- Bí thư Phạm nói đúng, thái độ từ chức của đồng chí Thiệu Đinh quá kích động, tôi cũng cho rằng Tỉnh ủy không nên phê duyệt cho đồng chí Thiệu Đinh từ chức.
Tống Triêu Độ thuận nước đẩy thuyền, y đối với con người Thiệu Đinh không tỏ ra thái độ gì, Thiệu Đinh có đương chức hay không, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục.
Phạm Duệ Hằng gật đầu:
- Vậy để Mã Tiêu đến chào hỏi với Thành ủy thành phố Lang trước.
Tống Triêu Độ không có ý kiến gì khác:
- Theo tinh thần chỉ đạo của Bí thư Phạm xử lý.
Cuộc nói chuyện rất thuận lợi, Phạm Duệ Hằng trong lòng rất thoải mái:
- Mai mốt giành thời gian nghiên cứu một chút về vấn đề chọn người tham dự lớp trung - thanh, Ban Tổ chức Trung ương đang thúc giục.
Tống Triêu Độ cũng không có ý kiến khác, có mâu thuẫn gì cũng không đem ra trước hậu đài bàn bạc, rất nhiều vấn đề cần phải để sau hậu đài giải quyết:
- Tôi cũng có một ý tưởng mới, khi nào gặp sẽ trao đổi.
Tống Triêu Độ đi rồi, Phạm Duệ Hằng cân nhắc câu nói vừa nãy của Tống Triêu Độ, trong lòng hơi phập phồng. Cuộc nói chuyện hôm nay dường như rất thuận lợi, Tống Triêu Độ đang có kế hoạch gì?
Nếu nói Tống Triêu Độ lúc này vứt bỏ Hạ Tưởng, Phạm Duệ Hằng đương nhiên sẽ không tin, y hiểu rõ Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ làm việc chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng, hơn nữa Hạ Tưởng ở Thiên Trạch còn đang cố gắng thúc đẩy kinh tế phát triển, không hề có suy nghĩ muốn thoái lui.
Kỳ thật Phạm Duệ Hằng cũng có chút khâm phục Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng chẳng những rất bình tĩnh, vẫn như thường lệ sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, chưa bao giờ coi mình là con át chủ bài để đưa ra điều kiện với Tỉnh ủy. Với lợi thế trong tay của Hạ Tưởng, nếu muốn uy hiếp Tỉnh ủy, ngay cả y cũng phải nhíu mày.
Nhưng điều chuyển Hạ Tưởng là tình thế bắt buộc, sự việc chính trị, không phải muốn thế nào thì có thế ấy, có khi mệnh lệnh của cấp trên mình cho rằng không hợp tình hợp lý, cho dù không hợp nhân tình, cũng phải chấp hành, trừ phi người đó có sức mạnh hay hậu đài vững chắc mới dám chống đối.
Đáng tiếc Phạm Duệ Hằng không có cả hai thứ đó, hơn nữa, quan hệ giữa Hạ Tưởng và y có chừng mực, y không cần phải vì Hạ Tưởng mà đắc tội cấp trên. Có hy sinh Hạ Tưởng cũng phù hợp với lợi ích của y, bởi vì người tiên phong dẫn đầu Hạ Tưởng là Tống Triêu Độ có lực lượng mạnh mẽ, hắn và Tống Triêu Độ phối hợp ra tay, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Theo tin tức đáng tin, thành công trong việc hóa giải mối nguy cho An Hưng Nghĩa và bức bách Thiệu Đinh phải từ chức ắt hẳn là có nhân vật đứng phía sau hỗ trợ, chính là Hạ Tưởng.
Tống Triêu Độ có Hạ Tưởng, như hổ thêm cánh, để Hạ Tưởng an ổn một năm, rời xa trung tâm quyền lực, ít nhất trong một năm, Tống Triêu Độ không có cách gì uy hiếp tinh thần đối với y.
Tuy nhiên, Phạm Duệ Hằng trong lòng vẫn là mơ hồ lo lắng, tình hình của Thiên Trạch có thể khống chế được nguy hiểm hay không, Bì Bất Hưu điều tra Bành Vân Phong, Hạ Tưởng đến bây giờ còn chưa tỏ ra thái độ gì, thái độ này không phù hợp với tính cách của Hạ Tưởng, chẳng lẽ nói, lại là một cái bẫy?
Mặc kệ tình hình Thiên Trạch như thế nào, để cho mấy người ở Thiên Trạch ứng phó là được rồi, hắn lúc này quan tâm lớn nhất chính là làm sao có thể che giấu vấn đề của công ty Á Lâm. Y cũng tin tưởng rằng, Tống Triêu Độ vốn có trí tuệ chính trị, sẽ không tự đi châm lửa trong vụ việc công ty Á Lâm, rất dễ gây ra một ngọn lửa lớn, cũng dễ dàng gây ra thù oán với một số Ủy viên thường vụ mò vớt thịt trong nồi của công ty Á Lâm, việc mà Tống Triêu Độ cần làm bây giờ là phải đoàn kết, chứ không phải đối nghịch.
Phạm Duệ Hằng đã nghĩ, sự tình hiện tại nằm trong phạm vi khống chế, để Thiệu Đinh ở lại, dựa theo manh mối của công ty Á Lâm, y sẽ thong dong bình tĩnh nắm tình hình của một số nhân vật đứng đầu của Tỉnh ủy.
... Chỉ có điều Phạm Duệ Hằng chưa ngờ tới chính là, manh mối của công ty Á Lâm, lại không được che giấu, thiếu chút nữa tạo ra sự kiện tập thể quy mô lớn.
Sự tình, vẫn là do Đàm Quốc Thụy trong việc xử lý vấn đề tiền trấn an công nhân viên thất nghiệp không thỏa đáng mà dẫn tới.
Đàm Quốc Thụy cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân khiến cho sắc mặt của Bí thư Phạm đột nhiên biến sắc tức giận, là bởi vì y trong lúc kích động đã vô ý đụng vào điểm yếu của Bí thư Phạm. Y hoảng sợ, vội vàng âm thầm thăm dò, mới biết được rốt cuộc tài khoản của công ty Á Lâm đã xảy ra chuyện gì, y căng thẳng đến nỗi toàn thân vã mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa chửi rủa Thiệu Đinh.
Suy cho cùng cũng không thể trách Thiệu Đinh, với cấp bậc của Thiệu Đinh, làm sao biết được nội tình bên trong của công ty Á Lâm? Nhưng Tống Triêu Độ chắc chắn biết, chẳng những biết, y khẳng định cũng giống như y, Thiệu Đinh không hề có một chút dính líu đến công ty Á Lâm, cũng chính lý do này, Tống Triêu Độ mới dám lấy đề tài của công ty Á Lâm ra viết, y vô tình rơi vào cạm bẫy ---- Bí thư Phạm cũng rơi vào đó, vẫn là bị y làm cho liên lụy.
Đàm Quốc Thụy lúc này mới cảm thấy lạnh cả người, Tống Triêu Độ quá lợi hại, quá nham hiểm, lặng lẽ tính kế xử lý y và Phạm Duệ Hằng, còn thiếu chút nữa hại y kéo Bí thư Phạm xuống nước.
Nếu không phải y kịp thời phát hiện vấn đề và kịp thời thắng lại, sự tình của công ty Á Lâm sẽ bùng nổ, dưới sự tức giận của Bí thư Phạm, y cho dù không đến mức bị đuổi ra khỏi tỉnh Yến, cũng đừng nên nghĩ đến việc triển khai công tác gì ở tỉnh Yến nữa. Chủ tịch tỉnh không thích, Bí thư thì không muốn gặp, y chỉ còn cách là tự động xin đi khỏi tỉnh Yến, không còn con đường thứ hai cho y lựa chọn.
Đàm Quốc Thụy biết rõ, Tống Triêu Độ ý nghĩ thâm sâu không lường được. Tuy nhiên tính tình của y lại thấy mạnh dùng thì mạnh để ứng phó, thủ đoạn của Tống Triêu Độ bí hiểm ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của y, y ngoan cố cho rằng, chỉ cần tại tỉnh Yến chiến thắng Tống Triêu Độ, con đường làm quan về sau của y sẽ bách chiến bách thắng.
Tống Triêu Độ là ngọn núi Thái sơn cao không thể với tới, nhưng một khi vượt qua, sẽ dẫm nát Tống Triêu Độ, không bị ngăn trở bởi ngọn núi cao hiểm trở thật là vui sướng, y mong mỏi một đại sự đến trong cuộc đời.
Đàm Quốc Thụy nhanh chóng giải quyết các mối nguy hiểm tiềm ẩn của công ty dược phẩm, y sẽ bịt miệng kế toán Anh Na và đại biểu công nhân Lưu Kiến, đồng thời y sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, món tiền tiếp theo sẽ không lấy của công ty dược phẩm để thuyên chuyển nữa, lấy một khoản tiền từ nhà máy thuốc lá. Nhà máy thuốc không có ý kiến gì, liền gởi tới 50 triệu, trên cơ bản tiền trấn an công nhân thất nghiệp xem như giải quyết ổn thỏa.
Đàm Quốc Thụy tin tưởng nếu không có người gây rối, y xem như lập công lớn nhất, làm cho ý đồ của Tống Triêu Độ thất bại, xem như y đã thắng lợi bước đầu. Cũng bởi vì xử lý vấn đề của công ty Á Lâm có hiệu quả, y xem như đứng cùng phía với Bí thư Phạm.
Coi như gặt hái được nhiều kết quả.
Đàm Quốc Thụy ngồi trong phòng làm việc, vừa tưới hoa vừa nhớ lại một cách tỉ mỉ toàn bộ sự việc, tin tưởng mọi thứ tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, y hài lòng mỉm cười. Thành công gạt bỏ được thủ đoạn của Tống Triêu Độ, y thậm chí có thể tưởng tượng Tống Triêu Độ tức giận đến biến đổi sắc mặt, dày công vẽ ra kế hoạch nhưng kế hoạch lại thất bại, đường đường là Chủ tịch tỉnh Tống nhất định sẽ hụt hẫng.
Kế hoạch thất bại, bảo vệ không được Hạ Tưởng, tuy rằng An Hưng Nghĩa xem như vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng Hạ Tưởng bị điều chuyển khỏiThiên Trạch, chính là thất bại lớn nhất của Tống Triêu Độ, ông sẽ mất thể diện ở Tỉnh ủy.
Đang suy nghĩ, thư ký bỗng nhiên gõ cửa đi vào báo cáo:
- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, vừa mới nhận được điện thoại, đại biểu công nhân viên chức Lưu Kiến dẫn hơn một ngàn công nhân viên chức, bao vây cửa công ty Á Lâm yêu cầu cấp tiền thất nghiệp.
Cái gì? Đàm Quốc Thụy tức giận, ném chai nước, la to:
- Khốn khiếp, rõ ràng tiền đều phát cho bọn họ rồi, còn muốn gì nữa, đúng là một đám sói mắt trắng đói rách.
Vừa mới mắng xong, Phạm Duệ Hằng lại gọi điện thoại đến, Phạm Duệ Hằng không kìm chế được sự phẫn nộ:
- Quốc Thụy, anh làm tốt lắm.
Một câu nói đã khiến Đàm Quốc Thụy lạnh ngắt, rốt cuộc y phạm phải sai lầm gì, trời đất chứng giám, y chưa từng bày ra mưu tính gì trong đó, cũng chưa có lấy qua một xu tiền, làm sao kết quả thê thảm lại đổ vào đầu y?
Lời nói của Bí thư Phạm lúc nãy, chứng tỏ Bí thư đang rất giận y.
Đàm Quốc Thụy không giải thích gì thêm cho Bí thư Phạm, vội vàng đi đến hiện trường. Tới hiện trường gặp Lưu Kiến, y dường như không kìm nổi cảm xúc muốn xông lên đá Lưu Kiến mấy đá, bởi vì Lưu Kiến rõ ràng đồng ý mọi việc cả rồi, nói là ra mặt trấn an công nhân viên chức, đảm bảo bọn họ sẽ không gây rối, nhưng lại lật lọng, vận động công nhân gây rối, quả thực là tên bại hoại.
Hiện tại vấn đề công ty Á Lâm đã thành nỗi lo của Bí thư Phạm, không muốn đụng vào, vừa đụng đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Đàm Quốc Thụy kiềm nén sự tức tối, lại lần nữa nói chuyện với Lưu Kiến. Khi nói chuyện mới biết được, số tiền từ nhà máy thuốc lá chuyển đến tài khoản của công ty Á Lâm là, công ty Á Lâm phát không thiếu một cắt cho nguyên là tổng giám đốc của công ty do tỉnh quản lý, ai ngờ nguyên Tổng giám đốc muốn lấy bớt một ít tiền, đã lấy đi 50 triệu không phát ra, đầu cơ vào chứng khoán. Không ngờ tiền đem đi đầu cơ chưa kiếm được lãi đã bị mất trắng. Nguyên Tổng giám đốc biết tội nặng, đã bỏ trốn.
Đàm Quốc Thụy nghe xong thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì tức giận, nhưng lại không thể nhảy, y là Phó chủ tịch tỉnh, phải giữ tác phong.
Khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên được Lưu Phong và đám công nhân gây rối, Đàm Quốc Thụy đích thực gặp rắc rối. Hủy tường đông lại bị tường tây, không ngờ đắp tới đắp lui, góc tường tây bị người khác đào, giống như ra đòn cảnh cáo, gần như khiến cho đầu óc y rối mù.
Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lại đi hủy tường đông? Mấu chốt vấn đề là ở chỗ, cho dù y là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không thể hết lần này đến lần khác đưa tay ra đòi tiền, hai khoản tiền trước đó còn dễ nói, có thể che dấu đi, nhưng bị trống 50 triệu, cuối cùng làm như thế nào để khỏa lấp tài khoản? 50 triệu nhân dân tệ, chứ không phải là 500 ngàn, cũng không phải là 5 triệu, y không thể gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Đến khi sự việc vỡ lỡ, y là người duy nhất đứng mũi chịu sào, Bí thư Phạm nhất định sẽ qua cầu rút ván, sẽ đem y ra làm tấm chắn. Y cho dù biết Bí thư Phạm có mưu tính ở công ty Á Lâm, nhưng làm sao dám nói ra? Trừ phi muốn chết.
Làm lá chắn đã định rồi, rõ ràng hơn, mục đích Bí thư Phạm giữ Thiệu Đinh lại, là muốn để Thiệu Đinh làm kẻ chết thay.
Thiệu Đinh cũng xui xẻo, cho dù miễn cưỡng ở lại thành phố Lang, cũng không có tiền đồ gì, chỉ là một tắm bia cho người ta ngắm, chịu đựng cho người khác tùy tiện đấu súng. Cũng đừng trách ai, có trách thì trách mình làm việc không thấu đáo, để cho người khác nắm được điểm sơ hở.
Hiện tại Đàm Quốc Thụy không còn tinh thần để ý tới sự sống chết của Thiệu Đinh, y ưu sầu chính là, làm thế nào giải quyết vấn đề tiền trấn an cho công nhân thất nghiệp. Đàm Quốc Thụy hết đường xoay xở, một người chưa có nhiều kinh nghiệm chính trị địa phương như y, lúc này y quả thật lung túng.
Vốn tưởng rằng đã thoát ra khỏi sự việc, không ngờ lại phải chui vào. Lại vay tiền, sau khi sự việc xảy ra y không có cách nào báo cáo kết quả công tác. Không vay tiền, hiện tại sẽ không có cách nào giải thích cho Bí thư Phạm.
... Sau khi sự việc ở công ty Á Lâm bùng nỗ, Phạm Duệ Hằng không có tâm tư tổ chức Hội nghị công việc bí thư để thảo luận việc chọn người tham gia lớp trung - thanh, sự tình của công ty Á Lâm nếu chưa được giải quyết, y làm sao mà an tâm được. Tình thế đến nước này, cơ hồ có dấu hiệu không khống chế được, Phạm Duệ Hằng nói không lo lắng chính là giả vờ, cho dù y quý Bí thư Tỉnh ủy, cũng không dám lấy sinh mạng của y ra đùa giỡn.
Huống chi còn có Tống Triêu Độ - một con hổ đang rình mồi.
Khiến y vạn lần không thể ngờ, Tống Triêu Độ lúc này cũng không có khoanh tay đứng nhìn, càng không có ném đá xuống giếng, ngược lại chủ động đưa ra ý kiến giải quyết.
Sự việc, đang đối diện với một sự chuyển biến lớn.
Tống Triêu Độ thuận nước đẩy thuyền, y đối với con người Thiệu Đinh không tỏ ra thái độ gì, Thiệu Đinh có đương chức hay không, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục.
Phạm Duệ Hằng gật đầu:
- Vậy để Mã Tiêu đến chào hỏi với Thành ủy thành phố Lang trước.
Tống Triêu Độ không có ý kiến gì khác:
- Theo tinh thần chỉ đạo của Bí thư Phạm xử lý.
Cuộc nói chuyện rất thuận lợi, Phạm Duệ Hằng trong lòng rất thoải mái:
- Mai mốt giành thời gian nghiên cứu một chút về vấn đề chọn người tham dự lớp trung - thanh, Ban Tổ chức Trung ương đang thúc giục.
Tống Triêu Độ cũng không có ý kiến khác, có mâu thuẫn gì cũng không đem ra trước hậu đài bàn bạc, rất nhiều vấn đề cần phải để sau hậu đài giải quyết:
- Tôi cũng có một ý tưởng mới, khi nào gặp sẽ trao đổi.
Tống Triêu Độ đi rồi, Phạm Duệ Hằng cân nhắc câu nói vừa nãy của Tống Triêu Độ, trong lòng hơi phập phồng. Cuộc nói chuyện hôm nay dường như rất thuận lợi, Tống Triêu Độ đang có kế hoạch gì?
Nếu nói Tống Triêu Độ lúc này vứt bỏ Hạ Tưởng, Phạm Duệ Hằng đương nhiên sẽ không tin, y hiểu rõ Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ làm việc chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng, hơn nữa Hạ Tưởng ở Thiên Trạch còn đang cố gắng thúc đẩy kinh tế phát triển, không hề có suy nghĩ muốn thoái lui.
Kỳ thật Phạm Duệ Hằng cũng có chút khâm phục Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng chẳng những rất bình tĩnh, vẫn như thường lệ sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, chưa bao giờ coi mình là con át chủ bài để đưa ra điều kiện với Tỉnh ủy. Với lợi thế trong tay của Hạ Tưởng, nếu muốn uy hiếp Tỉnh ủy, ngay cả y cũng phải nhíu mày.
Nhưng điều chuyển Hạ Tưởng là tình thế bắt buộc, sự việc chính trị, không phải muốn thế nào thì có thế ấy, có khi mệnh lệnh của cấp trên mình cho rằng không hợp tình hợp lý, cho dù không hợp nhân tình, cũng phải chấp hành, trừ phi người đó có sức mạnh hay hậu đài vững chắc mới dám chống đối.
Đáng tiếc Phạm Duệ Hằng không có cả hai thứ đó, hơn nữa, quan hệ giữa Hạ Tưởng và y có chừng mực, y không cần phải vì Hạ Tưởng mà đắc tội cấp trên. Có hy sinh Hạ Tưởng cũng phù hợp với lợi ích của y, bởi vì người tiên phong dẫn đầu Hạ Tưởng là Tống Triêu Độ có lực lượng mạnh mẽ, hắn và Tống Triêu Độ phối hợp ra tay, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Theo tin tức đáng tin, thành công trong việc hóa giải mối nguy cho An Hưng Nghĩa và bức bách Thiệu Đinh phải từ chức ắt hẳn là có nhân vật đứng phía sau hỗ trợ, chính là Hạ Tưởng.
Tống Triêu Độ có Hạ Tưởng, như hổ thêm cánh, để Hạ Tưởng an ổn một năm, rời xa trung tâm quyền lực, ít nhất trong một năm, Tống Triêu Độ không có cách gì uy hiếp tinh thần đối với y.
Tuy nhiên, Phạm Duệ Hằng trong lòng vẫn là mơ hồ lo lắng, tình hình của Thiên Trạch có thể khống chế được nguy hiểm hay không, Bì Bất Hưu điều tra Bành Vân Phong, Hạ Tưởng đến bây giờ còn chưa tỏ ra thái độ gì, thái độ này không phù hợp với tính cách của Hạ Tưởng, chẳng lẽ nói, lại là một cái bẫy?
Mặc kệ tình hình Thiên Trạch như thế nào, để cho mấy người ở Thiên Trạch ứng phó là được rồi, hắn lúc này quan tâm lớn nhất chính là làm sao có thể che giấu vấn đề của công ty Á Lâm. Y cũng tin tưởng rằng, Tống Triêu Độ vốn có trí tuệ chính trị, sẽ không tự đi châm lửa trong vụ việc công ty Á Lâm, rất dễ gây ra một ngọn lửa lớn, cũng dễ dàng gây ra thù oán với một số Ủy viên thường vụ mò vớt thịt trong nồi của công ty Á Lâm, việc mà Tống Triêu Độ cần làm bây giờ là phải đoàn kết, chứ không phải đối nghịch.
Phạm Duệ Hằng đã nghĩ, sự tình hiện tại nằm trong phạm vi khống chế, để Thiệu Đinh ở lại, dựa theo manh mối của công ty Á Lâm, y sẽ thong dong bình tĩnh nắm tình hình của một số nhân vật đứng đầu của Tỉnh ủy.
... Chỉ có điều Phạm Duệ Hằng chưa ngờ tới chính là, manh mối của công ty Á Lâm, lại không được che giấu, thiếu chút nữa tạo ra sự kiện tập thể quy mô lớn.
Sự tình, vẫn là do Đàm Quốc Thụy trong việc xử lý vấn đề tiền trấn an công nhân viên thất nghiệp không thỏa đáng mà dẫn tới.
Đàm Quốc Thụy cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân khiến cho sắc mặt của Bí thư Phạm đột nhiên biến sắc tức giận, là bởi vì y trong lúc kích động đã vô ý đụng vào điểm yếu của Bí thư Phạm. Y hoảng sợ, vội vàng âm thầm thăm dò, mới biết được rốt cuộc tài khoản của công ty Á Lâm đã xảy ra chuyện gì, y căng thẳng đến nỗi toàn thân vã mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa chửi rủa Thiệu Đinh.
Suy cho cùng cũng không thể trách Thiệu Đinh, với cấp bậc của Thiệu Đinh, làm sao biết được nội tình bên trong của công ty Á Lâm? Nhưng Tống Triêu Độ chắc chắn biết, chẳng những biết, y khẳng định cũng giống như y, Thiệu Đinh không hề có một chút dính líu đến công ty Á Lâm, cũng chính lý do này, Tống Triêu Độ mới dám lấy đề tài của công ty Á Lâm ra viết, y vô tình rơi vào cạm bẫy ---- Bí thư Phạm cũng rơi vào đó, vẫn là bị y làm cho liên lụy.
Đàm Quốc Thụy lúc này mới cảm thấy lạnh cả người, Tống Triêu Độ quá lợi hại, quá nham hiểm, lặng lẽ tính kế xử lý y và Phạm Duệ Hằng, còn thiếu chút nữa hại y kéo Bí thư Phạm xuống nước.
Nếu không phải y kịp thời phát hiện vấn đề và kịp thời thắng lại, sự tình của công ty Á Lâm sẽ bùng nổ, dưới sự tức giận của Bí thư Phạm, y cho dù không đến mức bị đuổi ra khỏi tỉnh Yến, cũng đừng nên nghĩ đến việc triển khai công tác gì ở tỉnh Yến nữa. Chủ tịch tỉnh không thích, Bí thư thì không muốn gặp, y chỉ còn cách là tự động xin đi khỏi tỉnh Yến, không còn con đường thứ hai cho y lựa chọn.
Đàm Quốc Thụy biết rõ, Tống Triêu Độ ý nghĩ thâm sâu không lường được. Tuy nhiên tính tình của y lại thấy mạnh dùng thì mạnh để ứng phó, thủ đoạn của Tống Triêu Độ bí hiểm ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của y, y ngoan cố cho rằng, chỉ cần tại tỉnh Yến chiến thắng Tống Triêu Độ, con đường làm quan về sau của y sẽ bách chiến bách thắng.
Tống Triêu Độ là ngọn núi Thái sơn cao không thể với tới, nhưng một khi vượt qua, sẽ dẫm nát Tống Triêu Độ, không bị ngăn trở bởi ngọn núi cao hiểm trở thật là vui sướng, y mong mỏi một đại sự đến trong cuộc đời.
Đàm Quốc Thụy nhanh chóng giải quyết các mối nguy hiểm tiềm ẩn của công ty dược phẩm, y sẽ bịt miệng kế toán Anh Na và đại biểu công nhân Lưu Kiến, đồng thời y sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, món tiền tiếp theo sẽ không lấy của công ty dược phẩm để thuyên chuyển nữa, lấy một khoản tiền từ nhà máy thuốc lá. Nhà máy thuốc không có ý kiến gì, liền gởi tới 50 triệu, trên cơ bản tiền trấn an công nhân thất nghiệp xem như giải quyết ổn thỏa.
Đàm Quốc Thụy tin tưởng nếu không có người gây rối, y xem như lập công lớn nhất, làm cho ý đồ của Tống Triêu Độ thất bại, xem như y đã thắng lợi bước đầu. Cũng bởi vì xử lý vấn đề của công ty Á Lâm có hiệu quả, y xem như đứng cùng phía với Bí thư Phạm.
Coi như gặt hái được nhiều kết quả.
Đàm Quốc Thụy ngồi trong phòng làm việc, vừa tưới hoa vừa nhớ lại một cách tỉ mỉ toàn bộ sự việc, tin tưởng mọi thứ tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, y hài lòng mỉm cười. Thành công gạt bỏ được thủ đoạn của Tống Triêu Độ, y thậm chí có thể tưởng tượng Tống Triêu Độ tức giận đến biến đổi sắc mặt, dày công vẽ ra kế hoạch nhưng kế hoạch lại thất bại, đường đường là Chủ tịch tỉnh Tống nhất định sẽ hụt hẫng.
Kế hoạch thất bại, bảo vệ không được Hạ Tưởng, tuy rằng An Hưng Nghĩa xem như vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng Hạ Tưởng bị điều chuyển khỏiThiên Trạch, chính là thất bại lớn nhất của Tống Triêu Độ, ông sẽ mất thể diện ở Tỉnh ủy.
Đang suy nghĩ, thư ký bỗng nhiên gõ cửa đi vào báo cáo:
- Phó chủ tịch tỉnh Đàm, vừa mới nhận được điện thoại, đại biểu công nhân viên chức Lưu Kiến dẫn hơn một ngàn công nhân viên chức, bao vây cửa công ty Á Lâm yêu cầu cấp tiền thất nghiệp.
Cái gì? Đàm Quốc Thụy tức giận, ném chai nước, la to:
- Khốn khiếp, rõ ràng tiền đều phát cho bọn họ rồi, còn muốn gì nữa, đúng là một đám sói mắt trắng đói rách.
Vừa mới mắng xong, Phạm Duệ Hằng lại gọi điện thoại đến, Phạm Duệ Hằng không kìm chế được sự phẫn nộ:
- Quốc Thụy, anh làm tốt lắm.
Một câu nói đã khiến Đàm Quốc Thụy lạnh ngắt, rốt cuộc y phạm phải sai lầm gì, trời đất chứng giám, y chưa từng bày ra mưu tính gì trong đó, cũng chưa có lấy qua một xu tiền, làm sao kết quả thê thảm lại đổ vào đầu y?
Lời nói của Bí thư Phạm lúc nãy, chứng tỏ Bí thư đang rất giận y.
Đàm Quốc Thụy không giải thích gì thêm cho Bí thư Phạm, vội vàng đi đến hiện trường. Tới hiện trường gặp Lưu Kiến, y dường như không kìm nổi cảm xúc muốn xông lên đá Lưu Kiến mấy đá, bởi vì Lưu Kiến rõ ràng đồng ý mọi việc cả rồi, nói là ra mặt trấn an công nhân viên chức, đảm bảo bọn họ sẽ không gây rối, nhưng lại lật lọng, vận động công nhân gây rối, quả thực là tên bại hoại.
Hiện tại vấn đề công ty Á Lâm đã thành nỗi lo của Bí thư Phạm, không muốn đụng vào, vừa đụng đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Đàm Quốc Thụy kiềm nén sự tức tối, lại lần nữa nói chuyện với Lưu Kiến. Khi nói chuyện mới biết được, số tiền từ nhà máy thuốc lá chuyển đến tài khoản của công ty Á Lâm là, công ty Á Lâm phát không thiếu một cắt cho nguyên là tổng giám đốc của công ty do tỉnh quản lý, ai ngờ nguyên Tổng giám đốc muốn lấy bớt một ít tiền, đã lấy đi 50 triệu không phát ra, đầu cơ vào chứng khoán. Không ngờ tiền đem đi đầu cơ chưa kiếm được lãi đã bị mất trắng. Nguyên Tổng giám đốc biết tội nặng, đã bỏ trốn.
Đàm Quốc Thụy nghe xong thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì tức giận, nhưng lại không thể nhảy, y là Phó chủ tịch tỉnh, phải giữ tác phong.
Khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên được Lưu Phong và đám công nhân gây rối, Đàm Quốc Thụy đích thực gặp rắc rối. Hủy tường đông lại bị tường tây, không ngờ đắp tới đắp lui, góc tường tây bị người khác đào, giống như ra đòn cảnh cáo, gần như khiến cho đầu óc y rối mù.
Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lại đi hủy tường đông? Mấu chốt vấn đề là ở chỗ, cho dù y là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không thể hết lần này đến lần khác đưa tay ra đòi tiền, hai khoản tiền trước đó còn dễ nói, có thể che dấu đi, nhưng bị trống 50 triệu, cuối cùng làm như thế nào để khỏa lấp tài khoản? 50 triệu nhân dân tệ, chứ không phải là 500 ngàn, cũng không phải là 5 triệu, y không thể gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Đến khi sự việc vỡ lỡ, y là người duy nhất đứng mũi chịu sào, Bí thư Phạm nhất định sẽ qua cầu rút ván, sẽ đem y ra làm tấm chắn. Y cho dù biết Bí thư Phạm có mưu tính ở công ty Á Lâm, nhưng làm sao dám nói ra? Trừ phi muốn chết.
Làm lá chắn đã định rồi, rõ ràng hơn, mục đích Bí thư Phạm giữ Thiệu Đinh lại, là muốn để Thiệu Đinh làm kẻ chết thay.
Thiệu Đinh cũng xui xẻo, cho dù miễn cưỡng ở lại thành phố Lang, cũng không có tiền đồ gì, chỉ là một tắm bia cho người ta ngắm, chịu đựng cho người khác tùy tiện đấu súng. Cũng đừng trách ai, có trách thì trách mình làm việc không thấu đáo, để cho người khác nắm được điểm sơ hở.
Hiện tại Đàm Quốc Thụy không còn tinh thần để ý tới sự sống chết của Thiệu Đinh, y ưu sầu chính là, làm thế nào giải quyết vấn đề tiền trấn an cho công nhân thất nghiệp. Đàm Quốc Thụy hết đường xoay xở, một người chưa có nhiều kinh nghiệm chính trị địa phương như y, lúc này y quả thật lung túng.
Vốn tưởng rằng đã thoát ra khỏi sự việc, không ngờ lại phải chui vào. Lại vay tiền, sau khi sự việc xảy ra y không có cách nào báo cáo kết quả công tác. Không vay tiền, hiện tại sẽ không có cách nào giải thích cho Bí thư Phạm.
... Sau khi sự việc ở công ty Á Lâm bùng nỗ, Phạm Duệ Hằng không có tâm tư tổ chức Hội nghị công việc bí thư để thảo luận việc chọn người tham gia lớp trung - thanh, sự tình của công ty Á Lâm nếu chưa được giải quyết, y làm sao mà an tâm được. Tình thế đến nước này, cơ hồ có dấu hiệu không khống chế được, Phạm Duệ Hằng nói không lo lắng chính là giả vờ, cho dù y quý Bí thư Tỉnh ủy, cũng không dám lấy sinh mạng của y ra đùa giỡn.
Huống chi còn có Tống Triêu Độ - một con hổ đang rình mồi.
Khiến y vạn lần không thể ngờ, Tống Triêu Độ lúc này cũng không có khoanh tay đứng nhìn, càng không có ném đá xuống giếng, ngược lại chủ động đưa ra ý kiến giải quyết.
Sự việc, đang đối diện với một sự chuyển biến lớn.
/2185
|