Không bao lâu, Tào Thù Lê dần dần thích ứng lưng ngựa, cũng không còn khẩn trương sợ hãi nữa, đánh bạo hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Hạ Tưởng, hoặc nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, lườm hắn một cái, bộ dạng bất mãn, hiển nhiên vẫn còn tức giận bất bình vì sự đổi trắng thay đen vừa rồi của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười cười không để ý tới cô, đang định gọi Hoàng Hải ở phía trước để hỏi chút chuyện bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng gầm rú rất lớn.
Còn chưa kịp quay đầu, một chiếc xe việt dã cao lớn, hoành tráng đã vọt qua bên cạnh Hạ Tưởng nửa thước với tốc độ nhanh như bay, kéo theo dòng khí lưu rất mạnh cuốn tung bay váy của Tào Thù Lê tới bên hông, lộ ra quần lót màu trắng và cặp đùi trắng mịn. Tào Thù Lê kinh hãi kêu lên, vừa thẹn vừa gấp, hai tay kéo váy xuống, lại quên rằng đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ cần lệch về phía trước một chút sẽ rơi ra khỏi ngựa.
Hạ Tưởng nhanh tay nhanh mắt, buông dây cương ra, giơ tay trái lên ôm lấy cổ Tào Thù Lê. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không chú ý thấy đã ôm vào ngực, toàn bộ ôm trọn lấy hai ngọn núi trước ngực, vừa lúc đỡ được cô khỏi nghiêng người, mới khiến cô không ngã xuống ngựa. Hạ Tưởng vừa mới ổn định liền nghe thấy con ngựa của mình hí một tràng dài, đột nhiên cất vó phi như điên. Trong lòng hắn kinh hãi, ngựa nổi chứng.
Ngựa vừa phi nhanh, Tào Thù Lê lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó không cần quan tâm gì hết, ôm chặt ấy Hạ Tưởng, nhắm tịt mắt lại, thân mình run rẩy, vùi đầu vào ngực hắn.
Trước kia Hạ Tưởng lớn lên ở nông thôn, cũng biết ngựa chứng rất đáng sợ, sẽ chạy mãi không yên. Cũng may con ngựa này đang có hai người cưỡi, lại là đang trên thảo nguyên nên cứ để mặc nó phi, chỉ cần không ngã xuống là được. Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tay trái ôm chặt lấy Tào Thù Lê, tay phải nắm lấy dây cương, trước hết cứ để cho ngựa phi một lát, sau đó mới có thể chậm rãi dẫn dắt cho nó dừng lại.
Con ngựa không hề chạy loạn mà vẫn đuổi theo chiếc ô tô phía trước. Sau khi hơi ổn định một chút, Hạ Tưởng mới nhìn rõ chiếc ô tô hống hách vừa phi sát bên cạnh mình vừa rồi là một chiếc xe việt dã Land Rover Range Rover (1), thân xe cao lớn, hơn nữa còn lái với kiểu cách không hề kiêng nể ai, liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Biển số xe là xe thủ đô, hơn nữa còn là số tiến đều, xem ra cũng có chút bối cảnh.
1. Land Rover Range Rover
Land Rover Range Rover hàng 'độc' ở Hải Phòng truyenfull.vnExpress
Land Rover Range Rover Sport HSE truyenfull.vnExpress
Range Rover - Wikipedia, the free encyclopedia
Nhưng đã đến đây cũng không thể đâm chọc lung tung, không nói tới việc suýt nữa đụng vào bọn họ, chỉ việc dọa cho ngựa kinh hãi thôi, nếu Hạ Tưởng không có chút bản lĩnh cưỡi ngựa, khẳng định sẽ bị quẳng ngã xuống ngựa, mặt mũi bầm dập là nhẹ.
Hơn nữa trên lưng ngựa lại có hai người, Tào Thù Lê thì sợ cưỡi ngựa. Nếu thật sự ngã ngựa, không biết sẽ còn dọa thành bộ dạng gì nữa!
Trong lòng Hạ Tưởng tức giận bừng bừng. Chỉ chốc lát sau cảm giác con ngựa đã thả chậm dần bước chân, biết nó đã dần bình ổn, hắn liền ra sức vung cương, thúc giục ngựa phi nhanh, đuổi theo chiếc ô tô phía trước.
Tào Thù Lê ôm chặt lấy Hạ Tưởng nửa ngày, cảm thấy tuy rằng ngựa phi như bay nhưng lại có cảm giác như giẫm trên đất bằng, không hề có gì xóc nảy, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, đúng là cảm giác như bay chưa từng có bao giờ. Cô chậm rãi mở to mắt, lén nhìn về phía trước một cái, đã thấy ánh mắt Hạ Tưởng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kiên quyết, môi mím chặt, bộ dạng nhập thần khiến cô trầm mê, trong lòng thầm nghĩ, hơi đen một chút nhưng rất dễ coi. Thanh niên mà cứ trắng bệch ra thì xấu chết, chẳng có ý vị nam tính gì cả.
Nghĩ đến ý vị nam tính, mũi cô lập tức truyền tới hơi thở đàn ông nồng đậm khiến cô ý loạn tình mê. Lúc này cô mới chú ý thấy tư thế của mình chướng tai gai mắt tới mức nào, hai tay ôm thật chặt quanh thắt lưng Hạ Tưởng, cả đầu co rút trong ngực hắn. Nếu không phải ở trên lưng ngựa mà xê dịch tư thế lại một chút, có lẽ cô sẽ dính sát người vào hắn ở tư thế cân xứng, liền giống như chủ động ôm ấp nhau vậy.
Tào Thù Lê lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, đã muốn bỏ tay ra không ôm Hạ Tưởng nữa, không ngờ vừa mới nhẹ nhàng cử động đã bị Hạ Tưởng phát hiện. Tay trái hắn hơi gồng lên, nói với giọng thành thật đáng tin cậy:
- Đừng nhúc nhích! Ngựa phi quá nhanh, nguy hiểm!
Cánh tay trái Hạ Tưởng vừa cử động, Tào Thù Lê mới phát hiện thì ra hai ngọn núi thiếu nữ của mình vẫn còn đang bị đè ép trong cánh tay hắn, vừa ngứa ngáy khó chịu vừa có cảm giác khác lạ khiến cô vừa xấu hổ vừa uất ức, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, suýt nữa thì mềm oặt cả người lại như bún.
Một lát sau, Tào Thù Lê lại giống như một con mèo nhỏ đang ăn vụng, nhẹ nhàng tách đầu ra xa ngực Hạ Tưởng một chút, sau đó chậm rãi nghiêng ra, lén liếc nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng thu hồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hạ Tưởng đang hết sức chăm chú thúc ngựa phi nhanh, khẳng định không nhận thấy dáng vẻ quẫn bách vừa rồi của cô. May quá, may quá! Trong lòng cô âm thầm kêu may mắn. Hắn không nhận ra tư thế vừa rồi của cô và hắn mờ ám tới mức nào là tốt rồi. Nếu không về sau sẽ không tránh khỏi bị hắn châm chọc một phen. Thật sự là xấu hổ chết người.
Hạ Tưởng thúc ngựa vượt qua Mễ Huyên và Hạ Tưởng, đuổi sát ô tô phía trước. Vừa rồi Mễ Huyên và Hoàng Hải cũng bị chiếc ô tô gào thét lao qua làm cho hoảng sợ, may mắn là ngựa không bị kinh hãi, tuy nhiên trong lòng không tránh khỏi tức giận. Hai người thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Tưởng, liền biết ngay có lẽ là bị kinh hãi, kích động, cũng giục ngựa đuổi theo.
Sau hơn mười phút, ô tô chạy đến hoa hải nguyên, mấy người Hạ Tưởng cũng kẻ trước người sau đuổi tới nơi. Hạ Tưởng quay người xuống ngựa, lại đỡ Tào Thù Lê xuống dưới, sau đó mới đến trước cửa xe, gõ cửa kính xe:
- Đi cái kiểu gì thế? Vừa rồi còn làm ngựa của tôi nổi chứng, suýt nữa gặp chuyện không may! Xuống xe, xin lỗi chúng tôi!
Kính cửa xe màu rất tối, không nhìn thấy rõ người bên trong bộ dáng là gì nữa, chỉ mơ hồ có thể thấy một người mặc bộ quần áo bò, trên đầu đội một chiếc mũ bò, chân đi giày da. Một chiếc kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, dưới mũi còn quấn một chiếc khăn. Có thể nói toàn bộ khuôn mặt đều được che kín mít, lại thêm cách cửa xe kính tối màu, trông như thể gặp một kẻ giấu mặt đang ẩn nấp vậy.
Hạ Tưởng cũng hoảng sợ, ai mà lại ăn mặc cổ quái như vậy chứ? Thời tiết nóng bức, vậy mà bịt kín người không chút kẽ hở. Không có khuyết tật gì đấy chứ?
Hạ Tưởng gõ cửa vài cái, người bên trong vẫn không nhúc nhích, đừng nói là đáp lại, thậm chí còn không thèm quay đầu ra liếc một cái. Điều này khiến trong lòng Hạ Tưởng rất tức giận. Người ta vẫn nói người lái BMW thường là có tố chất thấp, gần như toàn bộ đều là người kiêu ngạo, không ngờ người lái Land Rover Range Rover cũng không lễ phép như vậy. Vào lúc này, Land Rover Range Rover chẳng những giá cả đắt đỏ lên tới bốn trăm ngàn trở lên, hơn nữa toàn bộ xe đều là nhập khẩu, không phải cứ có tiền là mua được, lại thêm biển số thủ đô, không cần nghĩ cũng đoán được ra người bên trong xe không phú cũng là quý.
Tuy nhiên có tiền có quyền không có nghĩa là có thể không coi mạng người khác ra gì. Hạ Tưởng lại gõ cửa kính xe:
- Mau xin lỗi chúng tôi!
Cửa kính xe đột nhiên mở ra, người trong xe giơ tay ném ra một tập tiền rất dày, chừng bốn ngàn tệ. Vào những năm 98, 99, đó xem như một số tiền không lớn không nhỏ. Hạ Tưởng cầm tiền trong tay, còn đang sửng sốt thì cửa kính xe đã đóng lại.
Trừ Hoàng Hải, cả Tào Thù Lê và Mễ Huyên đều lộ vẻ mặt khinh miệt, đều đồng thanh nói:
- Ai thèm tiền của ngươi!
Hoàng Hải suýt nữa hô to "Tôi thích", tuy nhiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hạ Tưởng, y vội co đầu rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Hạ Tưởng lại gõ cửa xe tiếp:
- Chúng tôi là người nghèo, nhưng cũng không thèm tiền của ngươi. Chúng tôi cần chính là thái độ của ngươi. Ngươi phải xin lỗi!
Giọng điệu của Hạ Tưởng cũng cao lên vài phần, trong lòng đầy bất mãn. Người này cũng quá kiêu ngạo, không nói tới việc không xuống xe, ngay cả một câu cũng không thèm nói, chỉ tùy tiện ném tiền ra. Dù thế nào, chỉ mấy ngàn tệ đã nghĩ đè chết người sao?
Cửa kính xe lại không kiên nhẫn mở ra, người ở bên trong rốt cục quay đầu ra, lạnh lùng nói:
- Vẫn chưa hề đụng vào các người. Đừng cố tình gây sự! Muốn tiền, cần bao nhiêu cũng được. Muốn xin lỗi, đừng có mơ đi!
Nghe giọng, Hạ Tưởng mới biết hóa ra là một cô gái. Giọng nói trẻ trung mà nhẹ nhàng, chỉ có điều trong giọng điệu lại lộ ra một khí thế lạnh lùng, cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Hạ Tưởng ném tiền trở lại trong xe, cũng nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Tiền dù có nhiều hơn nữa cũng không mua được thành tâm. Chúng tôi cần cô xin lỗi, không cần một phân tiền của cô.
- Tôi sẽ không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi?
Người trong xe nói chuyện hơi có vẻ sốt ruột, thổi bay chiếc khăn che mặt lên. Cô vội vàng kéo mạnh khăn xuống, lộ ra cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng có thể nói là hoàn mỹ, và một cái cằm mượt mà không tỳ vết.
- Giữa ban ngày ban mặt, anh còn dám động vào tôi sao?
Nếu Hạ Tưởng chỉ là một thằng ranh máu nóng, có lẽ sẽ thực sự giận dữ ra tay ra chân. Chỉ có điều hiện tại tâm trí của hắn đã thành thục vượt xa đám bạn bè cùng lứa tuổi, cũng chưa từng có thói xấu động chân tay với phụ nữ. Hắn đột nhiên có một hành động ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn giơ tay chỉ sang bên phải:
- Bên kia có một...
Người trong xe quay đầu sang nhìn theo bản năng, Hạ Tưởng thừa cơ giật lấy chìa khóa xe của cô, cười ha hả nói:
- Bị lừa rồi! Trừng phạt cô một chút nho nhỏ, tôi thay cô bảo quản cái chìa khóa này. Nếu trong vòng hai giờ mà cô nghĩ thông suốt, chỉ cần xin lỗi chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ trả lại cô chìa khóa ngay. Nhưng nếu vẫn không nghĩ thông, rất xin lỗi, cô cũng chỉ có thể một mình ngồi ngây ngốc, cô đơn ở đây vài giờ nhé.
Hắn vẫy tay với mấy người Tào Thù Lê, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt cô gái trong xe, sau đó giơ tay dắt ngựa:
- Đi, hoa hải nguyên rất rộng rất đẹp, chúng ta phải thoải mái vui chơi một chút.
Tào Thù Lê đi ngang qua cửa xe, nói với người ở bên trong:
- Nghĩ nhanh lên nha, chơi một mình không có gì thú vị cả. Nếu xin lỗi chúng tôi, còn có thể chơi cùng với chúng tôi.
- Vô sỉ. Khốn khiếp. Kẻ lừa đảo!
Cô gái trong xe thở hổn hển mắng.
Tào Thù Lê không cãi lại, chỉ thè lưỡi rồi đi. Mễ Huyên đi tới, vỗ vỗ cửa xe, lắc đầu thở dài nói:
- Nói lời xin lỗi lại không có tổn thất gì. Hơn nữa quả thật là cô có lỗi, cô không chịu thừa nhận sao? Con gái tội gì phải tự khó xử mình thế, đúng không? Thời gian đừng để lãng phí. Không thèm quan tâm à? Không quan tâm thì thôi, cô cứ tự mình thành thật ngồi chờ ở đây đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ở đây có khi còn có sắc lang (Mễ Huyên chơi chữ: Kẻ háo sắc - Chó sói háo sắc) đấy.
- Đúng, trên thảo nguyên có chó sói đấy. Cô phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó sói ăn thịt.
Hoàng Hải còn không quên cắm một câu, ra vẻ thần bí nói.
Mặc kệ mấy người khiêu khích châm chọc như thế nào, người trong xe từ đầu tới cuối đều không thèm ngẩng đầu, cũng không thèm liếc nhìn họ chút nào, chỉ một mình ngồi ngơ ngẩn.
Hạ Tưởng lắc đầu. Thật sự là một quái nhân, cũng không biết vì sao lại quật cường như vậy, hay là tự cho là cao ngạo có thể nhìn xuống hết thảy, không chịu cúi đầu trước mặt mấy tiểu nhân không thuộc về thế giới của bọn họ? Mặc kệ cô ta, cứ cho cô ta chờ vài giờ, coi như đỡ tức, cũng khiến cô ta nhớ kỹ chuyện này cũng tốt.
Đầu tháng tám, thảo nguyên đã có hơi thở của mùa thu, trời cao mây nhẹ, thỉnh thoảng còn có chim nhạn bay qua, tiếng kêu rất xa khiến người ta vui vẻ thoải mái. Tào Thù Lê và Mễ Huyên đã từng đi tới thảo nguyên, tuy nhiên rốt cuộc vẫn là con gái. Mà bản tính trời sinh của con gái chính là yêu thích hoa cỏ. Hai người liền giống như những con bướm nhỏ không ngớt xuyên qua xuyên lại giữa đám hoa cỏ, người xinh hoa đẹp, cả đất trời như chỉ có các cô với nụ cười vui vẻ.
Hạ Tưởng và Hoàng Hải đi cùng nhau ở phía sau hai cô, tùy tiện nói chuyện, trong lòng lại tính toán thấy sắp tới mùa đông, nấm khẩu bắc và rau quyết của Cổn Long Câu sẽ bị hỏng ở trong khe suối. Cho dù động tác của Phùng Húc Quang có nhanh hơn nữa cũng không còn kịp rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể kịp xin nhận thầu Cổn Long Câu. Muốn xây dựng xong nhà xưởng, sau đó tổ chức nhân lực thu hoạch, chỉ có thể đợi tới mùa xuân năm sau.
Nghĩ đến bao nhiêu thứ tốt như vậy lại bị hỏng hết, Hạ Tưởng khá đau lòng. Nếu đổi thành tiền, có thể khiến bao nhiêu thôn dân mua được một bộ quần áo bông không tồi để sống qua mùa đông?
Đề tài vô tình liền chuyển tới Cổn Long Câu, nói vài câu, Hoàng Hải nói:
- Hai hôm trước Tổng giám đốc Lưu tới đây lấy nấm khẩu bắc, bảo tôi đi lấy, cũng không biết vì sao lại đột nhiên chuyển biến nói chuyện rất dễ chịu, còn tặng tôi hai bao thuốc lá, tôi mới đáp ứng làm việc cho anh ta.
Nghe thấy Hoàng Hải nói Lưu Hà biết mình và Phùng Húc Quang tới Cổn Long Câu, sắc mặt Hạ Tưởng trầm hẳn xuống.
Không phải ban đầu hắn không tính tới việc Hoàng Hải sẽ để lộ tin tức. Hắn không bảo Hoàng Hải giữ kín bí mật vì kỳ thật có nói y giữ bí mật cũng vô ích. Chỉ cần cho đủ lợi ích, Hoàng Hải sẽ không thể nào trung tâm được. Huống chi giữa hắn và Hoàng Hải mới chỉ là quan hệ quen biết sơ sài, nếu xét kỹ thì khẳng định Hoàng Hải sẽ tin tưởng Lưu Hà hơn.
Dù sao Lưu Hà chính là người sinh ra và lớn lên ở huyện Bá.
Chỉ có điều hắn thật không ngờ chính là, tin tức từ Bắc Kinh lại lâu đến như vậy. Trước khi có tin tức xác thực truyền đến, hắn cũng không mạnh mẽ yêu cầu Phùng Húc Quang lập tức đề xuất với huyện xin nhận thầu Cổn Long Câu. Tuy nhiên nếu hiện tại Lưu Hà đã biết hắn cố ý muốn nhúng tay vào Cổn Long Câu, khẳng định sẽ có phòng bị, có lẽ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để hợp pháp hóa.
Có cạnh tranh là chuyện tốt, Hạ Tưởng nghĩ thông suốt, muốn cướp thịt từ trong miệng hổ không phải là chuyện đơn giản. Lưu Hà không đề cập tới việc nhận thầu Cổn Long Câu còn may, nếu một khi đề xuất, chẳng khác nào đặt sự tình lên mặt bàn, sẽ không thể dùng một số thủ đoạn sau lưng được. Xét theo một phương diện khác thì đây là chuyện tốt.
Tuy nhiên sau khi trở về phải nhắc nhở Phùng Húc Quang một chút, mau chóng bắt tay vào việc xây dựng nhà máy, đồng thời cũng phải nói cho Lý Đinh Sơn, phải đứng vững trước áp lực, không thể để công ty của Lưu Hà đoạt trước một bước, nắm lấy Cổn Long Câu trong tay.
Tào Thù Lê và Mễ Huyên vui chơi thỏa thích. Chờ khi hai người chơi đùa xong thì trên người họ đã dính đầy các loại hoa đủ màu sắc, còn cả màu xanh của lá cây, lá cỏ. Nhìn tình hình này thì có rửa cũng không thể sạch được. Hơn nữa váy Tào Thù Lê còn rách một vết, trên mông còn có hai dấu vết, rõ ràng là đặt mông ngồi trên mặt cỏ.
Hình tượng của Mễ Huyên còn hơi đỡ một chút nhưng quần bò của cô cũng đã bị nhuộm thành đủ vết màu sắc. Chiếc áo trắng trên người lại càng thê thảm hơn, nhất là hai ngọn núi trước ngực ướt một mảng, có xanh có đỏ, cũng không biết là làm thế nào thành như vậy. Điều này khiến Hoàng Hải lén nhìn mấy lần, lại bị Mễ Huyên phát hiện, hung hăng trừng mắt nhìn y, làm cho y sợ tới mức vội quay người lại, vội vàng chạy đi dắt ngựa.
Hạ Tưởng giả vờ không thấy sự khác lạ trên ngực Mễ Huyên. Tào Thù Lê đang nhào nặn một đám cánh hoa rơi trong tay như thể một cái chảo nhuộm lớn, màu sắc gì cũng có. Đột nhiên cô giơ hai tay tập kích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không kịp tránh, bị hai tay cô dán vào ngực, lập tức trên ngực áo xuất hiện hai dấu tay ướt đầy màu sắc.
Hắn rốt cục hiểu tại sao trước ngực Mễ Huyên lại xuất hiện hai vết ướt như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm phát lạnh: Cô bé là không biết thật hay là giả vờ không biết? Sao lại cố ý tập kích vào ngực người khác như vậy? Đàn ông còn dễ nói, tập kích vào ngực phụ nữ rất dễ khiến người ta sinh ra những liên tưởng cổ quái.
Tào Thù Lê đánh lén thành công, cười khanh khách không ngừng:
- Đáng đời anh, ai bảo anh không chịu chơi!
- Anh làm sao cơ?
Hạ Tưởng khó hiểu hỏi:
- Anh đắc tội em cái gì?
Tào Thù Lê không nói gì chỉ quay đầu lại thì thầm gì đó với Mễ Huyên. Hai người cùng nhau cười to.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cũng mỉm cười, không biết các cô thảo luận chuyện gì sau lưng mình, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, cũng không thể tự mất mặt tới hỏi được. Mấy người trở lại trước chiếc xe Land Rover, phát hiện đã hơn hai giờ trôi qua mà người trong xe vẫn ngồi im không nhúc nhích, cái mũ che trên mặt, dường như đang ngủ.
Thật sự là một quái nhân, Hạ Tưởng giơ tay đập cửa kính xe. Giam chân cô ta ở đây hơn hai giờ, cũng coi như đã trừng phạt hành động điên cuồng mà cô ta đã gây ra, Hạ Tưởng chuẩn bị trả lại chìa khóa xe cho cô.
Người trong xe bừng tỉnh, mũ rơi sang một bên, trên mặt không đeo kính râm, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp kinh thế hãi tục. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, cằm hơi nhọn, hai má từ trên xuống dưới là một đường cong vô cùng hoàn mỹ, có một vẻ đẹp cổ điển khiến người ta vô cùng giật mình ngưỡng mộ. Chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt, khiến cả người cô đều có vẻ yếu ớt và uể oải. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng Hạ Tưởng liền vô cớ phát lên một tiếng thở dài, cũng không biết là tiếc hận hay thương cảm.
Hạ Tưởng đưa chìa khó cho cô, nói:
- Hy vọng về sau cô lái xe chú ý một chút, nếu chẳng may đụng phải người ta, chết người, cho dù nhà cô có quyền thế tới mức nào cũng không thể cứu được cô. Hơn nữa, mạng người cũng không phải cứ có nhiều tiền là mua được. Lái xe phải có đạo đức lái xe, tôn trọng người khác chính là tôn trọng bản thân.
Cô gái nhận lấy chìa khóa, lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng:
- Nhiều lời vô nghĩa!
Vẻ nóng bỏng của Mễ Huyên lập tức mờ đi trước vẻ đẹp của cô. Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng Mễ Huyên phải thừa nhận cô gái này quả thật quá xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Cô tiến lên vỗ vào cửa xe:
- Bắc Kinh tới à? Bắc Kinh tới thì rất giỏi sao? Nói cho cô biết, đi tới huyện Bá thì cũng phải cúi người. Trời cao hoàng đế xa, đừng có tưởng nhà mình có chút tiền dơ bẩn là coi trời bằng vung.
Tào Thù Lê kéo Mễ Huyên ra phía sau, lại chặn trước mặt Hạ Tưởng, cũng không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc chặn tầm mắt Hạ Tưởng. Cô nói với giọng khoa trương:
- Chị, chị xinh thật. Có phải tiên nữ giáng trần hay không? Em nói cho chị này, kỳ thật bọn em cũng không có ác ý, chính là chị lái xe quá nhanh, dọa cho ngựa của bọn em kinh hãi. Em vốn nhát gan, cũng không dám cưỡi ngựa, ngựa kinh hãi làm em suýt nữa thì ngã xuống đất. Nếu không có Hạ Tưởng ôm lấy em, có khi em đã ngã vỡ đầu chảy máu rồi.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Tào Thù Lê hơi run lên, trên mặt toát lên vẻ hoảng sợ, trông rất khổ sở đáng thương.
Còn chưa kịp quay đầu, một chiếc xe việt dã cao lớn, hoành tráng đã vọt qua bên cạnh Hạ Tưởng nửa thước với tốc độ nhanh như bay, kéo theo dòng khí lưu rất mạnh cuốn tung bay váy của Tào Thù Lê tới bên hông, lộ ra quần lót màu trắng và cặp đùi trắng mịn. Tào Thù Lê kinh hãi kêu lên, vừa thẹn vừa gấp, hai tay kéo váy xuống, lại quên rằng đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ cần lệch về phía trước một chút sẽ rơi ra khỏi ngựa.
Hạ Tưởng nhanh tay nhanh mắt, buông dây cương ra, giơ tay trái lên ôm lấy cổ Tào Thù Lê. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không chú ý thấy đã ôm vào ngực, toàn bộ ôm trọn lấy hai ngọn núi trước ngực, vừa lúc đỡ được cô khỏi nghiêng người, mới khiến cô không ngã xuống ngựa. Hạ Tưởng vừa mới ổn định liền nghe thấy con ngựa của mình hí một tràng dài, đột nhiên cất vó phi như điên. Trong lòng hắn kinh hãi, ngựa nổi chứng.
Ngựa vừa phi nhanh, Tào Thù Lê lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó không cần quan tâm gì hết, ôm chặt ấy Hạ Tưởng, nhắm tịt mắt lại, thân mình run rẩy, vùi đầu vào ngực hắn.
Trước kia Hạ Tưởng lớn lên ở nông thôn, cũng biết ngựa chứng rất đáng sợ, sẽ chạy mãi không yên. Cũng may con ngựa này đang có hai người cưỡi, lại là đang trên thảo nguyên nên cứ để mặc nó phi, chỉ cần không ngã xuống là được. Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tay trái ôm chặt lấy Tào Thù Lê, tay phải nắm lấy dây cương, trước hết cứ để cho ngựa phi một lát, sau đó mới có thể chậm rãi dẫn dắt cho nó dừng lại.
Con ngựa không hề chạy loạn mà vẫn đuổi theo chiếc ô tô phía trước. Sau khi hơi ổn định một chút, Hạ Tưởng mới nhìn rõ chiếc ô tô hống hách vừa phi sát bên cạnh mình vừa rồi là một chiếc xe việt dã Land Rover Range Rover (1), thân xe cao lớn, hơn nữa còn lái với kiểu cách không hề kiêng nể ai, liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Biển số xe là xe thủ đô, hơn nữa còn là số tiến đều, xem ra cũng có chút bối cảnh.
1. Land Rover Range Rover
Land Rover Range Rover hàng 'độc' ở Hải Phòng truyenfull.vnExpress
Land Rover Range Rover Sport HSE truyenfull.vnExpress
Range Rover - Wikipedia, the free encyclopedia
Nhưng đã đến đây cũng không thể đâm chọc lung tung, không nói tới việc suýt nữa đụng vào bọn họ, chỉ việc dọa cho ngựa kinh hãi thôi, nếu Hạ Tưởng không có chút bản lĩnh cưỡi ngựa, khẳng định sẽ bị quẳng ngã xuống ngựa, mặt mũi bầm dập là nhẹ.
Hơn nữa trên lưng ngựa lại có hai người, Tào Thù Lê thì sợ cưỡi ngựa. Nếu thật sự ngã ngựa, không biết sẽ còn dọa thành bộ dạng gì nữa!
Trong lòng Hạ Tưởng tức giận bừng bừng. Chỉ chốc lát sau cảm giác con ngựa đã thả chậm dần bước chân, biết nó đã dần bình ổn, hắn liền ra sức vung cương, thúc giục ngựa phi nhanh, đuổi theo chiếc ô tô phía trước.
Tào Thù Lê ôm chặt lấy Hạ Tưởng nửa ngày, cảm thấy tuy rằng ngựa phi như bay nhưng lại có cảm giác như giẫm trên đất bằng, không hề có gì xóc nảy, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, đúng là cảm giác như bay chưa từng có bao giờ. Cô chậm rãi mở to mắt, lén nhìn về phía trước một cái, đã thấy ánh mắt Hạ Tưởng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kiên quyết, môi mím chặt, bộ dạng nhập thần khiến cô trầm mê, trong lòng thầm nghĩ, hơi đen một chút nhưng rất dễ coi. Thanh niên mà cứ trắng bệch ra thì xấu chết, chẳng có ý vị nam tính gì cả.
Nghĩ đến ý vị nam tính, mũi cô lập tức truyền tới hơi thở đàn ông nồng đậm khiến cô ý loạn tình mê. Lúc này cô mới chú ý thấy tư thế của mình chướng tai gai mắt tới mức nào, hai tay ôm thật chặt quanh thắt lưng Hạ Tưởng, cả đầu co rút trong ngực hắn. Nếu không phải ở trên lưng ngựa mà xê dịch tư thế lại một chút, có lẽ cô sẽ dính sát người vào hắn ở tư thế cân xứng, liền giống như chủ động ôm ấp nhau vậy.
Tào Thù Lê lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, đã muốn bỏ tay ra không ôm Hạ Tưởng nữa, không ngờ vừa mới nhẹ nhàng cử động đã bị Hạ Tưởng phát hiện. Tay trái hắn hơi gồng lên, nói với giọng thành thật đáng tin cậy:
- Đừng nhúc nhích! Ngựa phi quá nhanh, nguy hiểm!
Cánh tay trái Hạ Tưởng vừa cử động, Tào Thù Lê mới phát hiện thì ra hai ngọn núi thiếu nữ của mình vẫn còn đang bị đè ép trong cánh tay hắn, vừa ngứa ngáy khó chịu vừa có cảm giác khác lạ khiến cô vừa xấu hổ vừa uất ức, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, suýt nữa thì mềm oặt cả người lại như bún.
Một lát sau, Tào Thù Lê lại giống như một con mèo nhỏ đang ăn vụng, nhẹ nhàng tách đầu ra xa ngực Hạ Tưởng một chút, sau đó chậm rãi nghiêng ra, lén liếc nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng thu hồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hạ Tưởng đang hết sức chăm chú thúc ngựa phi nhanh, khẳng định không nhận thấy dáng vẻ quẫn bách vừa rồi của cô. May quá, may quá! Trong lòng cô âm thầm kêu may mắn. Hắn không nhận ra tư thế vừa rồi của cô và hắn mờ ám tới mức nào là tốt rồi. Nếu không về sau sẽ không tránh khỏi bị hắn châm chọc một phen. Thật sự là xấu hổ chết người.
Hạ Tưởng thúc ngựa vượt qua Mễ Huyên và Hạ Tưởng, đuổi sát ô tô phía trước. Vừa rồi Mễ Huyên và Hoàng Hải cũng bị chiếc ô tô gào thét lao qua làm cho hoảng sợ, may mắn là ngựa không bị kinh hãi, tuy nhiên trong lòng không tránh khỏi tức giận. Hai người thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Tưởng, liền biết ngay có lẽ là bị kinh hãi, kích động, cũng giục ngựa đuổi theo.
Sau hơn mười phút, ô tô chạy đến hoa hải nguyên, mấy người Hạ Tưởng cũng kẻ trước người sau đuổi tới nơi. Hạ Tưởng quay người xuống ngựa, lại đỡ Tào Thù Lê xuống dưới, sau đó mới đến trước cửa xe, gõ cửa kính xe:
- Đi cái kiểu gì thế? Vừa rồi còn làm ngựa của tôi nổi chứng, suýt nữa gặp chuyện không may! Xuống xe, xin lỗi chúng tôi!
Kính cửa xe màu rất tối, không nhìn thấy rõ người bên trong bộ dáng là gì nữa, chỉ mơ hồ có thể thấy một người mặc bộ quần áo bò, trên đầu đội một chiếc mũ bò, chân đi giày da. Một chiếc kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, dưới mũi còn quấn một chiếc khăn. Có thể nói toàn bộ khuôn mặt đều được che kín mít, lại thêm cách cửa xe kính tối màu, trông như thể gặp một kẻ giấu mặt đang ẩn nấp vậy.
Hạ Tưởng cũng hoảng sợ, ai mà lại ăn mặc cổ quái như vậy chứ? Thời tiết nóng bức, vậy mà bịt kín người không chút kẽ hở. Không có khuyết tật gì đấy chứ?
Hạ Tưởng gõ cửa vài cái, người bên trong vẫn không nhúc nhích, đừng nói là đáp lại, thậm chí còn không thèm quay đầu ra liếc một cái. Điều này khiến trong lòng Hạ Tưởng rất tức giận. Người ta vẫn nói người lái BMW thường là có tố chất thấp, gần như toàn bộ đều là người kiêu ngạo, không ngờ người lái Land Rover Range Rover cũng không lễ phép như vậy. Vào lúc này, Land Rover Range Rover chẳng những giá cả đắt đỏ lên tới bốn trăm ngàn trở lên, hơn nữa toàn bộ xe đều là nhập khẩu, không phải cứ có tiền là mua được, lại thêm biển số thủ đô, không cần nghĩ cũng đoán được ra người bên trong xe không phú cũng là quý.
Tuy nhiên có tiền có quyền không có nghĩa là có thể không coi mạng người khác ra gì. Hạ Tưởng lại gõ cửa kính xe:
- Mau xin lỗi chúng tôi!
Cửa kính xe đột nhiên mở ra, người trong xe giơ tay ném ra một tập tiền rất dày, chừng bốn ngàn tệ. Vào những năm 98, 99, đó xem như một số tiền không lớn không nhỏ. Hạ Tưởng cầm tiền trong tay, còn đang sửng sốt thì cửa kính xe đã đóng lại.
Trừ Hoàng Hải, cả Tào Thù Lê và Mễ Huyên đều lộ vẻ mặt khinh miệt, đều đồng thanh nói:
- Ai thèm tiền của ngươi!
Hoàng Hải suýt nữa hô to "Tôi thích", tuy nhiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hạ Tưởng, y vội co đầu rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Hạ Tưởng lại gõ cửa xe tiếp:
- Chúng tôi là người nghèo, nhưng cũng không thèm tiền của ngươi. Chúng tôi cần chính là thái độ của ngươi. Ngươi phải xin lỗi!
Giọng điệu của Hạ Tưởng cũng cao lên vài phần, trong lòng đầy bất mãn. Người này cũng quá kiêu ngạo, không nói tới việc không xuống xe, ngay cả một câu cũng không thèm nói, chỉ tùy tiện ném tiền ra. Dù thế nào, chỉ mấy ngàn tệ đã nghĩ đè chết người sao?
Cửa kính xe lại không kiên nhẫn mở ra, người ở bên trong rốt cục quay đầu ra, lạnh lùng nói:
- Vẫn chưa hề đụng vào các người. Đừng cố tình gây sự! Muốn tiền, cần bao nhiêu cũng được. Muốn xin lỗi, đừng có mơ đi!
Nghe giọng, Hạ Tưởng mới biết hóa ra là một cô gái. Giọng nói trẻ trung mà nhẹ nhàng, chỉ có điều trong giọng điệu lại lộ ra một khí thế lạnh lùng, cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Hạ Tưởng ném tiền trở lại trong xe, cũng nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Tiền dù có nhiều hơn nữa cũng không mua được thành tâm. Chúng tôi cần cô xin lỗi, không cần một phân tiền của cô.
- Tôi sẽ không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi?
Người trong xe nói chuyện hơi có vẻ sốt ruột, thổi bay chiếc khăn che mặt lên. Cô vội vàng kéo mạnh khăn xuống, lộ ra cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng có thể nói là hoàn mỹ, và một cái cằm mượt mà không tỳ vết.
- Giữa ban ngày ban mặt, anh còn dám động vào tôi sao?
Nếu Hạ Tưởng chỉ là một thằng ranh máu nóng, có lẽ sẽ thực sự giận dữ ra tay ra chân. Chỉ có điều hiện tại tâm trí của hắn đã thành thục vượt xa đám bạn bè cùng lứa tuổi, cũng chưa từng có thói xấu động chân tay với phụ nữ. Hắn đột nhiên có một hành động ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn giơ tay chỉ sang bên phải:
- Bên kia có một...
Người trong xe quay đầu sang nhìn theo bản năng, Hạ Tưởng thừa cơ giật lấy chìa khóa xe của cô, cười ha hả nói:
- Bị lừa rồi! Trừng phạt cô một chút nho nhỏ, tôi thay cô bảo quản cái chìa khóa này. Nếu trong vòng hai giờ mà cô nghĩ thông suốt, chỉ cần xin lỗi chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ trả lại cô chìa khóa ngay. Nhưng nếu vẫn không nghĩ thông, rất xin lỗi, cô cũng chỉ có thể một mình ngồi ngây ngốc, cô đơn ở đây vài giờ nhé.
Hắn vẫy tay với mấy người Tào Thù Lê, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt cô gái trong xe, sau đó giơ tay dắt ngựa:
- Đi, hoa hải nguyên rất rộng rất đẹp, chúng ta phải thoải mái vui chơi một chút.
Tào Thù Lê đi ngang qua cửa xe, nói với người ở bên trong:
- Nghĩ nhanh lên nha, chơi một mình không có gì thú vị cả. Nếu xin lỗi chúng tôi, còn có thể chơi cùng với chúng tôi.
- Vô sỉ. Khốn khiếp. Kẻ lừa đảo!
Cô gái trong xe thở hổn hển mắng.
Tào Thù Lê không cãi lại, chỉ thè lưỡi rồi đi. Mễ Huyên đi tới, vỗ vỗ cửa xe, lắc đầu thở dài nói:
- Nói lời xin lỗi lại không có tổn thất gì. Hơn nữa quả thật là cô có lỗi, cô không chịu thừa nhận sao? Con gái tội gì phải tự khó xử mình thế, đúng không? Thời gian đừng để lãng phí. Không thèm quan tâm à? Không quan tâm thì thôi, cô cứ tự mình thành thật ngồi chờ ở đây đi. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ở đây có khi còn có sắc lang (Mễ Huyên chơi chữ: Kẻ háo sắc - Chó sói háo sắc) đấy.
- Đúng, trên thảo nguyên có chó sói đấy. Cô phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó sói ăn thịt.
Hoàng Hải còn không quên cắm một câu, ra vẻ thần bí nói.
Mặc kệ mấy người khiêu khích châm chọc như thế nào, người trong xe từ đầu tới cuối đều không thèm ngẩng đầu, cũng không thèm liếc nhìn họ chút nào, chỉ một mình ngồi ngơ ngẩn.
Hạ Tưởng lắc đầu. Thật sự là một quái nhân, cũng không biết vì sao lại quật cường như vậy, hay là tự cho là cao ngạo có thể nhìn xuống hết thảy, không chịu cúi đầu trước mặt mấy tiểu nhân không thuộc về thế giới của bọn họ? Mặc kệ cô ta, cứ cho cô ta chờ vài giờ, coi như đỡ tức, cũng khiến cô ta nhớ kỹ chuyện này cũng tốt.
Đầu tháng tám, thảo nguyên đã có hơi thở của mùa thu, trời cao mây nhẹ, thỉnh thoảng còn có chim nhạn bay qua, tiếng kêu rất xa khiến người ta vui vẻ thoải mái. Tào Thù Lê và Mễ Huyên đã từng đi tới thảo nguyên, tuy nhiên rốt cuộc vẫn là con gái. Mà bản tính trời sinh của con gái chính là yêu thích hoa cỏ. Hai người liền giống như những con bướm nhỏ không ngớt xuyên qua xuyên lại giữa đám hoa cỏ, người xinh hoa đẹp, cả đất trời như chỉ có các cô với nụ cười vui vẻ.
Hạ Tưởng và Hoàng Hải đi cùng nhau ở phía sau hai cô, tùy tiện nói chuyện, trong lòng lại tính toán thấy sắp tới mùa đông, nấm khẩu bắc và rau quyết của Cổn Long Câu sẽ bị hỏng ở trong khe suối. Cho dù động tác của Phùng Húc Quang có nhanh hơn nữa cũng không còn kịp rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể kịp xin nhận thầu Cổn Long Câu. Muốn xây dựng xong nhà xưởng, sau đó tổ chức nhân lực thu hoạch, chỉ có thể đợi tới mùa xuân năm sau.
Nghĩ đến bao nhiêu thứ tốt như vậy lại bị hỏng hết, Hạ Tưởng khá đau lòng. Nếu đổi thành tiền, có thể khiến bao nhiêu thôn dân mua được một bộ quần áo bông không tồi để sống qua mùa đông?
Đề tài vô tình liền chuyển tới Cổn Long Câu, nói vài câu, Hoàng Hải nói:
- Hai hôm trước Tổng giám đốc Lưu tới đây lấy nấm khẩu bắc, bảo tôi đi lấy, cũng không biết vì sao lại đột nhiên chuyển biến nói chuyện rất dễ chịu, còn tặng tôi hai bao thuốc lá, tôi mới đáp ứng làm việc cho anh ta.
Nghe thấy Hoàng Hải nói Lưu Hà biết mình và Phùng Húc Quang tới Cổn Long Câu, sắc mặt Hạ Tưởng trầm hẳn xuống.
Không phải ban đầu hắn không tính tới việc Hoàng Hải sẽ để lộ tin tức. Hắn không bảo Hoàng Hải giữ kín bí mật vì kỳ thật có nói y giữ bí mật cũng vô ích. Chỉ cần cho đủ lợi ích, Hoàng Hải sẽ không thể nào trung tâm được. Huống chi giữa hắn và Hoàng Hải mới chỉ là quan hệ quen biết sơ sài, nếu xét kỹ thì khẳng định Hoàng Hải sẽ tin tưởng Lưu Hà hơn.
Dù sao Lưu Hà chính là người sinh ra và lớn lên ở huyện Bá.
Chỉ có điều hắn thật không ngờ chính là, tin tức từ Bắc Kinh lại lâu đến như vậy. Trước khi có tin tức xác thực truyền đến, hắn cũng không mạnh mẽ yêu cầu Phùng Húc Quang lập tức đề xuất với huyện xin nhận thầu Cổn Long Câu. Tuy nhiên nếu hiện tại Lưu Hà đã biết hắn cố ý muốn nhúng tay vào Cổn Long Câu, khẳng định sẽ có phòng bị, có lẽ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để hợp pháp hóa.
Có cạnh tranh là chuyện tốt, Hạ Tưởng nghĩ thông suốt, muốn cướp thịt từ trong miệng hổ không phải là chuyện đơn giản. Lưu Hà không đề cập tới việc nhận thầu Cổn Long Câu còn may, nếu một khi đề xuất, chẳng khác nào đặt sự tình lên mặt bàn, sẽ không thể dùng một số thủ đoạn sau lưng được. Xét theo một phương diện khác thì đây là chuyện tốt.
Tuy nhiên sau khi trở về phải nhắc nhở Phùng Húc Quang một chút, mau chóng bắt tay vào việc xây dựng nhà máy, đồng thời cũng phải nói cho Lý Đinh Sơn, phải đứng vững trước áp lực, không thể để công ty của Lưu Hà đoạt trước một bước, nắm lấy Cổn Long Câu trong tay.
Tào Thù Lê và Mễ Huyên vui chơi thỏa thích. Chờ khi hai người chơi đùa xong thì trên người họ đã dính đầy các loại hoa đủ màu sắc, còn cả màu xanh của lá cây, lá cỏ. Nhìn tình hình này thì có rửa cũng không thể sạch được. Hơn nữa váy Tào Thù Lê còn rách một vết, trên mông còn có hai dấu vết, rõ ràng là đặt mông ngồi trên mặt cỏ.
Hình tượng của Mễ Huyên còn hơi đỡ một chút nhưng quần bò của cô cũng đã bị nhuộm thành đủ vết màu sắc. Chiếc áo trắng trên người lại càng thê thảm hơn, nhất là hai ngọn núi trước ngực ướt một mảng, có xanh có đỏ, cũng không biết là làm thế nào thành như vậy. Điều này khiến Hoàng Hải lén nhìn mấy lần, lại bị Mễ Huyên phát hiện, hung hăng trừng mắt nhìn y, làm cho y sợ tới mức vội quay người lại, vội vàng chạy đi dắt ngựa.
Hạ Tưởng giả vờ không thấy sự khác lạ trên ngực Mễ Huyên. Tào Thù Lê đang nhào nặn một đám cánh hoa rơi trong tay như thể một cái chảo nhuộm lớn, màu sắc gì cũng có. Đột nhiên cô giơ hai tay tập kích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không kịp tránh, bị hai tay cô dán vào ngực, lập tức trên ngực áo xuất hiện hai dấu tay ướt đầy màu sắc.
Hắn rốt cục hiểu tại sao trước ngực Mễ Huyên lại xuất hiện hai vết ướt như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm phát lạnh: Cô bé là không biết thật hay là giả vờ không biết? Sao lại cố ý tập kích vào ngực người khác như vậy? Đàn ông còn dễ nói, tập kích vào ngực phụ nữ rất dễ khiến người ta sinh ra những liên tưởng cổ quái.
Tào Thù Lê đánh lén thành công, cười khanh khách không ngừng:
- Đáng đời anh, ai bảo anh không chịu chơi!
- Anh làm sao cơ?
Hạ Tưởng khó hiểu hỏi:
- Anh đắc tội em cái gì?
Tào Thù Lê không nói gì chỉ quay đầu lại thì thầm gì đó với Mễ Huyên. Hai người cùng nhau cười to.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cũng mỉm cười, không biết các cô thảo luận chuyện gì sau lưng mình, dù sao cũng không phải là chuyện tốt, cũng không thể tự mất mặt tới hỏi được. Mấy người trở lại trước chiếc xe Land Rover, phát hiện đã hơn hai giờ trôi qua mà người trong xe vẫn ngồi im không nhúc nhích, cái mũ che trên mặt, dường như đang ngủ.
Thật sự là một quái nhân, Hạ Tưởng giơ tay đập cửa kính xe. Giam chân cô ta ở đây hơn hai giờ, cũng coi như đã trừng phạt hành động điên cuồng mà cô ta đã gây ra, Hạ Tưởng chuẩn bị trả lại chìa khóa xe cho cô.
Người trong xe bừng tỉnh, mũ rơi sang một bên, trên mặt không đeo kính râm, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp kinh thế hãi tục. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, cằm hơi nhọn, hai má từ trên xuống dưới là một đường cong vô cùng hoàn mỹ, có một vẻ đẹp cổ điển khiến người ta vô cùng giật mình ngưỡng mộ. Chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt, khiến cả người cô đều có vẻ yếu ớt và uể oải. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng Hạ Tưởng liền vô cớ phát lên một tiếng thở dài, cũng không biết là tiếc hận hay thương cảm.
Hạ Tưởng đưa chìa khó cho cô, nói:
- Hy vọng về sau cô lái xe chú ý một chút, nếu chẳng may đụng phải người ta, chết người, cho dù nhà cô có quyền thế tới mức nào cũng không thể cứu được cô. Hơn nữa, mạng người cũng không phải cứ có nhiều tiền là mua được. Lái xe phải có đạo đức lái xe, tôn trọng người khác chính là tôn trọng bản thân.
Cô gái nhận lấy chìa khóa, lạnh lùng nhìn Hạ Tưởng:
- Nhiều lời vô nghĩa!
Vẻ nóng bỏng của Mễ Huyên lập tức mờ đi trước vẻ đẹp của cô. Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng Mễ Huyên phải thừa nhận cô gái này quả thật quá xinh đẹp, xinh đẹp kinh người. Cô tiến lên vỗ vào cửa xe:
- Bắc Kinh tới à? Bắc Kinh tới thì rất giỏi sao? Nói cho cô biết, đi tới huyện Bá thì cũng phải cúi người. Trời cao hoàng đế xa, đừng có tưởng nhà mình có chút tiền dơ bẩn là coi trời bằng vung.
Tào Thù Lê kéo Mễ Huyên ra phía sau, lại chặn trước mặt Hạ Tưởng, cũng không biết là vô tình hay cố ý, vừa lúc chặn tầm mắt Hạ Tưởng. Cô nói với giọng khoa trương:
- Chị, chị xinh thật. Có phải tiên nữ giáng trần hay không? Em nói cho chị này, kỳ thật bọn em cũng không có ác ý, chính là chị lái xe quá nhanh, dọa cho ngựa của bọn em kinh hãi. Em vốn nhát gan, cũng không dám cưỡi ngựa, ngựa kinh hãi làm em suýt nữa thì ngã xuống đất. Nếu không có Hạ Tưởng ôm lấy em, có khi em đã ngã vỡ đầu chảy máu rồi.
Nói xong lời cuối cùng, giọng Tào Thù Lê hơi run lên, trên mặt toát lên vẻ hoảng sợ, trông rất khổ sở đáng thương.
/2185
|