói em. . . . . .” Lời còn chưa hết, liền cảm thấy có một nguồn lực đẩy anh ta ra xa, bên tai là tiếng súng, âm thanh đạn chui vào máu thịt bị phóng đại vô hạn.
“Tiểu Lợi!” Lúc Kim Hưng bò qua, em trai của anh ta đã nhắm mắt, nằm trên đất không nhúc nhích. Vì muốn cho người anh trai không bằng cầm thú này có thể sống sót, Kim Lợi đã đỡ cho Kim Hưng viên đạn trí mạng.
Anh ta liều mạng xông tới, tâm như tro tàn. Anh ta đã từng hại rất nhiều người, có tiền hoặc không có tiền. Khi đó, anh ta thờ ơ nhìn bọn họ hít thuốc phiện, nhìn bọn họ bị thuốc phiện hấp dẫn mà hoàn toàn sa ngã.
Chưa bao giờ cảm thấy cắn rứt lương tâm, vậy mà hôm nay, báo ứng tới. Người em trai cùng sống nương tựa từ nhỏ, cũng bỏ lại mình anh ta. . . . . .
Nước mắt dán vào mặt, toàn bộ thế giới đều biến thành màu đen, Kim Hưng chợt buông Kim Lợi ra, đứng lên, nhìn chằm chằm phương hướng viên đạn bay tới, ánh mắt quyết tuyệt dọa người!
Anh ta muốn báo thù! Đó là đám lính đặc chủng hại chết Kim Lợi! Anh ta muốn kéo bọn họ theo làm đệm lưng cho em trai mình!
“Đội trưởng, tóm được tên thủ lĩnh nhóm ma túy rồi!” Một người lính hưng phấn báo cáo với Lục Diệp: “Chân hắn đã trúng đạn, không thể đi được nữa! Bây giờ chỉ còn dư lại một tên chưa bắt được thôi.”
Lục Diệp gật đầu một cái, ra lệnh: “Hai người ở lại, những người khác lập tức rút ra khỏi rừng nhiệt đới! Không cần trở về đường cũ, trực tiếp liên lạc máy bay trực thăng!”
“Đội trưởng!”
“Đây là mệnh lệnh! Động tác phải nhanh!” Lục Diệp lơ đãng liếc mắt nhìn sắc trời tối dần, âm thanh càng thêm nghiêm nghị.
“Dạ!”
Những binh sĩ vừa rút lui không lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên, chân trời lần lượt có sấm chớp, từng tiếng chấn động màng nhĩ Lục Diệp, chỉ chốc lát sau, mưa to liền trút xuống.
Trong lòng Lục Diệp căng thẳng, phất tay ra hiệu cho hai bĩnh sĩ lưu lại đuổi theo, anh biết, với loại thời tiết này nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ lâm vào đường chết.
Mưa to khiến thị giác cùng thính giác bén nhạy của Lục Diệp giảm xuống không ít, theo lời tên thủ lĩnh nhóm buôn lậu, tên đồng đảng còn chưa bắt được kia tên là Kim Hưng, anh ta còn có một người em cũng đi theo buôn lậu thuốc phiện, chỉ là đã bị bọn họ bắn chết.
Hạt mưa lộp bộp đập vào người, mắt bị mưa to xối gần như không mở ra được, Lục Diệp nghĩ nghĩ, cho hai binh lính sau lưng tìm một chỗ tránh trước, mình anh tiếp tục truy kích. Dù thế nào, lần truy kích này cũng mang theo theo chút lòng riêng, anh không thể để cho thủ hạ của mình cùng mạo hiểm.
Kim Hưng quả thật rất giảo hoạt, dưới làn mưa to Lục Diệp đuổi theo anh ta nửa giờ cũng không thấy bóng dáng. Mạnh mẽ như anh cũng có chút không chịu nổi, Lục Diệp nằm ở trên cỏ thở hồng hộc, thân thể đã mệt mỏi tới cực điểm.
Phải nhanh! Động tác nhất định phải nhanh! Lục Diệp lau mặt một cái, nhảy bật dậy, chỉ còn một người cuối cùng nữa thôi! Chỉ cần giải quyết xong việc này là anh có thể nhìn thấy Vân Thường rồi!
Không biết bây giờ cô đang làm cái gì, nhớ anh, hoặc là. . . . . . không nhớ anh.
Vừa lúc đó, tóc gáy trên người Lục Diệp chợt dựng lên, đây là cảm giác đặc hữu của những người đã từng tiếp xúc với tử vong, con ngươi của anh co rụt lại, thân thể đột nhiên nhào xuống đất.
Nhưng mà đã chậm, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Lục Diệp cảm thấy ngực tràn đầy đau đớn, một nguồn lực đẩy anh văng ra xa vài mét.
Ý thức sau cùng của anh, là hình ảnh gương mặt đẫm nước mắt của Vân Thường xẹt qua trong đầu.
Lục Diệp, anh phải về sớm một chút, cô nói. Cánh môi xinh đẹp hơi nhếch lên, chỉ một cái đã khiến anh không kìm nổi xúc động muốn hôn lên đó.
Đáng tiếc anh phải nuốt lời rồi.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh thế nào rồi? Mau! Liên lạc máy bay trực thăng!”
“Nguy rồi! Mưa to làm nhiễu tín hiệu vô tuyến điện! Liên lạc không được!”
“Đại ca, làm sao đây?” Kim Hưng nhìn Kim Lợi gần như đã hôn mê, cắn răng hỏi. Không thể tiếp tục như vậy nữa! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp tránh được cửa ải này! Nếu không chỉ có thể trở thành rùa bị bắt trong hũ! Thế nào cũng chạy không thoát một chữ “chết”!
“Ném mìn!” Thủ lĩnh nhóm buôn thuốc phiện suy nghĩ một chút, rốt cuộc hạ quyết tâm, khàn khàn giọng nói.
“Đại ca!” Mấy người ở bên cạnh kêu lên, mấy quả mìn trong tay gần như là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, nếu dùng hết, mà bọn họ vẫn không thoát khỏi đám lính đặc chủng kia thì. . . . . .
Trong một thoáng, ai nấy đều rùng mình, mặc dù trước khi tham gia buôn lậu thuốc phiện cũng đã nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, nhưng ở trước sự hấp dẫn của đồng tiền ai có thể quản được nhiều như thế! Ngập trong vàng son ngày nào hay ngày ấy, lúc có thể hưởng lạc thì tận tình hưởng lạc.
Vậy mà phương thức sinh tồn không đứng đắn này cuối cùng cũng không thể lâu dài, rốt cuộc vẫn bị truy nã.
Nhưng không muốn chết, sông tạm bợ cũng được! Nơm nớp lo sợ cũng tốt! Bất kể phải dùng phương thức gì, có thể sống là được rồi! Miễn là còn sống thì còn có hi vọng!
“Nhanh đi!” Tên thủ lĩnh chợt vứt bỏ chiếc túi đang đeo trên người, ánh mắt quyết tuyệt giống như là một giây sau cùng trước khi nhảy núi: “Dùng mấy quả mìn này có lẽ còn có chút hi vọng. . . . . .”
Những lời kế tiếp hắn không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu. Không còn có ai kháng nghị, đều yên lặng tìm chỗ chôn mìn.
“Kim Hưng!”
“Dạ! Đại ca!” Kim Hưng kéo Kim Lợi, đã sớm mệt thở hồng hộc, nhưng vẫn đi theo mọi người chôn mìn. Không dám buông lỏng, không dám nghỉ ngơi, nếu không cũng sẽ bị đồng bọn bỏ lại, ở đây không có đoàn kết giữa đồng đội, không có sự hỗ trợ của bạn bè, chỉ có phương thức sinh tồn nguyên thủy là cạnh tranh tàn nhẫn cùng cay nghiệt.
Tên đại ca nhìn Kim Lợi đang thoi thóp một cái, ánh mắt sắc bén khác thường: “Ném nó lại, nó sẽ liên lụy chúng ta!”
Hô hấp của Kim Hưng cứng lại, “Đại ca, nó. . . . . . nó là em trai của tôi. . . . . .”
“Hôm nay dù là cha mày ở chỗ này cũng phải ném! Tao. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe cách đó không xa chợt một tiếng truyền đến một loạt tiếng súng, nhóm người chợt nháo nhào, run run rẩy rẩy nằm rạp xuống đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Phía trước, hướng 45 độ về phía trái, 480 mét! Đổi kính ngắm bắn lớn! Bắn!”
“Trúng đích!”
“Mục tiêu kế tiếp!”
Lục Diệp cầm ống nhòm, bình tĩnh ra lệnh.
“Đội trưởng, bọn chúng chạy về phía trước rồi !” Tay súng bắn tỉa nhắm mấy lần lại để xuống báo cáo.
“Đuổi theo! Ném hết tất cả những thứ dư thừa trên người đi! Dốc toàn lực truy kích!” Lục Diệp uống sạch ngụm nước cuối cùng trong bi đông, ném luôn bình đi, đến ngay cả ba lô tiếp tế cũng ném.
Những binh lính đặc chủng trong đội vừa nhận được mệnh lệnh của anh, không chút chần chờ, cũng học theo Lục Diệp uống hết nước, sau đó mang thân nhẹ nhàng ra trận.
Ở trong rừng nhiệt đới rậm rạp, tốc độ đi tới rất chậm, bởi vì nhất định phải chú ý tình huống chung quanh, nếu không sơ ý một chút sẽ đụng phải độc vật!
Nhưng cũng nhờ thế, khoảng cách với nhóm buôn lậu thuốc phiện ngày càng được rút ngắn. Tâm trạng của mấy người trong đội cũng hưng phấn lên, đuổi bắt nhiều ngày như vậy, khổ cực không nói, chủ yếu vẫn là đám người kia thật sự là quá ghê tởm!
Bao nhiêu gia đình bởi vì bọn chúng mà tan nát, bao nhiêu người bởi vì bọn chúng mà chết! Bọn họ nhất định phải bắt được đám người hung ác này!
Vừa lúc đó, một tiếng “ầm” vang lên bên tai tựa như tiếng sấm! Lục Diệp quay đầu, ánh lửa gần như khiến mắt anh không mở ra được, màu đỏ đậm như màu thuốc nhuộm đâm thẳng vào mắt, một binh sĩ đi ở ngoài cũng đã bị địa lôi nổ tung.
“Đội trưởng!” Nhóm người đỏ ngầu cả mắt! Có mấy binh sĩ xung động thậm chí ghìm súng muốn liều mạng vọt lên trước.
Mặc dù đã là bộ đội đặc chủng thì tất nhiên sẽ phải chịu qua đủ loại huấn luyện khắc nghiệt, cũng đã từng đối mặt với rất nhiều tình huống như thế, nhưng vẫn không cách nào quên được, rõ ràng một khắc trước còn ở cùng nhau, cười cười nói nói, anh anh tôi tôi, một giây kế tiếp lại mãi mãi cách xa như trời với đất.
“Đứng lại cho tôi!” Âm thanh Lục Diệp không lớn, nhưng lại giống như một chiếc búa đóng vào đinh sắt, trong nháy mắt cố định hết những người đang muốn xông lên.
Sát khí trong mắt Lục Diệp tỏa ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như một thanh bảo kiếm, có thể xuyên phá cả khu rừng nhiệt đới đang che khuất bầu trời này, xông thẳng lên cao!
“Tôi sẽ lên trước gỡ mìn, các cậu phụ trách xạ kích!” Nói xong, Lục Diệp ném chiếc ông nhòm vào ngực một binh lính bên cạnh, mình thì ngồi dậy, đạp lên một nhánh cây, đi thẳng về phía trước.
“Đội trưởng!” Mấy binh sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng chống lại đôi mắt đen dọa người kia của Lục Diệp đều trở nên im lặng.
“Trong đội có người tinh thông việc gỡ mìn?”
Nhóm lính đặc chủng đều lắc đầu, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, bọn họ đều biết gỡ mìn, đây là một kĩ năng bình thường trong huấn luyện, nhưng lại chỉ biết một chút, chứ đừng nói đến việc tinh thông.
Lục Diệp không nói gì nữa, quay đầu lại, bắt đầu chuyên tâm gỡ mìn.
“Đại ca!” Lúc một người bị nổ tung, Kim Hưng đã tuyệt vọng. Bọn họ chạy không thoát, bây giờ trong nhóm chỉ còn lại ba người bọn họ thôi. Phải trốn thế nào? Trốn được thì làm sao?
Nhìn qua khuôn mặt đỏ có thể nhỏ ra máu của Kim Lợi, trong mắt anh ta tràn đầy hồi hận.
Lúc trước. . . . . . nếu không kéo em trai theo thì tốt rồi. . . . . .
Chạng vạng tối, rừng nhiệt đới tràn đầy tiếng chim hót, sắc trời mờ dần, những chiếc lá bị nhuộn lên một màu đen quỷ dị, nhìn thôi đã đủ khiến cho người ta kinh hãi. Thỉnh thoảng có những con chim to xẹt qua đầu, cũng khiến bọn họ run rẩy, chỉ sợ đó là viên đạc “lạc đường”.
Tên đại ca nhìn Kim Hưng đang kéo Kim Lợi một cái, trong mắt thoáng qua một tia xảo trá.
“Mày, ném nó lại! Đi lên trước!”
“Đại ca!” Kim Hưng tức giận trợn to hai mắt: “Không, đây là em trai ruột của tôi, tôi. . . . . .”
Vừa lúc đó, Kim Lợi chợt yếu đuối mở mắt, hơi thở hổn hển không bình thường, “Anh. . . . . . anh…anh đừng để ý đến em, đi đi!” Vừa nói xong, bất chợt, anh ta giống như là được cho uống thuốc tiên, mắt tràn đầy ánh sáng, vừa nhìn liền biết là “hồi quang phản chiếu”: “Đi mau!”
“Không được! Anh không thể để em lại!” Một tay Kim Hưng ôm chặt hông Kim Lợi, từng chữ một giống như được nặn ra từ kẽ răng.
“Anh nói em. . . . . .” Lời còn chưa hết, liền cảm thấy có một nguồn lực đẩy anh ta ra xa, bên tai là tiếng súng, âm thanh đạn chui vào máu thịt bị phóng đại vô hạn.
“Tiểu Lợi!” Lúc Kim Hưng bò qua, em trai của anh ta đã nhắm mắt, nằm trên đất không nhúc nhích. Vì muốn cho người anh trai không bằng cầm thú này có thể sống sót, Kim Lợi đã đỡ cho Kim Hưng viên đạn trí mạng.
Anh ta liều mạng xông tới, tâm như tro tàn. Anh ta đã từng hại rất nhiều người, có tiền hoặc không có tiền. Khi đó, anh ta thờ ơ nhìn bọn họ hít thuốc phiện, nhìn bọn họ bị thuốc phiện hấp dẫn mà hoàn toàn sa ngã.
Chưa bao giờ cảm thấy cắn rứt lương tâm, vậy mà hôm nay, báo ứng tới. Người em trai cùng sống nương tựa từ nhỏ, cũng bỏ lại mình anh ta. . . . . .
Nước mắt dán vào mặt, toàn bộ thế giới đều biến thành màu đen, Kim Hưng chợt buông Kim Lợi ra, đứng lên, nhìn chằm chằm phương hướng viên đạn bay tới, ánh mắt quyết tuyệt dọa người!
Anh ta muốn báo thù! Đó là đám lính đặc chủng hại chết Kim Lợi! Anh ta muốn kéo bọn họ theo làm đệm lưng cho em trai mình!
“Đội trưởng, tóm được tên thủ lĩnh nhóm ma túy rồi!” Một người lính hưng phấn báo cáo với Lục Diệp: “Chân hắn đã trúng đạn, không thể đi được nữa! Bây giờ chỉ còn dư lại một tên chưa bắt được thôi.”
Lục Diệp gật đầu một cái, ra lệnh: “Hai người ở lại, những người khác lập tức rút ra khỏi rừng nhiệt đới! Không cần trở về đường cũ, trực tiếp liên lạc máy bay trực thăng!”
“Đội trưởng!”
“Đây là mệnh lệnh! Động tác phải nhanh!” Lục Diệp lơ đãng liếc mắt nhìn sắc trời tối dần, âm thanh càng thêm nghiêm nghị.
“Dạ!”
Những binh sĩ vừa rút lui không lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên, chân trời lần lượt có sấm chớp, từng tiếng chấn động màng nhĩ Lục Diệp, chỉ chốc lát sau, mưa to liền trút xuống.
Trong lòng Lục Diệp căng thẳng, phất tay ra hiệu cho hai bĩnh sĩ lưu lại đuổi theo, anh biết, với loại thời tiết này nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ lâm vào đường chết.
Mưa to khiến thị giác cùng thính giác bén nhạy của Lục Diệp giảm xuống không ít, theo lời tên thủ lĩnh nhóm buôn lậu, tên đồng đảng còn chưa bắt được kia tên là Kim Hưng, anh ta còn có một người em cũng đi theo buôn lậu thuốc phiện, chỉ là đã bị bọn họ bắn chết.
Hạt mưa lộp bộp đập vào người, mắt bị mưa to xối gần như không mở ra được, Lục Diệp nghĩ nghĩ, cho hai binh lính sau lưng tìm một chỗ tránh trước, mình anh tiếp tục truy kích. Dù thế nào, lần truy kích này cũng mang theo theo chút lòng riêng, anh không thể để cho thủ hạ của mình cùng mạo hiểm.
Kim Hưng quả thật rất giảo hoạt, dưới làn mưa to Lục Diệp đuổi theo anh ta nửa giờ cũng không thấy bóng dáng. Mạnh mẽ như anh cũng có chút không chịu nổi, Lục Diệp nằm ở trên cỏ thở hồng hộc, thân thể đã mệt mỏi tới cực điểm.
Phải nhanh! Động tác nhất định phải nhanh! Lục Diệp lau mặt một cái, nhảy bật dậy, chỉ còn một người cuối cùng nữa thôi! Chỉ cần giải quyết xong việc này là anh có thể nhìn thấy Vân Thường rồi!
Không biết bây giờ cô đang làm cái gì, nhớ anh, hoặc là. . . . . . không nhớ anh.
Vừa lúc đó, tóc gáy trên người Lục Diệp chợt dựng lên, đây là cảm giác đặc hữu của những người đã từng tiếp xúc với tử vong, con ngươi của anh co rụt lại, thân thể đột nhiên nhào xuống đất.
Nhưng mà đã chậm, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Lục Diệp cảm thấy ngực tràn đầy đau đớn, một nguồn lực đẩy anh văng ra xa vài mét.
Ý thức sau cùng của anh, là hình ảnh gương mặt đẫm nước mắt của Vân Thường xẹt qua trong đầu.
Lục Diệp, anh phải về sớm một chút, cô nói. Cánh môi xinh đẹp hơi nhếch lên, chỉ một cái đã khiến anh không kìm nổi xúc động muốn hôn lên đó.
Đáng tiếc anh phải nuốt lời rồi.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh thế nào rồi? Mau! Liên lạc máy bay trực thăng!”
“Nguy rồi! Mưa to làm nhiễu tín hiệu vô tuyến điện! Liên lạc không được!”
/58
|