Bình tĩnh mà xem xét, Trần Khiết Văn lựa chọn rời Thiên Trạch là chuyện đã lường trước được. Thế cục Thiên Trạch đã được xác định, giai đoạn hiện tại, chính trị yên ổn đoàn kết, kinh tế phát triển thần tốc, đúng ra thì là thời kì tốt nhất trong lịch sử Thiên Trạch.
Chỉ tiếc, nói về cá nhân cụ thể thì là thời kì tốt nhất của Hạ Tưởng, không phải thời kì tốt nhất của Trần Khiết Văn. Trên cơ bản cô ta ở thành phố Thiên Trạch đã trở thành vật bài trí, thành kẻ ngốc, trên thực tế vừa không có ý nghĩa, lại không có triển vọng.
Cô ta đã không có đường để đi, làm nhân vật số một mà hoàn toàn bị hào quang của nhân vật số hai che lấp, cô ta có thể chịu được sao? Cho dù cô ta có thể chịu đựng lừa mình dối người, nhưng làm thế nào bỏ qua ánh mắt khác thường của những người khác? Hơn nữa lại là cô ta chủ động đề xuất bộ máy phối hợp không tốt, nếu tỉnh không điều chỉnh công tác của Hạ Tưởng, ở mặt ngoài không nói, trong lòng cô ta cũng hiểu, khẳng định là tỉnh có ý kiến đối với cô.
Là lúc nên rời khỏi, cứ ngây ngốc ở đây ngoại trừ tự làm mất mặt, thì không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa để đến khi tỉnh chủ động đề xuất khai trừ cô, liền càng chán nản, không bằng chủ động đề xuất ra đi còn tốt hơn.
Thậm chí có lần Trần Khiết Văn tâm ý nguội lạnh, thấy thật sự không được, thì rời khỏi quan trường, đến một doanh nghiệp lớn của nhà nước làm người phụ trách một bộ phận quan trọng, quyền lực không nhỏ, ưu đãi không ít, cần gì phải dựa vào Thiên Trạch, tội gì chịu khổ?
Nhưng khiến người ngoài khó hiểu chính là, Trần Khiết Văn kỳ thật không hành động theo cảm tính, cô ta hoàn toàn có thể mặt dày mày dạn ở lại Thiên Trạch, không làm gì, không phản đối, hoàn toàn ủng hộ những gì Hạ Tưởng làm, chiến tích cuối cùng không thể thiếu nửa phần cô. Bí thư chính là bí thư, đến khi có vấn đề, tiếng xấu do Thị trưởng gánh. Khi có chiến tích, cô lên đầu, cớ sao mà không làm? Về phần nào là thể diện nào là hào quang, người trong quan trường, ngồi không ăn bám người, không chỉ có mình cô.
Nhưng Trần Khiết Văn cố tình lại lựa chọn lúc kinh tế Thiên Trạch sắp nghênh đón biến đổi lớn trước nay chưa có để đệ trình báo cáo lên Tỉnh ủy, là có dụng ý gì?
Không ai có thể đoán được tâm tư Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng cũng không buồn đoán, hắn chỉ cần ở lại Thiên Trạch tiếp tục hoàn thành sự nghiệp chưa xong, như vậy là đủ rồi. Trần Khiết Văn đi hay là ở, với hắn mà nói không có ý nghĩa lớn. Trải qua nhiều sự việc và biến cố như vậy, hắn cũng coi như nhìn thấu cách đối nhân xử thế của Trần Khiết Văn, đó là khéo đưa đẩy có thừa, nhưng chín chắn không đủ, thành sự thì không bại sự thì nhiều. Chỉ cần cô ta không sinh sự từ việc không đâu, không ngăn trở hắn phát triển kế hoạch kinh tế lớn, coi nâng cao chiến tích kinh tế Thiên Trạch là việc chính, thì hắn cũng sẽ không nói gì.
Chỉ có điều cho tới nay, Trần Khiết Văn chẳng những bảo thủ hơn nữa còn cố chấp, cứ luôn xem hắn như kẻ thù giả tưởng, bởi vì chính sách cải cách kinh tế của hắn động chạm đến lợi ích của cô ta. Chỉ cần có thể thuận theo thuỷ triều, chẳng sợ trên người có chỗ bẩn, Hạ Tưởng cũng đồng ý hợp tác với một số người, thí dụ như Bùi Nhất Phong, như Từ Hâm. Nhưng Trần Khiết Văn nhất mực muốn đấu tranh chính trị, lợi ích cá nhân lớn hơn ích lợi của người dân Thiên Trạch, cứ ngồi im ở sau lưng, hoặc tự mình ra mặt, hoặc ngầm đồng ý, tỉ mỉ sắp đặt kế hoạch lại vừa gây nhiều mâu thuẫn, không phải muốn hắn bại trận, thì là muốn bức hắn ra khỏi Thiên Trạch, Hạ Tưởng còn có thể làm như thế nào? Sau nhượng bộ lúc ban đầu, khi mắt thấy mục tiêu chính trị của hắn gần như khó có thể tiếp tục, đó là lúc không thể không hăm hở đối đầu.
Cũng là bất đắc dĩ thôi... Hắn cũng không phải là không muốn phân thắng bại cao thấp với Trần Khiết Văn, hắn là mong muốn cùng Trần Khiết Văn liên kết cai quản Thiên Trạch thêm tốt đẹp nhiều hơn, mong muốn sửa đổi hình tượng cực đoan của thành phố Lang, mong muốn ẩn dật ở Thiên Trạch, thậm chí thông đồng làm bậy, chỉ vì làm một chút chuyện nghiêm chỉnh, nhưng đổi lại được cái gì?
Vẫn là xa lánh và xung đột, hay là sỉ nhục hết làn sóng này đến làn sóng khác, thậm chí Bì Bất Hưu lấy Hội đồng nhân dân bên người hắn làm văn, bởi vì Tỉnh ủy truyền ra tin tức, hắn có khả năng phải rời khỏi Thiên Trạch. Quả thực đúng là khinh người quá đáng.
Trần Khiết Văn làm bộ không tham dự vào trong đó, bày ra thái độ không đếm xỉa đến, nhưng ai chẳng biết quan hệ chặt chẽ giữa cô ta và Bì Bất Hưu, ai không rõ mọi chuyện Bì Bất Hưu đều báo cáo xin chỉ thị từ cô ta?
Hạ Tưởng quả thật rất thất vọng đau khổ, hắn lo lắng mất công mất sức đầu tư, một lòng lao vào kiến thiết kinh tế Thiên Trạch, mặt khác còn phải thường xuyên đề phòng tiểu nhân bắn lén sau lưng, càng phải cẩn thận ứng đối với xung đột đến từ nhân vật số một. Trong chốn quan trường, từng bước phải thận trọng, từng bước sợ sệt, nếu không phải hắn có tầm nhìn siêu việt, có khả năng quan sát vượt trội, có mạng lưới quan hệ đã dày công đan dệt, thì hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi Thiên Trạch, thậm chí có thể ngay cả tiền đồ cũng đánh mất luôn.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nổi giận, không khí quan trường trong nước từ xưa đến giờ đều như vậy, người nổi bật thì dễ bị ghen ghét, chỉ vì hắn có năng lực, rất chói mắt, che lấp hào quang của nhân vật số một là không đúng rồi. Cho dù hắn có năng lực, có vì nước vì dân, hắn khiến nhân vật số một không còn mặt mũi, thì nhân vật số một sẽ không thể dung tha cho hắn.
Vì để giữ danh tiếng, vì để Tỉnh ủy lưu lại ấn tượng tốt, chuyện đối phó với Bì Bất Hưu cứ giằng co mãi không dứt. Hạ Tưởng lại nhẫn nhịn thêm, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không ngờ khiến Bì Bất Hưu nghĩ hắn dễ bắt nạt, chỉ còn kém việc cưỡi lên đầu hắn tác oai tác quái nữa mà thôi. Việc gì có thể nhẫn nhịn được chứ việc này thì không thể, nhưng ngay cả như vậy, Hạ Tưởng cũng chỉ là áp dụng kế vòng vo, cuối cùng thành công mượn đao giết người, mới khiến Bì Bất Hưu rớt đài.
Nếu là trước kia, hắn đã trực tiếp một cước đá bay lão già Bì Bất Hưu kia rồi.
Nhưng hiện tại không thể so với trước kia, dù sao hắn cũng là Thị trưởng, sau một lần làm Thị trưởng, theo thể chế chính trị trong nước sẽ chân chính tiến đến một cương vị công tác then chốt nhất - Bí thư Thành ủy. Nếu nói Bí thư huyện ủy là giai đoạn để một cán bộ trưởng thành, như vậy Bí thư Thành ủy chính là giai đoạn một cán bộ đã thành thục. Một vị cán bộ đã đủ tư cách, phẩm hạnh có đáng tin cậy, năng lực có vượt qua thử thách trong chính trị hay không, toàn bộ thể nghiệm ở chức vụ Bí thư Thành ủy này.
Bí thư huyện ủy dù sao cũng là ở cơ sở, việc cần làm đều là những sự vụ cụ thể, rèn luyện khả năng quen thuộc dân sinh và tìm hiểu hệ thống và kết cấu nền móng chính trị, còn Bí thư Tỉnh ủy là quan to nhất tỉnh, thống lĩnh toàn bộ tỉnh, phải xem toàn cục và nâng lên đến hệ thống lý luận. Ở giữa Bí thư huyện ủy và Bí thư Tỉnh ủy là Bí thư Thành ủy, vừa phải tiếp tục tăng cường khả năng quen thuộc dân sinh và phát triển kinh tế, vừa phải bồi dưỡng cái nhìn đại cục, ý thức toàn cục và bước đầu gây dựng hệ thống lý luận tư tưởng của chính mình. Đó là một sân khấu chính trị vô cùng rộng lớn, là một giai đoạn, mà một người tài hoa có thể thi triển quyền lực tốt nhất.
Hạ Tưởng hiểu rõ, cho dù là Thủ tướng cũng được, hay là ông cụ Ngô cũng hay, cuối cùng hắn cũng rút ra được kết luận, chính là muốn xem hắn làm Bí thư Thành ủy.
Vị trí Thị trưởng chính là vai diễn thử cho vị trí Bí thư Thành ủy, hắn đã tận khả năng phát triển, không suy nghĩ đến mấy chuyện thị phi, nhưng vẫn không được, còn có người muốn hắn thất bại. Thật hay, cuối cùng Bì Bất Hưu rớt đài, ít nhất ở mặt ngoài xem ra thì không có quan hệ với hắn, là Bì Bất Hưu tự mình gây sức ép khiến khói bụi nổi lên bốn phía, cuối cùng ngược lại chính mình chết đuối.
Đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng đánh giá chính mình không cao, tuy nhiên miễn cưỡng có thể cho sáu mươi điểm. Nếu cuối cùng có thể hoàn toàn quán triệt đầy đủ ý đồ chấp chính của hắn, thì kinh tế thành phố Thiên Trạch từ nay về sau có thể đi trên xe tốc hành, hơn nữa cũng có thể cộng thêm 10 điểm.
Về phần Trần Khiết Văn lựa chọn vào lúc này xin rời Thiên Trạch, không phải muốn tranh thủ sự đồng cảm từ Tỉnh ủy, chính là bởi vì vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi ở lại Thiên Trạch nữa. Tùy cô ta đi, Hạ Tưởng không đánh giá cũng không để ý tới những gì cô ta đã làm, hắn thầm nghĩ một lòng đẩy mạnh phát triển kinh tế Thiên Trạch, bởi vì kế tiếp, còn có rất nhiều việc phải làm, còn có rất nhiều tiền vốn cần đưa vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đã bước vào tháng 8, trên cơ bản dự án đưa vào giai đoạn đầu cho tới bây giờ đã thấy được hiệu quả. Trước mắt xảy ra hai vấn đề khó khăn không nhỏ, thứ nhất là dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch tuy rằng đã được thông qua, nhưng cũng chưa được xếp vào hạng mục ưu tiên của bộ Đường sắt, có khả năng hai ba năm sau mới có thể có tiền vốn thích hợp, lúc đó mới có thể chân chính lên chương trình.
Thứ hai là Kinh Bắc Tân Thành.
Cùng với việc toàn bộ đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thông xe, nhiệt độ của Kinh Bắc Tân Thành so với trước kia tăng không ít, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với những gì Hạ Tưởng mong muốn. Chủ yếu vẫn là sau khi thủ đô thông qua dự án đường sắt cao tốc, khiến cho nhà đầu tư khai thác phát triển vô cùng tin tưởng, nhưng theo sau chỉ thấy lập dự án không thấy thực thi, thế là nhiệt tình của nhà đầu tư khai thác phát triển lại nhanh chóng giảm bớt.
Đã sớm định ra nên đến đàm phán với Tập đoàn Đạt Tài, mà phải gác lại bởi vì Thành Đạt Tài tạm thời xuất ngoại. Một trận mưa qua đi, rất nhiều đất ở Kinh Bắc Tân Thành đều mọc thành cỏ hoang, mà bắt đầu có người nói lời ong tiếng ve, nói là dùng để đua ngựa, noi theo triều đình Mãn Thanh năm đó, phải xây dựng lên bốn phía một trang trại ngựa ở Thiên Trạch.
Hạ Tưởng cũng không vội, năm đó hắn và Nguyên Minh Lượng đã đánh giá, ước chừng mất thời gian một năm. Hiện tại hắn tới Thiên Trạch mới được một năm, trên cơ bản mới coi như vừa mới đứng vững chân để mở ra cục diện, muốn mở ra quầy hàng một cách toàn diện, còn cần phải đi một đoạn đường nữa.
Miếng ăn này chẳng béo bở gì.
Nhưng một kế hoạch khác lại khá béo bở, tiến triển cũng thuận lợi, chính là tham gia kế hoạch kiếm tiền trong nguy cơ tín dụng thứ cấp ở nước Mỹ mà lần trước đã cùng thảo luận với Lý Thấm và Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm gọi nó là kế hoạch món lãi kếch sù, Lý Thấm vạch kế hoạch với những mỹ từ cao vút, Hạ Tưởng không có ý tưởng đặt tên gì, chỉ có điều nghe nói giai đoạn đầu tiến triển vô cùng thuận lợi, hắn rất vui mừng.
Đương nhiên, càng vui mừng hơn chính là Lý Thấm, về sau cũng không còn đề cập tới Tiếu Giai nữa, cũng đã biết khôn, biết cô không thể vượt qua giới hạn, nếu không thì sẽ không có sân khấu cho cô thi triển tài hoa. Nhưng điều khiến Lý Thấm cảm thấy hưng phấn chính là, qua sự chỉ bảo của Hạ Tưởng, Tiếu Giai cũng cầm trong tay rất nhiều cổ phiếu đòn bẩy, còn có một ít bất động sản, tổng cộng hơn 50 triệu đô la Mỹ, toàn bộ giao cho Lý Thấm một tay xử lý, để cho Lý Thấm đầu tư toàn bộ vào thị trường tài chính nước Mĩ, có thể kiếm bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Lý Thấm vui vẻ không thôi, không chỉ bởi vì cô kiếm được một khoản hoa hồng lớn, còn bởi vì Tiếu Giai hoàn toàn tín nhiệm cô ấy, cũng khiến cô tràn đầy tự hào, cũng có cảm giác như một loại sứ mệnh. Ngẫm lại cũng phải, ở trong tay cô hiện có thể điều động hơn 10 tỉ đô la Mỹ, giống như một vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, có thể hô mưa gọi gió tại thị trường tài chính nước Mỹ, uy phong đến cỡ nào.
So sánh với mấy trăm triệu nhân dân tệ tài sản của Tập đoàn Tề Thị, thật đúng là không đáng nhắc tới ở trong mắt cô.
... Hôm nay trời có mưa nhỏ, mưa vượt ra ngoài Trường Thành, vô cùng mát mẻ, thấm vào tận ruột gan. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đã hẹn nhau, chuẩn bị gặp mặt, cụ thể thảo luận về hành động tiếp theo. Tào Thù Lê cũng nghe nói kế hoạch kiếm tiền khổng lồ của Hạ Tưởng, cũng nóng lòng muốn thử, tính toán cầm toàn bộ tiền trong tay để thực hiện, cũng đầu tư vào, cho dù chỉ kiếm được 10 lần lợi nhuận, cũng đáng.
Hạ Tưởng cũng không ngăn cản, mà để Tào Thù Lê tham dự vào cũng tốt, ba người phụ nữ trên cùng một sân khấu, để xem ba cô họp lại cùng một chỗ, có thể quấy đảo thị trường tài chính nước Mĩ một trận long trời lở đất hay không.
Được nửa đường đi tới Hoa Hải Nguyên thì nhận được điện thoại từ Tỉnh ủy, đơn xin của Trần Khiết Văn, Tỉnh ủy đã có câu trả lời rõ ràng...
Chỉ tiếc, nói về cá nhân cụ thể thì là thời kì tốt nhất của Hạ Tưởng, không phải thời kì tốt nhất của Trần Khiết Văn. Trên cơ bản cô ta ở thành phố Thiên Trạch đã trở thành vật bài trí, thành kẻ ngốc, trên thực tế vừa không có ý nghĩa, lại không có triển vọng.
Cô ta đã không có đường để đi, làm nhân vật số một mà hoàn toàn bị hào quang của nhân vật số hai che lấp, cô ta có thể chịu được sao? Cho dù cô ta có thể chịu đựng lừa mình dối người, nhưng làm thế nào bỏ qua ánh mắt khác thường của những người khác? Hơn nữa lại là cô ta chủ động đề xuất bộ máy phối hợp không tốt, nếu tỉnh không điều chỉnh công tác của Hạ Tưởng, ở mặt ngoài không nói, trong lòng cô ta cũng hiểu, khẳng định là tỉnh có ý kiến đối với cô.
Là lúc nên rời khỏi, cứ ngây ngốc ở đây ngoại trừ tự làm mất mặt, thì không còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa để đến khi tỉnh chủ động đề xuất khai trừ cô, liền càng chán nản, không bằng chủ động đề xuất ra đi còn tốt hơn.
Thậm chí có lần Trần Khiết Văn tâm ý nguội lạnh, thấy thật sự không được, thì rời khỏi quan trường, đến một doanh nghiệp lớn của nhà nước làm người phụ trách một bộ phận quan trọng, quyền lực không nhỏ, ưu đãi không ít, cần gì phải dựa vào Thiên Trạch, tội gì chịu khổ?
Nhưng khiến người ngoài khó hiểu chính là, Trần Khiết Văn kỳ thật không hành động theo cảm tính, cô ta hoàn toàn có thể mặt dày mày dạn ở lại Thiên Trạch, không làm gì, không phản đối, hoàn toàn ủng hộ những gì Hạ Tưởng làm, chiến tích cuối cùng không thể thiếu nửa phần cô. Bí thư chính là bí thư, đến khi có vấn đề, tiếng xấu do Thị trưởng gánh. Khi có chiến tích, cô lên đầu, cớ sao mà không làm? Về phần nào là thể diện nào là hào quang, người trong quan trường, ngồi không ăn bám người, không chỉ có mình cô.
Nhưng Trần Khiết Văn cố tình lại lựa chọn lúc kinh tế Thiên Trạch sắp nghênh đón biến đổi lớn trước nay chưa có để đệ trình báo cáo lên Tỉnh ủy, là có dụng ý gì?
Không ai có thể đoán được tâm tư Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng cũng không buồn đoán, hắn chỉ cần ở lại Thiên Trạch tiếp tục hoàn thành sự nghiệp chưa xong, như vậy là đủ rồi. Trần Khiết Văn đi hay là ở, với hắn mà nói không có ý nghĩa lớn. Trải qua nhiều sự việc và biến cố như vậy, hắn cũng coi như nhìn thấu cách đối nhân xử thế của Trần Khiết Văn, đó là khéo đưa đẩy có thừa, nhưng chín chắn không đủ, thành sự thì không bại sự thì nhiều. Chỉ cần cô ta không sinh sự từ việc không đâu, không ngăn trở hắn phát triển kế hoạch kinh tế lớn, coi nâng cao chiến tích kinh tế Thiên Trạch là việc chính, thì hắn cũng sẽ không nói gì.
Chỉ có điều cho tới nay, Trần Khiết Văn chẳng những bảo thủ hơn nữa còn cố chấp, cứ luôn xem hắn như kẻ thù giả tưởng, bởi vì chính sách cải cách kinh tế của hắn động chạm đến lợi ích của cô ta. Chỉ cần có thể thuận theo thuỷ triều, chẳng sợ trên người có chỗ bẩn, Hạ Tưởng cũng đồng ý hợp tác với một số người, thí dụ như Bùi Nhất Phong, như Từ Hâm. Nhưng Trần Khiết Văn nhất mực muốn đấu tranh chính trị, lợi ích cá nhân lớn hơn ích lợi của người dân Thiên Trạch, cứ ngồi im ở sau lưng, hoặc tự mình ra mặt, hoặc ngầm đồng ý, tỉ mỉ sắp đặt kế hoạch lại vừa gây nhiều mâu thuẫn, không phải muốn hắn bại trận, thì là muốn bức hắn ra khỏi Thiên Trạch, Hạ Tưởng còn có thể làm như thế nào? Sau nhượng bộ lúc ban đầu, khi mắt thấy mục tiêu chính trị của hắn gần như khó có thể tiếp tục, đó là lúc không thể không hăm hở đối đầu.
Cũng là bất đắc dĩ thôi... Hắn cũng không phải là không muốn phân thắng bại cao thấp với Trần Khiết Văn, hắn là mong muốn cùng Trần Khiết Văn liên kết cai quản Thiên Trạch thêm tốt đẹp nhiều hơn, mong muốn sửa đổi hình tượng cực đoan của thành phố Lang, mong muốn ẩn dật ở Thiên Trạch, thậm chí thông đồng làm bậy, chỉ vì làm một chút chuyện nghiêm chỉnh, nhưng đổi lại được cái gì?
Vẫn là xa lánh và xung đột, hay là sỉ nhục hết làn sóng này đến làn sóng khác, thậm chí Bì Bất Hưu lấy Hội đồng nhân dân bên người hắn làm văn, bởi vì Tỉnh ủy truyền ra tin tức, hắn có khả năng phải rời khỏi Thiên Trạch. Quả thực đúng là khinh người quá đáng.
Trần Khiết Văn làm bộ không tham dự vào trong đó, bày ra thái độ không đếm xỉa đến, nhưng ai chẳng biết quan hệ chặt chẽ giữa cô ta và Bì Bất Hưu, ai không rõ mọi chuyện Bì Bất Hưu đều báo cáo xin chỉ thị từ cô ta?
Hạ Tưởng quả thật rất thất vọng đau khổ, hắn lo lắng mất công mất sức đầu tư, một lòng lao vào kiến thiết kinh tế Thiên Trạch, mặt khác còn phải thường xuyên đề phòng tiểu nhân bắn lén sau lưng, càng phải cẩn thận ứng đối với xung đột đến từ nhân vật số một. Trong chốn quan trường, từng bước phải thận trọng, từng bước sợ sệt, nếu không phải hắn có tầm nhìn siêu việt, có khả năng quan sát vượt trội, có mạng lưới quan hệ đã dày công đan dệt, thì hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi Thiên Trạch, thậm chí có thể ngay cả tiền đồ cũng đánh mất luôn.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nổi giận, không khí quan trường trong nước từ xưa đến giờ đều như vậy, người nổi bật thì dễ bị ghen ghét, chỉ vì hắn có năng lực, rất chói mắt, che lấp hào quang của nhân vật số một là không đúng rồi. Cho dù hắn có năng lực, có vì nước vì dân, hắn khiến nhân vật số một không còn mặt mũi, thì nhân vật số một sẽ không thể dung tha cho hắn.
Vì để giữ danh tiếng, vì để Tỉnh ủy lưu lại ấn tượng tốt, chuyện đối phó với Bì Bất Hưu cứ giằng co mãi không dứt. Hạ Tưởng lại nhẫn nhịn thêm, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không ngờ khiến Bì Bất Hưu nghĩ hắn dễ bắt nạt, chỉ còn kém việc cưỡi lên đầu hắn tác oai tác quái nữa mà thôi. Việc gì có thể nhẫn nhịn được chứ việc này thì không thể, nhưng ngay cả như vậy, Hạ Tưởng cũng chỉ là áp dụng kế vòng vo, cuối cùng thành công mượn đao giết người, mới khiến Bì Bất Hưu rớt đài.
Nếu là trước kia, hắn đã trực tiếp một cước đá bay lão già Bì Bất Hưu kia rồi.
Nhưng hiện tại không thể so với trước kia, dù sao hắn cũng là Thị trưởng, sau một lần làm Thị trưởng, theo thể chế chính trị trong nước sẽ chân chính tiến đến một cương vị công tác then chốt nhất - Bí thư Thành ủy. Nếu nói Bí thư huyện ủy là giai đoạn để một cán bộ trưởng thành, như vậy Bí thư Thành ủy chính là giai đoạn một cán bộ đã thành thục. Một vị cán bộ đã đủ tư cách, phẩm hạnh có đáng tin cậy, năng lực có vượt qua thử thách trong chính trị hay không, toàn bộ thể nghiệm ở chức vụ Bí thư Thành ủy này.
Bí thư huyện ủy dù sao cũng là ở cơ sở, việc cần làm đều là những sự vụ cụ thể, rèn luyện khả năng quen thuộc dân sinh và tìm hiểu hệ thống và kết cấu nền móng chính trị, còn Bí thư Tỉnh ủy là quan to nhất tỉnh, thống lĩnh toàn bộ tỉnh, phải xem toàn cục và nâng lên đến hệ thống lý luận. Ở giữa Bí thư huyện ủy và Bí thư Tỉnh ủy là Bí thư Thành ủy, vừa phải tiếp tục tăng cường khả năng quen thuộc dân sinh và phát triển kinh tế, vừa phải bồi dưỡng cái nhìn đại cục, ý thức toàn cục và bước đầu gây dựng hệ thống lý luận tư tưởng của chính mình. Đó là một sân khấu chính trị vô cùng rộng lớn, là một giai đoạn, mà một người tài hoa có thể thi triển quyền lực tốt nhất.
Hạ Tưởng hiểu rõ, cho dù là Thủ tướng cũng được, hay là ông cụ Ngô cũng hay, cuối cùng hắn cũng rút ra được kết luận, chính là muốn xem hắn làm Bí thư Thành ủy.
Vị trí Thị trưởng chính là vai diễn thử cho vị trí Bí thư Thành ủy, hắn đã tận khả năng phát triển, không suy nghĩ đến mấy chuyện thị phi, nhưng vẫn không được, còn có người muốn hắn thất bại. Thật hay, cuối cùng Bì Bất Hưu rớt đài, ít nhất ở mặt ngoài xem ra thì không có quan hệ với hắn, là Bì Bất Hưu tự mình gây sức ép khiến khói bụi nổi lên bốn phía, cuối cùng ngược lại chính mình chết đuối.
Đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng đánh giá chính mình không cao, tuy nhiên miễn cưỡng có thể cho sáu mươi điểm. Nếu cuối cùng có thể hoàn toàn quán triệt đầy đủ ý đồ chấp chính của hắn, thì kinh tế thành phố Thiên Trạch từ nay về sau có thể đi trên xe tốc hành, hơn nữa cũng có thể cộng thêm 10 điểm.
Về phần Trần Khiết Văn lựa chọn vào lúc này xin rời Thiên Trạch, không phải muốn tranh thủ sự đồng cảm từ Tỉnh ủy, chính là bởi vì vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi ở lại Thiên Trạch nữa. Tùy cô ta đi, Hạ Tưởng không đánh giá cũng không để ý tới những gì cô ta đã làm, hắn thầm nghĩ một lòng đẩy mạnh phát triển kinh tế Thiên Trạch, bởi vì kế tiếp, còn có rất nhiều việc phải làm, còn có rất nhiều tiền vốn cần đưa vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đã bước vào tháng 8, trên cơ bản dự án đưa vào giai đoạn đầu cho tới bây giờ đã thấy được hiệu quả. Trước mắt xảy ra hai vấn đề khó khăn không nhỏ, thứ nhất là dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch tuy rằng đã được thông qua, nhưng cũng chưa được xếp vào hạng mục ưu tiên của bộ Đường sắt, có khả năng hai ba năm sau mới có thể có tiền vốn thích hợp, lúc đó mới có thể chân chính lên chương trình.
Thứ hai là Kinh Bắc Tân Thành.
Cùng với việc toàn bộ đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch thông xe, nhiệt độ của Kinh Bắc Tân Thành so với trước kia tăng không ít, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với những gì Hạ Tưởng mong muốn. Chủ yếu vẫn là sau khi thủ đô thông qua dự án đường sắt cao tốc, khiến cho nhà đầu tư khai thác phát triển vô cùng tin tưởng, nhưng theo sau chỉ thấy lập dự án không thấy thực thi, thế là nhiệt tình của nhà đầu tư khai thác phát triển lại nhanh chóng giảm bớt.
Đã sớm định ra nên đến đàm phán với Tập đoàn Đạt Tài, mà phải gác lại bởi vì Thành Đạt Tài tạm thời xuất ngoại. Một trận mưa qua đi, rất nhiều đất ở Kinh Bắc Tân Thành đều mọc thành cỏ hoang, mà bắt đầu có người nói lời ong tiếng ve, nói là dùng để đua ngựa, noi theo triều đình Mãn Thanh năm đó, phải xây dựng lên bốn phía một trang trại ngựa ở Thiên Trạch.
Hạ Tưởng cũng không vội, năm đó hắn và Nguyên Minh Lượng đã đánh giá, ước chừng mất thời gian một năm. Hiện tại hắn tới Thiên Trạch mới được một năm, trên cơ bản mới coi như vừa mới đứng vững chân để mở ra cục diện, muốn mở ra quầy hàng một cách toàn diện, còn cần phải đi một đoạn đường nữa.
Miếng ăn này chẳng béo bở gì.
Nhưng một kế hoạch khác lại khá béo bở, tiến triển cũng thuận lợi, chính là tham gia kế hoạch kiếm tiền trong nguy cơ tín dụng thứ cấp ở nước Mỹ mà lần trước đã cùng thảo luận với Lý Thấm và Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm gọi nó là kế hoạch món lãi kếch sù, Lý Thấm vạch kế hoạch với những mỹ từ cao vút, Hạ Tưởng không có ý tưởng đặt tên gì, chỉ có điều nghe nói giai đoạn đầu tiến triển vô cùng thuận lợi, hắn rất vui mừng.
Đương nhiên, càng vui mừng hơn chính là Lý Thấm, về sau cũng không còn đề cập tới Tiếu Giai nữa, cũng đã biết khôn, biết cô không thể vượt qua giới hạn, nếu không thì sẽ không có sân khấu cho cô thi triển tài hoa. Nhưng điều khiến Lý Thấm cảm thấy hưng phấn chính là, qua sự chỉ bảo của Hạ Tưởng, Tiếu Giai cũng cầm trong tay rất nhiều cổ phiếu đòn bẩy, còn có một ít bất động sản, tổng cộng hơn 50 triệu đô la Mỹ, toàn bộ giao cho Lý Thấm một tay xử lý, để cho Lý Thấm đầu tư toàn bộ vào thị trường tài chính nước Mĩ, có thể kiếm bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Lý Thấm vui vẻ không thôi, không chỉ bởi vì cô kiếm được một khoản hoa hồng lớn, còn bởi vì Tiếu Giai hoàn toàn tín nhiệm cô ấy, cũng khiến cô tràn đầy tự hào, cũng có cảm giác như một loại sứ mệnh. Ngẫm lại cũng phải, ở trong tay cô hiện có thể điều động hơn 10 tỉ đô la Mỹ, giống như một vị tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, có thể hô mưa gọi gió tại thị trường tài chính nước Mỹ, uy phong đến cỡ nào.
So sánh với mấy trăm triệu nhân dân tệ tài sản của Tập đoàn Tề Thị, thật đúng là không đáng nhắc tới ở trong mắt cô.
... Hôm nay trời có mưa nhỏ, mưa vượt ra ngoài Trường Thành, vô cùng mát mẻ, thấm vào tận ruột gan. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đã hẹn nhau, chuẩn bị gặp mặt, cụ thể thảo luận về hành động tiếp theo. Tào Thù Lê cũng nghe nói kế hoạch kiếm tiền khổng lồ của Hạ Tưởng, cũng nóng lòng muốn thử, tính toán cầm toàn bộ tiền trong tay để thực hiện, cũng đầu tư vào, cho dù chỉ kiếm được 10 lần lợi nhuận, cũng đáng.
Hạ Tưởng cũng không ngăn cản, mà để Tào Thù Lê tham dự vào cũng tốt, ba người phụ nữ trên cùng một sân khấu, để xem ba cô họp lại cùng một chỗ, có thể quấy đảo thị trường tài chính nước Mĩ một trận long trời lở đất hay không.
Được nửa đường đi tới Hoa Hải Nguyên thì nhận được điện thoại từ Tỉnh ủy, đơn xin của Trần Khiết Văn, Tỉnh ủy đã có câu trả lời rõ ràng...
/2185
|