-Thị trưởng Hạ, anh quá lợi hại. Tôi đang hoài nghi anh có phải là chuyên gia Wall Street không nữa. Quan điểm của anh chẳng những trực quan, sắc bén, hơn nữa còn có sự tiên đoán đến kinh ngạc. Suy nghĩ của anh và dự đoán của tôi hoàn toàn giống nhau. Tôi vốn định báo cáo với Tổng giám đốc Tiếu rồi, rằng sẽ gom toàn bộ tài sản tài chính, sau đó vật lộn một phen tại thị trường tài chính Mỹ. Nhưng cô ấy không đồng ý nói rất mạo hiểm. Tôi không thể thuyết phục được cô ấy.
Lý Thấm vui mừng đến mức quên lời nhắc nhở của Hạ Tưởng bật thốt lên nói ra Tiếu Giai.
Liên Nhược Hạm cũng không biết Lý Thấm là người của Tiếu Giai càng không biết Tiếu Giai tồn tại còn tưởng rằng Lý Thấm chính là lấy thân phận là người nhà họ Tề hoặc là vì thân phận cá nhân mà phục vụ Hạ Tưởng. Vì thế nên cô nhất thời kinh ngạc:
-Tổng giám đốc Tiếu là ai?
Lý Thấm tự biết mình nói lỡ lời. Dù là đầu óc kinh tế của cô siêu đẳng hơn so với người khác, nhưng năng lực đối nhân xử thế tùy cơ ứng biến thì lại rất bình thường. Khi bị Liên Nhược Hạm thì cô kinh ngạc không nói ra lời.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa toát ra mồ hôi lạnh. Lý Thấm thật đúng là một con dao hai lưỡi. Tri thức về kinh tế tài chính của cô chính là của cải. Nhưng cách đối nhân xử thế, năng lực xử sự của cô thì khiến người ta phải lo lắng. Cũng may hắn cũng không phải người bình thường, liền cười rất thân thiết vỗ sau lưng Lý Thấm:
- Lý Thấm trước kia ở một công ty ở Bắc Kinh làm phó tổng. Sau đó anh quen cô ấy, muốn kéo cô ấy qua, cô ấy không chịu. Về sau cô ấy quen Tề Á Nam. Sau khi đính hôn với Tề Á Nam. Sau nỗ lực của tôi và Tề Á Nam cuối cùng cũng đã thành công khiến cô ấy chuyển sang trận doanh của các anh. Lý Thấm rất nhớ ân tình cũ, luôn cảm thấy có lỗi với ông chủ trước kia.Cho nên nhắc đến Tổng giám đốc Tiếu thì hơi thấy xấu hổ.
Hạ Tưởng giải thích coi như xong. Liên Nhược Hạm cũng không phải là người phụ nữ có tâm tư kín đáo. Nghĩ lại thì cho qua luôn. Và không hỏi thêm Tổng giám đốc Tiếu là nam hay nữ, chủ yếu kinh doanh cái gì. Nếu thế thì Hạ Tưởng thực sự sẽ toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Tiếu Giai là bí mật lớn nhất của hắn, cũng không thể để lộ ra được. Hạ Tưởng vừa rồi rõ ràng là chộp lấy Lý Thấm để chứng tỏ giữa hắn và Lý Thấm tuyệt đối không có mờ ám cũng là mượn cơ hội trấn an Lý Thấm, khiến Lý Thấm bình tĩnh đối mặt.
Ánh mắt Lý Thấm nhìn Hạ Tưởng thể hiển cô hiểu ý rồi. Sau đó cô lại liếc nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý. Ý của cô là đàn ông toàn là lũ động vật dối trá. Có gan làm không có gan chịu.
Hạ Tưởng sẽ không nói vấn đề đàn ông phụ nữ với Lý Thấm. Điều hắn muốn là sự hiểu biết về thị trường tài chính nước Mỹ của Lý Thấm. Lại thêm dự kiến trước của hắn, rồi lại thêm thế lực hùng hậu của Liên Nhược Hạm. Ba thứ thiếu một cũng không được. Quần anh tụ hội, cuối cùng mới có thể thành công được.
Hạ Tưởng chỉ phụ trách cung cấp hậu quả có tính báo trước của nguy cơ tín dụng thứ cấp. Còn về việc vật lộn như thế nào trên thị trường tài chính, làm thế nào để hợp lý hợp pháp cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của người Mỹ, thì Lý Thấm một người được giáo dục theo kiểu Mỹ ắt sẽ hiểu rõ.
-Nguy cơ tín dụng thứ cấp sẽ dẫn đến kỳ hạn giao hàng của dầu thô xuống dốc. Ước đoán ít nhất là giảm 40 đô la Mỹ một thùng. Hơn nữa còn dẫn đến một loạt sóng gió tài chính, sẽ trực tiếp làm cho vô số ngân hàng vừa và nhỏ phá sản thậm chí còn có cả ngân hàng lớn phá sản. Anh chỉ phụ trách cung cấp hậu quả có thể đoán trước được. Còn cụ thể làm như thế nào thì Lý Thấm định đoạt.
Hạ Tưởng cố gắng nói ra cái hậu quả có thể đoán trước được đó một cách hàm súc uyển chuyển, không thể có vẻ vượt quá suy đoán bình thường.
Trên thực tế Hạ Tưởng lo lắng thừa. Lý Thấm cũng không quan tâm hắn làm như thế nào mà cho ra kết luận đó. Liên Nhược Hạm lại chẳng muốn suy ghĩ vì cô có một miềm tin mù quáng đối với hắn,
Hạ Tưởng sau khi nói xong, Liên Nhược Hạm cúi đầu không nói, dường như đang tính toán. Lý Thấm như thoáng chút suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
Yên lặng. Ba người im lặng khoảng một phút. Lý Thấm mở miệng:
- Mạo muội hỏi một câu, Tổng giám đốc Liên, trong tay có thể vận dụng bao nhiêu tài chính?
Liên Nhược Hạm dường như sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng không giấu diếm:
- Đại khái khoảng 10 tỷ đô la Mỹ, không tính những cổ phần phi lưu thông…
-Nếu như thế chấp toàn bộ cổ phần phi lưu thông thì có khoảng 1 tỉ rưỡi. Hơn nữa còn một chút bất động sản, cũng khoảng 70, 80. Tính ra tất cả có khoảng 1,8 tỉ.
Lý Thấm không nói, lôi máy tính ra tính toán hồi lâu rồi ngẩng đầu nói:
- Nếu kết quả tính toán của Thị trưởng Hạ là đúng thì đảm bảo lợi nhuận gấp mười lần. Nếu thao tác hợp lý thì có khả năng lời gấp 20 lần. Đương nhiên, nếu thật có thể dẫn đến một loạt sóng gió tài chính thì lúc thời cơ thích hợp có thể ăn trọn một số ngân hàng của Mỹ và cổ phiếu dầu mỏ lớn, lợi nhuận gấp 100 lần cũng không phải là chuyện hão huyền.
Liên Nhược Hạm thiếu chút nữa té xỉu, tăng giá trị 100 lần, chẳng phải là nói cô sẽ có trong tay hơn 1000 tỉ đô la Mỹ? Tuy rằng cô không thiếu tiền tiêu, số tiền trong tay cô tiêu cả đời không hết nhưng cô cũng hiểu 1000 tỷ đô la Mỹ là khái niệm gì, là giàu ngang một nước.
Nếu cô trong tay thực sự có sản nghiệp trên ngàn tỷ đô la Mỹ. Đừng nói nhất cử nhất động sẽ bị tất cả các tầng cao trong nước chăm chú nhìn vào mà ngay cả ở quốc tế cũng trở thành tiêu điểm chăm chú của hàng vạn dân chúng. Hơn nữa sẽ còn có năng lực hô mưa gọi gió.
Nhưng có điều Liên Nhược Hạm cũng không tin một vốn bốn lời là chuyện thật sự tốt. Cô liền nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại không cảm thấy lời của Lý Thấm nói là hão huyền. Hắn trầm tư rồi nói:
-Lời nói của Lý Thấm không phải không có lý. Nhược Hạm, em thận trọng suy xét một chút. Để hoàn toàn chắc ăn, anh cho rằng nên bỏ ra 10 tỉ để thử đã thì tốt hơn. Nguồn truyện:
Liên Nhược Hạm chần chừ một chút:
-10 tỉ, nếu như mất thì anh sẽ nuôi em?
Hạ Tưởng vui vẻ:
-Không thể lỗ được. Cùng lắm thì là lời ít một chút mà thôi.
Liên Nhược Hạm liền không có ý kiến gì nữa.
-Được rồi, anh nói là được rồi. Dù sao thì tiền là anh giúp em kiếm. Anh muốn lấy đi tất cả thì em đều sẽ đưa cho anh.
Lý Thấm thiếu chút nữa té xỉu, cô cũng biết Thị trưởng Hạ rất có sức hấp dẫn người khác, cũng rất có nhân duyên với phụ nữ. Hơn nữa còn có bản lĩnh. Nhưng không ngờ bản lĩnh đến mức đó. Một câu thôi mà đã khiến Tổng giám đốc Liên phải đưa ra 10 tỉ đô la Mỹ. Đây là khái niệm gì chứ? Ngay đến Chủ tịch nước cũng không có bản lĩnh mở miệng ra là có thể lấy trong tay người khác 10 tỉ như vậy. Mà lại là đô la Mỹ nữa chứ.
Lý Thấm phục sát đất Hạ Tưởng.
Sau đó, Lý Thấm và Liên Nhược Hạm tiếp tục thương thảo chi tiết liên quan. Hạ Tưởng liền nhận được cuộc điện thoại của Bành Vân Phong.
-Thị trưởng Hạ, tôi và chủ tịch Phó tổng nói chuyện xong rồi. Bây giờ đang đến du lịch văn hóa thành phố. Đến đó rồi thì sẽ báo cáo với anh.
Hạ Tưởng liền nói:
-Được rồi. Cứ tiếp tục kế hoạch làm việc đi.
Bành Vân Phong cúp máy. Hạ Tưởng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ hoa cỏ ngập tràn khiến tâm trạng người ta vui sướng. Đúng là mùa đẹp nhất, đúng là thời kỳ mấu chốt của nền kinh tế Thiên Trạch, thì lại có người cứ cố muốn đá văng hắn ra khỏi thành phố Thiên Trạch. Trong lòng Hạ Tưởng khó tránh nhóm lên một tâm trạng bất bình.
Nếu nghĩ xa xôi hơn một chút, nếu như cuối cùng phải ngã bài với thế lực gia tộc, với sức ảnh hưởng của nhà họ Ngô thì cho dù hắn ngồi ở cấp bậc phó tỉnh thì cũng có khả năng trực tiếp bị đánh đổ. Nếu lần này kế hoạch cướp đoạt nước Mỹ thành công thì hắn không cần có thực lực 1000 tỉ đô la Mỹ, mà chỉ cần lực lượng hùng hậu trên một trăm tỉ đô la Mỹ cũng đủ để khuấy động đến lợi ích của rất nhiều người.
Thậm chí, có thể trực tiếp chống lại sự liên kết của bốn gia tộc lớn.
Một nước cờ rất xa, cũng là lần ra tay mạo hiểm. Dù là nói ra hắn vẫn có ký ức về cơn sóng thần tài chính của đời sau, cũng biết rõ thời gian của nguy cơ tín dụng thứ cấp và sự phá sản của ba ngân hàng lớn của Mỹ. Nhưng thị trường tài chính thay đổi trong nháy mắt, một sai lầm nho nhỏ thì có khả năng thua sạch.
Không phải nói hắn thua không nổi, cũng không phải nói hắn muốn kiếm bao nhiêu tiền. Nói về cuộc sống thì mười tỷ đô la Mỹ và trăm tỷ đô la Mỹ thật sự không có khác nhau gì. Nhưng nếu muốn làm chuyện đại sự, muốn hoàn thành lý tưởng trong lòng, muốn dựa vào sức lực của một người để thay đổi rất nhiều điều bất công và bất đắc dĩ trong xã hội, chống lại thế lực gia tộc khổng lồ thì hắn nhất định cũng phải có đủ năng lực để bảo vệ mình.
Trên chính trị không thể một bước lên trời, nhưng về kinh tế thì không loại trừ khả năng ăn một miếng liền béo ra.
Cũng không biết Liên Nhược Hạm và Lý Thấm thảo luận bao lâu. Khi mặt trời chiều ngã về phía tây, hoàng hôn buông xuống, điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên.
Lại là Bành Vân Phong:
- Thị trưởng Hạ, đã kết thúc cuộc gặp với Tổng giám đốc Nghiêm rồi. Tất cả đều thuận lợi.
Hạ Tưởng rất vui mừng, chỉ nói một chữ:
-Được.
Vừa mới cúp điện thoại thì lại có điện thoại gọi đến, vừa thấy dãy số gọi từ thành phố Lang, Hạ Tưởng chỉ biết lại có một thế cục cần phải phá vỡ đây.
Điện thoại là của Chu Duệ Nhạc gọi đến.
Tiêu Ngũ sau khi đến thành phố Lang muốn gặp Chu Duệ Nhạc. Lúc đầu Chu Duệ Nhạc không biết là ai, còn không muốn gặp. Sau đó Tiêu Ngũ vừa nói tên thì anh ta ngẩn ra hồi lâu rồi mới vỗ đầu. Tiêu Ngũ, thân tín của Thị trưởng Hạ muốn gặp mặt gấp.
Lý Thấm vui mừng đến mức quên lời nhắc nhở của Hạ Tưởng bật thốt lên nói ra Tiếu Giai.
Liên Nhược Hạm cũng không biết Lý Thấm là người của Tiếu Giai càng không biết Tiếu Giai tồn tại còn tưởng rằng Lý Thấm chính là lấy thân phận là người nhà họ Tề hoặc là vì thân phận cá nhân mà phục vụ Hạ Tưởng. Vì thế nên cô nhất thời kinh ngạc:
-Tổng giám đốc Tiếu là ai?
Lý Thấm tự biết mình nói lỡ lời. Dù là đầu óc kinh tế của cô siêu đẳng hơn so với người khác, nhưng năng lực đối nhân xử thế tùy cơ ứng biến thì lại rất bình thường. Khi bị Liên Nhược Hạm thì cô kinh ngạc không nói ra lời.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa toát ra mồ hôi lạnh. Lý Thấm thật đúng là một con dao hai lưỡi. Tri thức về kinh tế tài chính của cô chính là của cải. Nhưng cách đối nhân xử thế, năng lực xử sự của cô thì khiến người ta phải lo lắng. Cũng may hắn cũng không phải người bình thường, liền cười rất thân thiết vỗ sau lưng Lý Thấm:
- Lý Thấm trước kia ở một công ty ở Bắc Kinh làm phó tổng. Sau đó anh quen cô ấy, muốn kéo cô ấy qua, cô ấy không chịu. Về sau cô ấy quen Tề Á Nam. Sau khi đính hôn với Tề Á Nam. Sau nỗ lực của tôi và Tề Á Nam cuối cùng cũng đã thành công khiến cô ấy chuyển sang trận doanh của các anh. Lý Thấm rất nhớ ân tình cũ, luôn cảm thấy có lỗi với ông chủ trước kia.Cho nên nhắc đến Tổng giám đốc Tiếu thì hơi thấy xấu hổ.
Hạ Tưởng giải thích coi như xong. Liên Nhược Hạm cũng không phải là người phụ nữ có tâm tư kín đáo. Nghĩ lại thì cho qua luôn. Và không hỏi thêm Tổng giám đốc Tiếu là nam hay nữ, chủ yếu kinh doanh cái gì. Nếu thế thì Hạ Tưởng thực sự sẽ toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Tiếu Giai là bí mật lớn nhất của hắn, cũng không thể để lộ ra được. Hạ Tưởng vừa rồi rõ ràng là chộp lấy Lý Thấm để chứng tỏ giữa hắn và Lý Thấm tuyệt đối không có mờ ám cũng là mượn cơ hội trấn an Lý Thấm, khiến Lý Thấm bình tĩnh đối mặt.
Ánh mắt Lý Thấm nhìn Hạ Tưởng thể hiển cô hiểu ý rồi. Sau đó cô lại liếc nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý. Ý của cô là đàn ông toàn là lũ động vật dối trá. Có gan làm không có gan chịu.
Hạ Tưởng sẽ không nói vấn đề đàn ông phụ nữ với Lý Thấm. Điều hắn muốn là sự hiểu biết về thị trường tài chính nước Mỹ của Lý Thấm. Lại thêm dự kiến trước của hắn, rồi lại thêm thế lực hùng hậu của Liên Nhược Hạm. Ba thứ thiếu một cũng không được. Quần anh tụ hội, cuối cùng mới có thể thành công được.
Hạ Tưởng chỉ phụ trách cung cấp hậu quả có tính báo trước của nguy cơ tín dụng thứ cấp. Còn về việc vật lộn như thế nào trên thị trường tài chính, làm thế nào để hợp lý hợp pháp cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của người Mỹ, thì Lý Thấm một người được giáo dục theo kiểu Mỹ ắt sẽ hiểu rõ.
-Nguy cơ tín dụng thứ cấp sẽ dẫn đến kỳ hạn giao hàng của dầu thô xuống dốc. Ước đoán ít nhất là giảm 40 đô la Mỹ một thùng. Hơn nữa còn dẫn đến một loạt sóng gió tài chính, sẽ trực tiếp làm cho vô số ngân hàng vừa và nhỏ phá sản thậm chí còn có cả ngân hàng lớn phá sản. Anh chỉ phụ trách cung cấp hậu quả có thể đoán trước được. Còn cụ thể làm như thế nào thì Lý Thấm định đoạt.
Hạ Tưởng cố gắng nói ra cái hậu quả có thể đoán trước được đó một cách hàm súc uyển chuyển, không thể có vẻ vượt quá suy đoán bình thường.
Trên thực tế Hạ Tưởng lo lắng thừa. Lý Thấm cũng không quan tâm hắn làm như thế nào mà cho ra kết luận đó. Liên Nhược Hạm lại chẳng muốn suy ghĩ vì cô có một miềm tin mù quáng đối với hắn,
Hạ Tưởng sau khi nói xong, Liên Nhược Hạm cúi đầu không nói, dường như đang tính toán. Lý Thấm như thoáng chút suy nghĩ, ánh mắt lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
Yên lặng. Ba người im lặng khoảng một phút. Lý Thấm mở miệng:
- Mạo muội hỏi một câu, Tổng giám đốc Liên, trong tay có thể vận dụng bao nhiêu tài chính?
Liên Nhược Hạm dường như sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng không giấu diếm:
- Đại khái khoảng 10 tỷ đô la Mỹ, không tính những cổ phần phi lưu thông…
-Nếu như thế chấp toàn bộ cổ phần phi lưu thông thì có khoảng 1 tỉ rưỡi. Hơn nữa còn một chút bất động sản, cũng khoảng 70, 80. Tính ra tất cả có khoảng 1,8 tỉ.
Lý Thấm không nói, lôi máy tính ra tính toán hồi lâu rồi ngẩng đầu nói:
- Nếu kết quả tính toán của Thị trưởng Hạ là đúng thì đảm bảo lợi nhuận gấp mười lần. Nếu thao tác hợp lý thì có khả năng lời gấp 20 lần. Đương nhiên, nếu thật có thể dẫn đến một loạt sóng gió tài chính thì lúc thời cơ thích hợp có thể ăn trọn một số ngân hàng của Mỹ và cổ phiếu dầu mỏ lớn, lợi nhuận gấp 100 lần cũng không phải là chuyện hão huyền.
Liên Nhược Hạm thiếu chút nữa té xỉu, tăng giá trị 100 lần, chẳng phải là nói cô sẽ có trong tay hơn 1000 tỉ đô la Mỹ? Tuy rằng cô không thiếu tiền tiêu, số tiền trong tay cô tiêu cả đời không hết nhưng cô cũng hiểu 1000 tỷ đô la Mỹ là khái niệm gì, là giàu ngang một nước.
Nếu cô trong tay thực sự có sản nghiệp trên ngàn tỷ đô la Mỹ. Đừng nói nhất cử nhất động sẽ bị tất cả các tầng cao trong nước chăm chú nhìn vào mà ngay cả ở quốc tế cũng trở thành tiêu điểm chăm chú của hàng vạn dân chúng. Hơn nữa sẽ còn có năng lực hô mưa gọi gió.
Nhưng có điều Liên Nhược Hạm cũng không tin một vốn bốn lời là chuyện thật sự tốt. Cô liền nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại không cảm thấy lời của Lý Thấm nói là hão huyền. Hắn trầm tư rồi nói:
-Lời nói của Lý Thấm không phải không có lý. Nhược Hạm, em thận trọng suy xét một chút. Để hoàn toàn chắc ăn, anh cho rằng nên bỏ ra 10 tỉ để thử đã thì tốt hơn. Nguồn truyện:
Liên Nhược Hạm chần chừ một chút:
-10 tỉ, nếu như mất thì anh sẽ nuôi em?
Hạ Tưởng vui vẻ:
-Không thể lỗ được. Cùng lắm thì là lời ít một chút mà thôi.
Liên Nhược Hạm liền không có ý kiến gì nữa.
-Được rồi, anh nói là được rồi. Dù sao thì tiền là anh giúp em kiếm. Anh muốn lấy đi tất cả thì em đều sẽ đưa cho anh.
Lý Thấm thiếu chút nữa té xỉu, cô cũng biết Thị trưởng Hạ rất có sức hấp dẫn người khác, cũng rất có nhân duyên với phụ nữ. Hơn nữa còn có bản lĩnh. Nhưng không ngờ bản lĩnh đến mức đó. Một câu thôi mà đã khiến Tổng giám đốc Liên phải đưa ra 10 tỉ đô la Mỹ. Đây là khái niệm gì chứ? Ngay đến Chủ tịch nước cũng không có bản lĩnh mở miệng ra là có thể lấy trong tay người khác 10 tỉ như vậy. Mà lại là đô la Mỹ nữa chứ.
Lý Thấm phục sát đất Hạ Tưởng.
Sau đó, Lý Thấm và Liên Nhược Hạm tiếp tục thương thảo chi tiết liên quan. Hạ Tưởng liền nhận được cuộc điện thoại của Bành Vân Phong.
-Thị trưởng Hạ, tôi và chủ tịch Phó tổng nói chuyện xong rồi. Bây giờ đang đến du lịch văn hóa thành phố. Đến đó rồi thì sẽ báo cáo với anh.
Hạ Tưởng liền nói:
-Được rồi. Cứ tiếp tục kế hoạch làm việc đi.
Bành Vân Phong cúp máy. Hạ Tưởng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ hoa cỏ ngập tràn khiến tâm trạng người ta vui sướng. Đúng là mùa đẹp nhất, đúng là thời kỳ mấu chốt của nền kinh tế Thiên Trạch, thì lại có người cứ cố muốn đá văng hắn ra khỏi thành phố Thiên Trạch. Trong lòng Hạ Tưởng khó tránh nhóm lên một tâm trạng bất bình.
Nếu nghĩ xa xôi hơn một chút, nếu như cuối cùng phải ngã bài với thế lực gia tộc, với sức ảnh hưởng của nhà họ Ngô thì cho dù hắn ngồi ở cấp bậc phó tỉnh thì cũng có khả năng trực tiếp bị đánh đổ. Nếu lần này kế hoạch cướp đoạt nước Mỹ thành công thì hắn không cần có thực lực 1000 tỉ đô la Mỹ, mà chỉ cần lực lượng hùng hậu trên một trăm tỉ đô la Mỹ cũng đủ để khuấy động đến lợi ích của rất nhiều người.
Thậm chí, có thể trực tiếp chống lại sự liên kết của bốn gia tộc lớn.
Một nước cờ rất xa, cũng là lần ra tay mạo hiểm. Dù là nói ra hắn vẫn có ký ức về cơn sóng thần tài chính của đời sau, cũng biết rõ thời gian của nguy cơ tín dụng thứ cấp và sự phá sản của ba ngân hàng lớn của Mỹ. Nhưng thị trường tài chính thay đổi trong nháy mắt, một sai lầm nho nhỏ thì có khả năng thua sạch.
Không phải nói hắn thua không nổi, cũng không phải nói hắn muốn kiếm bao nhiêu tiền. Nói về cuộc sống thì mười tỷ đô la Mỹ và trăm tỷ đô la Mỹ thật sự không có khác nhau gì. Nhưng nếu muốn làm chuyện đại sự, muốn hoàn thành lý tưởng trong lòng, muốn dựa vào sức lực của một người để thay đổi rất nhiều điều bất công và bất đắc dĩ trong xã hội, chống lại thế lực gia tộc khổng lồ thì hắn nhất định cũng phải có đủ năng lực để bảo vệ mình.
Trên chính trị không thể một bước lên trời, nhưng về kinh tế thì không loại trừ khả năng ăn một miếng liền béo ra.
Cũng không biết Liên Nhược Hạm và Lý Thấm thảo luận bao lâu. Khi mặt trời chiều ngã về phía tây, hoàng hôn buông xuống, điện thoại của Hạ Tưởng lại vang lên.
Lại là Bành Vân Phong:
- Thị trưởng Hạ, đã kết thúc cuộc gặp với Tổng giám đốc Nghiêm rồi. Tất cả đều thuận lợi.
Hạ Tưởng rất vui mừng, chỉ nói một chữ:
-Được.
Vừa mới cúp điện thoại thì lại có điện thoại gọi đến, vừa thấy dãy số gọi từ thành phố Lang, Hạ Tưởng chỉ biết lại có một thế cục cần phải phá vỡ đây.
Điện thoại là của Chu Duệ Nhạc gọi đến.
Tiêu Ngũ sau khi đến thành phố Lang muốn gặp Chu Duệ Nhạc. Lúc đầu Chu Duệ Nhạc không biết là ai, còn không muốn gặp. Sau đó Tiêu Ngũ vừa nói tên thì anh ta ngẩn ra hồi lâu rồi mới vỗ đầu. Tiêu Ngũ, thân tín của Thị trưởng Hạ muốn gặp mặt gấp.
/2185
|