Đối với Hạ Tưởng mà nói, trước mắt vấn đế khó lớn nhất vẫn là đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, chỉ cần dự án được thông qua, thành lập thì chắc chắn sẽ mang lại sự thảnh thơi cho bất động sản thành phố Thiên Trạch, nhưng muốn cho Phó Tiên Phong giơ tay cho qua thì lại cực khó, bởi vì Phó Tiên Phong của lúc này đang trong cơn thịnh nộ.
Sự kiện chỉnh hợp lần này nhìn bề ngoài nhà họ Ngô là người bất lợi nhất, nhưng bên trong nhà họ Phó cũng là bên tổn thất thảm hại. Bởi vì nhà họ Phó đầu tư quá nhiều, cái gọi là không muốn lại được, mà nhà họ Phó muốn mượn cơ hội lần này kiếm một món, kỳ thác kỳ vọng quá nhiều, thật ứng với một câu nói hi vọng nhiều thất vọng cũng nhiều, do đó nhà họ Phó rất là cảm thấy mất mát. Không những không thu hoạch được gì, mà còn bởi vì vấn đề của Đông y Phó Thị đắc tội với nhà họ Khâu, lại bị Hạ Tưởng bắt cóc ở Thiên Trạch.
Phó Tiên Phong liền có một cảm giác bị lường gạt.
Lúc này Phó Tiên Phong thù cũ hận mới cùng lúc trào dâng, lại bởi vì kế hoạch muốn thừa cơ chơi lén Hạ Tưởng không thành công, nhà họ Mai không đáp lại, nhà họ Khâu kiên quyết từ chối còn Hạ Tưởng thì cực kỳ thông minh lựa chọn làm lộ thông tin cục thế thành phố Thiên Trạch trước, làm cho y không kịp thong dong bố cục, kết quả là toàn bộ kế hoạch âm mưu của y bị thất bại.
Theo đà cục thế thành phố Thiên Trạch rõ ràng hóa, Phó Tiên Phong cảm giác chỉ trong một đêm y và Hạ Tưởng lại quay trở về trạng thái đối nghịch trước kia. Nhưng bây giờ khác với ngày trước một chút, ngày xưa ở tỉnh Yến mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng phức tạp rắc rối, y không trị được hắn, nhưng hiện tại y ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, nắm quyền quản lý phê duyệt phần đông trang bị kỹ thuật và dự án, thành phố Thiên Trạch muốn phát triển, muốn nâng cao kinh tế thì tất nhiên là không lách qua được cửa của hắn.
Sẽ có một ngày Hạ Tưởng phải đến cầu cứu y, chính là dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch hiện giờ, y định cho kẹt lại nửa năm một năm xem Hạ Tưởng thu dọn kết cục thế nào.
Ánh mắt Phó Tiên Phong cũng rất sắc bén, nếu dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch khôngcó cách nào cho qua, Chiến Kính Bằng sẽ từ kỳ vọng chuyển sang thất vọng về Hạ Tưởng, sẽ dần dần xa cách Hạ Tưởng, uy danh Hạ Tưởng ở Thành ủy thành phố Thiên Trạch sẽ dần dần bị hạ thấp, cộng thêm nếu như sau này y đều phê chuẩn chậm các dự án ở thành phố Thiên Trạch thì cái chức Thị trưởng của Hạ Tưởng quá là uất nghẹ rồi.
Quả thật Phó Tiên Phong đã nắm được điểm yếu của Hạ Tưởng.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là cửa ải khó luôn không lách qua được, bất kể là xin ưu đãi kỹ thuật và tài chính hay một số dự án quan trọng đều phải thông qua sự kiểm duyệt của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.v.v..Chỉ cần quan hệ không tốt với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, một thành phố muốn phát triển kinh tế chắc chắn sẽ gặp nhiều khó dễ. Nhưng Hạ Tưởng không phải không có chút biện pháp, tuy có nhiều cách nhưng đều không lý tưởng lắm, giai đoạn hiện thời còn cần phải đắn đo nhiều mới có thể ra tay.
Bởi vì cái hắn cần không phải là chống đối ngang ngạnh với Phó Tiên Phong, hắn muốn hóa giải cục thế đối nghịch trước mắt, cố tìm điểm chung. Bởi vì thành phố Thiên Trạch quá gần Bắc Kinh, muốn tranh thủ một số dự án quốc gia đến Thiên Trạch thì cần phải qua tay của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, và nữa, nếu như Ủy ban Kế hoạch và Phát triển chặn ngang cổ giao thông thì sự phát triển của thành phố sẽ chịu nhiều gò bó hạn chế.
Hạ Tưởng đang ở trong văn phòng làm việc suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ thế cục, làm thế nào lung lay lợi ích của Phó Tiên Phong khiến cho hắn ta phải buông tay cho qua ra thì Chiến Kính Bằng đến báo cáo công việc.
Vẻ mặt Chiến Kính Bằng tức giận:
- Thị trưởng Hạ, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quá đáng lắm, cản trở đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thì đã đành, đến cả chính sách trợ giúp doanh nghiệp trọng điểm cũng không cho thành phố Thiên Trạch được hưởng, dựa vào đâu chứ?
Hóa ra Ủy ban Kế hoạch và Phát triển lựa chọn 20 doanh nghiệp trên cả nước, phân và cấp trợ giúp tài chính lẫn giúp đỡ kỹ thuật, chính quyền địa phương các nơi có thể tự đăng ký. Chiến Kính Bằng quản lý chính nơi này, nên lựa chọn cẩn thận mấy doanh nghiệp của thành phố Thiên Trạch rồi trình lên, kết quả vừa trình lên liền bị trả về, nói là tài liệu đăng ký không phù hợp tiêu chuẩn, hỏi chỗ nào không phù hợp thì nói là kiểu giấy không phù hợp.
Đổi, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là ông lớn, nói cái gì thì là cái đấy, Chiến Kính Bằng liền đổi loại giấy khác. Sau khi trình lên lại bị trả về, nói là kiểu chữ không đúng quy định. Chiến Kính Bằng tức tối, nhưng công việc vẫn phải làm nên đổi sang kiểu chữ khác rồi lại trình lên, kết quả vẫn là không đúng tiêu chuẩn, nói là có một số chỗ dùng từ có vấn đề…
Giận đến nỗi Chiến Kính Bằng liền bật chửi thề ngay tại chỗ, mẹ nó ăn nghẹn cái gì trong miệng sao, không thể một lần nói được hết sao, từng tí một muốn dày vò chơi người khác chắc? Đối phương mới không thèm để tâm Chiến Kính Bằng là ai, cũng mặc kệ bố y có là Bí thư Tỉnh ủy, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là "Bộ kế hoạch kinh tế" đến cả ông trời cũng không dám tiểu vào, dù là người quản lý Viện Quốc vụ cũng không tra xét nổi hướng đi nguồn tài chính của bọn họ. Bọn họ sợ ai chứ? Ngay lúc đó trở mặt với Chiến Kính Bằng, vứt tài liệu đăng ký của y sang một bên.
Chiến Kính Bằng chưa bao giờ chịu nhục như vậy, y không thèm nhặt tài liệu lên mà đi về luôn.
Hạ Tưởng nghe xong, biết là chiêu trò của Phó Tiên Phong nên an ủi khuyên Chiến Kính Bằng mấy câu, Chiến Kính Bằng mới làm việc ở đây một thời gian ngắn, hơi nông cạn, trước khi đi còn nói thêm một câu:
- Thị trưởng Hạ, rốt cuộc khi nào dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch được thông qua, thành lập? Không phải anh và Chủ nhiệm Phó có chút giao tình sao, cố gắng làm việc, dự án đường sắt cao tốc có ý nghĩa rất lớn đối với thành phố Thiên Trạch, để càng lâu càng bất lợi cho sự phát triển kinh tế thành phố.
Làm cấp dưới mà nói với cấp trên giọng điệu như vậy thì hơi thất lễ, Hạ Tưởng cũng chẳng thèm để bụng Chiến Kính Bằng gì cả, hắn còn không hiểu dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch có ý nghĩa thế nào với sự phát triển kinh tế thành phố? Nhưng vấn đề ở chỗ, trong nước có rất nhiều chuyện không phải cứ nói điều kiện cho phép là có thể làm được, còn phải xem người làm việc cụ thể là ai?
Vừa mới phá được thế cục chỉnh hợp sắt thép, giờ lại phải phá trận đồ Phó Tiên Phong. Người trong quan trường chính là luôn ở trong tình trạng bày bố trận và phá trận, không thấy tranh giành dao kiếm nhưng lại thấy tranh giành lợi ích.
Điện thoại vang lên, là lão Cổ gọi điện đến.
- Hạ Tưởng, đoán xem trên đường đi tôi và ông cụ Ngô nói gì về cậu nào?
Hiếm khi được dịp lão Cổ vui vẻ trêu đùa, vừa nghe tiếng đã trêu hắn rồi.
- Cháu không đoán ra được, hai ông là trưởng bối của cháu, nếu mà khen thì cháu phải khiêm tốn, nếu mắng thì cháu không cãi lại.
Tâm trạng Hạ Tưởng có không tốt đi nữa cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt người khác.
- Ha ha, cậu đúng là láu cá. Đúng rồi, Cổ Ngọc sao vẫn chưa quay về nhỉ, gần đây có phải nó ngày nào cũng ở cùng với Nghiêm Tiểu Thì, không ở cùng với cháu chứ?
Câu nói này hỏi đầy thâm ý, Hạ Tưởng cười hi hi:
- Không có, cháu chăm sóc không chu đáo, bận quá rồi, còn đang định nói xin lỗi.
- Thôi khỏi, cậu tránh xa nó một chút thì tốt.
Lão Cổ không nể mặt Hạ Tưởng tí nào, trực tiếp xả thẳng vào mặt Hạ Tưởng, sau đó lại quay về chủ đề chính:
- Ông cụ Ngô nói cậu quá cố chấp, mục tiêu đã nhận định là không thay đổi, cứ phải lao đầu vào đến khi đập đầu chảy máu mới chịu quay đầu. Ông ấy nói tin rằng ngày cậu vấp phải trắc trở không còn xa nữa. Tôi nói chắc chắn sẽ có ngày cậu vấp phải trắc trở, nhưng cậu là một con trâu không chịu khuất phục, đâm phải tường cũng không quay đầu…Cậu nói xem, lời chúng tôi nói ai đúng hơn?
Đều có chỉ dẫn riêng, đều có ám chỉ riêng, Hạ Tưởng hơi trầm ngâm một chút, cười nói:
- Đều không đúng.
- Nói thế nào?
- Cháu là người, không phải trâu, cho nên lúc đi đứng sẽ biết nhìn rõ đường, đầu sẽ không bị đụng. Cho dù không tránh được mà phải đâm vào thì cũng sẽ dùng vai để đâm vào, sẽ không đâm đầu đến nỗi máu chảy đầu rơi.
- Ha ha…
Lão Cổ cười to.
- Được rồi, không đùa với cháu nữa. Nói chuyện chính Thủ tướng muốn gặp cháu.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng nín thở:
- Thủ tướng có chỉ thị tinh thần gì ạ?
- Thận trọng từng bước, phá từng bộ phận.
Lão Cổ chợt dừng lại, rồi nói tiếp.
- Thời gian cụ thể bác sẽ sắp xếp, đây là cuộc gặp mặt mang tính cá nhân, cứ coi như là lần gặp mặt giữa bác và Thủ tướng, sau đó vừa khéo gặp cháu…trong lòng cháu tự biết là được rồi.
Buông điện thoại xuống, Hạ Tưởng suy nghĩ nửa ngày chưa nắm được điểm cốt lõi, thật là nghĩ không ra lúc này Thủ tướng muốn gặp hắn là vì chuyện gì? Hiện tại việc chỉnh hợp đã được xác định, dưới thủ đoạn cứng rắn của Hình Đoan Đài việc chỉnh hợp sắt thép tỉnh Tề tiếp tục được đẩy mạnh, thái độ Khâu Nhân Lễ khác bình thường ôn hòa xử lý, và chưa áp đặt ngăn chặn. Việc chỉnh hợp nguồn tài nguyên than đá ở tỉnh Tây cũng đang tiến hành hừng hực khí thế, Dịch Hướng Sư và Tào Vĩnh Quốc phối hợp cũng khá, bởi vì hai người đều có tính cách ôn hòa, không có nhiều mâu thuẫn.
Có thể nói rằng, hiện thời đang tiến vào giai đoạn hòa bình ngắn ngủi, lúc này Thủ tướng chưa cần phải ra lệnh với hắn. Nếu như trước khi cuộc họp Hội nghị thường vụ ở Thiên Trạch diễn ra mà gặp gọi hắn, còn có thể cổ vũ tăng thêm khí thế cho hắn, sau đó lại có chỉ thị nào mới đây?
Đoán không được, thôi thì không đoán nữa.
Ngay trong lúc Hạ Tưởng bận rộn với các việc rườm rà, đang trong lúc tìm cửa phá cái ngõ cụt đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thì một sự kiện chính trị làm chấn động cả Thiên Trạch lẫn toàn tỉnh đang dần tới gần.
Tháng bảy, Thiên Trạch bước vào mùa du lịch hoàng kim, thành văn hóa du lịch của Nghiêm Tiểu Thì ngày càng đông khách, Hoa Hải Nguyên cũng trở thành một khu cảnh sắc của thành phố Thiên Trạch, dưới sự dày công chăm chỉ làm việc của Vương Sắc Vi đã hoàn toàn tranh mất nguồn khách của Hoa Uyển. Từ ngày Bì Bất Hưu kiên định ủng hộ Trần Khiết Văn trên Hội nghị thường vụ, thì tình hình kinh doanh Hoa Uyển càng xuống dốc không phanh, đã lao đến bước sắp sửa đóng cửa rồi.
Hạ Tưởng vốn không muốn đuổi tận giết cùng, muốn để lại một đường lui để sau này gặp lại vẫn còn nhìn mặt nhau. Nhưng Bì Bất Hưu ngoan cố, làm Hạ Tưởng chỉ còn cách phân chia lôi kéo, hứa cho Bùi Nhất Phong lợi ích, và đẩy Hoa Uyển rơi hẳn vào chỗ chết. Chính vì Hoa Uyển bị Hoa Hải Nguyên tranh giành chèn ép, mà vừa đúng lúc Bùi Nhất Phong thấy gió hùa theo, rút ra khỏi nên làm cho vết rạn nứt giữa Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu càng thêm sâu sắc hơn, chỉ thiếu chút nữa là trở mặt thành thù rồi.
Bùi Nhất Phong và Trần Khiết Văn cũng gần như là cùng đi trên những con đường lạ.
Sự kiện chỉnh hợp lần này nhìn bề ngoài nhà họ Ngô là người bất lợi nhất, nhưng bên trong nhà họ Phó cũng là bên tổn thất thảm hại. Bởi vì nhà họ Phó đầu tư quá nhiều, cái gọi là không muốn lại được, mà nhà họ Phó muốn mượn cơ hội lần này kiếm một món, kỳ thác kỳ vọng quá nhiều, thật ứng với một câu nói hi vọng nhiều thất vọng cũng nhiều, do đó nhà họ Phó rất là cảm thấy mất mát. Không những không thu hoạch được gì, mà còn bởi vì vấn đề của Đông y Phó Thị đắc tội với nhà họ Khâu, lại bị Hạ Tưởng bắt cóc ở Thiên Trạch.
Phó Tiên Phong liền có một cảm giác bị lường gạt.
Lúc này Phó Tiên Phong thù cũ hận mới cùng lúc trào dâng, lại bởi vì kế hoạch muốn thừa cơ chơi lén Hạ Tưởng không thành công, nhà họ Mai không đáp lại, nhà họ Khâu kiên quyết từ chối còn Hạ Tưởng thì cực kỳ thông minh lựa chọn làm lộ thông tin cục thế thành phố Thiên Trạch trước, làm cho y không kịp thong dong bố cục, kết quả là toàn bộ kế hoạch âm mưu của y bị thất bại.
Theo đà cục thế thành phố Thiên Trạch rõ ràng hóa, Phó Tiên Phong cảm giác chỉ trong một đêm y và Hạ Tưởng lại quay trở về trạng thái đối nghịch trước kia. Nhưng bây giờ khác với ngày trước một chút, ngày xưa ở tỉnh Yến mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng phức tạp rắc rối, y không trị được hắn, nhưng hiện tại y ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, nắm quyền quản lý phê duyệt phần đông trang bị kỹ thuật và dự án, thành phố Thiên Trạch muốn phát triển, muốn nâng cao kinh tế thì tất nhiên là không lách qua được cửa của hắn.
Sẽ có một ngày Hạ Tưởng phải đến cầu cứu y, chính là dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch hiện giờ, y định cho kẹt lại nửa năm một năm xem Hạ Tưởng thu dọn kết cục thế nào.
Ánh mắt Phó Tiên Phong cũng rất sắc bén, nếu dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch khôngcó cách nào cho qua, Chiến Kính Bằng sẽ từ kỳ vọng chuyển sang thất vọng về Hạ Tưởng, sẽ dần dần xa cách Hạ Tưởng, uy danh Hạ Tưởng ở Thành ủy thành phố Thiên Trạch sẽ dần dần bị hạ thấp, cộng thêm nếu như sau này y đều phê chuẩn chậm các dự án ở thành phố Thiên Trạch thì cái chức Thị trưởng của Hạ Tưởng quá là uất nghẹ rồi.
Quả thật Phó Tiên Phong đã nắm được điểm yếu của Hạ Tưởng.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là cửa ải khó luôn không lách qua được, bất kể là xin ưu đãi kỹ thuật và tài chính hay một số dự án quan trọng đều phải thông qua sự kiểm duyệt của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển.v.v..Chỉ cần quan hệ không tốt với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, một thành phố muốn phát triển kinh tế chắc chắn sẽ gặp nhiều khó dễ. Nhưng Hạ Tưởng không phải không có chút biện pháp, tuy có nhiều cách nhưng đều không lý tưởng lắm, giai đoạn hiện thời còn cần phải đắn đo nhiều mới có thể ra tay.
Bởi vì cái hắn cần không phải là chống đối ngang ngạnh với Phó Tiên Phong, hắn muốn hóa giải cục thế đối nghịch trước mắt, cố tìm điểm chung. Bởi vì thành phố Thiên Trạch quá gần Bắc Kinh, muốn tranh thủ một số dự án quốc gia đến Thiên Trạch thì cần phải qua tay của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, và nữa, nếu như Ủy ban Kế hoạch và Phát triển chặn ngang cổ giao thông thì sự phát triển của thành phố sẽ chịu nhiều gò bó hạn chế.
Hạ Tưởng đang ở trong văn phòng làm việc suy nghĩ làm thế nào để phá vỡ thế cục, làm thế nào lung lay lợi ích của Phó Tiên Phong khiến cho hắn ta phải buông tay cho qua ra thì Chiến Kính Bằng đến báo cáo công việc.
Vẻ mặt Chiến Kính Bằng tức giận:
- Thị trưởng Hạ, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quá đáng lắm, cản trở đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thì đã đành, đến cả chính sách trợ giúp doanh nghiệp trọng điểm cũng không cho thành phố Thiên Trạch được hưởng, dựa vào đâu chứ?
Hóa ra Ủy ban Kế hoạch và Phát triển lựa chọn 20 doanh nghiệp trên cả nước, phân và cấp trợ giúp tài chính lẫn giúp đỡ kỹ thuật, chính quyền địa phương các nơi có thể tự đăng ký. Chiến Kính Bằng quản lý chính nơi này, nên lựa chọn cẩn thận mấy doanh nghiệp của thành phố Thiên Trạch rồi trình lên, kết quả vừa trình lên liền bị trả về, nói là tài liệu đăng ký không phù hợp tiêu chuẩn, hỏi chỗ nào không phù hợp thì nói là kiểu giấy không phù hợp.
Đổi, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là ông lớn, nói cái gì thì là cái đấy, Chiến Kính Bằng liền đổi loại giấy khác. Sau khi trình lên lại bị trả về, nói là kiểu chữ không đúng quy định. Chiến Kính Bằng tức tối, nhưng công việc vẫn phải làm nên đổi sang kiểu chữ khác rồi lại trình lên, kết quả vẫn là không đúng tiêu chuẩn, nói là có một số chỗ dùng từ có vấn đề…
Giận đến nỗi Chiến Kính Bằng liền bật chửi thề ngay tại chỗ, mẹ nó ăn nghẹn cái gì trong miệng sao, không thể một lần nói được hết sao, từng tí một muốn dày vò chơi người khác chắc? Đối phương mới không thèm để tâm Chiến Kính Bằng là ai, cũng mặc kệ bố y có là Bí thư Tỉnh ủy, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là "Bộ kế hoạch kinh tế" đến cả ông trời cũng không dám tiểu vào, dù là người quản lý Viện Quốc vụ cũng không tra xét nổi hướng đi nguồn tài chính của bọn họ. Bọn họ sợ ai chứ? Ngay lúc đó trở mặt với Chiến Kính Bằng, vứt tài liệu đăng ký của y sang một bên.
Chiến Kính Bằng chưa bao giờ chịu nhục như vậy, y không thèm nhặt tài liệu lên mà đi về luôn.
Hạ Tưởng nghe xong, biết là chiêu trò của Phó Tiên Phong nên an ủi khuyên Chiến Kính Bằng mấy câu, Chiến Kính Bằng mới làm việc ở đây một thời gian ngắn, hơi nông cạn, trước khi đi còn nói thêm một câu:
- Thị trưởng Hạ, rốt cuộc khi nào dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch được thông qua, thành lập? Không phải anh và Chủ nhiệm Phó có chút giao tình sao, cố gắng làm việc, dự án đường sắt cao tốc có ý nghĩa rất lớn đối với thành phố Thiên Trạch, để càng lâu càng bất lợi cho sự phát triển kinh tế thành phố.
Làm cấp dưới mà nói với cấp trên giọng điệu như vậy thì hơi thất lễ, Hạ Tưởng cũng chẳng thèm để bụng Chiến Kính Bằng gì cả, hắn còn không hiểu dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch có ý nghĩa thế nào với sự phát triển kinh tế thành phố? Nhưng vấn đề ở chỗ, trong nước có rất nhiều chuyện không phải cứ nói điều kiện cho phép là có thể làm được, còn phải xem người làm việc cụ thể là ai?
Vừa mới phá được thế cục chỉnh hợp sắt thép, giờ lại phải phá trận đồ Phó Tiên Phong. Người trong quan trường chính là luôn ở trong tình trạng bày bố trận và phá trận, không thấy tranh giành dao kiếm nhưng lại thấy tranh giành lợi ích.
Điện thoại vang lên, là lão Cổ gọi điện đến.
- Hạ Tưởng, đoán xem trên đường đi tôi và ông cụ Ngô nói gì về cậu nào?
Hiếm khi được dịp lão Cổ vui vẻ trêu đùa, vừa nghe tiếng đã trêu hắn rồi.
- Cháu không đoán ra được, hai ông là trưởng bối của cháu, nếu mà khen thì cháu phải khiêm tốn, nếu mắng thì cháu không cãi lại.
Tâm trạng Hạ Tưởng có không tốt đi nữa cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt người khác.
- Ha ha, cậu đúng là láu cá. Đúng rồi, Cổ Ngọc sao vẫn chưa quay về nhỉ, gần đây có phải nó ngày nào cũng ở cùng với Nghiêm Tiểu Thì, không ở cùng với cháu chứ?
Câu nói này hỏi đầy thâm ý, Hạ Tưởng cười hi hi:
- Không có, cháu chăm sóc không chu đáo, bận quá rồi, còn đang định nói xin lỗi.
- Thôi khỏi, cậu tránh xa nó một chút thì tốt.
Lão Cổ không nể mặt Hạ Tưởng tí nào, trực tiếp xả thẳng vào mặt Hạ Tưởng, sau đó lại quay về chủ đề chính:
- Ông cụ Ngô nói cậu quá cố chấp, mục tiêu đã nhận định là không thay đổi, cứ phải lao đầu vào đến khi đập đầu chảy máu mới chịu quay đầu. Ông ấy nói tin rằng ngày cậu vấp phải trắc trở không còn xa nữa. Tôi nói chắc chắn sẽ có ngày cậu vấp phải trắc trở, nhưng cậu là một con trâu không chịu khuất phục, đâm phải tường cũng không quay đầu…Cậu nói xem, lời chúng tôi nói ai đúng hơn?
Đều có chỉ dẫn riêng, đều có ám chỉ riêng, Hạ Tưởng hơi trầm ngâm một chút, cười nói:
- Đều không đúng.
- Nói thế nào?
- Cháu là người, không phải trâu, cho nên lúc đi đứng sẽ biết nhìn rõ đường, đầu sẽ không bị đụng. Cho dù không tránh được mà phải đâm vào thì cũng sẽ dùng vai để đâm vào, sẽ không đâm đầu đến nỗi máu chảy đầu rơi.
- Ha ha…
Lão Cổ cười to.
- Được rồi, không đùa với cháu nữa. Nói chuyện chính Thủ tướng muốn gặp cháu.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng nín thở:
- Thủ tướng có chỉ thị tinh thần gì ạ?
- Thận trọng từng bước, phá từng bộ phận.
Lão Cổ chợt dừng lại, rồi nói tiếp.
- Thời gian cụ thể bác sẽ sắp xếp, đây là cuộc gặp mặt mang tính cá nhân, cứ coi như là lần gặp mặt giữa bác và Thủ tướng, sau đó vừa khéo gặp cháu…trong lòng cháu tự biết là được rồi.
Buông điện thoại xuống, Hạ Tưởng suy nghĩ nửa ngày chưa nắm được điểm cốt lõi, thật là nghĩ không ra lúc này Thủ tướng muốn gặp hắn là vì chuyện gì? Hiện tại việc chỉnh hợp đã được xác định, dưới thủ đoạn cứng rắn của Hình Đoan Đài việc chỉnh hợp sắt thép tỉnh Tề tiếp tục được đẩy mạnh, thái độ Khâu Nhân Lễ khác bình thường ôn hòa xử lý, và chưa áp đặt ngăn chặn. Việc chỉnh hợp nguồn tài nguyên than đá ở tỉnh Tây cũng đang tiến hành hừng hực khí thế, Dịch Hướng Sư và Tào Vĩnh Quốc phối hợp cũng khá, bởi vì hai người đều có tính cách ôn hòa, không có nhiều mâu thuẫn.
Có thể nói rằng, hiện thời đang tiến vào giai đoạn hòa bình ngắn ngủi, lúc này Thủ tướng chưa cần phải ra lệnh với hắn. Nếu như trước khi cuộc họp Hội nghị thường vụ ở Thiên Trạch diễn ra mà gặp gọi hắn, còn có thể cổ vũ tăng thêm khí thế cho hắn, sau đó lại có chỉ thị nào mới đây?
Đoán không được, thôi thì không đoán nữa.
Ngay trong lúc Hạ Tưởng bận rộn với các việc rườm rà, đang trong lúc tìm cửa phá cái ngõ cụt đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thì một sự kiện chính trị làm chấn động cả Thiên Trạch lẫn toàn tỉnh đang dần tới gần.
Tháng bảy, Thiên Trạch bước vào mùa du lịch hoàng kim, thành văn hóa du lịch của Nghiêm Tiểu Thì ngày càng đông khách, Hoa Hải Nguyên cũng trở thành một khu cảnh sắc của thành phố Thiên Trạch, dưới sự dày công chăm chỉ làm việc của Vương Sắc Vi đã hoàn toàn tranh mất nguồn khách của Hoa Uyển. Từ ngày Bì Bất Hưu kiên định ủng hộ Trần Khiết Văn trên Hội nghị thường vụ, thì tình hình kinh doanh Hoa Uyển càng xuống dốc không phanh, đã lao đến bước sắp sửa đóng cửa rồi.
Hạ Tưởng vốn không muốn đuổi tận giết cùng, muốn để lại một đường lui để sau này gặp lại vẫn còn nhìn mặt nhau. Nhưng Bì Bất Hưu ngoan cố, làm Hạ Tưởng chỉ còn cách phân chia lôi kéo, hứa cho Bùi Nhất Phong lợi ích, và đẩy Hoa Uyển rơi hẳn vào chỗ chết. Chính vì Hoa Uyển bị Hoa Hải Nguyên tranh giành chèn ép, mà vừa đúng lúc Bùi Nhất Phong thấy gió hùa theo, rút ra khỏi nên làm cho vết rạn nứt giữa Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu càng thêm sâu sắc hơn, chỉ thiếu chút nữa là trở mặt thành thù rồi.
Bùi Nhất Phong và Trần Khiết Văn cũng gần như là cùng đi trên những con đường lạ.
/2185
|